Hào Quang Mặt Trời

Chương 197: Bại tướng khiêu chiến




Vào ngày thứ mười kể từ khi Đăng Dương gia nhập Tam Sơn Môn, một biết cố nhỏ nhỏ đã làm cho cuộc sống của hắn ít nhàm chán hơn.
Tại ngay đại môn của Hắc Cẩu Đường, hai thanh niên phong thần tuấn lãng chắp tay mà đứng, ánh mắt bốc lên chiến ý nồng đậm
Tô Lâm vận khí vào cuống họng, hùng hồn quát lớn “Đăng Dương, ta Tô Lâm, hôm nay đến khiêu chiến ngươi, có dám tiếp hay không?”
Lý Thừa Lộc cũng vận khí, to giọng hét lớn “Diệp Khắc Linh, ta Lý Thừa Lộc, hôm nay đến khiêu chiến ngươi, có dám tiếp hay không?”
Sau trận thua kinh tâm động phách tại đại môn ngày hôm đó, bị bại dưới tay một vị sư muội có cảnh giới yếu hơn, Lý Thừa Lộc hầu như đã mất hết tất cả những gì hắn có, mặt mũi, danh tiếng, sự tự tôn và kể cả người yêu của mình.
Suốt mười ngày ròng rã trôi qua, hắn dưỡng thương trên giường bệnh nhưng không khác gì sống dưới địa ngục, chịu ánh mắt dè bỉu của đám sư huynh đệ đồng môn, nghe tiếng chê cười của những nữ đệ tử mà khi xưa từng có một thời hâm mộ hắn, thân xác không đau nhưng trong lòng lại như dao cắt, sống không bằng chết.
So với sự bi thảm của Lý Thưa Lộc, Tô Lâm xem như nhẹ hơn một chút nhưng cũng không tránh khỏi bị sốc nặng khi đại bại dưới tay Đăng Dương
Bản thân hắn, một đệ tử có thiên phú và tiếng tăm không nhỏ tại Dạ Lang Đường, là một trong những ngôi sao sáng giá nhất ngoại môn, luôn được mọi người tung hô và chú mục. Thế nhưng đột nhiên, chỉ một chiêu duy nhất, hắn đã gục ngã dưới chân Đăng Dương, mặc dù ai ai cũng biết, Đăng Dương có thể làm được như thế chính là nhờ vào thủ đoạn âm độc để đánh lén.
Bất quá, cho dù là vậy, lý do này cũng không thể khỏa lấp được sự vô năng và yếu ớt của hắn. Kể từ ngày hôm ấy, vầng hào quang luôn bao quanh người hắn đã hoàn toàn tan biến, không còn những lời tung hô, không còn sự hâm mộ của đám nữ đệ tử và thậm chí, đến sư phụ của hắn, Phó đường chủ Dạ Lang Đường – Dương Quang Diệu cũng đã bắt đầu tỏ ra lãnh đạm với hắn, tựa hồ vô cùng thất vọng.
Hai người, hai số phận nhưng cùng chung một nỗi đau, vì một mục đích duy nhất ‘tìm lại những gì đã mất’.
Mà cách nhanh nhất để làm được điều này, đó chính là một lần nữa chiến thắng hai kẻ đã đánh bại mình, Đăng Dương và Diệp Khắc Linh.
Hai tiếng quát vang dội đồng loạt cất lên, tất nhiên liền đưa đến sự chú ý của tất cả mọi người bên trong Hắc Cẩu Đường.
Trong thời gian vài hơi thở ngắn ngủi, Diệt Thiên Hồng, Diệt Vân Hà, Vũ Văn Lập, Diệp Khắc Linh và Đăng Dương đã có mặt tại đại môn
Thấy người đến là Lý Thừa Lộc cùng Tô Lâm, Diệt Vân Hà lập tức cười thầm trong lòng, liếc mắt nhìn qua Đăng Dương bên cạnh, hất cằm nói
“Đến tìm ngươi đó, con không ra ứng chiến đi!”
Đăng Dương nhún nhẹ hai vai, tỏ vẻ không quan tâm nói
“Tại sao ta phải ứng chiến? Tam Sơn Môn cũng đâu có quy định, đệ tử bị khiêu chiến nhất định phải ứng chiến a!”
Diệt Vân Hà nghe Đăng Dương thẳng thừng từ chối thì cũng không có như mọi khi, lập tức đáp lại mà chỉ nhết môi cười châm biếm, tựa hồ giống như đang nhìn một thằng ngốc.
