Hào Quang Mặt Trời

Chương 166: Ai mới là rác rưởi?




Diệp Khắc Linh thành công đột phá Võ Sư trung cấp, Đăng Dương tu luyện Cửu Ảnh Kiếm Ý cũng đã có chút tiểu thành, Tiểu Hắc lột xác đến quái thú bậc 3, Phạm Liên Hoa luyện chế thành công loại đan dược có độ khó không phải nhỏ - Trùng Hồn Đan.
Trong khoản thời gian hơn một tháng này, mỗi người đều đã có cho mình một chút thành tựu nhất định.
Có điều trên thế giới này, không có cuộc vui nào là kéo dài mãi mãi, cũng đã đến lúc tiệc phải tàn.
Dù rằng cực kỳ không mong muốn nhưng Phạm Liên Hoa vẫn phải bị rịn chia tay Đăng Dương và Diệp Khắc Linh.
Mà hai người Đăng Dương đối với dáng vẻ quyến luyến này của Phạm Liên Hoa cũng là có chút không nỡ, dù sao một tháng sống bên cạnh nhau, trải qua trùng điệp biến cố vui buồn lẫn lộn, cả ba cũng đã xem nhau như bằng hữu mà thật lòng đối đãi.
Tuy nhiên, không nỡ thì không nỡ, hai người Đăng Dương vẫn phải thẳng thừng cắt đứt, dù rằng lần này trở về, mục tiêu của cả ba người đều là trấn Lạc Ngôn, thế nhưng con đường của bọn họ là huyết hải thâm cừu, còn của Phạm Liên Hoa lại là cuộc sống thường nhật yên ổn, hai yếu tố này, theo lẽ tự nhiên đã là không thể song hành với nhau.
Thông qua hang động ẩm ướt, tiến vào Vũ Trúc Lâm, Đăng Dương đeo một tấm ba lô da rắn tự chế trên vai, nhìn Phạm Liên Hoa, khẽ cười nói
“Đưa tiễn đến đây là được rồi. Đường về trấn Lạc Ngôn ở hướng đông, ta và Diệp cô nương đi về hướng tây, chúng ta cũng nên chia tay thôi”
Phạm Liên Hoa có chút không nỡ, khẽ lúc lắc cánh tay của Diệp Khắc Linh, bộ dạng tiểu cô nương làm nũng nói
“Hay là Linh tỷ đi với muội đi, về Bách Dược Đường của ông muội, đến lúc đó, mỗi ngày đều được ăn đan dược, tu vi của tỷ sẽ gia tăng vù vù như tên lửa, không nhất thiết phải lăn lộn nay đây mai đó, ăn gió nằm sương với tên nhà quê này”
Nhìn Phạm Liên Hoa nũng nịu, Diệp Khắc Linh thật sự là không nỡ rời xa, yêu thương đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen dài của nữ hài, cười nói
“Nếu là người tự do, có lẽ tỷ cũng sẽ cùng muội đi về Bách Dược Đường. Có điều, tỷ đã là người có sư môn đàng hoàng, trong người vẫn còn treo nặng trách nhiệm với gia tộc, tỷ không thể bởi vì muội mà buông bỏ hết tất cả được. Mà tỷ cũng biết chắc, muội sẽ không để tỷ trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa, có đúng hay không?”
Nghe vậy, Phạm Liên Hoa buồn tủi gật đầu, Diệp Khắc Linh nói đúng, mặc dù nàng có chút ương bướng thật nhưng nếu vì thế mà làm ảnh hưởng đến Linh tỷ, nàng sẽ càng tự trách mình hơn.
“Được rồi, tiểu muội muội khả ái đáng yêu của ta lại chạy đâu mấy rồi?” Diệp Khắc Linh khẽ nhân cằm nhỏ Phạm Liên Hoa lên, từ tốn hôn nhẹ xuống trán nàng một cái, nuông chiều nói “Nghe lời tỷ, không được buồn có biết không! Cũng không phải sau này chúng ta không thể gặp lại, người ta thường nói, biệt ly là để một lần nữa trùng phùng, không đúng sao?”
Nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ gần trong gang tất, lại nghe đến âm thanh mềm mại như tiên cầm, sự khó chịu trong lòng Phạm Liên Hoa liền vơi đi bớt phần nào, mặc dù vẫn còn cực kỳ không nỡ nhưng đã đỡ bức bối hơn trước rất nhiều.
