Hào Quang Mặt Trời

Chương 309: Long Nhân




Chu Lam lúc này, so với vài giây trước đã có một sự biến hóa nghiên trời lệch đất.
Dáng người của hắn to cao hơn, toàn thân trên dưới được phủ kín bởi một lớp lân giáp đen bóng như kim loại, mắt ngươi biến thành màu vàng với đôi đồng tử tam giác như mắt rắn, móng tay, móng chân mọc dài ra tạo thành những vuốt trảo phi thường bén nhọn.
Mái tóc ngắn của hắn thì bổng nhiên dựng đứng lên và hóa cứng như cương châm, một cái sừng vuốt cong mọc ra giữa trán, chĩa thằng về phía trước như sừng tê giác, lại kết hợp với gương mặt bò sát xương xẩu của mình, lộ ra một khí tức cùng hung cực ác khiến người khiếp đảm.
Sau mông, tại vị trí xương cụt, một cái đuôi khẳng khiu cũng phá thể chuôi ra, liên tiếp vũng động trong không khí vang lên âm thanh tách tách, nhìn qua vô cùng linh động.
Và cuối cùng, lưng của hắn mọc ra một đôi cánh chim màu đen giống như cánh quạ, không ngừng thiêu đốt lên từng đóa liệt hỏa hắc sắc cháy bỏng, nóng đến nổi làm méo mó, biến dạng cả không gian.
Đi cùng với sự biến hóa về ngoại hình, khí tức của Chu Lam lại một lần nữa gia tăng như vũ bão, từ cảnh giới Võ Tướng đỉnh phong, qua một hơi thở ngắn ngủi thì đã biến thành Kình Quân, không… không thể gọi là biến thành được, nói đúng hơn, hắn thật sự vẫn chưa đột phá đến cảnh giới Kình Quân, tuy nhiên, sức chiến đấu của hắn hiện nay đã hoàn toàn vươn lên, sánh ngang với cảnh giới này.
Cảnh giới Kình Quân, nổi tiếng nhất chính là Nguyên Thể, đứng thứ hai là khả năng thoát khỏi trói buộc của trọng lực, tự do bay lượn trên bầu trời.
Chu Lam không thể thoát khỏi trói buộc của trọng lực nhưng hắn lại có cánh, việc bay lượn đối với hắn đã không còn là vấn đề.
Chu Lam không có Nguyên Thể, thế nhưng hắn lại có thân xác cường đại không thua kém gì siêu cấp quái thú, dù là lực lượng hay phòng ngự thì đều vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ với hai thứ này thôi, cường giả cảnh giới Kình Quân thật sự, khi đối mặt với hắn ta, cũng chưa chắc chiếm được năm phần lợi thế.
Chu Lam lúc này đây, đã không còn bất cứ đặc điểm nào của con người nữa, hoàn toàn biến thành một thứ gì đó còn đáng sợ, còn ghê gớm hơn cả con rồng đá mà hắn ta đã từng chiến đấu trong Chánh Điện Đế Vương.
Nhìn sự biến đổi hình dạng của Chu Lam, Đăng Dương ngay lập tức liên tưởng đến một danh từ, đó chính là ‘Long Nhân’, những kẻ sở hữu Võ Kỹ Hóa Hình mang huyết mạch của Long Tộc.
Thật không ngờ, Chu Lam thế nhưng còn có loại thủ đoạn kinh thiên này, quả thật đã khiến cho hắn kinh ngạc không thôi.
Bất quá, kinh ngạc là một chuyện, sợ hãi hay không lại là chuyện khác!
Chu Lam là Long Nhân thì đã sao? Chính bản thân hắn cũng mang trong mình huyết mạch của Thân Rùa vậy, và hắn có thể tin chắc một điều rằng, huyết mạch của hắn chỉ có hơn chứ không thể kém Chu Lam.
