Hào Quang Mặt Trời

Chương 207: Hắc Long Trại




Vẫn như mọi khi, Đăng Dương thực hiện một cách hoàn mỹ kế hoạch tiềm phục và ẩn nấp, chờ đợi thời cơ thích hợp để tung ra một kích lôi đình, đoạt lấy con mồi giá trị ngay trong miệng hổ.
Và đúng như những gì tên Trần phó trại chủ đã từng nói, việc săn giết một bầy Thổ Chiến Lang, bao gồm cả Thổ Chiến Lang Vương đối với bọn hắn cũng không là gì, cho nên sau khoảng hai mươi phút kịch chiến, tràn giết chóc cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.
Một đàn hơn hai mươi mấy con Thổ Chiến Lang, lúc này đã chết sạch sành sanh, cơ thể rách nát nằm dài trên, nhuộm đỏ cả một dồi cát rộng lớn bằng một màu huyết tanh ghê sợ.
Chỉ còn lại Thổ Chiến Lang Vương sức cùng lực kiệt và hai con Thổ Chiến Lan thủ lĩnh cả người thấm đẫm máu tươi là còn có thể sống sót cho đến bây giờ.
Có điều, hơi tàn của bọn chúng sợ cũng không kéo dài được lâu.
Chỉ thấy tên Trần phó trại chủ lúc này cũng đã có vài ba vết thương thấy máu trên người nhưng sức lực vẫn không hề suy giảm, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, hắn linh hoạt như một con liệp báo mà lét đi cú cắn liều mạng của Thổ Chiến Lang Vương, hai tay vung lên đại đao khổng lồ, bộc phát ra lực đạo khủng bố, nhằm vào một trong hai con Thổ Chiến Lang thủ lĩnh mà bổ xuống.
Ẳng!!!
Đại đạo đập xuống, máu huyết phun trào, con Thổ Chiến Lang thủ lĩnh ngay lập tức bị chém một nhát xuyên người, lục phủ ngũ tạng vỡ nát văng ra tứ tung trên mặt đất, chết ngay tức khắc.
Cùng lúc đó, con Thổ Chiến Lang thủ lĩnh còn lại cũng đã bị năm tên Võ Sư cao cấp khác hợp lực diệt sát, chết trong vô vọng.
Cả chiến trường nồng nặc máu tanh lúc này, chỉ còn lại duy nhất Thổ Chiến Lang Vương, và đứng trước mặt nó chính mà một đám nhân loại còn đói khát hơn lang, hung tàn hơn hỗ, nhìn về phía nó với ánh mắt thèm thuồng và độc ác.
Biết rằng bản thân trước sau gì cũng chết, hung tính của Thổ Chiến Lang Vương chạm đến độ cao cuối cùng, trong ánh mắt chỉ còn lại duy nhất ý nghĩ liều chết.
Hú u u u u u u u u!
Nó ngước đầu lên không trung, tru lên tiếng hú cuối cùng trong đời rồi bất chấp tất cả mào nhảy bổ vào đám võ giả của Hắc Long Trại đang vây kín xung quanh, vương ra móng vuốt sắc nhọn cùng hàm răng lạnh giá, điên cuồng tấn công tới tấp.
“Aaaaa!” Ngay tức khắc, đã có một tên võ giả xui xẻo, vì không phản ứng kịp thời mà đã tán thân trong miệng sói.
“Tránh ra… a!” Một tên võ giả khác may mắn hơn, hung hung hiểm hiểm mà né tránh thành công cú cắn chết người của Thổ Chiến Lang Vương, tuy nhiên vẫn là ăn phải một trảo, cả người phun máu bay ngược ra sau, đứt lìa một tay mà lăn dài trên đất, sống chết không rõ.
Tên Trần phó trại chủ trông thấy thuộc hạ bổng nhiên chết mất hai người nhưng sắc mặt vẫn không hề có vẻ gì là bi thương, tựa như mạng sống của hai tên Võ Giả cao cấp kia, trong mắt hắn không đáng một đồng, lạnh tanh quát lớn
“Nó gần chết rồi, lên cho ta!”
Dưới mệnh lệnh của hắn, đám Võ Sư xung quanh lập tức dồn lại, tên nào tên nấy đều bày ra chiêu thức mạnh nhất của mình, điên cuồng công kích Thổ Chiến Lang Vương.
Nhất thời, đao phong kiếm ảnh ngợp trời, bủa vây tứ phía, chèn ép Thổ Chiến Lang Vương đến không ngừng thét nào đau đớn, không những không rứt giậu được mà còn bị đánh hội đồng như một cái bao cát.
