Hào Quang Mặt Trời

Chương 249: Hắc Vũ Thời Không




“Cuối cùng cũng lưỡng bại câu thương!” Từ đằng xa, Đăng Dương trông thấy cả hai người Nguyệt Yên Lang đã thụ thương nghiêm trọng, khí tức suy yếu, khóe môi liền cong lên, nở nụ cười vui vẻ.
Nếu như là bình thường, một mình hắn ắt hẳn không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong hai người, tuy nhiên với trạng thái suy yếu hiện tại của các nàng, hắn nếu như muốn cướp lấy chìa khóa Thần Dược thì chính là dễ như trở bàn tay.
“Cơ hội của mình đã đến rồi, cũng nên hành động thôi” Cười khẽ một tiếng, Đăng Dương tung người nhảy xuống khỏi cây đại thu, sao đó liền thi triển thân pháp Đạp Lôi, dùng tốc độ cao nhất mà phóng thẳng về phía chìa khóa Thần Dược như một tia chớp vô hình.
Tuy nhiên đúng vào lúc này, khi mà Đăng Dương còn chưa kịp chạy được vài bước, từ sâu bên trong khu rừng đổ nát, bổng vang lên tiếng sáo du dương.
Tiếng sáo này, thanh điệu nhẹ nhàn, mềm mại như tơ, ngọt ngào như mật, khiến cho người nghe rung động con tim.
Bất quá, đối với hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, tiếng sáo này lại không hề dễ nghe đến thế
“Là ai?” Nguyệt Yên Lan sau khi uống vào vài viên đan dược thì khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, trường thương hỏa hồng trên tay một lần nữa dương lên, ánh mắt hung liệt quét ngang tứ phía
“Người nào?” Đứng cách đó không xa, Thủy Linh Lung cũng lạnh lùng quát lên, bàn tay lật một cái liền cách không thu hồi trường kiếm xanh lam, đôi mắt thu thủy vừa đề phòng Nguyệt Yên Lan lại vừa cảnh giác tứ phía, cố gắng xác định vị trí của kẻ thổi sáo.
Hoàn toàn không có tiếng đáp lời, chỉ có tiếng sáo du dương không ngừng vang vọng, và rồi trong tiếng sáo đó, bổng nhiên lại có thêm một tràng âm thanh kỳ dị, âm thanh của hàng vạn con côn trung thay nhau đập cánh.
Một giây sau đó, chỉ thấy từ khắp bốn phương tám hướng, trên bầu trời, dưới mặt đất, vô thiên tái địa độc trùng ùng ùng kéo ra, tựa như một đại dương đen nghịt, trong chớp mắt đã bao phủ cả hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung.
Đột ngột bị bao vây bởi hàng vạn con độc trùng kịch độc, sắc mặt hai người Nguyệt Yên Lan lập tức đại biến, nào dám có một chút chần chờ, lập tức thúc dục lượng đấu khí ít ỏi còn lại trong người, thi triển ra võ kỹ mạnh nhất của bản thân
“Chân Hỏa Lưu Ly – Phượng Điểu Thần Thương!”
“Đại Phong Bạo Kiếm Quyết – Phong Hành Nghịch Thủy Lưu!”
Một lần nữa, hỏa phượng hoàng cùng cơn lốc thủy kiếm lại xuất hiện, tuy nhiên lần này không phải là đối chọi với nhau mà lại cùng nhau hợp lực, cường ngạnh chống lại biển độc trùng nguy hiểm.
Hỏa phượng vỗ cánh, bạo hỏa xung thiên, chưa đầy một khắc thì đã thiêu đốt một đống lớn độc trùng thành tro bụi.
Ngay bên cạnh, cơn lốc thủy kiếm mang theo thiên địa chi uy thập phần hung bạo, tựa như một cái cối xay khổng lồ, điên cuồng xay nát từng đám, từng đám độc trùng ra cám.
Thế nhưng, số lượng độc trùng là nhiều vô số kể, che thiên lấp địa, ngập tràn thương khung, lớp này chết đi thì ngay tức khắc có lớp khác thay vào, nối đuôi nhau như từng cơn sóng biển dạc dào, điên cuồng dồn ép hai người Nguyệt Yên Lan vào hiểm cảnh không lối thoát.
Đường đường là tuyệt đỉnh thiên kiêu của Tam Sơn Môn, đầu óc của Nguyệt Yên Lan cũng không phải mấy tên võ giả tầm thường có thể so sánh, được mất thế nào, chính nàng biết rõ.
