Hào Quang Mặt Trời

Chương 327: Chỉ là thứ mua vui




“Triệu Vũ Vương đại nhân, tiểu nhân ‘khá’ cũng được mà không ‘khá’ cũng không sao, vấn đề ở đây là ngài, ngài có thật sự tự tin một trăm phần trăm vào khả năng của mình, chẳng lẽ, ngài không sợ…”
“Mặc dù biết, nghiên cứu suốt năm ngàn năm là một khoảng thời gian cực kỳ… cực kỳ dài, thế nhưng, trên đời này, làm gì có thứ nào là tuyệt đối, tất cả mọi chuyện đều tồn tại xác xuất của nó, cho dù là rất nhỏ đi chăng nữa, với trí tuệ siêu việt của ngài, tiểu nhân nghĩ, ngài sẽ là người càng hiểu rõ điều đó hơn tiểu nhân mới đúng”
Ánh mắt Đăng Dương trong veo, tràn ngập kiên định, không chút sợ hãi nhìn thẳng đến đôi mắt sâu hung hút như hố đen vô tận của Triệu Đà, mắt đối mắt, cắn răng hét lớn, thanh âm to đến mức như muốn xé toạt cả màn đêm.
“Không lẽ, ngài không sợ, kế hoạch kín kẽ của ngài sẽ thất bại trong gan tất hay sao? Suy cho cùng, trong thiên hạ này, kẻ không có khả năng sử dụng Kim Quy Diệt Thần Nỏ nhất, không ai khác mà chính là ngài, Triệu Vũ Vương, người đã một tay hủy diệt cả Đại vương triều Âu Lạc”
Dưới bầu trời có trăng không sao, trên vùng đất đổ nát hoang tàn, những con Xác Sống ngu dốt vô tri vẫn tiếp tục trèo đèo lội suối, điên cuồng lao về phía hai con người, một hiên ngang, một tàn tạ, tràn đầy khí tức sinh mệnh.
Đối với hành động tìm chết của đám Xác Sống không não, Triệu Đà chẳng thèm để tâm, bởi vì đối với lão, đám Xác Sống kia cũng giống như con chó đang nằm bẹp dí dưới chân lão, yếu đuối đến tận cùng, chỉ cần lão tùy tiện phất tay một cái, tất cả sẽ ngay lập tức biến mất vào hư vô.
Triệu Đà nhìn xuống Đăng Dương dáng vẻ quật cường, ánh mắt hơi hơi léo sáng, bên trong đó, chứa đựng cả sự khinh thường và cảm khái
Lão cười ha ha ba tiếng, tiếng cười vang dội dễ dàng áp chế tiếng hét của Đăng Dương, sau đó thì cong môi nói 
“Tiểu tử, nói đi nói lại mộ hồi, ta chợt nhận ra, không những đầu óc của ngươi linh hoạt mà cái lưỡi của ngươi cũng lắc léo không kém”
“Dẫu chính bản thân ngươi cũng hiểu rõ, chuyện ta gặp phải thất bại khi sử dụng Kim Quy Diệt Thần Nỏ có xác xuất nhỏ bé đến đáng thương, thậm chí còn không đủ lớn để được xem như là tồn tại, ấy vậy mà để tìm đường sống trong chỗ chết, cái miệng lợi hại của ngươi lại có thể bẻ cong cả sự thật hiển nhiên này, trắng trợn phóng đại cái tỷ lệ tí hon đó lên, rồi dùng nó như một lưỡi gươm sắt bén, đâm thẳng vào điểm yếu chí mạng của ta”
“Không thể không nói, lại một lần nữa, phương pháp này của ngươi đã làm ta dao động đó, mặc dù sự dao động này, so với cái tỷ lệ thất bại không đáng nhắc đến kia, còn nhỏ bé hơn cả vạn lần!” 
Nói đến đây, Triệu Đà thở dài một tiếng rồi lại cười to
“Đầu óc thông minh, tâm trí kiên cường, tinh thần vững chãi, thủ đoạn âm hiểm, làm việc dứt khoát, ngôn ngữ sắc bén, từ ngữ thành đao, biểu hiện của tiểu tử nhà ngươi phải nói là quá tốt, tốt đến nổi khiến cho một Hoàng Vị như ta cũng sinh ra ý niệm thu nhận ngươi làm đệ tử rồi đấy, ha ha ha!”
