< Ngài vừa thành công vượt cấp giết chết một Võ Tướng trung cấp, nhận được 3900 điểm Sinh Mạng, nhận được 35 điểm Tích Lũy >
< Tuy nhiên, bởi vì sức chiến đấu thật sự của Chu Lam đã hoàn toàn vượt xa cảnh giới hiện có của hắn, đạt đến tầng thứ thuộc về những cường giả Kình Quân nhị trọng thiên, số điểm Sinh Mạng và điểm Tích Lũy mà ngài nhận được sẽ gia tăng gấp ba lần, thành 11700 điểm Sinh Mạng và 105 điểm Tích Lũy >
< Chúc mừng ngài đã thăng cấp 21, nhận được 10 điểm Thiên Phú, nhận được 40 điểm Tích Lũy, nhận được danh hào Tinh Anh >
< Và một điều nữa, chủ nhân… ngài đã có một trận chiến hết sức tuyệt vời! Thủ đoạn sắp đặt tầng tầng lớp lớp, rào trước đón sau vô cùng kín kẽ, từng bước, từng bước một, thần không biết, quỷ không hay, dồn ép Chu Lam đi vào chỗ chết, mặc cho sức mạnh thuần túy của hắn hoàn toàn vượt trội hơn ngài, nhất là khi hắn biến thân thành hình dạng cuối cùng, một Bạch Sắc Long Nhân phi thường cường đại >
< Chủ nhân, ngài càng ngày lại càng trường thành, càng nguy hiểm rồi, ta thật sự tự hào vì có một chủ nhân như ngài! >
Nghe AI không ngừng khen ngợi, Đăng Dương liền có một chút đắc ý nho nhỏ trong lòng.
AI nói không hề sai, kể từ khi bắt đầu trận huyết chiến với Chu Lam, không phải là hắn không tự tin vào sức mạnh của bản thân, thế nhưng để chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về mình, hắn đã âm thầm giăng một cái bẫy vô hình, một cái bẫy mà khi được kích hoạt, Chu Lam dù có mạnh đến đâu cũng không thể sống sót.
Cái bẫy đó… gọi là ‘Thần Chết Vô Hình’
Về bản chất, Thần Chết Vô Hình là một loại độc tố thần kinh cực… cực… cực kỳ mạnh, được chính bản thân hắn tạo ra từ phương pháp chiết xuất và tổng hợp độc tố của hàng vạn loại độc trùng sinh sống bên trong Vườn Thiên Dược.
Sau đó, hắn lại đem thứ độc tố tổng hợp đó, kết hợp với một số linh dược hàng ngàn năm tuổi phi thường trân quý, cuối cùng luyện hóa nó thành một thứ độc dược không hương, không sắc, không vị… và đặc biệt, trừ khi độc dược phát tác, hoàn toàn không có bất kỳ cách nào để cảm nhận được sự hiện diện của nó, kể cả bên ngoài lẫn bên trong cơ thể.
Như thế cũng có nghĩa, một khi dính phải Thần Chết Vô Hình, kết cục cuối cùng của kẻ trúng độc chỉ có một con đường chết mà thôi. Dù sao, muốn giải độc, trước tiên là phải biết mình bị trúng độc cái đã, không phải sao?
Chỉ bấy nhiêu đó thôi là đủ hiểu, Thần Chết Vô Hình là một loại độc dược nguy hiểm đến mức nào, quả thật là giết người không thấy máu, đáng sợ đến cùng cực.
Bất quá, với bản tính vô cùng cẩn thận, đánh chắc thắng chắc của mình, dù cho Thần Chết Vô Hình lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể nào đặt trọn vẹn niềm tin vào nó được.
Để phòng ngừa trường hợp Chu Lam bằng một thủ đoạn đặc thù nào đó, có thể phát hiện ra Thần Chết Vô Hình, hắn đã cố ý sử dụng phương pháp phân tán độc dược vào không khí với mật độ nhỏ và kéo dài theo thời gian, từ từ từng chút một, âm thầm lặng lẽ tích tụ chất độc vào người Chu Lam, hay nói rõ ràng hơn chính là não bộ của hắn ta.
Bên cạnh đó, hắn cũng không ngừng buông ra những lời lẽ hết sức thô bỉ để lăng mạ Chu Lam, mục đích chính là để khiến cho hắn ta… ngoài tức điên ra thì chỉ còn tức điên mà thôi, từ đó, phải dành tất cả tinh lực của mình, toàn tâm toàn ý diệt sát tên sát nhân đáng chém vạn đao, trả thù cho cô nàng Ân My kia, thay vì tĩnh tâm cảm nhận sự khác thường vô cùng nhỏ bé đang diễn ra bên trong cơ thể.
