Hào Môn Thiên Kim Giả Xuất Đạo - Nữ Phụ Bạch Liên Hoa Này Tôi Không Làm Nữa

Chương 13: Ngày Thứ Mười Ba Chưa Xuất Đạo






edit: windy
Tuy bởi vì đầu lưỡi bị đau mà nói không rõ ràng, nhưng trên cơ bản mọi người nghe đều hiểu rõ.

Sáu người nhóm Lưu Quang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Thời nhẫn nhịn không khóc.

Phòng trực tiếp đã trực tiếp cắt biểu tình của cô lại làm gói biểu cảm.

Mọi người lúc này mới phản ứng kịp, ngày đầu tiên Hề Thời tham gia nhóm Lưu Quang đã bị lập một đống quy tắc, có một điều chính là không được khóc không được rơi một giọt nước mắt nào, nếu không sẽ bị phạt chạy bộ.

Nghĩ đến một đống quy tắc không nhân tính của hội ác nhân, lại nhìn lại biểu tình đáng yêu ra sức nhịn khóc lúc này, dù là người nào cũng không nhịn được mà hô một tiếng em gái thật thảm.

Quần chúng xem trực tiếp vừa rồi vẫn cười đột nhiên rớt nước mắt.

[Quá đáng thương quá đáng thương quá đáng thương rồi! Nhóm Lưu Quang sao lại nhẫn tâm như thế!]
[Để cho cô ấy khóc! Để cho cô ấy khóc! Các người mau để cho cô ấy khóc đi hu hu hu hu hu]
[Nhóm Lưu Quang thật xấu xa! Các người bắt nạt con gái nhà người ta tới mức người ta không dám khóc, các người thật xấu xa!]
[Hề Thời bị bắt nạt 23333]
[Cái biểu tình này, mẹ nó mặt Hề Thời không chỉ sinh ra đã đẹp, tính cách cũng sinh ra ở điểm max dễ thương]
[sinh ra ở điểm max dễ thương +1]
[Biểu tình vừa rồi có ai chụp màn hình lại không, tôi muốn làm gói biểu cảm hu hu hu quá đáng yêu rồi]

Trong phòng luyện tập, sáu người nhóm Lưu Quang đối mặt với Hề Thời rõ ràng đau đến hốc mắc đỏ lên lại cứ thế không dám khóc, nhất thời không nói gì.

Dù sao quả thật quy tắc là bọn họ đưa ra.

Nhưng lúc trước khi ra quy tắc đó, chủ yếu là không muốn trong lúc luyện tập lại sợ hãi khóc sướt mướt đòi rút lui thôi, quả thật cũng không ngờ tới hôm nay lại có trường hợp luyện rap dẫn tới cắn phải đầu lưỡi đến mức đau đến khóc lên.

Sáu người đối mặt với Hề Thời sống chết kìm nén không khóc, trong lòng cảm giác rất có tội, như đang do dự nói nếu không cô cứ khóc đi, kết quả đạo diễn đã thấy được tình huống bên này, đúng lúc gọi bác sĩ theo tổ quay phim đi tới.

Hề Thời bị đưa đi, bác sĩ đưa Hề Thời về phòng bôi thuốc, sau đó dặn mấy ngày tới không được ăn đồ cay.

Hề Thời cuối cùng cũng không có đau tới muốn khóc nữa, chỉ là nói vẫn không lưu loát, bác sĩ nói phải đợi tới ngày mai mới đỡ.

Nhưng mà buổi công diễn lần thứ hai càng ngày càng gần.

Hề Thời nhịn đau luyện hai câu, biểu tình đau đớn trên mặt khiến Icy nhìn không được, đem mũ đội lên đầu cô: “Đừng luyện nữa.”
86 nghĩ tới bộ dáng ngày đó mình lập quy tắc với Hề Thời, hơi không tự nhiên, sau đó lại thay biểu cảm thành hung dữ: “Từ giờ trở đi không cho đọc rap!”
“Nếu không, nói một chữ chạy một vòng.”
Hề Thời vừa nghe vừa nhanh chóng ngậm miệng.

Tuy nghe qua 86 nói có chút hung dữ, nhưng cẩn thận xem xét, rõ ràng thấy đây là cách quan tâm người khác của hội ác nhân.

Hề Thời nghe được, người xem trực tiếp cũng nghe được.

