[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 44: Hậu quả khi đại cẩu vượt ngục




Ciel Míp
o0o
Thu được tin Sirius Black vượt ngục, Snape cảm thấy vô cùng không thoải mái, dù anh biết rõ con cẩu đần kia là một kẻ vô tội đi chăng nữa, nhưng anh không nghĩ sẽ để hắn ra khỏi tù sớm như vậy. Vốn theo trí nhớ của mình thì sang năm hắn mới trốn ngục, không ngờ… Rõ ràng, sớm hơn một năm – thực quá tiện nghi cho tên khốn đó! Hơn nữa… anh buồn bực nghĩ đến việc sẽ có một kẻ tranh giành quyền giám hộ Harry với mình… Chết tiệt, anh tuyệt đối sẽ không giao Harry cho con cẩu đần đó!
Tin Sirius Black trốn ngục, một tin tức lớn như vậy rất nhanh được đăng ngay trang đầu của “Nhật báo tiên tri”. Là cây bút có tiếng của “Nhật báo tiên tri” – Rita Skeeter tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua tin tức này. Cô xâm nhập, tìm hiểu những người ngày đó chứng kiến từ đầu đến cuối quá trình Sirius Black, kể ra hắn ta làm cách nào bán rẻ vợ chồng Potter, làm cách nào giết chết Peter Pettigrew, làm vợ chồng nhà Potter tử vong, biến Harry Potter thành cô nhi.
Ở trang hai, Rita Skeeter đưa ra vô số tưởng tượng, phỏng đoán về cách Sirius Black vượt ngục thế nào, tại sao phải vượt ngục. Cuối cùng, cô ta ám chỉ, hướng mọi thứ về phía Harry, cho rằng Sirius muốn giết Harry để lập công chuộc tội với chủ nhân của hắn ta.
Tất nhiên, Harry cũng biết tin tức này. Draco lo lắng nhìn Harry, khi cậu nhìn tin tức, trên mặt chẳng lộ ra biểu tình gì.
“Harry…” Draco hạ giọng hỏi, “Cậu… không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Harry nhanh chóng gấp tờ báo lại, “Tiết đầu tiên sắp tới rồi, chúng ta đi nhanh thôi!” cậu cầm túi sách lên,đi nhanh khỏi đại sảnh đường.
Snape luôn luôn nhìn Harry chăm chú, anh nhìn ra được tâm tình cậu rất phức tạp. Anh cảm giác mình rất cần nói chuyện đàng hoàng một lần với Harry. Nhưng sau giờ phòng chống nghệ thuật hắc ám, Snape anh lại không bắt được cậu – Harry bị Lockhart kéo đi ‘hỗ trợ’ hắn rồi.
Harry đang giúp Lockhart hồi đáp thư của các độc giả thân yêu, cậu rất là thống khổ, cậu vốn nghĩ, hết giờ học là thoát được cái bao cỏ này, ai ngờ con công lòe loẹt này lại bắt cậu giúp hắn. Mặc dù đối phương là một bao cỏ không học vấn, không nghề nghiệp (Shara: Lockhart làm GS? Nói cho mọi người hay, nói hắn là bao cỏ cũng là sỉ nhục mấy bao cỏ luôn rồi! Hắn mà xứng chức GS? Ai xem hắn là GS chứ, chừng 100 năm nữa chắc cũng không có ai ák!), nhưng dẫu gì cũng là một ‘giáo sư’, cho dù Harry có không muốn hơn nữa, cũng chỉ có thể nghe hắn.
Thời gian cứ từng phút trôi qua. Lockhart vẫn không ngừng nói chuyện, Harry thì chỉ ỡm ờ “Ừm, đúng vậy”, “Dạ” mà trả lời. Cậu thỉnh thoảng nghe một câu “Không thể quá coi trọng danh dự, Harry à” (Đồ vô liêm sỉ). Hoặc là ”Danh nhân muốn nổi tiếng thì cần nhớ kỹ phong độ” (Ngươi biết cái gì gọi là phong độ sao, đồ ngu ngốc).
Trên tường sau bàn có vô số những tấm ảnh chụp của Lockhart hắn nổi bật dưới ánh nến, phát ra mấy tia sáng lóa mắt. Ở dưới ánh nến mờ ảo, những tấm ảnh chụp Lockharts phảng phất như đang chăm chăm ‘soi’ Harry. Harry mệt mỏi đưa tay xoa mắt, nghĩ có lẽ sắp được về rồi, nhưng ngay lúc đó, cậu lại một lần nữa nghe thấy âm thanh kia!
“…Rip…Tear…Kill…”
Harry giật mình dựng thẳng lưng dậy, tay run run làm đổ lọ mực nước.
“Làm sao vậy?”Lockhart bị hành động của cậu dọa sợ, “Trò sao vậy, Harry?”
“Không, không có gì…” Harry nhanh chóng đáp lại, quơ đũa phép lên, xử lý sạch sẽ vết bẩn trên bàn. Sau đó lại cuối đầu, tiếp tục viết hồi âm.
