Chưa đến năm phút sau, Thái Chử đã dừng chân trước căn nhà ba tầng hoang phế, nơi Đăng Dương đang cẩn thận ẩn nấp, tuy nhiên hắn ta cũng không có lập tức lao thẳng vào.
Mặc dù Thái Chử rất có tự tin có thể dễ dàng hạ gục Đăng Dương nhưng hắn cũng không phải thằng ngu, một trận chiến vừa qua, tuy rằng kết quả cuối cùng vẫn là hắn dành được chiến thắng, bất quá trong quá trình đó, Đăng Dương cũng đã khiến hắn sức đầu mẻ tráng không dưới một lần.
Lần thứ nhất là do loại ám khí bắn ra một tá những viên bi sắc cực kì kinh khủng kia, khiến cho hắn phải tổn hao một món Bảo Khí phòng vệ cấp thấp mới có thể vượt qua.
Lần thứ hai lại càng ghê gớm hơn, Đăng Dương chỉ có tu vi Võ Sư sơ cấp nhưng lại có thể thi triển ra chiêu thức mạnh mẽ đến nổi có thể miểu sát võ sư cao cấp, tùy ý tàn phá tất cả Hồn Thuật Bùa Chú do hắn đánh ta một cách cực kỳ dễ dàng.
Nếu như không phải hắn còn một viên Hồn Châu cực kỳ lợi hại thì sợ rằng đã chết dưới tay Đăng Dương rồi.
Bởi vậy nếu như không có chuẩn bị mà cắm đầu lao vào bên trong tòa nhà ba tầng hoang phế này, rất có thể hắn sẽ tiếp tục một lần nữa nhận phải trái đắng.
‘Trước hết, tốt nhất ta nên kiểm tra qua một lần cho chắc!’ Thái Chử cẩn thận nghĩ thầm rồi lập tức lấy viên Hồn Châu ra, đem hồn lực của mình rót vào bên trong
“Hồn Thuật – Lan Tỏa”
Tức khắc, từ bên viên Hồn Châu, một làn sóng hồn lực vô hình bắt đầu lan tỏa bốn phương tám hướng, lấy bán kính mà mười mét, cẩn thận kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách bên trong.
Và rất nhanh, Thái Chữ đã nhận ra vị trí ẩn nấp của Đăng Dương.
“Trốn kỹ lắm, ha ha, tuy nhiên chạy trốn dưới mi mắt của một gã Hồn Sư, ngươi không biết đây là chuyện buồn cười đến thế nào à?” Thái Chữ hung hăng nở nụ cười, nhất chân thẳng tiến vào bên trong căn nhàn ba tầng hoang phế.
Sau một đợt kiểm tra bằng Hồn Châu, hắn ta đã có thể xác định bên trong tòa nhà này hoàn toàn không có lấy bất kỳ cái bẫy rập nào, cộng với Đăng Dương hình như là đang nằm im bất động trên tầng ba của căn nhà, xem ra sau khi trúng phải liên tiếp hai chiêu linh hồn công kích của hắn đã bị thương không nhẹ, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Tại phía trên tầng ba của căn nhà hoang phế, đúng như Thái Chử cảm nhận được, Đăng Dương chính là đang nằm yên bất động như một xác chết, mà hơi thở của hắn lúc này cũng vô cùng suy yếu, tựa như đã bước một chân vào quan tài.
Tuy nhiên, đây thật ra chỉ là Đăng Dương đang giả bộ cho Thái Chử thấy mà thôi, trải qua một hồi trò chuyện với lão ăn mày, hắn đã hoàn toàn nắm rõ tất cả khả năng mà Hồn Sư có thể làm được, bao gồm cả việc sử dụng Hồn Thuật để trinh sát hoàn cảnh xung quanh.
Bởi vậy Đăng Dương mới tương kế tựu kế để có thể dẫn dụ Thái Chử đi vào bên trong căn nhà hoang phế, đồng thời cũng hạ sự cảnh giác của hắn đến mức thấp nhất.
Nằm yên trên tầng ba, Đăng Dương mặt dù không ngó đầu ra quan sát nhưng thông qua cảm ứng với linh hồn ấn kí của Thái Chử lưu lại bên trong gian ý thức, hắn có thể dễ dàng cảm nhận được chính xác vị trí hiện giờ của Thái Chử.
