[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 75:




Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Tám 17, 2014
Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận
Lửa giận lan tràn...
Editor: Ciel Míp
Lễ Giáng Sinh trôi qua đần độn vô vị, Harry tuyệt đối không ngoài ý muốn khi mình không có thu được lễ vật của Snape — bởi vì chính cậu cũng không gửi lễ vật cho anh. Mà ngay cả đại tiệc lễ Giáng Sinh đêm đó cậu cũng không đi tham gia, trực tiếp ở phòng ngủ ăm qua loa, liên tiếp vài ngày, Harry đều ngốc trong phòng ngủ, không đi ra ngoài một bước.
Ngày cuối cùng trước ki kỳ nghỉ kết thúc, Sirius không thể chờ đợi được nữa mà chạy đến tìm cậu: “Harry! Cái tên Mũi Thò Lò kia rõ ràng không cho con trở về ăn Giáng Sinh với chú!”
“Giáo sư Snape thầy ấy có chuyện cần con, cho nên con phải ở lại.” Harry giải thích, “Sirius chú sẽ không trách con chứ?”
“Đương nhiên không!” Sirius tùy tiện cười cười, “Chỉ là… Chú vốn định thừa dịp lễ Giáng Sinh dạy con thuật biến hình Animagus đó! Phải biết rằng, chú với James đã học xong từ sớm nha! Tự nhiên con cũng không thể ngoại lệ!”
Biến hình Animagus? Harry động tâm: “Bây giờ chú cũng có thể dạy con mà! Dù sao cuối tuần con cũng không có chuyện gì, không bằng con đi tìm chúc?”
Vẻ mặt Sirius lập tứ hớn hở lên: “Đương nhiên tốt rồi! Quyết định vậy nha!”
Harry gật gật đầu, quan hệ của cậu và Snape hiện nay còn cứng ngắt, như vậy cuối tuần luyện tập với Dementor vẫn là tạm ngưng đi. Có lẽ, để đôi bên có đoạn thời gian ngắn tỉnh táo lại, đối với hai người bọn họ mà nói đều là một chuyện tốt.
Kỳ nghỉ Giáng Sinh đã xong, Draco phát hiện, Harry và cha đỡ đầu lại một lần nữa bất hòa hơn nữa, rất nghiêm trọng.
“Lại nữa sao?” Blaise hỏi, “Tớ phỏng chừng, bọn họ vài ngày nữa sẽ lại hòa hảo như lần trước thôi.”
“Tớ cảm giác… Lúc này bọn họ cãi nhau là vì một chuyện… Rất không tầm thường…” Draco nhìn Harry ngồi im lặng giữa phòng sinh hoạt chung, “Harry thoạt nhìn… Rất bi thương…”
“Bi thương…” Blaise nhìn Harry, cậu cũng cảm thấy trên người cậu ta có loại cảm giác làm cho người ta rơi lệ bi ai, “Mang theo tuyệt vọng bi ai…”
“Đúng vậy, nếu như vậy bọn họ cũng sẽ hòa hảo…” Draco dừng lại một chút, “Tớ có dự cảm, quan hệ của bọn họ sẽ có thay đổi trên phạm vi lớn.”
“Nga?” Blaise mỉm cười, “Làm sao cậu biết?”
“Bởi vì hai người kia… Tớ rất hiểu rõ bọn họ…” Draco quay mắt về phía Blaise cười nói, “Không phải sao?”
“Ừm.” Blaise mỉm cười, “Như vậy… Cậu có nhìn ra vì sao bọn họ lại bất hòa hay không?”
“Không biết.” Draco lắc đầu, “Tính tình cha đỡ đầu gần đây âm trầm và phẫn nộ trước nay chưa từng có…” Cậu nhìn nhìn đối phương, “Hẳn là… Cậu biết hả?”
“Tớ nghĩ tớ đại khái là đoán được rồi…” Blaise nháy mắt mấy cái với cậu, thần bí cười cười, đi về phía Harry.
“Cái gì chứ?” Draco không rõ, đi theo cậu ta đến cạnh chỗ Harry.
Harry đang xem vở ghi chép lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám, kế tiếp bọn họ sẽ học về thủy quái và người sói. Cậu đang suy nghĩ có nên cố vấn với Remus hay không. Kỳ thật từ năm trước, cậu cũng đã phát hiện Remus không đúng, chú ấy luôn sinh bệnh vào lúc trăng tròn, lâu dần rồi tự nhiên sẽ làm người khác nghi ngờ. Chẳng qua… Chú ấy và Sirius bây giờ còn không muốn cho mình biết, hay là mình giả bộ không biết tốt hơn.
“Nhìn cái gì đó, bồ tèo…” Blaise vỗ vỗ bả vai Harry, “Chăm chú như vậy!”
“Chuẩn bị bài.” Harry để quyển sách xuống, “Lễ Giáng Sinh các cậu trôi qua thế nào rồi?”
