Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 471: Không thể coi là trẻ con




Một cậu thanh niên đang bừng bừng khí thế, lại còn là một chàng trai cao to mặc trên người bộ đồ đua xe, hôn sâu một cô gái như hoa như ngọc. Cảnh tượng này dưới ánh nắng quả thật là một điểm sáng. Cho dù xung quanh có nhiều người hơn nữa, hai người này trong phút chốc cũng trở thành tiêu điểm thu hút ánh nhìn của mọi người.
Cảnh ấy diễn ra quá đột ngột, khiến tất cả thành viên trong đội xe suýt nữa thì há hốc tơi rơi cả cằm. Trong mắt họ, trước nay Niên Bách Tiêu là thành phần lăng nhăngvà lạnh lùng, hôm nay bỗng nhiên lại làm việc này trước mặt bao người.
Ngay sau đó, mấy người bạn có quan hệ tốt với Niên Bách Tiêu bắt đầu huýt sáo đùa giỡn.
Người đứng đờ ra tại chỗ là Kỷ Đông Nham. Anh ta bàng hoàng chứng kiến cảnh tượng ấy, ngay sau đó, đầu mày chợt nhíu chặt. Anh ta đang định bước lên kéo Niên Bách Tiêu ra thì cậu đã chủ động buông Tố Diệp ra.
“Trời ơi! Chị làm được thật rồi!” Hai mắt Niên Bách Tiêu sáng lấp lánh như thủy tinh. Cậu siết chặt hai bả vai của Tố Diệp, phấn khích như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Gương mặt cậu rất gần cô, gần tới mức cô ngửi thấy mùi hương trên người cậu. Đúng vậy! Khác với sự trầm mặc quyến rũ, ngập tràn mùi hương riêng biệt của một người đàn ông trưởng thành, ở Niên Bách Tiêu toát ra một sức sống, một sự trẻ trung, dũng cảm tiến bước.
Tố Diệp bình tĩnh nhìn Niên Bách Tiêu. Nhiệt độ nụ hôn vừa rồi của cậu vẫn còn đang du ngoạn trên cánh môi cô, thấm đẫm mùi hương của cậu. So với nét mặt phấn khích, hưng phấn của cậu, cô tỏ ra điềm nhiên, đáp lại bằng giọng từ tốn: “Phải! Tôi làm được rồi!”
Dứt lời, cô tháo mũ bảo hiểm xuống, giao lại vào tay Niên Bách Tiêu.
Niên Bách Tiêu chỉ mải vui mừng, không chú ý tới nét mặt của Tố Diệp. Sau khi cầm lấy mũ bảo hiểm, cậu ngông nghênh đi tới trước mặt Mike sắc mặt sớm đã xám ngoét. Chiếc mũ bảo hiểm bị tung lên mấy cái. Cậu hừ một tiếng: “Thế nào, Mike? Xem lại thời gian của mày đi!”
Không cần nhìn nhiều, mọi người đều đang tính giờ cho Tố Diệp.
Tổng cộng đã mất sáu phút ba mươi giây.
Có thể thấy kỹ thuật leo núi của Tố Diệp đã đạt tới trình độ cao.
Nét mặt Mike thê thảm, giờ nó cùng một tông tím xanh giống vết thương trên cổ cậu ta. Cậu ta cắn răng, nắm chặt bàn tay không bị thương còn lại. Mấy đội viên có quan hệ tốt với Niên Bách Tiêu bắt đầu ầm ĩ: “Này, Mike! Cậu nuốt lời sao? Không chịu thua à? Có còn là đàn ông hay không?”
Niên Bách Tiêu nhìn cậu ta, cười khẩy.
Ban đầu Mike cũng nhìn Niên Bách Tiêu chằm chằm, nhưng sau đó, ánh mắt cậu ta cũng dần dần tối lại. Cậu ta gật đầu nặng nề: “Thôi được rồi, Niên Bách Tiêu! Tao nhận thua với mày. Kể từ ngày hôm nay, tao sẽ không phản đối lời nói của mày nữa. Xe đua của tao cũng đã thuộc về mày.”
Niên Bách Tiêu cười lớn. Một giây sau cậu giơ chiếc mũ bảo hiểm trong tay lên, rồi đập mạnh vào rìa cột thép.