“Muội biết rồi!” Phạm Liên Hoa ừm nhẹ một tiếng, sau đó liền ôm chầm lấy Diệp Khắc Linh, chôn vùi đầu nhỏ vào trong vòng ngực đầy đặng của nàng
Một lúc sau, Phạm Liên Hoa mới quyến luyến rời đi, mím môi cười “Biệt ly là để trùng phùng, tỷ hứa rồi đấy nha, không được quên muội muội nhỏ bé đáng yêu này đâu đấy”
“Được, tỷ nhớ rồi, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau, vào một tương lai không xa!” Diệp Khắc Linh cũng gật mạnh đầu, cười nói
Ở bên cạnh, Đăng Dương nhìn hai tỷ muội ân ân ái ái mà cảm thấy bản thân không khác gì một cái cột điện vô tri, tựa như một người vô hình bên trong thế giới của hai nàng.
Khẽ khàn giọng một chút, Đăng Dương bất đắc dĩ nói “Được rồi, hai nàng mà cứ thế làm tới nữa, ta thật sự làm quan ngại sâu sắc về xu hướng tình yêu của hai người đó nha!”
Đăng Dương vừa nói xong, ngay lập tức bị hai ánh mắt sắc như dao cạo chiếu thẳng vào người mà nổi hết cả da gà, lập tức vô cùng biết điều ngậm chặt miệng lại, thành thành thật thật mà tiếp tục đóng vai một cái cột điện vô hình.
Phận làm nam nhi, chính là đau khổ như thế đấy.
Có điều lần này còn chưa để hai nàng bắt đầu một màn trình diễn tình cảm sướt mướt thì từ phương xa, một tiếng vó ngựa gầm vang kéo đến.
Chỉ thấy, sâu trong mảnh rừng trúc um tùm, một thanh niên cưỡi trên một con Liệt Diễm Chiến Mã đang gào thét chạy đến, tốc độ cực nhanh.
Tên thanh niên này, không ai khác chính là Lôi Bân đang trên đường tìm kiếm Phạm Liên Hoa. Tính cho đến hiện tại, hắn cũng là đã chạy suốt một ngày đường rồi cho nên thân thể có chút lộn xộn, dính đầy bụi đất, nhìn qua vô cùng chật vật và mệt mỏi.
Tuy nhiên đến khi xuyên qua tầng tầng trúc ảnh, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Phạm Liên Hoa, mọi sự mệt mỏi bổng nhiên đều không cánh mà bay, chỉ còn lại duy nhất ý cười nồng đậm hiện rõ trên mặt hắn.

‘Ha ha, cuối cùng cũng tìm được nàng rồi, uy hiếp của gia tộc cũng sắp được mình dễ dàng hóa giải’ Lôi Bân hưng phấn cười thầm trong lòng.
Chỉ là nụ cười của hắn còn không kéo dài được bao lâu, sắc mặt bổng nhiên đột biến, ánh mắt co rụt lại nhìn đến hai bóng hình đang đứng ngay bên cạnh Phạm Liên Hoa
‘Đây… đây… đây? Hai tên ma đầu này tại sao lại xuất hiện bên cạnh Liên Hoa, đáng chết’
Hốt hoảng chửi lớn trong lòng, Lôi Bân nào dám do dự, ngay lập tức liền kéo mạnh dây cương, quay đầu Liệt Diễm Chiến Mã lại mà điên cuồng bỏ chạy.
Tại vị trí trước cửa động, ngay khi Lôi Bân vừa xuất hiện, Phạm Liên Hoa đã nhận ngay ra thân phận của hắn nhưng rồi còn chưa nói một lời, Lôi Bân đã đột nhiên quay đầu chạy đi, làm cho nàng ngạc nhiên vô cùng.
“Lôi Bân ca ca, ta ở đây này, huynh chạy đi đâu thế?” Phạm Liên Hoa đưa hai tay lên miệng tạo thành hình dáng như một cái loa, vội vàng hét lớn.
Có điều mặc cho nàng hét to hô nhỏ thế nào, Lôi Bân cũng không có một chút ý định nào là dừng lại.
Bất quá, có dừng lại hay không, nay đã không phải là việc hắn còn có thể tự mình quyết định nữa rồi.
Ngay khi trông thấy Lôi Bân xuất hiện, Đăng Dương đã cười như không cười nhìn qua Diệp Khắc Linh bên cạnh “Nàng hay ta?”
