[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 64: Quyển nhật kí




Ngày hôm sau, Lucius lại đến nhà Snape. Lần này là tới làm công chuyện, Snape cùng Hugh cứ cho rằng chỉ có Lucius đến. Ai ngờ đi xuống lầu thì thấy đứng sau lưng Lucius thừa ra con rồng nhỏ bạch kim Draco cùng con rắn nhỏ mắt xanh Harry, sắc mặt Snape nhất thời đen sì.
“Lucius,” Snape miễn cưỡng nuốt nọc độc bên miệng trở lại, hung tợn trừng mắt nhìn con rắn nhỏ mắt xanh nào đó một cái, “Vào thư phòng.”
Tộc trưởng Malfoy ở một trình độ nào đó được coi là e sợ thiên hạ bất loạn, đeo nụ cười giả tiêu chuẩn đi lên cầu thang, khi đi qua bên người Hugh thì cong môi cười ái muội với cậu, Hugh không khỏi đỏ mặt, cảm giác giống bị nhìn thấu gì đó vậy.
Snape sắp đi vào thư phòng nhìn lại, thấy một màn như vậy, ánh mắt biến đổi, sắc bén cảnh cáo con khổng tước bạch kim lẳng lơ kia, “Lucius Malfoy, thu hồi ngay nội tiết tố loạn phát khắp nơi của anh, nơi này không ai thưởng thức cái dáng hình õng ẹo của anh! Lăn lên đây! Nếu không tôi không ngại ném anh vào trong lò sưởi, thuận tiện phong bế mạng Floo với trang viên Malfoy!”
Lucius giả bộ đau lòng, “Ôi, Severus, sao cậu có thể nói về bạn của cậu như vậy? Thật sự là khiến tôi đau đớn!” Snape khinh thường hừ lạnh, “Tôi tự nhận không có năng lực làm trái tim cao quý của tộc trưởng Malfoy, đình chỉ ngay cái giọng nói không bệnh vẫn rên rỉ của anh lại, không cần khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của tôi!”
“Được rồi.” tộc trưởng Malfoy anh tuấn hơi hơi nhếch mày, mang theo vô hạn phong tình, “Nếu cậu đã nói như vậy.”
Hai người vào thư phòng, Hugh ngẩng đầu nhìn một cái, xoay người ôn hòa mỉm cười với hai động vật nhỏ dưới lầu. Harry ỷ vào Snape nhìn không thấy, vui sướng nhào lên, đầu nhỏ cọ cọ vai Hugh, “Hugh, em muốn ăn chè đậu đỏ “
Bạn trẻ nào đó chịu bản năng Veela chưa thức tỉnh giả dối cười, kéo bạn lữ [tương lai] nhà mình vào trong lòng, “Hugh, anh không cần để ý đến cậu ấy, cậu ấy chỉ là tham ăn mà thôi.” Cúi đầu nhìn người trong lòng đang chu cái mỏ thật cao, “Harry, cậu đã quên ngày hôm qua trở về đau bụng sao? Còn dám ăn!”
Harry Potter quỷ tham ăn chép chép miệng, lẩm bẩm, “Muốn ăn muốn ăn ”
Hugh mỉm cười, gật đầu. Đôi mắt xanh biếc của Harry nhất thời phát sáng lập loè, “Thật tốt quá! Hugh, anh thật tốt! Em muốn ăn chè đậu đỏ, bánh quy bơ, blueberry mousse, cookies quả hạch, còn có……”
(bánh quy bơ)
(chocolate blueberry mousse, phần mousse là phần màu tím trên cùng)
(blueberry mousse)
(cookies quả hạch vs sô cô la)
(cookies hạt thông)
Harry bùm bùm kể một đống lớn món ngọt, nghe mà thái dương Draco với Hugh đều nhảy lên ba cọng hắc tuyến — Merlin ơi! Harry sẽ không cùng giống Dumbledore cuồng đồ ngọt đấy chứ?
Hugh đi vào bếp cầm đồ uống mát lạnh cho Draco cùng Harry, sau đó bắt tay vào làm những món ngọt mà Harry muốn ăn.