Lockhart lại tiếp tục lải nhải, nói rằng hắn đã giúp cậu một chuyện lớn, rằng không để cậu phải đi làm mấy cái loại lao động mệt mỏi khác. Nên tới lúc Harry rời khỏi, đầu óc cậu bị hắn làm choáng váng luôn.
Đêm đã khuya, Harry quơ quơ cái tay đã mỏi nhừ, chậm rãi đi về phòng sinh hoạt chung của Slytherin. Khi cậu vừa bước xuống cầu thang, đã đối diện với ánh mắt một người lặng yên, chăm chú nhìn cậu.
“Mr?” Harry giật mình kêu lên, nhưng lại nhớ lại chính cậu đang giận dỗi với thầy ấy, lại cúi đầu, làm bộ dạng không quan tâm tới.
Snape thở dài, đi tới trước mặt cậu: “Sao lại muộn như vậy?” Thấy Harry còn giữ im lặng, đưa tay vuốt tóc cậu, cởi áo choàng của mình ra, khoát lên người cậu nhóc – ban đêm ở Hogwarts vẫn rất lạnh.
“Mr…” cuối cùng Harry cũng nhịn không được, gọi Mr một tiếng, cậu biết mình giận dỗi cáu kỉnh hơi lâu, nhưng vẫn quật cường cuối đầu, không nhìn.
“Có cần về hầm uống chút sữa bò không?” Ngữ khí của Snape vẫn ôn hòa như cũ, “Thuận tiện,… ta muốn nói chuyện trên báo sáng nay với em.”
“Mr biết rõ chuyện đó?!” Harry mãnh liệt ngẩng đầu nhìn anh, lập tức nhớ đến, Snape đã từng là một Death Eater, nếu Sirius Black cũng là Death Eater,vậy thì thầy ấy nhất định là một trong những người biết rõ chuyện đó nhất.
“Đi thôi.” Snape kéo tay cậu, đi về phía hầm.
Ta là cuộc nói chuyện ở hầm phân cách tuyến
Ngồi trên sô – pha, uống sữa bò ấm áp, tâm tình Harry rất nhanh liền khôi phục, cậu thỉnh thoảng len lén nhìn Snape đang ngồi đối diện mình, muốn nói lại thôi.
“Muốn hỏi cái gì?” tay Snape nhẹ nhàng, lơ đãng vân vê ly Whiskey trong tay, chăm chú ngắm nhìn chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong cốc.
“Mr…cái kia… Sirius Black thực sự là kẻ phản bội ba mẹ em sao?” rốt cục Harry cũng khỏi ra miệng.
“Nói thực ra, ta cũng không biết, Harry” Snape trả lời, “Ngoại trừ người trong cuộc và Dark Lord, không ai biết đến tột cùng là người nào bán rẻ chỗ ẩn thân của Lily và Potter.”
“Vậy sao…” Harry có chút thất vọng.
“Nhưng mà, căn cứ vào sự… hiểu biết của ta về Sirius Black, ta không cho rằng hắn là kẻ đó.” Snape khô cằn tăng thêm một câu, “Hắn ta là một tên Gryffindor điển hình.”
“Vậy là,… Mr không cho rằng hắn ta trung thành với… Dark Lord?” Harry vội hỏi, “Thực sao?”
“Ít nhất… trong ấn tượng của ta, ta chưa bao giờ gặp qua một Death Eater nào có cái số má như hắn.” Snape trả lời, “Mặc dù gia tộc Black thần phục Dark Lord,… nhưng Sirius Black đã bị gia tộc xóa tên rồi.”
“Ông ta bị xóa tên trong gia tộc ạ? Tại sao lại thế?” Harry tò mò hỏi.
“Hắn ta là kẻ duy nhất trong gia tộc Black vào nhà Gryffindor.” Snape khô cằn nhớ lại, “Lại thêm… hắn ta và cha em có quan hệ… không tệ…” Hiển nhiên anh không hề muốn nhớ lại chuyện cũ.
“Vậy… cái người tên Peter Pettigrew lại là chuyện gì? Ông ta cũng là bạn tốt của cha em ư?” Harry đem chú ý dời lên một nhân vật trung tâm khác.
“Peter Pettigrew à…” Snape nhíu mày, “Tính tình của hắn ta hơi giống Neville Longbottom, nhưng cách làm người lại thua xa Longbottom.