“Để ta!” Diệp Khắc Linh lạnh lùng nói, sau đó, từ lưng nàng liền mọc ra một đôi vũ dực hoàn toàn được ngưng tụ từ hàng trăm thanh phong đao sắc lẹm.
Vũ dực đập mạnh một cái, tốc độ của Diệp Khắc Linh trong nháy mắt bạo tăng đến cực hạn, tựa như một bóng ma màu xanh lướt đi trong rừng trúc, chưa đến mười giây thời gian đã đuổi kịp Lôi Bân, một trao vung ra dễ dàng tóm gọn hắn mang về.
Vù một tiếng, Diệp Khắc Linh đã một lần nữa trở về, đem Lôi Bân ném thẳng xuống mặt đất dưới chân Đăng Dương, cười nhạt nói
“Giải quyết hắn thế nào?”
“Giết!” Không cần suy nghĩ nhiều, Đăng Dương liền lạnh lẽo nói.
Vừa nói, Bình Minh kiếm bên hông đã xuất ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm hắc sắc ngân vang một trận kiếm minh sắc lạnh, không chút nương từ liền lạnh lùng đâm xuống.
“Không!!!” Hai tiếng hét thất thanh cùng lúc vang lên, một của Lôi Bân và một là của Liên Hoa.
Lôi Bân bởi vì sợ chết mà hét lên cũng không có gì quá kỳ lạ, nhưng Phạm Liên Hoa cũng cất tiến hét thì liền làm cho Diệp Khắc Linh ngạc nhiên không thôi.
“Liên Hoa, muội nhận thức hắn?”
Phạm Liên Hoa lúc này đã chấn kinh đến cực điểm, lập tức vung tay hất văng trường kiếm của Đăng Dương qua một bên, nhất thời khiến cho cánh tay trúng phải một vết thương không nhẹ, vội vàng chạy đến bên cạnh Lôi Bân, quan tâm hỏi
“Lôi Bân ca ca, huynh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Diệp Khắc Linh nghi hoặc nhìn bộ dạng phi thường quan tâm, lo lắng của Phạm Liên Hoa đối với Lôi Bân, mày liễu khẽ nhíu chặt, quay qua nhìn Đăng Dương
“Chuyện này là thế nào?”
Đăng Dương bất đắc dĩ nhún nhẹ hai vai, bình tĩnh nói “Hắn chính là hôn phu của nàng, hai người bọn họ đã đính hôn từ nữa năm trước rồi”
“Hôn phu? Đính hôn?” Diệp Khắc Linh có chút bất ngờ “Ta thật không nghĩ mắt nhìn người của Liên Hoa lại kém đến như vậy! Thế nhưng lại đính hôn với một tên rác rưởi!”
Đau đớn nằm dưới đất, Lôi Bân biết rõ một khi đã rơi vào tay hai tên ma đầu trước mắt, mạng sống của hắn cũng xem như chấm dứt, sau đó lại nghe Diệp Khắc Linh luôn miệng chửi bới bản thân là đồ rác rưởi nên giận quá hóa cười, ánh mắt hắn đỏ ngầu đầy sự điên cuồng, mạnh tay xô ngã Phạm Liên Hoa qua một bên, chỉ thẳng vào mặt hai người Đăng Dương mà gầm thét
“Rác rưởi, ngươi nói ai là rác rưởi? Ta sao? Ha ha, nếu nói về rác thì chính hai tên ma đầu các ngươi mới là loại bẩn thiểu nhất trong rác rưởi, các ngươi khiến cho Lôi gia chúng ta nhà tan cửa nát, máu chảy thành sông, dồn cho chúng ta rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục”
“Thật không hiểu hai tên ma đầu man rợ các ngươi lấy tự tin ở đâu ra mà mở miệng chửi chúng ta là rác rưỡi? Mẹ nó, rác rưỡi ông nội các ngươi, bọn cầm thú vô nhân tính!!!”
“Bị rơi vào tay các ngươi xem như ta tận mạng, muốn chém muốn giết thì làm nhanh đi, còn muốn ta cuối đầu, đừng có… a!”
Lôi Bân còn chưa chửi xong thì bổng nhiên hét thảm một tiếng, há mồm phun ra một ngụm máu đỏ tươi, cả người bởi vì quá mức đau đớn mà co ro như con tôm nằm trên mặt đất.
“Bảo ngươi là rác rưởi thì ngươi chính là rác rưỡi, mà đã là rác rưỡi thì không được ý kiến!” Đăng Dương nhàn nhã thu chân lại, tùy ý nói.
