[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 13: Độc dược




Sáng thứ ba có hai tiết độc dược, Hugh vẫn dạy sớm chạy bộ như thường ngày, sau đó ngồi cạnh hồ Đen mở hai chương đầu trong cuốn ‘Nước thuốc ma pháp và độc dược’ đọc lại một lần, xác định nhớ kĩ không sót lỗi nào mới thôi. Tiếp theo lấy đũa phép ra tiếp tục luyện tập thần chú trôi nổi và thần chú biến hình.
Kỳ thật thiên phú pháp thuật của Hugh cũng không kém, thậm chí còn tốt hơn nhiều phù thuỷ nhỏ khác, chỉ là cậu vừa mới tiếp xúc với pháp thuật đã phải học thần chú không tiếng động, điều này đối với một người không có trụ cột như cậu quả thực quá nghiêm khắc.
Nắm được cách khống chế ma lực, Hugh đã dần dần có thể cảm nhận được cảm giác khi ếm bùa chú, thần chú trôi nổi đã thuần thục, tiếp tục lấy một cọng cỏ ra luyện tập biến hình, biến ra cây kim bạc không có tỳ vết nào. Hugh rất thỏa mãn, cứ biến cỏ thành kim rồi lại thành cỏ mấy lượt.
Snape vào rừng Cấm coi tình trạng nở của hoa ánh trắng đi về, ma xui quỷ khiến thế nào mà ngày thường chả thèm liếc mắt, hôm nay lúc đi qua lại vô tình nhìn một cái, chỉ thấy một thân ảnh nho nhỏ, mặc đồ đen đang ngồi dựa vào thân cây.
Snape không hiểu sao liền ngừng cước bộ, lẳng lặng mà nhìn thân ảnh kia trong chốc lát, sau đó thuận theo ý nguyện trong lòng đi về phía hồ Đen.
Từ khoảng cách này cũng đủ hắn thấy rõ biểu tình của thiếu niên, sườn mặt mang theo nụ cười thoả mãn thiệt tình, không phải nụ cười lễ phép xa cách bình thường, khiến cho khuôn mặt vốn tinh xảo quá đáng lại càng thêm xinh đẹp.
Snape nhìn cậu vẫy đũa phép, nghịch ngợm mà hành hạ cọng cỏ kia, mặt nước lấp lánh phản chiếu trên khuôn mặt thanh tú của cậu, trên khoé môi là ý cười khiến người tim đập nhanh.
Snape đột nhiên cảm thấy cảnh này có chút chói mắt, nhịn không được ra tiếng châm chọc, “Cậu White, ta giả thiết lạc thú cậu chính là tra tấn cọng cỏ đáng thương này, hơn nữa còn cười ngây ngô như một thằng ngốc?”
Hugh nghe được giọng nói, quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy Snape cao ngất đang đứng bên cạnh, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc ác độc, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Hugh không để ý đến trào phúng của hắn, đứng lên, cười đến sáng lạn, sau đó lấy ra giấy bút viết: “Giáo sư Snape, buổi sáng tốt lành. Rất cám ơn thầy ngày hôm qua chỉ đạo, điều này làm cho em không đến nỗi thành trò cười ở lớp học.”
Snape liếc mắt qua quyển sổ, lạnh lùng nói: “Trò White, ta nghĩ trò đại khái còn chưa rõ, chỉ cần trò hoà nhã một chút thì với lũ quỷ khổng lồ nhỏ ngốc nghếch, cuối kì trò có được toàn T cũng không thay đổi nhiệt tình của chúng với trò đâu.”
Sự thật cũng không khác mấy, tướng mạo xuất chúng cùng thân mang tàn tật đã đủ để Hugh có được cảm tình của phần lớn mọi người.
Hugh lắc đầu, hạ mi mắt viết nói: “Nếu cần nhờ khuôn mặt này kiếm cơm em cần gì đến Hogwarts, em tin giới Muggle còn dễ sinh tồn hơn.”
Snape hung hăng nhíu mày, “Ta không phải ý đó!” Thanh âm không thay đổi vẫn âm trầm như thường, nhưng nghe ra một chút quẫn bách trong đó.
“Em biết. giáo sư Snape, đợi lát nữa có tiết độc dược, thầy có thể nói cho em những điều cần chú ý khi ngao độc dược không?” Hugh viết, nhẹ nhàng bâng quơ đổi đề tài.