Và rồi, thực tế đã chứng minh, cái hậu chiêu âm hiểm mà hắn đã dày công sắp đặt này, quả thực không uổng phí một chút nào.
Trong trận chiến kinh thiên động địa giữa hắn và Chu Lam, Chu Lam thật sự đã đưa hắn đi từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Đâu tiên là Địa giai cao cấp võ kỹ - Hỏa Diệm Sơn với những cột dung nham nóng bỏng kinh người, sau đó lại đến Võ kỹ hóa hình - Long Nhân, rồi Võ Kỹ huyết mạnh – Hơi Thở Của Rồng hủy thiên diệt địa và cuối cùng là biến thân thành Bạch Sắc Long Nhân, đưa sức mạng của bản thân ngang bằng với cảnh giới Kình Quân nhị trọng thiên mà hắn hiện nay không cách nào với tới.
Nếu như không phải đúng vào giây phút tối hậu cuối cùng, khi mà Chu Lam đạt đến trạng thái mạnh mẽ nhất của mình cũng là lúc, Thần Chết Vô Hình đã được tích tụ đầy đủ và bất ngờ bộc phát uy lực khủng khiếp của mình, trong chớp mắt liền hủy hoại hoàn toàn đại não của Chu Lam, bất đắc kỳ tử giết chết hắn ta với không một lời báo trước.
Hắn chính là kẻ thua cuộc trong trận huyết chiến này và nhất định sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình!
May mắn, nhờ có sự chuẩn bị kỹ càng, điều tồi tệ nhất đã không xảy ra với hắn.
Khẽ thu liễm lại tinh thần hơi chút xao động, Đăng Dương xoa nhẹ lồng ngực vẫn còn đau âm ỉ vì một quyền toàn lực của Chu Lam, nói với AI
“AI, giúp ta cộng hết 10 điểm Thiên Phú vào chỉ số Tốc Độ”
< Đã cộng điểm Thiên Phú thành công, chỉ số Tốc Độ hiện tại của ngài là 94 >
Sau khi thông báo xong, AI chợt nói, thanh âm tuy rằng không có lấy một chút cảm xúc nhưng từ mặt chữ, chúng ta vẫn có thể cảm nhận được một sự kinh ngạc không nhẹ
< Chủ nhân, mắt của ngài đang chảy máu kìa! >
Nghe vậy, Đăng Dương liền đưa tay quết nhẹ mi mắt, lắc đầu cười khổ
“Nào chỉ có chảy máu không thôi, hai mắt của ta… hiện tại cũng sắp mù lòa tới nơi rồi”
Thật vậy, hiện nay, những gì hắn có thể thấy được chỉ là những hình ảnh mơ hồ mờ ảo, tựa như đang có một làn sương trắng đục hoàn toàn che lấp tầm nhìn của hắn.
< Không lẽ… đây chính là tác dụng phụ của thứ nhãn thuật thần cấp bá đạo kia sao? > AI hỏi
Đăng Dương thở dài một hơi, gật đầu xác nhận
“Đúng vậy, theo như một khía cạnh nào đó mà nói, đây đúng là tác dụng phụ của Nhãn thuật thần cấp – Vũ Khúc Của Lửa”
“Thật ra, với cường độ thể chất của ta hiện nay, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng được cái nhãn thuật này một lần mà thôi. Nếu như gắng gượng thi triển lần thứ hai, hai mắt chắc chắn sẽ không thể nào chịu nổi mà dẫn đến tổn thương nặng nề, thậm chí là mù lòa vĩnh viễn”
“Bất quá, cũng không cần phải lo lắng, uống vào vài Bình Sinh Lực là sẽ ổn thôi!”
Nói rồi, Đăng Dương tất nhiên là ngay lập tức mua từ cửa hàng hệ thống ra một Bình Sinh Lực Lớn rồi ừng ực uống vào như tu nước lã.
Xèo… xèo… xèo… âm thanh từng chiếc bình thủy tinh rơi xuống biển dung nham rực lửa, bị nhiệt lượng khủng khiếp hòa tan trong chớp mắt.
Sau khi tiêu tốn đến bảy Bình Sinh Lực Lớn, tương đương với 315 điểm Tích Lũy, Đăng Dương rốt cuộc cũng khôi phục toàn bộ thương thế của bản thân, bao gồm cả nội thương trong người lẫn sự mù lòa của hai mắt.