Nghe từ lời Triệu Đà nói ra, thần kinh của Đăng Dương cứ như là biểu đồ động đất vậy, lên lên xuống xuống không ngừng, khi thì căng cứng như dây đàn, lúc thì mềm nhũng như cộng bún, rốt cuộc vẫn không tài nào hiểu được, đến cuối cùng là Triệu Đà đang muốn nói cái gì, là khen hắn hay là nhục mà hắn, là chấp thuận hay là từ chối?
Tuy nhiên, cho dù là vậy, bằng bất cứ giá nào, Đăng Dương cũng tuyệt đối không thể biểu hiện ra sự dao động tinh thần của mình, huống chí, trong tâm trí hắn cũng đã có ý niệm liều chết rồi.
Với gương mặt kiên định và niềm tin tuyệt đối vào suy luận của bản thân, hắn dõng dạc nói to
“Tiểu nhân đa tạ lời khen ngợi của Triệu Vũ Vương đại nhân. Nếu đại nhân có nhã ý, tiểu nhân thành tâm nhận mệnh, vui vẻ làm một chân đệ tử của ngài, nguyện dân hiến cả bản thân, giúp ngài vượt qua kiếp nạn đọa đày năm ngàn năm!”
Đăng Dương vừa dứt lời, tiếng cười của Triệu Đà cũng theo đó mà im bặt, cơ mặt lão giật giật vài cái, khóe môi co rút lại, vậy nhưng là bực bội chửi thề một tiếng
“Con mịa nó, thật không nhìn ra, tiểu tử nhà ngươi còn có một mặt vô sĩ đến như vậy, còn dám mặt dày mày dạng chạy đến ôm chân ta, muốn ta thu nhận ngươi làm đệ tử?”
“Cừu gọi sói là sư phụ, cái cảnh tượng này, nghìn năm còn chưa có lấy một lần, bây giờ lại chui ra khỏi miệng của tiểu tử ngươi một cách tự nhiên đến như vậy, đùa chứ, ngươi cũng thật biết cách khiến cho người ta vui vẻ nha, không tồi, không tồi”
“Bất quá, ta từ trước cho đến nay và cho đến vĩnh viễn sau này, tuyệt đối không bao giờ để cho địch nhân một con đường sống. Tiểu tử nhà ngươi tuy rằng rất có tiềm năng, và đồng thời còn không được tính là địch nhân của ta, chỉ là, ngươi dám ngáng đường Chu Lam, người được ta lựa chọn thì cũng xem như là đã tự tay khắc tên vào tấm bia mộ của mình rồi, dãy giụa bao nhiêu cũng vô ích mà thôi, ngươi không thể thoát khỏi cái chết mà ta ban cho ngươi đâu!”
‘Rốt cuộc… vẫn là không được sao?’ Đăng Chương chán nản, lẫm nhẩm một tiếng trong lòng, hắn đã nói đến vậy rồi mà tên ma thần trước mắt vẫn sừng sững như một toàn núi vững chãi, làm thế nào cũng không lay động được.
Xem ra, so với Triệu Đà, hắn thật sự là thua kém toàn tập, lối đi nào thì cũng đều dẫn vào chỗ chết.
Thế nhưng, càng đến gần cái chết, hắn càng muốn cố gắng thêm một lần
Đăng Dương tựa như hóa điên, gào thét vang trời “Triệu Vũ Vương đại nhân, giết ta rồi, ngài nhất định sẽ phải hối hận!”
“Đến chết rồi là vẫn muốn chơi chiêu với ta?” Ý cười như có như không trên mặt Triệu Đà, cuối cùng cũng đã hoàn toàn biến mất, thần thái lạnh lùng, sát khí đã được thu liễm từ trước, lúc này lại ầm ầm bung tỏa ra ngoài như cuồng phong bạo vũ, trong chớp mắt nhấn chìm cả một mảnh không gian trong hơi thở tử thần.
Dưới sức ép bất thình lình và khí trường cực kỳ mạnh mẽ của Triệu Đà, vùng đất đổ nát, đầy rẫy dấu vết đứt gãy và loạn thạch ngay tức khắc bị sang phẳng thành bị địa. Lấy vị trí Triệu Đà làm trung tâm, toàn bộ đại địa trong vòng bán kính 5km liền lún xuống, tạo thành một vùng lòng chảo khổng lồ tựa như vừa bị thiên thạch đụng vào.
