Hào Môn Quý Phụ

Chương 3: Hoàn




8.
Bước ra khỏi nhà thầy giáo, Úc Lâm đứng cạnh tôi như một con husky tranh công: “Chị dâu, tôi vừa rồi làm khá tốt phải không?”
Lâm Diêu và bạn trai đi theo phía sau xen lời. "Ảnh đế thì thế nào? Cũng chỉ là một diễn viên…”
Tôi cau mày.
Cái này Lâm Diêu, ức hiếp tôi quen rồi, bây giờ liền bắt đầu công kích bừa bãi.
Kết quả là tôi chưa kịp nói gì thì bạn thân của tôi đã không thể kiềm chế nổi: "Cậu mỗi ngày súc miệng bằng phân à? Thối như vậy…”
Hai người chửi mắng lẫn nhau.
Minh tinh Úc Lâm nhìn bạn thân tôi rồi nói với tôi: "Chị dâu, tôi có thể đuổi theo bạn thân của chị được không?"
Tôi ôm trán.
Giữa lúc hỗn loạn, một chiếc Rolls-Royce lao tới trước mặt chúng tôi.
Bạn trai của Lâm Diêu kêu lên: "Mẹ ơi, đây không phải là mẫu xe mới nhất của BMW sao? Với lại bữa tiệc vừa kết thúc, vẫn còn người đến sao?”
Lâm Diêu chế nhạo: "Dù sao cũng không phải là Sở Lâm Lang, một con quỷ nghèo nàn.”
"Cậu nói ai là quỷ nghèo?"
"Cô nói ai là quỷ nghèo?"
Úc Lâm và bạn thân tôi đồng thanh nói, khá ăn ý.
Đúng lúc này, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc vest, đi giày da bước ra.
Trong đêm tối, anh ấy từng bước từng bước một đi về phía tôi, mỗi bước đi đều in sâu trong lòng tôi.
“Anh, anh tới rồi!"
Úc Hoành không để ý tới cậu ta, đi thẳng tới chỗ tôi, sau đó cởi áo khoác khoác cho tôi, dịu dàng vuốt mái tóc đang tung bay của tôi: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Bạn trai của Lâm Diêu mở to mắt với vẻ khó tin: "Úc tổng của tập đoàn Úc thị!"
Lâm Diêu sắc mặt rất khó coi nói: "Bọn họ có quan hệ gì?"
Úc Lâm trợn mắt nhìn cô ta: “Cô bị mù à? Đây không phải rõ ràng là quan hệ vợ chồng sao?”.
“Vợ chồng?!” Lâm Diêu cao giọng, vẻ mặt ghen tị vặn vẹo.
Úc Hoành thậm chí không buồn nhìn Lâm Diêu cùng những người khác, nắm lấy tay tôi và lên xe.
Bàn tay anh ấy ấm áp và to lớn, bao bọc lấy lòng bàn tay tôi khiến tôi cảm thấy an tâm.
Bàn tay anh ấm và to, bao bọc lấy lòng bàn tay tôi, khiến tôi cảm thấy yên tâm và xúc động.
"Úc Lâm tới đó, không gây phiền phức gì cho em chứ?”. Anh ấy hỏi.
"Sao anh biết em đến dự tiệc của thầy giáo, lại còn gọi Úc Lâm tới? Anh... không phải là anh đang theo dõi em chứ?”.
“Nếu anh nói sự thật, em có trách anh không?” Anh ấy nhìn tôi chăm chú hỏi.
Tôi:"?"
"Lần trước cùng bố vợ nói chuyện, lúc anh đang thay quần áo, ông ấy có nói chuyện với anh.”
A, nói về cái gì cơ?
"Bố vợ nói rằng em trước nay đều nói về điều tốt chứ không nhắc đến điều xấu. Từ cấp ba đến đại học và thậm chí đi làm, đều bị một cô gái tên Lâm Diêu bắt nạt. Ông ấy nói, với tư cách là một người bố, rõ ràng một đấm có thể gi ết chết một con bò, nhưng lại không thể đòi lại công lý cho con gái mình.”
"Vì vậy, anh đã an bài một tai mắt ở công ty em."
Anh ấy nhẹ nhàng chạm vào tóc tôi, ánh mắt đầy sự đau lòng: “Từ hôm nay trở đi, sẽ không có ai dám bắt nạt em nữa.”
