Hào Quang Mặt Trời

Chương 191: Thiên Không Đài




Thiên Không Đài cao tổng cộng 111m, chia làm mười tầng.
Tại trung tâm tầng đầu tiên, Hồ Tử Lục khoanh tay nhìn năm tên đệ tử trước mặt, cười nói
“Chức năng của Thiên Không Đài hẳn bốn người các ngươi đều đã nắm rõ như lòng bàn tay rồi, tuy nhiên bởi vì đây là lần đầu tiên của Đăng Dương cho nên ta sẽ đơn giản giải thích qua một lượt”
“Thiên Không Đài hiển nôm na chính là một đường ống khổng lồ đâm sâu vào Long Mạch dưới lòng đất, đem thiên địa đấu khí cô tích hàng vạn năm dẫn ra ngoài đại địa, sau đó lại kết hợp với đấu khí trên thương khung, hỗn hợp lại với nhau tạo thành một tòa bảo địa tu luyện siêu việt”
“Chỉ cần tu luyện tại đây, không cần các ngươi ra sức hấp nạp, thiên địa đấu khí cực kỳ nồng nặc cũng sẽ tự động quán chú vào trong cơ thể các ngươi, xuyên qua vô số lổ chân lông nhỏ bé, thấm vào từng tất da tất thịt, tốc độ tu luyện chính là gia tăng gấp hai, gấp bốn và thậm chí là gấp mười lần bình thường”
“Gấp mười lần?” Đăng Dương kinh ngạc nói, hai mắt lấp lánh tinh quang
Hồ Tử Lục đang nói ngon lành thì bổng nhiên bị cắt đứt, sắc mặt liền trầm xuống, quát khẽ “Câm miệng, lúc ta nói, không một ai được phép xen vào!”
“Dạ!” Vừa nghe vậy, Đăng Dương không khỏi lạnh rung da đầu, bất giác nhớ lại luồng sát khí đậm đặc đến quỷ khốc thần sầu của Hồ Tử Lục thì lập tức cắn chặt hàm răng, hoàn toàn câm nín
Ở bên cạnh, Diệt Vân Hà nhìn bộ dạng rung như cầy sấy của Đăng Dương mà không khỏi khinh bỉ một tiếng ‘Đồ vô dụng’
Hồ Tử Lục nói tiếp
“Nói là tốc độ tu luyện gia tăng gấp mười lần, không có nghĩa là bất kỳ kẻ nào cũng có thể đạt đến tốc độ này”
“Thiên Không Đài chia làm 10 tầng, mỗi tầng sẽ gia tăng thêm một lần tốc độ tu luyện. Ở tầng một, tốc độ tu luyện gia tăng gấp rưỡi; tại tầng hai, tốc độ tu luyện sẽ gia tăng gấp hai lần; tầng ba thì gấp ba, cứ thế tính lên, đến tầng cuối cùng thì tốc độ tu luyện sẽ gia tăng đến mười lần so với lúc tu luyện bên ngoài!”
“Tuy nhiên, với sự tăng dần của tốc độ tu luyện sau mỗi tầng, nồng độ đấu khí sẽ càng lúc càng trở nên đậm đặc hơn, dẫn đến áp lực mà cơ thể phải gánh chịu cũng tăng lên theo cấp số nhân”
“Bởi vậy, Đăng Dương, ngươi tốt nhất là nên lựa sức mà làm, đừng cố quá rồi thành quá cố đó, có biết không!”
Đăng Dương gật mạnh đầu “Đã biết, thưa sư phụ!”
“Tốt, khóa trình tu luyện sáng hôm nay chính thức bắt đầu!”
Hồ Tử Lục bước đến chính giữa tầng một, đứng trên đồ hình sáu vòng tròn đầm tâm được cấu thành từ vô số hoa văn ảo diệu, nhìn sơ qua có vài phần tương tự với Hồn Ấn của Hồn Sư, đấu khí bàng bạc như biển thác sông gầm phá thể xông ra, cuồn cuộn cuốn quanh người lão rồi cuối cùng ngưng tụ tại lòng bàn tay, biến thành một thủ ẩn lấp lánh tinh quang.