Mike cúi đầu, gương mặt ngượng ngập.
Lúc này Hurley xuất hiện, tuyên bố Niên Bách Tiêu đã chính thức quay trở về đội.
Toàn bộ đội viên reo hò, ào tới trước nhấc Niên Bách Tiêu lên, tung cao. Tất cả đều cảm thấy vui mừng vì cậu đã được quay trở lại.
Gương mặt trẻ trung của Niên Bách Tiêu đầy ắp những nụ cười. Đôi mắt ngỗ ngược ấy lấp lánh như những vì sao. Cậu cười rạng rỡ cùng các đồng đội. Khoảnh khắc được tung cao, cậu quay đầu nhìn sang phía Tố Diệp, vẫy tay liền hồi.
Tố Diệp đứng trước tòa nhà khổng lồ. Sau khi xuống đất cô không rời đi, cứ đứng yên tại đó. Đối mặt với sự nhiệt tình của Niên Bách Tiêu, cô cũng không có quá nhiều hồi đáp, chỉ cố gắng ép ra một nụ cười đối phó.
Trong đám đông hoan hô ấy, Kỷ Đông Nham cũng trầm mặc.
Anh ta đi tới bên cạnh Tố Diệp, đứng lặng đó, không nói tiếng nào.
Mà hơi thở nặng nề trên người Tố Diệp cũng không khác gì anh ta.
Rất lâu sau Tố Diệp mới lên tiếng, thanh âm rất khẽ, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm bởi tiếng hò reo cách đó không xa.
“Từ trước tới nay, tôi vẫn coi Bách Tiêu là một đứa trẻ. Xem ra, tôi sai rồi.”
“Trẻ con?” Kỷ Đông Nham quay đầu nhìn cô. Thấy nét mặt cô có vẻ nặng nề, lúc này anh ta mới hiểu ra cô vẫn còn đờ đẫn vì nụ hôn ban nãy. Anh ta cười khổ: “Từ năm 13 tuổi, Bách Tiêu đã cùng một cô gái nước ngoài lăn lên giường rồi, em cảm thấy nó vẫn còn là một đứa trẻ sao? Cái gì cũng không hiểu sao? Tiểu Diệp, nó 21 tuổi rồi, bất luận là về sinh lý hay tâm lý cũng đều là một người đàn ông rồi!”
Tố Diệp hô hấp trong bức bách, rồi gật đầu: “Tôi biết!”
Vì quan hệ với Niên Bách Ngạn, cô một lòng coi Bách Tiêu là em trai, thậm chí có thể nói là coi cậu như em trai ruột của mình, giống như đối với Tố Khải vậy. Nhưng cậu còn nhỏ hơn Tố Khải, hơn nữa tính cách lại ngỗ ngược bất kham. Tố Diệp thường xuyên gặp mấy cậu học trò như vậy ở trường học, thế nên cảm thấy chẳng qua chỉ là một cậu nhóc.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên bên cạnh Niên Bách Ngạn, không có được tình yêu của bố mẹ. Từ góc độ tâm lý mà nói, rất có thể Niên Bách Tiêu đã gửi gắm cảm giác được dựa dẫm vào mẹ sang cho Tố Diệp.
Thế nên lần trước tuy cậu làm vậy với cô, cô có ngỡ ngàng, kinh ngạc, nhưng vẫn tự thuyết phục bản thân, có lẽ cậu thật sự gặp khó khăn trong việc biểu đạt vấn đề, thực chất vẫn là tâm tính của một đứa trẻ.
Nhưng lần này cô cảm nhận được rất rõ ràng sự nhiệt tình của Niên Bách Tiêu.
Khi môi cậu ta áp xuống, sức mạnh của người đàn ông hoàn toàn không thua kém Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp không thể làm lơ trước sức mạnh ấy, cũng không thể giương mắt để mặc cho tình cảm này mặc sức phát triển trong Niên Bách Tiêu. Cô phải nghĩ cách mới được, bất luận cậu xuất phát từ tâm lý gì.
Kỷ Đông Nham thở dài: “Bách Tiêu là một đứa rất nhạy cảm, em biết phải làm thế nào chưa?”
