Hào Môn Thiên Kim Giả Xuất Đạo - Nữ Phụ Bạch Liên Hoa Này Tôi Không Làm Nữa

Chương 8: Ngày Thứ Tám Chưa Xuất Đạo






edit: windy
Giống với, tối nay chương trình thanh niên hát rap tập thứ nhất của   phát sóng, đồng thời cũng bắt đầu trực tiếp.

Bởi vì không thể đối kháng lại, so với khí thế ngất trời, trang chủ rất vắng vẻ.

Chương trình phát trực tiếp lại càng ít ỏi người xem, trên cơ bản chỉ có mấy người thích hiphop là xem.

Hề Thời vốn thấy khẩn trương bởi vì hôm nay sẽ phát sóng trực tiếp cuộc sống trong ký túc, cùng với hai người bạn cùng phòng thu dọn ký túc một chút, ba người đều đã trang điểm nhẹ nhàng chuẩn bị phát sóng, kết quả sau khi phát sóng mới phát hiện, căn bản không có ai đến xem bọn họ cả.

Tổ tiết mục không thu điện thoại, bọn họ nhìn số người xem ảm đạm bên góc trên bên trái.

Vì thế ba người cùng nhau ngồi ở trong ký túc xem chương trình của bọn họ.

Tuy chương trình không nổi, nhưng có vẻ như danh tiếng cũng không tệ lắm, màn đạn vui vẻ hòa thuận, đều là khen ngợi nội dung chương trình rất được.

Mia cùng Hà Đậu xuất trận màn đạn bình luận đều là thét chói tai, không nghĩ tới con gái cũng có thể đọc rap tới soái khí tới vậy.

Cảnh của Hề Thời quay từ vị trí sau sân khấu.

Trong màn hình cô mặc váy tiên nữ tóc dài thẳng, yên tĩnh ở phía sau chờ lên sân khấu.

Vì thế lúc màn ảnh đầu tiên xuất hiện, người xem bị các loại bùng nổ cả đêm của , nhao nhao cho rằng bản thân nhìn lầm rồi.

[???]
[Mẹ kiếp cô gái này thật đẹp]
[Đẹp thì đẹp thật, nhưng cô ấy đi nhầm chỗ rồi!]
[Sao cảm thấy có chút quen mắt nhỉ]
[Mặc như này mà lại đọc rap??]
[Tôi là trẻ nhỏ hiện tại có rất nhiều dấu chấm hỏi]
Hề Thời cùng Hỏa Diêm cùng nhau lên sân khấu battle, cho dù là dùng từ gì để hình dung hai người từ hình thể, phong cách, thậm chí là màu da, đều không ở cùng một bức ảnh.

Âm nhạc bắt đầu phát lên, khúc nhạc dạo nhẹ nhàng, cô gái xinh đẹp giơ micro lên,bắt đầu bài thi của mình.

“A, ngày đầu tiên thất tình tôi đi xem phim, trời đột nhiên đổ mưa, không biết giờ phút này anh ở nơi nào, tôi muốn cho anh rõ đáy lòng tôi, rõ ràng rõ ràng, a…”
Thời gian 60 giây, nữ thí sinh đứng đoan trang trên sân khấu, tình cảm chân thành tha thiết, biểu tình chân thật, đọc nhấn rõ từng chữ, tình cảm dào dạt, cảm động lòng người.

Cũng có thể nhìn từng động tác cử động trên cơ thể cô để nhìn ra được cô cố gắng muốn rock, nhưng tổng thể lại khiến cho người ta thấy, như là một cô gái thanh thuần động lòng người bị ép nên làm liều.

Cũng không phải không ai nghi ngờ có phải cô đi nhầm chương trình không, nhưng nhìn biểu tình của các thí sinh cho mọi người thấy rõ rằng, cô không có gây cười, cô thật là đang đọc rap.

Chứng minh cái gì gọi là chỉ cần tôi không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác, chỉ cần tôi cảm thấy tôi đang đọc rap, như thế tôi chính là đang rap.


Thời gian 60 giây kết thúc, không chỉ sau khi Hề Thời xem xong phần thi của mình mà im lặng, chương trình vốn là có rất nhiều lời bình luận, giờ cũng im lặng rồi.

