[Harry Potter Đồng Nhân] Vinh Quang Vĩnh Hằng

Chương 60: Chúng Ta Bên Nhau Đi!




EDITOR : PARK HOONWOO


Trong kỳ nghỉ hè, Hogair và Lucius đều rất bận, thời gian gặp nhau cũng vì thế mà ngắn đi rất nhiều, đa số thời gian bọn họ có thể gặp nhau thường là vào buổi tối.


Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, hắn hôm nay lại rất rảnh rỗi, buổi chiều rất nóng, cho nên hắn cùng với Lucius ngồi trong nhà ấm đọc sách, tại sao, tại vì trong đó có một cái trận pháp giảm nhiệt độ, vừa đọc vừa ngắm hoa. Hai người ngồi trên ghế đọc sách, đọc được một lúc Hogair liền cảm thấy có chút mệt mỏi, cho nên tực vào ghế nghỉ ngơi chốc lát. Chỉ là trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn cảm thấy được Lucius ngồi bên cạnh hắn giật mình, y kề sát vào ngực hắn, đột nhiên, hắn cảm thấy trên môi mình có một cái gì đó âm ấm chạn nhẹ vào.


Lucius hôn hắn! Hogair kinh ngạc. Thì ra, tình cảm của Lucius dành cho hắn thật sự không bình thường! Xem ra, điều Abraxas nói là đúng, Hogair nhớ đến mấy ngày hôm trước có cùng bạn tốt của mình nói chuyện.


Hôm đó, hắn đang ở trong văn phòng nói chuyện công việc với Henry.


“ ………….. Thưa ngài, đây là báo cáo kinh doanh một năm qua của ngài.” Henry ngồi đối diện hắn, vừa đẩy một tập hồ sơ đến vừa báo cáo kết quả kinh doanh một năm vừa rồi của tất cả các sản nghiệp dưới tên Slytherin cho hắn.


“ Ta đã biết, vất vả cho ngươi rồi, Henry.” Hogair gật gật đầu “ Tiếp theo, chúng ta cần phải tuyển thêm vài người mới. Ta có một cái hạng mục cần thí nghiệm lần cuối, sau khi thí nghiệm xong thì cần rất nhiều nhân tài mới để thực hiện cái hạng mục đó. Nghành công nghiệp điện tử ở Muggle giới bây giờ đã rất phát triển, nếu chúng ta có thể nhúng ta vào thì rất tốt. Sau đó, lại phát triển ngành công nghiệp điện tử này ở thế giới phép thuật. Đúng rồi, chuyện ở bộ phép thuật sao rồi?”


“ Trên cơ bản thì gần như đã hoàn tất, nhưng mà vẫn cần ngài đích thân đến họp cùng một vài người, bọn họ muốn gặp ngài!” Henry rút ra vài cái thư mời họp từ trong đống hồ sơ mình đang cầm trên tay.


“ Một cái là tháng sau, một cái là ba ngày nữa?” Hogair mở thiệp mời ra rầm ngâm một chút, sau đó gật đầu đáp ứng.


“ Thưa ngài, còn có vài việc, là về Snape, hắn ta dạo gần đây hơi kỳ quái.” Henry nhớ đến một sự kiện, do dự nói.


“ Snape? Ta nhớ rồi, sao vậy?” Hogair nhớ ra, Snape mà Henry nói là Tobias Snape.


“ Gần đây hắn ta thường xuyên trầm mặt, thất hồn lạc phách, giống như chịu một cái đả kích gì đó, nhưng mà dạo gần đây công việc của hắn lại rất thuận lợi, trước mắt đã leo lên cái ghế trưởng phòng  phòng kế hoạch của một công ty sản xuất ôtô.”


“ Trầm mặc, thất hồn lạc phách?” Hogair gõ gõ bàn, “ Chẳng lẽ Obliviate đã mất tác dụng với hắn, không thể nào, có rất ít phù thuỷ có thể phá giải thần chú này, huống chi là hắn, hắn chỉ là một Muggle thôi mà.”


“ Tôi cũng không biết, bọn họ báo cáo như thế, tôi sẽ xác nhận kỹ chuyện này.” Henry lắc đầu, cậu cũng không cho rằng một nam nhân ngay cả ngóc đầu dậy sau khi phá sản lại còn không thể có thể  phá bỏ được một câu thần chú hùng mạnh như vậy, trừ phi là Irene lúc ếm đã hạ thủ lưu tình!


“ Được rồi, tạm thời đừng nói chuyện này cho Irene.” Hogair nói.


Henry gật đầu, cậu đã từng gặp qua phu nhân Irene vài lần để bàn chuyện làm ăn, chuyện tư của người khác, cậu cũng không muốn nhúng tay vào. Cậu chú ý đến Snape là vì Hogair bảo thế, Boss của cậu rất biết nặng nhẹ, còn cậu bây giờ chỉ cần chuyên tâm hoàn thành tốt những gì sếp giao là được.


“ Ayer, cậu đâu rồi?” Bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng của Abraxas.


