[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 90: Cha đỡ đầu




A, đúng vậy, hết thảy đều tốt đẹp cực kỳ, nếu không có con chó bẩn thỉu, nhe răng trợn mắt, ngu xuẩn, không biết cảm ơn thì hết thảy sẽ càng chết tiệt hoàn mỹ!
Hugh nắm tay người yêu lớn tuổi, bản thân thì thầm mắng mỏ trong lòng.
Đây là ngày thứ ba sau khi chân tướng rõ ràng, Dumbledore dùng thần hộ mệnh báo tin cho bọn họ, bảo bọn họ đến phòng hiệu trưởng. Đoàn người đều biết trong lòng, nhất định là Sirius Black đến đây, Harry lập tức lôi kéo Draco chạy như bay trên hành lang, Draco đáng thương hoàn toàn mất đi hình tượng quý tộc ngày thường, tức giận thầm ghi một món nợ cho Sirius Black.
Lúc Harry cùng cẩu cha đỡ đầu đang trình diễn tiết mục cha con tình thâm, Snape mang theo Hugh đi vào phòng hiệu trưởng, hầu như là theo phản xạ, Black nhảy dựng lên, kiêu ngạo gào lên: “Snivellus chết tiệt! Mày tới làm gì?”
Snape gợi lên một nụ cười giả, “Chó ngu, cần ta nhắc nhở mi sao? So với ta một giáo sự độc dược Hogwarts thì mi càng không có tư cách xuất hiện ở trong này.” “Mày là giáo sư Hogwarts?!” Black không dám tin hỏi lại, Tuy rằng thân thể hắn ta vẫn vô cùng suy yếu, nhưng câu này hỏi lại vang dội cực kỳ.
Snape mắt lạnh đảo qua ông lão đang cười tủm tỉm ăn con gián đôi sau bàn công tác, “Ta nghĩ hiệu trưởng Hogwarts vĩ đại của chúng ta sẽ vô cùng vui sướng giải đáp cho một con chó ngu chỉ biết thét chói tai giống Mandrake.” “Chết tiệt, mày nói cái gì?! Cái tên mũi thò lò đầy dầu này!”
Giọng Black kêu gào đột nhiên im bặt, mở lớn miệng nhìn mái tóc đen mềm mại sạch sẽ của Snape, “Quần lót ren của Merlin! [Sâu: Merlin: Ta không có quần lót ren! Arthur, bọn họ đổ oan cho ta! Vua Arthur: Ngoan, ta không ngại em có.] Snivellus! Mày mà cũng biết gội đầu sao!”
Snape mang theo tầm mắt trào phúng dừng trên người Black bẩn loạn không chịu nổi, “Ta nghĩ con chó đần mới đi ra từ đống rác không có tư cách thảo luận về vấn đề vệ sinh của ta đi?” Đại cẩu lại xù lông, giơ đũa phép mới được Bộ pháp thuật trả lại nhắm ngay Snape, “Tên mũi thò lò đáng giận này!”
Harry vội vàng giữ chặt hắn ta, “Cha đỡ đầu! Dừng tay!” Nhưng đã không còn kịp rồi, Hugh bên người Snape nhẫn nại đến cực hạn đã rút ra đũa phép, ném cho Black nói năng lỗ mãng một cái Densaugeo. Răng cửa của Black bắt đầu mọc dài, nhanh chóng vượt qua đầu gối.
Những người khác bị tình huống đột nhiên này làm cho kinh sợ, nhất thời không có ai nhớ ra việc giải thần chú cho hắn ta, mắt thấy răng cửa sắp chạm đất, Dumbledore dùng một thần chú không đũa phép giải trừ quẫn cảnh của Black. Sau đó hắn ta lập tức trừng lớn mắt, phẫn nộ rống lên: “Chết tiệt! Mày là ai? Dám làm loại chuyện đánh lén này, khẳng định lại là một con rắn độc!”