Sau đó, Hồ Tử Lục liền quát khẽ một tiếng, đem thủ ấn đánh thẳng xuống dưới mặt đất, ngay tại điểm trung tâm của sáu vòng tròn đồng tâm
“Khai mạch ấn, Chân Long Phi Thiên!”
Ong ong ong!
Thủ ấn vừa đánh xuống, tất cả hoa văn cấu thành sáu vòng tròn trên mặt đất liền sáng rực lên quang hoa chói rọi, một tiếng long ngâm tràn đầy ấp bách, bắt nguồn từ ngàn mét dưới lòng đất, ngân vang khắp Thông Thiên Đài, đánh thẳng vào trong thâm tâm của mỗi người có mặt ở đây, nhất thời khiến cho linh hồn cả đám không ngừng run động.

Tiếp đó, từng cột trụ thô to cũng bắt đầu sáng lên hàng loạt hoa văn phức tạp, biến Thiên Không Đài từ một khối kiến trúc thô kệch và đơn giản trở nên rực rỡ cùng chói mắt hơn bao giờ hết, tựa như một toàn linh lung bảo tháp đứng giữa đất trời.
Xinh đẹp, hùng vĩ, hoa lệ và thần thánh là những từ ngữ miêu tả chính xác nhất hình dáng của Thiên Không Đài ngay lúc này.
Mà cũng theo đó, từ mặt đất dưới chân mấy người Đăng Dương, một luồng đấu khí khổng lồ, sinh sinh bất diệt, mang hình dáng của một con Thất Thải Chân Long, đột ngột xuyên qua mười tầng thạch đài vững chắc, phóng thẳng trời cao.
Tại những nơi Thất Thải Chân Long đi qua, đấu khí trong thiên địa liền trở nên nồng đậm đến không ngờ, thậm chí nhiều đến nổi hóa thành sương mù bảy sắc, chập chờn du đãng trong vô định không gian.
Đưa mắt quan sát tất cả mười tầng của Thiên Không Đài đều đã đổ đầy đấu khí, Hồ Tử Lục mới hài lòng mà thu tay lại, đem thủ ấn trên lòng bàn tay hoàn toàn triệt tiêu đi rồi đứng thẳng lên, tùy ý nói
“Thiên Không Đài đã thức tỉnh hoàn toàn, cả đám các ngươi có thời gian hai giờ đồng hồ để tiến hành tu luyện. Qua hai giờ, Long Mạch sẽ một lần nữa thu hồi lại toàn bộ đấu khí, cố gắng mà nắm chắc thời gian, được rồi, không lãng phí thời gian quý báu của các ngươi nữa, bắt đầu đi”
“Rõ, thưa sư phụ!”
Năm người Đăng Dương đồng thanh đáp lời, sau đó lấy Diệt Thiên Hồng dẫn đầu, cả đám liền nối đuôi nhau hướng cầu thang dẫn lên tầng hai của Thiên Không Đài mà chạy như bay.
Đến tầng hai, ba người Diệt Thiên Hồng, Diệt Thiên Hà và Vũ Văn Lập cũng không có dừng lại mà tiếp tục chạy thẳng lên tầng ba. Duy chỉ có Đăng Dương bởi vì là lần đầu tiên tiến nhập Thiên Không Đài nên cố ý dừng lại một chút, thoáng cảm nhận tình huống đấu khí xung quanh
“Đúng như sư phụ nói, nồng độ đấu khí tại nơi này quả thật gấp hai lần bên ngoài, tuy nhiên áp lực mà mình cảm nhận được lại không có khác biệt gì mấy, so với bên ngoài cũng chủ nhỉnh hơn một chút mà thôi, hoàn toàn không có cách nào làm tổn hại đến thân thể được”
Trong lúc Đăng Dương còn đang bận rộn suy nghĩ, Diệp Khắc Linh đã vội vàng nắm lấy tay hắn, kéo thẳng một mạch lên tầng ba, vừa đi vừa nói
“Đừng có lề mề, mấy tầng một - hai - ba chỉ là để dành cho đám đệ tử có cảnh giới Võ Giả tu luyện thôi, cánh giới Võ Sư như chúng ta thì phải bắt đầu từ tầng bốn trở lên!”