Cho tới cuối cùng ánh sáng chiếu sang chỗ Hỏa Diêm dường như mới tỉnh lại.

Màn đàn chính thức tăng lên:
[A a a a mẹ tôi sống lại rồi! Tôi còn ở trên đời này!!!]
[60 giây vừa rồi tôi vừa trải qua cái gì vậy hu hu hu hu hu]
[Đây là rap sao, là rap thật sao, chẳng lẽ trước kia tôi nghe rap đều là giả sao?]
[TM lớn như này rồi đây là lần đầu tiên tôi nghe được thi đọc diễn cảm hình thức rap]
[Cứu mạng! Giờ trong đầu tôi tất cả đều là phần cô ấy vừa đọc xong!]
[Trông xinh đẹp như thế vì sao muốn tham gia đọc rap? Là không đủ cao sao?]
[Tôi như thấy được bộ dáng mình lên sân khấu đọc rap… Không đúng tôi còn không xinh bằng cô ấy]
[Đây không phải là rap đây là read! Đây là read tiêu chuẩn!]
[Nói thật, đoạn rap này vừa xấu hổ lại mang theo chút buồn cười, trong buồn cười lại lộ ra chút xấu hổ ha ha ha ha ha ha]
[Tôi cũng là lần đầu tiên nghe đọc rap buồn cười thế ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Lại nói, thậm chí tôi cảm thấy có chút đáng yêu 2333333]
[Sao tôi thấy càng nhìn càng thấy quen mắt, mọi người có nhớ bức ảnh tuần trước bên không?]

Tiếp đó là Hỏa Diêm rút lui, Hề Thời đọc rap diễn cảm liền thăng cấp.

Hề Thời nhìn màn đạn kia, tuy nói đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng vẫn héo rồi.

Quả nhiên cô rap cực kì nát.

Diệp Sâm, đồ lừa đảo, đại lừa đảo.

Hà Đậu thấy Hề Thời mất mát, tay để lên cổ mình, liền an ủi: “Không sao, có nát thì thế nào, không phải là thăng cấp rồi sao.”
Sau khi nói xong cô ấy lại thấy mình nói quá thẳng thắn, liền chữa lại: “Không, ý của mình là cậu thăng cấp còn tốt hơn.”
Mia đứng lên, xoa xoa đầu Hề Thời: “Nát cũng không sao, tốt xấu gì cậu cũng mang tới niềm vui cho mọi người.”
Hề Thời: “…”
Nữ thí sinh đọc rap diễn cảm thăng cấp là do đối thủ không tôn trọng huấn luyện viên mà rút lui, vận khí chiếm được chút ít, người xem nhìn tuy nói cũng không nhịn được muốn mắng một câu sao có thể thăng cấp được, nhưng so với đối thủ kiêu ngạo kia, sau cùng cũng hiểu được cô thăng cấp cũng đúng.

Ba người đều đã xem xong sân khấu của mình, trước mắt cảm nhận kì thật tổ tiết mục làm thật sự không tồi, thật sự muốn tuyên truyền văn hóa hiphop cho người xem, hơn nữa không có cắt nối biên tập ác ý.

Ngày mai sẽ chính thức thu hình trận đấu thứ hai, ba người xem xong, đều chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.

Tập đầu của tuy không có nhiều người xem nhưng danh tiếng cũng không tệ lắm.

Tổ tiết mục cũng bày tỏ cực kì hài lòng rồi.

Nhưng mà ngay sau khi phát sóng không lâu sau, không biết thế nào, như có lực lượng mới xuất hiện, một đống người lạ hùng hổ tới trang chủ của.

Bọn bọ mở ra, trực tiếp nhảy đến phút thứ 8:12, một màn cười dày đặc, màn đạn cũng phong phú xuất hiện.

Đang nhìn tới các thí sinh tham gia dự thi xong, lật bàn loạn lên.

Là cô ấy! Là cô ấy! Chính là cô ấy!
Thiếu nữ ở trong tuần trước, khiến cho bọn họ ngồi chồm hổm cả đêm xem lại, đem một trăm ảnh chụp của thực tập sinh xem đi xem lại mà vẫn không tìm được “Em gái thần nhan” kia.

Cuối cùng cũng nhìn thấy chính diện rồi.

Không có thất vọng, chỉ có kinh ngạc.

Sao có thể đẹp đến cỡ này, vừa thanh thuần vừa ngọt ngào, chỉ nhìn một cái, liền không nhịn được tưởng tượng cô là mối tình đầu rồi.

Hu hu hu hu vì sao em không đi, vì sao em lại vào chương trình thi rap này.

Hóa ra tên của em ấy là Hề Thời.

Cuối cùng bọn họ tìm được đoạn cut phần dự thi của Hề Thời.

Sau đó xem xem, bình tĩnh, trầm mặc, tâm trạng liền phức tạp.

cũng có thi kỹ năng rap, cho nên mọi người cũng có thể phân biệt được rap tốt hay xấu.

[Được… rap đáng yêu]
[Tôi tuyên bố tôi là fan của em gái thần nhan]
[Chúc mừng em thăng cấp! Đối thủ kia thật sự rất quá đáng!]

Có không ngừng người xem của chạy qua, đại đa số mọi người vốn chỉ muốn đến em cô em gái thần nhan kia, không nghĩ đến sau đó lại say sưa xem.

Sau đó lại giật mình thấy chương trình này có vẻ không tồi lắm, có nhiều thí sinh có thực lực, đương nhiên, ấn tượng sâu nhất vẫn là đoạn đọc rap diễn cảm kia.

Cụm từ “Hề Thời, em gái thần nhan” này, lần đầu tiên lên top đầu của.

Đến ngay cả tổ tiết mục cũng trở tay không kịp, kinh ngạc nhìn lượt xem tăng cao.

Bọn họ bận bịu chiêu thương bận bịu cắt nối biên tập bận bịu làm hậu kì, sao rảnh đi quản “em gái thần nhan” của được, thậm chí hận không thể nhắm mắt làm ngơ ấy chứ.

Kết quả hiện tại mới phát hiện hóa ra cô gái đó chính là ở nhà mình.

Vậy mà nhặt được bảo bối rồi.

Xem xong tập đầu , tới phần phát sóng trực tiếp , số lượng người vào xem cũng càng ngày càng nhiều.

Bên kia, ở ký túc.

Hề Thời rửa mặt xong, mặc áo ngủ, tóc buộc nơ buộc tóc hình con thỏ từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Hà Đậu và Mia đều đã nằm ở trên giường nghịch điện thoại đắp mặt nạ.

Hề Thời không có mặt nạ, cũng không có tiền để đi mua đồ dưỡng da, trên bàn chỉ để một lọ nước mật ong.

Cô ngẩng đầu nhìn máy quay ở đỉnh đầu, sau đó xoay người hỏi hai người bạn cùng phòng: “Có thể che lại một chút không.”
Tuy không có người xem bọn họ, nhưng vẫn sẽ chiếu, buổi tối lúc đi ngủ sẽ thấy cảnh không tốt.

“Che một chút đi.” Hà Đậu từ trong game ngẩng đầu ra, “Cảm ơn, nha.”
Hề Thời: “Được.”
Cô tìm một cái mũ, sau đó bởi vì chiều cao không đủ, kéo ghế tới, chuản bị đứng lên đem mũ che máy quay đi.

Chỉ là cô không biết là, từ lúc tập đầu kết thúc, mọi người phát hiện em gái thần nhan đang thi rap, người vào xem đã rất nhiều rồi.

Mọi người ngồi chồm hổm canh giữ màn hình, nhìn thấy cô vừa mới tắm rửa xong, buộc dây tóc hình con thỏ nhỏ, mặc áo phông quần đùi từ trong nhà vệ sinh đi ra, tim liền đập rớt nửa nhịp.

[a a a a em gái nhìn qua đây!]
[Ôi đây là mặt mộc đó, này là mặt mộc đó]
[Mẹ nó này mới đúng là mặt mộc chứ, buổi tối trực tiếp đều là trang điểm rồi]
[Làn da này, đôi chân này, hu hu hu miệng không giữ nổi nước miếng rồi]
[Rất muốn]
Sau đó chỉ thấy cô nói với bạn cùng phòng hai câu, lấy cái mũ, từ từ tiến sát lại máy quay.

