Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 13: Bán thịt rừng




Trước khi đi, Phạm Thông lén để lại cho bác Lữ gái một con gà rừng, Phạm Tiểu Ngư nhìn thấy, nhưng chỉ mỉm cười, không chỉ trích phụ thân tự quyết định.
Chỉ cần bọn họ thật tâm tính toán vì gia đình mà không phải lạm dụng lòng thương hại, tin rằng sau này nhất định sẽ dần tốt hơn.
Đợi lấy lại được chút tiền vốn, nàng cũng phải ngẫm lại có nên học các tiền bối xuyên qua lợi dụng tri thức kiếp trước kiếm chút tiền bạc hay không… Tuy theo cặp sinh đôi thập phần kiêu ngạo mà nói nàng hiện giờ cốt cách tuyệt đối là kỳ tài luyện võ vạn người có một, chỉ cần chăm chỉ luyện công, tương lại tuyệt đối là đệ nhất nữ hiệp, bất quá xét qua kinh nghiệm từ phụ thân và Nhị thúc mà nói thì, làm nữ hiệp hiển nhiên là không có tiền đồ.
Cuộc sống dân cổ đại đã đủ lạc hậu, nàng cũng không muốn cả đời mình đều sống khổ cực như thế này, cho nên vấn đề cơm no áo ấm là mục tiêu đầu tiên của nàng, cuộc sống tương lai ít nhất cũng phải đạt tới mức thường thường bậc trung mới được.
Rời khỏi cửa hàng của bác Lữ gái, Phạm Tiểu Ngư vừa suy nghĩ vừa đi theo hai huynh đệ sinh đôi khiêng thú rừng vào chợ của trấn, vừa nhìn đã không khỏi hoảng sợ, chỉ một cái liếc mắt thôi, con phố dài cùng lắm ba bốn mươi thước, tính cả nhà bọn họ mà tổng cộng đã có bốn hàng bán thịt thú rừng.
Có câu kỳ hóa khả cư*, nhưng đối thủ cạnh tranh nhiều như vậy, sao dễ bán được giá cao?
Nhìn huynh đệ họ Phạm thành thành thật thật đem thú rừng của mình đặt xuống ngồi một chỗ giống mấy nhà kia, không nói tiếng nào chờ khách đến, Phạm Tiểu Ngư âm thầm lắc đầu, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Thôn trấn này dù không lớn, tuy nhiên xung quanh trong vòng hơn mười dặm cũng chỉ có một cái trấn như vậy, dân cư xung quanh quen sáng sớm đi chợ rồi còn về nhà làm việc, bởi vậy, giờ cũng là lúc náo nhiệt nhất, dù là quán ven đường hay cửa hàng to đẹp cũng đã bắt đầu buôn bán từ sớm, tiếng người bán rao hàng ồn ào, to đến mức hai con cáo nhỏ sợ hãi run run, rúc vào trong lòng Tiểu Ngư núp kín.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nếu muốn giữa nhiều đối thủ cạnh tranh thế kia mà mình vẫn có thể bán được giá cao, phải hiểu một chút giá cả của người ta.
Phạm Tiểu Ngư nhìn người đến người đi qua ngã tư đường, mấy người bán kia còn chưa chú ý đến mình, liền dặn dò hai huynh đệ trước chưa cần vội bán, chính mình núp sau những người đi đường dạo qua một vòng những quầy bán thú rừng khác, cẩn thận nhìn hàng của họ, lại nghe bọn họ buôn bán cò kè mặc cả, so sánh với hàng của nhà mình, hoàn toàn yên tâm.
Xem ra võ công cao vẫn thực có lợi, bất luận là về chủng loại hay chất lượng, hàng của nhà nàng đều vượt xa, chỉ cần có người mua, không lo giá cả bị rẻ.
Phạm Tiểu Ngư để cho hai người đem hai con lửng* to hơn hai mươi cân, một con sói đặt chỉnh tề ở phía trước dễ nhìn thấy, phía sau bày những thỏ hoang gà rừng bình thường, lại hỏi Phạm Đại Phạm Thông giá thường bán, sau đó nói:
“Cha, đợi lát nữa nếu có người hỏi chúng ta bán giá bao nhiêu, hai người đừng đáp, để con đến bán.”
“Nhưng con đã từng bán những thứ này bao giờ đâu?” Phạm Thông ngơ ngác.
“Khắp đường cái đều bán hàng đấy thôi, nhìn sẽ biết, tóm lại đợi lát nữa có người mua, hai người ở bên cạnh nhìn là được.” Phạm Tiểu Ngư dặn trước.
Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, ngoan ngoãn ngồi xuống một bên, để chỗ chính giữa cho Tiểu Ngư.
Thú rừng được phân loại rõ, những người đi qua quả nhiên để ý đến nhiều hơn, không ít người đến hỏi đám lửng và sói kia, tuy nhiên vừa nghe giá Tiểu Ngư nói liền lắc đầu bỏ đi.
“Tiểu Ngư, giá này có phải cao quá hay không?” Khi mấy người khách đều đã bỏ đi, Phạm Thông nhịn không được lo lắng nói.
“Yên tâm.” Tiểu Ngư ngồi trên bậc thang một góc tường, không chút hoang mang đùa nghịch cáo con trong lòng, một chút cũng không sốt ruột.
Vừa rồi mấy người khách đó quần áo bình thường, nhìn là biết dân chúng gia cảnh nghèo khó, giống bọn họ, mua gà rừng thỏ hoang về cải thiện bữa ăn một chút thì có thể, nhưng tuyệt đối không có khả năng tiêu tiền mua con lửng về làm thức ăn, không thể xem như khách hàng đúng nghĩa được, có đi cũng không tiếc. Hơn nữa trấn nhỏ này dù không lớn nhưng cũng không ít phú hộ, huống chi thời gian còn sớm, không tin là bán không được.
Dòng người vẫn tiếp tục qua lại lui tới, người hỏi giá có, người lắc đầu bỏ đi cũng nhiều, Phạm Thông gấp đến độ đứng ngồi không yên, chốc chốc lại đi coi xem mấy hàng khác có bán được không, mỗi khi thấy người ta bán được hàng lại nghĩ phải khuyên Tiểu Ngư, nhưng nhìn Tiểu Ngư vẫn nhàn nhã chơi đùa với cáo con, vẻ mặt như Lã Vọng câu cá, lại đành đem lo lắng nuốt vào trong. Mà Phạm Đại bên cạnh, tuy rằng là kẻ gánh trách nhiệm lớn nhất, lại vô tâm vô phế tuyệt không sốt ruột, một tay bắt ra một cái kiếm quyết, thỉnh thoảng lại chuyên chú cân nhắc suy nghĩ, việc thú rừng có bán được hay không dường như không chút liên quan gì đến hắn.
“Thịt thú rừng này bán thế nào?”
Ngay khi Phạm Thông gấp đến muốn bốc hỏa, một người y phục chỉnh tề giống như quản gia dẫn theo hai tùy tùng đứng trước hàng.
Phạm Thông vội đứng dậy, đang muốn nói, góc áo lại bị Tiểu Ngư kéo mạnh, đành chịu im miệng.
“Xin hỏi đại thúc, thúc là muốn mua một con hay là mua hết?” Tiểu Ngư cười tủm tỉm hỏi.
Người giống quản gia kia đầu tiên lướt qua Phạm Thông bộ dáng muốn nói lại thôi, Phạm Đại thờ ơ, mới đưa mắt nhìn Tiểu Ngư, cười nheo nheo mắt nói:
“Mua một con thì thế nào? Mua hết toàn bộ thì thế nào?”
Phạm Tiểu Ngư đem cáo con ôm trong lòng giao cho Phạm Đại, đứng lên cười ngọt ngào:
“Nếu mua một con đương nhiên có giá một con, nếu đại thúc mua toàn bộ, giá nhất định sẽ ưu đãi hơn chút rồi.”
“Vậy nếu ta chỉ mua con lửng kia thôi thì có giá bao nhiêu?” Quản gia kia cười nói.
Phạm Tiểu Ngư giơ tám ngón tay, lắc lắc.
Quản gia kia nhíu mày, dùng mũi chân lật lật con lửng kia một chút, nói:
“Nếu con lửng này của cháu còn sống, tám mươi văn cũng không phải đắt, nhưng hiện giờ đã chết, tiểu cô nương, giá này của cháu quá là…”
“Đại thúc là muốn nuôi lửng hay sao?” Tiểu Ngư trừng mắt nhìn, trong mắt đều là vẻ tò mò.
Quản gia kia sửng sốt: “Cũng không phải.”
“Vậy đại thúc là muốn mua làm thịt ăn, hay làm thuốc, hay lấy da đây?” Tiểu Ngư hỏi lại, kỳ thực cũng là đem giá trị của con lửng lợn này nói ra hết.
Quản gia kia ngây ra một chút, sau đó nhịn không được cười ha ha, nói:
“Tiểu cô nương này, thật là khôn khéo đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.