An Tịnh…
Một cái tên rất hay. Thoạt nhìn cái tên này, người ta nghĩ đối phương chắc chắn phải là một thiếu nữ thướt tha, duyên dáng, tựa một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, độc lập và thoát tục, ở nơi phàm trần huyên náo mà vẫn tĩnh mịch, lẻ bóng.
Nếu đối phương thật sự là một người con gái như vậy, Tố Diệp cảm thấy trái tim của mình sẽ rất đau, thậm chí còn có thể nảy sinh một cảm giác sợ hãi khó nói thành lời. Nó giống như lần nước ở Hồng Kông khi cô hiểu nhầm Niên Bách Ngạn đã đi mất mà bất chấp tất cả để chạy như bay xuống dưới đại sảnh tìm kiếm bóng hình của anh vậy.
Vì nếu cô ấy thực sự là một người u tịch và an nhiên như vậy, vậy thì cô ấy chắc chắn là một người rất cứng rắn. Cho dù trong lòng có nảy sinh ái mộ cũng sẽ không bộc lộ ra ngoài, mà chỉ đứng từ một nơi rất xa nhìn lại cho tới khi được người ta chú ý tới. Thế nên nói, nếu có thể tìm được số điện thoại của người này trong nhật ký điện thoại của Niên Bách Ngạn, vậy thì chỉ có thể chứng tỏ cô ấy đã khiến anh dừng bước. Ít nhất, ánh mắt anh cũng vì cô ấy mà lưu lại giây lát, sau đó, chìm đắm cả trái tim.
Tố Diệp sẽ sợ hãi chứ. Vì so với những lần vui qua đường của đàn ông trong giới thương trường, dường như cô còn sợ anh sẽ kịch giả tình thật hơn.
Nhưng, nỗi sợ hãi này không thể mọc rễ trong tim Tố Diệp. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì cô gái tên An Tịnh này vốn không phải đóa hoa sen trắng như cô tưởng tượng. Một câu văn dài dòng và một giọng điệu chủ động lấy lòng thế này khiến Tố Diệp chỉ nhìn thấy một bông hoa tường vy được khoác lên người cái vỏ của hoa hồng.
Người phụ nữ tên An Tịnh này, nội tâm chắc chắn không mạnh mẽ, nhưng cô ta vẫn có thể giả vờ mạnh mẽ. Triết lý này giống như bắt một bông hoa vốn chỉ là tường vy nhưng lại mạo nhận mình là hoa hồng vậy. Hoặc là nói, cô ta mến mộ Niên Bách Ngạn, nhưng lại không muốn chủ động hiến thân như các cô gái khác, mà đồng thời lại không có bản lĩnh có thể chủ động thu hút được sự chú ý của Niên Bách Ngạn, thế nên sau một hồi suy đi tính lại, cuối cùng vẫn phải chủ động lấy lòng.
Từ tin nhắn của cô ta, Tố Diệp cảm thấy, An Tịnh chính là loại phụ nữ đó.
Nhưng, một điều cô không thể không thừa nhận là, sau khi đọc tin nhắn này, tuy rằng cô không thấy sợ hãi, nhưng lại đố kỵ phát điên!
Suy nghĩ đầu tiên là cô rất muốn gọi lại, hỏi thẳng vào mặt cô ta: Cô là ai đấy?
Hoặc là mang điện thoại lên gác, ném thẳng lên người Niên Bách Ngạn, nói với anh rằng: Có cô hẹn anh tối mai cùng ăn cơm tối. Sau đó, cô sẽ không đi đâu hết, cứ đứng đó xem thái độ Niên Bách Ngạn ra sao, quyết định thế nào.
Khi đối diện với tình huống này, người phụ nữ đánh mất lý trí là lẽ dĩ nhiên.
Nhưng mà…
Tố Diệp siết chặt di động trong tay, nhìn chằm chằm vào mỗi con chữ trên màn hình. Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, cô gần như đã có thể đọc thuộc làu làu hàng chữ trên đó. Dường như cô nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ khêu gợi ngả ngớn dựa vào lòng Niên Bách Ngạn, nói cười hớn hở.
Trên lầu loáng thoáng có tiếng nước chảy vọng xuống.
Có lẽ là Niên Bách Ngạn đang tắm rửa.
Lợi dụng khoảng thời gian này, Tố Diệp tạm quăng tin nhắn đó sang một bên, nhanh chóng lên mạng tra cứu về cô An Tịnh này. Giác quan thứ sáu cho cô linh cảm có thể tra tìm được thông tin về người phụ nữ này.
Trên điện thoại nhanh chóng xuất hiện những tài liệu có liên quan tới An Tịnh.
Không phải là một thiên kim tiểu thư hay con cháu một gia đình quyền quý nào như Tố Diệp tưởng tượng, mà là một diễn viên, người mẫu.
Với lại gương mặt này…
Tố Diệp chau mày. Ký ức của cô nhanh chóng dừng lại vào một buổi tối nào đó, người phụ nữ ở bên cạnh Niên Bách Ngạn khi anh say.
Tim cô bỗng đập thịch một cái!
Thì ra là cô ta!
Tố Diệp những tưởng cô ta chỉ tiếp rượu tại mấy nơi như thế thôi, nên vốn chẳng mấy để tâm. Sao lại còn là diễn viên?
Sau khi tìm hiểu nhanh những thông tin về cô ta, Tố Diệp mới chợt hiểu ra. Cô An Tịnh đó không những là diễn viên mà còn là người mẫu, hơn nữa bây giờ còn là một diễn viên mới khá nổi. Hai năm tới đây cô ta cũng sẽ đóng trong những bộ phim có kinh phí đầu tư không hề nhỏ. Mà bạn diễn trong nghề, người đầu tiên chính là Bạch Băng.
Bên dưới còn có những bài viết liên quan. Tố Diệp ấn vào. Cái tên “Diêu Mai” đã nhảy ra trước mắt cô!
Diêu Mai!
Tố Diệp phản cảm với cái tên này, vì mỗi lần nghe thấy nó hoặc nhìn thấy chị ta trên tivi, Tố Diệp lại nghĩ ngay tới hai từ “lẳng lơ”. Thực tế thì Diêu Mai không lẳng lơ. Chị ta là một nhà sản xuất danh tiếng. Những ngôi sao hợp tác với chị ta, được chị ta một tay đào tạo mới đích thực xứng với danh “lẳng lơ”.
Ví dụ như Bạch Băng.
Hay ví dụ như cô An Tịnh này.
Theo như bài báo, An Tịnh đã chính thức trở thành diễn viên hợp tác quan trọng của Diêu Mai.
Tố Diệp ghét người đàn bà họ Diêu này, giống như cô rất ghét Bạch Băng vậy. Mà bây giờ, cô càng ghét cái người tên An Tịnh này hơn.
Có thể nhận ra tà tâm của cô ta chưa dứt. Nhưng từ nội dung, Tố Diệp cũng có thể biết được từ sau lần trước hai người họ vô tình gặp mặt, đã có cuộc gặp mặt thứ hai. Xem ra Niên Bách Ngạn còn giúp cô ta ra mặt giải quyết khó khăn.
Niên Bách Ngạn che giấu rất tốt. Từ nét mặt bình thản của anh, cô không nhận ra bất kỳ sơ hở nào.
Tố Diệp bực bội tắt mạng đi, sau đó xóa cả lịch sử truy cập trong điện thoại.
Nhìn mãi vào dòng tin nhắn ấy, Tố Diệp càng nhìn càng thấy phiền. Cô vốn dĩ định cứ thế xóa đi, nhưng thiết nghĩ lại không được. Nghĩ bụng ở đầu kia chắc chắn An Tịnh vẫn còn đang ôm một trái tim thấp thỏm không yên, đợi phản hồi của anh mà.
Tố Diệp thầm mắng An Tịnh là người không biết xấu hổ, phí hoài có được gương mặt trông thanh tú. Cô thật sự muốn tìm tới nhà, xé nát cái bộ mặt ra cái vẻ ngây thơ mà thực chất là phóng đãng của cô ta ra.
Cô nghiến răng, đôi mắt gần như híp chặt thành một đường thẳng, rồi bực tức nhắn lại hai chữ: Không rảnh!
Đang định gửi đi, cô lại nhanh chóng đổi dấu chấm than cuối câu thành dấu chấm: Không rảnh.
Dùng dấu chấm mới giống với ngữ khí của Niên Bách Ngạn: lạnh nhạt, hững hờ, sắt đá. Dùng dấu chấm than rõ ràng thể hiện sự kích động và phẫn nộ, sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Sau khi trả lời xong, Tố Diệp mới nhìn xuống móng tay mình.
Quá ngắn, cần phải nuôi dài rồi!
Nhưng mà cô thề, cô An Tịnh đó sau khi đọc tin nhắn trả lời vẫn còn dám lằng nhằng không dứt, cô nhất định sẽ dùng ngay bộ móng tay vẫn còn chưa kịp dài của mình cào cho mặt cô ta máu me đầm đìa mới thôi.
Cô cuộn người nằm trên sofa, đợi mấy phút.
Cho tới khi trên gác không còn động tĩnh gì nữa, đối phương cũng không gửi tiếp tin nhắn làm phiền.
Tố Diệp có phần yên tâm. Cô nhanh chóng xóa tin nhắn An Tịnh gửi đến đi. Nghĩ một lúc, cảm thấy không ổn, cô bèn cho thẳng số điện thoại của An Tịnh vào danh sách đen, sau đó lại làm sạch danh sách đen.
Sạch sẽ, gọn gàng như hủy xác, xóa dấu vết.
Sau đó cô đặt điện thoại về vị trí cũ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Gây chuyện rồi để đó, đây tuyệt đối không phải phong cách của Tố Diệp.
Một là cô không rõ Niên Bách Ngạn và cô An Tịnh đó rốt cuộc đã phát triển tới mức nào rồi. Hai là cô không thể to tiếng với Niên Bách Ngạn, cuối cùng chỉ có cô chịu thiệt mà thôi.
Thêm nữa, quan hệ giữa cô và Niên Bách Ngạn bây giờ…
Hít sâu một hơi, Tố Diệp cố gắng đè nén cảm giác chua xót trong lòng xuống.
Sau khi cô rửa ráy xong, quay trở lại phòng ngủ, ánh đèn đầu giường vẫn dịu dàng một sắc vàng ôn hòa.
Niên Bách Ngạn nằm trên giường, nhắm mắt lại. Trước trán anh còn mấy lọn tóc chưa kịp khô. Thoang thoảng mùi sữa tắm nhàn nhạt.
Tố Diệp yên lặng nhìn anh một lúc, thấy nét mặt anh đã thoải mái hơn, xem ra dạ dày cũng không sao rồi.
Cô tắt đèn, nằm xuống, quay lưng về phía anh.
Trong đầu chỉ mãi suy nghĩ tới chuyện của An Tịnh.
Chẳng mấy chốc, phía giường bên kia hơi rung rinh.
Cánh tay Niên Bách Ngạn thò ra, từ sau vòng qua ôm lấy cô.
Tố Diệp bỗng cảm thấy tim mình đập loạn cào cào.
“Quay lại đây!” Thì ra anh vẫn chưa ngủ. Anh khẽ ra lệnh bên tai cô.
Hơi thở của anh lướt qua đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng, có chút ấm áp lại có chút mát lạnh, một cảm giác thật kỳ lạ trong một buổi tối như thế này.
Cả người Tố Diệp cứng đờ không nhúc nhích, lưng cũng thẳng tắp.
Cánh tay Niên Bách Ngạn dùng lực, ngang ngược xoay người cô lại, ép cô phải đối mặt với anh.
“Anh làm gì thế hả? Chẳng phải bị đau dạ dày sao? Mau nghỉ ngơi đi!” Cô chống tay lên ngực anh.
“Nằm yên!” Niên Bách Ngạn cất giọng trầm thấp.
Tố Diệp ngừng ngọ ngoạy. Trong bóng tối, hơi thở của anh quấn quýt lấy cô.
Thấy cô nghe lời, Niên Bách Ngạn cũng buông hờ tay ra. Một tay anh vòng ra sau cổ cô, khóa cô trong lòng mình.
Tia sáng mông lung, khẽ du ngoạn trên vầng trán sáng cùng hàng mi hơi run rẩy của cô.
Cô nằm trong lòng anh hơi lạnh, khiến anh bất giác siết chặt vòng tay.
Niên Bách Ngạn không bao giờ muốn cô quay lưng về anh để ngủ. Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã quen có thêm cô trong lòng mình, cảm nhận cái trán nhỏ của cô cọ vào cổ anh hoặc dựa vào ngực anh.
Thì ra bao nhiêu năm nay, sở dĩ anh cảm thấy trống trải là vì trong lòng thiếu mất cô.
Thế nên, từ khi có cô, anh đã có thói quen đè lên tim mà ngủ. Dường như tư thế ngủ ấy đã trở thành tự nhiên.
Hơi thở trên đỉnh đầu khi phả vào trán cô, mang theo một mùi gỗ mộc thanh thanh.
