[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 44: Kinh hỉ




Ngày 19 tháng 6 này là sinh nhật của Hugh.
Trong khoảng thời gian này bởi vì toàn thân tâm đều đặt hết lên người Snape, Hugh hoàn toàn không có ý thức rằng sinh nhật đã đến, thẳng đến khi Harry cùng Draco đem quà tặng đến trên tay cậu thì Hugh mới nhớ ra.
Draco tặng một bộ trường bào lễ phục mới nhất, Harry thì tặng một túi kẹo đặt hàng qua thư từ tiệm Công Tước mật, có chuột ướp lạnh, kẹo bút lông chim, kẹo gậy chua ngọt, quả con sên đông lạnh cùng đũa phép cam thảo, Hermione thì đưa một ít bánh quy chắc răng trong nhà tới, cô bé cho rằng món này rất hiệu quả.
Người biết sinh nhật Hugh cũng không nhiều, cho nên quà tặng cũng chỉ giới hạn trong ba người bạn tốt. Hugh cũng không quan tâm lắm, mấy ngày nay cậu luôn luôn đang nghĩ biện pháp để Snape đáp ứng nghỉhè cho cậu thỉnh thoảng tới Spinner’s End quấy rầy.
Buổi chiều học xong, Hugh theo thường lệ đi phòng bếp làm bữa tối, để cho gia tinh đưa tới hầm vào thời gian thích hợp, sau đó bản thân thì cầm một quyển sách vĩ đại vui vẻ đi tìm Snape “hỏi bài”.
Vào hầm, Snape không ở trong văn phòng, Hugh phỏng chừng hắn đang trong phòng thí nghiệm hoặc là phòng ngủ. An phận ngồi lên ghế sô pha chuyên dụng, đặt quyển sách vĩ đại lên bàn, mở ra trang chưa hiểu kia, chờ Snape đi ra giải đáp cho cậu.
Một lát sau, Snape đi ra từ phòng ngủ, tóc hơi ẩm, hiển nhiên mới tắm xong.
Hugh quay đầu nhìn hắn, ánh mắt không tự giác toát ra mê luyến. Càng tiếp cận với nam nhân này, càng không thể dời tầm mắt khỏi người hắn, chỉ có thể chìm đắm càng sâu.
Mấy ngày nay dưới sự chăm sóc của Hugh, tóc Snape đã sớm thoát khỏi trạng thái đầu dầu, sác mặt tái nhợt vàng như nến biến thành trắng nõn thêm chút hồng nhuận, hai má cũng không lõm sâu xuống nữa. Hiện tại Snape không chỉ không đầy dầu, là lão dơi già đáng sợ giống trong miệng các phù thuỷ nhỏ, ngược lại càng giống một thân sĩ anh tuấn cương nghị, phong độ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không phun nọc độc.
Snape vì luyến mộ trong mắt cậu mà tâm tình tốt, hắng giọng con ngươi đen cũng nhu hòa xuống, “ Cậu White, lấy lại sách của cậu, theo ta đi.”
Hugh có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đứng lên đi theo sau hắn ra khỏi hầm.
Snape bước chân rất lớn, một năm này tuy rằng Hugh đã cao hơn không ít, nhưng vẫn kém hơn hắn nhiều lắm, hầu như là chạy chậm mới đuổi kịp hắn.
May mắn rất nhanh Snape liền phát hiện quẫn cảnh của cậu, thả chậm cước bộ, chờ đến khi cậu sánh vai với hắn thì cầm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu, sau đó bước chân lại nhanh lên. Hugh một mặt vì hai người gắt gao nắm tay nhau tim đập gia tốc, một mặt vừa muốn theo sát bước chân của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chớp lên một tầng phấn hồng.
Snape tự nhiên là cố ý, Hugh vì muốn theo sát hắn, tay sẽ không tự giác càng nắm càng chặt. Hiện tại bọn họ không làm rõ tâm ý của nhau, rất thân mật thì không được, ngẫu nhiên lấy chút phúc lợi cũng không tồi.
Bất quá cũng may mọi thầy trò đều đang ở sảnh đường ăn bữa tối, nếu không để người ta nhìn thấy một màn này, còn tưởng rằng xà vương Slytherin muốn lừa bán hoàng tử nhỏ Ravenclaw đâu!
Giáo sư rốt cuộc muốn dẫn cậu tới nơi nào?
Hugh nghĩ, chân bước rất nhanh, tay phải kéo áo Snape.
