[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 26: Rồng




Hạ Liễu Quân
o0o
Qua lễ Phục sinh một ngày, Harry lại một lần nữa nhận được thư của Hagrid gửi đến.
Harry:
Bác gần đây tìm được một bé con phi thường thú vị, nó thực sự là rất thú vị cùng đáng yêu! Bác rất muốn giới thiệu nó cho hai đứa, con có thể đến nhìn nó không?
Hagrid
Bé con thú vị? Harry đối với cái này không một chút dám lấy lòng, sở thích của Hagrid… cậu ít nhiều cũng hiểu rõ. Bất quá… Hagrid cho rằng tiểu chút chít nói như vậy thường sẽ là động vật hiếm thấy, nói không chừng… mình có thể cung cấp Mr một ít thứ làm dược liệu…
(Bé con của chúng ta hoàn toàn bị giáo sư đại nhân bắt cóc rồi, tội nghiệp tiểu chút chít nhà Hagrid)
Nghĩ nghĩ, Harry quyết định hồi âm nói cho Hagrid, cậu chiều thứ năm sau khi tan học sẽ đến.
Buổi chiều ngày đó, Harry đi tới gian nhà Hagrid cạnh rừng cấm, trước cửa đặt một bộ cung đá xem ra rất nặng cùng một đội giày cao su đi mua số đo khá lớn.
Harry đưa tay gõ cửa, trong phòng lập tức truyền đến âm thanh chó sủa cùng âm thanh lộn xộn, tiếp theo là tiếng Hagrid: Lui ra phía sau, Fang, lui ra phía sau…”
“Vào đi…” Một hồi sau, Hagrid lôi kéo vòng đeo cổ của Fang, mở cửa.
Harry tiến vào phòng, dò xét bốn phía, nhà gỗ này chỉ có một gian. Đỉnh gian nhà treo một ít chân giò hun khói cùng gà xông khói. Lò sưởi âm trong tường, một ấm nước đang nấu. Trong góc có một cái giường cực lớn, trên giường cái chăn rách rưới ném lung tung. Tuy thời tiết khá ấm áp, nhưng ở cửa vẫn còn bày một cái bếp lò.
Fang dãy dụa, tựa hồ muốn nhào tới để một trận nước miếng cho Harry, nhưng nó bị khóa sắt buộc chặt, không nhúc nhích được, cho có thể nhìn cậu không ngừng kêu. Hagrid vội vàng đem nước sôi rót vào ấm trà, đưa cho Harry một tách, lại bưng tới một bàn bánh da giống như đá.
“Đã lâu không gặp, Harry!” Hagrid ngồi đối diện cậu, “Con nhập học đến nay chúng ta cũng chưa gặp lại.”
“Đúng vậy.” Harry uống trà, “Con bây giờ ở Hogwarts thật rất vui vẻ…” Cậu nếm thử bánh da, cứng đến nỗi răng cũng sắp rơi ra, cậu buông bánh da, tiếp tục uống trà.
“Con ở đây… ừm… Slytherin trôi qua như thế nào?” Hagrid lắp bắp hỏi, “Ừm… Bác không có ý kia! Con biết… Bác chỉ là… Bác thực không nghĩ con sẽ vào Slytherin! Phải biết James cùng Lyli đều là ở Gryffindor! Bác cũng không phải kỳ thị Slytherin, chỉ là bác… lo lắng cho con…”
“Con hiểu mà, Hagrid.” Harry đặt chén trà xuống mỉm cười nói, “Yên tâm, con thực sự rất tốt, giáo sư Snape chiếu cố con rất tốt.”
“A, đương nhiên… Dù sao hắn cũng từng yêu thích mẹ con như vậy…” Hagrid lầm bầm một câu.
Harry nghe xong nội tâm chùng xuống: Giáo sư… yêu thích mẹ mình… Không biết tại sao, nghe được tin tức này trong lòng cậu dâng lên cảm giác không thoải mái. Cậu lấy lại bình tĩnh, bất động thanh sắc hỏi: “Hagrid, giáo sư Snape với cha mẹ con quan hệ rất tốt sao? Vậy quan hệ của giáo sư với ba ba của con như thế nào?”
“Cái này…” Hagrid chần chừ một lúc, “Giáo sư Snape cùng Lyli trước kia là hàng xóm, bọn họ cùng đến Hogwarts, chỉ là bị phân tiến vào học viện khác nhau. Thầy ấy và James… con biết, con trai khi còn bé có một chút hiếu động nổi loạn… Cho nên quan hệ của bọn họ có chút căng thẳng…”
Một chút nổi loạn… trực giác Harry không phải chỉ có như vậy, nhưng lại không tiện vạch trần, lại tiếp tục hỏi: “Bác hôm nay gọi con là muốn cho con xem cái gì?”