Mà nằm tại chính giữa vùng lòng chảo đó, toàn thân Đăng Dương cứ thế mà vang lên hàng loạt âm thanh rôm rốp của xương cốt bể nát, thất khiếu chảy máu, ánh mắt đục ngầu, dính sát vào mặt đất không gượng dậy nổi, hơi thở mỏng manh như ngọn đèn trước gió, có thể chợt tắt bất cứ lúc nào.
Chỉ là một hồi giải phóng sát khí đơn giản, đến cả ngón tay cũng không thèm cử động, Triệu Đà đã dễ dàng đưa Đăng Dương đi vào chỗ chết. Đây chính là biểu hiện đơn giản nhất của thực lực tuyệt đối, sự sinh sát chỉ tồn tại trong một ý niệm.
Triệu Đà ngồi xổm trên hai gót chân của mình, một tay nắm mái tóc rối bời, thấm đẫm máu tươi của Đăng Dương kéo lên, đưa gương mặt tàn tạ đối diện với gương mặt hung thần của lão, âm u nói
“Cặn bã, bộ ngươi tưởng ta không biết mưu đồ của ngươi là gì sao? Thật ra, việc liên tục nhắc nhở, thuyết phục ta chỉ là chuyện nhỏ, còn kéo dài thời gian để cho con rùa chó đẻ kia kịp đến ứng cứu mới là mục đích chính, có phải hay không?”
Đăng Dương vì đau đớn tột cùng mà ú ớ vài tiếng, nói không ra lời, hơi thở suy yếu gần đến điểm chết thì lại gắng gượng bò lên bằng Huyết Khí Tiên Công cũng như thể chất Thủy Thần cường đại, nhưng rồi sau đó tiếp tục rơi thẳng xuống khi xương cốt nát vụng trong người vì cái nắm đầu của Triệu Đà mà lách cách dịch chuyển, găm sâu vào da thịt và lục phủ ngũ tạng.
Một chân bỏ trong quan tài, một chân đặt ngoài mặt đất, điên cuồng dùng giằng giữa sự sống và cái chết.
“Không ngại nói cho ngươi biết, con rùa khốn kiếp kia sẽ không bao giờ có thể đến cứu ngươi đâu, biết nguyên do vì sao không? Đó là vì, hiện tại, ngay lúc này đây, bản thể của ta và con rùa chết tiệt kia đang nổ ra một trận quyết chiến sống còn”
Triệu Đà âm lãnh giải thích
“Ta bị giam cầm năm ngàn năm, tất nhiên không phải là đối thủ của con rùa đó, bất quá, tiểu súc sinh kia, dù là Thú Hoàng nhưng đến cùng cũng chỉ am hiểu về mặt phòng thủ mà thôi, lực công kích còn chẳng thể lên nổi mặt bàn, vĩnh viễn không thể nào đánh chết ta được”
“Phế thải, giờ thì ngươi hiểu rồi chứ, chỉ cần ta không nguyện ý, con rùa ngu ngốc kia sẽ vĩnh viễn không đuổi được đến nơi này, và hiển nhiên, cũng vĩnh viễn không cứu được ngươi”
“Hoặc là nói, tất cả sự cố gắng của ngươi từ đầu cho đến giờ, chỉ là công dã tràng mà thôi, đơn giản chính là một tên hề dốt nát, không ngừng múa may quay cuồng trước mặt ta”
“Nếu không, ngươi nghĩ, hà cớ gì ta lại phải phí thời gian vui đùa với thứ cặn bả vô dụng như ngươi chứ? Năm ngàn năm giam cầm tịch mịch, ta muốn tìm một chút mua vui mà thôi, không hơn cũng không kém!”
“À mà, ngươi cũng đúng là không làm cho ta thất vọng chút nào. Nhìn tên phế vật nhà ngươi không ngừng lăng lộn qua lại giữa niềm hi vọng và sự tuyệt vọng, cảm giác quả là không tệ một chút nào, rất dễ chịu nha”
Đăng Dương lúc này, chính là đang muốn mở miệng chửi bới mười tám đời tổ tông của Triệu Đà, chỉ có điều, bởi vì xương cốt toàn thân vỡ vụng, ngoài vài tiếng ú ớ đau đớn ra thì chẳng nói ra được cái gì.