Màn đạn:
[Hóa ra đây là cách quan tâm của hội ác nhân]
[Có một chút ấm áp]
[Mũ Icy, ưm tôi cũng muốn đội mũ của Icy]

Vì thế cả buổi chiều Hề Thời không mở miệng, chỉ có thể ngồi xổm trong phòng luyện tập xem bọn họ luyện.

Trước lúc học từ lặng lẽ quay đầu nhìn lén còn bị mắng, hiện giờ thì hay rồi, có thể quang minh chính đại mà xem rồi.

Có thể là bởi vì trận đấu trước quá khẩn trương nên không chú ý tới các thí sinh khác, sau khi Hề Thời xem xong nhóm Lưu Quang luyện tập, cả tâm lý đều rung động rồi.

Cực kì có tiết tấu và có lực lượng, thậm chí đến mỗi nhịp trống, đều đang bộc lộ ra sức sống của bọn họ.

Đồng thời nhạc lại cực kì phong phú.

Hiphop cũng thuộc loại âm nhạc lưu hành, nhưng người bình thường nhắc tới rap nhắc tới hiphop, nhất là thế hệ trước, mọi người đều sẽ không tự chủ được mà tranh cãi ầm ĩ và sẽ nghĩ tới là những từ nghe không rõ, nhưng Hề Thời phát hiện ra kì thật cũng không phải như vậy.

Đại đa số các ca khúc hay là biên khúc hay ca từ đều làm người ta cảm giác thấy mới mẻ, không phải làm nhiễu lỗ tai mà là êm tai, giá trị tuyệt đối được đặt ở mức được nghe đi nghe lại.

Làm một reader thi đọc diễn cảm, Hề Thời cảm thấy hình tượng của nhóm Lưu Quang hình như càng ngày càng lớn lên, nhìn trong ánh mắt bọn họ thậm chí đều đã phát sáng, tất cả đều là sùng bái.

Buổi sáng Hề Thời cắn phải đầu lưỡi đau đến muốn khóc lên biểu tình không dám khóc của cô bị người ta cắt tạo thành gói biểu cảm, trên đầu còn thêm hình tai mèo, ghép với dòng chữ “Nhịn xuống” “Chết cũng không thể khóc trước ác nhân”.

Mà lúc này biểu cảm này lại bị người ta cắt ra, ghép đủ loại câu từ, từ reader nhìn lên đến học sinh nhìn lên đến gà cay nhìn lên đến nghèo khó nhìn lên đến đẹp trai nhìn lên …
Gói biểu cảm càng ngày càng nhiều, nhanh chóng truyền khắp nơi.

Vì thế lúc tối Hề Thời trở về ký túc, nhìn đến weixin, Diệp Sâm hỏi thăm tình hình đầu lưỡi cô một chút, sau đó, gửi liên tiếp cho cô mấy gói biểu cảm.

Hề Thời tập trung nhìn vào, phát hiện nhân vật trong gói biểu cảm thế mà toàn là cô.

Cô hoảng sợ với đủ loại biểu cảm này, vội vàng đánh chữ hỏi Diệp Sâm: “Anh anh anh làm lúc nào!”
Diệp Sâm: “Không phải tôi làm!”
“Cô không xem hot search sao? Rapper cắn lưỡi.”
Hề Thời: “???”
Diệp Sâm: “Xem đi, rapper cắn lưỡi lọt top, chính là cô.”
Hề Thời vừa nghe thấy hot search liền khẩn trương, hít vào một hơi, tay nhỏ run rẩy, mở bảng hot search ra.

“Rapper cắn lười” đang ở vị trí thứ 7, vị trí thứ 9 là “Nhóm Lưu Quang”.

Cô bấm vào, sau đó kinh ngạc.

Bên trong bình luận đều là gói biểu cảm hôm nay cô luyện rap cắn phải lưỡi, còn có mấy cảnh cắt nối “Tiểu bạch hoa reader + hội ác nhân nhóm Lưu Quang”.

Dưới bình luận đều là cười ngất, tất cả đều đập bàn kêu gào tổ hợp này kết hợp thật quá hợp.