Tôi cắn cắn môi, mắt rưng rưng.
Tôi từ nhỏ đã không có mẹ, chính là ba tôi một mình nuôi dưỡng tôi.
Ông ấy đã rất cực khổ, nên tôi không muốn nói cho ông ấy mấy chuyện vặt vãnh này khiến ông ấy phải khó chịu. Việc bị Lâm Diêu bắt nạt, tôi luôn che dấu rất tốt.
Nhưng vào lúc này, chỉ vài lời nói của Úc Hoành đã khiến cánh cửa bí mật này mở ra.
Anh ấy nhẹ nhàng ôm tôi, để tôi vùi mình vào ngực anh ấy, lồ ng ngực vững chắc và ấm áp: “Khóc đi. Khóc xong lúc sau, sẽ chỉ còn nụ cười.”
9
Về đến nhà, mắt tôi đỏ hoe như mắt thỏ.
Mẹ chồng đau lòng nói: “Ai da, đây là sao vậy con trai, con đang bắt nạt con dâu quý giá của mẹ à?”
Úc Hoành đỡ tôi ngồi xuống, bảo dì Lâm pha trà nóng và mang cho tôi chiếc khăn ấm: "Con nào dám."
Mẹ chồng vỗ ngực nói: "Ồ ồ, không phải là tốt, con dâu tốt như vậy, con làm mẹ xém sợ, nếu thật thì liệu hồn với mẹ."
Vừa nói, bà ấy vừa tiến tới nắm lấy tay tôi: "Sao tay con lạnh thế? Chắc là ở ngoài chịu ủy khuất rồi. Con nói cho mẹ, mẹ sẽ thay con làm chủ!"
"Mẹ, con không sao."
Mẹ chồng quay sang Úc Hoành hỏi: “Con trai, nói cho mẹ biết, tên khốn nào dám ức hiếp con dâu quý giá của mẹ?”
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng lo, con có thể tự xử lý được.” Mẹ chồng tuy ngốc bạch ngọt nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Bà gật đầu, vỗ vai Úc Hoành với vẻ mặt nghiêm túc: "Việc đó giao cho con, trời trở lạnh rồi, nên làm cho cái tên bắt nạt Lâm Lang đó phá sản thôi."
Tôi nhịn không được mỉm cười. Nhìn thấy tôi cười, mẹ chồng tôi cũng vui lây.
"Này mới đúng, Con cười lên trông xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Tôi thật may mắn khi có thể đến ngôi nhà này, quen biết Úc Hoành và bọn họ.
Sau khi Úc Hoành chườm nóng cho tôi xong, anh ấy đang chuẩn bị rời đi để tôi nghỉ ngơi thật tốt. Vừa đứng dậy, tôi đã nắm tay anh ấy lại.
Anh ấy sửng sốt và quay lại nhìn tôi.
Mặc dù chúng tôi đã kết hôn nhưng mấy ngày này anh ấy vẫn ngủ ngoài ghế sofa.
Anh ấy biết tôi chưa sẵn sàng nên đã cố kiềm lại bản thân.
Người đàn ông tốt như vậy vừa yêu bạn lại vừa tôn trọng bạn. Tôi còn nghi ngờ gì nữa?
Điều nghi ngờ duy nhất là tại sao anh ấy lại tốt với tôi như vậy. Nghe theo trái tim mách bảo, tôi liền hỏi điều nghi vấn bấy lâu nay vẫn giấu kín trong lòng:
"Úc Hoành, anh trước đây có phải hay không biết em?"
Nghe tôi nói xong, ánh mắt anh ấy không né tránh hay bất ngờ, mà là cảm thấy nhẹ nhõm, kèm vui mừng.
Anh ấy nói: “Cuối cùng em cũng nhớ ra anh?”
Tôi:"?"
Nhớ gì?
Tôi nhớ tôi cùng anh ấy chưa bao giờ gặp nhau trước đó, làm sao tôi có thể nhớ được, điểm giao thoa duy nhất là bức ảnh tôi lén chụp anh ấy trên thảo nguyên.
Nó hiện tại vẫn nằm một trong những cuốn sách yêu thích của tôi.
"Bảy năm trướ, chúng ta từng gặp mặt, em còn nhớ không?"
Bảy năm trước, tôi vừa thi xong đại học, lúc đó mới mười tám tuổi.