Snape nhìn thấy cuốn ‘Nước thuốc ma pháp và độc dược’ trên cỏ, ánh mắt dịu đi vài phần. Không giáo sư nào lại không thích học sinh chăm chỉ, bao gồm cả hắn.
“Trò White, nghe kĩ đây, ngao độc dược không hề đơn giản, cho dù là xử lí nguyên liệu, tăng thêm phân lượng, phương hướng quấy và thời gian ngao chế đều có những yêu cầu rất nghiêm khắc.” Snape nói, đi qua nhặt cuốn ‘Nước thuốc ma pháp và độc dược’, “Còn có, lúc ngao độc dược cần phù thuỷ đưa ma lực của mình vào. Lúc này lượng ma lực và tốc độ đưa vào đều phải nghiêm khắc khống chế, nếu không cẩn thận, nhẹ thì độc dược thất bại, nặng sẽ xảy ra sự cố.”
“Lượng ma lực đưa vào có liên quan đến cấp độ của độc dược, càng là độc dược cao cấp càng cần nhiều ma lực.” Snape mở trang thứ 3 tiêu đề ‘Đại cương nước thuốc ma pháp và độc dược’, “Đây là thuốc trị mụn ghẻ cơ bản nhất, loại độc dược sơ cấp này cần ma lực rất ít, có thể coi như không có.”
Kết quả, ngay lúc Snape không phát hiện, Hugh lại chiếm cứ mất thời gian thanh nhàn buổi sớm của hắn.
Phòng học độc dược ở tầng hầm, không khí âm lãnh làm cho thể chất Hugh vốn thiên hàn rùng mình, ngón tay rụt lại vào ống tay áo ngăn cản hàn khí xâm nhập.
Trong phòng học có chút ầm ĩ, nhóm ưng nhỏnhà Ravenclaw thì trao đổi về quan điểm độc dược, vô cùng học thuật, bọn lửng con nhà Hufflepuff thì mồm năm miệng mười thảo luận về giáo sư độc dược. Thanh danh khủng bố của Snape sớm đã lan khắp học sinh năm nhất.
Ngay trong nháy mắt chuông reo vang, một thân ảnh màu đen giống như cơn lốc bay vào phòng học, đứng trên bục giảng, bước chân xoay tròn, đối mặt với lũ học sinh bỗng chốc câm như hến.
“Rầm rầm rầm!” Snape vung tay lên, cửa sổ và cửa chính trong phòng học đóng sầm lại, phát ra tiếng động thật lớn.
Con ngươi đen lạnh như băng mà trống rỗng đảo qua toàn bộ phòng học, cho dù là học sinh Ravenclaw hay là Hufflepuff, tất cả đều cứng ngắc thân thể, sợ làm ra động tĩnh gì sẽ bị vị giáo sư thoạt nhìn khủng bố đến cực điểm này tóm được.
Thật đáng sợ! Mẹ ơi, con muốn về nhà!
Riêng ánh mắt cũng đủ làm cho bọn lửng con đáng thương sợ vỡ mật.
“Các trò tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.” Hắn mở miệng nói, thanh âm chỉ to hơn thì thầm đôi chút nhưng ai cũng nghe rõ mồn một. Giống như giáo sư McGonagall, giáo sư Snape cũng không cần tốn nhiều sức lực để làm phòng học trật tự. “Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên sẽ có người trong số các trò không tin rằng đây cũng là mộtloại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì các trò thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng cũng chẳng mong gì các trò hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy … Nhưng ta có thể dạy cho các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu các trò không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.”
Lời dạo đầu kinh điển của giáo sư làm cho bọn ưng non và lửng con nhất tề run lên ba lượt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, trong ánh mắt toát ra sợ hãi.
Đáng tiếc vẫn có ngoại lệ, chính là Hugh vừa mới được Snape chỉ đạo, hiện tại cậu đã hoàn toàn khẳng định mình là một đứa luyến thanh, giọng nói trầm thấp như tơ lụa của Snape cũng duyên dáng như tiếng vi-o-lon-xen vậy, cậu nghe đến mê mẩn, đến độ sắp quên bản thân đang ở nơi nào.