Trong phòng khách, Draco chọt chọt cái trán Harry, có chút bất đắc dĩ nói: “Harry, không nên phiền Hugh như vậy, cẩn thận cha đỡ đầu tức giận lên, đến lúc đó tôi không bảo vệ cho cậu được đâu.”
Harry làm nũng cọ cậu ta, “Draco, cậu là tốt nhất, mình biết cậu nhất định sẽ giúp mình mà.” Draco vừa mắng bản năng Veela của mình ôm lấy Harry yêu chiều mà dỗ dành.
Thư phòng.
Lucius tao nhã gác đôi chân thon dài lên nhau, giả cười trêu chọc Snape, “Chậc chậc, Severus, hay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu không bình tĩnh như vậy, xem ra tầm quan trọng của cậu White đối với cậu đã vượt quá cả mức độ tôi nghĩ.”
Snape cho ông một cái nhìn chết chóc, “Lucius, xem ra bộ não của anh đã bị độc dược làm đẹp ăn mòn hết sạch rồi. Gia quy Malfoy sao lại cho phép anh phát nội tiết tố dư thừa với bạn lữ của bạn bè hả?”
“Bạn lữ?” Lucius nghiền ngẫm từ đơn này, “Severus, xem ra cậu đã nhận định cậu ta, phải không?”
Snape hừ lạnh, “Anh cho là ai cũng giống anh có nhiều người tình tiêu khiển như vậy sao?” Lucius vội ho một tiếng, “Severus, đó đều là chuyện đã qua, hiện tại tôi chỉ có một mối tình thắm thiết với mình Cissy.”
Snape đánh gãy ông thao thao bất tuyệt về tình yêu bất tận dành cho Narcissa, “Được rồi, Lucius, lấy thứ đó ra đây!”
Lucius thu liễm biểu tình, từ túi tiền da rồng lấy ra quyển nhật kí màu đen. Quyển nhật ký thật bình thường, không khác cái mà Hugh vẫn dùng lắm, chỉ là quyển này trông cũ hơn, có thể rất dễ dàng cảm giác được dao động ma pháp đen tà ác mãnh liệt bên trên.
Snape lấy đôi bao tay da rồng từ trong ngăn bàn ra đeo vào, cầm lên quyển nhật ký mỏng manh. Nhìn kỹ càng cảm thấy quyển nhật ký này thật sự bình thường đến bất thường, bìa da đen, phía dưới có một hàng chữ nhỏ, là Tom Riddle. Quyển sổ toả ra hơi thở tà ác khiến cho Snape nhíu mày.
Snape mở quyển sổ ra, trống rỗng, hắn không nhìn đã khép lại, vì thế quyển nhật kí đáng thương còn chưa kịp phát huy sức mạnh dụ dỗ của mình [?].
Lucius đưa qua một cái hộp làm bằng bạc hiếm có khắc hoa văn rườm rà mà thần bí, Snape cẩn thận bỏ quyển nhật kí vào bên trong, sau đó đậy nắp lại, cởi bao tay da rồng. Bao tay da rồng có thể ngăn cách ảnh hưởng ma pháp đen, khi đeo sẽ làm suy yếu uy lực của Lửa quỷ.
Snape nhìn liếc ông một cái, lấy ra đũa phép nhắm vào hòm bằng bạc hiếm, đồng thời đọc lên chú ngữ: “Fiendfyre!”
Ngọn lửa màu đen tuôn ra từ đầu đũa phép, quấn quanh cái hộp bạc hiếm. Vừa mới đầu cũng không có phản ứng gì, nhưng một lát sau, trong hộp truyền ra một kêu cực kỳ thê lương, hoàn toàn không giống tiếng kêu mà con người có thể phát ra.
Ngọn lửa liên tục quấn lấy toàn bộ hộp, có một làn khói đen chảy ra từ bên cạnh hộp, nhưng rất nhanh liền biến mất. Tiếng kêu thảm thiết chậm rãi yếu đi, cho đến khi hoàn toàn nghe không thấy.
Để bảo đảm, hai người lại giữ thần chú thêm một lúc mới thu hồi ma lực. Lửa quỷ là một ma pháp đen rất cao thâm, hao phí ma lực cùng tinh thần lực tương đối lớn, thái dương hai người đều toát mồ hôi.