“Nếu để gia tăng thành tình cảm, trước nay tôi không quen để người khác có đường lui, tôi sẽ xem xét giải quyết.” Trái tim Tố Diệp đập loạn cào cào.
“Giống như đối với anh?”
Tố Diệp quay đầu nhìn anh ta: “Như vậy không tốt sao? Chí ít thì tôi không lừa gạt tình cảm của anh, đường hoàng ngay thẳng. Cũng chính vì như vậy, tôi mới có thể an tâm đứng bên cạnh anh.”
Kỷ Đông Nham cười cay đắng.
“Anh cười cái gì?”
Kỷ Đông Nham quay người nhìn cô chằm chằm: “Niên Bách Tiêu và Niên Bách Ngạn rất giống nhau. Thậm chí có thể nói, phần lớn thời gian nó đều có biểu cảm, động tác và ngữ khí giống anh trai y như đúc.”
“Anh muốn nói điều gì?” Tố Diệp thông minh phát giác ra.
Kỷ Đông Nham sát lại gần cô, hạ thấp giọng nói: “Chuyện đứng núi này trông núi nọ không phải là độc quyền của đàn ông. Khoa học chứng minh, mức độ lăng nhăng của phụ nữ không hề thua kém đàn ông. Chí ít thì đàn ông không thể đồng thời yêu hai người, nhưng phụ nữ thì có thể. Niên Bách Tiêu và Niên Bách Ngạn là anh em ruột, một người trẻ tuổi một người chín chắn. Em có thể phân biệt rõ trái tim của mình sao?”
“Anh cảm thấy đặc điểm nổi bật nhất của người đàn ông thành công là gì?” Tố Diệp không trả lời mà hỏi ngược lại anh ta.
Kỷ Đông Nham nhướng mày.
“Nói dễ nghe thì là có chí tiến thủ, nói khó nghe thì là bá đạo cường bạo. Anh cảm thấy, nếu Niên Bách Ngạn biết em trai mình để ý người phụ nữ của mình, anh ấy sẽ thế nào?” Tố Diệp nhấn mạnh từng chữ.
“Anh ta có thể kiểm soát được trái tim của em sao?” Kỷ Đông Nham cười khẩy.
Tố Diệp mím môi: “Không thể! Nhưng tôi không thể kiểm soát được việc anh ấy len lỏi vào trái tim tôi.”
Kỷ Đông Nham nhìn cô: “Anh ta đã làm chuyện tổn thương em, em vẫn yêu anh ta?”
“Phải! Tôi không thể bắt được bản thân mình không yêu anh ấy.” Tố Diệp đáp dứt khoát.
Kỷ Đông Nham cố dằn lòng: “Em đã tha thứ cho anh ta?”
“Không! Tôi không thể kiểm soát được tình yêu dành cho anh ấy, cũng không thể dễ dàng nói lời tha thứ. Kỷ Đông Nham! Bây giờ thứ tôi không thể đọc hiểu nhất chính là trái tim mình. Tôi thật sự không biết bản thân mình muốn thế nào nữa.” Tố Diệp cười khẽ: “Có lẽ chính là như vậy. Nhưng riêng với Bách Tiêu, tôi biết rõ mình phải làm gì.”
Kỷ Đông Nham nhìn cô đau xót, dần dần ánh mắt anh ta trở nên tối đi. Một lúc sau anh ta mới nói: “Đổi lại là anh, anh cũng sẽ nhanh chóng đưa Bách Tiêu trở về nước. Bất luận nó có phải là tình địch mạnh hay không, chí ít thì mối quan hệ anh em ruột cũng khiến mọi người khó xử.”
Tim Tố Diệp chợt run lên. Lẽ nào Niên Bách Ngạn làm vậy vì đã phát giác ra chuyện gì?
Cô bất chợt nghĩ tới câu nói tối qua của Niên Bách Ngạn. Anh nói, bây giờ anh thậm chí không thể nhẫn nhịn cho phép Niên Bách Tiêu nhìn cô lâu hơn…
Nghĩ như vậy, trong lòng cô chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Ánh mắt cô vô thức liếc về phía xa.
Xa xa, dường như có màn khói bụi còn vương lại, dấu tích bánh xe để lại.
Tim cô chợt đập thịch một tiếng.
“Kỷ Đông Nham!” Cô thốt lên.
Kỷ Đông Nham nhìn cô.
