[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 66: Chiếc nhẫn




Ngày hôm sau chính là 25.08, Lucius thông qua mạng Floo đi tới nhà Snape, Snape cùng Hugh đang vừa chờ vừa đọc sách, trên bàn là trà Phổ Nhị toả mùi thơm ngát.
Nhìn thấy ông đến, Snape khép lại quyển sách trên tay, vỗ vỗ vai Hugh, “Đi thôi.” Hugh để sách của cả hai lên giá sách.
Lucius nhếch một bên mày với Snape, “Severus, không phải cậu định nói cho tôi là cậu định dẫn cậu White cùng đi?” Đây không phải là tác phong của Snape.
“Làm sao? Không được?” Snape hỏi lại, Hugh đi về phía hắn. Lucius nhíu mày, “Severus, rất nguy hiểm, cậu White cũng không có cũng đủ năng lực tự bảo vệ mình.”
“Tôi sẽ bảo vệ em ấy.” Snape thản nhiên nói, “Cần đi thôi.” Quý tộc bạch kim mím đôi môi mỏng duyên dáng, không nói thêm gì nữa.
Ba người độn thổ đến Little Hangleton, Hugh cố nén xúc động muốn nôn, không muốn Snape lo lắng vì mình. Bên môi có một lọ độc dược màu lam, Hugh quay đầu nhìn, Snape mím môi không nhìn về phía cậu. Hugh tiếp nhận uống một hơi cạn sạch, cảm giác buồn nôn biến mất rất nhanh.
Nhà cũ gia tộc Gaunt ở trên đồi, thoạt nhìn rách nát không chịu nổi. Ba người dọc theo con đường nhỏ cỏ dại mọc đầy đi lên trên, rất nhanh toàn cảnh nhà cũ Gaunt đã ánh vào mắt.
Căn nhà không quá lớn, âm u, có cảm giác biến hoá kỳ lạ, cánh cổng cong vẹo bẩn thỉu, chốt cửa lung lay sắp rụng, bên trên có một cái rắn chết khô quắt. Mắt con rắn mở to, màu xanh lạnh lẽo, đầu hướng về phía họ cứ như đang trừng mắt nhìn.
Tư duy quen thói đầu bếp làm Hugh bắt đầu nghĩ tới một trăm loại phương pháp xử lý rắn, canh rắn có vẻ khá bổ dưỡng, không biết Sev có muốn ăn hay không. Nhưng nó lại là dấu hiệu của Slytherin, có vẻ như vậy không tôn trọng cho lắm.
Snape cùng Lucius cẩn thận quan sát chung quanh, từng thần chú dò xét một ếm ra, không ngoài dự đoán, chung quanh quả nhiên có vài ma chú phòng ngự cùng thần chú cảnh giới, không biết là Chúa tể hắc ám lưu lại hay là Bạch phù thuỷ vĩ đại Albus Dumbledore.
Giải trừ những thần chú cảnh giới này, Snape lại tinh tế kiểm tra thêm một lần, xác định không có thần chú nào nữa mới đưa mắt về phía cánh cửa lớn cũ nát đóng chặt kia.
Lucius nhìn hắn một cái, đề phòng cầm đũa phép, tiến lên, “Allomohora!” Cửa không hề động tĩnh, hẳn là đã ếm thần chú phản mở cửa. Lucius ném lên đó một thần chú dò xét, quả nhiên có dao động pháp thuật, nhưng cũng may là không có pháp thuật công kích. Ông nhẹ tay đẩy cửa, cửa két két một tiếng mở ra, ngay cả khóa cũng không có.
Trong phòng vừa bẩn vừa loạn, tro bụi bởi vì đột nhiên có không khí lưu động mà bay đầy trời, Hugh đứng sau lưng Snape thấy ngứa mũi, muốn hắt hơi.
Lucius đã nhăn cả mặt, đối với một Malfoy coi vẻ bề ngoài như sinh mệnh mà nói, bẩn loạn như vậy quả thực là không thể chịu được!
Snape thì lại không hề có vẻ không thích ứng — hắn từng ở căn phòng không kém căn phòng này là bao trong nhiều năm, ếm lên căn phòng một tá thần chú dò xét, giải trừ hai thần chú cảnh giới cùng một thần chú công kích.