Cuối cùng, dưới một đường đao trảm xuống nặng tựa ngàn cân của tên Trần phó trại chủ, Thổ Chiến Lang Vương rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa mà hét thảm một tiếng, cơ thể to lớn ngã ầm xuống đất, lớp lông màu vàng giờ đây đã chi chít vết thương lớn nhỏ, tanh nồng huyết sắc, hơi thở mỏng manh như ngọn đèn trước gió, tuy rằng còn chưa chết nhưng cách cái chết cũng không còn bao xa nữa.
“Trần phó trại chủ uy vũ!”
“Ha ha, thắng rồi!”
“Trần phó trại chủ lợi hại!”
Thấy con Thổ Chiến Lang Vương gục ngã trên mặt cát, đám võ giả bắt đầu gào lên sung sướng, không ngừng tu hô cùng nịnh bợ chỉ huy của bọn chúng.
Bất quá, ngay tại thời khắc bọn chúng cực kì hưng phấn, cả không gian bổng nhiên bị một thứ ánh sáng chói lóa không biết bắt nguồn từ đâu bao phủ, nhất thời khiến cho cả đám vừa đau mắt, vừa ù tai lại càng ong ong tâm trí, chấn động tinh thần.
AAAAAAAAAAAAAA!
“Làm sao thế này, a… mắt ta!”
Thoáng chốc, khắp không gia liền loạt vang lên một tràng tiếng la thất thanh đau đớn.

Nắm chặt thời gian vài giây ngắn ngủi do bom choáng mang lại, Đăng Dương ngay lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất, tựa như một tia chớp lướt trên bề mặt cát vàng nóng bỏng, nháy mắt đã xuất hiện ngay bên cạnh Thổ Chiến Lang Vương, Cửu Ảnh Kiếm Ý xuất ra liền dễ dàng xuyên thủng đầu con quái thú hung ác, kết liễu tính mạng và đồng thời thu luôn cái xác to lớn vào túi đồ hệ thống.
Tất cả những việc này, Đăng Dương mất tổng cộng ba giây để thực hiện, tiếp đó, hắn lại một lần nữa đạp chân xuống đất, súc lực phóng vút đi, tận dụng hai giây thời gian còn lại thoát khỏi đám người Hắc Long Trại, hướng về biển cát mênh mông vô tận mà chạy như điên.
Thời gian năm giây, tính ra thì là cực kỳ ngắn ngủi, chẳng mấy chốc liền trôi qua, mà đám võ giả của Hắc Long Trại cũng đã tĩnh dậy.
Thế là kịch bản muôn thở cứ vậy mà lặp lại.
“Hả, Thổ Chiến Lang Vương đâu rồi?”
“Nó chạy rồi à?”
“Không, không hề có dấu vết đào tẩu, Thổ Chiến Lang Vương bị kẻ khác cướp mất rồi!”
“Các ngươi nhìn kìa, Trần phó đoàn trưởng, ở hướng đông, ở hướng đông đang có một kẻ đang chạy như điên, tốc độ cực kỳ nhanh!”
Chỉ là, lần này khác với lần trước một chút đó là, đám võ giả của Hắc Long Trại, ngoại trừ binh khí cận chiến như búa rìu thì con mang theo không ít cung, nỏ.
“Dám ăn cướp trên đầu Hắc Long Trại chúng ta, muốn chết! Người đâu, phóng tiễn bắn chết hắn cho ta” Tên Trần phó trại chủ đưa mắt dõi theo bóng dáng của Đăng Dương, khóe môi nhết lên nụ cười lạnh lẽo vô cùng đáng sợ, tức giận quát lớn
“Rõ!”
Đám thuộc hạ lập tức hô to đáp lời, sau đó liền không chút do dự dương cung phóng tiễn, bắn ra một làn mưa tên dày đặt che phủ bầu trời, nào là hỏa tiễn, phong tiễn, kim tiễn, lôi tiễn, băng tiễn, tựa như cuồng phong bạo vũ mà vun vút trúc xuống đầu Đăng Dương.
Mưa tên dồn dập lao xuống, trong lòng Đăng Dương cũng không khỏi phát lạnh một chút, tuy nhiên đó cũng chỉ là lạnh một chút mà thôi, bấy nhiêu đầy còn chưa đủ sức để làm hắn run sợ.