“Sao tôi nhìn chiếc xe đó trông giống…” Ba chữ “Niên Bách Ngạn” cô không nói ra, vì cô cảm thấy có chút hoang đường.
Kỷ Đông Nham trông về phía xa. Bóng chiếc xe đã mất dạng từ lâu.
“Giống gì cơ?” Anh ta hỏi.
Tố Diệp lẩm bẩm: “Không có gì!” Có lẽ, cô nhìn nhầm thôi.
Kỷ Đông Nham khẽ thở dài, nhìn gương mặt hơi nghiêng của cô, tình cảm trong lòng cuộn trào như sóng cả.
Anh ta biết rõ ai vừa đứng từ xa chứng kiến cảnh ấy.
Nhưng anh ta ích kỷ, không nói cho Tố Diệp.
Nếu không có được tình yêu của cô, chí ít anh ta không muốn để Niên Bách Ngạn được sống thoải mái, như vậy được chứ?
Nhưng mà…
Đầu mày Kỷ Đông Nham chợt nhíu chặt.
Anh ta thật sự không ngờ Niên Bách Tiêu lại hôn Tố Diệp, tuyệt đối không thể ngờ. Nếu không anh ta nhất định sẽ nhắc nhở Tố Diệp, hoặc có thể là nhắc nhở Niên Bách Tiêu.
Một nỗi lo lắng sâu sắc chợt dâng lên trong lòng…
Tố Diệp không tham gia buổi chúc mừng Niên Bách Tiêu được quay trở về đội. Cô viện cớ nói mình không được khỏe. Niên Bách Tiêu thấy sắc mặt cô quả thực có chút khó coi bèn nói mình cũng không tham gia nữa, nói kiểu gì cũng đòi đưa cô về thành phố.
Tố Diệp từ chối, bảo rằng cậu là nhân vật chính không thể đi được, rồi giải thích mình chỉ hơi mệt mà thôi.
Sau khi nhìn Tố Diệp ra về, Niên Bách Tiêu có chút hụt hẫng.
Kỷ Đông Nham nhìn thấu tâm tư của cậu ta, bèn bước tới khoác vai: Anh ăn mừng với em còn không được à? Đừng có làm như Hoàng đế vi hành nhất thiết phải có người ủng hộ rầm rầm mới được.
Rõ ràng là Niên Bách Tiêu chẳng hiểu anh ta đang nói cái gì.
Tối thứ sáu luôn mang tới một chút cô đơn.
Cả buổi chiều và buổi tối, Niên Bách Ngạn đều không gọi điện cho cô.
Cô chỉ ở nhà ăn uống đơn giản, không đi ra ngoài.
Khoảng hơn tám giờ tối, Tố Diệp gọi điện cho Lâm Yêu Yêu, chủ yếu là hỏi thăm đám cưới có việc gì cần cô giúp đỡ không.
Hai người họ nói từ chuyện đám cưới rồi lan man ra rất nhiều chuyện khác. Nhưng Lâm Yêu Yêu tuyệt đối không nhắc tới Diệp Uyên, Tố Diệp cũng không nhắc về Niên Bách Ngạn. Cuối cùng, Lâm Yêu Yêu nói một câu: Đinh Tư Thừa từng tới tìm mình.
Tố Diệp cũng không cảm thấy điều gì kỳ lạ, chỉ khẽ nói một câu: Giờ anh ấy là cố vấn tâm lý được Kỷ Thị đặc biệt mời về.
Lâm Yêu Yêu nói: Mình biết, anh ấy có kể rồi.
Sau đó thì sao? Tố Diệp hỏi cô ấy.
Lâm Yêu Yêu nhẹ nhàng nói: Không có sau đó, mình sắp làm đám cưới rồi nên câu chuyện với anh ấy cũng chỉ nhạt nhòa vậy thôi.
Tố Diệp thở dài, nói: Yêu Yêu! Mình không nói là Diệp Uyên không tốt, mình chỉ không hiểu tại sao cậu lại quyết định lấy anh ấy?
Vẫn là câu nói đó: Mình mệt mỏi rồi, muốn tìm một người yêu thương mình, chỉ vậy thôi. Nói xong, Lâm Yêu Yêu bỗng cười hì hì: Cậu cũng đừng mải làu bàu mình. Cậu cũng được chăng hay chớ mà.
