[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 66: Đoạn ký ức




Hạ Liễu Quân
oOo
Toàn bộ đoạn đường còn lại Harry cũng không nói thêm một câu, rốt cục, xe lửa Hogwarts dừng lại ở sân ga, trước sau tiếp bước đi xuống, sân ga vang lên tiếng huyên náo: cú trong ***g vỗ cánh, mèo kêu “meo meo”, còn có con cóc của Neville ở trên mũ cậu ta kêu ộp ộp. Bên ngoài rất lạnh, mưa lặng lẽ rơi lộp bộp, giọt mưa lạnh như băng rơi lên mặt của mỗi người, Harry của thấy có một luồn khí lạnh bức lòng.
Hagrid lớn tiếng triệu tập tân sinh năm nhất, hướng bọn họ vẫy tay, Harry cố giữ vững tinh thần nở nụ cười về phía bác ấy. Sirius thật sự lo lắng cho Harry, quyết định trước không đi đưa tin, mang theo bọn họ lên xe ngựa, đi đến lễ đường.
Bốn con vật kỳ quái đứng trước trục xe ngựa, chúng nó có chút giống ngựa, ngoại hình vô cùng gầy yếu, da màu đen dán lên khung xương, mỗi cái xương đều có thể thấy được rõ ràng. Đầu chúng nó thực hung ác, đồng tử rất nhỏ dài trắng hơn nữa trừng về phía trước. Cánh ở hai bên nổi lên, làn da màu đen của cánh thoạt nhìn giống như con dơi. Bốn con vật trong bóng đêm vẫn duy trì im lặng quỷ dị, thoạt nhìn thật cái quái dị này thật đáng sợ.
“Đó?” Harry thăm dò nhìn về phía trước, “Chính là thứ kéo xe này.”
“Cái gì?” Draco khó hiểu, đi theo thăm dò nhìn nhìn, “Mình cái gì cùng không thấy xe ngựa phía trước cái gì cũng không có!” Cậu lo lắng nhìn Harry, “Cậu có phải nhìn lầm rồi không?”
Harry gật đầu: “A, có thể, đại khái là mình nhìn lầm rồi.” Cậu ngồi lại trong ghế của xe ngựa, không mở miệng.
Xe ngựa đi qua một cánh cửa sắt huy hoàng, trên cột đá hai bên cửa có đính đôi cánh. Harry nhìn hai Dementor mang theo mũ trùm đầu trên cao. Cậu lại cảm nhận được cái lạnh tràn vào cả người, cậu lùi về chỗ ngồi, nhắm mắt lại.
() Dementor: Giám ngục
“Con khỏe không? Sirius thực sự lo lắng cho cậu, tay sờ sờ trán cậu, “Con phát sốt?!”
“Harry?” Blaise với Draco cũng khẩn trương nhìn cậu, Draco cầm lấy tay cậu, nhìn cậu.
Xe ngựa dừng, Harry vừa xuống xe, Snape đã sớm ở chỗ nào chạy lại, đưa một lọ được cho cậu, “Uống vào!”
Nhìn Harry uống xong bình độc dược, Snape thử sờ trán cậu, thấp giọng rủa một tiếng, nắm tay cậu: “Đi theo ta!”
“Mũi… Snape! Mi muốn mang Harry đi đâu?” Sirius ở phía sau anh hô lên.
Snape cũng không thèm nhìn gã, chỉ lạnh lùng nói: “Xuẩn cẩu, mi nên đi đưa tin! Hai người các ngươi lập tức đi lễ đường.” Nói xong liền kéo Harry biến mất sau cánh của bên trái của tòa thành, hai người đi thẳng đến bệnh thất.
“Cư nhiên để cho Dementor chạy đến trường học!” Pomfrey oán giận, lấy tay gạt tóc trên trán Harry mà sờ qua, “Con phát sốt rồi, thân ái… ôi, toàn thân con đều là khí lạnh! Lạnh không? Này quá đáng sợ, Dumbledore thật là, sao lại để cho đám quái vật đó tiến vào…”
“Poppy, trò ấy thế nào?” Snape nhăn mày, “Tôi đã cho trò ấy uống độc dược chống lại ảnh hưởng của Dementor, nhưng trò ấy vẫn phát sốt.”
“Dementor ảnh hưởng đến trò ấy quá mạnh.” Cô Pomfrey giải thích, đem mạch đập của Harry lộ ra, “Trò ấy đang phát run…”
“Con chỉ là có chút lạnh…” Harry muốn đứng dậy, bị Pomfrey ấn trở về.