Harry hình như hơi hiểu ra, cậu gật nhẹ đầu, không hỏi tiếp nữa. Cậu hớp một ngụm sữa bò, sau đó đổi sang chủ đề khác: “Mr, mấy ngày nay…”
“Em muốn biết tại sao ta không cho em tham gia Quidditch không?” Snape đặt chén rượu xuống, “Ta biết rõ, nguy hiểm em gặp phải luôn rất nhiều (cái này là do thân phận của bé), mà ta chỉ có thể hạn chế những nguy hiểm đó được chừng nào hay chừng ấy mà thôi. Dù sao… ta là người giám hộ của em, Harry, ta luôn muốn phụ trách an toàn của em.” (Oa hảo ôn nhu GS ơi uốn éo, xoắn xuýt)
“Nhưng mà… Mr không thể cứ thế mà cự tuyệt yêu cầu của em được nha…” Harry khẽ nói, “Sớm hay muộn thì em cũng sẽ có lúc đối mặt với những thứ nguy hiểm, Mr cũng không thể luôn bảo vệ em mà.”
“Ta biết rõ, nhưng mà… phải biết rằng, làm… Trưởng bối, đối với những đứa nhỏ như em thì ta luôn muốn bảo hộ.” (一.一|||) Snape trong lòng khinh bỉ cách nói của mình, nhưng vẫn mở miệng giải thích. (Anh… đúng là vì đạt mục đích không ngại lừa trẻ nhỏ mà…) Quân: Ta phi, hừ hừ!!! Đến cả tự mình cũng khinh bỉ chính mình Hừ hừ!!!!
“Em đã không còn nhỏ.” (12 tuổi… lớn lắm sao? À… chắc cũng…đủ lớn rồi ha…cười gian) Harry cong miệng, “Em mười hai tuổi rồi! Em có năng lực…” Cậu bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì… cậu lại nghe được thanh âm kia! Thanh âm khát máu, lạnh như băng!
“…kill…time to kill…” Thanh âm dọc theo vách hầm chạy về phía Tây, sau đó dần dần đi xa…
“Cái giọng đó…” Harry lẩm bẩm.
Giọng nói? Snape cả kinh, bật dậy: “Em nghe được cái gì?!”
“Một giọng nói, cái giọng đó nói muốn giết người…” Harry lẩm bẩm, “Chạy đi dọc vách tường về phía Tây…” Harry chỉ về phía vách tường, hoảng loạng nói.
Chuyện gì xảy ra?! Snape biết rõ thứ Harry nghe được là gì – đó là tiếng của xà quái! Nhưng vấn đề là… người nào mang xà quái thả ra?! Hogwarts chỉ có một Horcux, vương miện Ravenclaw khhông phải bị hủy rồi sao?!
“Mr?” Harry kéo kéo áo choàng anh, “Thứ đó… hẳn là một con rắn, hơn nữa còn là một con rắn không nhỏ, Tại sao trong Hogwarts lại có con rắn lớn như vậy hở thầy?”
“Harry, đáp ứng ta…” Snape bỗng tha thiết nói, “Lần sau nếu mà còn nghe cái giọng nói này, thì cho dù em hiếu kỳ cỡ nào – cũng nhất định không được đi tìm!”
“Nhưng mà…” Harry mơ màng không hiểu.
“Harry, đáp ứng ta!” Snape nắm chặt tay cậu.
Harry ngây thơ gật đầu, coi như đã đáp ứng. Cậu nhìn theo phương hướng giọng nói kia đi xa, không biết nghĩ gì.
Snape hít một hơi thật sâu, buông bàn tay nhỏ bé ra, ngồi lại trên thành sô – pha, hạ giọng: “Muộn rồi, em nên về đi thôi…”
“Mr…” Harry ngồi xuống nhìn anh, “Mr nhìn… không tốt lắm…” Cậu tựa đầu đặt tại bả vai của anh, “Em sẽ luôn ở cạnh Mr, Mr đừng quá lo lắng cho em…” (Ui chao tim hồng bay phấp phới a)
Snape đưa tay vuốt ve mái tóc đen mềm mại, ngón tay chạm vào đôi gò má non nớt, anh cuối đầu xuống, kế tiếp hạ lên trán cậu một nụ hôn. Harry nhẹ nhàng cười, đưa tay quàng ôm cổ anh: “Em bây giờ bị muộn rồi, có thể ngủ lại chỗ Mr không ạ? (dẫu biết nà hem phải nhưng mòa nghe sao giống em nó đang dụ dỗ GS zậy a???)
“Chỗ của ta cũng không dư giường cho cậu Potter em hạ mình ngủ lại đâu” Snape giả cười nói.
(GS nói a thầy muốn đuổi ẻm đi hay dụ ẻm ngủ lại chớ???)
“Không sao, dù sao giường thầy cũng lớn mà!” Harry đứng dậy, duỗi lưng “Em đi thay áo ngủ – Mr cho em mượn áo ngủ nha!” Cậu cười hì hì chạy vào phòng ngủ của Snape. (Chẹp! Dê đưa rới miệng sói rồi, nhưng mòa…)
Lúc này, Snape mới phản ứng kịp: Cái tên du côn cắc ké này! Em ấy thực sự muốn… cùng chung giường với mình? (Vâng anh ạ, em ý định, sẽ và đang làm vậy,… Haizzz có nhìn mòa không có ăn,… Hảo khổ a)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.