Thử nghĩ mà xem, trong cái phế khu Cổ Loa này, hiện tại ai là người mạnh nhất? Đương nhiên là Thần Rùa rồi, mà hắn chính là kẻ được Thân Rùa tự tay ban cho sức mạnh của huyết mạch thú hoàng, như thế cũng đồng nghĩa với việc, hắn là người sở hữu huyết mạch mạnh mẽ nhất tại nơi đây, so với hắn, Chu Lam dù cho có là Long Nhân thì cũng vĩnh viễn không thể nào sánh bằng.
Đây là niềm tin tuyệt đối của hắn về Thần Rùa, đồng thời cũng là sự tự tin về sức mạnh của bản thân.
Chính vì lẽ đó, còn không đợi cho Chu Lam bắt đầu phản công, Đăng Dương đã vung mạnh chân phải, làm một cú vô lê, đá thẳng vào cái đầu nửa người nửa rồng của Chu Lam.
Một cước này, Đăng Dương xuất ra không hề nương tình, lực đạo ẩn chứa bên trong gần như là mười phần sức lực, mạnh và nhanh đến nổi khi nó lướt qua không gian, không khí cũng bị dồn ép đến ầm ầm nổ vang.
“Ngươi hỏi ta đã đánh đủ không à? Chu Lam, ta nói cho ngươi biết, ta còn đánh chưa có đủ đâu, chết đi…!”
Đối mặt với cú đá mang uy lực kinh thiên trong phạm vi gần của Đăng Dương, đôi đồng tử màu vàng của Chu Lam hơi chút co rút lại, trong chớp mắt đã vung lên long trảo, năm móng vuốt sắc lạnh nắm lại thành quyền, sinh sinh ngạnh kháng với cước ảnh bạo lực.
Đùng! Quyền cước giao nhau, khí kình nổ vang thổi bay cát vàng.

Chỉ là, lại một lần nữa, Đăng Dương và Chu Lam rơi vào tình thế ngang tài ngang sức, không ai chiếm được thế thượng phong.
Đăng Dương một cước không thể áp chế được Chu Lam cho nên không cách nào ngăn cản được quá trình phản công điên cuồng của hắn.
Chỉ thấy, sau khi đối chiêu với Đăng Dương, Chu Lam cũng không có lập tức thu quyền lại mà dùng cả hai tay nắm chặt lấy trọng kiếm Hoàng Hôn của Đăng Dương, giữ cho Đăng Dương đứng sát bên mình, sau đó thì liền vung chân đá mạnh vào phần bụng của Đăng Dương, tốc độ ra cước nhanh đến không ngờ, chả bù với thể trạng khi hắn vẫn còn nhân dạng.
Hơn nữa, chân của Chu Lam không giống với chân của Đăng Dương, chân của hắn là chân Long Nhân, bên trên đó có long trảo bén nhọn không thua kém bất kỳ một thanh Địa Nguyên Binh nào, một khi đá trúng mục tiêu, những cái long trảo này chắc chắn sẽ xé toạc con mồi đến máu me be bét.
Đối đầu với nó, Địa giai cao cấp võ kỹ - Long Thần Vũ Khải của Đăng Dương có thể chống đỡ nổi hay không, cũng là điều khó nói, nếu không thử thì không cách nào biết được!
Có điều, một kẻ xảo quyệt như Đăng Dương thì làm sao có thể chấp nhận dùng bản thân mình làm con rối thử nghiệm uy lực cú đá của Chu Lam.
Ngay khi Chu Lam xuất thủ, Đăng Dương cũng đồng thời xuất quyền, mang theo vô lượng lôi điện tử sắc bùng nổ trên nắm đấm, dũng mãnh va chạm với long cước.
Lại ‘bành’ một tiếng trầm đục, long cước cùng lôi quyền sau khi va chạm thì liền bị lực phản chấn đánh bật ra, nhất thời khiến cho cả hai người Chu Lam và Đăng Dương cùng lùi về sau mấy bước.
Chu Lam âm trầm cười nói “Thật không nhìn ra, không chỉ Võ – Hồn song tu, đến cả thân thể cũng được ngươi tôi luyện kiên cường đến như vậy!”
