Hào Quang Mặt Trời

Chương 442: Đánh nghiêm túc




“HÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ”
Tiếng reo xung trận rền vang bầu trời, trước hàng ngàn ánh mắt khinh ngạc từ khắp mọi nơi, Lý Thừa Lộc dẫn đầu sáu mươi đệ tử còn lại dưới trướng, một lần nữa lao thẳng về phía Đăng Dương, sát khí cuồn cuộn như cuồng phong bạo vũ, chiến ý bùng cháy, thiêu đốt không gian.
………
Cùng lúc đó, tại đỉnh khán đài phía đông 
U Mị Mị nhìn hành động quyết chiến tới cùng của binh đoàn diệt Dương do Lý Thừa Lộc lãnh đạo, nhàn nhạt hỏi 
“Hửm, bọn chúng vẫn chưa chịu từ bỏ sao? Rốt cuộc thì hiềm khích giữa hai bên là lớn tới mức nào chứ?”
Ngạo Trung Vân khoang tay cười nói “Làm sao mà từ bỏ được, sau khi hứng chịu một chiêu tổng lực khủng bố vừa rồi, Đăng Dương có lẽ cũng chả còn lại bao nhiêu sức lực, có thể nói, bây giờ mới chính thời cơ tốt nhất để triệt hạ hắn. Bất quá…”
Nguyệt Vẫn từ tốn tiếp lời “Bất quá, các vị cũng cảm thấy rồi đúng không, Đăng Dương hoàn toàn không có dấu hiệu kiệt sức, chẳng qua chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, sức chiến đấu có lẽ sẽ giảm sút đôi chút nhưng chắc chắn không hề dễ nhai”
“Tính ra hai bên lúc này, cũng có phần cân sức đấy chứ, một Đăng Dương bị thương đối đầu với sáu mươi đệ tử Ngoại Môn tràn trề sức lực, một trận chiến đáng để mong chờ” Một vị Trưởng lão háo hức nói
Vài vị Trưỡng lão khác thay nhau gật gù “Không sai, một trận chiến quá mức nghiền ép từ một phía thì sẽ không thú vị, hay nhất vẫn là một trận đấu ngang tài ngang sức”
“Được rồi Đăng Dương, ngươi đã cho chúng ta thấy sức mạnh đỉnh cao của mình, giờ hãy cho chúng ta biết, khả năng ứng phó của ngươi trong những tình thế khó khăn là như thế nào đi” Ngạo Trung Vân trầm giọng nói
“Danh hiệu Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu, không phải chỉ cần võ lực mạnh là được, mà còn phải có một cái đầu thông thái, tinh anh”
………….
Mặt trận phía Đông
“Mẹ kiếp cái đám chết bầm này, sao mà cứ lỳ như trâu vậy?” Vũ Văn Lập giậm chân tức tối
“…” Diệt Vân Hà giờ đây đã hoàn toàn lặng im, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, lúc đỏ lúc vàng, chẳng biết là đang suy nghĩ cái quái gì trong đầu
Diệt Thiên Hồng thì nhíu chặt lông mày, hai mắt loạn đảo liên tục, hình như là đang phân vân trong đầu điều gì đó
Diệp Khắc Linh nhìn binh đoàn Lý Thừa Lộc ào ào xông lên, sau đó lại hướng ánh mắt về phía Đăng Dương đang hiên ngang đứng giữa vùng lỏng chảo chất đầy loạn thạch, bờ môi bất giác hiện lên nụ cười, một nụ cười của sự tin tưởng tuyệt đối. 
Bởi hơn ai hết, nàng vô cùng hiểu rõ, nếu Đăng Dương đã dám buông lời cuồng vọng như vậy, thì hắn chắc chắn đủ và thậm chí là thừa khả năng để chứng minh cho điều đó.
Đăng Dương giờ đây, sức mạnh của hắn, có lẽ đã hoàn toàn vược xa nhận thức của nàng. Hài, nàng thật sự tò mò, không biết hai tháng nay, hắn đã trải qua những gì, đánh đổi những gì để có thể sở hữu sức mạnh khủng khiếp như vậy. 
