[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 61: Chuyến viếng thăm – P1




Mười một giờ, một nhà bạch kim cùng rắn nhỏ mắt xanh Harry thông qua mạng Floo đi vào nhà Snape, bởi vì hôm nay có vẻ là một cuộc thăm hỏi chính thức nên để đỡ cho quá thất lễ, Hugh đã dọn dẹp lò sưởi âm tường sạch sẽ, bởi vậy không có tình cảnh cả bốn người tập thể sử dụng Scourgify.
Lucius cầm gậy chống biểu tượng của tộc trưởng gia tộc Malfoy cảm thán nói: “Severus, rốt cục cậu cũng bỏ được chút thời gian rửa sạch lò sưởi âm tường, thân là bạn của cậu, tôi không thể không lấy đó làm kinh ngạc cùng vui sướng.” Severus thế mà lại bỏ qua thời gian ngao chế độc dược đi rửa sạch lò sưởi âm tường, ôi, Merlin rốt cục thành công phản áp vua Arthur rồi sao?
Snape hừ lạnh một tiếng, “Lucius, tôi hy vọng cái đầu bị dược làm đẹp ăn mòn kia của anh vẫn còn may mắn mà tồn tại, loại chuyện lãng phí thời gian như rửa sạch lò sưởi này căn bản không đáng để ta phải xa rời cái vạc.” Đem ánh mắt chuyển hướng sang những người khác, “Narcissa, Draco.” Hắn tự động lược bỏ thằng nhãi mắt xanh họ Potter.
“Ôi, Severus, hiện tại trông anh có vẻ rất tốt!” Narcissa là một người phụ nữ vô cùngg xinh đẹp, mái tóc xoăn búp dài màu vàng kim, ánh mắt xanh lam mang theo ý cười dịu dàng, cằm khẽ nâng, mang theo vẻ quý tộc kiêu ngạo lại không khiến người chán ghét. “Xem ra trợ thủ của anh, cậu White rất có khả năng.” Liên tiếp nghe được chồng và con trai nhắc tới người này, Narcissa cũng có chút tò mò đối với Hugh—người có thể được Severus ưu ái sẽ là dạng gì đây?
Snape nghe vậy, ánh mắt nhu hòa hẳn đi, thế cho nên Draco lễ phép kêu hắn “Cha đỡ đầu” thì hắn đáp lại không phải bằng giọng mũi mà là một câu ân cần thăm hỏi, “Draco, học hành thế nào?”
Draco quả thực được hỏi thăm mà sợ hãi, vội vàng trả lời: “Con nghĩ sẽ không bôi nhọ thanh danh của cha đỡ đầu ngài.” Snape lạnh lùng nhìn Harry đứng bên cạnh Draco đang nhìn quanh phía phòng bếp, “Ta hy vọng con sẽ không vì một con sư tử ngu ngốc lẫn vào đàn rắn mà quên trách nhiệm của người thừa kế nhà Malfoy.”
Draco rùng mình, “Dạ vâng, cha đỡ đầu.” Snape vừa lòng, mọi người ngồi trên sô pha. Một lát sau, Hugh bưng ấm trà trắng đi ra, rót trà cho mọi người.
Mùi trà bốc lên bốn phía, Snape giới thiệu với Narcissa: “Narcissa, đây là Hugh White.” Lại nói với Hugh: “Hugh, đây là mẫu thân của Draco, Narcissa Malfoy.”
Hugh lễ phép mỉm cười với Narcissa, buông cái ấm trong tay xuống bàn, lấy ra đũa phép vẩy nhẹ, “Phu nhân Malfoy, chào bà, rất vui vì được gặp bà. Bà thật sự là một quý bà xinh đẹp.”
Narcissa hình như hơi giật mình, nhưng bà che giấu ảm xúc này rất khá, mỉm cười nói: “Cậu White, tôi cũng rất vui được quen biết cậu.” Thật sự là một đứa nhỏ xinh đẹp, không biết có quan hệ gì với Severus đây?
Snape ý bảo Hugh ngồi vào bên người hắn, động tác này khiến cho Narcissa cùng Draco đều giật mình, trong lòng mơ mơ hồ hồ như cảm thấy được cái gì đó. Quý tộc bạch kim lớn hiểu rõ tình hình thì hơi nheo mắt lại – chậc! Xem ra Severus đã quyết tâm phát triển với đứa nhỏ này. Điều này có ý nghĩa gì đây?
“Oh, phép thuật hiện hình không tiếng động vô cùng hoàn mỹ!” Lucius tán thưởng nói, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua chỗ Snape, người này ném cho ông một ánh mắt – đợi lát nữa nói.
Lucius hơi nhếch mi, cảm thấy có tính toán.
Cái gì cũng chưa phát hiện cũng chỉ có Harry, nó đang trừng đôi mắt lục bảo thạch, vẻ mặt chờ mong nhìn người bạn tốt hơn mười ngày không gặp của mình [Sâu: đứa nhỏ này bị Snape liệt vào hàng cấm đến nhà, đã lâu không được Snape cho phép đến căn nhà này], hy vọng cậu ấy ngồi bên cạnh mình. Nhưng Hugh chỉ ôn hoà cười cười với nó, không có ý định chuyển vị trí.