Snape ném cho Lucius mấy bình nước thuốc thể lực và bổ sung ma lực, sau đó chính mình cũng uống mấy bình. Lucius bị hương vị độc dược đáng sợ làm cho buồn nôn ghê gớm, oán giận nói: “Severus, cậu không thể cải tiến hương vị độc dược một chút được hay sao? Mùi này thật là đáng sợ!”
Snape ngay cả nhìn cũng không thèm, độc dược thay đổi khẩu vị chỉ có người yêu nhỏ của hắn mới có thể hưởng thụ.
Một lần nữa đeo lại bao tay da rồng, mở hòm bạc hiếm ra. Bề ngoài quyển nhật ký màu đen không có thay đổi gì, chỉ là hơi thở ma pháp đen mãnh liệt biến mất.
Phi thường thành công!
Snape nhẹ nhàng thở ra, lấy quyển nhật ký trong hộp ra, ném cho Lucius, “Cầm đi.” Lucius thực không quý tộc mà bĩu môi, thế này xem như là qua sông đoạn cầu, diệt ma giết lừa sao?
Snape cởi bao tay ra thả vào ngăn kéo, “Lucius, trang viên Malfoy có phải có một con gia tinh kêu là Dobby?” Lucius chọn mi, “Đúng vậy. Severus, chừng nào thì cậu lại quan tâm tới loại sinh vật như gia tinh?”
Snape lạnh lùng liếc ông một cái, “Tôi chỉ là nhắc nhở anh, gia tinh cũng không phải tuyệt đối trung thành, tốt nhất anh vẫn nên cẩn thận một chút.”
Lucius sắc mặt nhất thời khó coi hẳn lên, “Severus, ý của cậu là……” Ông hơi hơi nheo lại đôi mắt phượng, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
“Nếu đầu của anh còn chưa bị cỏ lác nhồi đầy thì nên biết ý tôi là gì.” Snape lạnh lùng trào phúng, sau đó trực tiếp rời khỏi thư phòng.
Lucius bóp mi tâm, trên khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ tràn đầy âm ngoan – phù thuỷ bình thường không phòng vệ gia tinh, cho nên chúng nó biết rất nhiều bí mật của gia tộc quý tộc. Một con gia tinh bất trung với chủ nhân thật sự rất nguy hiểm.
Snape đi xuống lầu, phòng khách chỉ có hai con động vật đang mĩ mãn thưởng thức tay nghề bánh ngọt của người yêu hắn, mặt nhất thời đen.
Chết tiệt! Lão Potter tranh Lily với hắn còn chưa tính, giờ đến cả thằng nhãi con Potter cũng chiếm dụng thời gian hai người của hắn cùng Hugh, quả thực khiến cho người ta không thể nhịn được nữa!
Harry trì độn không có phát hiện Snape đứng cách đấy ngay vài bước, còn đang thoả mãn ăn món ngọt vô cùng ngon lành. Draco vừa thấy sắc mặt cha đỡ đầu đã biết là hỏng rồi, vội vàng lôi kéo ống tay áo Harry, “Harry! Cha đỡ đầu của tôi xuống dưới!”
Harry ngừng một chút, sau đó lập tức quăng miếng cookie trên tay đi, bật dậy, “Giáo sư Snape!” ngoan hơn cả khi chuột thấy mèo.
Snape nhìn miếng cookie mà nó không cẩn thận ném đi kia, mặt càng đen, thếmà dám đạp hư thành quả lao động của Hugh! Quả nhiên Potter không ai là thứ tốt!
“Xem ra cậu Potter rất bất mãn với tay nghề của Hugh, vậy thì không cần miễn cưỡng chính mình.” Snape ném lại những lời này, đi vào phòng bếp. Harry vẻ mặt cầu xin, nhìn khối cookie — ô ô! Hugh, em không phải cố ý đâu!
Draco đỡ trán, sao lại thành thế này!
Trong phòng bếp, Hugh mới lấy bánh ngọt từ trong lò nướng ra thì thình lình bị ôm lấy từ phía sau, mùi thuốc đắng quen thuộc quẩn quanh. Hugh hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn — giải quyết rồi?
Snape khẽ hôn thái dương cậu, “Ừ, rất thành công.” Hugh yên tâm, khuỷu tay chọc về cái bụng rắn chắc của hắn ở phía sau, ý bảo hắn buông mình ra.