Trước đó cũng không biết vị trí giấu nhẫn cụ thể, chỉ biết là bên trong nhà cũ Gaunt. Snape dùng pháp thuật dò xét đặc thù, hơn mười phút sau, rốt cục truyền tới dao động ma pháp đen mỏng manh từ dưới một khối sàn nhà giữa phòng.
Snape cùng Lucius nhìn nhau một cái, Snape quay đầu nói với Hugh: “Lui ra sau đi Hugh, cẩn thận.” Hugh gật gật đầu, thuận theo lui về phía sau vài bước, tầm mắt không rời người yêu.
Lucius làm vài pháp thuật dò xét chuyên dụng với khối sàn nhà đang truyền tới dao động ma pháp đen kia, trên mặt đất cũng không có ma pháp cảnh giới gì khác, xem ra Chúa tể hắc ám rất tin tưởng ma pháp đen trên thân nhẫn.
Lucius tiến lên, ngồi xổm xuống. Tay chậm rãi xốc lên miếng sàn nhà. Snape cũng đi lên, cảnh giác nhìn dưới đất.
Dưới đó chỉ có một chiếc nhẫn đen như mực, thậm chí còn không có lấy một cái hộp chứa nó. Mặt nhẫn được khảm một viên đá màu đen không thu hút gì, đó là Đá hồi hồn trong truyền thuyết, nghe nói có thể khiến cho người chết sống lại.
Lucius dùng Acio cùng thần chú trôi nổi không tiếng động không đũa phép, đúng như dự kiến, nhẫn không có phản ứng gì. Ông đinh dùng tay cầm lên, Snape đúng lúc ngăn cản, “Lucius Malfoy, đầu anh bị quỷ khổng lồ ăn luôn rồi nên mới không cảm giác được ma pháp đen tà ác bên trên hay sao? Thế mà cũng dám tuỳ tay nhặt bậy!”
Lucius nhếch một bên mày, “Severus, đương nhiên tôi biết nó rất nguy hiểm, nhưng cậu cũng thấy đấy, chỉ có thể lấy tay cầm thôi không phải sao?” Snape mặt nhăn mày nhíu, “Anh tránh ra, tôi tới.”
“Severus, cậu muốn tôi nhìn bạn mình mạo hiểm mà khoanh tay đứng nhìn sao?” Lucius nhướng mày, bất mãn nói. Snape nhếch mày, “Đương nhiên không. Anh cần ngăn cản tôi sau khi tôi đeo nhẫn. Còn có, bảo vệ tốt cho Hugh.”
Lucius yên lặng nhìn hắn, Snape không chút nào thoái nhượng, cuối cùng ông chỉ có thể thỏa hiệp, “Được rồi, nếu cậu đã kiên trì như thế.” Ông lui lại về phía Hugh vài bước.
Snape quay đầu nhìn Hugh, người yêu nhỏ của hắn vẻ mặt lo lắng, nhưng trong đôi mắt mèo màu hổ phách tràn ngập cổ vũ cùng tín nhiệm. Hắn cảm thấy an tâm.
Snape lấy tay cầm lên chiếc nhẫn màu đen, trong nháy mắt cảnh tượng thay đổi.
Hắn thấy chính mình ngồi trên vương toạ tương trưng cho quyền lực tối thượng, quan sát chúng sinh, cao cao tại thượng, sát phạt quyết đoán, nắm giữ vận mệnh mọi người.
Snape hừ lạnh một tiếng, loại mê hoặc này quả thực buồn cười! Nhưng hắn không có khinh thường, hắn biết đây chính là bước thử đầu tiên của chiếc nhẫn.
Cảnh tượng lại biến hóa, vô số tiền tài, vô số mỹ nhân vờn quanh, Snape lại khinh thường, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn thêm một lần.
Tiếp theo hắn cảm giác được có một sức mạnh không thể kháng cự đang tra xét nội tâm của hắn, qua vài giây, trước mắt xuất hiện vô số tài liệu độc dược trân quý cùng sách thuốc thất truyền. Snape cười lạnh, rốt cục cũng có chút trình độ.