Hugh khinh thường mà bĩu môi, ngón tay linh hoạt vẫy đũa phép, cậu không để ý lại cho con chó đần không giáo dưỡng này một cái Tarantallegra!
Snape đưa tay đặt lên vai Hugh, lạnh lùng nói: “Chó ngu! Chú ý lời nói của mi, nếu không Giám ngục sẽ rất hoan nghênh đón mi trở lại Azkaban!” “Snivellus! Mày nói cái gì?! Cái đồ Thực Tử đồ, tao phải cho mày một trận!” Black nhắm đũa phép ngay Snape, Harry tức khó thở đoạt lấy đũa phép của hắn ta, “Cha đỡ đầu! Cha đang làm cái gì?!”
Black cũng không quay đầu lại mà nói: “Harry, con đừng ngăn cản chú, hôm nay chú nhất định phải giáo huấn con rắn độc chết tiệt này!” Harry rung tưng nước mắt, “Cha đỡ đầu, con cũng là Slytherin, chẳng lẽ cha cũng muốn cho con một trận sao?” “Điều này sao có thể? Con là Gryffindor dũng cảm mà, cha đỡ đầu cảm thấy vinh……” Đột nhiên dừng lại, quay phắt đầu lại, “Harry, con nói cái gì? Con là Slytherin?!”
Đôi mắt xanh ngập nước của Harry nhìn gã, “Dạ. Cha đỡ đầu, cha không cần con sao?” Black lập tức hóa thân thành trung khuyển, “Không, Harry, sao chú lại không cần con chứ? Cho dù con là Griffyndor hay là S…… Slytherin, đều là con của chú!”
Harry ôm một con chó lớn, vụng trộm quăng một ánh mắt cầu xin cho Hugh — kính nhờ, Hugh, không cần so đo cùng cha đỡ đầu của em được không. Hugh nhăn mặt, nhẹ nhàng hừ một tiếng, lôi kéo người yêu nhà mình ngồi lên sô pha.
Draco ánh mắt bốc hỏa trừng mắt nhìn con chó lớn Black đang cọ trong lòng người mình thương, hết sức thuyết phục bản thân — đó là cha đỡ đầu của Harry, cùng nhà Malfoy còn có chút quan hệ thân thích, hơn nữa mình còn trẻ, vào Azkaban rất không đáng! (Miêu: ý muốn giết chó đần =))
Thật vất vả mới bình ổn xúc động muốn Avada Kavadra một trăm lần chó đen Black, Draco lấy tư thái tao nhã ngồi vào sô pha màu xanh bạc, mắt lạnh nhìn hai cha con đang trình diễn một màn tương thân tương ái trước mắt.
Lúc này cửa phòng hiệu trưởng mở ra, giáo sư phòng ngự hắc ma pháp luôn vẻ mặt ôn hòa đi đến, “Hiệu trưởng, ngài tìm tôi có……” Y mạnh dừng lại, sau đó thanh âm trở nên kích động, run run, “S……Sirius!”
Black buông con đỡ đầu ra, nhìn người ngoài cửa, trong mắt có kích động, hoài niệm, bồn chồn, quyến luyến, vui sướng. “Remus,” Từng là hoàng tử nhà Griffyndor lộ ra nụ cười thật tươi, cho dù hiện tại hình tượng của hắn ta suy sút, cũng tràn ngập mị lực làm cho người ta mặt đỏ tim đập, “Tôi đã trở về.”
Remus tiến lên vài bước, ôm lấy người từng là bạn tốt nhất mười ba năm trước, cho đối phương một cú đấm tràn ngập vui sướng.
Dumbledore lau mắt kính, “Remus, Sirius, hai người sẽ có rất nhiều thời gian ôn chuyện, hiện tại hai người nguyện ý thảo luận một chút về quyền giám hộ của Harry chứ?” Ở trong kế hoạch vốn có của ông, ít nhất đến lúc trưởng thành Harry cẫn phải ở nhà Dursley, nhưng tình huống hiện tại kém xa những gì ông dự tính, ông cần buộc chặt một người trong Hội phượng hoàng vào với cậu bé. Không thể nghi ngờ, thân là cha đỡ đầu của Harry, hơn nữa còn là thành viên nòng cốt của Hội phượng hoàng, Sirius là lựa chọn tốt nhất.