Trong u tối, cô không ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.
Nhưng cũng hiểu ý của anh.
Cô nhắm mắt lại, áp mặt lên lồng ngực nóng hổi của anh.
Bên tai vẫn ầm ầm vang dội, không phải màng nhĩ của cô đang rung lên, mà là tiếng trái tim anh, từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ đập vào tai cô.
Đêm rất yên tĩnh.
Anh không nói gì.
Cô cũng im bặt.
Hai người chỉ có thể thấy nhịp tim của nhau, và những nhịp thở khẽ khàng.
Từng ngón tay gầy của Niên Bách Ngạn rơi xuống chân mày cô, dịu dàng phác họa lên độ cong tinh tế. Sau đó, anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên từng chút một.
Khi môi anh chạm vào trán cô, sống mũi Tố Diệp chợt cay cay.
Thật ra, cô hiểu rất rõ lòng mình.
Đó chính là, nếu Niên Bách Ngạn dành sự dịu dàng này cho An Tịnh hay một người con gái nào khác thì cô… nhất định sẽ đố kỵ phát điên, buồn bã đến chết…
Thế là Tố Diệp bắt đầu căm ghét người đàn ông này, ghét anh quá tàn nhẫn.
Rõ ràng cô đã muốn buông tay rồi, để cho nhau một con đường sống. Cho dù cả đời này cô chỉ có thể giữ anh trong lòng cô cũng chấp nhận, chỉ mong bản thân mình không đau xé lòng như thế này nữa.
Nhưng anh lại giữ chặt cô không buông. Hình ảnh của anh, sự dịu dàng của anh, giọng nói của anh… vô vàn những điều ấy đều đang điên cuồng đâm sâu vào tim cô như một mũi khoan, để trái tim cô thủng lỗ chỗ vô vàn những lỗ hổng.
Những tháng ngày này là sự giày vò anh dành cho cô…
Ngày hôm sau, qua cơn mưa trời lại sáng.
Ánh nắng ban mai mơ hồ chiếu qua rèm cửa, khiến nó cũng như sáng lên.
Khi Tố Diệp bị những tiếng ồn ào ngoài cửa sổ đánh thức, đồng hồ đã chỉ bảy rưỡi.
Cô lười biếng không muốn nhúc nhích, cả người mềm nhũn như bị chặt ra từng khúc.
Một bên gối trống trải.
Cô giơ tay nhặt một sợi tóc dính trên đó lên. Ngón tay dường như vẫn còn vương mùi hương của anh.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Cô buông tay.
Sợi tóc rơi xuống.
Là Niên Bách Ngạn đi vào.
Anh đã mặc quần Âu đâu vào đấy, chỉ còn cài chiếc cúc áo cuối cùng trên chiếc sơ mi.
Thấy cô đã tỉnh, anh đi tới trước, giơ tay thắt cúc tay áo, rồi nói: “Hai ngày này tôi đi công tác, đã gọi người giúp việc tới nhà rồi.”
Đi công tác?
Tối qua anh còn chẳng nhắc tới.
“Không cần đâu, tôi tới nhà cậu ăn cơm.” Cô mệt mỏi ôm gối. Mặt dán vào chiếc gối mềm mại, cả người nhẹ tênh.
“Không được!” Thái độ của Niên Bách Ngạn lại rất kiên quyết.
Cô ngước mắt lên, nhìn anh với vẻ kỳ lạ.
Niên Bách Ngạn đã cài xong cúc tay áo, đứng nhìn cô từ trên xuống: “Không thể tạo cho em thói quen không về nhà.”
Tố Diệp hết lời để nói, bèn mặc kệ anh.
Nhưng anh bỗng cúi xuống, chống hai tay sang bên người cô, vây bọc cô trong phạm vi của mình.
Không khí xung quanh chẳng mấy chốc đã lấp đầy mùi hương của anh, còn có mùi nước cạo râu.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Tôi chỉ đi hai ngày thôi, đợi tôi quay về.”
Thích đi mấy ngày thì đi mấy ngày, cô chẳng thèm quan tâm.
Nhưng mà đáng chết! Sao sau khi nghe tin anh chỉ đi hai ngày, cô lại vui mừng nhỉ?
“Ồ.” Tố Diệp không để lộ vui buồn ra mặt.
Người đàn ông trên đỉnh đầu không nói gì nữa, nhưng cũng không lập tức rời đi ngay, mà vẫn vây lấy cô không buông tha.