Blaise nhún nhún vai: “Cũng tạm được, những cô gái quý tộc đó quả thực làm cho người ta phiền muốn chết!”
“Như cũ.” Draco ngồi xuống cạnh cậu, “Cậu thì sao? Không phải nói cậu phải về nhà cha đỡ đầu của cậu sao? Tại sao lại lưu giáo?”
“Giáo sư Snape không cho tớ về.” Harry nói, lại bổ sung một câu, “Bảo là muốn tớ giúp thầy một chút.”
Lừa quỷ hả… Draco trong lòng nhìn bằng nửa con mắt, cha đỡ đầu vào lễ Giáng Sinh đã tới trang viên Malfoy, mặt đen đến như vậy… Có thể so với áo chùng trên người cha luôn rồi… Mình khi đó hoàn hảo có chết không chết mà hỏi một câu: “Harry đâu ạ?” Kết quả bị ánh mắt kinh khủng kia của cha đỡ đầu bị dọa tới giày vò luôn! Trước khi đi, cha đỡ đầu mới vứt xuống dưới một câu: “Em ấy ở trường học.” Rồi nghênh ngang rời đi, khí lạnh như vậy làm ba ba của mình rất là cảm khái: “Severus bây giờ khí tràng càng ngày càng mạnh rồi nha!” (Draco ở phía sau ông yên lặng rơi lệ: cha đỡ đầu khí càng mạnh chịu khổ chính là con trai của ngài đó…)
Giáo sư Snape? Blaise cảm khái, quả nhiên là tức giận. Nhìn xem, bình thường cậu ta đều là “Mr” dài đến “Mr.Tiên sinh” ngắn, bây giờ thừa nhận thấy chưa, biến thành “giáo sư Snape” rồi.
Kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh qua đi khóa đầu tiên lại là khóa Độc Dược, Draco lại một lần nữa cảm nhận được khí tràng tức giận của cha đỡ đầu nhà mình thật đáng sợ. Cậu ngồi ở ngay cạn người Harry, cha đỡ đầu đại nhân lại không ngừng trừng mắt nhìn Harry. Còn Harry thì sao? Cậu ta lại trấn tĩnh, cúi đầu, nhìn cũng không nhìn đối phương một cái, xử lý tài liệu trong tay mình. Snape không có cách, đành phải đem tính tình phát đến trên thân người ngồi bên cạnh cậu ta — kết quả, Draco đứng mũi chịu sào.
Draco bị cha đỡ đầu nhà mình trừng tới kinh hãi nhảy dựng, tay run lên, nước đĩa trong ống nghiệm cầm trong tay cũng nhỏ thêm hai giọt. Độc dược trong vạc lập tức biến thành màu xanh lá cây đậm — mà nguyên bản vốn phải là màu xanh nhạt.
“Ngài Malfoy — đêm nay tám giờ, cấm túc.” Snape không lưu tình chút nào xuống tay độc ác.
Đây không phải đều là ngài làm hại sao… Draco khóc không ra nước mắt…
“BÙM——” bạn học Longbottom sát thủ vạc lập nên kỷ lục mới — đây đã là cái vạc thứ tám trong tiết này rồi.
“Ngài Longbottom…” Snape đã chẳng muốn đi châm chọc cậu nữa, “Đi… Đứng ở góc tường, tránh khỏi việc lãng phí vạc của trường! Đêm nay tám giờ, cấm túc! Còn có, Gryffindor trừ năm mươi điểm — bởi vì mi làm nổ tám cái vạc!”
Kết quả suốt một đường từ trên xuống dước một tiết độc dược làm Gryffindor bị triệt triệt để để trừ hết 120 điểm, có thể nói là tối tăm nhất trong lịch sử.
Cuối tuần này, Harry chính thức bắt đầu học tập Animagus. Ngay từ lúc đầu học tập, Sirius cũng không dám để cậu trực tiếp bắt đầu luyện tập, mà là giảng giải một chút về nguyên lý biến hình Animagus và quăng cho cậu một cái hạng mục những công việc cần chú ý. Trước đó Harry cũng đã chuẩn bị một ít cho bài học, đặc biệt đi thư viện mượn đọc một lượng lớn sách có quan hệ đến việc biến hình Animagus. Còn lấy tiếng là nghiên cứu đi hỏi giáo sư Mcgonagall một vài vấn đề.
“Hôm nay cứ như vậy trước đi.” Sirius nói, “Ngay từ đầu chú cũng không dám để con cứ lèm nhèm vậy mà luyện tập, con cứ ở đây trở về tự mình nghiên cứu thoáng chút — ngàn vạn lần đừng tự thử một mình! Năm đó cũng là mọi người cùng nhau luyện tập, không ai chỉ đạo, rất dễ dàng có nguy hiểm — dù sao chúng ta cũng không gấp, từ từ sẽ đến, không cần sốt ruột.”