Mảnh hồn giống như cảm giác được hắn miệt thị, phẫn nộ tăng mạnh thêm sự xâm nhập. Trước mặt Snape chợt đen, có một làn gió thổi qua, cách đó không xa là một mảnh phế tích, hắn nghiêng ngả lảo đảo đi qua, cô gái tóc đỏ xinh đẹp ngã trên phế tích, đôi mắt xanh xinh đẹp nhắm chặt, im hơi lặng tiếng.
Trái tim Snape co mạnh, Lily!
Trong đầu xuất hiện một giọng nói trần ngập mê hoặc, “Một cô gái xinh đẹp cỡ nào đây! Cứ như vậy đã chết, thật sự là đáng tiếc. Mi muốn cô ta sống lại sao? Muốn cô ta lại mở mắt ra sao? Đeo chiếc nhẫn này lên! Chỉ cần đeo nó lên, mi có thể làm cô gái này sống lại!”
Ánh mắt Snape có chút tan rã, trong đầu chỉ quanh quẩn một ý nghĩ: Chỉ cần đeo nhẫn, chỉ cần đeo nhẫn, Lily có thể sống lại, sống lại……
Hắn chậm rãi nâng tay, nhẫn hầu như đã chạm đến đầu ngón tay.
Không! Không! Lily đã chết rồi! Người chết không có khả năng sống lại! Cho dù làm cái gì cũng không có khả năng sống lại! Cô ấy đã chết!
Snape mạnh rụt tay lại, nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay vẻ mặt trở nên kiên định.
Hình ảnh trước mắt nháy mắt biến mất, trở nên sáng ngời. Sau đó hắn thấy một căn nhà hai tầng màu trắng sân nhỏ, trong lòng như như có cái gì đó đang kêu gọi, hắn đi về phía căn nhà màu trắng.
Hắn đẩy ra cánh cổng hàng rào màu trắng, đi vào, thấy ngồi Hugh đang ngồi trước cái bàn đá màu xám. Hugh thoạt nhìn lớn tuổi hơn một chút, mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt bớt đi non nớt cùng xinh đẹp tuyệt trần, hiện ra một loại đẹp trai ôn hoà.
Cậu đang ngồi trước bàn đọc sách, mặt mày trầm tĩnh. Snape đang muốn tiến lên gọi cậu, lại thấy cánh cửa nhà phía sau mở ra, một người đàn ông tóc đen áo đen đi ra. Snape khẽ nhíu mày, đây là hắn vài năm sau, cũng không có biến hóa quá lớn, nhưng có vẻ càng khỏe mạnh hồng hào hơn.
Người đàn ông đi tới ôm lấy Hugh đang đọc sách, bọn họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào. Ngay sau đó từ trong nhà lại đi ra một người, là một đứa nhỏ, đại khái chỉ có hai ba tuổi, đi không vững lắm. Người đàn ông buông người yêu bị hôn đến khóe mắt ướt át, đi qua ôm lấy đứa nhỏ kia.
Đứa nhỏ kia có mái tóc đen của hắn và đôi mắt màu hổ phách của Hugh, hết sức đáng yêu. Snape nghe thấy đứa nhỏ bập bẹ kêu bản thân hắn trong tương lai là “phụ thân” và Hugh tương lai là “cha”.
Ánh mặt trời trong veo, hết thảy nhìn qua đều là khung cảnh xinh đẹp cùng hạnh phúc mà hắn không tài nào tin nổi.
Trong đầu lại xuất hiện giọng nói dụ dỗ vô cùng, “A, bọn họ nhìn qua thật là vô cùng hạnh phúc! Không phải mi rất hâm mộ, rất khát vọng được hạnh phúc như thế sao? Đeo nhẫn vào đi, hết thảy những điều tốt đẹp này đều biến thành sự thật. Mi sẽ có bạn lữ dịu dàng cùng đứa con đáng yêu, không phải tốt lắm sao? Đeo nhẫn vào là mi có thể có được tất cả mọi thứ!”
Snape thống khổ cau mày, toàn thân đều đang phát run, cực lực kháng cự lại dụ dỗ này.