Bên dưới, Thái Chử lúc này đã hoàn toàn đi sâu vào chính giữa đại sảnh tầng một, sau đó hắn cũng không có leo cầu thang đến vị trí của Đăng Dương trên tầng bà mà lại rút từ trong người ra một lá bùa màu đỏ, truyền vào bên trong một chút linh hồn lực rồi thẳng tay phóng ra.
Mà lá bùa màu đỏ sau khi được phóng vào không trung thì ngay lập tức thiêu đốt rồi trong nháy mắt, hóa thành một hỏa cầu nóng rực, lao thẳng vào nơi Đăng Dương đang nằm la liệt trên tầng ba.
Tại tầng ba, Đăng Dương cũng lập tức cảm nhận được sức nóng linh khủng của quả hỏa cầu đang lao nhanh tới, không dám chậm trễ, hắn ngay lập tức thôi động lôi hệ đấu khí trong cơ thể đến mức tận cùng, trong nháy mắt thi triển Ngạnh Lôi và Lôi Bì Giáp, bên cạnh đó hắn cũng không quên vận chuyển Huyết Khí Tiên Công để phòng hờ bất trắc.
Mà ngay khi Đăng Dương thi triển tất cả võ kỹ bị động phòng thủ của bản thần thì cũng là lúc hỏa cầu ập đến.
Chỉ nghe ‘Bùm!’ một tiếng vang dội, hoa lửa tung bay ngợp trời, chỉ trong chớp mắt đã phá hủy một góc lầu ba, đồng thời đục ra một cái lỗ to tướng trên trần nhà.
Còn Đăng Dương, bản thân trực tiếp hứng chịu vụ nổ uy lực cũng là bị hất văng khỏi căn nhà ba tầng, rơi thẳng xuống dưới mặt đất bên dưới.
Có điều, tại thời điểm cơ thể bị thổi bay đó, Đăng Dương đã trong âm thầm mà ném trả lại hai trái lựu đạn, bao gồm một quả lựu đạn choáng và một quả lựu đạn nổ.
Hai quả lựu đạn này được ném ra đúng vào lúc hỏa vân vẫn tràn ngập không trung, cộng với rơi xuống tầng một cùng với vô số mảnh vụn đổ nát của tòa nhà, khiến cho Thái Chử không cách nào nhận ra được.
Đứng dưới tầng một, Thái Chử tận mắt trông thấy Đăng Dương bị hỏa cầu thổi bay mà cười lạnh không thôi, ánh mắt hiện rõ sự đắc ý nồng đậm. Chỉ là, nụ cười gai mắt này của hắn còn chưa kéo dài bao lâu thì bổng nhiên
Đùng… Đùng… hai tiếng nổ vang dội như muốn xé rách màn nhĩ đột ngột vang lên.
Đi kèm với nó chính mà một luồng áp lực khủng bố ập thẳng vào người Thái Chử, trong chớp mắt đã thổi bay hắn lên không trung với từng mảnh, từng mảnh kim loại sắc nhọn găm sâu vào người, khiến cho hắn trọng thương nghiêm trọng.
Như thế còn chưa hết, không chỉ hứng chịu áp lực và sát thương kinh khủng từ quả lựu đạn nổ, Thái Chử còn bị quả lựu đạn choáng còn lại làm cho tất cả năm giác quan hoàn toàn tê liệt, mắt mù, tai điếc, trong đầu lại không ngừng vang lên từng tiếng ong ong như thiên chung trên trời, nhất thời khiến cho linh hồn của hắn bần bật run rẫy, linh hồn lực tán loạn không thông.
Bất quá, bấy nhiêu đây vẫn chỉ là món khai vị mà thôi, hai quả lựu đạn mà Đăng Dương thả xuống đồng loạt phát nổ, ngay lập tức kích hoạt bốn trái lựu đạn nổ mà hắn đã cẩn thận chôn giấu dưới mặt đất trước đó.
Một giây sau hai tiếng nổ đầu tiên.
Đùng… Đùng… Đùng… Đùng… đại sảnh tầng một tiếp tục phải hứng chịu thêm bốn vụ nổ kinh thiên triệt địa nữa.