Ngồi sõng soài ở một bên, Phạm Liên Hoa nghe toàn bộ lời nói điên cuồng của Lôi Bân mà lâm vào ngạc nhiên vô tận, ánh mắt to tròn ngập tràn ý vị không dám tin tưởng mà nhìn đến hai người Đăng Dương, đôi môi nhỏ run run hỏi
“Linh tỷ, tên nhà quê, tất cả những gì Lôi Bân ca ca nói đều là sự thật sao?”
“Ha ha, còn có thể là giả sao?” Lôi Bân ôm ngực nôn ra một ngụm máu bầm đõ thẩm, nhịn đau nói
“Liên Hoa, nàng đừng để hai tên ma đầu này lừa gạt, ả kia chẳng phải là Linh tỷ chó má gì cả mà thật ra chính là tên sát thủ Bóng Ma điên cuồng giết người bên trong trấn Lạc Ngôn đấy”
“Còn thằng mặt người dạ thú kia, cho đến tận hôm nay, ta vẫn thật sự không ngờ được, chính bản thân ta đã tự tay dẫn sói đói vào nhà. Nếu không phải do hắn, Lôi gia ta cũng không đến nước phải thảm như vậy, bị hai gia tộc Hoàng - Ngọc, từng bước dồn vào chỗ chết!”
Nghe từng lời bi phẩn cùng không cam lòng của Lôi Bân, Phạm Liên Hoa cũng đã nhận ra được, tất cả những điều hắn nói đều hoàn toàn không phải là bịa đặt, thế nhưng trong thâm tâm nàng vẫn ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi mà nhìn đến hai người Đăng Dương, cố gắng cắn môi hỏi lại một lần nữa
“Linh tỷ, những điều Lôi Bân ca ca nói đều là sự thật sao? Tỷ thật sự là tên sát thủ Bóng Ma giết người không ghê tay kia sao?”
“Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà các ngươi vẫn muốn đeo tấm mặt nạ đó lên người, dám làm mà không dám nhận?” Khó khăn trừng ánh mắt thống hận nhìn lên, Lôi Bân nhe hàm răng đầy máu, cười lạnh nói
Nhìn ánh mắt còn ôm chút hi vọng chờ mong của Phạm Liên Hoa, Diệp Khắc Linh khẽ thở dài một tiếng, gật đầu nói “Không sai, ta chính là tên sát thủ Bóng Ma kia!”
Tuy nhiên còn không đợi Phạm Liên Hoa làm ra phản ứng, Diệp Khắc Linh đã tiếp tục nói
“Bất quá, trong khoản thời gian một tháng sống chung này, muội nghĩ tỷ là loại ma đầu lấy giết người làm niềm vui kia sao?”
Phạm Liên Hoa mở lớn đôi mắt kinh ngạc, vô thức lắc đầu
Diệp Khắc Linh vuốt nhẹ vết xẹo khó thấy sau vành tai, ngước mặt nhìn trời, thanh lãnh cười nói
“Nếu như không có biến cố mười hai năm về trước, có lẽ giờ khắc này, ta cũng sẽ giống như muội, là một đại tiểu thư ngây thơ trong sáng!”
“Biết cố mười hai năm về trước?” Lần này không chỉ Phạm Liên Hoa mà cả Đăng Dương lẫn Lôi Bân đều lâm vào ngạc nhiên
Thu tầm mắt lại, lướt qua bộ dạng kinh ngạc của Đăng Dương và Phạm Liên Hoa, rồi cuối cùng dừng lại trên người Lôi Bân, Diệp Khắc Linh lạnh lùng nói
“Với cương vị là thiếu tộc trưởng của Lôi gia, ắt hẳn ngươi cũng biết về biến cố mười hai năm về trước chứ?”
Bị Diệp Khắc Linh chỉ mặt gọi tên, Lôi Bân thầm nghĩ lại một chút, sau đó sắc mặt đang ngạc nhiên của hắn liền chuyển thành đại biến
“Chuyện đó, không lẽ ngươi… ngươi… ngươi…!”
Thấy Lôi Bân ngươi ngươi một lúc mà chẳng thể thốt nổi nên lời, nét băng lãnh trên khuôn mặt tuyệt mĩ của Diệp Khắc Linh càng đậm hơn
“Hừ, nếu ngươi đã không nói được, vậy thì để ta nói thay ngươi vậy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.