Harry buồn bực nhìn về phía Draco tìm an ủi, Draco sờ sờ mái tóc rối bời của nó, thành công làm cho con rắn nhỏ mắt xanh cong khoé miệng. Hugh xem ở trong mắt, cảm thán Draco có thuật thuần dưỡng rắn.
Người đang yêu đại khái đều có loại trực giác, Hugh vốn trì độn với tình cảm của mình tới độ cần nhờ ma kính Erised nhắc nhở, giờ ngửi được hương vị không tầm thường giữa Draco cùng Harry. Nhưng Hugh cảm thấy Harry khẳng định không phát hiện được, mà Draco phỏng chừng đã bắt đầu dụ rắn ra khỏi hang.
Ngồi trong chốc lát, Hugh đứng lên vào phòng bếp làm chuẩn bị, cậu nghe Snape cùng một nhà Malfoy uốn éo nói chuyện kiểu quý tộc đến đau cả đầu.
Đôi mắt xanh biếc của Harry chuyển nhanh như chớp, dịch dần ra rìa sô pha, sau đó rón ra rón rén đi vào phòng bếp.
“Hugh!” Harry thấp giọng kêu, Hugh đang bày bàn ăn giương mắt nhìn nó, mỉm cười, chỉ chỉ đồ ăn trên tay ý bảo nó qua hỗ trợ.
Harry sán qua, nhận mấy đĩa thức ăn vừa chậm chạp bày ra bàn, vừa nói: “Hugh, em rất nhớ anh đó! Giáo sư Snape quá đáng, không cho em đến thăm anh!” Con rắn nhỏ mắt xanh chỉ đợi cơ hội cáo trạng.
Hugh rảnh rang một bàn tay, vung đũa phép, “Em cũng không phải không biết giáo sư chán ghét họ Potter thế nào.” Harry chu miệng, “Nhưng đắc tội thầy ấy là ba em mà, đâu phải em!” Nó bất mãn nói, giọng cũng to hơn, “Anh bảo thầy ấy có quá đáng không? Em cũng đâu làm sai gì đâu! Thầy ấy rõ rành rành là giận cá chém thớt!”
Hugh mím môi cười, ánh mắt đảo qua thân ảnh màu đen đứng ở cửa.
“Xem ra cậu Potter có ý kiến không hề nhỏ với giáo sư độc dược của mình, không bằng bài tập nghỉ hè của cậu Potter nhiều thêm một bài luận về những sự bất mãn của cậu với giáo sư độc dược, hai mươi inch, sao hả?” giọng nói trầm thấp như tơ lụa rất dễ nghe, nhưng vào trong tai Harry đang chột dạ lại giống như bùa đòi mạng.
Nơm nớp lo sợ mà xoay người, quả nhiên, thân ảnh Snape cao lớn đứng ở phòng bếp cửa, trên mặt mang trào phúng nhìn nó. “Giáo sư S Snape……” Harry đau khổ trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn như sắp khóc đến nơi. Sao nó lại xui xẻo vậy chứ, nói xấu Snape có một lần mà đã bị bắt quả tang!
Snape lạnh lùng nói: “Là giáo sư Snape, không phải giáo sư SSnape! Potter ngu xuẩn, nếu hiện tại không phải nghỉ hè, mi sẽ bị phạt cấm túc một tháng, với lý do tự tiện sửa đổi tên giáo sư!”
Harry vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng, vâng em sai rồi giáo sư S…… nape!” Thiếu chút nữa lại gọi sai, Harry đúng lúc sửa miệng, lại thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Hugh nhịn không được nở nụ cười, liếc nhìn người yêu nhà mình một cái — Sev, anh doạ hỏng Harry rồi.
Snape nhếch mày — thì tính sao? Khinh thường hừ một cái, quả nhiên họ Potter đều ngu không ai bằng!
Có Snape ở đây, Harry sao còn dám đứng trong phòng bếp, vội vàng nói với Hugh: “Hugh, em ra ngoài trước nhé!” Trong tay còn cầm đồ tuỳ tiện để lên bàn nhanh như chớp chạy ra ngoài, muốn Dra nhà mình an ủi tâm linh nhỏ bé bị Snape dọa sợ.
Hugh bất đắc dĩ lắc đầu, thu thập đồ ăn bị Harry làm cho lộn xộn. Snape đi qua đi, ôm sau lưng cậu, miệng thì nguyền rủa, “Thằng nhãi con Potter chết tiệt! Lại khiến em thêm phiền, nó không thể an phận một chút hay sao?”
Hugh cười khẽ, hơi hơi nghiêng đầu, đôi môi cánh hoa nhạt màu nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Snape, rấn an người yêu đang không vui.
Snape đè nén xuống ý niệm muốn hôn lên đôi cánh hoa mê người kia trong đầu, buông Hugh ra, lấy đồ trong tay cậu, nhanh chóng mà chuẩn xác bày biện xong xuôi.