Tố Diệp không hiểu.
Giọng Lâm Yêu Yêu ở đầu kia điện thoại bắt đầu có xu hướng tán phét. Cô ấy nói: Chiều nay cậu xin nghỉ, không ở công ty. Mình vô tình nghe thấy cô thư ký ở phòng thư ký nói về cậu đấy.
“Cậu có nhiều thời gian tán dóc quá nhỉ?”
Lâm Yêu Yêu vẫn cười: “Tại thông tin về cậu hấp dẫn quá thôi.”
Tố Diệp làm điệu bộ rửa tai lắng nghe.
Thì ra chuyện cô ngủ gật trong phòng làm việc của Niên Bách Ngạn đã truyền ra ngoài. Lý do là vì cô thư ký ở phòng thư ký cứ cách 15 phút lại phải vào phòng Niên Bách Ngạn thêm nước cho cafe một lần. Sau đó khi cô ta đi vào, đã nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.
Tố Diệp nghiêng người, dựa vào ghế sofa ngủ. Còn tổng giám đốc Niên trước nay luôn rất nghiêm khắc với công việc và cấp dưới thì coi như không thấy, vẫn bàn bạc công việc với hai vị giám đốc. Cô thư ký nói rằng, lúc đó giọng của tổng giám đốc hạ xuống cực thấp.
Lần cuối cùng cô thư ký đi vào, đã phải kinh hoàng khi phát hiện tư thế ngủ của Tố Diệp đã thay đổi.
Rõ ràng là cô đã ngủ rất say. Cả người nằm hẳn xuống ghế, đầu gối lên đùi tổng giám đốc Niên, trên người còn khoác áo vest của anh. Còn một tổng giám đốc mà cả công ty vừa nể vừa sợ thì cũng để mặc cô coi chân mình là cái gối, vẫn ngồi họp với nhân viên.
Sau khi từ phòng làm việc của tổng giám đốc đi ra, cô thư ký đã kể cho mọi người nghe chuyện này với biểu cảm như chuyện ngàn năm mới gặp một lần.
Sau đó, cả công ty đều biết.
Tố Diệp cầm điện thoại, miếng khoai tây chiên trong miệng đã tan ra, cô quên cả nhai.
Đầu óc xoay chuyển với tốc độ nhanh như gió. Cô không dám tưởng tượng ra cảnh đó.
Sau đó thứ cô gối là một cái gối ôm. Chắc chắn là sau khi kết thúc buổi họp, Niên Bách Ngạn đã vào phòng ngủ lấy.
Tim cô như ngừng đập, bí bách.
Có lẽ… tại ăn quá nhiều khoai tây.
“Tiểu Diệp! Trước giờ toàn là cậu khuyên mình, giờ tới lượt mình khuyên cậu.” Sau khi nói mấy chuyện lá cải, Lâm Yêu Yêu cũng nghiêm túc quay trở lại vấn đề: “Phụ nữ có lúc sống hồ đồ một chút cũng tốt. Cứ nói chuyện của cậu và tổng giám đốc Niên đi! Mặc kệ anh ấy có mục đích gì hay không, chí ít thì anh ấy cũng đang đối xử với cậu dưới danh nghĩa tình yêu. Cậu đừng quá quan tâm anh ấy thật lòng hay giả tạo, ít nhất thì có thể làm được những điều đó là vì anh ấy yêu cậu. Mình cũng biết cậu đang chần chừ vì điều gì, nhưng trường hợp của cậu chỉ là không thích hợp mang thai chứ không phải không thể mang thai. Đừng suy nghĩ nhiều như thế, bây giờ y học rất phát triển mà.”
Sau khi cúp điện thoại xuống, Tố Diệp cứ nghĩ mãi về những lời Lâm Yêu Yêu đã nói.
Cô bỗng phát hiện, từ khi nào Lâm Yêu Yêu có thái độ yên phận, bỏ mặc mọi thứ đối với tình cảm vậy?
Di động lại vang lên.
Tố Diệp cầm lên xem. Là Niên Bách Tiêu.
Cô suy nghĩ rồi ấn nút im lặng.
Không nhận máy.