Để ăn mừng việc kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học cùng với lễ trưởng thành của tôi, bố tôi đã đưa tôi đến thảo nguyên chơi.
Khi còn trẻ, ông ấy cũng là một người đam mê du lịch và phiêu lưu mạo hiểm.
Tôi cũng đã bị ảnh hưởng bởi ông ấy từ khi còn nhỏ, nên tôi cũng thích những điều này, nhưng vì sức khỏe của tôi không được tốt nên tôi chưa bao giờ được tùy ý đi lại.
Lần đó, bố con tôi đã đi nhiều nơi, thấy nhiều cảnh đẹp, thậm chí còn cứu được một con sư tử nhỏ bị linh cẩu tấn công.
Sau đó, trên đường chúng tôi gặp một thanh niên.
Người đàn ông nằm trên mặt đất mắt nhắm chặt, trên người còn có vết thương, nhưng vết thương không phải do động vật gây ra mà là của con dao sắc nhọn để lại.
Bố tôi nói: “Ở một nơi như thế này thường có rất nhiều kẻ săn trộm. Một số rất điên rồ. Bố không biết chàng trai trẻ này đã làm gì, nhưng anh ta hiện vẫn còn sống và có thể được cứu”.
Chúng tôi đã đưa anh ấy đến bệnh viện.
Anh ấy bị sốt cao nên tôi đã ở lại với anh ấy.
Khi anh ấy cảm thấy khó chịu, liền nắm chặt tay tôi, tay anh ấy dù rất nóng nhưng tôi vẫn nắm chặt.
Anh ấy rất đẹp trai, tuy không mở mắt, sắc mặt tái nhợt, môi nứt nẻ nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét của anh ấy đẹp như tranh vẽ và rất rõ ràng.
Lúc đó là một tiểu thiếu nữ, tôi đối với anh ấy khá ấn tượng.
Sau đó, tôi đem chuyện này quên mất.
Sau này khi quay lại chỗ cũ, tôi gặp Úc Hoành và tình cờ chụp được ảnh của anh ấy.
Trong một khoảnh khắc, hình dáng của họ chồng lên nhau.
Nhưng tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ họ là cùng một người.
Hóa ra, khoảnh khắc anh ấy mở mắt ra, cuộc đời của tôi liền được trói buộc lại.
"Thật ra anh biết có người đã cứu anh, nhưng anh lại không biết là ai."
Úc Hoành dịu dàng nói: “Anh chỉ biết khi sốt cao, có người không ngừng động viên, kể chuyện bên tai, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu như chiếc lông vũ.”
"Anh luôn muốn tìm thấy cô ấy, nhưng lại giống như mò kim đáy bể, cho đến khi trong nhà hàng đó, anh đã nghe thấy giọng nói của em."
Ánh mắt như nước nhìn tôi: “Đó là giọng nói anh đã tìm kiếm suốt bảy năm, Lâm Lang, tận bảy năm anh mới tìm thấy em.”
Nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của tôi, anh ấy chọc chọc mũi tôi một cách hài hước: “Hôm đó cùng bố vợ trò chuyện, ông ấy cũng nhận ra anh”.
"Trên cổ tay của anh có một vết sẹo hình lưỡi liềm. Đó là vết thương lúc đó để lại. Bố vợ nói, có lẽ đây là duyên phận. Em cứu anh một mạng, anh đền đáp em cả đời.”
10.
Ngày hôm sau đi làm.
Lâm Diêu đã đến từ lâu, môi vẽ đỏ tươi, lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi phớt lờ cô ta, thu dọn đồ đạc và ngồi xuống.
Giọng nói của cô ta không lớn cũng không nhỏ, nhưng vẫn đủ để vang vọng trong văn phòng rộng lớn này: "Dùng sắc thượng vị thì thế nào? Những người làm nghề viết văn như chúng ta, chẳng lẽ không biết câu nói tình yêu tàn phai khi sắc tàn phai sao?"
Một đồng nghiệp hay tám chuyện hỏi: “Lâm Diêu, cô đang nói ai vậy?”.
Lâm Diêu nhìn tôi, tựa cười không cười nói: "Sở Lâm Lang, cậu kết hôn tại sao không nói cho mọi người biết, là không xem mọi người là đồng nghiệp, hay là nói, cậu đã dùng thủ đoạn không thể nói để thượng vị, trở thành con dâu hào môn, xấu hổ không dám nói?”.