Hiện tại, đối mặt với vô lượng độc trùng trước mắt, với sức một mình nàng, khó có thể toàn thây thoát ra, tuy nhiên nếu như có thể hợp tác với Thủy Linh Lung, vậy thì vẫn còn một tia hi vọng.
Đứng trước lằn ranh sống chết, mọi thù hận chỉ là mây bay, mạng nhỏ mới là quan trọng.
Nghĩ như vậy, Nguyệt Yên Lan chủ động đẩy mạnh thế công của mình, trường thương đỏ hồng kéo theo từng luồng liệt diễm nóng rực, vun vút đâm ra hàng loạt thương ảnh, tựa như một bông sen rực lửa nở rộ, mở ra một con đường máu, chạy thẳng đến vị trí của Thủy Linh Lung.
“Thủy Linh Lung, ta với ngươi hợp lực!”
“Được!” Thủy Linh Lung cũng là một người quyết đoán, vừa nghe Nguyệt Yên Lan đề nghị thì liền hiểu ý mà chấp nhận không chút do dự.
Tiếp đó, sau khi cùng phóng ra hai quả pháo hiệu cầu viện thẳng lên bầu trời, không còn bất kỳ lời nói nào thừa thải nào vang lên nữa, chỉ còn lại sự phối hợp thật phần hoàn mĩ của hai người Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan, hai bóng lưng tuyệt sắc tựa sát vào nhau, người công kẻ thủ nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi, liệt hỏa cùng thủy kiếm bắn ra tứ phía, tạo thành một vòng phòng hộ vô cùng kín kẽ, đem vô thiên tái địa độc trùng bao phủ xung quanh đều ngăn chặn ở ngoài hai mét.

Nếu như không phải vừa rồi, Đăng Dương đã tận mắt chứng kiến cuộc chiến phi thường khốc liệt giữa Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan thì sợ rằng, hắn còn tưởng hai cô nàng này là đồng bạn sống chết có nhau cũng không chừng.
‘Làm thế nào mà hai kẻ thù không đội trời chung lại có thể phối hợp hoàn mỹ như vậy được? Chẳng lẽ bời vì đã đánh nhau quá nhiều mà hiểu rõ phương thức chiến đấu của nhau luôn?’
‘Đăng Dương, mày điên rồi à, giờ là lúc nào mà mày con quan tâm đến mấy chuyện này?’
Đăng Dương lắc mạnh đầu xua tan đi những ý nghĩ vu vơ, thần sắc trở nên phi thường ngưng trọng, hai mắt hiện lên vòng tròn vàng kim yêu dị, xuyên qua hàng vạn con độc trùng ngợp trời, cực kỳ tập trung nhìn thẳng vào vị trí của chìa khóa Thần Dược.
Và rồi đúng như hắn nghĩ, cả chìa khóa Thần Dược và gốc cây nho nhỏ kia đã không cánh mà bay.
‘Lại dám hớt tay trên của ta, nghĩ cũng đừng nghĩ!’ Đăng Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó, hắn cũng không có sử dụng kỹ năng giám định để truy tìm tung tích của kẻ đứng sau một màn kịch kinh dị này mà lại khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, tâm thần thoáng chuyển động một chút đã lấy ra Hồn Châu từ túi đồ hệ thống.
Giữ chặt Hồn Châu trong tay, Đăng Dương chậm rãi khép hai mắt lại, Hải Kình Hồn Thuật vận chuyển đến mức tối đa, điên cuồng rót linh hồn lực của mình vào bên trong Hồn Châu, sử dụng nó như một cái máy khuyết đại tín hiệu, bắn ra từng luồng dao động hồn lực khắp bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã bao trùm cả một vùng không gian cực kỳ rộng lớn, len lỏi vào từng ngóc khuất khả nghi nhất, cẩn thận tìm kiếm chủ nhân của tiếng sáo du dương.
Ầm… ầm… ầm… khiếu!
Cùng lúc đó, tại phía xa, Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung vẫn hợp tác hoàn mỹ với nhau, điên cuồng tung ra các đại sát chiêu của mình, vô cùng dễ dàng đem hàng vạn độc trùng đánh cho thịt nát xương tan.
Bất quá, sự chống trả quyết liệt này cũng chỉ có thể duy trì trong nhất thời mà thôi, với thương thế không nhẹ của cả hai người bọn họ, sợ là không thể trụ vũng được quá lâu chứ đừng nói chi đến việc có thể xông ra khỏi biển độc trùng đông nghịt này.
