[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 51: Cuộc nói chuyện ở phòng hiệu trưởng




Từ từ đi lên cầu thang xoắn ốc, Harry nhìn Snape, gõ cửa phòng Hiệu trưởng. Bên trong không ai trả lời, Harry hơi do dự một tý, vẫn đẩy cánh cửa khép hờ mà bước vào.
Bên trong rất rộng rãi, có một ít dụng cụ bằng bạc kỳ quái, nhất là một thứ hình con thoi ở trên bàn làm việc, cứ xoay tròn xoay tròn rồi tản ra từng sợi khói nhẹ li ti, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh thú vị. Trên bức tường là toàn bộ chân dung Hiệu trưởng qua các đời, nam có, nữ có, ai nấy đều có thần sắc nghiêm túc, tập trung đánh giá Harry, xì xầm bàn tán với nhau, Ở đằng sau bàn làm việc là một cái ghế đẩu rất cao, ở trên đặt nón phân viện.
“Hiệu trưởng có ở đây không ạ?” Harry thấp giọng hỏi.
Snape bước vào, thuận tay đóng cửa lại: “Đại khái là lại đi nghiên cứu khẩu vị của mình với mấy thứ đồ ngọt mới ra rồi!”
Harry bị ánh mắt của con chim kỳ lạ đang đậu trên kệ sau lưng hấp dẫn, chỉ là con chim này rất già rồi, lông mao lông vũ còn được gần phân nửa, y như con gà tây. Harry ngó nó, nó cũng buồn so ngó lại Harry, một bên thì thanh thanh kêu, thoạt nhìn thật không xong, tiếp đó mấy cái lông vũ cuối cùng ở đuôi nó rụng hết.
“Đây là… phượng hoàng sao?” Harry nhớ hình như cụ Dumbledore có nuôi một con phượng hoàng. “Nó nhìn… tiều tụy như vậy sao? Không phải nói, phượng hoàng đều rất đẹp à?” Con phượng hoàng này thì gần như hấp hối rồi.
“Nó sắp niết bàn rồi.” Snape đi đến trước mặt phượng hoàng, hình như rất tiếc mớ lông vũ dưới kệ, “Đáng tiếc, giá trị làm thuốc không cao…”
“Thầy nói gì ạ?” Harry không nghe rõ, lúc này con phượng hoàng đột nhiên bị ngọn lửa trùm lấy! Harry sợ đến hét to, trốn ra sau lưng Snape. Chỉ một lát sau, phượng hoàng đó biến thành một quả cầu lửa, nó thét lên một tiếng. Lập tức, lửa tắt ngúm, chỉ còn thừa lại một đống tro tàn còn nóng rực.
“Nó – ” Harry đang muốn nói gì đó, cửa ban công đã mở ra, Dumbledore mặt mũi tối tăm phiền muộn bước vào. Cụ trông thấy Snape, chột dạ, mà có chút giật mình, bước tới: “A… Severus, thầy cũng tới à?”
“Ừm…” Snape lạnh nhạt đáp lời.
“Hiệu trưởng…” Harry thở hổn hển, “Con chim của thầy, nó đột nhiên bốc cháy!”
Dumbledore mỉm cười nói: “ Chỉ là tới lúc mà thôi – thầy nghĩ, Severus đã nói cho trò biết rồi, Fawkes là một con phượng hoàng. Là phượng hoàng, tới giờ tàn lụi, nó sẽ tự đốt mình trong lửa, sau đó sống lại từ tro tàn. Giống như vầy…” Cụ ra hiệu cho Harry nhìn xuống dưới, một con chim non đầy nếp nhăn ngoi ra từ đống tro còn nóng hổi.