“Con hiểu rõ mà.” Harry biết rõ cha đỡ đầu quan tâm mình, chú ấy còn muốn đem những thứ tốt nhất đều dạy hết cho mình, “Cuối tuần sau con lại đến nha.”
Đi ra khỏi văn phòng giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám, Harry muốn trở lại ký túc xá, nhưng nghĩ lại, trở lại ký túc xá rất có thể sẽ gặp phải Snape, để tránh cho hai người lại phát sinh xung đột nữa, hay cứ đợi trời tối hẳn rồi trở về. Trong lúc rảnh rỗi, Harry quyết định đi sân Quidditch, coi như tản bộ đi.
Trên sân Quidditch, hôm nay đúng lúc đội bóng Ravenclaw đang luyện tập. Harry vừa xuất hiện, một nữ sinh đang bay lượn lại hướng về phía bên người Cho Chang cười nói: “Cho, mau nhìn — tiểu hoàng tử của cậu đến rồi kìa nhất cậu ta muốn đặc biệt tới thăm cậu đó!”
Cho Chang trông thấy Harry, vẻ mặt lập tức trở nên khủng hoảng. Trải qua “Cuộc hẹn” lần trước, cô đã biết Harry không hề giống biểu hiện thoạt nhìn tao nhã của cậu như vậy, có phải mọi người Slytherin đều là người trong ngoài không đồng nhất như thế không?
“Cho, cậu bị sao vậy?” Một nữ sinh khác cười nói, “Nhanh nhanh lên nha! Để người khác đợi lâu là rất không tốt nha?”
“A?” Cho Chang hơi mờ mịt, “Nhưng…” Cô đi qua đó làm cái gì? Hiện tại cô chỉ cần vừa nhìn thấy Potter, từ trong lòng đã cảm thấy dâng lên một cỗ lạnh cả người, làm cô bất giác muốn trốn tránh.
“Chang?” Harry chú ý tới huấn luyện ngừng lại, lúc này mới phát hiện đối phương, “Các cậu huấn luyện hôm nay à?”
“Đúng vậy…” Cho Chang hơi xấu hổ cười.
Harry gật đầu: ” vậy tớ đi trước.” Cậu cảm thấy gặp phải Cho Chang rất không thoải mái.
Hogwarts tuy rất lớn, nhưng kỳ thật không có bao nhiêu chỗ có thể đi.Sân Quidditch không được, thư viện… Lại không có tâm trạng đọc sách… Harry thở dài, vẫn phải trở lại ký túc xá thôi.
Không thể không nói, dự cảm của Harry vẫn luôn rất chuẩn xác, vừa mới vào cửa lớn, đã nhìn thấy Snape hai tay ôm ngực đang đứng ngay cửa vào — thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó!
“Giáo sư Snape.” Harry tiến lên một bước, quy củ nói.
“Cậu Potter…” Snape chậm mà nói, “Lễ nghi cơ bản nhất em cũng không rõ sao?”
“Thật có lỗi.” Cho dù không rõ ý của đối phương, nhưng Harry cũng chỉ xin lỗi, “Thật xin lỗi.”
“Thật có lỗi?” Snape cười lạnh, “Em có biết mình sai đâu à?
Harry cúi đầu không nói.
“Hừ! Hôm nay em đi đâu vậy?” Snape đi đến bên cạnh cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu, “Em không biết cái gì gọi là đúng giờ sao?”
“Em…” Harry giờ mới hiểu được tới, “Em cho rằng… Chương trình học của chúng ta đều đã xong.”
“Em cho rằng?” Snape tăng thêm ngữ khí, “Chẳng lẽ bởi vì ‘Em cho rằng’ là có thể không tới? Không có lệnh của ta, chương trình học sẽ không khả năng ngừng! Hi vọng lần sau em đừng đến muộn nữa!” Anh đi đến cạnh Harry, “Không cần ta nhắc lại một lần cho em chứ?!”
“Không cần.” Harry ngẩng đầu, lạnh lùng thốt, “Dù sao em cũng sẽ không đi nữa — em nghĩ… Khóa học này chúng ta có thể ngừng.”
“Ngừng?” Snape đi quanh cậu một vòng, ánh mắt vẫn dán vào người cậu, giống như là đang đánh giá cậu, lại giống như không phải.
Harry cũng không cam chịu yếu thế, nhìn chằm chằm vào anh, hồi lâu sau, mới thấy Snape tiếp tục nói: “Theo ta được biết, huấn luyện chống lại Dementor của em căn bản là rối tinh rối mù!”
“Em chỉ cảm thấy… Không nhất thiết phải học cái đó nữa.” Harry giải thích: “Dù sao em cũng sẽ không gặp Dementor nữa, làm gì vẽ vời thêm chuyện ra làm chi?”
Snape lại nhìn chằm chằm cậu khoảng chừng hơn một phút đồng hồ, mới gật đầu: “Cũng được.” Tiếp theo không nói lời nào nữa, sải bước đi về phía ngoài cửa lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.