Snape cúi đầu nhìn cậu một cái, “Đừng hỏi, lập tức tới.”
Giờ bọn họ đã ra khỏi toà thành Hogwarts, đi dọc theo con đường mòn tới phía trước, ở một trình độ nào đó Hugh cũng coi như một trạch nam, đương nhiên sẽ không biết con đường mòn này thông đến đâu.
Còn chưa tới cuối đường, Snape mang theo Hugh rẽ sang phải. Nơi này không có đường, Snape dùng thần chú mở đường phía trước, Hugh ôm sách lảo đảo theo ở phía sau, ánh mắt vẫn nhìn nam phù thuỷ áo đen trước mặt dù gầy yếu thì bóng dáng cũng cao ngất.
Thật hy vọng con đường này không có điểm cuối.
Không có quá khứ, không có tương lai, không có Dumbledore, không có Chúa tể hắc ám, cũng không có Lily Potter cùng Harry Potter, chỉ có bọn họ hai người, làm bạn mà đi.
Rốt cục, Snape ngừng lại, Hugh nắm tay hắn tiến lên từ sau lưng hắn, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây là – rừng Cấm sao?
Hugh mê hoặc nhìn về phía Snape, trong mắt mang theo nghi vấn. Giáo sư dẫn cậu đến rừng Cấm làm gì? Phải biết rằng Snape đã vài lần cảnh cáo cậu đừng giống một Gryffindor tò mò, loại địa phương như rừng Cấm này lại nghiêm cấm cậu đến.
“Đây là một cửa vào khác củaa rừng Cấm.” Snape giải thích nói, “Đi theo ta.”
Bọn họ đi ngã rẽ hình chữ Y, rừng cây cao v*t che trời, mặt trời tháng sáu lúc này còn chưa hoàn toàn biến mất, rừng Cấm còn chưa quá tối.
Không đi quá xa, Snape liền ngừng lại.
Cảnh đẹp trước mắt làm cho Hugh sợ hãi than!
Ánh tịch dương đổ xuống mặt nước, cây cối xung quanh như bị cái gì ràng buộc, không tới gần hồ nước nửa bước, mà quây thành một vòng tròn, giữa mặt cỏ là cái ao hình trăng lưỡi liềm, bên hồ nở đầy những đóa hoa màu tím xanh nho nhỏ.
Hugh không chút nào che dấu vui sướng hiển nhiên đã lấy lòng Snape, đường cong cứng rắn lạnh lùng trên mặt cũng nhu hoà đi nhiều.
Chỗ này là hắn vô tình phát hiện khi tìm kiếm dược liệu trong rừng Cấm, đây là lần đầu tiên hắn dẫn người đến. Nhưng đó không phải mục đích chủ yếu của hắn.
Động tĩnh rất nhỏ truyền vào trong tai Snape.
Đến rồi!
Snape một tay kéo Hugh còn chưa hoàn hồn lại từ trong cảnh đẹp vào trong lòng, trốn sau gốc đại thụ. Hugh có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn không dám lộn xộn.
Snape cúi đầu, hơi thởấm áp phun bên cổ trắng nõn của Hugh. Hugh vô thố xiết chặt tay bám lấy vạt áo Snape, đỏửng lan tràn từ bên tai, rất nhanh làn da không bị đồng phục che khuất đều nhiễm lên màu hồng mê người. Đôi con ngươi của Snape ám trầm hẳn đi — xem nhóc con như vậy, phỏng chừng toàn thân đều đỏ đi?
Một lát sau, từ rừng cây đối diện chạy ra vài con động vật nhỏ lông trắng, nhỏ như con thỏ, đôi tai hình tam giác nhọn tròng mắt to tròn nhìn xung quanh, cái đuôi xù xoã tung, vây quanh hồ nước vừa uống nước vừa đùa giỡn.
Đáng yêu quá!
Mắt Hugh nhất thời tỏa sáng, cố gắng rướn thân mình ra khỏi l*ng ngực Snape, muốn nhìn rõ ràng hơn chút.
Phải biết rằng ngoại trừ Snape, Hugh không thể cự tuyệt nhất chính là loại động vật nhỏ lông xù như thế này!
Snape ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng hỏi: “Muốn?” hơi thở nóng rực làm cho lỗtai Hugh càng đỏ, như sắp nhỏ máu.
Hugh hơi từ chối một chút, xoay qua, đôi mắt hổ phách chớp cũng không chớp nhìn Snape, rõ ràng viết: Đáng yêu, muốn!