Tức mà không xả ra được, cái cảm giác này, khó chịu không thể tả.
Hắn… đã không còn sợ hãi cái chết nữa rồi, những gì còn sót lại trong tâm trí, chỉ có phẫn nộ và điên cuồng. Hắn không ngờ, tất cả những gì hắn cố gắng bám víu lấy, chỉ là một vệt đích mờ ảo không có thật.
Hắn giỏi đánh giá tình huống, cứ tưởng rằng đã thấu triệt hết mọi việc, phân tích không sót bất kỳ một yếu tố nào. Hắn tự biết Triệu Đà vượt trội hơn mình về mọt mặt, mặc định xếp Triệu Đà trên một tầng thứ cao cao tại thương không thể với đến, từ đó, tìm ra phương pháp ứng đối thích hợp nhất.
Người ta nói quả không sai, kẻ thông minh, đến cuối cùng sẽ bị thông minh hại.
Hắn có thể nghĩ ra cách kéo dài thời gian, chờ đợi Thần Rùa đến ứng cứu, vậy tại sao lại không đi tiếp một bước nữa, suy luận ra rằng, Triệu Đà với tâm cơ thâm trầm gấp hàng ngàn lần hắn, sẽ đơn giản nhận ra cái âm mưu này của hắn chứ?
Bởi vì biết rõ Thần Rùa không có khả năng tìm đến nên không vội vàng, biểu hiện của Triệu Đà đã rõ rành rành trước mặt như thế, vậy mà hắn lại không cách nào nhận ra, đây là một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.
Tiếc là, hắn không thể rút ra bất kỳ bài học gì từ sai lầm này, không phải vì đây là một sai lầm chí mạng mà là vì, kể từ lúc bắt đầu, khi hắn mà Triệu Đà gặp nhau, định mệnh của hắn đã là cái chết.
Đúng là nực cười, hắn cố gắng cầu sinh đến như vậy, không tiết mặt mũi, không tiết liêm sĩ, không tiết chà đạp nhân cách, lòng tự tôn của bản thân, làm một con chó vẫy đuôi, liếm chân Triệu Đà, để rồi đổi lại kết quả cuối cùng chỉ là thằng hề mua vui cho kẻ khác.
Trên cuộc đời này, còn gì bi ai hơn việc này đây?
Triệu Đà buông tay, thả tóc Đăng Dương ra, để cho đầu hắn một lần nữa đập mạnh xuống đất, máu tươi bắn ra tung tóe khắp nơi.
“Trò chơi đến đây là chấm dứt, cũng đã đến lúc, tên cặn bã như ngươi ra đi trong tuyệt vọng, điểm xuống nốt nhạc cuối cùng cho vỡ kịch hoàn hảo của ta!”
Cùng với lời nói lạnh lùng phi nhân tính, Triệu Đà nhất chân phải lên, nhắm thẳng vào đầu Đăng Dương mà đạp mạnh xuống
“Chết đi!”
Cảm nhận luồng khí áp kinh khủng đang kéo đến sau đầu, từ bản chất sinh tồn, một loại phản xạ tự nhiên, Đăng Dương liền muốn tức tốc lăng người né tránh nhưng lực bất tòng tâm, hiện tại, toàn bộ xương cốt của hắn đều đã nát vụng, muốn động đậy một ngón tay cũng không được cứ đừng nói gì là chạy trốn.
Ánh sáng của hắn đã tắt, hắn sẽ chết, hắn biết rõ điều đó nhưng không phản kháng được, chấp nhận hiện thực tàn khốc là việc duy nhất hắn có thể làm.

Thế nhưng, ngay tại thời điểm hắn nhắm mắt xuôi tay, một giọng nói thần thánh và hữu lực bất ngờ vang vọng khắp thiên địa
Đó là thanh âm của thiên đạo, mang theo ý chí của thần
“Triệu Đà, đã năm ngăn năm trôi qua, bản tính của ngươi vẫn bẩn thỉu như ngày nào. Tiểu ‘Kim’ không có mặt thì vẫn còn bổn Hoàng ngự trị ở đây, còn chưa đến phiên một tên phân thân huyễn ảnh nho nhỏ như ngươi hung hăng càng quấy!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.