“Trò ấy cần những gì?” Snape vội vàng hỏi, “Trò ấy đêm nay cần ở bệnh thất sao? Cần những loại độc dược gì?”
“Em không sao.” Harry ở trên giường vặn vẹo. “Em chỉ cần một ly ca cao nóng là được rồi.”
“Không được.” Pomfrey nhìn vẻ mặt của cậu nói, “Trò phải nghỉ ngơi tốt. Severus đi lấy một lọ Tinh lực tề đến, thêm một lọ Vô mộng nữa thân ái, trò cần một giấc ngủ thật tốt.”
“Trò ấy đêm nay phải ở bệnh thất sao?” Snape có chút lo lắng, “Nếu không… Để cho trò ấy đến hầm ngủ đi? Như vậy tôi có thể dễ dàng chăm sóc trò ấy hơn.”
“Kia không thể tốt hơn!” Pomfrey gật đầu, lại quay sang Harry, “Severus thật sự rất quan tâm trò! Vậy là phiền anh, Severus.”
Harry theo Snape ra khỏi bệnh thất, Snape lo lắng sờ trán cậu, thấy nhiệt độ đã hạ một chút, thoáng yên tâm, dò hỏi: “Muốn ăn một chút gì trước không? Hay là… Đến hầm ăn?”
“Harry trầm mặc một lúc: “Đi hầm đi.”
Snape gật đầu: “Đuổi kịp ta!” Áo chùng màu đen của anh vung lên, vạt áo cuộn lên gợn sóng duyên dáng, sóng gợn cuồn cuộn. Nhìn phía sau trong lòng Harry hoảng hốt! Hoàng cảnh này, sao lại giống như vừa rồi mình nhìn thấy như vậy! Cậu thử vươn tay, muốn bắt lấy vạt áo chùng đang tung bay kia…
“Làm sao vậy?” Snape dừng bước, “Có phải ta đi quá nhanh không?”
Harry tay nắm chặt vạt áo, lắc đầu: “Em chỉ là…” Cậu chỉ là muốn bắt lấy Mr, không có mục đích…
Snape nghĩ là cậu không thoải mái, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, kéo cậu về phía hầm.
“Mr…” Sau khi bữa tối kết thúc, Snape để cho Harry nằm xuống giường đi ngủ, Harry thử dò hỏi, “Lúc Mr gặp Dementor có thấy gì không?”
Snape hiểu ý cậu: “Ta không có tiếp xúc trực diện Dementor em nhìn thấy gì?”
“Em…” Harry cắn môi dưới, vẫn là lựa chọn giấu diếm, “Em nghe thấy âm thanh thét chói tai của một người phụ nữ, bà ấy cầu cứu… Nhưng em không biết bà ấy là ai…”
Quả nhiên! Snape đối với chuyện này tuyệt không ngoài ý muốn, anh từng nghe Dumbledore đề cập qua, Harry khi đối mặt với Dementor nghe thấy đoạn hội thoại giữa Lily và Dark Lord, bởi vậy cậu mới thống khổ như vậy.
“Em cảm thấy rất khó chịu sao?” Snape hỏi.
Harry lắc đầu, “Hoàn hảo…” Cậu chỉ cảm thấy từ trong đáy lòng sự thống khổ và bi ai, “Em chỉ là không rõ… Sao em có thể nghe thấy…”
“Harry, em có biết, Dementor sẽ làm cho em nhớ lại ký ức thống khổ nhất trong lòng, em đã trải qua rất nhiều chuyện mà người bình thường không có trải qua, cho nên ảnh hưởng của Dementor đối với em cũng sẽ lớn hơn.” Anh sờ sờ đầu cậu, “Không cần làm phức tạp lên, chờ em có thể sử dụng thuần thục lời nguyền Thần hộ mệnh, em sẽ không thấy sợ nữa.”
“Dementor dẫn dắt trí nhớ… nhất định phải là do em đã trải qua sao?” Harry do dự hỏi, trí nhớ này rõ ràng mình chưa từng trải qua, vì sao lại đột nhiên xuất hiện?
“Chuyện em không có trải qua đương nhiên sẽ không ảnh hưởng tới em, cũng sẽ không bị Dementor dắt ra.” Snape trả lời, “Được rồi, em hôm nay đã hỏi được nhiều rồi, nếu Poppy biết sẽ đến rống ta, em nên đi ngủ!” Nói xong liền đưa độc dược cho cậu.