“Náo nhiệt như vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang lời nói của Lâm Diêu.
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, chị chồng tôi đang đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt thờ ơ nhìn Lâm Diêu.
Bên cạnh là lão sếp đang mỉm cười.
Nhìn thấy Sunny, các đồng nghiệp đều rất hưng phấn, Lâm Diêu thậm chí còn chỉnh lại váy, nịnh nọt đi đến chỗ chị chồng.
"Xin chào Sunny, tôi là Lâm Diêu, rất vinh dự khi có cơ hội phỏng vấn chị…”.
Chị chồng cười nói: “Làm sao tôi lại nghe nói người phỏng vấn ban đầu không phải là cô, mà là Lâm Lang?”.
Biểu cảm của Lâm Diêu thay đổi, nhìn lão sếp của mình xin giúp đỡ.
Lão sếp không để ý tới cô ta, nói: "Lâm Diêu, cô đang nói nhảm gì thế? Người cô muốn phỏng vấn hôm nay rõ ràng là Trần Hảo Hảo. Được rồi, cô nhanh chóng chuẩn bị đi."
"Triệu tổng!" Lâm Diêu nịnh nọt nói: "Anh..."
“Mau đi đi!” Triệu tổng gầm lên, sợ cô ta nói ra điều không nên nói. "Lâm Lang a, cô qua đây, chiêu đãi cô Sunny thật tốt. Ngàn vạn đừng sơ suất tiếp đãi cô ấy."
Sunny nháy mắt với tôi, sau đó từ từ nói với ông chủ: "Không có gì là sơ suất ở đây cả. Tôi và Lâm Lang là người một nhà."
Văn phòng... nổ tung rồi.
Tôi che mặt.
Sau cuộc phỏng vấn, Sunny nắm tay tôi ngồi vào xe của chị ấy.
"Thế nào? Có cảm thấy hả giận hơn không?" Sunny thay đổi thái độ lạnh lùng trước đây, mười phần kiêu ngạo hỏi.
"Sunny..."
"Ai za, em không cần cảm ơn chị, mặc dù tên tiện nghi Úc Hoành nhờ vả, nhưng giữa chúng ta có cái gì mà phải cảm ơn, nhưng vừa rồi chị đây cảm thấy thật đã, đã lâu rồi chị chưa thưởng thức qua trà xanh!"
Thấy tôi im lặng, chị ấy nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi: "Đồ ngốc, trước kia một mình em chịu ủy khuất, nhưng giờ không còn nữa. Sau lưng em có Úc Hoành, chị và Úc gia, ai dám ức hiếp em? Tất cả mọi người sẽ giúp em đòi lại công đạo!”.
Lòng tôi tràn ngập sự ấm áp, lẫn chua chát và cảm động, tôi nói: “Chị, thật sự cảm ơn chị.”
Tôi nghe nói Lâm Diêu và lão Triệu đã bí mật làm rất nhiều điều xấu, làm tổn hại đến hình ảnh của công ty, trụ sở chính đã trục xuất bọn họ hoàn toàn, thậm chí còn đưa ra cảnh báo đến các công ty trong ngành không được tuyển dụng bọn họ.
Gia đình Lâm Diêu vốn kinh doanh vật liệu xây dựng nhưng gần đây bị phanh phui ra việc đã làm rất nhiều điều trái pháp luật.
Bố Lâm Diêu phải vào tù.
Nhà họ Lâm phá sản chỉ sau một đêm.
Khi bạn thân tôi nhìn thấy tin này, cô ấy nói rằng cô ấy cảm thấy rất hạnh phúc.
"Bạn yêu, chồng cậu vì cậu mà sát phạt tứ phía. Cậu có muốn làm gì để báo đáp anh ấy không?"
Tôi: "Làm bánh à?"
Bạn thân tôi tặc lưỡi và nói: “Gỗ mục không thể đẽo”.
Bạn thân tôi gửi chủ ý, tôi xem hướng dẫn mà cô ấy gửi và âm thầm block cô ấy trong vòng mười phút.
Buổi tối, khi Úc Hoành trở về, tôi vừa mới tắm xong.
Tối nay anh ấy có buổi tiệc, chắc hẳn đã uống chút rượu, vẫn còn tỉnh táo, nhưng môi đỏ mọng, mắt có chút mờ mịt.
Úc Hoành nửa say nửa tỉnh như vậy khiến tôi đau lòng.