“Chẳng lẽ mi không muốn sao? Suy nghĩ một chút đi, người yêu nhỏ dịu dàng xinh đẹp của mi sẽ trở thành bạn lữ cả đời của mi, bọn mi sẽ có một, à, thậm chí càng nhiều đứa con, kết hợp những đặc thù của bọn mi, mái tóc đen cùng đôi mắt màu hổ phách hoặc là mái tóc màu nâu nhạt cùng đôi mắt đen! Bọn chúng đáng yêu cỡ nào chứ. Bọn chúng sẽ gọi mi là phụ thân, mi sẽ có một gia đình trọn vẹn.”
Trước giọng nói đầy mê hoặc kia, Snape dao động càng lợi hại hơn.
Một gia đình, một nơi có hắn, có Hugh, có bọn nhỏ của cả hai.
“Đeo nhẫn đi! Chỉ cần đeo nó lên, mi có thể có một gia đình tốt đẹp, tất cả những gì mi muốn đều có được dễ như trở bàn tay, còn cái gì mà do dự nữa?”
Đúng vậy, còn có cái gì mà do dự nữa?
Snape chậm rãi thả lòng bàn tay đang nắm chặt, tim nhẫn màu đen tản ra ánh sáng màu đỏ yêu dị.
Hắn cảm thấy trong lòng trào dâng một niềm hưng phấn, đắc ý dào dạt.
Snape đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy ánh sáng kiên định, hung hăng xiết chặt nhẫn trong tay.
Buồn cười! Bạn lữ dịu dàng xinh đẹp, đứa con đáng yêu, gia đình ấm áp, người yêu nhỏ của hắn sẽ biến những nguyện vọng của hắn từng cái trở thành hiện thực, còn muốn cái nhẫn này làm cái gì!
Sức mạnh xâm nhập trong đầu bị xua đuổi ra ngoài, cảm xúc của Snape cũng trở nên vững vàng, ảo giác trước mắt biến mất không thấy gì. Hắn bước nhanh vài bước, ra khỏi phòng, lập tức Lucius cùng Hugh cũng theo ra.
“Severus!” Lucius lo lắng kêu hắn, thái dương Hugh tràn đầy mồ hôi lạnh, đứng cách hai bước lo lắng nhìn hắn, thoạt nhìn so với Snape vừa trải qua lễ rửa tội ma pháp đen còn khẩn trương hơn.
Snape cong khoé môi với cậu, ý bảo hắn tốt lắm. “Lucius, hộp!” Một bên Lucius vội vàng đưa qua một cái hộp bạc hiếm, Snape thả chiếc nhẫn Đá hồi hồn vào trong, đóng nắp hộp.
Hugh không có băn khoăn, bước nhanh lên trước, từ trên xuống dưới cẩn thận kiểm tra xem Snape có bị thương gì hay không, tay cũng không dám chạm vào hắn, sợ không cẩn thận động tới miệng vết thương nào.
Snape đưa tay cậu đặt lên người mình, “Ta không có bị thương, đừng lo lắng.” Hugh vẫn buộc chặt thần kinh rốt cục thả lỏng, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa gục xuống, Snape vội vàng đỡ lấy cậu.
Đáng sợ quá! Vừa rồi cậu thấy Snape thiếu chút nữa thì đeo chiếc nhẫn kia vào, trái tim suýt ngừng đập phải ngừng, thiếu chút nữa liền xông lên ngăn cản hắn, cũng may Snape dừng lại động tác rất nhanh.
Lấy được nhẫn gia tộc Gaunt, ba người nhanh chóng độn thổ rời đi, để tránh bị Dumbledore phát hiện. Dù sao thì danh hiệu bạch phù thuỷ vĩ đại nhất không phải để không, ai cũng không biết Dumbledore có thủđoạn nào biết được chuyện xảy ra bên này hay không.
Nhẫn bị tiêu hủy trong phòng luyện tập ma pháp đen bí mật ở trang viên Malfoy, không có gì ngoài ý muốn, chiếc nhẫn này nguy hiểm nhất cũng chỉ có pháp thuật đen mê hoặc kia mà thôi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vì thế lại giải quyết thêm một cái hồn khí, tát hoa.
Các cưng có thấy nhanh quá không? Không có biện pháp, Sâu chỉ hy vọng mau chóng giải quyết những phiền toái này, để cho giáo sư cùng Hugh bé nhỏ tương thân tương ái!
Nghe nói các cưng không thích sinh tử hở? Các em bé rất đáng yêu đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.