Nhưng mà cũng không sao, hắn từng ngày trở nên mạnh mẽ, nàng cũng đâu phải loại im lặng đứng yên, nàng hiện nay, tuy không thể nào mạnh hơn được hắn nhưng chắc chắn cũng không cách hắn quá xa.
“Không được, trước kia ta do dự, nhưng bây giờ không thể do dự được nữa. Tam sư huynh, Lục sư muội, các người nếu không muốn thì cứ ở lại đi, ta một mình xuống đó hổ trợ Đăng Dương cũng được”
Ném lại câu nói ở đằng sau, không để cho ba người còn lại có thời gian phản ứng, Vũ Văn Lập đã phóng cái ào xuống đống đổ nát dưới chân Tam Thiên Kim Tự Tháp, nhằm một đường lao thẳng tới hậu phương binh đoàn sáu mươi người của Lý Thừa Lộc, xem ra là muốn tập kích sau lưng.
………….
Mặt trận phía Bắc
“Đội Trưởng, bọn chúng lại tiếp tục lao vào choảng nhau rồi kìa” Thành Khôn hét to
Thành Khê nghiêm giọng nói “Không cần quan tâm đến bọn chúng, giờ đây, dù cho trận chiến kia có thắng bại thế nào đi chăng nữa, thì kẻ chiến thắng sau cùng, bất kể là tên kia hay là đội ngũ vài chục người của Lý Thừa Lộc, cũng đều không đủ sức cản đường chúng ta”
“Được rồi, đừng hóng chuyện nữa, đích đến đã ở ngay trước mắt, hạng nhất chắc chắn phải thuộc về Chu Tước Thập Kiệt chúng ta, xông lên!”
………..
Mặt trận phía Nam
“Băng ca, nếu huynh vẫn muốn thu phục hắn thì đây chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta đấy, có đi hay là không?” Ngọc Diệp nhìn binh đoàn do Lý Thừa Lộc dẫn đầu đang lao thẳng về phía Đăng Dương, trịnh trọng nói
Băng Cơ nghe vậy thì nắm chặt thiết phiến trong tay, đôi mắt đảo tròn một vòng thì liền híp lại, tạo thành hai đường cong nguy hiểm, dứt khoát đứng dậy quát to
“Toàn quân lập tức xuất phát, mục tiêu là Lý Thừa Lộc và binh đoàn của hắn!”
“RÕ!!!”
…………
Mặt trận phía Tây
“Lại tiếng hú hét gì nữa đây?” Hắc Hổ cau mày khó hiểu
“Mặc kệ đi đại ca, dù là ai đánh ra một chiêu Thiên giai võ kỹ kia thì cũng chắc chắn đã cạn kiệt đấu khí rồi, không thể tạo thành mối uy hiếp đến chúng ta được nữa, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta trước cứ chiếm đỉnh tháp đã rồi từ từ tính sau” Bạch Sư có chút vội vàng hấp tấp, nói
“Chậm đã!” Hắc Hổ đột nhiên quát
Bạch Sư lập tức nhìn lại với ánh mắt tràn ngập khó hiểu
Hắc Hổ giơ chiếc vòng đang sáng lấp lánh trên tay lên, nói “Tạm thời cứ để hạng nhất ở đó, Lý Khánh đang muốn nhờ hai huynh đệ chúng ta chút chuyện… gấp!”
………..
Vùng lòng chảo đổ nát dưới chân Tam Thiên Kim Tự Tháp
Đăng Dương nhìn Lý Thừa Lộc không chịu gục ngã mà vẫn tiếp tục dẫn quân xông lên thì cười gằn
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Long Thần Vũ Khải”
Dưới sự khống chế của Đăng Dương, Long Thần Vũ Khái vỡ nát tứ tung đã nhanh chóng khôi phục lại hình dạng ban đầu, một lần nữa bao bọc từ đầu đến chân hắn trong một bộ long giáp bạc trắng, tràn đầy hơi thở lạnh lùng, cao quý.