Snape chính là muốn nhìn thấy biểu tình này của Hugh nên mới không trực tiếp bắt động vật này về, mà là dẫn cậu tới nơi này.
Kiềm chế d*c v*ng muốn hôn cánh môi căng đầy phấn nộn khẽ nhếch kia, Snape gian nan dời ánh mắt, một thần chú không tiếng động không đũa phép hoá đá hết cả đám động vật tuyết trắng bên hồ, vài con bị doạ sợ, chạy không còn bóng dáng.
Hai người đi ra khỏi cái cây, ánh mắt con động vật nhỏ bị hoá đá kia toát ra hoảng sợ, lại bất hạnh không thể nhúc nhích.
Hugh ngồi xổm xuống, lấy tay ôm lấy vật nhỏ đáng thương, thế này mới nhận ra vật nhỏ là một con tuyết li.
Tuyết li là động vật đặc hữu của giới phù thuỷ, nhưng chúng nó cũng không phải sinh vật ma pháp, được cái bộ lông tuyết trắng có thể làm áo lông mùa đông thượng đẳng. Nhưng tuyết li cực hiếm gặp, ở chợ giá một cái khăn quàng cổ lông tuyết li có giá rất cao.
(cáo tuyết – minh họa)
Hugh nhớ rõ nửa tháng trước mình xem một quyển ‘Bách khoa toàn thư về động vật giới phù thuỷ’khi nhìn đến hình ảnh giới thiệu tuyết li, trong ảnh chú tuyết li l**m móngn vuốt nhỏ làm cho cậu thích đến không chịu nổi, chỉ là một tờ giới thiệu vắn tắt mà cậu coi tới hai ngày.
Nhưng giáo sư Snape sao lại biết mình muốn tuyết li chứ?
Hugh vuốt vuốt cái đầu nhỏ cứng ngắc của nhóc tuyết li chưa được giải trừ bùa hoá đá, nghiêng đầu nhìn nam nhân áo đen bên người.
Snape có chút không được tự nhiên quay qua một bên. Hắn không thể nói là nhìn thấy cậu coi tờ giới thiệu tuyết li chằm chằm, biết cậu thích, lại nghĩ tới từng gặp qua bóng dáng của tuyết li ở nơi này mới nhớ tới dùng nó làm quà sinh nhật đi?
Cậu không thể hy vọng xa vời một Slytherin không được tự nhiên, lại còn là Slytherin đứng đầu, nói trắng ra như vậy chứ? Kia so với Merlin phản công vua Arthur thành công còn không có khả năng hơn!
Cho dù Snape không nói, Hugh cũng đoán được. Không để ý trong tay còn ôm tuyết li, Hugh trực tiếp nhào vào lòng Snape, lấy ra một tay ôm thắt lưng thon gầy rắn chắc, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ ngực hắn.
Em rất là vui! Cám ơn thầy, giáo sư!
Hugh nói thầm trong lòng. Cậu cảm thấy hốc mắt mình đang phát cay, cái mũi cũng ê ẩm. Không xong, giống như cậu hơi thích khóc ấy, cái này không tốt chút nào
Snape có chút ngốc nghếch vỗ vỗ tâm lưng đơn bạc của cậu, sau đó rất nhanh nhăn lại mi. Đứa nhóc này rốt cuộc có ăn uống tử tế hay không, sao lại gầy thành như vậy? Mệt nó còn luôn nói mình gầy, ý chí chiến đấu sục sôi, đa dạng chồng chất các loại món ăn muốn dưỡng béo hắn.
Một lát sau, Hugh bình tĩnh trở lại, có chút ngượng ngùng rời khỏi ôm ấp của Snape. Trong lòng chợt mất độấm làm cho Snape có chút bất mãn, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra mảy may.
Hugh giải trừ thần chú hoá đá trên người tuyết li, vật nhỏ lập tức lộ ra răng nanh, hung ác nhắm phía cái cổ trắng nõn của Hugh mà cắn. Hugh quay đầu né tránh đi, Snape lại bắn một chú hoá đá qua, tuyết li lập tức bất động.
Chết tiệt! Là ai nói tuyết li trời sinh tính ôn hòa, không đả thương người?!
Snape hung tợn thầm mắng. Nếu biết con tuyết li này hung hãn như thế, hắn sao dám cho Hugh tiếp xúc! Ít nhất cũng phải thuần dưỡng nó ngay cả phản kháng cũng không dám mới đưa cho đứa nhỏ kia.