Black ôm cổ con đỡ đầu, “Đương nhiên, Hiệu trưởng Dumbledore, quyền giám hộ của Harry là thuộc về tôi rồi!” Hắn ta kiên định nói thế, sau đó cúi đầu nhìn Harry, “Harry, con đồng ý sống cùng chú sao?” trong đôi mắt xanh lục của Harry phiếm ánh nước, gật đầu thật mạnh.
Một người cha đỡ đầu yêu thương nó, cho tới nay luôn mong muốn mà không có được tình thân, đối với nó mà nói, điều này quá sức hấp dẫn!
Dumbledore vuốt râu, cười tủm tỉm gật đầu, “Đương nhiên, Sirius, đây là điều không thể nghi ngờ. Nhưng ta nghĩ cậu hẳn nên nghỉ ngơi vài ngày hãy tới xin Bộ pháp thuật, nếu không viên chức bộ pháp thuật nhìn thấy bộ dạng này của cậu, sẽ hoài nghi cậu không có năng lực chăm sóc tốt cho Harry.”
Black vuốt mái tóc bù xù của mình, “Tôi sẽ làm thế, hiệu trưởng Dumbledore.” Dumbledore có chút vui mừng nhìn học trò mình từng đắc ý, cứ việc mười ba năm lao ngục không phải điều hắn ta nên nhận lấy, nhưng vô luận là làm một hiệu trưởng Griffyndor hay là người lãnh đạo của Hội phượng hoàng, ông hy vọng Sirius có thể bởi vậy mà trưởng thành lên, làm một Gryffindor chân chính có thể đảm đương!
Dumbledore thở dài một tiếng, “Sirius, ta thực thật có lỗi, lúc trước khi Bộ ma pháp tống cậu vào Azkaban, ta đã không làm được gì cho cậu.” Lúc ấy Voldemort vừa mới bị đả bại, cứu thế chủ sinh ra, dù là giới pháp thuật hay là Hogwarts, đều trăm thứ cần chấn chỉnh, ông không thể nào phân thân đi lo hết mọi thứ. Đợi ông có tinh lực đi điều tra chuyện này thì hết thảy đã thành kết cục.
Black vội vàng lắc đầu, “Không không, Hiệu trưởng Dumbledore, điều này sao có thể trách thầy chứ! Muốn trách cũng là trách tên phản bội Đuôi Trùn kia cùng đám người ngu xuẩn ở Bộ pháp thuật!” Vẻ mặt hắn ta trở nên dữ tợn, nỗi đau đớn khi mất đi bạn tốt cùng sự tàn phá của Giám ngục, thật sự không thể không nói là thâm cừu đại hận.
“Sirius, không có việc gì.” Lupin vỗ vỗ lưng an ủi hắn ta, cảm xúc của Black chậm rãi trấn định xuống. Dumbledore cười nói: “Sirius, mấy ngày nay cậu cứ ở lại Hogwarts, ta nghĩ Lupin sẽ chăm sóc tốt cho cậu, hơn nữa cậu cũng có thể thường xuyên nhìn thấy Harry, cậu thấy sao?”
Đại cẩu Black nào có đạo lý không đáp ứng, vui vẻ đến độ nhảy lên nhảy xuống, ôm Harry nhỏ gầy lắc lư. Chuyện này thì Draco một-nửa -Veela mặc kệ, người thương mà mình ôm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan lại bị người ta ôm lắc lên lắc xuống!
