Hào Quang Mặt Trời

Chương 122: Phạm Côn Bằng




Bên ngoài căn nhà một tầng nho nhỏ, Đăng Dương lúc này cũng không khá hơn Phạm Liên Hoa là mấy, há mồm mà cố gắng hít vào từng ngụm lương khí, điên cuồng áp xuống tà hòa trong người.
‘Mẹ cha nó, hù chết ca rồi, thân hình của cô nàng này cũng quá dọa người đi, xém tý nữa thôi là mình cắn răng làm liều rồi’ Đăng Dương lau mồ hôi tráng mà chửi lớn trong lòng.
Nếu hắn mà không kiềm chế được, thật sự liều mạng chơi ngay là luôn thì không biết hậu quả tiếp theo sẽ như thế nào nữa. Tuy nhiên, hắn có thể chắc chắn một điều là trăm phầm trăm là không toàn mạng di ra khỏi cái Bách Dược Đường này.
Trong lúc Đăng Dương còn đang thở dốc, ‘kẻo kẹt’ một tiếng, cánh cửa của căn nhà hai tầng chậm rải mở ra, sau đó nam tử áo đen cùng một vị lão giả râu tóc bạc phơ sóng vai bước ra.
Thấy Đăng Dương khom người xuống đất, nam tử áo đen tưởng là hắn đang ngửi hoa liền lớn tiếng gọi
“Tiểu huynh đệ, ngươi lại đây, sư tôn muốn gặp ngươi!”
“Có ta!” Bị gọi tên, Đăng Dương cố gắng bình ổn nhịp tim, khôi phục lại bộ dáng bình thường nhất có thể rồi động thân đi đến.
Khi đến trước hai người lão giả cùng nam tử áo đen, Đăng Dương liền ôm quyền cuối đầu “Vãn bối Đăng Dương, lần đầu gặp Phạm lão!”
Phạm lão nghe vậy thì khoát thay, nét mặt hồng hào hơi cười nói “Không cần đa lễ, ngươi chính là người muốn bán cổ thư về luyện đan thuật?”
“Đúng vậy, chính là ta!” Đăng Dương cười đáp, sau đó liền lấy Thiên Lý Dược Kinh từ trong ba lô ra, khẽ đưa tới trước mặt Phạm lão “Đây chính là cuốn cổ thư đó, mong Phạm lão xem qua”
Nhìn cuốn cổ thư phủ màu thời gian trên tay Đăng Dương, ánh mắt Phạm lão luôn luôn đạm mạc liền thoáng lóe sáng, đưa tay cầm lấy cổ thư rồi cẩn thận lật ra từng tơ xem xét.
Đọc qua trang đầu tiên còn chưa có gì nhưng xem đến trang thứ hai, trang thứ ba rồi trang thứ tư, ánh mắt Phạm lão đã bắt đầu dị động, hai tay cầm lấy Thiên Lý Dược Kinh đã không nhịn được nữa mà kích động đến run rẫy.
Đứng phía đối diện, Đăng Dương thấy thế liền cười thầm trong lòng, xem ra lần mua bán này là thành công cái chắc rồi.