Tiếp đó, Đăng Dương lại bỏ ra 315 điểm Tích Lũy nữa, dùng bảy Bình Đấu Khí Lớn, lấp đầy cái đan điền đã cạn khô đến đáy sau một trận chiến khốc liệt.
Một lần nữa đưa cơ quay lại trạng thái đỉnh phong, Đăng Dương liền đưa mắt quét ngang bốn phương tám hướng, và rối rất nhanh, hắn đã tìm ra thanh Hoàng Hôn Kiếm đã bị phế bỏ của mình.
Trọng kiếm Hoàng Hôn bị phế bỏ, tất nhiên không thể nào trở thành vũ khí của Đăng Dương được nữa, tuy nhiên, những vật liệu chế tạo nên thanh kiếm này cũng không phải là dạng tầm thường, hay nói đúng hơn chính là một thứ nguyên liệu tuyệt vời để hắn luyện chế một thanh kiếm mới.
Mất chưa đến mười giây để thu hồi Hoàng Hôn Kiếm vào túi đồ hệ thống, Đăng Dương lại thông qua tầm nhìn cực rộng của Lam Điểu trên bầu trời, thoáng quan sát toàn bộ khung cảnh hiện giờ của sa mạc cát vàng bao la bất tận.
Chỉ thấy, tại vị trí tiếp nối giữa km thứ nhất và km thứ hai, trận chiến giữa Tam Sơn Môn, Phiêu Miêu Động và hai con quái vật Huỳnh Phong và Hoàng Kỳ vẫn còn diễn ra vô cùng quyết liệt, đánh nhau điên cuồng đến thiên hôn địa ám, tối tăm mặt mũi, hoàn toàn không hề bị cuộc chiến long trời lỡ đất giữa hắn và Chu Lam ảnh hương một chút nào.
Nhìn vào tình thế hiện tại, e rằng khó có thể phân định thắng bại trong thời gian ngắn. Có điều, nếu như Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung làm đúng theo lời hắn, sử dụng hai cái kim tiêm chưa đầy độc dược chết người kia, không sớm thì muộn, Huỳnh Phong và Hoàng Kỳ cũng sẽ gục ngã mà thôi.
Trong khi đó, tên Ngọc Cổ Thanh âm hiểm kia cũng đã nhân lúc hắn và Chu Lam giằng co với nhau, tranh thủ hoành thành chặng đua ở tầng thứ nhất của Cổ Thần Tháp, trở thành người đầu tiên đặt chân lên Tế Đàn hình tròn, dễ dàng tiền vào tầng thứ hai.
Hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian quý báu ở tầng đầu tiên rồi, tuyệt đối không thể chần chừ ở đây thêm một giây một phút nào nữa, nhất định phải bằng tốc độ nhanh nhất, bắt kịp Ngọc Cổ Thanh và giết chết hắn ta như vừa làm với Chu Lam.
Sau đó, sẽ không còn bất kỳ cục đá đáng ghét nào cản bước chân hắn đến với truyền thừa Cổ Loa nữa.
Nghĩ như vậy, Đăng Dương liền không dám có một chút chậm trễ, ngay lập tức thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh đến mức tận cùng, để lại hàng loạt tàn ảnh ở phía sau, cực tốc lao thẳng về phía Tế Đàn xa xa.
Theo từng bước chân thoăn thoát như thiểm điện của Đăng Dương, biển dung nham đỏ rực đã nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng
Km thứ sáu, km thứ bảy rồi km thứ tám…
Khoảng cách càng gần với Tế Đàn, trọng lực gia trì lên thân thể Đăng Dương lại càng nặng, tính đến khi hắn bước chân vào km thứ chính, trọng lực mà hắn phải chống chịu đã lên đến một trăm lần bình thường, nói cho dễ hiểu một chút thì chính là, hắn đang phải cỏng trên lưng một tảng đá nặng ‘mười tấn’, nặng không tưởng nổi.
Thế nhưng, bằng vào vô số thủ đoạn trên trời dưới đất của mình, từ Thủy Thần Thể đến hàng loại Hồn Thuật cường hóa bản thân, Đăng Dương cuối cùng cũng đến được cái Tế Đàn định mệnh.
Chỉ thấy, Đăng Dương đang băng băng lao nhanh trên biển cát vàng bao la bát ngát thì bổng nhiên đạp mạnh hai chân xuống mặt đất, gây ra một tiếng nổ kinh thiên, phóng vút người lên như một quả đạn pháo tràn đầy uy lực, sau đó thì nhẹ tựa lông hồn mà hạ xuống Tế Đàn cổ xưa!
Ngay tức thì, từ trên Tế Đàn, một đạo bạch quang lóe lên và rồi Đăng Dương đã hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa.