Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 27: Thế giới vì có ngu ngốc mà trở nên tươi đẹp




Chú rể thiếu niên há miệng không nói gì, tức giận đến quay đầu bỏ đi.
Phạm Tiểu Ngư đang chuẩn bị lấy ánh mắt xem thường mà đưa tiễn, chú rể thiếu niên đột nhiên xoay người lại, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt lại cứng ngắc vô cùng, cứ như có cánh tay vô hình nào đó đang tự ý kéo vẹo cơ mặt của hắn, gắng gượng cố nặn ra một vẻ mặt có tên gọi là “tươi cười”.
“Tiểu muội muội, muội nhìn xem, có biết đây là cái gì không?” Chú rể thiếu niên lục lọi ngực rồi lại lục lọi tay áo, cuối cùng từ bên hông lôi ra một miếng bạch ngọc trong suốt xinh đẹp, đung đưa trước mặt Phạm Tiểu Ngư, tự cho rằng đã dùng giọng điệu hết sức thân thiện.
Nhìn miếng ngọc bội có sợi dây tua màu đỏ cờ rủ xuống, Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy cảnh này quen quen.
Được rồi, đám có tiền bọn các người đều thích động chuyện gì cũng đem tiền đem ngọc đến câu dẫn người nghèo như nàng đây, vậy thì nhận miếng ngọc bội này coi như đền bù cho việc người này xông loạn nhà riêng đi!
Tiểu Ngư trừng mắt nhìn, giấu đi chút giảo hoạt sâu trong mắt, nhìn thẳng miếng ngọc bội, thuận theo tự nhiên nhận lấy vai đồ ngốc, ngoan ngoãn trả lời: “Cục đá màu trắng.”
Ack… chú rể thiếu niên vẻ mặt nhất thời càng thêm cứng ngắc.
Tiểu Ngư trong lòng cười thầm, tiếp theo lại bổ sung một câu: “Cục đá rất đẹp.”
“Đúng, là một cục đá rất đẹp.” Chú rể thiếu niên hiển nhiên là chịu đựng tức giận, dụ dỗ tiếp: “Muội có thích không?”
Tiểu Ngư nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Thích, có thể đem chơi.”
“Vậy muội muốn có nó không?”
“Muốn.” Câu này thực ra là nói rất thật lòng, Thượng Quan phủ có tiền như vậy, chú rể thiếu niên này lại là con trai độc nhất của nhà Thượng Quan, thứ đeo trên người không phải đồ tốt mới là lạ, nếu có thể lấy được miếng ngọc này về tay, ít nhất giá trị cũng phải mấy chục thậm chí mấy trăm lượng bạc chứ?
“Tốt lắm, nếu muội có thể ngoan ngoãn trả lời đại ca ca mấy câu hỏi, đại ca ca sẽ đem cục đá rất đẹp này tặng cho muội.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên là thật.”
Tiểu Ngư cắn đầu ngón tay một chút, làm bộ như do dự, sau đó ngoài dự đoán của chú rể thiếu niên mà lắc lắc đầu: “Ta không muốn nữa.”
Chú rể thiếu niên cuống lên: “Sao muội lại không muốn nữa?”
Tiểu Ngư nói cộc lốc: “Cha ta nói, không thể tùy tiện lấy thứ gì của người khác.”
Chú rể thiếu niên hơi kinh ngạc, nói: “Muội không phải sợ, đây là đại ca ca tự nguyện tặng cho muội, cha muội sẽ không mắng.”
Tiểu Ngư lùi lại từng bước, sợ hãi lắc lắc đầu: “Lần trước Lí bá bá cho Tiểu Ngư đồ ăn ngon, cha nói Tiểu Ngư ăn trộm, đánh mông Tiểu Ngư rất đau.”
