[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 31: Dumbledore hoang mang




Hạ Liễu Quân
o0o
“Severus, tôi không rõ ý thầy.” Dumbledore ngồi sau bàn công tác, lông mày hoa râm chăm chú nhíu lại, dánh giá giáo sư Độc dược trước mặt.
“Nếu như lỗ tai của cụ chưa bị đồ ngọt lắp đầy, cụ hẳn là nghe rất rõ ràng lời tôi nói.” Snape hai tay ôm ngực đối diện với cụ.
“Severus, tôi nhớ thầy luôn luôn rõ ràng, Harry nhất định phải được bảo vệ bởi Huyết thống ma pháp…”
“Tốt, cái gọi Huyết thống ma pháp đến tột cùng có bao nhiêu tác dụng cụ rất rõ!” Snape cười lạnh, “Chỉ cần Dark Lord dùng một Chiết Tâm Trí Thuật là có thể từ trong miệng học sinh, thậm chí là một số Muggle biết được nơi ở của Cậu bé hoàng kim…”
“Tôi biết thầy quan tâm Harry, nhưng…” Dumbledore từ chỗ ngồi đứng lên, “Severus, thầy đối với Harry quan tâm có phải quá mức rồi không… Trò ấy nhất định phải tiếp nhận một số khảo nghiệm mới có thể phát triển, nếu như thầy quá quan tâm trò ấy…”
“Nhưng muốn đả bại Dark Lord, trò ấy phải tiếp nhận huấn luyện xứng đáng!” Snape cắt ngang lời cụ nói, “Cũng không thể để trò ấy đi mạo hiểm một cách ngu ngốc, sau đó đi chết một cách ngu ngốc ở chỗ Dark Lord!”
“Nhưng người đó không phải thầy…” Dumbledore nói, “Tôi muốn chọn người tốt nhất…”
“Vì cái gì không thể là tôi? Tôi là viện trưởng của trò ấy không phải sao? Trò ấy là một Slytherin chứ không phải một Gryffindor!” Snape hô, “Trò ấy muốn đả bại Dark Lord, chỉ dựa vào những Aurors(1) vô dụng kia cũng không dạy trò ấy được cái gì! Trò ấy phải từ hệ thống học ra Phòng chống nghệ thuật hắc ám!”
“Nhưng mà… Severus, thân phận của thầy…” Dumbledore thấp giọng nói, “Trò ấy sẽ bị Death Eater chú ý, vạn nhất…”
“Tôi sẽ bảo vệ tốt trò ấy.” Snape chém đinh chặt sắt, “Cụ hẳn là phải tin năng lực của tôi!”
Dumbledore thở dài nặng nề: “Severus, tôi thực không rõ, vì cái gì thầy nhất định phải lấy quyền giám hộ Harry? Tôi tín nhiệm thầy, tôi cũng minh bạch thầy sẽ không làm hại Harry, nhưng là… làm cho trò ấy ẩn thân ở thế giới Muggle có gì không tốt…”
“Bọn Muggle đối đãi với trò ấy như thế nào, cụ so với tôi còn rõ ràng hơn, bọn họ căm hận pháp sư như vậy!” Snape thẳng thắn theo dõi cụ, “Trò ấy chỉ là một đứa bé, trò ấy không nên bị đối xử như vậy.”
“Severus, tình huống Harry có chút…” Dumbledore cũng biết hết những chuyện Harry trải qua, “Tôi thật xin lỗi…”
“Đã biết rõ có lỗi, vậy thì đi đền bù cho trò ấy.” Snape nhấn từng chữ, “Cụ có năng lực, vì sao không đi trợ giúp trò ấy?”
“Severus…” Biểu tình Dumbldore trở nên nghiêm túc, “Thầy có thể đảm bảo thầy thương tổn Harry? Thầy có thể cam đoan?” (Quân: Cụ cứ như đang bảo con rễ cam kết không tổn thương con gái mình ý đồng y gả rồi đồng ý gả rồi)
“Tôi sẽ dùng tánh mạng của ta bảo vệ trò ấy.” Snape nghiêm túc trả lời, “Cụ biết tôi sẽ không nói dối, Dumbledore.”
“Dùng tánh mạng…” Dumbledore tựa hộ nghĩ tới điều gì, “Severus, tôi hi vọng thầy nói được sẽ làm được!” Ánh mắt của cụ nghiêm trang, mang theo chăm chú chưa có trước nay.
“Đương nhiên, tôi có thể thề.” Snape rút đũa phép ra.
“Không cần.” Dumbledore ngăn hành động của anh lại, “Tôi tín nhiệm thầy, Severus.” Cụ thở dài một hơi, “Như vậy chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa thầy cùng tôi đi Bộ pháp thuật giải quyết thủ tục quyền giám hộ của Harry, chúng ta còn phải đi gặp những Muggle kia…”
“Thật tâm cảm ơn sự giúp đỡ của cụ, hiệu trưởng.” Snape gật đầu, “Harry cũng sẽ rất cảm ơn cụ.”
“Tôi chỉ hi vọng đứa bé kia sống thật tốt…” Dumbledore thở dài, trong mắt mang theo hoài niệm. Snape đoán có lẽ cụ nhớ tới em gái của cụ, từng vì Muggle mà em gái đáng thương mất đi pháp thuật Ariana Dumbledore.
Gốc cây đường số 4, không phải chỉ một lần phát sinh cãi cọ. Dượng Vernon sáng sớm bị tiếng kêu vang dội của con cú của Harry đánh thức.
“Tuần lễ này là lần thứ ba rồi!” Ông ở bàn bên kia quát, “Nếu này không chú ý tới con cú mèo kia, nó phải biến mất!”
“Nó buồn bực.” Harry nói, “Nó có thói quen bay lượn bên ngoài, nếu có thể cho nó buổi tối bay ra bên ngoài…”
“Tao có đần như vậy sao?” Dượng Vernon quát, con mắt nhỏ híp lại râu mép rung rung. “Tao biết thả con cú mèo kia ra có ý nghĩa gì mày muốn liên hệ với bọn bạn bè quái vật của mày sao?!”
Harry chỉ có thể nén giận, dù sao cậu còn phải ở đây qua hết cái hè. Nhớ đống sách vở bị khóa lại kia, cậu cảm thấy thật uể oải đống bài tập cậu không có cách nào hoàn thành! Bết bát hơn chính là, Hedwig bị nhốt trong ***g, cậu căn bản không có biện pháp viết thư cho Mr! Nhớ tới Mr, cậu càng thấy khổ sở, cậu thực vô cùng nhớ Mr!
Harry không tự giác thất thần, cho nên khi Dudley đem nồi nấu thuốc tới, cậu vô thức trả lời, “Anh trực tiếp dùng thần chú là được rồi…”
Những lời này đối với những người ở đây không khác gì sấm sét giữa trời quang: theo tiếng va chạm, Dudley thở phì phò từ trên ghế ngã xuống, chấn động toàn bộ phòng bếp dì Petunia lấy tay che miệng nhỏ giọng hét lên ba tiếng dượng Vernon nhảy dựng lên, có thể thấy rõ mạch máu thái dương không ngừng đập loạn.
“Con muốn nói là ‘Mời’!” Harry vội vàng giải thích, “Con không phải cố ý…”
“Tao nói qua với mày cái gì, tiểu tử!” dượng Vernon hung hăn trừng mắt cậu, “Ở trong nhà tao không được nói ra những câu kỳ quái!”
“Chính là con…”
“Mày dám uy hiếp Dudley!” Dượng Vernon phẫn nộ dập tay xuống bàn quát. (Tay mập ơi ta mặc niệm cho mi a)
“Con chỉ là…”
“Tao cảnh cáo mày! Ở trong phòng này sẽ không dễ dàng tha thứ cho năng lực quái vật của mày!” Bàn tay to mọng của Vernon nắm cổ áo Harry nhấc lên, xách cậu lên giữa không trung, “Mày không được ”
“Tôi nghĩ nhìn tình huống trước mắt, có thể chứng minh Potter ở nhà những Muggle này chịu ngược dãi.” Một âm thanh cắt dứt hành vi Vernon, “Thế nào, Ngài Minime?”
“Giáo sư…” Harry bị Vernon làm ngã trên mặt đất, nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt cậu không nhìn lầm chứ?
“Đúng vậy giáo sư Snape!” Một âm thanh lanh lảnh trả lời, “Này đủ chứng minh! Điều ngài yêu cầu được chấp nhận! Những Muggle này…”
Harry lúc này mới chú ý tới bên cạnh Mr Snape còn một pháp sư vóc dáng nhỏ nhắn, ông ấy đang cầm một cây viết ghi lên tấm da dê để ghi nhớ cái gì. Sau lưng Snape, Dumbledore đang cười tủm tỉm nhìn mình.
“Các người tự ý xông vào nhà dân!” Vernon quát, “Tôi muốn ”
“Chúng ta đã rõ tình huống rồi, bất quá ta đoán… Gia đình này về thính lực hiển nhiên…” Snape cười lạnh, “Có chút vấn đề…”
Pháp sư vóc dáng nhỏ bé hô: “Ngài Dudley, tôi là luật sư của Bộ pháp thuật Jordan Minime, tôi ở ba ngày trước có liên hệ với ngài.”
“Tôi chưa từng thấy qua thư như vậy!” Vernon vung tay lên, “Tôi không muốn nhìn bọn quái vật các người!” Lá thư đó căn bản là bị hắn thiêu hủy rồi.
“Tốt lắm, chúng ta hiện tại có thể nói trực tiếp.” Jordan Minime móc ra một phần văn kiện, “Chúng tôi hôm nay cùng ngài nói là có quan hệ với cậu Potter…”
“Tôi với các người căn bản không có chuyện để nói!” Vernon quát, “Lăn ra khỏi nhà tôi, lập tức!”
“Tôi chỉ sợ không được, thưa ngài.” Jordan Minime nói, “Ngài nhất định phải cùng chúng tôi nói chuyện… Có quan hệ tới…” Ông run rẩy mở văn kiện ra, “Vấn đề giám hộ cậu Potter.”
“Quyền giám hộ?” Lông mày trên khuôn mặt mập mạp đầy dầu của Vernon nhăn lại, “Tôi cho tiểu tử này ăn uống, cho nó chỗ ở, các người còn muốn thế nào?! Các người…” Hắn quơ năm đấm quát, Dudley bên cạnh hoảng sợ nhìn những người trước mắt.
“Ta nghĩ… Nếu như ngươi còn đầu óc, hẳn là rõ ràng…” Snape chán ghét nhìn hắn một cái, “Cái này…” Anh chỉ chỉ quả đấm của hắn, “Đối với chúng ta là không có tác dụng nếu như ngươi còn muốn giữ lại nó nguyên vẹn, tốt nhất ngoan ngoãn ngồi xuống nghe chúng ta nói chuyện…”
Vernon bị người đàn ông trước mắt làm cho sợ, hắn không tình nguyện ngồi lên ghế sa lông, Dudley nức nở suy nghĩ muốn chạy lên lầu, nhưng bị Snape trừng mắt, dành nơm nớp lo sợ ngồi xuống cạnh Vernon. Petunia luôn nhìn Snape, cảm giác, thấy hắn rất quen mắt.
“Tốt rồi, ngài Minime, bắt đầu đi.” Dumbledore đi vào phòng, cụ nhìn Harry vẻ mặt hoang mang, nhìn cụ chằm chằm.
“Ừm, tốt…” Jordan Minime bắt đầu đọc văn kiện, “Ừm… Căn cứ yêu cầu của ngài Snape, hơn nữa với tình huống trước mắt, gia đình ngài Dudley xác định không thích cho cậu Potter ở lại. Cho nên… Bộ pháp thuật quyết định đem quyền giám hộ cậu Potter chuyển giao cho ngài Snape, hơn nữa đối với ngài Dudley đề xuất tố cáo…”
“Tố cáo? Tố cáo cái gì?” Vernon hô, “Tiểu tử này ở nhà chúng ta có ăn có uống còn chưa đủ? Sớm biết như vậy ta đem nó ném đại trên đường cái rồi!”
“Ngược đãi trẻ em, đây là sự thật không thể tranh cãi.” Jordan Minimw nâng văn kiện nói, “Chúng tôi đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ chứng minh các người ngược đãi cậu Potter.”
“Đây là vu cáo!” Vernon quát, hắn nhìn Harry bên cạnh, càng tức giận, “Tiểu tử, chúng ta nuôi loại quái vật như mày đã nhân từ lắm rồi! Mày…”
“Câm mồm…” Snape vung đũa phép, “Stupefy!”(2) Vernon lập tức toàn thân xụi lơ té trên mặt đất.
(1) Aurors: Thần sáng
(2) Stupefy: Bùa Choáng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.