Draco đứng phắt lên, một tay tách Harry choáng váng đầu óc cùng chó lớn to đùng ra, Harry váng vất chôn đầu trong ngực Draco, cũng không biết nên phản ứng ra sao với người cha đỡ đầu nhiệt tình quá mức này. Đại cẩu vừa thấy có người đoạt con đỡ đầu của mình, đương trường liền bão nổi, “Bạch kim…… Malfoy! Chết tiệt! Tên Thực Tử đồ tà ác này, mau thả Harry ra!” Black chĩa đũa phép lên mũi Draco, Draco ôm Harry lui về phía sau, trên mặt là nụ cười hoàn mỹ của Malfoy, “Sự sỉ nhục của gia tộc Black! Dùng đũa phép chỉ vào một phù thuỷ nhỏ vị thành niên chính là chính nghĩa của Gryffindor sao? Hay là nói ông hoài niệm cuộc sống ở Azkaban, khẩn cấp muốn đi vào làm bạn cùng đám Giám ngục?”
Black giơ chân, “Gặp quỷ! Ta không tranh cãi mấy thứ đó với nhóc, nhóc cho là phụ thân của nhóc không bị bắt vào Azkaban chính là trong sạch sao? Ai chẳng biết cả nhà các người đều là Thực Tử đồ!” Draco sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhưng cậu ta còn chưa kịp phản kích, người trong lòng đã ra mặt thay.
Harry đứng thẳng thân thể, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt xanh không thèm chớp nhìn người cha đỡ đầu mới nhận trước mắt này, “Mau xin lỗi Draco!” Black kinh ngạc trợn to mắt, không thể tin được điều mình vừa nghe được, “Harry, con nói cái gì? Con muốn chú xin lỗi thằng nhóc Thực Tử đồ này?!”
Harry mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy mất hứng, “Tôi không cần chú nữa.”
Ha???
Tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Snape trầm ổn như núi cũng không tránh khỏi kinh ngạc, ai cũng không nghĩ tới Harry sẽ nói ra lời này. Dumbledore thì cảm thấy kế hoạch của mình có khả năng bị ngâm nước nóng, đôi mắt lam chợt lóe.
“Chú nói Draco nói bậy, tôi không cần chú làm cha đỡ đầu nữa.” Harry nói thế, đôi mắt ngọc lục bảo thực kiên định, nhưng bi thương bên trong rất dễ dàng nhận ra.
“Harry.” Draco nắm bả vai người trong lòng, “Cậu có biết mình đang nói cái gì không? Đừng tùy hứng, phần lớn mọi người đều có ấn tượng như vậy về nhà Malfoy, cậu không cần tức giận.” Cậu ta biết rõ Harry có bao nhiêu khát vọng có một người thân, tuy rằng rất vui khi Harry nói ra những lời này vì cậu ta, nhưng dòng máu Veela trân trọng bạn lữ cũng khiến cậu ta hy vọng Harry đạt thành nguyện vọng.
Đại cẩu Black đã bị con đỡ đầu đả kích dữ dội, nước mắt lưng tròng, “Đừng mà! Harry, sao con có thể không cần cha đỡ đầu chứ? Ô ô — Remus –” đại cẩu đổ về người sói đằng sau tìm kiếm an ủi.
Harry chui vào trong lòng Draco, nó cũng không muốn, nó rất mong có một người thân, nhưng mà ai cũng không thể nhục mạ Draco, không thể thương tổn Draco, bao gồm cả gia tộc của Draco!
Harry còn chưa rõ ràng loại kiên trì này đến từ đâu, nó chỉ cố chấp mà quán triệt loại ý tưởng này.
Đại cẩu Black đáng thương hạ mình, “Harry, chú sai lầm rồi — cha đỡ đầu không bao giờ nữa nói bậy về Malfoy nữa, con tha thứ cho cha đỡ đầu được không?” ánh mắt Harry thoáng mềm đi, ôm cánh tay Draco, ngẩng đầu nhìn sắc mặt cậu ta. Draco sờ sờ mái tóc đen mềm mại của nó, dịu dàng nhếch môi cười.