“AI, giúp ta mua mười Bình Sinh Lực, không cần báo cáo giá tiền đầu”
< Đã mua thành công mười Bình Sinh Lực! >
Tiếng nói của AI vang lên cũng là lúc Đăng Dương sử dụng Ngự Thủy Thuật, vận chuyển từng dòng dịch thủy đỏ tươi của Bình Sinh Lực bên dưới bộ chiến giáp vảy rồng bóng loáng, ào ạt trút thẳng vào miệng, một hơi khôi phục giá trị Sinh Lực tới đỉnh phong.
Giờ, cho dù có tiếp tục ăn vào một đòn sát chiêu tổng lực nữa, hắn cũng không thể nào bị loại bỏ được. Tất cả là nhờ có khản năng phục hồi tốc độ cao, một trong những khả năng mạnh mẽ nhất của Đăng Dương, tất nhiên đi kèm với nó cũng là hai chữ ‘đốt tiền’.
Ẩn mình dưới Long Thần Vũ Khải, Đăng Dương nhàn nhạt thở ra từng hơi bạch khí qua khe hở của mũ giáp đầu rồng, ánh mắt sắt bén khóa chặt lấy đám người đang điên cuồng xông tới trước mặt, lạnh lùng cười vang
“SAO, LŨ VÔ NĂNG CÁC NGƯƠI CÒN KHÔNG CAM CHỊU THUA CUỘC?”
“VẪN LỲ LỢM MUỐN ĐÁNH NHAU VỚI TA À?” 
“VẪN MUỐN THỂ HIỆN CHÚT SỨC MẠNH YẾU ĐUỐI ĐÓ TRƯỚC MẶT TA?”
“HA HA HA HA HA HA HA, CÁC NGƯƠI ĐỨNG CÓ MÀ CHỌC CƯỜI TA CHỨ, TA THỰC KHÔNG HIỂU…”
“RỐT CUỘC THÌ AI ĐÃ CHO CÁC NGƯƠI CÁI TỰ TIN ĐÓ? LÀ AIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII?”
“LÀ AI BAN CHO CÁC NGƯƠI LÒNG DŨNG CẢM ĐỂ ĐỐI ĐẦU VỚI ĐĂNG DƯƠNG TA MỘT LẦN NỮA?”
“HẢAAAAAAAAAAAAAAAAAA?”
“LÀ LÝ KHÁNH SAO? HAY LÀ LÝ THỪA LỘC?”
“MÀ THÔI… CŨNG KHÔNG QUAN TRỌNG!” 
“BẤT KỂ LÀ KẺ NÀO ĐÃ XÚI DỤC CÁC NGƯƠI, THÌ HẮN TA CŨNG CHỈ LÀ MỘT TÊN NGU SI, ĐẦN ĐỘN MÀ THÔI!”
“BỞI TIẾP SAU ĐÂY, TA SẼ CHO CÁC NGƯƠI THẤY, SỨC MẠNH THẬT SỰ LÀ NHƯ THẾ NÀO!!!”
Dứt lời, cả người Đăng Dương liền ầm ầm bùng nổ, bao phủ bởi hàng trăm luồng lôi điện tử sắc sáng rực, tựa như một vị lôi thần hàng lâm, tràn đầy hơi thở cuồng bạo của sự hủy diệt.
Và rồi hắn gập tay thành trảo, hội tụ lôi điện trong tích tắc, sau đó thì chưởng mạnh ra
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”
XÈN XẸT… ẦM ẦM…… hàng loạt thanh âm sấm sét rền vang khắp không gian
Từ lòng bàn tay Đăng Dương, một con, hai con, ba con sư tử lôi điện màu tím to bự với những chiếc sừng pha lên lấp lánh trên đầu bất chợt xông ra, và cùng với sự tồn tại của chúng nó, cả không gian bị nhấn chìm trong khí tức hủy diệt khổng lồ.