Đăng Dương cong môi đáp lại “Ta cũng không ngờ được, ngươi… vậy mà lại là một Long Nhân, ta có tò mò một chút, không biết, ngươi đã dung hợp với huyết mạch của loài rồng nào?”
Nghe thế, Chu Lam khẽ vẫy nhẹ đôi cánh chim hừng hực hỏa diễm của mình, khịt mũi ra một làn khói trắng nóng bỏng, cao ngạo trả lời
“Nói cho ngươi cũng không vấn đề gì, dù sao, chỉ vài phút nữa thôi, ngươi đã trở thành một cái tử thi rồi. Dõng tai lên mà nghe cho rõ đây, huyết mạch của ta, chính là kết thừa từ Long Điểu, thiên trung chi long, chúa tể của bầu trời”
“Thiên trung chi long, chúa tể của bầu trời?”
Tựa như nghe thấy chuyện cười lớn nhất thiên hạ, Đăng Dương không khỏi ha hả cười to
“Văn từ hoa mỹ, mê hoặc nhân tâm, còn không phải chỉ là một con Long Điểu, thú cưỡi của Triệu Đà thôi sao? Chỉ bấy nhiêu đó thôi mà ngươi cũng tự hào ra mặt như thế, thật là cười chết ta rồi, ha ha ha!”
Vừa nghe Đăng Dương nói vậy, đôi long nhãn của Chu Lam không khỏi mở to tràn đầy kinh ngạc, không nhịn được mà giật mình thốt lên
“Ngươi vừa nói cái gì? Triệu Đà, làm sao ngươi biết được tên của Triệu Vũ Vương?”
“A!” Theo lời nói kinh ngạc của Chu Lam cất lên, Đăng Dương cũng mở lớn hai mắt, sau đó thì nhanh chóng híp lại thành một đường cong nguy hiểm, sát ý đậm đặc tựa như thực chất, nồng nặc phóng xuất ra ngoài, cười lạnh không thôi
“Ha ha, ta hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu rồi”
“Thì ra, một tên hèn kém như ngươi, đột nhiên trở mình thành cường đại như vậy, chính là do một tay Triệu Đà âm thầm sắp đặt. Xem ra, sau 5000 ngàn năm mòn mỏi chờ đợi trong khuất nhục, hắn cuối cùng cũng đã thó được cái ma trảo ghê tởm của mình ra bên ngoài nhà thủ thủy ngân”
“Bất quá, nhìn bộ dạng của ngươi hiện nay, có vẻ như, mọi công sức và cố gắng của hắn đều đổ sông đổ bể hết cả rồi. Chọn ai không chọn, lại mắt mù đi chọn một tên bất tài như ngươi làm truyền nhân. Nói thật, ta chẳng thể hiểu nổi, rốt cuộc trong óc hắn chứa cái gì mà lại ngu dốt như vậy a”
“Nếu là ta, ta chắc chắn sẽ chọn Ngọc Cổ Thanh thay vì chọn ngươi!”
Nghe Đăng Dương một câu mắt mù, hai câu ngu dốt, không ngừng nhục mạ ân nhân của mình, Chu Lam liền giận dữ đến tím tái cả da mặt, đầu rồng hung mãnh gào lớn một tiếng chấn nhiếp nhân tâm, lao thẳng vào Đăng Dương.
“Mau ngậm cái mồm chó của ngươi lại, Triệu Vũ Vương – Triệu đại nhân là người mà ngươi có thể xúc phạm hay sao? Tìm chết!”