Henry đứng dậy đi mở cửa, Abraxas gật gật đầu coi như cảm ơn với Henry, sau đó đi vào torng thư phòng.


“ Có chuyện gì hả? Abra, ngọn gió nào thổi cậu đến trang viên Slytheirn của tớ thế?” Hogair nghi hoặc hỏi.


“ Đương nhiên có chuyện.” Abraxas đáp, đem gậy đầu rắn trên tay để lên trên bàn, ngồi ở chỗ hồi nãy Henry mới ngồi.


“ Thưa ngài, tôi đi trước.” Henry thấy hai người hình như có việc muốn nói liền cáo từ trước.


“ Được rồi, ngày mai quay lại, bây giờ thì về nghỉ ngơi cho tốt đi!” Hogair dặn dò.


Sau khi Henry rời đi, Abraxas mới mở miệng hỏi : “ Cậu với Lucius soa thế, tớ cảm thấy thằng bé dạo gần đây cứ quái quái?”


“ Quan hệ của tớ với con cậu rất tốt, tối qua còn ngủ chung mà.” Hogair nhướng mày hói, quan hệ của hắn với Lucius rất bình thường mà, giống như trước đây. Đôi khi Lucius học tập bên đây có khi sẽ ngủ lại trang viên của hắn.


“ Ngủ chung” Abraxas cả kinh kêu.


“ Cái này rất đáng kinh ngạc sao? Chúng ta trước kia cũng là như thế mà?” Bộ dạng của Abraxas bây giờ đang làm Hogair nhịn không được nhíu mày.


“ Làm ơn, Tom thân ái của tớ!” Abraxas kích động đến mức kêu luôn cả tên cũ của hắn, “ Lucius rất nhanh là 13 rồi, nó cũng đến lúc dậy thì rồi, nó dậy thì rồi mà hai người vẫn còn ngủ chung, vậy cậu nói thử xem, tình cảm của nó với cậu là gì?”


Đột nhiên nghe được cái tên ‘ Tom’ này, làm Hogair có chút hoài niệm, nhưng cũng cóhu útkh ông được tự nhiên : “ Tớ không cảm thấy Lucius có cái ý gì gì đó với tớ mà!” Lucius trước mặt cũng giống như trước đây, sẽ làm nũng, sẽ tuỳ hứng, cũng có lúc cực kỳ nghiêm túc.


“ Cậu không chú ý ánh mắt của Lucius hả? Hai ngày trước tớ phát hiện ra một chuyện, ánh mắt của nó lúc nào cũng dính lên người của cậu, cậu đi đâu, ánh mắt của nó liền theo đó, cái này là bằng chứng tốt nhất rồi còn gì?” Abraxas chua xót nghĩ đến sự thật này, cậu thật sự muốn đem con trai duy nhất đưa cho cái con người này sao? Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến bây giờ thì cậu lại cảm thấy luyến tiếc.


“ Ý của cậu là………………” Hogair chần chờ hỏi, hắn cũng có hồi tưởng lại đôi chút, mấy tháng qua Lucius mấy tháng nay càng ngày càng dính hắn, thường xuyên vừa mới tan học liền chạy đến phòng làm việc của hắn, buổi tối cũng thường xuyên ngủ lại.


“ Ý của tớ là, Lucius thật sự thích cậu!” Abraxas tức giận nói.


“ Thích tớ?” Hogair lập lại.


“ Đúng vậy, chính là như thế đấy, nó thích cậu. Tớ còn nghĩ nó phải thức tỉnh hoàn toàn huyết thống của mình nó mới biết!” Abraxas nói “ Cậu nhìn thấy nó lớn lên mỗi ngày, tớ cứ nghĩ Lucius chỉ nghĩ cậu là một người ba khác của mình thôi, không ngờ nó lại có laoi5 cảm tình này với cậu.”


“ Nó còn nhỏ, không chừng sau này sẽ không còn như thế nữa.” Hogair lắc đầu, lấy lý do trước giờ mình luôn dùng để thuyết phục chính mình nói.


“ Ayer, cậu quá coi thường chấp nhất của một Malfoy!”  Abraxas không tán đồng với ý kiến này của Hogair


“ Như vậy, mục đích của cậu là gì?” Hogair thản nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt của Abraxas, Abraxas hôm nay là đến làm thuyết khách sao?


“ Tớ chỉ có chút lo lắng cho hai người, Lucius bị cậu sủng thành như thế, nếu nó hiện tại tỏ tình với cậu thì đừng từ chối vội. Cho mình một cơ hội có được hạnh phúc đi, cũng như là thoả mãn nguyện vọng của Lucius.”


“ Vì thế, tớ liền thành một tên luyến đồng?” Hogair nhíu mày nói.


“ Thọ mệnh của phù thuỷ không ngắn, phù thuỷ càng mạnh càng sống lâu, cho nên chênh lệch thật sự không quan trọng.”


“ Cậu để tớ suy nghĩ đã.” Hogair nói.


Sau khi thoát khỏi hồi ức, hắn liền cảm nhận trên môi có một cái gì đó rất ấm áp, y chắc là vừa mới ăn nho xong đi, trong miệng toàn là mùi nho thơm ngọt. Y cọ xát trên môi hắn một chút, dần dần cứ như là y vẫn không thoã mãn với điều này, vì thế y vươn lưỡi, chui vào miệng hắn, tiếp tục liếm láp môi hắn, hàm rang nhỏ xinh của y còn cắn cắn trên môi hắn.


Lucius nghĩ mình hôn mê luôn rồi hay gì? Hắn chỉ là ngủ trưa thôi mà! Hogair ngĩ thầm trong lòng. Sau đó, hắn cảm nhận được môi y rời khỏi môi mình vài giây, nhưng cũng chỉ vài giây sau đó lại tiếp tục càn quấy như trước.


Lucius thật sự dũng cảm hơn hắn rất nhiều a! Hắn cuối cùng cũng đã xác nhận được sự thật này. Cẩn thận ngẫm lại, đúng là trong khoảng thờig ian gần đây, Lucus thường xuyên dùng hành động để biểu đạt tâm ý của mình, chỉ la hắn vẫn luôn không chú ý, vẫn cứ nghĩ y giống như trước kia là một đứa nhỏ 5 6 tuổi.


Như vậy thì bây giờ hắn làm sao đây? Từ chối sao? Từ chối là huyện không có khả năng rồi, nửa huyết thông Veela của Lucius lực chọn hắn làm bạn lữ linh hồn của y, cho nên phần trăm hắn có thể từ chối là không phần trăm. Mà chấp nhận sao? Hắn đã ở bên cạnh y mười mấy năm, từ lúc còn quấn tã đến bây giờ, hắn tận mắt nhìn Lucius lớn lên, từng thay đổi của y hắn đều thấy, thế nhưng hắn lại có thể không thấy tình cảm của y dành cho mình đã thay đổi, không, hắn cho là mình không thấy, nhưng nếu cẩn thận nhớ lại thì hắn lại nhớ rất rõ ràng, có lẽ là bắt đầu từ khi Lucius bệnh, à không, chắc là từ hôm Valentine khi có người tỏ tình với hắn, hay là sớm hơn chút nữa Luciusđã không quan tâm đến bất kỳ cài gì mà ỷ lại hắn. Hắn có thể chấp nhận Lucius sao? Nếu không thể chấp nhận được thì, liệu hắn có thể thờ ơ mà nhìn Lucius thân mật bên người khác không? Nghĩ đến Lucius làm mấy hành động hay làm với hăn như ôm hay hôn gì gì đó, hắn lại cảm thấy khó chịu, loại tình cảm này là chiếm dục đối với đứa nhỏ mình chăm sóc từ khi nó còn nhỏ sao? Giống yêu hơn mới đúng! Mỗi lần tưởng tượng đến Luicus có khả năng sẽ rời khỏi mình liền muốn đem y nhốt lại, chỉ làm những hành vi thân mật với mỗi mình Hogair hắn thôi, đã thế hắn còn lầm tưởng cái đó là tình thân nữa chứ! Trừ bỏ vấn đề cảm tình, hắn hình như đối với Lucius có dục vọng phải không? Ngẫm lại cơ thể mạnh mẹ mà lại mềm mại cùng với dung nahnh lay động lòng người của y bụng dưới của hắn liền nóng lên, hơi thở không tự giác mà mê loạn.


Đột nhiên, hắn cảm thấy Luicus trước ngực hắn hình như hơi kỳ quái, hơi thở hỗn laon5 của y phả vào trên người hắn, đôi tay nắm chât vạt áo của hắn, đồng thời ở trên người hắn cọ cọ.


Lucius đây là làm sao vậy? Hogair biết mình không thể giả ngu, hắn mở mắt ra, nhìn Lucius hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề, tóc tai tứ tán trong không trung, có dấu hiệu muốn bạo động phép thuật.


Hogair trở tay ôm eo Luicus, nhẹ nhàng hôn má Lucius trấn an : “ Lucius, bình tĩnh lại.”


“ Hừ, ân…………..” Lucius khó khăn phát ra âm thanh.


“ Ta không từ chối đâu, bình tĩnh lại đã.” Hắn tiếp tục trấn an.


Sau đó, Lucius nhờ hắn trấn an mà bắt đầu bình tĩnh lại, sống chết chôn gương mặt ửng đỏ của mình trong ngực hắn, tuyệt đối không ngẩng lên.


“ Làm sao vậy, không phải hồi nãy can đảm lắm mà?” Chờ sau khi Lucius khôi phục bình thường, Hogair bắt đầu trêu đùa, chỉ là câu nói này của hắn chỉ đổi lại được một tiếng hừ đầy tức giận của Lucius chứ không đổi được gì nữa.


“ Được rồi, bé ngoan, cứ như vậy đí!” Cuối cùng Hogiar thở dài nói : “ Chúng ta bên nhau đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.