Hề Thời không nhìn thấy mấy bình luận mắng chửi mình, thậm chí có người dùng ảnh chụp của cô là ảnh đại diện bình luận: [Mọi người tới nhìn em gái thần nhan rapper cắn lưỡi lớn lên xinh đẹp Hề Hề tử của chúng tôi một cái đi, có nhan sắc có chân có eo còn đang học rap nữa theo dõi em ấy thật sự không thiệt!]
Hề Thời nuốt nước miếng một cái, sau đó đem đoạn bình luận này chụp màn hình gửi cho Diệp Sâm: “Cái này… Có phải chính là fan trong truyền thuyết không…”
Cách nửa phút sau Diệp Sâm trả lời lại: “Này không gọi là fan thì gọi là gì?”
“Người ta có siêu thoại nói về cô đấy biết không.”
“Mở một trang cá nhân đi, tôi đăng kí cho cô hay là cô tự đăng kí?”
Hề Thời có chút xấu hổ hỏi: “Ách cái kia… Có thể hỏi một chút không, siêu thoại là cái gì?” Cô có nghe qua siêu thoại này nọ, nhưng bởi vì không ở trong vòng, cho nên hơi mơ hồ.

Diệp Sâm: “…”
Cách một lúc lâu sau anh ta mới trả lời lại: “Vậy để tôi mở cho cô vậy.”
“Được, cảm ơn ~” Hề Thời gửi cho Diệp Sâm một biểu cảm cảm ơn, sau đó để điện thoại xuống.

Cô nghĩ tới bức ảnh cô được lấy làm ảnh đại diện kia.

Hiện tại cô có fan rồi.

Cô cũng có fan của mình rồi.

Mà không chỉ có fan, hai người bạn cùng phòng cô cũng rất tốt, nhóm Lưu Quang tuy hung dữ, kì thật cô biết, bọn họ cũng rất kiên nhẫn chỉ dạy cô.

Hề Thời nghĩ đến, đột nhiên chua xót.

Từ trước đều là cô dùng thời gian để thích người khác, cô toàn tâm toàn ý đi thích người khác, lại chưa từng có người thích cô.

Giang Hành Triệt không thích cô, bác trai bác gái không thích cô ăn nhờ ở đậu, mấy tiểu thư họp lại rủ đi mua đồ xa xỉ cùng uống trà chiều, cũng không thích cô.

Cô chưa bao giờ biết hóa ra cảm giác được người khác thích là thế này, thật giống như đã quen cho đi, đột nhiên nhận được thiện ý từ người khác, chân tay sẽ bắt đầu luống cuống.

Bởi vì nhận được thiện ý, vì không phụ lòng những người thích cô, Hề Thời ngầm nắm tay lại, hạ quyết tâm nhất định toàn lực thi đấu, luyện thật tốt phần rap của cô.



Ngày hôm sau, Hề Thời đến phòng luyện rất sớm.

Miệng vết thương cô còn đang khép lại, nhưng đã có thể nói chuyện bình thường rồi.

Lúc sáu người nhóm Lưu Quang đến thấy Hề Thời đang ôn tập mấy video nhảy rap kinh điển.

Cách ngày thi còn ba ngày.

Hề Thời nhìn thấy đồng đội tới, đứng lên, chào hỏi bọn họ.

86 hỏi đầu tiên: “Đầu lưỡi đỡ chưa?”
Hiện tại Hề Thời nhìn thấy mỗi người đều cảm thấy rất thân thiết, cười rộ lên ánh mắt cong thành hình mặt trăng: “Không đau nữa rồi.”
Icy nghe xong gật gật đầu.

Nếu đầu lưỡi tốt rồi, như thế bắt đầu nội dung hôm qua, chính thức nghiên cứu trận đấu rồi.

Hề Thời nghe Icy nói cho cô biết kế hoạch sắp xếp của bọn họ.

Quan điểm lớn nhất của cuộc thi rap battle chính là tư thế giương cung bạt kiếm của hai bên, cùng với thí sinh cần phải freestyle hoàn toàn, cũng là thể hiện năng lực rap ngẫu hứng.

Nhưng mà hiện tại Hề Thời rap đều đã rất vất vả, rõ ràng cho thấy càng không có năng lực rap ngẫu hứng, cho nên cô được sắp xếp là người lên sân khấu đầu tiên, đầu tiên phát động công kích với đối thủ.

Bởi vì người đầu tiên chỉ cần công kích người khác, rồi sau đó người tiếp theo còn cần freestyle phản kích với công kích của đối thủ trước.

Cho nên Hề Thời làm người công kích đầu tiên, chỉ cần bọn họ viết xong từ trước, lên sân khấu chỉ cần rap là được.

Hề Thời nghe được mình được làm người xuất chiến đầu tiên, lập tức khẩn trương.
Cô biết Icy sắp xếp cô làm người đầu tiên, tuyệt đối là nguy hiểm rất lớn, hơn nữa cũng đặt kì vọng rất cao vào cô.