Nhất định là chính mình trải qua sao… Harry nhận lấy lọ độc dược trong tay Snape một hơi uống sạch, thuốc Vô Mộng dần dần phát huy tác dụng, mang theo nghi vấn của cậu mà chìm vào trong mơ.
Hành lang tối đen áp lực, chính mình mờ mịt đi loạn chung quanh, cậu cảm thấy thực bi thương, thật là khó chịu… Tay một người đàn ông bắt lấy mình! Âm thanh thâm trầm quen thuộc vang lên bên tai: “Trò Potter… lại một lần nữa… đây là lần thứ mấy mi lượn đêm, hả? Xem ra bảo thạch Gryffindor lại muốn giảm…”
Khi Harry từ trong mơ tỉnh lại, âm thanh cười lạnh kia vẫn còn vang bên tai, cái âm thanh kia… là Mr sao? Mr vì sao lại nói vậy với mình? Cậu cảm thấy rất mờ mịt khó hiểu.
Khi Harry, Draco cùng Blaise cùng nhau vào lễ đường ăn sáng, bọn họ liếc mắt nhìn thấy Ron Weasley, nó đang lớn tiếng kể lại chuyện thú vị ở giảng đường, khi bọn họ đi ngang, nó vớ vẩn phun một hơi, lập tức một trận cười vang lên.
“Hắc! Potter!” Ron Weasley lớn tiếng nói, “Dementor đến kìa! Dementor, Dementor…”
“Weasley!” Draco muốn xông lên đã bị Harry kéo lại, Harry chỉ nhìn đối phương một cái, nói: “Làm vậy với loại người này, không đáng.”
George Weasley mới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy người cúi đầu bắt chước tư thế khủng hoảng té xỉu, George nhăn mi lại: “Đủ rồi, Ron! Lúc Dementor đến kiểm tra, em cũng không tốt chỗ nào! Còn chạy trốn đến toa xe của chúng ta, không phải sao?”
“Chính em thiếu điều muốn té xỉu.” Fred Weasley quét mắt nhìn nó một cái, “Em dựa vào cái gì mà cười nhạo người khác!”
“Em…” Mặt Ron Weasley đỏ bừng.
“Chính mình cũng không khá hơn bao nhiêu,” George nói, “Bọn chúng xác thực khủng bố, Dementor này.”
“Giống như đông hết nội tạng của em, phải không?” Fred Weasley nói, “Ba ba lần trước đi Azkaban trở về cũng luôn run rẩy. Chỉ cần là người thường, đều sợ hãi quái vật này.”
“Đối với anh vẫn đâu có té xỉu!” Ron Weasley lúng túng nói, “Nó đều sợ đến mức té xỉu…”
“Kia cũng không thể trở thành cái cớ để cười nhạo người khác!” Granger cũng xen miệng nói. “Cười nhạo người khác cũng không phải hành vi dũng cảm gì!”
“Các người…” Ron Weasley bị ba người này “vây công” e rằng khó nói, đành phải nhẹ giọng nói thầm một câu, “Gryffindor của các người đâu…”
“Gryffindor vẫn còn được mấy người hiểu được tính người.” Draco nhẹ giọng nói, bắt đầu lật thời khóa biểu năm ba, hỏi, “Harry, cậu chọn mấy môn.”
Lớp học bắt buộc của Hogwarts là Phương pháp phòng chống Pháp thuật hắc ám (DADA), Độc dược học, Thiên văn học, cùng với Thảo dược học. Môn học tự chọn là Cổ ngữ, Tiên tri, Sinh vật thần bí, Số học bói toán, cùng Muggle học. Học trò bắt đầu từ năm thứ ba phải chọn ít nhất hai môn học tự chọn.
Harry vẫn là tinh thần không phấn chấn, lười biếng nói: “Mình chọn Cổ ngữ, Sinh vật huyền bí, cùng Muggle học.”
“Cậu không chọn lớp Tiên tri?” Draco nói, “Thoạt nhìn kia rất thú vị.”
“Mr nhắc nhở mình không cần chọn là tốt rồi, đối với vị giáo sư kia…” Harry nhớ lại bộ dáng Trelawney thần kinh lảm nhảm kia, “Chờ cậu thấy bà ấy sẽ hiểu được ý của mình cậu chọn?”
“Không có, mình đối với tiên tri không có hứng thú, bất quá Blaise chọn.”
“Merlin phù hộ cậu ta!” Harry nhún nhún vai, có chút vui sướng khi người gặp họa cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.