Nhà Thượng Quan và tiểu chính thái chỉ đi ngang qua kia không giống nhau, cả tòa trang viên to tướng của người ta sừng sững tọa ở đó, nếu biết nàng chiếm đoạt ngọc bội quý giá của tiểu công tử nhà Thượng Quan, vậy thì phiền toái có thể rất lớn. Nàng tham quý tham tài, nhưng yếu tố đầu tiên là đường lui phải xếp đặt ổn thỏa trước đã, tuy rằng luôn tính toán như vậy rất mệt, nhưng trên đời tiện nghi nào có thể dễ dàng kiếm được chứ, cho dù có là tiền rơi trên mặt đất cũng phải cúi người xuống mới có thể nhặt được vào tay cơ mà!
Chú rể thiếu niên hẳn là rất không hiểu biết về giao tiếp với trẻ nhỏ, lại càng không quen nói chuyện với một đứa dù “ngốc” rồi lại “ngốc” như Phạm Tiểu Ngư đến rút cả gân mặt, trên mặt rõ ràng bày ra vẻ không kiên nhẫn, miệng lại muốn khẩu thị tâm phi cam đoan các kiểu, nhưng Phạm Tiểu Ngư vẫn chỉ lắc đầu, khiến một lúc sau hắn không còn nhẫn nại nổi nữa, rốt cuộc nổi giận hung dữ nói: “Vậy ngươi muốn thế nào mới chịu tin đây hả?”
Phạm Tiểu Ngư hợp thời bày ra vẻ mặt sợ hãi, có điều kỹ xảo của nàng còn chưa được hoàn hảo, mắt ngập đầy nước không phải muốn chảy ra là chảy, đành làm bộ sợ hãi liên tục lùi lại mấy bước, sau đó cố ý không cẩn thận va đổ phải bút mực và xấp giấy Tuyên Thành hôm trước mới mua cho Đông Đông, danh chính ngôn thuận che khuất đôi mắt oa oa khóc lớn, cũng nhanh chóng vụng trộm bôi nước miếng lên khóe mắt.
Chú rể thiếu niên vốn muốn lấy ngọc bội dụ dỗ Tiểu Ngư nói ra Phạm Đại đi đâu để nhanh chóng tìm được biểu tỷ yêu quý của mình, không ngờ phí công nửa ngày trời vẫn chỉ tắc tị ở giai đoạn hỏi Tiểu Ngư đồng ý hay không đồng ý trao đổi, một câu cũng chưa hỏi được, tâm tình quả thực phiền muốn chết, nào còn chú ý đến Tiểu Ngư khóc thật hay khóc giả vờ nữa.
Đôi mày anh tuấn nhíu chặt, hắn liền cúi xuống nhặt bút mực giấy dưới mặt đất lên, đổ ít nước trà trên bàn vào, mài mài vài cái, sau đó dưới ánh mắt “hiếu kỳ” của Phạm Tiểu Ngư đại bút vung lên viết mấy câu, lại lấy ra trong túi tiền một con dấu, thở một tiếng đập phịch xuống.
So với tìm được biểu tỷ, một miếng ngọc bội nho nhỏ hắn căn bản không đặt vào mắt.
“Nào, đây là giấy cam đoan đại ca ca tuyệt đối không lừa gạt muội, cha muội về nhà nhìn thấy sẽ không đánh muội.” Chú rể thiếu niên chỉ vào trên bàn nói, “Bây giờ thì muội có thể trả lời câu hỏi của ta chứ?”
“Giấy cam đoan?” Tiểu Ngư trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc xem trái xem phải xem trên xem dưới, đáy lòng đã sớm cười đến nở hoa, tên ngốc này, vậy mà thật sự viết giấy cam đoan, hứa hẹn đem ngọc bội tặng cho Phạm Tiểu Ngư, còn nói là vĩnh viễn không hối hận.
“Đúng, có thứ này, cha muội tuyệt đối sẽ không đánh muội, còn khen muội là giỏi nữa đấy!”
“Ưm!” Phạm Tiểu Ngư mặt mày hớn hở gật mạnh đầu.
“Tốt lắm, bây giờ muội nói cho đại ca ca, muội có biết thúc thúc ở đâu không?” Chú rể nhỏ cuối cùng cũng ra câu hỏi thứ nhất, lại sơ ý bỏ qua vẻ sung sướng từ sớm trong giọng nói ngây thơ của Phạm Tiểu Ngư.