“Ra là thế!” Đăng Dương nghe vậy thì liền hiểu ra mà gật nhẹ đầu, tuy nhiên hắn cũng không có lập tức rút tay ra mà cứ để cho Diệp Khắc Linh tùy ý nắm lấy kéo đi. Dù sao không phải lúc nào cũng được người đẹp nắm tay đâu, phải hảo hảo hưởng thụ một chút mới được.
Đợi đến lúc hai người Đăng Dương đạt chân lên tầng bốn không một bóng người, Diệp Khắc Linh cuối cùng cũng buông tay Đăng Dương ra, cong môi cười nói
“Đăng Dương, cảnh giới võ đạo của ngươi hiện nay là Võ Sư sơ cấp, vậy tầng này chính là thích hợp nhất với ngươi rồi, cố gắng mà tu luyện nhé, ta lên tầng năm đây!”
Nói rồi, cũng không đợi Đăng Dương đáp lời, Diệp Khắc Linh liền đạp lên phong quyển, thoán một cái đã biến mất sau bậc thang dẫn lên tầng năm.
Diệp Khắc Linh đi rồi, Đăng Dương cũng là cực kỳ nghe lời mà đi đến chính giữa tầng bốn, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt chậm rãi khép lại, bắt đầu vận chuyển Nhân giai sơ cấp công pháp – Lôi Đạo Công, điên cuồng thu nạp thiên địa đấu khí tràn ngập xung quanh mà đưa vào cơ thể, sau đó lại trải qua vô số lộ tuyến kinh mạch, dần dần chuyển hóa thành Tử Lôi đấu khí cực kỳ tinh thuần.
Cứ thế, Đăng Dương tựa như một lão tăng nhập định mà ngồi im hơn mười phút, sau đó, đôi mắt đen láy ấy lại một lần nữa mở bừng ra, sâu trong đáy mắt có lôi đình màu tím oang động, sắc mặt thoáng hiện lên nét hài lòng cùng vui mừng, nói khẽ
“Thiên Không Đài quả đúng mà bảo địa tu luyện, mình chỉ toán tu luyện mười phút mà thôi nhưng lượng đấu khí hấp nạp được lại tương đương việc tu luyện ròng rã một ngày ở bên ngoài. Chớp mắt đã gia tăng thêm 1% độ thành thạo của Lôi Đạo Công”
“Kể từ lúc lần cuối cùng ở trấn Hồng Môn, khi mà mình tu luyện Lôi Đạo Công đạt đến cảnh giới tiểu thành, tính đến lúc này thì là đã trả qua gần hai tháng thời gian, độ thành thạo Lôi Đạo Công cũng đã gia tăng đến 89%”
“Hiện tại nhờ vào toà Thiên Không Đài này hổ trợ, đem Lôi Đạo Công tu đến đại thành, đạt độ thành thạo 100% trong thời gian hai tiếng xem ra cũng không phải là việc bất khả thi”
Đưa ra quyết định, tuy nhiên Đăng Dương cũng không tiếp tục nhắm mắt tu luyện mà lại đứng dậy, hướng đến cầu thang dẫn lên tầng năm Thiên Không Đài mà bước đi.
Mật độ đấu khí cũng như áp lực gia trì lên thân thể tại tầng bốn này, quả thực cực kỳ phù hợp cho Võ Sư sơ cấp tuy luyện, bất quá đó là nói đến Võ Sư sơ cấp thông thường mà thôi, còn với Đăng Dương, trình độ áp lực này, nặng thì có nặng đấy nhưng vẫn còn không đủ để cản bước chân của hắn.
Đem Lôi Bì Giáp bao phủ toàn bộ cơ thể, cộng với vận chuyển Huyết Khí Tiên Công, Đăng Dương dễ dàng vượt qua áp lực tầng bốn mà dễ dàng leo lên đến tầng năm. Tại đây, hắn nhìn thấy hai người Diệp Khắc Linh và Vũ Văn Lập cũng đang yên tĩnh tu luyện, quanh thân không ngừng có đấu khí cuộn trào, tựa như trăm sông đổ về một biển mà ầm ầm trúc vào cơ thể bọn họ.