Snape bất động, Diffindo mấy khối bánh ngọt đang toả ra mùi hương ngọt ngào trên khay. Hugh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vụn bánh nướng văng tung toé trên bàn, có chút buồn, cậu làm rất mệt đấy!
“Không cho phép xuống bếp vì thằng nhãi Potter ngu xuẩn kia!” Snape bá đạo mệnh lệnh, trên thực tế hắn càng muốn nói là không cho phép xuống bếp vì bất kì kẻ nào ngoài hắn.
Hugh dịu dàng lại bất đắc dĩ mà mỉm cười — người yêu của cậu lúc ăn dấm chua thì hoàn toàn không nói đạo lý.
Gật gật đầu, tay lấy ra sủi cảo thuỷ tinh vừa mới làm xong, để cho Snape nếm thử. Snape kẹp lên một miếng cho vào miệng, lớp da trơn mềm tan ra trong miệng, nhân thịt ngon lành vô cùng, tay nghề của người yêu nhỏ nhà hắn vẫn tốt như thế.
(minh họa)
Hugh nhìn biểu tình của Snape thì biết hắn rất vừa lòng, vụng trộm viết thêm một món ăn vào thực đơn các món yêu thích của Snape.
Snape sán qua hôn cậu, trong miệng còn mang theo mùi sủi cảo thuỷ tinh. Hugh hơi hơi ngửa đầu để hắn có thể càng thuận lợi thâm nhập vào miệng mình, vừa ra phán đoán về thành quả của chính mình — xem ra tay nghề vẫn không lui bước.
Snape nhéo nhè nhẹ lên lưng cậu một cái, hàm hồ nói: “Chuyên tâm chút!” Hugh ôm cổ hắn, chuyên tâm tập trung vào trong nụ hôn sâu của người yêu.
“D, Draco, đây không phải sự thật! Hugh cùng giáo sư Snape……” Harry ngơ ngác kinh ngạc quay lại ghế sô pha, nói chuyện cũng lắp bắp.
Nó vốn định đi xem thử bánh blueberry mousse Hugh làm cho mình đã được chưa, kết quả lại thấy được một màn vô cùng kinh sợ — Hugh cùng giáo sư Snape đang hôn môi!
Harry bối rối vô cùng, điều này rất khó ngờ! Được rồi, tuy rằng hắn biết giáo sư Snape cũng không có không xong như thầy ấy hiểu hiện bên ngoài, nhưng nó vẫn không thể tưởng tượng nổi Hugh dịu dàng lại xinh đẹp lại là tình nhân với giáo sư Snape!
Draco sờsờ đầu con rắn nhỏ mắt xanh, “Tôi không thể không nói cho cậu, điều này đúng là sự thật.” Harry há to miệng, ngay cả hô hấp cũng quên. Nó hoàn toàn không thể hồi nổi hồn từ trong cú shock này.
Draco sầm nét mặt, “Harry, chẳng lẽ cậu cho rằng cha đỡ đầu của tôi không xứng với Hugh sao? Người là giáo sư Hogwarts, đại sư độc dược tuổi trẻ nhất Âu Châu, huân chương Merlin hạng ba, phó hội trưởng hiệp hội độc dược!” quý tộc bạch kim nhỏ càng nói càng kiêu ngạo.
Harry vội vàng biện bạch, “Mình không phải ý này, Draco, mình, mình chỉ là cảm thấy tính cách hai người bọn họ…… thấy thế nào cũng……”
“Tôi thấy bọn họở chung rất tốt. Mẫu thân đã nói, cha đỡ đầu là một người đàn ông tốt khó có được, Hugh cùng cha đỡ đầu yêu nhau nhất định sẽ hạnh phúc!” Draco kiên định.
Đầu óc Harry vẫn chưa vận chuyển được rõ ràng, mơ mơ màng màng ứng lời: “Ừ, là như thế, đúng vậy.” Thẳng đến khi Lucius xuống lầu, dẫn bọn hắn cáo từ, dùng mạng Floo trở lại trang viên Malfoy, Harry vẫn có chút đần độn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hồn khí đầu tiên đã giải quyết tát hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.