Trong chớp mắt, cả sàn nhà liền biến thành hố bom, cả không gian tràn ngập khói lửa nóng rực, kình lực sinh ra ngay lập tức tàn phá bừa khắp nơi, từ vách tường, trụ nhà cho đến tất cả vật dụng cũ nát còn sót lại bên trong căn nhà ba tầng hoang tàn, toàn bộ đều bị hủy diệt chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Mà Thái Chử lại đứng ngay chính giữa sự tàn phá khủng khiếp đó, không cần nói cũng biết, kết quả của hắn thê thảm như thế nào. Chính mà chi năm xẻ bảy, chết ngay tức khắc, đến cả một cơ hội nhỏ nhoi để làm ra phản ứng, hắn cũng không có, trong chớp mắt đã hoàn toàn bị nổ banh xác.
Uy lực của lựu đạn nổ đúng là cực kỳ kinh khủng nhưng lại không kéo dài quá lâu, chưa đến vài giây thời gian trôi qua, tất cả hỏa vân đan hoàn toàn tan biến vào không trung, để lại sau lưng một mảnh hoang tàn đổ nát.
Tiếp theo đó, bên trong căn nhà hoang phế lại bắt đầu vang lên hàng loạt âm thanh ‘răng rắc’ vô cùng vui tai, đi cùng với nó là từng vết nứt rạn bắt đầu từ một trong tám cột trụ chống nhà, sau đó liền lấy một tốc độ mà mắt thường có thể quan sát được, như một lấm lới nhện mà nhanh chóng lan rộng ra cả căn nhà.
Cuối cùng, toàn bộ căn nhà hoang phế liền ầm ầm sụp đổ, nhất lên một trận khói bụi mịt mù.
Cách đó không xa, Đăng Dương khẽ ôm ngực ho khan vài tiếng, nhìn căn nhà ba tầng ầm ầm sụp đổ mà hài lòng mỉm cười
“Ngươi tưởng Hồn Sư là ngon à, ta không đánh lại còn không thể chôn sống ngươi sao? Ha ha… khụ khụ, mẹ kiếp, quả hỏa cầu đó đúng là đau thật!”
Trong khi Đăng Dương còn đang vui mừng lẫn lộn, liên tục ôm ngực ho khan thì âm thanh thông báo của AI đột ngột vang lên
< < Ngài đã giết chết một Nhất Tinh Hồn Sư, nhận được 1200 điểm sinh mạng > >
< < Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Phục Thù, nhận được phần thưởng là khai mở lớp nhân vật bổ sung – Pháp Sư, hệ pháp sư là ngẫu nhiên > >
< < Kỳ Ngộ ‘Con Đường Hồn Sư’ chính thức kết thúc > >
< < Chủ nhân, hiện tại ngài đã muốn lập tức kích hoạt lớp nhân vật Pháp Sư của mình? > >
Đăng Dương nghe vậy, trong lòng hơi tính toán một chút thì nhẹ nhàn lắc đầu “Không vội, trước hết ta vẫn còn công việc quan trọng phải làm, mà trời cũng sắp sáng rồi, phải tranh thủ làm xong trong đêm nay mới được”
< < Ý của ngài là Lôi gia? > >
“Ừ!” Đăng Dương ừm khẽ một tiếng “Có điều trước khi đi Lôi gia, ta phải lấy một thứ cái đã!”
Nói rồi, Đăng Dương liền đem một Bình Sinh Lực uống vào, phóng người lướt đến tàn tích của căn nhà ba tầng đổ nát, ra sức tìm kiếm viên Bảo Khí Hồn Châu kia.
Chỉ thấy Đăng Dương dựa theo trí nhớ mà đi đến bên trên vị trí mà Thái Chữ đã từng đứng, từ trong người hắn, một thanh tiểu kiếm màu trắng phá không bay ra, tựa như một cái máy chém mà bắt đầu đào xới đống đổ nát lên.
Mất khoản mười phút sau, Đăng Dương cuối cùng cũng đã tìm ra được cái xác rách nát tả tơi của Thái Chử, mà viên Hồn Châu kia chính là vẫn còn nắm chặc trong cánh tay đứt đoạn của hắn.
Lấy được Hồn Châu rồi cất vào bên trong túi đồ hệ thống, Đăng Dương liền tăng nhanh tốc độ, ào ào lao thẳng về phía Lôi Phủ cách đó hơn 2km.