Tôi vội vàng đứng dậy khỏi giường, đỡ anh ấy: “Anh ngồi xuống đi, em pha trà giải rượu cho anh.”
Tôi vừa định rời đi thì anh ấy ôm lấy tôi khiến tôi ngồi lên đùi anh ấy.
Anh ấy vòng tay qua eo tôi, đôi mắt như nước, hàng mi dài như chiếc quạt: “Vợ ơi, em đừng đi, ở lại với anh một chút!”.
Sau đó anh ấy xoa xoa cổ tôi. Tôi bị choáng váng, người như muốn tan chảy.
Lúc sau, anh ấy hồi lâu không cử động, trái tim nhỏ bé của tôi bắt đầu đập mạnh: “Úc Hoành?”
“Gọi là chồng.” Anh ấy sửa lại.
Tôi đỏ mặt vì xấu hổ, rất lâu sau tôi vẫn không thể nói ra.
Nhưng anh ấy đã mở mắt, kiên định nhìn tôi, đôi mắt cong cong: “Ngày hôm đó trên võ đài, em đã không ngần ngại gọi anh là chồng.”
Giọng tôi bé như con muỗi: “Chồng ơi.”
"Gọi nữa đi..."
"Chồng... ô ô ô." Gió thổi qua tấm rèm trắng, đến cả trăng bên ngoài cũng ngượng ngùng đỏ mặt.
Ba tháng sau, tôi phát hiện mình có thai.
Sau khi Úc Hoành biết được, anh ấy vui mừng đến mức cả đêm không ngủ, ngày hôm sau, anh ấy lại tỏ ra lo lắng.
Tôi cũng có chút lo lắng: “Em có con rồi, anh không vui sao?”
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt v e cái bụng phẳng lì của tôi: “Không phải anh không vui, anh rất vui, chỉ là anh sợ em mang thai chín tháng mười ngày cực khổ, cũng sợ em…”
Tôi biết anh ấy muốn nói gì.
Mẹ tôi qua đời vì chứng khó sinh khi sinh ra tôi. Điều này luôn là nỗi đau trong lòng tôi và bố tôi.
Tôi nắm tay anh ấy và nói: “Có anh ở bên, em và bảo bảo sẽ bình bình an an”.
Đầu tháng thứ mười, tôi sinh được một trai, một gái.
Điều này khiến cả gia đình họ Úc rất vui mừng.
Nhóm gia đình tương thân tương ái lần nữa lại sôi động lên.
‘Úc gia nhất soái’ đã chuyển 50 vạn tệ. (~1,7 tỷ)
‘Nhất ổn trọng đại ca’ đã chuyển 50 vạn tệ.
Úc tỷ đã chuyển 50 vạn tệ.
‘Yêu moto đệ đệ’ đã chuyển 50 vạn tệ.
Mẹ chồng là người nói cuối cùng: “Mọi người tránh ra, đến ta.”
Mẹ chồng đăng ảnh vào nhóm.
"Chúc mừng con dâu quý báu của mẹ cũng như cháu gái và cháu trai của bà đã giành được một trang viên."
Tôi:"......"
Úc Hoành ôm tôi: “Để đứa bé cho bọn họ chăm sóc. Chờ em khỏe hơn, chúng ta sẽ đến thảo nguyên xem sư tử.”
Tôi mỉm cười: “Được.”
Năm tháng sau, tôi và Úc Hoành cùng đứng trên thảo nguyên.
Tôi đang cho một con hươu ăn.
Tiếng bấm máy khẽ vang, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Úc Hoành đang cầm máy ảnh trong tay, mỉm cười với tôi: “Lần trước em lén chụp ảnh anh, lần này anh sẽ lén chụp ảnh em.”
Hóa ra là anh ấy biết.
Buổi tối, chúng tôi tựa vào nhau ngắm hoàng hôn trên thảo nguyên.
Úc Hoành nói: “Em có biết câu nói anh thích nhất là gì không?”
"Nó là gì?"
"Người ấy tựa như cầu vồng, đã gặp liền sẽ nhận ra." Câu đó là do tôi viết.
Úc Hoành lấy tấm ảnh ra, phía sau có dòng chữ tôi viết: “Vợ à, chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ chia xa, được không?”
Tôi nhào vào người anh ấy và nói: “Được rồi, móc ngéo, trăm năm cũng không thay đổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.