“Để trò chứng kiến nó như vầy thật ngại quá.” Dumbledore nói, ngồi lại bàn của cụ, “Đa số thời gian, nó đều là một con chim phượng hoàng xinh đẹp với lông vũ đỏ hồng và vàng kim sắc, là một động vật động lòng người. Nó có sức mạnh thần kỳ có thể mang trên lưng những vật nặng hơn nó rất nhiều. Nước mắt của nó có thể trị thương, thêm nữa, nó còn là một sủng vật trung thành…”
Snape cắt đứt lời Dumbledore: “Albus, học sinh của tôi tới không phải là để thảo luận với thầy về cái chỗ “thần kỳ” của sủng vật… Nếu không có chuyện gì quan trọng thì tôi mang Harry về đây.”
“A ––– thầy nói đúng, chúng ta nên nói chuyện chính rồi…” Dumbledore sờ sờ mũi, “Severus, thầy có cần… ra ngoài trước không?”
“Hiệu trưởng… thầy đang tìm học sinh của Nhà tôi!” Snape cười lạnh, “Tôi không hiểu sai chứ?”
“Khụ! Đương nhiên, đương nhiên…” Đối mặt với cấp dưới này, Dumbledore cũng không có cách nào, “Như vậy, được rồi… Harry, trò… biết rõ trò biết nói xà ngữ sao?”
“Dạ, biết.” Harry gật gật đầu, “Nhưng mà… đây không phải chuyện bình thường sao? Con vẫn cho là người nào của giới Phép Thuật cũng có thể làm được mà, có vấn đề gì ư, Hiệu trưởng?” Cậu nhấp nháy đôi mắt xanh biếc to tròn, vẻ mặt “Thiên chân vô tà” (Ngây thơ trong sáng hem nhiễm bụi bẩn Chẹp, cưng đúng là diễn viên xuất chúng Harry à!) hỏi.
“Ừm… được rồi” Dumbledore cười híp mắt nói, “Ta muốn nói cho trò, Harry à, trò là một xà khẩu, mà xà khẩu… chính là khả năng chỉ có Salazar Slytherin mới có – nói một cách khác, chỉ có người có huyết thống Slytherin mới có thể là xà khẩu…”
“Vậy thì sao ạ?” Harry vẫn mang vẻ mặt “mờ mịt”, “Slytherin là gia tộc cổ xưa, con nghĩ rất nhiều gia tộc ở giới Pháp thuật có huyết thống Slytherin, nhất định không chỉ là gia tộc Potter – cũng là một gia tộc rất cổ xưa – có được huyết thống Slytherin là khả năng rất lớn! Chẳng lẽ điều đó không có khả năng ạ?”
Dumbledore bị nghi vấn “Ngây thơ trong sáng” (=.=|||) của Harry đả kích rồi, cụ không biết phải tiếp tục giải thích vấn đề phức tạp này với Harry như thế nào, nói thẳng ra Salazar Slytherin là người tôn sùng huyết thống thuần khiết nhất, không chấp nhận sự tồn tại con lai, cho nên là người xấu sao? Ah… hình như chuyện này nói với học sinh Nhà Slytherin hình như quá… Hơn nữa ––– Viện trưởng chủ nhiệm Nhà Slytherin vẫn đang nhìn mình chằm chằm kia kìa!
Snape đã bắt đầu châm chọc khiêu khích: “Vậy không được à…Hiệu trưởng ngài cho rằng… Nhân phẩm Slytherin chúng ta không thể nào… Ưu tú à?”
“Tất nhiên không! Severus… Tôi, tôi vẫn cho rằng bọn nhỏ ở Hogwarts là những đứa trẻ thiện lương ưu tú nhất đó!” Dumbledore vội vàng giải thích.
“Đã như vậy…” Snape hai tay ôm trước ngực nói, “Thầy có vấn đề gì à?”