Tố Diệp bất giác đưa mắt nhìn anh, bỗng thấy anh đang nhìn mình chằm chằm với vẻ hứng thú.
Cô cúi đầu nhìn theo phía mắt anh đang hướng đến. Ngay lập tức, mặt cô đỏ bừng. Cô kéo cao chăn lên, che kín những dấu hôn anh để lại trên cơ thể, cũng nhân tiện che cả nét mặt dương dương tự đắc của anh.
Niên Bách Ngạn bị dáng vẻ của cô chọc cười, bờ môi thấp thoáng một nụ cười.
Anh đứng dậy.
Rút từ trong túi quần ra một chiếc thẻ rồi đặt lên đầu giường: “Tôi đã làm cho em một chiếc thẻ phụ thuộc, sau này đi dạo thích mua thứ gì thì cứ quẹt chiếc thẻ này là được.”
Tố Diệp quay đầu lại nhìn, đưa mắt nhìn anh với vẻ chần chừ, rồi giơ tay lấy chiếc thẻ lại xem.
Là một chiếc thẻ tín dụng.
“Có hạn sao?” Cô nhìn anh.
“Vô hạn!”
“Ồ…” Tố Diệp kéo dài giọng. Có chiếc thẻ này trong tay, coi như cũng phù hợp với thân phận hiện giờ của cô. Cô khẽ cười: “Đây là thẻ phụ thuộc, cũng tức là ở bên này tôi quẹt bao nhiêu tiền, mua sắm thứ gì anh đều nắm rõ?”
“Chỉ cần tôi muốn tra!” Niên Bách Ngạn bổ sung một câu.
Tố Diệp vứt chiếc thẻ sang một bên: “Không có thành ý! Sao không chuyển chủ thẻ cho tôi?”
Niên Bách Ngạn cong môi cười: “Tôi phải đề phòng em cầm tiền của tôi đi nuôi một cậu thanh niên trắng trẻo nào đó.”
“Anh nói lăng nhăng cái gì vậy?” Tố Diệp bực bội, ngồi bật dậy.
Niên Bách Ngạn mím môi: “Chính em cũng nói mà, tôi là người thận trọng từng bước một.” Ánh mắt anh nhìn thẳng lên người cô không một chút giấu giếm.
Lúc này Tố Diệp mới ý thức được chăn lại trượt xuống. Cô lại lủi vào trong như một con rắn, chỉ trừng mắt lườm anh.
Anh giơ tay vò đỉnh đầu cô, như vuốt ve một con thú cưng.
“Được rồi! Đùa với em đấy! Tôi có thể chuyển em thành chủ thẻ, nhưng mà chủ thẻ phải là người trả tiền cho thẻ đấy.”
Một câu nói quả nhiên công hiệu.
Tố Diệp lập tức lên tiếng: “Tôi cảm thấy thẻ phụ thuộc cũng tốt lắm.”
Niên Bách Ngạn đoán ngay cô sẽ bày bộ mặt này ra. Anh càng cười tươi hơn, đôi mắt rạng rỡ, dịu dàng như dòng nước mùa xuân thấm vào trái tim…
Khoảng thời gian này Diệp Lan cứ thơ thơ thẩn thẩn, có lúc làm việc cũng thất thần, không tránh khỏi bị sếp quát mắng tơi bời. Sếp trực tiếp của cô không vì cô là người nhà họ Diệp mà khoan dung, thậm chí còn yêu cầu cô cao hơn các nhân viên khác.
Vì lời giải thích mà người sếp đưa cho cô là: Vì cô là người nhà họ Diệp, nên cô càng phải chăm chỉ, nỗ lực. Nếu không người ta sẽ bỏ quên mất thực lực của cô mà chỉ nhìn thấy những hào quang trời sinh đã bao phủ khắp người cô.
Mỗi lần nghe sếp răn dạy, Diệp Lan vừa vừa thấy buồn lại vừa thấy an ủi.
Buồn là vì, cô cũng là một nhân viên nhỏ bé có lòng tự trọng, cô cũng không muốn phạm sai lầm. An ủi là vì, các cán bộ cao cấp của bộ phận giám định trước nay đều thưởng phạt phân minh, sẽ không vì một mối quan hệ nào đó mà bật đèn xanh cho ai. Những người này đều do một tay Niên Bách Ngạn đào tạo, nói một câu khó nghe thì họ chính là tử sỹ thân tín với Niên Bách Ngạn. Một quân đoàn như vậy, nghĩ cũng biết sẽ tiến lên một cách dũng cảm.