Harry lúc này mới quay đầu nhìn con chó lớn bộ dạng đáng thương, “Được rồi, nhưng con có điều kiện.” Harry là một con rắn nhỏ giảo hoạt đó nha! Đáng tiếc hiện tại đại cẩu lòng tràn đầy suy nghĩ muốn được con đỡ đầu tha thứ cái gì cũng bất chấp hết, gật đầu không ngừng, “Điều kiện gì con nói đi!”
“Thứ nhất, cha phải xin lỗi Draco, cũng cam đoan không nói năng lỗ mãng về Draco, còn có gia tộc Malfoy nữa!” đại cẩu Black vội vàng gật đầu, sau đó rất là không tình nguyện khô cằn nói với Draco: “Thực xin lỗi!” Draco hừ nhẹ một tiếng, nể mặt người mình thương nên không có lạnh nhạt đáp lời.
“Thứ hai, không cho phép cha lại kêu cái biệt danh có tính sỉ nhục giáo sư Snape kia nữa, lại càng không cho phép chọc giận Hugh!” Harry trừng mắt, hiện tại nó vẫn còn hơi giận vì thái đội của cha đỡ đầu với Hugh đó, Hugh là bạn tốt nhất của nó, hơn nữa còn là người ôn hoà đầu tiên với nó, vẫn luôn giữ một vị trí đặc thù trong lòng nó.
Black nghe thấy điều kiện này, biểu tình như là nuốt phải một trăm con sên, “Cái gì? Harry, sao con lại đi bênh tên mũi thò lò kia?” Không chỉ có vẻ mặt của hắn ta khó coi, sắc mặt Snape cũng đen sì, một tên Potter ra mặt bênh vực hắn? Tất chân Merlin, thế giới này quả nhiên là điên rồi sao?
Hugh nheo mắt cười, làm cho sắc mặt Snape càng thêm âm trầm, miệng mấp máy vài cái, như muốn phun nọc độc, cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Hugh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay hắn, trấn an cảm xúc phức tạp của người yêu.
“Cha đỡ đầu!” Harry tức giận kêu lên, “Cha mà còn dám gọi như vậy nữa thì con sẽ không nhận cha nữa đâu!” giáo sư Snape tuy rằng thật sự không đối xử tốt đẹp gì với nó cho lắm, nhưng đó là cha đỡ đầu của Draco, lại là người yêu của Hugh, rắn nhỏ Harry bao che khuyết điểm đã đưa hắn vào trong phạm vi người nhà.
Đại cẩu Black nhất thời cúi đầu, vạn phần không muốn mà lẩm bẩm, “Được rồi được rồi, chú đã biết.” Ô ô — James, mình xin lỗi cậu, con của cậu thế mà lại ra mặt nói chuyện cho tên mũi thò lò đối thủ một mất một còn của chúng ta kìa.
Harry lúc này mới đẹp mặt hơn một chút, sau đó Black yếu ớt hỏi một câu, “Harry, cái kia — Hugh là ai vậy?” Harry không quá tự nhiên mà khụ khụ, quay đầu chỉ Hugh, “Hugh White, bạn tốt của con.” Black lại giơ chân, “Cái gì? Harry, nhưng nó vừa mới công kích chú đó!” Ô ô — bên người Harry sao toàn mấy nhân vật nguy hiểm vậy trời?
Harry trừng mắt, “Nếu không phải cha nói bậy về giáo sư Snape thì Hugh mới sẽ không động thủ!” Hugh là một người rất ôn hoà, trừ phi có người tổn thương tới người anh ấy để ý, nếu không anh ấy sẽ không bao giờ ra tay. “Chú đã biết rồi, không được chọc giận Hugh!” Black lầm bầm than thở.
“Chó ngu, Hugh là tên mà mi được gọi sao? Lễ nghi giáo dưỡng của mi nói cho mi biết có thể không được người khác đồng ý mà gọi tên thánh của đối phương sao?” Snape nói lạnh như băng, Hugh bên người hắn sắc mặt cũng không hề đẹp mặt, cậu vốn đã không thích cái tên vô trách nhiệm này, nếu không phải Harry cần một người thân, hơn nữa nhà cũ Black cũng cần hắn ta mở ra, Hugh căn bản không định rửa sạch tội danh cho hắn ta.