RỐNG…… GRÀOOOOOOOOOOOO………
Ba con Lôi Sư to lớn vừa xuất hiện liền đồng loạt cất lên tiếng gầm rống giận, sau đó thì không hề chân chừ một giây nào, cả ba lập tức huy động bốn cái chân trán kiện, điên cuồng dẫm đạp lên mặt đất đổ nát, mang theo sức mạnh không gì cản nổi, một đường khí thế bạo liệt hung tàn, chính diện lao thẳng vào Lý Thừa Lộc và binh đoàn sáu mươi người của hắn.
Ngay tức khắc, với sự xuất hiện bất thì lình của Lôi Sư, cả chiến trường rộng lớn lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy của sự kinh ngạc, khó tin và sốc nặng.
Kỳ tích, thứ đồ xa xỉ với đại đa số mọi người, thế nhưng hết lần này đến lần khác, lại bộc lộ trên người gã thanh niên thần bí kia.
“Khí tức này, là Địa giai cao cấp võ kỹ!”
“Má ơi, đúng là Địa giai cao cấp võ kỹ rồi! Nhưng làm sao một Võ Tướng trung cấp lại có thể thi triển ra Địa giai cao cấp võ kỹ được, chẳng phải đây là thứ võ kỹ mà đến cả Võ Tướng cao cấp cũng phải miến cưỡng lắm với tung ra được sao?”
“Trời ạ, hắn rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào? Là Địa giai cao cấp võ kỹ đó, là Địa giai cao cấp võ kỹ đó a, chứ không phải Địa giai trung cấp hay sơ cấp tầm thường gì đâu, là môn võ kỹ có cấp bậc tiệm cần nhất với Thiên giai võ kỹ đó. Cho dù có là đệ tử Nội Môn thì cũng chưa chắc đã thi triển được đâu!”
“Các ngươi làm ơn đi vào trọng tâm giùm cái, vấn đề ở đây không phải là thi triển được hay không mà là, hắn ta một lúc xuất ra, không phải một mà là đến ba chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ đó!!!!!!!!!”
“Ba… ba… ba chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ! Ý ngươi nói, cả ba con sư tử lôi điện kia, không phải là từ một chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ sinh ra mà là ba chiêu thức riêng biệt hay sao?”
“Chứ còn con mẹ gì nữa! Nói thật, ta giờ đây đã không còn biết hắn ta là Võ Tướng trung cấp hay là cường giả Kình Quân nhất trọng thiên nữa kìa, mạnh quá đáng, mạnh bất chấm, mạnh đến nổi đéo tưởng tượng được!”
“Quầy, đúng là quái vật! Một con quái vật không thể ngăn cản”
“Thiết nghĩ, hứng chịu được đại sát chiêu tổng hợp, mang sức mạnh tương đương với Thiên giai võ kỹ kia đã là giới hạn đỉnh cao của hắn rồi, không ngờ bảo trụ phía sau, vẫn còn tuyệt kỹ khủng bố như thế này. Thật không hổ danh là Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu, luôn biết cách khiến cho người khác kinh ngạc đến há hốc mồm mà, không khâm phục là không đươc”
“Khâm phục đã là gì, ta còn muốn quỳ xuống bái lạy hắn, gọi to hai tiếng sư phụ nữa là”
“Rồi xong, sự kiện Ngoại Môn Địa Chiến lần này coi như nát bét trong tay hắn”
“Cho xin đi đại ca, đại ca mạnh vậy rồi ai chơi với đại ca?”
“Mẹ kiếp, nói đi nói lại một hồi, thì ra là giấu nghề hành gà, thôi bỏ, dẹp… dẹp hết, ông đây không chơi nữa, đánh đấm quái gì thể loại biến thái này, tổ cha nó”
“Dương ca, làm sao bây giờ, em thực sự… thực sự... thực sự muốn sinh con cho anh! HÚUUUUUUUUUUUUUUUUUU!” Một nữ đệ tử phát cuồng hét lên
“Quá ngầu, quá soái, quá… không còn từ ngữ gì để diễn tả!”
“Không nói nhiều, từ nay hắn sẽ là thần tượng của ta, mục tiêu phấn đấu mới của ta, Lôi Thần Đăng Dương!”
“Thôi chết mẹ đám người Lý Thừa Lộc rồi!”
“Hài~, thật sự là chơi ngu” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.