Cậu gọi liên tục năm sáu cuộc, Tố Diệp vẫn không nhận máy. Cô bật tiếng tivi lên rất to.
Cho tới khi, tiếng chuông cuối cùng cũng dừng lại.
Cả tối thứ sáu, Niên Bách Ngạn không tới.
Cứ như thế, một ngày cuối tuần bình yên trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ sáu, Tố Diệp đang ngủ ngon giấc thì chiếc di động đầu giường bỗng kêu inh ỏi. Cô mơ mơ hồ hồ lần sờ rồi đặt bên tai, nhận máy.
“Tố Diệp! Hôm nay tôi luyện tập, chị có tới không?” Giọng nói đầy sức sống của Niên Bách Tiêu còn mang một chút thái độ cầu xin.
Tố Diệp bỗng chốc hoàn toàn tỉnh táo. Cô suy nghĩ rất nhanh: “Bách Tiêu à! Cuối tuần cậu đừng có làm phiền tôi nữa!”
“Tại sao? Chị có hẹn à?”
“Tôi đương nhiên phải ở bên cạnh anh cậu rồi.” Cô lôi Niên Bách Ngạn ra.
Đầu kia, Niên Bách Tiêu im lặng.
“Chẳng phải cậu muốn ở lại Trung Quốc sao? Thế thì phải chuyên tâm mà luyện tập. Bách Tiêu, cậu phải nhớ là, tôi có đi hay không cũng không ảnh hưởng tới việc cậu phát huy, hiểu chứ?”
Niên Bách Tiêu buồn bã nói: “Chị không còn quan tâm tới tôi nữa sao?”
“Không! Bách Tiêu! Cả tôi và anh cậu đều rất quan tâm tới cậu.” Tố Diệp vốn dĩ còn định nói chúng ta là người một nhà, nhưng sau đó lại nuốt câu này vào trong.
Niên Bách Tiêu không nói gì, ngắt điện thoại.
Tố Diệp ngẩn người giây lát. Cô lắc đầu. Sau khi bỏ điện thoại xuống, cô lại ôm gối ngủ tiếp.
Sáng ngày thứ bảy cô cùng Lâm Yêu Yêu tới trung tâm thương mại. Cô vốn dĩ định gọi cả Diệp Lan đi cùng, nhưng Diệp Lan nói không đi được. Tố Diệp cũng rất lo cho chuyện của Tố Khải và Diệp Lan. Cô có hỏi Diệp Lan nhưng nó không nói. Sau đó cô gọi điện cho Tố Khải. Tố Khải bảo nó đang ở trung tâm cai nghiện, những chuyện khác cũng không hé răng nửa lời.
Lâm Yêu Yêu thấy cô thở ngắn than dài thì nói: Tố Diệp! Cậu phải tin con cháu có phúc của con cháu.
Câu nói ấy khiến Tố Diệp cảm thấy mình bỗng chốc già đi rất nhiều, cô đập cho Lâm Yêu Yêu một trận.
Chớp mắt trời đã tối. Ăn cơm xong, Tố Diệp quay về Sanlitun. Lúc về tới nhà thì đã là chín giờ tối.
Niên Bách Ngạn không nhắn tin cho cô, cũng không gửi tin nhắn thoại, càng không có một cuộc điện thoại.
Tố Diệp không biết tối nay Niên Bách Ngạn có tới hay không. Anh đã nói anh rất bận mà cô cũng biết anh bận cỡ nào. Cộng thêm bây giờ quan hệ giữa hai người lại như vậy, anh có tới hay không chắc cũng không cần nói với cô một câu.
Cô ngồi trên sofa, chuyển kênh tivi trong nhàm chán. Sau đó, khi cảm thấy cực kỳ nhạt nhẽo, cô chui vào phòng sách, lên mạng đọc tin tức. Nhìn những thông tin rầm rộ, ồn ào cô bất giác cảm thấy vui.
Vì cô vẫn luôn giữ một bản báo cáo tâm lý. Chuyện An Tịnh có phải bị bệnh tâm lý hay không vẫn đang được mọi người suy đoán. Tuy rằng quản lý của công ty đã ra mặt giải thích nhưng rõ ràng là tình hình của An Tịnh không ổn cho lắm.