Tại bên cạnh, Vũ Văn Lập nghe Đăng Dương nói cũng đổ mồ hôi hột, vội vàng kéo ống tay áo của hắn một cái, khe khẽ nói thầm vào tai
“Thất sư đệ, Tam Sơn Môn đúng là không có quy định như đệ nói nhưng sư phụ của chúng ta thì có nga! Ngươi cũng biết tính sư phụ rồi đấy, là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi, cho nên mỗi khi Hắc Cẩu Đường có người đến đạp cửa khiêu chiến, mặc kệ kẻ địch mạnh yếu thế nào, người đều ép buộc chúng ta phải ứng chiến đấy!”
“Nếu như mà làm trái quy định này, hình phạt của sư phụ như thế nào, chắc ngươi cũng thừa biết a!”
“Lại còn có chuyện này?” Đăng Dương ngạc nhiên
Diệp Khắc Linh khẽ gật đầu “Đúng thế đấy, trận chiến này, hai chúng ta nhất định phải ứng chiến!”
“Bắt buộc sao?” Đăng Dương lẩm nhẩm nói, bàn tay vân vê chiếc cằm lỏm chỏm râu tơ, tâm thần khẽ chuyển động một chút, trầm ngâm không nói một lời
Ở phía đối diện, Lý Thừa Lộc và Tô Lâm mãi mà thấy hai người Đăng Dương không chịu trả lời, nhất thời đã có chút sốt ruột.
Tô Lâm hạ thấp giọng xuống chỉ đủ hai người nghe, lo lắng nói
“Lý sư huynh, lỡ như bọn hắn không chịu ứng chiến thì sao?”
Lý Thừa Lộc cau mày lại, tuy nhiên tâm trí vẫn còn kiên định, vững vàng đáp “Sẽ không, Hắc Cẩu Đường xưa nay vẫn luôn có quy định, bắt buộc đệ tử không được từ chối khiêu chiến. Tô sư đệ không cần lo!”
Tô Lâm nghe vậy nhưng tinh thần vẫn không bớt lo một chút nào, cắn môi nói “Thế nhưng tên Đăng Dương này không giống với người thường a, cách làm việc thì vô cùng đê tiện và bỉ ổi, đệ sợ hắn không dám ứng chiến đâu”

“Hơn nữa, hắn ta với Diệp Khắc Linh lại có một mối quan hệ vô cùng mập mờ, lỡ như hắn cố tình đả động một hai câu, chắc có lẽ nàng cũng sẽ không chịu ứng chiến ấy chứ!”
“Nếu thật sự như thế, vậy thì chúng ta chỉ còn cách bắt chước tên Đăng Dương kia, bỉ ổi một chút, mắng chửi bọn chúng thậm tệ vào, chắc chắn bọn chúng sẽ tức không chịu được mà ra tay với chúng ta” Lý Thừa Lộc âm hiểm nói
“Cách hay! Để đệ làm trước”
Tô Lâm gật đầu tán thành, khẽ hít sâu một hơi, đột ngột cắn răng quát lớn
“Thằng đĩ chó Đăng Dương kia, tổ cha dòng họ nhà mi, có dám đến đánh với ông một trận…”
Tiếng chửi vừa ra, cả không gian lập tức chìm vào một sự tĩnh lặng cực lỳ quỷ dị, mà tất cả mọi người có mặt tại đây, bao gồm cả Lý Thừa Lộc bên trong đều hoàn toàn đứng hình, sững sờ mà nhìn đến Tô Lâm
“Phụt, ha ha ha!” Một giây sau, Diệt Vân Hà là người đầu tiên không chịu được mà ha hả ôm bụng cười to
“Con mẹ nó, Tô Lâm, ngươi học ở đâu ra cách chưởi bá đạo như thế chứ, ha ha ha, cười chết ta rồi. Ơi Đăng Dương, hắn chửi ngươi là thằng đĩ chó kìa, còn không mau sủa lên vài tiếng nghe thử xem!”