“Chết tiệt Sni…… Snape, mày nói cái gì!” đại cẩu trừng mắt, hận không thể ném cho Snape một cái ác chú. Snape hừ lãnh một tiếng, “Ta chỉ là nhắc nhở con chó không đầu óc nào đó, loại lễ nghi cơ bản nhất muốn gọi tên thánh của người khác thì phải được người ta đồng ý. À, đương nhiên, ta không nên hy vọng xa vời nó nghe hiểu được tiếng người.”
Black nghiến răng nghiến lợi, dưới mấy ánh nhìn chăm chú mà phải nén giận, không hé răng. Snape không muốn ở chung phòng với một con chó đần, lôi kéo Hugh đứng lên, ném một câu “Không có thời gian lãng phí với một đám sinh vật đầu óc bị quỷ khổng lồ ăn mất”, rời khỏi phòng hiệu trưởng.
“Cha đỡ đầu, sao cha có thể đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của mình?” Harry hơi giận, “Nếu không phải giáo sư Snape phát hiện con chuột đó không thích hợp, sao cha có thể rửa sạch tội danh?” biểu tình của Black hiện tại không chỉ là nuốt một trăm con sên, “Harry, ý con là tên Sni…… Snape……” Hắn ta nói không được nữa, cảm giác bị một đối thủ một mất một còn mười mấy năm cứu không thua gì gặp một Giám ngục.
Harry gật đầu thật mạnh, “Cho nên giáo sư Snape cùng Hugh là ân nhân của cha, cha hẳn nên ôm lòng cảm ơn mới phải. Huống chi, cha cho là hành vi bốn người đối phó với mình giáo sư Snape rất quang vinh sao? Ở trong lòng con, cha vẫn luôn là một anh hùng vĩ đại, nhưng khi con biết mọi người lại làm ra chuyện đáng giận như vậy đối với giáo sư Snape, con thật sự quá thất vọng.”
Nhóm Maurauders đối chọi với Snape bảy năm học chả phải chuyện gì bí mật, dù sao chuyện của bọn họ lúc trước huyên náo cả Hogwarts, chỉ cần chú ý hỏi thăm cũng không khó biết.
Black ngập ngừng, “Harry, con đừng nghe bọn họ nói bậy, cha con đương nhiên là một anh hùng vĩ đại nhất, cậu ấy vì bảo vệ con cùng Lily mà hy sinh……” Harry ngắt lời hắn ta, “Đúng vậy, con biết, ba là một người ba vĩ đại, con yêu ông ấy, giống như ông ấy yêu con vậy. Nhưng không có nghĩa là con có thể hiểu được hành vi bắt nạt một người vô tội của mọi người, con coi như đã biết, cái gọi là Gryffindor chính nghĩa. Tựa như Ron Weasley vậy, bởi vì con không phải là một Gryffindor, mà là một cứu thế chủ Slytherin, mà khiêu khích con đủ điều, thậm chí hạ độc thủ.”
Nghe được con đỡ đầu của mình bị bắt nạt, Black nhất thời quên mất chút áy náy vừa dâng lên, “Cái gì? Có người dám bắt nạt con! Weasley…… chú phải đi dạy dỗ nó mới được!”
Dumbledore vẫn ngồi sau bàn ăn kẹo xem kịch vui vội vàng hoà giải, “Sirius, đừng kích động, chỉ là chút bất hoà giữa các học viện thôi, cậu cũng biết bọn nhỏ Gryffindor rất dễ xúc động.” Black luôn mù quáng nghe theo Dumbledore, nhất thời bình tĩnh chút, nói: “Vậy cũng phải, nhưng nếu để tôi gặp ai bắt nạt Harry, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!”
Dumbledore vuốt râu cười khổ, xem ra phải áp chế hành vi của mấy đứa nhỏ Gryffindor thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.