Kỳ thật giáo sư hoàn toàn trách oan bạn nhỏ tuyết li rồi. Tuyết li là trời sinh tính dịu ngoan, nhưng dù có dịu ngoan đến đâu thì khi bị bắt cũng sẽ công kích, con thỏ nóng nảy còn cắn người cơ mà!
“Bị thương không?” Snape ném cái thứ bị hoá đá kia ra, khẩn trương xem xét Hugh. Hugh bị bắt nâng lên cằm, lộ ra cái cổ trắng thon gầy, tư thế như vậy làm cậu có chút quẫn bách.
Snape hiện tại không hề có ý niệm xấu xa nào, chỉ nghĩ tới khả năng mình nhất thời sơ sẩy làm cho Hugh bị thương, cả người như bị ném vào hầm băng, phát lạnh từ đáy lòng.
Cũng may Hugh không có bị thương, Snape thở dài nhẹ nhõm một hơi, thế này mới chú ý tới tư thế hai người thật sự ái muội.
Tay hắn còn đang nắm cằm Hugh, Hugh ngưỡng mặt, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt mèo hổ phách thật to nhìn hắn, trong mắt ánh lên vài phần đáng thương. Mà hắn bởi vì người cao hơn nên nhìn từ trên xuống dưới, chỉ cần Hugh hơi chút cúi đầu xuống nữa —
“Khụ!” Snape vội vàng buông tay, lui về phía sau từng bước, vành tai giấu sau tóc đen hiếm lắm mà đỏ lên.
Hugh có chút thất vọng, có lẽ bởi vì gần đây Snape có nhiều hành động thân mật, làm cho cậu sinh ra những hy vọng xa vời không nên có. Hugh âm thầm phỉ nhổ chính mình sao lại trở nên tham lam như thế, cúi người ôm lấy tuyết li lại lần nữa bị hoá đá, hơn nữa bởi vì bị ném đi một cách thô lỗ mà nước mắt lưng tròng.
Snape nhíu mày, “Con tuyết li này chưa thuần hoá, hay là thôi đi.” Hắn vẫn còn quà tặng khác đưa cho Hugh.
Hugh lắc đầu, bàn tay yêu thương vuốt ve tuyết li nhỏ. Hugh biết, tuyết li đúng thật rất ôn thuần, chỉ cần cậu biểu hiện đủ thiện ý, sẽ không bị bài xích. Hơn nữa, đây chính là quà sinh nhật giáo sư Snape tặng cậu mà, sao có thểbỏ đi không cần chứ?
Cậu phi thường vui vẻ vì Snape nhớ rõ sinh nhật mình cũng như hắn đã tốn tâm tư chuẩn bị kinh hỉ cho cậu như vậy, nhưng dù vậy cũng không thể lấy nó làm cớ cho lòng tham không đáy.
Trong khoảng thời gian này giáo sư Snape đã tốt với cậu lắm, nếu còn mong muốn nhiều hơn, chỉ sợ một ngày nào đó mọi thứ sẽ mất hết cả.
Snape thấy Hugh cười đến vui vẻ, nhưng ánh mắt rõ ràng không hề có niềm vui, mặt nhăn nhíu mày.
Đứa nhóc này lại đang nghĩ miên man cái gì?
Snape cũng đã sớm nhìn ra, Hugh ngoài mặt nhìn ôn hòa bình tĩnh [Sâu: đương nhiên đây là lúc không đối mặt với hắn], nhưng trong lòng vẫn có tự ti, cái tính tự thoả mãn là thành lập trên việc tự ti. Thực hiển nhiên, trước mặt người mình thích là Snape, cái tính tự ti của cậu lại bắt đầu quấy phá.
Đem hết toàn lực đối tốt với hắn, nhưng cũng không biểu lộ cảm tình, bị hắn làm bất hòa mà ngay cả nguyên nhân cũng không dám hỏi, chính mình yên lặng rời đi. Tùy thời đều chuẩn bị sẵn tâm lý bị hắn đuổi đi — đến bây giờ hầm còn không có chút vật phẩm tư nhân nào của cậu.
Thật sự là — làm cho hắn không thể không đau lòng.
Hugh mượn động tác vuốt ve nhóc tuyết li để che dấu vẻ mặt ảm đạm của mình, đột nhiên ngã vào một cái ôm ấm áp, làm cho cậu quyến luyến không thôi. Ngạc nhiên ngẩng đầu, chống lại cặp kia hắc diệu thạch cậu mê luyến nhất kia……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.