--------*-*--------
Trong đêm tối tĩnh mịch gần bốn giờ sáng, Đăng Dương như một u linh của địa ngục là điên cuồng lao nhanh qua từng con phố không một bóng người, cuối cùng sau mười phút thời gian, hắn cũng đã đến trước Lôi Phủ.
Dựa vào trí nhớ lúc trước, Đăng Dương tìm đến một góc tường tương đối vắng vẻ của Lôi Phủ mà nhún người nhảy vào, sau đó lại thoáng xác định phương hớn một chút rồi phong đi.
Mục tiêu đầu tiên của hắn cũng không phải trực tiếp đi tìm Lôi Nam mà là chạy đến Đan Phòng, nơi lưu trữ tất cả đan dược của Lôi gia, đồng thời cũng là bệnh xá.
Cẩn thận giấu mình trong màn đêm, Đăng Dương âm thầm tiếp cận Đan Phòng.
Lúc này, Đan Phòng đang có vẻ vẹn một đội hộ vệ chưa đến mười người canh gác, với thủ lĩnh chỉ là một tên Võ Giả cao cấp mà thôi.
Đối với Đăng Dương, việc sử lý đám hộ vệ này là vô cùng đơn giản.
Chỉ thấy, dưới chân Đăng Dương lóe lên lôi điện bạch sắc, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh mà lao thẳng vào bên trong đám võ giả, Bình Minh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, nhẹ nhàn chém chặt vài cái, tất cả đám hộ vệ, kể cả tên Võ Giả cao cấp kia đều lập tức chết ngay tại chỗ, hoàn toàn không thể phản kháng.
Một là tốc độ Đăng Dương quá nhanh, hai là cách biệt thực lực giữa hai bên lại cực kỳ lớn, dẫn đến không có bất kỳ một cơ hội nào để cho đám hộ vệ có thể sống sót quá năm giây dưới lưỡi kiếm sắc lạnh của hắn.
Cái này, ngươi ta gọi là ‘sức mạnh tuyệt đối’!
Vẫy nhẹ một chút máu huyết còn đọng lại trên lưỡi kiếm, Đăng Dương chậm rãi đẩy đại môn Đan Phòng, đi vào bên trong.
Bởi vì đang là ban đêm, bên trong Đan Phong hoàn toàn tối đen như mực, không người qua lại, duy chỉ có phòng chữa thương nằm sâu bên trong Đan Phòng, là có chút ánh sáng le lói, đồng thời cũng là nơi tam trưởng lão Lôi gia – Lôi Tiến đang dưỡng thương.
Mà lý do Đăng Dương tìm đến nơi này đầu tiên cũng chính là vì để giết tên trưởng lão này của Lôi gia.
Có điều hắn cũng không vội xông thẳng vào bên trong mà tranh thủ lượng một vòng toàn bộ Đan Phong, cướp đoạt hết tất cả đan dược được cất chứa tại đây.
Dù nói Lôi gia lúc này đã đứng bên bờ vực của sự diệt vong nhưng lạc đà gầy cũng hơn ngựa béo, bên trong Đan Phong lúc này vẫn còn lưu trữ rất nhiều đan dược hỗ trợ tu luyện, đan dược chữa thương cũng như đan dược tăng tiến tu vi võ đạo cấp thấp như Võ Khí Đan sơ cấp.
Đối với Đăng Dương hiện nay, số đan dược này đã hoàn toàn không thể giúp ích được hắn bao nhiêu trên con đường tu luyện, giá trị cũng không phải là quá lớn. Tuy nhiên bọn chúng lại được cái số lượng rất nhiều, tính sơ sơ cũng hơn trăm viên đan dược chứ không ít, nếu như đem toàn bộ bán vào bên trong Cửa Hàng hệ thống, số điểm Tích Lũy nhận được cũng là kha khá.
< < Ngài vừa bán thành công 1 viên Bổ Huyết Đan, nhận được 2 điển Tích Lũy > >
< < Ngài vừa bán thành công 5 viên Võ Khí Đan sơ cấp, nhận được 55 điển Tích Lũy > >
< < Ngài vừa bán thành công 9 viên Phục Thương Đan, nhận được 18 điển Tích Lũy > >
< < Ngài vừa bán thành công 2 viên Bổ Huyết Đan, nhận được 4 điển Tích Lũy > >
….