Dumbledore thở dài thật sâu trong lòng, nhìn Harry vẻ mặt “mờ mịt”, có chút không đành lòng: Hay là… không nên đả kích đứa nhỏ này đi? Xem ra, đứa nhỏ lớn lên ở giới Muggles thật rất khuyết thiếu kiến thức căn bản của giới Pháp Thuật! Dumbledore lắc đầu, nói: “Harry muốn ăn kẹo con gián đôi không?” Cụ lấy ra một cái kẹo từ trong giỏ cạnh bên có tạo hình y hệt gián thật, nhưng lại thảy vào miệng ăn ngon lành, cụ cần sự an ủi của đồ ngọt nha.
“Không cần đâu ạ” Harry lắc đầu lia lịa, cậu không có hứng thú với mấy thứ đồ này, “Con vừa mới ăn no”
“Vậy được rồi… chuyện của Sirius đã giải quyết xong ––– Peter Pettigrew tội danh thành lập, đã bị nhốt vào Azkaban rồi. Bộ Pháp Thuật đã bồi thường cho Sirius một khoảng khá lớn, hết tuần này là trò có thể gặp cha đỡ đầu của trò rồi đó!” Dumbledore nhớ tới tin tức sáng nay nhận được, “Vài ngày nữa cậu ta sẽ đến Hogwarts gặp trò.”
“Thật sao?” Harry vui mừng nói, “Con bắt đầu nhớ Sirius rồi! Chú ấy đã nói, chú ấy sẽ kể cho con nghe chuyện của ba ba…”
Con cẩu đần kia được thả ra?! Snape hận đến nghiến răng, trộm nghĩ muốn cho Black một cái Avadar Kedavra, trực tiếp gửi gã đến chỗ Merlin luôn! (Merlin: Ta không thích chó, con tự giữ lại thì tốt hơn nha)
(Ciel: Haizzzz, cẩu cẩu đi tới đâu cũng bị bài xích, thật là thảm)
“Harry!” Sáng sớm cuối tuần, Sirius gấp rút rống gào, theo sát nút Harry mà bay tới Hogwarts, e sợ con đỡ đầu của mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, “Cái tên Mũi Thò Lò kia không bắt nạt con chứ?”
“Mr. rất quan tâm con!” Harry lắc đầu, “Sirius sao sớm như vậy chú đã tới rồi?”
“Tại chú nhớ con quá” Sirius ôm lấy Harry, “lần trước thời gian quá vội, chú còn chưa kịp nhìn kỹ con!” Bàn tay to của anh sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của Harry, “Con thật sự rất giống James! Chỉ là hơi gầy…”
“Đủ rồi, Cẩu đần!” Snape thực sự thấy cái tay kia rất chướng mắt, “Ngừng ngay cái ‘tình thương của cha’ lan tràn của mi lại…”
“Mũi Thò Lò, mày ở đây làm cái gì?! Cha đỡ đầu đại cẩu la lớn, có phần muốn cho đối phương một cái ác chú.
“Nơi này là viện Slytherin…” Snape lười biếng nói, “Thân là viện trưởng chủ nhiệm Nhà Slytherin, ta đương nhiên có quyền lợi… đứng ở chỗ này…”
Đại cẩu tức giận tới giơ chân: “Mày… Mày… ” Anh giận tới không biết nói gì cho phải, một lúc sau mới nói được một câu: “Mày làm sao lại trở thành người giám hộ của Harry! Người giám hộ của Harry phải là tao mới đúng!”
Hay rồi, đại cẩu la đúng chỗ mà cả hai người đang xoắn xuýt nhất. Tâm tình của Snape thoáng chốc hạ xuống tới đáy: Con cẩu đần này bắt đầu tranh giành quyền giám hộ Harry với mình rồi!
“Tao là cha đỡ đầu của Harry, mày thì có thân phận gì chứ?! Dựa vào cái gì mà Harry phải đi theo mày?!” Sirius giữ chặt tay Harry, “Harry ở chung với cha đỡ đầu, được không?!”
“Không!” Harry gọn gàng lắc đầu, “Con muốn ở chung với Mr!”