Tố Diệp thừa nhận mình rất xấu tính. Cho dù thật sự tung ra một bản báo cáo cũng có thể khiến cho mọi việc ngã ngũ. Nhưng cô vẫn còn chưa rảnh rỗi tới mức chửi tay đôi với đối phương. Cô gây ra phiền phức, không có nghĩa là bản thân cô sẽ đi thu dọn đống lộn xộn đó.
Nhìn An Tịnh, Tố Diệp chợt nhớ tới Bạch Băng, sau đó lại nhớ tới lời nói của Niên Bách Ngạn. Không phải anh định để Bạch Băng làm người đại diện thật chứ?
Tâm trạng bực bội lại lặng lẽ dâng lên.
Cô giơ tay tắt máy tính.
Đúng lúc này, cô nghe thấy dưới cửa nhà có tiếng động.
Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường. Đã hơn 11 giờ rồi.
Không phải chứ? Niên Bách Ngạn quay về rồi sao?
Không hiểu sao tim Tố Diệp bỗng thắt lại, sau đó cô nhớ tới bóng chiếc xe ở xa xa đường đua hôm qua mình nhìn thấy. Cô bỗng cảm thấy lo lắng vài phần. Cô vẫn luôn tự thuyết phục bản thân rằng mình nhìn lầm tôi… Mong là vậy!
Ra khỏi phòng sách, đi xuống dưới nhà.
Đúng là Niên Bách Ngạn quay về thật.
Anh vừa thay xong giày, sau khi đi vào phòng khách thì thấy cô đi xuống. Cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng. Mái tóc đen dài xõa trên vai, không có thêm bất kỳ phụ kiện nào. Chỉ có một chiếc kẹp tóc ở trên đỉnh đầu, hình nơ màu hồng tươi, trông rất dễ thương.
Không phải là phong cách của cô, tuy yêu kiều mà vẫn trong sáng.
Chỉ có điều, sự ngây thơ này bày ra cho ai xem?
Gương mặt Niên Bách Ngạn vô thức nhăn lại.
Tố Diệp thấy anh cứ nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc trên đầu mình, cô gượng gạo giơ tay tháo xuống, đút vào trong túi áo ngủ. Đây là chiếc kẹp tóc cô mua vu vơ lúc đi dạo với Lâm Yêu Yêu thì thấy màu sắc của nó đẹp.
Niên Bách Ngạn tùy tiện vắt áo vest lên sofa, cũng vứt luôn cả chìa khóa xe và cặp tài liệu xuống.
“Sao còn chưa ngủ?” Anh lên gác, khi đi ngang qua bỗng hỏi một câu.
Tố Diệp không trả lời, đây vốn chỉ là một câu hỏi cho có lệ.
Niên Bách Ngạn bước lên được hai bậc, thấy cô không nói gì, cứ đứng im đó, anh suy nghĩ rồi quay người lại.
Tố Diệp cảm thấy eo mình chợt ấm lên.
Anh ôm lấy eo cô từ phía sau.
“Giận đấy à?” Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn gương mặt hơi nghiêng của cô, khẽ hỏi.
Tố Diệp không thể thuyết phục bản thân chấp nhận anh như trước, nhưng hơi ấm và lồng ngực anh là những điều thân thuộc cô không thể né tránh, khiến cô không cách nào kháng cự và xua đuổi. Cô mím môi, cúi đầu, không đáp.
Giận thì không.
Cô chỉ lo lắng, dưới đôi mắt bình thản kia là một sự nguy hiểm không tên.
Niên Bách Ngạn thấy cô không nói, bèn giơ tay nâng gương mặt cô lên. Anh nhìn cô rất lâu. Trái tim cô đập điên cuồng vì hành động của anh. Cô bèn nhìn đi chỗ khác. Anh buông một thở dài trên đầu rồi ôm cô thật chặt.
Khẽ nói: “Bảo bối! Hôm qua tôi bận rộn tới tận khuya nên không về.”
Tố Diệp bỗng dưng muốn khóc.
“Muộn quá rồi, nghỉ ngơi thôi!” Niên Bách Ngạn cúi xuống hôn lên má cô rồi buông tay, đi lên gác.
Có lẽ anh đã đi tắm.
Hơi ấm nơi eo cô dần dần tản ra, trong lòng vẫn nhức nhối một dự cảm chẳng lành.