“Ta nói có gì sai à? Nhìn bộ dạng của ngươi đi, bị lòng thù hận và cơn nóng giận che mờ hết cả lý trí, đang đánh nhau sinh tử với ta mà còn dám nhiều lời giải thích, chính ngươi mới là kẻ đang tìm chết thì có”
“Nói thật chứ không phải đùa, kiểu người như ngươi, cả đời đã xác định là một tên phế nhân nhu nhược rồi, có thể làm nên đại sự gì chứ? Muốn giải cứu Triệu Đà? Ha ha, cứ nằm đó mà mơ đi”
Thấy Chu Lam lao lên, Đăng Dương ngược lại cũng không ngại, cười to ba tiếng, chớp mắt đã thu Hoàng Hôn Kiếm vào túi đồ hệ thống rồi tiến lên một bước, song quyền bùng nổ từng luồng lôi điện hủy thiên diệt địa, trực diện đối đầu với Chu Lam.
Hai bóng người lao thẳng vào nhau, Long Nhân đối đầu với kẻ mang ‘long giáp’, chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về ai?
Nhất thời, một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên không ngừng
Đùng… đùng… đùng… đùng… đùng…
Quyền cước liên tiếp giao nhau, điên cuồng va chạm như muốn phá nát cả không gian, sóng sung kích sinh ra liên miên bất tận, đánh cho cả một mảnh sa mạc rộng lớn rung chuyển ầm ầm, cát vàng tung bay loạn xạ, cuốn lên tận trời như đang có bão cát rít gào.
Sau một chiêu quyền đối quyền ngang tài ngang sức, đôi long nhãn màu vàng của Chu Lam bổng nhiên bắt được một sơ chết người của Đăng Dương mà vung mạnh long trảo, vồ thẳng vào yết hầu của địch thủ, năm móng vuốt sắc nhọn tựa như năm cái lưỡi hái của tử thần, cắt qua không gian với tốc độ cực nhanh.
Bất quá, Chu Lam nhanh, Đăng Dương còn nhanh hơn gấp đôi, bằng một loạt động tác phi thường quỷ dị, hắn đã dễ dàng cuối người tránh khỏi long trảo đòi mạng của Chu Lam, sau đó lại tung ra một chiêu móc hàm cực kỳ điệu nghệ để đáp trả.
Nhìn Đăng Dương từ dưới đánh lên, Chu Lam lập tức nghiên người ra sau, né đi quyền ảnh hung hiểm, cùng lúc đó, đôi chân bên dưới cũng chớp lấy thời cơ mà xuất cước, đá mạnh vào mạn sườn Đăng Dương với lực đạo tối đa.
Chỉ là, Đăng Dương làm sao có thể để cho Chu Lam đạt được ý đồ, so về trình độ cận thân chiến đấu, Chu Lam hoàn toàn không có cửa so sánh với hắn.
Chỉ thấy, long cước của Chu Lam vừa đến, đầu gối của Đăng Dương cũng kịp thời đưa lên, không sai một ly chặn đứng long cước ngay giữa không trung.
Tiếp đó, đầu gối đang co lại của Đăng Dương liền duỗi thẳng ra, cẳng chân bao bọc trong lớp giáp vảy rồng sáng bóng, mang theo uy lực cực đại, chớp lấy sơ hở mà phang mạnh vào cái chân trụ còn lại của Chu Lam, trực tiếp khiến cho hắn ta lão đảo thân hình, long trảo chưa kịp xuất ra ứng cứu thì đã rơi vào hoảng loạn.
Có được lợi thế, Đăng Dương liền thừa thắng xông lên, chân phải vừa đá ra hạ nhanh xuống đất, đem cơ thể ép sát vào Chu Lam, trực diệt húc mạnh vai vào ngực hắn, làm cho hắn ngã càng thêm ngã, trong nhất thời khó có thể lấy lại thăng bằng
Và rồi, nối tiếp liên chiêu chính là một quyền toàn lực đấm thẳng vào bụng Chu Lam, sau đó lại quất cùi chỏ thẳng vào mặt hắn.
Trong chớp mắt đã trúng phải hai đòn cực hiểm của Đăng Dương, Chu Lam dù có là Long Nhân thì cũng phải phun máu mồm mà ngã quỵ xuống đất, chóng đầu hoa mắt, không thấy đất trời
-------*-*-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.