“Bác thiếu chút nữa là quên rồi…” Hagrid vội vàng đến lò sưởi góc tường, “Chính là tên tiểu tử này…” Hagrid vừa cầm ấm nước lên vừa nói ở trong bếp, phía dưới ấm nước, có một quả trứng khổng lồ màu đen.
“Này… Đây là rồng!” Harry nhìn một cái là nhận ra, lập tức nhảy dựng, “Bác từ chỗ nào lấy được?”
“Là thắng được.” Hagrid nói, “Đêm qua bác đến thôn uống chút rượu, cùng một người lạ đánh cuộc. Nói thực thì hắn giống như vội vã muốn tống ra khỏi tay.”
“Thắng được?” Harry nhăn nhăn lông mày, “Người kia vóc dáng dạng gì?” Tại sao có người có thể tùy thời dắt theo một trứng rồng đi khắp nơi? Nuôi rồng là phạm pháp đó!
“Bác không biết, hắn mang theo mũ trùm đầu.” Hagrid lắc đầu, Bác không có trông thấy mặt hắn.”
“Hắn có hỏi thăm sự tình gì ở bác không?” Harry trực giác không ổn, “Hoặc là, bác có không cẩn thận nói qua chuyện gì với hắn không?”
“Hình như không có…” Hagrid nghĩ đến, “Hắn giống như đối Fluffy rất có hứng thú, bất quá có bấy nhiêu! Dù sao đối với cho ba đầu cũng không có quá nhiều cách nhìn, tính tình nó không tốt lắm…”
“Chó ba đầu?” Harry nghĩ tới viên đá ma thuật, nhưng là… Chúa tể hắc ám không phải đào tẩu rồi sao? Harry là hắn lại tìm một người khác gửi thân?
“Đúng vậy, bác chỉ nói nếu nó nghe một chút nhạc, đứa bé kia sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.” Hagrid cười nói, “Đáng tiếc con chưa thấy qua nó, nó bị hiệu trưởng mượn đi rồi.”
“Vậy sao…” Harry trầm mặc một hồi, đi đến lò sưởi trong tường nhìn cái kia, “Bác biết đây là giống gì không?”
“Bác điều tra sách rồi, là rồng Na Uy!” Hagrid hưng phấn trả lời, “Bọn chúng rất hiếm có…”
“Ừm.” Harry gật đầu, “Con muốn về trước đi ăn bữa tối, thời điểm rồng nở cho con biết nha.”
“Quá tốt!” Hagrid hưng phấn nói, “Bác nhất định sẽ trong nó thật kỹ…”
Rồng Na Uy? Harry ở hầm tra sách tới mê muội, tra xem trên người nó có gì có thể dùng chế độc dược.
“Vỏ trứng rồng Na Uy, máu… Cái này không khó lấy, xương, răng nanh… Những cái còn lại là được rồi, Hagrid sẽ giết mình.” Harry lẩm bẩm.
“Làm sao vậy, hôm nay sao lại chăm chú như vậy?” Snape vào hầm nói, “Hẳn là cậu Potter đột nhiên nhận thức được tầm quan trọng của việc học?
“Em thời thời khắc khắc đều rất chân thành Mr…” Harry lầm bầm, sau đó hỏi, “Mr, sinh nhật Mr sắp đến rồi?”
“Ừm?” Snape đem áo chùng ném lên ghé sa lon, cởi bỏ mấy nút áo ở cổ cùng tay áo, ngồi cạnh cậu, “Làm sao em biết?”
“Giới thiệu vắn tắt giáo sư có ghi.” Harry nhún nhún vai, “Một tháng chín…”
“Ta rất nhiều năm không trải qua sinh nhật rồi…” Snape nhớ lại thở dài, “Như thế nào? Muốn chúc mừng sinh nhật cho ta? Không cần phiền phức, ta cũng không có tâm tư kia.”
“Nha…” Harry gật gật đầu, suy tư: hi vọng kịp…
Buổi trưa một ngày kia, Hagrid rốt cục gửi thư cho cậu: Sắp nở rồi.
Harry rất kích động, sau giờ học chạy thẳng đến nhà gỗ của Hagrid. Hagrid hưng phấn đón cậu vào nhà gỗ, không chút kẽ hở nói: “Sắp nở rồi đây! Sắp nở rồi đây…”
Hai người hưng phấn vây quanh bàn, trứng rồng nhỏ đang được dặt trên mặt bàn, trên vỏ trứng có một vết rách, có cái gì nhúc nhích ở bên trong, phát ra âm thanh cổ quái lạc đáp lạc đáp lạc.
Đột nhiên bên trong truyền đến một hồi những âm thanh ồn ào vụn vặt, sau đó vỏ trứng nức ra. Một con rồng nhỏ bịch một tiếng rơi xuống mặt bàn, nó giống như cái dù có thật nhiều nếp nhăn, cánh mềm nhũn cũng thân hình thon gầy so với lúc lớn hẳn rất mềm yếu. Mũi nó rất lớn, trên trán cặp mụn cóc tựa như sừng nhỏ, con mắt cổ, đồng tử màu cam đánh giá Harry và Hagrid trước mặt, vẻ mặt hiếu kỳ. Lúc này nó hắc hơi một cái, hai luồng lửa từ hai lỗ mũi phun ra.
“Ôi, Merlin!” Harry tránh lửa nó phun ra, “Nó đúng là… nhiệt tình…”
“Nó rất đẹp phải không?” Hagrid nhẹ nói, duỗi một tay ra gõ gõ đầu nó. Rồng con đột nhiên cắn đầu ngón tay Hagrid, lộ ra răng nanh ôi, răng nanh! Harry sung sướng nghĩ, phải chi mình có thể nhổ hai cái xuống thì thật tốt!
“Nó nhận ra Mami!” Hagrid hưng phấn nói, “Đến, bảo bối Norbert, đến với mẹ! Đến, tới…”
“Chính là, Hagrid, bác tính làm sao với nó đây? Harry hỏi, “Rồng Na Uy lớn lên rất nhanh, đến lúc đó… Căn phòng nhỏ này không chứa được nó đâu!
“Nhưng là… Nó nhỏ như vậy, rời khỏi bác nó sẽ không sống nổi!” Hagrid nhìn rồng con, “Bác có thể nuôi nó, đợi nó lớn hơn, chúng ra có thể thả nó vào rừng cấm…”
Harry đau đầu che trán: rừng cấm đột nhiên dư ra một con rồng, bác muốn hiệu trưởng giải thích sao với Bộ Pháp Thuật cậu thở dài: “Hagrid, thể tích nó quá lớn, hơn nữa…” Cậu đột nhiên im lặng, ánh mắt cậu nhìn về phía sau Hagrid, cậu nhìn thấy một màu vàng bạch kim sáng bóng hiện lên.
“Làm sao vậy Harry? Hơn nữa cái gì?”
“A… Hơn nữa… Hơn nữa vạn nhất khi nó nóng giận, đem phòng óc của bác thiêu rụi thì làm sao?” Harry tiếp tục nói, cậu biết rõ thân người đó là ai, nhưng cậu tin tưởng, vì điểm Slytherin, nó sẽ không nói cho người khác biết.
“Sẽ không, nó mềm yếu như vậy…” Hagrid lớn tiếng, “Norbert đáng thương còn nhỏ như vậy, nó nhiều lắm chỉ có thể châm một ít lửa mà thôi…”
“Vạn nhất bị người ta phát hiện thì làm sao bây giờ?” Harry phải dùng chiến thuật quanh co vòng vèo, “Nó còn nhỏ yếu như vậy. Vạn nhất bị người nào đó giết đi, hoặc đem nó ra làm độc dược… Bác cũng không thể thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh bảo vệ nó?”
“Ôi ” Hagrid lớn tiếng khóc, “Đúng vậy… Này quá nguy hiểm… Bác, bác phải đem nó giấu trước… Bảo bối Norbert đáng thương của ta… Nhưng là, ta đem nó đi đâu cho tốt bây giờ?”
Đây thực là vấn đề nghiêm trọng. Harry nghĩ, cuối cùng quyết định nói, “Bác nói cho Dumbledore, cụ nhất định có biện pháp…”
“Không sai, hiệu trưởng là người tốt như vậy, cụ nhất định sẽ chiếu cố tốt Norbert!” Hagrid lau nước mắt nói
“Được rồi, con cần phải trở về.” Harry nhìn thời gian, “Bác chiếu cố cho nó thật tốt, đúng rồi, vỏ trứng này con có thể mang đi không?”
“Con cầm đi đi…” Hagrid hoàn toàn yên tâm đến gần Norbert. Harry gật gật đầu, đi qua lấy chút vỏ trứng, lấy thân mình che ánh mắt Hagrid, thanh lý cái phần bọc rồng nhỏ, lấy ra không ít huyết dịch.
Làm hết thảy xong chuẩn bị, Harry tạm biệt Hagrid, đi ra nhà gỗ. Mới tới phụ cận tòa thành, cậu thấy Snape đang đứng ở của tòa thành, bên cạnh anh là… Draco Malfoy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.