Bỏ ngoài tai tiếng cười nhạo vô nghĩa của Diệt Vân Hà, Đăng Dương làm sao lại không biết trong lòng hai người bọn Tô Lâm đang dự tính cái gì, cười nhạt nói
“Tô Lâm, Lý Thừa Lục sư huynh, các ngươi không cần khích tướng chi cho nhọc sức, thủ đoạn ấu trĩ như thế, đến cả đứa trẻ ba tuổi cũng nhìn ra nữa là chúng ta”
Nói rồi, Đăng Dương khẽ nhe hàm răng trắng sáng, giơ lên hai ngón tay, cười hắc hắc nói
“Bất quá, muốn khiêu chiến chúng ta cũng không phải không được, đơn giản thôi, chỉ cần nộp lệ phí khiêu chiến, hai người các ngươi, mỗi người 50 điểm cống hiến sư môn là đủ!”
“50 mươi điểm cống hiến sư môn? Tổ cha ngươi sao không đi ăn cướp luôn đi” Lý Thừa Lộc vừa nghe điều kiện của Đăng Dương, nét bình tĩnh trên mặt ngay lập tức tan biến, tức giận chửi lớn
Vũ Văn Lập đứng bên cạnh thì cũng ngoác mồm ngạc nhiên, tức đến không nói nên lời
Mà không chỉ hai người bọn hắn, đến cả đám sư huynh đệ Hắc Cẩu Đường cũng tức khắc nhìn Đăng Dương với ánh mắt quỷ dị?
Thu phí khiêu chiến? Really???
Duy chỉ có Diệp Khắc Linh là biết tỏng tính tình Đăng Dương từ trước nên chỉ híp mắt, che miệng cười trộm khanh khách ‘Tên xấu bụng này, không biết lại đang suy tính trò quỷ gì nữa đây!”
Đăng Dương bĩu môi, xì một tiếng khinh thường
“Cũng đâu có ai ép buộc các ngươi khiêu chiến, muốn đánh thì lòi tiền ra, không lòi được thì cút, đừng có long nhong ở đây làm mất thời gian tu luyện quý báu của chúng ta!”
“Nói để hai người biết, nội thời gian đứng nói chuyện nãy giờ thôi, Diệt Văn Hà sư huynh đã dư sức đột phá mấy cái cảnh giới, trở thành cường giả Độn Thiên rồi đó”
“Làm trể nãi thời gian Diệt Văn Hà sư huynh đạt đến đại đạo, các ngươi có đền nổi không?”
Lời Đăng Dương vừa mới ra, Diệt Vân Hà đang đứng một bên ôm bụng cười ha hả liền cứng họng, trợn trắng hai mắt, vẻ mặt muốn có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, trầm giọng quát
“Đăng Dương, ngươi vừa nói nhăn nói cuội cái gì đó?”
Một lần nữa, Đăng Dương không thèm để ý đến bộ dạng Diệt Vân Hà, có chút mất kiên nhẫn nhìn hai người Tô Lâm, hối thúc nói
“Thương lượng xong chưa, đồng ý thì nói, không đồng ý thì thôi, đừng có lề mề như đàn bà thế chứ?”
Phía đối diện, sau một hồi đắng đó suy nghĩ, Lý Thừa Lộc cuối cùng cũng cắn răng chấp nhận, nói
“Tốt, 50 điểm thì 50 điểm, bọn ta chấp nhận!”
“Lý sư huynh…” Vừa nghe vậy, Tô Lâm không khỏi sốt sắng nói “Có cần thiết phải làm vậy không? Dù sao nếu không chịu ứng chiến, hắn cũng sẽ bị Hồ đường chủ trách phạt a!”
Lý Thừa Lộc hừ khẽ một tiếng, hạ giọng nói “Không phải chỉ có 50 điểm cống hiến thôi sao, ngươi sao lại hẹp hòi như vậy?”
“Rốt cuộc trong lòng ngươi, việc khôi phục danh tiếng với 50 điểm cống hiến sư môn, cái nào quan trọng hơn?”
Tô Lâm nghe vậy, càng nghĩ càng thấy đúng, rốt cuộc cũng không do dự nữa mà gật mạnh đầu, quyết liệt nói “Được, tất cả đều nghe Lý sư huynh sắp xếp!”
Cứ thế, giao dịch của hai bên đã được thiết lập, trong sư chứng kiến của Diệt Thiên Hồng với ngôi vị chủ sự, hai người Lý Thừa Lộc đem cống hiến giao cho Đăng Dương và Diệp Khắc Linh.
Giao dịch hoàn tất, hai bên chia nhau đứng ở hai phía đại quảng trường của Hắc Cẩu Đường.