“Muốn biến ta thành con nhím con sao? Ha ha, các ngươi cứ nằm đó mà mơ đi”
Đăng Dương cười khẩy một tiếng khinh thường, từ trong túi đồ hệ thống rút ra một lúc mười mấy lá bùa xanh lục, dùng Hồn Lực kích hoạt rồi thẳng tay ném về phía sau, khẽ quát
“Phong Thuật – Bát Điệp Phong Tiễn!”
Chỉ thấy mười mấy lá bùa sau khi được phóng ra thì liền sáng rực lên quang mang lấp lánh, ngay sau đó, mỗi tấm lá bùa liền tan biến vào không trung, ngưng tụ ra tám con bươm bướm xanh lam vô cùng xinh đẹp.
Những con bươm bướm này, kích thước chỉ lớn bằng ngón tay cái nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, hơn nữa quỹ đạo bay của nó cũng không phải là một đường thẳng hay cong như những mũi tên bình thường, thay vào đó, chúng nó lại di chuyển không theo bất kỳ quy luật nào, tựa như là một con côn trùng thật sự, uống lượn vô cùng linh hoạt trong không trung.
Tuy nhiên, bấy nhiêu đó còn chưa phải là màn hay nhất. Dưới sự khống chế bằng linh hồn lực của Đăng Dương, những con bươm bướm này lại có công dụng như các quả tên lửa đánh chặn, mỗi con sẽ dùng tốc độ không tưởng mà đối đầu trực diện với một mũi tên truy kích của đám võ giả Hắc Long Trại, dễ dàng phá hủy chúng nó ngay giữa không trung.
Cứ thế, mười mấy tấm bùa liền hóa thành hàng trăm con lam điệp, trong vài giây ngắn ngủi đã chặn đứng toàn bộ mưa tên phô thiên tái địa kia, tạo nên một cảnh tương vô cùng mê hoặc giữa bầu rời, tưa như một chương trình biểu diễn pháo hoa phi thường đặc sắc, xanh đỏ vàng tím đẹp đẽ chói mắt.
Trên đồi cát nhuộm đỏ máu tươi, một tên Võ Sư cao cấp trông thấy thủ đoạn kinh người của Đăng Dương mà không khỏi trố mắt ngạc nhiên, sau đó liền cực lỳ quay sang tên Trần phó trại chủ, lo lắng hỏi
“Trần phó trại chủ, cái này thì làm sao bây giờ? Tất cả truy tiễn đều đã bị hắn ta dễ dang ngăn chặn, cho dù chúng ta cứ tiếp tục phóng nữa cũng không mang lại bao nhiêu tác dụng!”
“Trần phó trại chủ, tuyệt đối không được để cho hắn chạy thoát. Để săn giết được đầu Thổ Chiến Lang Vương này, đã có không ít huynh đệ Hắc Long Trại chúng ta đã hi sinh rồi!” Một tên Võ Sư cao cấp khác cũng nghiến răng nói, nét mặt cơ hồ phi thường tức giận.
“Đưa cung co ta!” Tên Trần phó trại chủ quát lớn.
“Dạ, cung đây!” Một tên Võ Sư trung cấp đứng ngay bên cạnh liền đưa cung và tên ra.
Tên Trần phó trại chủ, một tay cầm cung, một tay lắp tên, cơ thể to lơn như tượng đồng khẽ hạ thấp xuống, đấu khí màu cổ đồng ầm ầm phá thể phun ra như sóng biển cuộn trào, toàn bộ đều quán chú vào bên trong cung tiễn, chớp mắt đã biến mũi tên gỗ bình thường thành một mũi tên vàng đồng lấp lánh kinh quang.
Làm tốt chuẩn bị, tên Trần phó trại cũng không vội vàng bắn ra, hắn đem trường cung hướng theo một góc 45 độ, ánh mắt lạnh lẽo như băng theo sát chuyển động của Đăng Dương trên biển cát bất tận, chậm rãi hít sâu một hơi không khí nóng bỏng rồi buông tay khỏi dây cung.
Vèo!!!
Ngay lập tức, mũi tên vàng đồng liền xé không phóng đi với một tốc độ cực nhanh, nhanh đến nổi khiến cho không khí ầm ầm chấn động mà liên tục nổ tung.
Chưa đến thời gian vài hơi thở trôi qua, mũi tên sắc lạnh đã xé nát không gian, đuổi đến sau lưng Đăng Dương, mang theo sức mạnh xuyên sơn phá giáp mà lao xuống.