Nhưng cụ thể đó là gì thì cô không thể nói rõ.
Một lúc sau, cô cũng đi lên. Khi vào phòng ngủ, cô thấy Niên Bách Ngạn đã tắm xong, nằm đó. Có thể nhận ra anh thật sự mệt mỏi. Anh nhắm mắt, đâu đâu trên gương mặt cũng hiện rõ nét tiều tụy.
Tố Diệp im lặng đi về phía giường rồi giơ tay tắt đèn.
Cô vừa kéo chăn lên đắp thì người đàn ông sau lưng đã áp sát.
Cả người cô chợt cứng đờ.
Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ ôm ngang eo cô, để mặc cho cô quay lưng về phía mình ngủ. Lồng ngực anh dán sát vào lưng cô, khóa chặt cơ thể bé nhỏ của cô trong lòng mình.
Chẳng mấy chốc, Tố Diệp bỗng cảm thấy lưng mình rất nóng. Hơi thở của anh làm tâm tư cô rối loạn.
Cô khẽ cựa quậy.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói uể oải và mỏi mệt của anh: “Bảo bối! Hôm nay tôi mệt lắm! Đừng ngọ nguậy!”
Tố Diệp không dám động nữa, cứ đờ người ra đó.
Niên Bách Ngạn tìm một tư thế thoải mái để ôm cô, vùi mặt vào sau cổ cô.
Sống mũi thẳng tắp khẽ chạm vào gáy cô. Hơi thở tùy ý chuyển động.
Cô có thể nghe thấy những nhịp thở trầm ổn, đều đặn của anh. Nó vang bên tai cô, hòa vào hô hấp của cô.
Cô không ngủ được.
Khắp đầu chỉ toàn là những suy nghĩ xem anh đang bận rộn chuyện gì.
Có lẽ là chuyện công, mà cũng có thể là chuyện tư.
Cô không dám nghĩ nhiều, sợ rằng một suy nghĩ không hay xuất hiện sẽ khiến bản thân hoàn toàn mất ngủ.
Niên Bách Ngạn nhận ra cô chưa ngủ. Anh thu chặt tay lại, thì thầm sau lưng cô: “Muốn sao?”
Trái tim Tố Diệp như bị ai móc ra rồi bất ngờ tung lên thật cao. Cô cảm thấy cổ họng mình khô rát, ngượng ngập đáp lại một câu: “Không muốn!”
Giả vờ tử tế gì chứ, bình thường khi muốn làm chuyện đó, sao không thấy anh hỏi ý kiến cô?
Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Thế sao còn không ngủ đi?”
“Chẳng ngủ được gì cả!” Tố Diệp kháng nghị.
Tiếng cười của anh to hơn một chút.
Tố Diệp bị thanh âm ấy khuấy đảo cõi lòng. Cô xoay hẳn người lại, nằm đối diện với anh.
Anh vẫn nhắm mắt. Biết cô quay lại, anh giơ cánh tay dài ra, kéo đầu cô áp vào cổ mình, khẽ chống cằm lên đỉnh đầu cô.
Rất yên tĩnh.
Cô tò mò hỏi: “Anh bận việc gì vậy?”
Niên Bách Ngạn không mở mắt ra, hàng mi chỉ hơi động đậy. Anh nhẹ nhàng trả lời một câu: “Ngày mai nói tiếp đi. Diệp Diệp! Tôi thật sự rất mệt, tôi muốn ngủ lắm rồi.”
Tố Diệp không nói nữa.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng không suy nghĩ gì nữa.
Trong phòng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ mải miết chạy.
Và tiếng thở khẽ khàng của hai con người.
Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa phá tan màn đêm tĩnh mịch.
Tố Diệp sững sờ. Tới khi tiếng nhấn chuông biến thành tiếng đập cửa thì cô ngồi bật dậy. Niên Bách Ngạn có lẽ thật sự quá mệt như anh nói, không hề nghe thấy tiếng đập cửa, vẫn còn say ngủ.
Cô nhanh chóng đi xuống nhà.
Vừa mở cửa ra, ai ngờ đó lại là Niên Bách Tiêu!
Nét mặt cậu ta đầy phẫn nộ, câu hỏi đầu tiên ập tới chính là: Anh tôi đâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.