“Goodboy!” Snape tán thưởng trong lòng, Sirius thì vẻ mặt lo lắng, uể oải, “Vì sao? Harry! Chú là cha đỡ đầu của con nha… Mũi Thò Lò kia thì có gì tốt chứ…”
“Nhưng mà Mr. rất quan tâm con nha.” Harry khó hiểu, “Vì sao Sirius lại ghét thầy như vậy? Con thấy Mr. là người tốt nhất nha!”
Người tốt nhất?! Hắn! Tên Mũi Thò Lò này?! Sirius thấy thật khó tin: “Harry con nói giỡn phải không? Có phải hắn cho con uống thuốc gì đó không vậy? Hắn mà là người tốt?! Hắn là Death Eater! Là Slytherin chết tiệt đó!”
“Con cũng là Slytherin mà, không lẽ con cũng là người xấu sao?” Harry ‘nước mắt lưng tròng’ nhìn cha đỡ đầu, “Sirius…”
(Đây, và bé cưng lại lên sàn diễn – Action!)
Sirius lập tức lúng túng: “Làm sao như vậy được… Harry con tất nhiên không phải người xấu! Ý chú là…”
Snape cũng không để mấy biểu hiện đó của Harry lừa, trong mắt hiện lên ý cười – Rất tốt, không hổ là tiểu xà Slytherin! Harry liếc anh một cái, ý bảo anh đi trước thì hơn, để tránh việc náo loạn cùng Sirius.
Snape lắc đầu: anh cũng chẳng sợ cẩu đần này, một mình gã náo loạn một hồi mệt cũng chẳng được tích sự gì.
Đại cẩu được con đỡ đầu an ủi một hồi, lại chuyển hướng lại phía Snape: “Mũi Thò Lò, sao mày còn không đi?! Hai cha con bọn tao nói chuyện, mày thì quản cái gì?”
“Harry là học sinh của Nhà ta.’’ Snape nhướng mày, ngụ ý chính là: mi mới là người nên đi á, đúng không?
“Tao là cha đỡ đầu của thằng bé. Tao muốn dẫn thằng bé đi thám hiểm Hogwarts.” Đại cẩu bất mãn trừng mắt với đối phương.
“Chơi trò mạo hiểm của Gryffindor sao?” Snape hiểu rất rõ tư tưởng bọn Gryffindor không có đại não này, (éc, GS làm giề gúm thế – làm như người ta bắt cóc Harry nhà anh cơ ý (3<)づ) “Harry là học sinh Nhà Slytherin, không thích hợp với mấy thứ rất mang tính chất… hành vi tứ chi phát triển…” Ngữ khí của anh mang theo sự khinh thường rõ ràng. “Mày cái tên Mũi Thò Lò chết tiệt…” Đại cẩu vừa mới còn đang rất hưng phấn mang theo tư tưởng mạo hiểm đã lập tức bị một chậu nước lạnh dội tắt, “Densaugeo!” (Thần chú làm răng mọc dài) Anh trực tiếp rút đũa phép ra. “Protego!”(bùa khiên) Snape nhàn nhã ngăn cản câu thần chú của đại cẩu, cười lạnh, “Chậc chậc, Black, trí lực của mi thật đúng là thoái hóa tốc độ nhanh a, tuy nhiên… Ta thật hoài nghi làm sao mà mi giữ lại trí lực trước kia, nhưng hiện tại xem ra… Tư tưởng của mi cũng đã bị Dementor (Giám ngục) đồng hóa rồi, rõ ràng là thế này mà chỉ có thể nghĩ tới, phóng ra cái loại… thần chú không thường được lưu hành này!” Harry lui ra phía sau vài bước, nhìn biểu tình cha đỡ đầu của mình đang chịu đả kích nặng nề, che mặt: cha đỡ đầu, so tài mồm miệng với Mr. … Chú trước tiên cố gắng đừng để mình bị tức chết a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.