Cảm nhận hơi thở hủy diệt đang không ngừng kéo đến từ đằng sau, Đăng Dương khổng khỏi thầm than một tiếng lợi hại
“Hảo tiễn! Tên Trần phó trại chủ này, sức chiến đấu không những cao cường mà kỹ năng xạ tiễn cũng ghê gớm đến đáng sợ. Uy lực của một tên này, sợ rằng không hề thua kém bất kỳ Nhân giai cao cấp võ kỹ nào, cho dù có là đá núi hay tấm thép thì đều có thể dễ dàng xuyên qua chứ đừng nói chi đến cơ thể con người”
“Mình nếu như trúng phải mũi tên này, không chết cũng phải trọng thương”
Nói đến đây, khóe môi Đăng Dương thế nhưng lại hơi nhết lên, nở một nụ cười phi thường tự tin, khẽ nói
“Bất quá, chỉ với một tên như thế này mà muốn giết ta vẫn là xa xa chưa đủ à nha!”
Chỉ thấy, sau khi tiếng cười được nhất lên, từ cơ thể Đăng Dương, một tia kiếm ý bạch sắc phá không lao ra, mang trên người khí tức sắc bén không chút thua kém mũi tên vàng đồng kia, trực diện đối đầu, lấy cứng đối cứng, lấy lực đối lực, lấy sự sắc bén đối đầu với sự sắc bén mà đâm xầm vào nhau với tốc độ và lực đạo cực mạnh.
Không có tiếng nổ kinh thiên, không có kình khí quét ngang bốn phía, không có hỏa vân bao phủ ngợp trời, chỉ có….
Kenggggggg! Một tràn âm thanh kim loạt va chạm vào nhau ngân dài trong không gian.
Trong chớp mắt, tiểu kiếm bạch sắc và mũi tên vàng đồng đã lướt ngang qua nhau rồi tiếp tục bay về phía trước.
Chỉ có điều, qua lần đối đầu trực diện này, thắng thua hai bên đã chính thức ấn định. Sau khi đâm vào nhau, tiểu kiếm bạch sắc tuy rằng có ảm đạm đi một chút nhưng thế đến không giảm, tốc độ lao đi trong không khí vẫn là cực nhanh, không hề mất đi bất kỳ cộng lông sợi tóc nào.
Trong khi đó, mũi tên vàng đồng kia sau khi va chạm thì chỉ có thể bay thêm vài mét nữa thì đã một chia làm hai, phân ra hai bên trái phải của Đăng Dương mà găm mạnh xuống đất, đến cả góc áo của hắn cũng không thể nào chạm đến.
Mà tại khi mũi tên vàng đồng trượt đi mục tiêu, bóng hình Đăng Dương cũng chính thức biến mất sau một đồi cát vàng to lớn, chính thức thoát khỏi tầm mắt hung thần ác sát của đám người Hắc Long Trại.
“Trần phó trại chủ, hắn ta đã trốn thoát mất rồi” Một tên Võ Sư sơ cấp điên tiết nói
“Ta không có mù!” Tên Trần phó trại chủ trán nổi gân xanh, hung bạo nói.
Ánh mắt hắn một chút cũng không rời mà nhìn chằm chằm vào cồn cát nơi Đăng Dương đã biến mất, thầm nghĩ
‘Không biết từ lúc nào mà sa mạc Quan Tài lại xuất hiện một kỳ nhân như tên này, vậy mà có thể chạy băng băng trên biển cát mà không hề dẫm phải cát lún!’
‘Cái này chắc chắn không thể nào là nhờ vào may nắm được, chắc chắn hắn ta có thủ đoạn đặc biệt nào đó để có thể làm được như thế’
‘Chuyện này không thể qua loa được, sau khi trở về đại bản doanh, nhất định phải bẩm báo rõ ràng lại cho Trại chủ, suy nghĩ đối sách để tóm gọn tên này. Nếu như có thể đạt được thủ đoạn kinh người này của hắn, chỉ cần không phải là cường giả Kình Quân có khả năng bay lượng, Hắc Long Trại chúng ta liền có thể quét ngang sa mạc Quan Tài rồi”
Nghĩ thế, tên Trần phó trại chủ liền không muốn chậm trễ tại đây lâu thêm nữa, lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ thu thập xác của đám Thổ Chiến Lang nằm ngổn ngang trên mặt đất rồi nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên, bọn hắn nào có biết được, nhất cử nhất động của bọn hắn đã bị một cánh chim xanh lam chao liệng trên bầu trời bao la, theo dõi chặt chẽ.
------*-*------
Hôm nay lại trễ một chút, thông cảm... thông cảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.