“Thúc thúc ta…” Phạm Tiểu Ngư lần này thật ra cũng thực sự lo lắng nên trả lời thế nào cho phải.
“Nói cháu biết.” Đúng lúc Phạm Tiểu Ngư chuẩn bị dùng một chỗ nào đó tùy tiện lừa cho chú rể thiếu niên đi tìm, một thanh âm rất nhỏ đột nhiên lọt vào tai nàng.
Phạm Đại? Phạm Tiểu Ngư trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt lại nhanh chóng quyết đoán gật gật đầu: “Ưm, ta biết.”
“Hắn ở đâu?” Chú rể thiếu niên mừng rỡ giọng cao lên.
“Nói ta ở Mai Gia Loan, rồi lại nói cho hắn nữ nhân kia cũng ở đó.”
Phạm Tiểu Ngư không vội trả lời, cố ý tiến lên mấy bước, ánh mắt chăm chăm nhìn vào ngọc bội trong tay hắn, cũng khéo léo chắn giữa chú rể và cái bàn đặt tờ giấy cam đoan, sau đó sợ hãi giơ cánh tay nhỏ bé.
Chú rể thiếu niên không chút do dự đem ngọc bội bỏ vào bàn tay nhỏ của nàng.
“Lúc sáng sớm, thúc thúc dẫn theo một đại tỷ tỷ rất xinh đẹp, nói muốn đến một nơi có thật nhiều thật nhiều hoa mai.” Phạm Tiểu Ngư hài lòng thu tay lại, vô cùng ngoan ngoãn nói, thuận tiện bịa chuyện, “Tiểu Ngư cũng muốn đi, nhưng thúc thúc không cho ta đi.”
“Nơi có thật nhiều thật nhiều hoa mai là nơi nào?” Chú rể thiếu niên vội kêu lên, nghe nói là Phạm Đại dẫn biểu tỷ cùng đi, trên mặt rõ ràng là tràn ra vẻ ghen tuông.
“Chính là nơi có thật nhiều thật nhiều hoa mai nở.” Phạm Tiểu Ngư giả ngu, bất quá vẫn là có lòng tốt chỉ cho hắn một con đường sáng: “Trong thôn các thúc thúc bá bá đều biết mà.”
Lời còn chưa dứt, chú rể thiếu niên đã xoay người vội vàng chạy ra cửa, vọt vào trong làn mưa phùn trắng xóa.
Hắn vừa rời đi, Phạm Tiểu Ngư lập tức cất tờ giấy cam đoan có con dấu kia, lại nhìn lại ngọc bội trong tay, mặt mày toàn bộ cười tươi như hoa.
Kỳ thật, nàng dùng là loại kỹ xảo diễn xuất vụng về đến không thể vụng về hơn được nữa, bất quá sự thật chứng minh, trên thế giới đúng là có một loại người gọi là ngu ngốc, vui vẻ khom lưng chắp tay cầu người khác nhận lấy tài vật vốn đang thèm đến nhỏ dãi, tiểu chính thái ngày đó như thế, chú rể nhỏ hôm nay cũng vậy. Bất quá, thế giới của nàng lại đúng là vì đám ngu ngốc này mới trở nên đẹp hơn, ngũ lượng bạc là gì chứ, miếng ngọc bội này mới thực sự là món hời lớn nha!
“Hắc hắc, Tiểu Ngư, món lời to thu được hôm nay thúc thúc cũng nên được một phần chứ?” Phạm Tiểu Ngư chỉ cảm thấy ngoài biển mưa một cơn gió ùa đến, Phạm Đại đã cười hì hì bước vào cửa, đầy mặt mũi đầu tóc đều ẩm ướt vì mưa.
“Đàm Nhi gì đó kia đâu?” Phạm Tiểu Ngư cất ngọc bội vào trong ngực áo, hỏi thẳng: “Nàng rốt cuộc là người nào của thúc? Tại sao vừa nhìn thấy thúc liền đuổi theo? Tại sao thúc vừa nhìn thấy nàng liền bỏ chạy? Hiện giờ nàng đang ở đâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.