Nhìn lũ trước mắt lộ vẻ hoảng sợ, Snape cong môi cười gần như sung sướng, “Wendy Baker!” Hắn đột nhiên điểm danh, một lửng nhỏ đáng thương bị đọc tên đứng lên, sợ hãi nhìn hắn.
“Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?”
Lửng nhỏ sắp bị doạ khóc đến nơi, run run trả lời: “Giáo, giáo sư, em, em, em không biết, biết.”
Snape hừ lạnh một tiếng, “Ngồi xuống, vì trò không biết, Hufflepuff trừ 1đ!”
Baker mềm nhũn ngồi trên ghế, phát ra một tiếng nức nở.
“VivianBarton, trò tới trả lời vấn đề này.” Lần này bị điểm danh là một nữ phù thuỷ nhỏ nhà Ravenclaw.
Vivian coi như khá bình tĩnh, tuy rằng tay chân hơi nhũn ra, nhưng ít nhất còn kiên cường đứng lên, hơn nữa trả lời, “Là thuốc làm dịu, giáo sư.”
“Như vậy, nói cho ta biết, nó có công hiệu gì?” Snape hỏi tiếp.
“Vâng, đúng vậy, giáo sư, thuốc làm dịu dùng đểbình ổn và thư hoãn cảm xúc lo âu phiền táo, nếu nguyên liệu cho quá liều người dùng sẽ bị hôn mê sâu, có đôi khi không thể tỉnh lại.” Vivian dần không khẩn trương nữa, về trạng thái học thuật thì các chú ưng nhỏ không hề sợ hãi.
“Vì đáp chính xác, Ravenclaw thêm 1 đ!” Snape vặn vẹo khóe miệng một chút, “Các trò sao không ghi vào đi? Chẳng nhẽ định nhờ vào cái đầu nhồi đây cỏ lác của các trò học thuộc chắc?”
Nháy mắt một mảnh sột soạt.
Hugh vừa chép vừa âm thầm cảm thán, lực uy hiếp của giáo sư Snape thật sự là quá mạnh mẽ!
“Hôm nay chúng ta chế tác thuốc trị mụn ghẻ. Đây là độc dược sơ cấp, dùng để trị liệu mụn ghẻ. Các trò đừng tưởng rằng nó rất dễ, bằng cái đầu thiếu não đến đáng thương của các trò khả năng xuất hiện sự cố là vô cùng lớn!” Snape nói xong, dùng đũa phép gõ gõ bảng đen, trên đó liền xuất hiện thành phần cần dùng để nấu thuộc trị ghẻ và những vấn đề cần chú ý, so với sách tỉ mỉ hơn không biết bao nhiêu lần.
“Nhớ kỹ mấy thứ này cho ta, chỉ cần các trò không ngu đến độ ngay cả hình thức có sẵn cũng không biết lợi dụng, thì đều có thể nấu ra độc dược.”
Lại là tiếng bút lông chim sột soạt trên giấy da dê.
Đợi đến khi phần lớn đã nhớ kí, Snape phát lệnh, “Hiện tại, đến ngăn tủ lấy nguyên liệu cần dùng, đừng để ta phát hiện các trò lấy thêm cái gì!” Hắn chỉ vào cái tủ màu đen bên tường có vẻ là tủ nguyên liệu.
Nhóm ưng non và lửng con tranh nhau đi lên cướp đoạt nguyên liệu, sắc mặt Snape càng thêm âm trầm.
Hugh không cùng bọn họ làm ầm ĩ, đợi lúc mọi người lấy nguyên liệu xong xuôi mới đi qua, không chút hoang mang lấy phần còn lại.
Dù sao phân lượng nhất định là đủ, cần gì phải đi tranh với người khác.
Snape ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu xử lý nguyên liệu, đốt lửa, bắc vạc, thêm nguyên liệu, quấy.
Tiết Độc dược bình thường là hai người một tổ ngao chế độc dược, nhưng năm nay số học sinh năm nhất của Ravenclaw cùng Hufflepuff là số lẻ, Hugh liền một mình một tổ. Cậu chọn chỗ ngồi sau cùng, lui ra phía sau năm bước chính là vách tường.
Kỳ thật phía trước có vài Ravenclaw muốn cùng tổ, nhưng đều bị cậu lấy lý do “Trao đổi không tiện, không muốn liên lụy đối phương” uyển chuyển cự tuyệt.