Mất một lúc sau, Phạm lão mới gấp Thiên Lý Dược Kinh lại, cố gắng áp chế lấy tinh thần hưng phấn cùng ham muốn nghiên cứu của mình, ánh mắt nhìn Đăng Dương đã nhu hòa hơn không ít mà cười nói
“Tiểu huynh đệ tên Đăng Dương đúng không? Không biết tiểu huynh đệ muốn bán cuốn kinh thư này với giá bao nhiêu?”
Nghe Phạm lão hỏi đến, Đăng Dương hơi thả lỏng thân hình, hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nói “Phạm lão, ta bán cuốn cổ thư này cũng không phải vì tiền, mà muốn đổi lấy một lọ độc dược”
“Độc dược?” Phạm lão cùng nam tử áo đen đều đồng loạt kinh ngạc
Đăng Dương bộ dạng thành thật nói “Không giấu gì Phạm lão, bản thân ta lúc này đang mang đại cừu trên người, thế nhưng kẻ thù của ta lại quá hùng mạnh, mạnh đến nổi ta không cách gì đối mặt cho nên ta muốn dùng cuốn cổ thư này đổi với Phạm lão một thứ độc dược có thể độc chết được hắn!”
Phạm lão cùng nam tử áo đen nghe thấy thế, rốt cuộc cũng thở ra một hơi.
Phạm lão khẽ cười nói “Ngươi là muốn báo thù sao? Vậy thì được, ngươi nói đi, ngươi muốn loại độc dược như thế nào? Mặc dù hiện nay chỗ ta không có sẵn độc dược nhưng với quyền cổ thư này, ta sẽ đặc biệt tự thân luyện chế cho ngươi một bình”
Nghe vậy, Đăng Dương liền mừng rơn trong lòng, cẩn thận liệt kê ra những yêu cầu của hắn đối với thứ độc dược kia
“Loại độc dược mà ta cần thuộc loại độc khí, có thể lập tức giết chết Võ Tướng hoặc Võ Sư cao cấp. Nếu có thể không màu, không mùi, không vị thì càng tốt!”
Nghe rõ môt loạt yêu cầu mà Đăng Dương liệt kê ra, Phạm lão rơi vào trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lại nói
“Độc khí không màu, không mùi, không vị thì có rất nhiều loại, thế nhưng để có thể ngay lập tức giết chết Võ Tướng thì hơi khó, nhiều lắm cũng chỉ có thể độc hắn trọng thương mà thôi”
“Độc trọng thương cũng được, chỉ cần làm cho hắn mất đi năm mươi phần trăm sức chiến đấu là được rồi, đến lúc đó, ta có thể thận tay giết chết hắn” Đăng Dương không chút do dự liền gật đầu nói
Phạm lão thấy vậy thì khẽ gật đầu “Đã vậy thì được rồi, trong hôm nay ta sẽ bắt tay vào luyện chế loại độc dược này luôn, nhanh thì ba ngày, chậm thì một tuần, tiểu huynh đệ sẽ có độc dược mà mình muốn. Bất quá cuốn cổ thư này…”
“Ta có lời hứa của Phạm lão là được rồi, cuốn cổ thư này, ngài cứ cầm lấy, giờ nó chính thức đã thuộc sở hữu của ngài rồi!” Đăng Dương nghe qua liền hiểu ý, lập tức cười nói
Nhận thấy Đăng Dương tuy trẻ nhưng lại có tính cách hào sảng không ngờ, Phạm lão vô cùng hợp nhãn mà bật cười “Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, Đăng Dương tiểu huynh đệ, ta tin chắc tương lai sau này của ngươi sẽ sáng lạn vô cùng đấy”
Đúng ngay lúc này, một tiếng nói nũng nịu bất chợt vang lên, tiếng nói mà đối với Đăng Dương không khác gì tiếng gọi của tử thần
“Ông ơi, ông vừa nói ai là anh hùng xuất thiếu niên đấy?” Phạm Liên Hoa không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Đăng Dương, một bộ dạng cô gái nhỏ mà cười hỏi
Thấy Phạm Liên Hoa xuất hiện, ánh mắt Phạm lão hiện lên sự sủng ái nồng đậm, liền cười đáp
“Anh hùng xuất thiếu niên chính là chỉ vị Đăng Dương tiểu huynh đệ đây”
Nói rồi, Phạm lão khẽ chỉ tay vào Phạm Liên Hoa, mỉm cười giới thiệu với Đăng Dương “Tiểu huynh đệ, còn đây là cháu gái đích tôn của ta, Phạm Liên Hoa!”
Phạm Liên Hoa nghe thấy thế, lại tựa như làm bộ không quen biết Đăng Dương, khẽ đưa bàn tay ngọc ngà của mình ra cười nói
“Chào ngươi, lần đầu gặp mặt, ta gọi Phạm Liên Hoa!”
Tuy rằng nàng đây là đang mỉm cười, thế nhưng thu vào mắt Đăng Dương lại không khác gì giọng nói của ác quỷ, nhất là ánh mắt bén nhọn như dao găm đó, tựa như muốn đâm mù hai mắt của hắn ngay tức khắc.
Mang tâm trạng thấp thỏm, Đăng Dương hơi hơi run rẫy nắm lấy bàn tay trắng mịn ấy, cố nặng ra nụ cười còn khó coi hơn khóc
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, ta là Đăng Dương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.