Hugh hơi hơi kiễng mũi chân hôn lên khoé môi Snape một cái, làm phần thưởng, chọc cho Snape hơi thở hỗn loạn, thiếu chút nữa hết nhịn nổi. Cũng may hắn còn nhớ rõ bên ngoài có khách không thể làm càn, mặt nhăn mày nhíu nhẫn nại. Hugh cười hì hì nhìn hắn, cậu chính là cố ý đó.
Snape rủa thầm một tiếng — nhóc đáng ghét chết tiệt!
Trong phòng khách, ánh mắt Narcissa trong lúc vô tình đảo qua phòng bếp, nhìn đến cảnh tượng không khỏi khiến cho bà kinh ngạc. Đây là……
Bà quay qua nhìn Lucius, nhiều năm vợ chồng ăn ý khiến cho Lucius nhìn ra nghi hoặc của bà, khẽ gật đầu, bên môi mang theo nụ cười giả tiêu chuẩn quý tộc.
Narcissa khẽ nhíu mày, có chút đăm chiêu thu hồi ánh mắt.
Draco ngồi bên nhìn thấy cha mẹ trao đổi ánh mắt, nhìn lại hướng phòng bếp, đáp án dưới đáy lòng trồi lên khỏi mặt nước. Quả nhiên cha đỡ đầu và Hugh……
Con rắn nhỏ mắt xanh thì khó hiểu, kéo kéo tay áo Draco, vẻ mặt tò mò hỏi: “Draco, làm sao vậy?” Draco cười vẻ sâu xa, “Không có gì, Harry.”
“Oh.” con rắn nhỏ mắt xanh Mù quáng tín nhiệm Draco lập tức không hề truy vấn, chuyên tâm đùa với tuyết li không biết chui ra từ góc nào nhảy lên trên người nó.
Nhóc tuyết li cũng rất thích Harry, xác thực mà nói, một nhà Malfoy cùng Harry nó đều rất thân cận, chỉ là luôn đối đầu với Snape cứ thích cướp cậu chủ của nó mà thôi.
Cái đầu nhỏ lông xù cọ cọ lòng bàn tay Harry, Harry cười khanh khách, Draco dịu dàng nhìn nó, Narcissa cùng Lucius nhìn nhau, trong lòng đều tự hiểu rõ.
Cơm trưa đã đến giờ, mọi người dời bước tới bàn ăn.
Lúc này trên bàn cơm đã dọn xong đại tiệc tiêu chuẩn kiểu Pháp, lại thêm chai Brandy 1972 mà Snape cất giữ, cùng với nước chanh ép Hugh làm, thoạt nhìn trông vô cùng ngon miệng.
Draco cùng Harry tuy rằng biết tay nghề nấu ăn của Hugh là tuyệt nhất nhưng thật không ngờ cậu còn có thể làm đến mức này, lúc này không khỏi thầm ảo não lúc ở Hogwarts không nhờ Hugh trổ tài, để cho bọn nó có lộc ăn.
Snape ở ghế chủ vị, Hugh ngồi bên phải hắn, tiếp theo khách khứa dựa theo trình tự đều ngồi xuống.
Lucius chú ý tới vị trí ngồi của Hugh, khẽ nhíu mày – đó là vị trí của nữ chủ nhân [Sâu không rõ lắm lễ nghi cơm Tây, cứ tạm coi là thế đi], xem ra Severus có vẻ thật lòng với đứa trẻ này.
Cái này Harry cũng phát hiện, dù sao ở nhà Malfoy hơn một tháng, nó cũng có chút hiểu biết với lễ nghi quý tộc, vị trí trên bàn cơm rất chú ý. Hugh ngồi vào chỗ rõ rành rành là của nữ chủ nhân mà. Chẳng lẽ là giáo sư Snape không để ý, ngày thường cũng ngồi như vậy, hiện tại cũng không để ý đi sửa sao?
Harry không nghĩ tới chiều hướng kia, mà tìm cái lý do, còn tự cho là rất đạo lý.
Thân là chủ nhân Snape đầu tiên động dao nĩa, sau đó những người khác cũng ăn theo. Cơm nước vô cùng phong phú ngon miệng, cho dù là chủ – Snape hay khách đều hết sức vừa lòng.
Hugh vì muốn điều dưỡng thân thể cho Snape, vẫn làm cơm Tàu dưỡng sinh cho hắn, cho nên Snape hay là lần đầu tiên ăn cơm Tây Hugh làm. Hiển nhiên người yêu nhỏ của hắn lại cho hắn một kinh hỉ — cậu làm cơm Tây không hề kém cạnh với cơm Tàu.
Hugh vẫn cẩn thận ghi nhớ món ăn mà Snape thích nhất, nghĩ về sau cũng có thể làm vài lần cơm Tây. hiện tại thân thể Snape đã được điều trị không tồi, cậu cũng có thể cải tiến cơm Tây, khiến chúng không cần nhiều dầu mỡ như vậy nữa.
Cơm trưa khách và chủ cùng vui, Hugh bưng tới món tráng miệng, chè đậu đỏ mềm mịn ngọt ngào rất được hoan nghênh, nhất là Harry, ăn đến mặt mày hớn hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.