Snape lượn lờ trong phòng, thường thường vang lên tiếng hắn ác liệt chỉ điểm và trừ điểm, lại có vài con lửng nhỏ bị dọa khóc, cuối cùng ngay cả ưng con cũng có hai người bị hắn trào phúng không lưu tình chút nào mà phát khóc.
Snape đứng sau lưng Hugh ba bước, nhìn cậu lấy hiệu suất cao, thủ pháp rất nhanh mà hoàn mỹ xử lí tốt nguyên liệu, thuận lợi mà chính xác bỏ thêm cây gai vào vạc, mài nhỏ răng rắn, cánh tay tiêm dài trắng nõn cầm đũa chậm rãi quấy, mỗi một động tác đều không hề khủng hoảng.
Tắt lửa, thêm gai nhím, thuốc trị ghẻ hoàn mỹ ra lò.
Hugh rót thuốc vào bình, thở ra một hơi, trên mặt là tươi cười không mang theo nửa phần giả dối.
“Ravenclaw thêm 10 đ, vì trò White hoàn toàn chính xác hoàn thành thuốc trị ghẻ hoàn mỹ!” Snape đột nhiên mở miệng, Hugh có vẻ lúc này mới giật mình nhận ra sự tồn tại của hắn, quay đầu lại, tươi cười càng thêm sâu sắc.
Snape không có đáp lại, áo đen quay cuồng tiếp tục tuần tra qua lại.
“Chết tiệt!” Snape đột nhiên gầm lên, “Protego! Scourgify!” Ngay lập tức ếm 1 thần chú đúng lúc ngăn lại một hồi sự cố, Snape phun nọc độc, “Robert Carey! Óc cậu bị Mandrake ngâm nước à? Gai nhím phải sau khi tắt lửa mới được thêm vào, chẳng lẽ ngay cả điều cơ bản nhất cũng nghe không hiểu?!”
Robert Carey thiếu chút nữa gây sự cố run run nức nở, “Ô — giáo sư, xin, thực xin lỗi, ô ô-”
Snape không có thời gian để ý tới nó, bởi vì bên kia có hai chim non mất tập trung vì chuyện bên này đã cho nhiều thêm một ít bột răng rắn, cái vạc phát ra tiếng rít chói tai.
Snape lập tức quăng một cái Protego, nhưng nước thuốc văng tung toé vẫn dính vào mặt một học trò.
“Chết tiệt!” Snape mắng một tiếng, “Scourgify!” Sau đó trôi nổi học trò bị thương lên, quay đầu nói với những người khác đang sững sờ: “Ta đưa nó đi bệnh xá, ta không hy vọng lúc trở về gặp được chuyện gì không đáng xảy ra, bảo quản tay chân của mình cho tốt!”
Snape nhanh chóng rời khỏi phòng học, lưu lại cả phòng im lặng.
Lúc Snape trở về đã sắp tan học, may là không có sự cố nào xảy ra nữa, xem như trong cái rủi có cái may.
khi Hugh đi đến bục giảng giao bài tập, sắc mặt khó coi của Snape rốt cục có chút dịu đi. Một học trò chăm chỉ, thông minh, hơn nữa có thiên phú độc dược không tồi, hắn không có lí do lạnh mặt đối đãi.
Buổi chiều học lịch sử pháp thuật buồn tẻ vô vị, bọn lửng con Hufflepuff ngủ, bát quái, bọn ưng non Ravenclaw thì vừa gật gù vừa ghi chép, có đứa thì rõ rành rành cầm một quyển sách vĩ đại ngồi đọc.
Hugh vẫn như cũ là ngoại lệ, tuy cậu nghe vào tai sự truyển thụ cứng ngắc không cảm cúc này của giáo sư quả thật không phải dành cho người thường, nhưng nếu đem những câu chuyện lịch sử buồn tẻ này thành chuyện xưa kỳ thật cũng không đến nỗi không xong.
Buổi tối là môn thiên văn, giáo sư Aurora Sinistra để bọn họ quan sát bầu trời, nhớ kỹ vị trí hành tinh và quỹ tích của chúng, Hugh không thích môn này lắm, cậu cảm thấy nó không có ý nghĩa gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.