Hi vọng duy nhất của hai người Nguyệt Yên Lan lúc này chính là cố gắng chống đỡ, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, chờ đợi viện quân của cả hai bên kịp thời ứng cứu.
Chỉ là, hình như ngay lúc này đây, người của Phá Thiên Tông và Phiêu Miễu Động vẫn còn đang quyết đấu người sống ta chết với nhau, dù cho kịp thời nhận ra pháo hiệu cầu viện đi chăng nữa thì việc đuổi đến kịp lúc hay không cũng là chuyện khó nói.
Nên nhớ, để đi từ nơi diễn ra trận chiến kia đến nơi này, Đăng Dương với sức mạnh vô hình của Áo Choàng Lông Ngỗng kết hợp với tốc độ kinh người của thân Pháp Đạp Lôi thì cũng mất đến mười lăm phút thời gian.
Trong khi đó, người của hai đại thế lực kia có mấy ai làm được như Đăng Dương, chạy vèo vèo trong Vườn Thiên Dược như chốn không người?
Tất nhiên là không có một ai, bởi vậy, hi vọng của hai người Nguyệt Yên Lan xem ra chính là quá mức mỏng manh.
Nếu như mà nói, kẻ có thể cứu được tính mạng hai nàng lúc này là ai, vậy thì đó chỉ có duy nhất một mình Đăng Dương mà thôi.
Hắn tìm ra kẻ giấu mặt kia nhanh thì các nàng sẽ sống sót, còn hắn mà tìm ra chậm, vậy thì chỉ có thể trách trời cao không mắt, để cho hai tuyệt đại kiêu nữ phải lâm vào cảnh ‘hồng nhan bạc phận’, chưa kịp nếm trải hương vị tình yêu ngọt đắng ra sao thì đã ra đi về nơi chín suối!
Bất quá, có lẽ lần này, trời cao đã mở mắt, đúng tại thời điểm hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung bị dồn vào đường cùng với lượng đấu khí gần như đã cạn đáy, Đăng Dương cuối cùng cũng đã tìm ra vị trí chính xác của tên kia.
“Dám phá hư chuyện tốt của ta, đúng là chán sống!”
Thu lại Hồn Châu rồi đứng dậy, Đăng Dương âm trầm cười lạnh, vô lượng linh hồn lực bên trong đại não điên ào ạt xuất ra ngoài như biển thác sông gầm, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ tấm áo choàng tuyết trắng, quá khẽ
“Áo Choàng Lông Ngỗng – Hắc Vũ!”
Tiếng quát vừa ra, trạng thái vô hình của Đăng Dương ngay lập tức biến mất, cùng với đó, tấm áo choàng lông vũ trắng tinh đang bao phủ người hắn cũng đã chuyển thành một màu đen tuyền u ám thuộc về bóng đêm, nhìn sơ qua có chút giống như thần chết đòi mạng, phi thường đáng sợ.
Có điều, cũng chỉ là hình dạng giống như thần chết mà thôi, đáng sợ thì đã sao, đáng sợ cũng không thể ngăn cản hàng ngàn độc trùng đang bay vù vù trên không trung bủa vây lại mà điên cuồng cắn xé.
Tuy nhiên, còn không đợi cho đám độc trùng có chơ hội găm những chiếc răng nanh mang nọc độc chết người vào da thịt mình, hắn đã cong lên khóe môi mà phun ra bốn chữ
“Hắc Vũ Thời Không!”
Theo lời nói điềm tĩnh vang lên, Đăng Dương ẩn mình trong tấm áo choàng tử thần bổng nhiên biết mất vô ảnh vô tung.
Thế nhưng khác với tất cả những lần biến mất khi trước, sự biến mất lần này là biến mất theo đúng nghĩa đen, hắn đã hoàn toàn bốc hơi vào hư vô, không còn bất kỳ sự hiện diện nào tại nơi này nữa.
Và rồi điều đó liền được chứng minh khi mà đám độc trùng từ khắp bốn phương tám hướng lao tới đã dễ dàng xuyên qua khoảng không gian mà Đăng Dương từng đứng với không một chút ngăn trở nào.
Cùng lúc đó, tại bên dưới một gốc cây không cao nhưng phi thường rậm rạp, nơi đang có một kẻ mặc võ phục màu xanh cực kỳ chuyên tâm thổi lên từng khúc nhạt du dương bằng cây sáo trúc bích ngọc của mình, từ trong hư không mờ mịt, một bóng đen bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng hắn.