Nếu cô là người đầu tiên mà suy sụp liền thua, bọn họ ở phía sau khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng.

Nhưng ngoại trừ làm người đầu tiên, cô không có lựa chọn nào khác.

Hề Thời nhận lấy video mấy hôm trước nhóm Lưu Quang đã viết xong ca từ cho cô, cảm động rầm rầm.

Cô lại còn ngủ gà ngủ gật, cô thật có lỗi với mọi người.

Icy: “Ba ngày, tôi muốn cô luyện tốt đoạn này.”
Hề Thời kiên định nói: “Được.”
***
Bên kia, tại sân bắn nổi tiếng của thành phố B.

Toàn bộ lấy màu xanh làm chủ, đây là màu có thể giúp người ta tĩnh tâm.

Người đàn ông nghiêng người đứng cách bia bắn 18 mét, nhắm ngay hồng tâm, kéo dây cung.

Cung tên bay ra, bắn trúng hồng tâm.

Đây là một trong số cách giải trí của Giang Hành Triệt, nhưng mà hôm nay, anh đã bắn trúng hết, nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn không có chút cảm giác sung sướng nào.

Giang Hành Triệt bỏ cung tên xuống, tháo đai an toàn trên cánh ta ra.

Người hầu tiếp nhận cung và đai an toàn, kêu một tiếng: “Giang tổng.”
Giang Hành Triệt xoay người rời khỏi.

Tề Chu thấy thế, lập tức đuổi theo.

Trong chiếc Bentley, lái xe nắm tay lái, cẩn thận hỏi đi đâu.

Giang Hành Triệt ngồi vào xong, đóng cửa, phun ra hai chữ: “Công ty.”
Tề Chu nghe xong ngầm lắc đầu.

Trước khi tới sân bắn Giang Hành Triệt cũng đã liên tục tăng ca mấy ngày, như là máy móc không cần nghỉ ngơi, cũng không biết mệt mỏi.

Bây giờ lại muốn về công ty.

Xe liền khởi động.

Xe Giang Hành Triệt thoáng lướt qua trạm xe bus, nhìn thấy trên màn hình lớn hiện lên video tuyên truyền của , khí nóng ngào ngạt tăng lên.

Anh phát hiện mỗi một câu Hề Thời nói với anh tối hôm đó, mỗi một chữ, anh đều nhớ rất rõ ràng, không thể quên được.

Thật giống như buổi tiệc không quên được đó, y hệt ánh mắt lúc cô xoay người rời đi.

Anh chỉ có thể hít sâu để giảm bớt tích tụ trong ngực.

Sau đó nhớ tới rất nhiều lời tâm tình rất nhiều lời thề trước đây cô nói với anh, nói cô yêu anh, cô sẽ vĩnh viễn yêu anh, cô yêu anh cả đời.

Mắt Giang Hành Triệt vốn đang nhắm chặt, sau đó lại mở ra, mở miệng nói với Tề Chu ở ghế trước: “Đưa điện thoại của anh cho tôi.”
Tề Chu nghe xong sửng sốt một lát, lập tức lấy điện thoại của mình ra, mở khóa, xoay người đưa cho Giang Hành Triệt.

Giang Hành Triệt nhìn trên điện thoại của Tề Chu có app hiện lên phần video tuyên truyền quảng cáo kia.

Anh bấm vào.

Trang chủ , góc dưới bên trái là một bài ghim , trên mặt hiện là đang phát trực tiếp.

Anh bấm vào, tìm mấy phòng trực tiếp, phát hiện không phải lại đi ra, cuối cùng bấm vào phòng trực tiếp tên là “Nhóm Lưu Quang”.

Nơi này rõ ràng náo nhiệt hơn các phòng khác, đầu tiên là một làn sóng [ha ha ha ha ha ha ha] [Hề Thời thật là sinh ra ở điểm đáng yêu], còn có [Tổ hợp tiểu bạch hoa reader + nhóm Lưu Quang chính là tuyệt phối!]  màn đạn xếp thành hàng.

Sau đó Giang Hành Triệt nhìn đến hình ảnh bên trên, cô gái nhỏ hình như vừa luyện xong một đoạn, cười đến mắt cong lên, đang vui vẻ vỗ tay với một chàng trai trẻ tuổi đội mũ.

Giang Hành Triệt nắm di động, nhìn chằm chằm cô gái trong màn hình, nhìn chằm chằm biểu tình sinh động trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Nhiều năm như vậy, hình như cô chưa từng cười như vậy trước mặt anh lần nào.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.