Đồng thời, ngay khi đặt chân lên tầng năm, Đăng Dương liền cảm thấy áp lực phủ xuống cơ thể đã mạnh hơn vài lần so với tầng bốn, mặc cho hắn đã thi triển Lôi Bì Giáp và Huyết Khí Tiên Công thì cả người vẫn cực kỳ nặng trĩu, tựa như đèo vài tấn chì trên người vậy, làm vài hành động nhất tay, đá chân đơn giản còn miễn cưỡng chứ đừng nói chi tiếp tục leo lên tầng sáu của Thiên Không Đài
“Xem ra tầng năm đã là giới hạn của mình rồi, tu luyện tại đây vậy!”
Đăng Dương thầm nói một tiếng rồi tìm một vị trí trống trải gần Diệp Khắc Linh, khoanh chân ngồi xuống, khép hai mắt lại, bắt đầu vận chuyển Lôi Đạo Công mà điên cuồng hấp thu thiên địa đấu khí.
Mà tại lúc Đăng Dương một lần nữa tiến vào tu luyện, tại tầng một Thiên Không Đài, Hồ Tử Lục đã thông qua một thiết bị trình chiếu nho nhỏ mà thu gọn nhất cử nhất động của Đăng Dương vào trong tầm mắt, không khỏi tặc lưỡi nói
“Không ngờ tiểu tử này, ngoài khả năng lĩnh ngộ võ kỹ siêu quần thì còn tu luyện cả công pháp luyện thể, khí huyết cực kỳ sung túc và dồi dào, với cảnh giới Võ Sư sơ cấp nhưng lại có thể leo lên tầng năm của Thiên Không Đài mà an ổn tu luyện. Thành tích như thế này, sợ rằng cũng chỉ có một vài cá nhân xuất sắc nhất trong đám đệ tử mới làm được thôi a!”
Hồ Tử Lục nhận định như vậy cũng không có gì là kỳ lạ.
Bởi vì ở thế giới này, nội ngoại song tu cũng không phải là một chuyện đơn giản, cứ muốn là làm được.
Nội có nghĩa là rèn luyện đấu khí, đem số lượng đấu khí mà cơ thể có thể tích trữ không ngừng nâng cao, đấu khí càng hùng hậu, sức chiến đấu sẽ càng lớn.
Ngoại tu thì ngược lại, chú trọng hoàn toàn vào việc cường hóa thể chất, biến da thịt thành bì giáp, xương cốt thành sắt thép, lực đạo mạnh mẽ hư hung thần, là một món vũ khí hình người thứ thiệt, cho dù là tay không bắt lấy đao kiếm cũng là chuyện vô cùng đơn giản.
Từ đó có thể thấy, nội tu và ngoại tu chính là đi trên hai con đường hoàn toàn khác biệt, không thể cùng lúc tu luyện cả hai mà phải bắt buộc phải chia đôi tinh lực, tu luyện riêng lẻ từng cái một.
Bất quá, tinh lực và thời gian của mỗi người đều là có hạng cho nên khi tiến hành nội ngoại song tu, tốc độ thăng tiến tu sẽ chậm hơn rất nhiều so với những người chỉ chuyên tu một đường duy nhất.
Đó là chưa nói đến, nếu mà làm không tốt, con đường nội ngoại song tu này còn có thể biến thành vận cản cực lớn, kéo chân người tu luyện thụt lùi về phía sau, cho đến cuối cùng, dù là nội tu hay ngoại tu thì đều lấp lửng nửa vời, không thể đến đích!
“Thế nhưng, tiểu tử kỳ quái này lại có thể tu luyện thành thục cả hai đường nội – ngoại mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, mới 16 tuổi nhưng cảnh giới võ đạo hiện cũng đã là Võ Sư sơ cấp, từ đó có thể thấy, hắn hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự thụt lùi hay tiến triển tu vi chậm chạp. Qủa thật là không thể hiểu nổi, tiểu tử này tu luyện bằng cách nào mà đạt được như vậy!”
“Nếu chuyện này xảy ra trên người một tên tuyệt thế thiên tài thì cũng thôi đi, thế nhưng hết lần này đến lần khác, lại biểu hiện trên người tiểu tử Đăng Dương này, kẻ mà dù ta nhìn thế nào thì cũng không thể tìm được một chút xíu tiềm lực nào”
“Cái thể loại quái đảng này, đúng là khiến cho người khác đau đầu a! Thật sự không cách nào hiểu được, không cách nào lý giải!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.