Đăng Dương khoát trên người áo choàng lông vũ đen tối, đôi mắt giấu trong mũ trùm đầu lạnh lẽo lướt qua, không nói một lời và cũng không cho kẻ mặc võ phụ màu xanh bất kỳ cơ hội nào để phản ứng, dương súng lên rồi siết cò với tốc độ cực nhanh.
Chịch!
Nòng súng đen ngòm lóe lên tia lửa chói mắt, chưa đến một giây thời gian đã để lại trên đầu kẻ mặc võ phục màu xanh một lỗ máu to đùng, tiễn đưa hắn ta đi đến thế giới bên kia, nếu như nơi đó là có thật.
Nghĩ ra thì cũng cảm thấy hài hước, một kẻ có thể dồn ép cho hai tuyệt thế thiên kiêu như Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung đi vào chỗ chết trong tuyệt vọng, vấy vậy mà lại mất mạng dưới tay Đăng Dương theo một cách không thể chóng vánh hơn.
Giết chết kẻ mặc võ phục màu xanh trong tích tắc, Đăng Dương liền nhanh tay đoạt lấy cây sáo trúc bích ngọc của hắn ta, trước khi đám độc trùng từ khắp nơi bu đến thì đã đưa đầu sáo lên miệng, thổi lên một khúc nhạc ngọt ngào như mật.
Dưới tiếng sáo du dương của Đăng Dương, biển độc trùng phô thiên tái địa, che lấp bầu trời ngay tức khắc đình chỉ hỗn loạn, sau đó hàng triệu con độc trùng bắt đầu tản ra tứ phía, đến như thế nào thì đi như thế ấy, chưa đến mười mấy giây thời gian thì đã hoàn toàn tan biến toàn bộ, trả lại nơi đây một vùng không gian an toàn, thoáng đãng.
Còn về phần vì sao hắn có thể biết cách điều khiển độc trùng bằng tiếng sáo?
Cái này đơn giản thôi, bởi vì hắn đã có kỹ năng giám định và cửa hàng hệ thống!
Nhìn thấy tất cả độc trùng đều đã rời đi, Đăng Dương mới thở phào một hơi nhẹ nhỏm, sau đó, hắn nhanh chóng lục lọi cái xác vẫn còn vươn một chút hơi ấm dưới đất, không ngoài dự đoán, tìm ra được một chiếc chìa khóa có hình thù giống như một gốc cây khô héo mọc trên một viên bảo thạch xanh lục lấp lánh.
“Ha ha, chiếc chìa khóa thứ ba, chìa khóa Thần Dược cuối cùng cũng đã đoạt được đến tay!” Đăng Dương vui vẻ cười lớn một tiếng, thu chìa khóa Thần Dược vào trong túi đồ hệ thống rồi đưa ánh nhìn đến vị trí trung tâm chiến trường, thầm nói
“Không biết hai người Nguyệt Yên Lan sao rồi? Hay là đến nhìn một chút xem sao!”
Nói rồi, Đăng Dương liền thi triển thân pháp Đạp Lôi, cả người nhún nhẹ một cái thì đã lướt đi như tên bắn, chưa đến vài cái chớp mắt thì đã xuất hiện bên cạnh hai người Nguyệt Yên Lan.
Chỉ có điều lúc này đây, cả Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung đều đã sức cùng lực kiệt mà bất tỉnh nhân sự, hơi thở cực kỳ suy yếu, quần áo trên người xộc xệch lem luốc, làn da tuyết trắng cũng hiện đầy vết đỏ đỏ tím tím li ti do bị vô số độc trùng đốt vào, bộ dạng chật vật đến cực điểm, nào còn hình tượng tuyệt sắc giai nhân ngạo kiều trần thế.
Đăng Dương chăm chú quan sát hai đại mỹ nữ một lúc lâu, trong đầu không ngừng xoay chuyển vô vàng tính toán thiệt hơn, và rồi cuối cùng, không biết hắn đã nghĩ ra chủ ý xấu xa gì mà khóe môi lại thoáng nhết lên, nở một nụ cười phi thường mờ ám.
“May mắn là có ta ở đây, nếu không hai người các nàng lại phải bỏ mạng vô ích rồi!”
“Hài, cố mà biết ơn ta đi nhé!”
Cười khẽ một tiếng, Đăng Dương liền hay tai ôm lấy hai dáng hình tuyệt mỹ, Áo Choàng Lông Ngỗng từ đen chuyển thành trắng, một lần nữa biến mất trong vô thanh vô thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.