Tô Lâm nhìn Lý Thừa Lộc, khẽ gật đầu một cái rồi tiến lên một bước, dõng dạc quát to
“Đăng Dương, ta với ngươi đánh trận đầu tiên! Lần trước, ta đã bại dưới chiêu trò âm hiểm của ngươi nhưng lần này thì đừng hòng, ta sẽ cho ngươi biết, sức mạnh thật sự của ta là như thế nào!”
Đăng Dương cũng tiến lên một bước, đứng đối diện với Tô Lâm, tuy nhiên lại một lần nữa khiên cho tất cả mọi người phải ngỡ ngàn, hắn bổng nhiên hét lớn
“Khoan đã!”
Lý Thừa Lộc nhất thời tối xầm mặt, giận dữ quát
“Đăng Dương, ngươi còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ muốn lật lọng nuốt lời? Diệt Thiên Hồng sư huynh, huynh xem mà làm đi, tố chất đệ tử của Hắc Cẩu Đường chính là như vậy sao?”
Diệt Thiên Hồng nhất thời cau may, ánh mắt nhìn đến Đăng Dương lóe lên một tia lãnh ý, trầm giọng nói
“Thất sư đệ, trận chiến hôm nay, ngươi bắt buộc phải tham gia. Nếu không, không cần đợi sư phụ xử lý, chính ta ta sẽ trực tiếp lột da ngươi ngay tại đây!”
Cảm nhận sát ý nồng nặc tỏa ra từ người Diệt Thiên Hồng, Đăng Dương không khỏi cảm thấy lành lạnh trong lòng, bất quá nét mặt bên ngoài vẫn không hề biến đổi, cười ha hả nói
“Ấy chết, Tam sư huynh, Lý sư huynh hiểu lầm rồi. Ý cả ta cũng không phải là ăn quỵt a, chỉ là muốn đề nghị thêm một vài chuyện thú vị nữa mà thôi”
“Chuyện gì?” Tô Lâm ngờ vực hỏi
Đăng Dương chà sát hai tay, cười hắc hắc nói “Chính là đánh cược, cược xem trong hai người chúng ta, ai thắng, ai thua”
“Đánh cược?” Lý Thừa Lộc và Tô Lâm nhất thời rơi vào trầm ngâm
Đăng Dương thấy vậy, liền biết hai người Lý Thừa Lộc đã có chút động tâm, tiếp tục thả mồi nói
“Chẳng lẽ hai người các ngươi không muốn gỡ lại cống hiến vừa đưa không cho chúng ta sao? Chỉ cần thắng cược, tất cả đồ vật liền quy về chủ cũ rồi!”
“Hay là Lý sư huynh và Tô Lâm sư đệ đây không có đủ tự tin nắm chắc phần thắng? Nếu đã như vậy thì lập tức nhận thua cho rồi, cần gì phải đánh đấm mất thời gian”
Liên tục nghe những lời khiêu khích từ Đăng Dương, Lý Thừa Lộc đã bắt đầu nóng máu, hừ lạnh
“Có gì mà không dám, chúng ta cược với ngươi!”
Theo như những gì hắn thấy, việc Tô Lâm chiến thắng Đăng Dương đã là điều chắc chắn, không có bất kỳ nghi ngờ gì cả. Dù sao, qua lần thua trận đau đớn hôm đó, Tô Lâm tựa như bị kích thích quá độ mà thành công đột phá đến cảnh giới Võ Sư trung cấp.
Với sự cách biệt cảnh giới vô cùng rõ ràng này, chỉ cần cộng thêm cẩn thận một chút, mọi chiêu âm hiểm của Đăng Dương đối với Tô Lâm chỉ là mây bay.
Đăng Dương mãn nguyện cười thầm trong lòng, nói “Tốt, cược cống hiến luôn hay sao?”
“Đúng,!” Lần này, người đáp lời chính là Tô Lâm “Chỉ cần một trận chiến duy nhất, ta sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, kể cả danh tiếng lẫn tiền bạc!”
Dứt lời, cũng không để Đăng Dương có thời gian lảm nhảm nữa, Tô Lâm liền đạp mạnh chân xuống đất xông lên, kim hệ đấu khí phun trào ra ngoài cơ thể, ngưng tụ thành một loạt kiếm ảnh giữa không trung, điên cuồng phá không bắn tới Đăng Dương
“Vạn Kiếp Kiếm Ảnh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.