Càng ngày càng gần, sau đó thậm chí sắp sát mặt rồi.

Kiểu khoảng cách chết này, toàn bộ ưu khuyết điểm trên mặt đều bị máy quay phóng đại lên, chỉ cần có chỗ nào thiếu, thì đó là xấu gấp đôi.

Nhưng khuôn mặt 360 độ kia xuất hiện lên, càng ngày càng gần, không phóng rõ thấy chỗ thiếu, nhưng người xem đã quên mất hô hấp tim đập rộn lên.

Màn đạn cũng quên phát.

Đến cả hô hấp cũng dừng lại, màn hình đột nhiên đen kịt.

Hề Thời cầm mũ trong tay che máy quay đi.

Cô che máy quay xong, vỗ vỗ tay, đang chuẩn bị từ trên ghế bước xuống, Mia đang lướt mạng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Hề Thời, mặt nạ trên mặt rơi ra một nửa.


Mia: “MD!”
Hề Thời sợ tới mức suýt nữa đứng trên ghế không vững, nhanh chóng chống vào tường: “Sao, làm sao vậy?”
Mia nhìn Hề Thời ở trên ghế, mặt kinh ngạc: “Hề Thời, hình như cậu… lên hot search rồi.”
Hề Thời nghe xong khó hiểu nhíu mày: “Hot search?”
***
Buổi tối, Giang Hành Triệt vẫn tăng ca đến cỡ cả tòa chỉ có phòng của tổng giám đốc là còn sáng đèn.

Tề Chu tiến vào bưng tách cà phê đã nguội của anh đi, sau đó đổi sang một tách mới.

Giang Hành Triệt nhìn bóng lưng của Tề Chu, bỗng dưng nghĩ đến cuộc nói chuyện trước kia.

Tề Chu, nói chuyện với Hề Thời.

Anh nghe rõ nội dung nói chuyện của hai người.

Hề Thời không mở miệng nhờ anh giúp đỡ, một chút cũng không, thậm chí còn nói lung tung, cái gì mà “Thăng cấp” “Chơi một vòng”.

Giang Hành Triệt nói cho chính mình là cô không cần, thì anh cũng không cần quản.

Sau đó không biết thế nào, anh mở điện thoại ra, mở weixin, không ý thức, mở ra giao diện trò chuyện.

Là của anh và Hề Thời.

Cuộc trò chuyện dừng lại ở nửa tháng trước, lúc từ hôn.

Từ sau khi Hề Thời tới tìm anh ở buổi tiệc tối đó, cuộc trò chuyện liền im bặt.

Cô không đi tìm anh, cũng không nhắn tin cho anh.

Giang Hành Triệt kéo lên trên, phần lớn tin nhắn đều từ phía Hề Thời.

Trước kia mặc dù là lúc anh ở nước ngoài, Hề Thời cũng thường xuyên tìm anh, cách một hai ngày, gửi tin nhắn hỏi anh ăn cơm với gì, hoặc là gửi mặt cười, tính toán giờ bảo anh nghỉ ngơi, không cần tăng ca suốt.

Anh rất ít trả lời lại, cô cũng không thèm để ý tới.

Giang Hành Triệt kéo về tin nhắn cũ, xong nhìn tới bây giờ đã im bặt, tâm tình tự dưng phiền toái không hiểu được.

Mấy tin nhắn này giống như đã thành thói quen, mãi đến một ngày không thấy nữa anh mới phản ứng kịp.

Anh hít vào một hơi, tắt màn hình, dựa vào lưng ghế tựa, nhắm mắt lại, ép mình không suy nghĩ nữa.

Nhưng mà có đôi khi không như mong muốn, một người, càng ép mình không nghĩ nữa, lại càng không thể khống chế được suy nghĩ.

Bắt đầu suy nghĩ cô bởi vì một ánh mắt của anh mà nhảy nhót, nghĩ cô muốn luôn vào lúc anh không để ý mà xuất hiện mỉm cười với anh, thậm chí nghĩ tới những đêm, cô ở dưới thân, kêu ưm ưm.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.