Tới tận cuối tuần, điện thoại của Diệp Lan vẫn không kêu. Ý cô là… Tố Khải.
Mấy ngày nay cô đều đang chờ đợi, chờ đợi anh gọi điện tới. Nhưng đồng thời, cô cũng có chút sợ hãi, sợ một khi chuông điện thoại vang lên, Tố Khải sẽ nói với cô những chuyện không hay.
Cô tuyệt đối tin tưởng giác quan thứ sáu của người phụ nữ quan trọng dường nào.
Nhưng cuối tuần, nắng vàng làm người ta thấy vui vẻ.
Cô thấy nhớ anh.
Cô không muốn làm người chờ đợi nữa. Trong lòng Diệp Lan dấy lên một sự kích động. Cô nhìn ra ánh nắng ngoài trời, không nói gì mà lập tức nhấc điện thoại lên, hăng hái bấm vào số điện thoại của Tố Khải.
Đầu kia nhận máy rất nhanh.
Giọng Tố Khải nghe rất trầm.
Diệp Lan nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn nhịp. Sau khi nghe được giọng nói của anh, cô càng chắc chắn mình nhớ anh dường nào.
“Hôm nay… anh có bận không?” Cô khẽ hỏi.
“Không bận!” Anh đáp.
Trong lòng Diệp Lan cảm thấy hơi buồn một chút.
Anh không bận, sao không gọi điện thoại cho cô chứ? Bao nhiêu ngày qua, cô vẫn luôn tự lừa dối mình rằng, sau khi quay về Tố Khải có rất nhiều việc. Anh vẫn luôn bận rộn, thế nên không có thời gian gọi điện cho cô.
“Vậy…” Nhất thời, cô không biết nên đưa ra lời mời thế nào. Hy vọng cho một cuộc hẹn hò cứ tắc nghẹn trong cổ họng.
Nhưng đầu bên kia bỗng nói: “Lan Lan! Em mở cửa đi!”
“Hả?” Cô sững người.
Tố Khải nói: “Anh đang ở trước cửa nhà em.”
Nghe xong, Diệp Lan trợn tròn hai mắt. Một giây sau, cô lập tức vứt điện thoại đó, xông ra phòng khách mở cửa.
Quả nhiên Tố Khải đang đứng trước cửa.
Vừa mở cửa ra, cô đã lập tức nhìn thấy Tố Khải trong bộ cảnh phục, cả người anh trông rắn rỏi, thẳng tắp.
Cô kích động đứng đờ ra trước cửa. Bao nhiêu niềm hạnh phúc chẳng hiểu sao bỗng trở thành một câu hỏi: “Sao… anh lại tới đây?”
Cô nên nhào tới ôm anh mới phải.
Tố Khải nhìn cô.
Anh đã đến lâu rồi, chí ít đã đứng ngoài cửa khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi, nhưng không thể giơ tay lên bấm chuông.
“Anh có chuyện muốn nói với em.” Một lúc sau, anh khẽ lên tiếng.
Diệp Lan lập tức nhường đường để anh vào nhà. Không hiểu sao, có những tiếng ầm ầm bắt đầu dội lên trong lòng cô.
Tố Khải đi vào nhà, tới thẳng sofa và ngồi xuống. Anh đặt chiếc mũ cảnh sát nghiêm chỉnh lên mặt bàn. Diệp Lan rót cho anh một cốc nước, rồi nhìn anh: “Anh từ đơn vị tới đây ư?”
Tố Khải gật đầu.
Diệp Lan nắm chặt hai tay vào nhau, khẽ siết nhẹ. Cô cảm thấy, Tố Khải có chút xa cách đối với cô.
“Anh đã ăn sáng chưa? Em làm cho anh…”
“Lan Lan!” Tố Khải bất ngờ ngắt ngang lời cô nói: “Anh nói xong là phải đi ngay, ở sở vẫn còn công việc.”
“Á? À…” Diệp Lan cảm thấy hô hấp không được thuận lợi.
Tố Khải ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Cô bèn ngồi ngay ngắn đối diện với anh. Cảnh này sao lại giống cảnh sát thẩm vấn tội phạm đến thế?
Tố Khải nhìn cô một cái, rồi cụp mắt xuống, im lặng một lúc lâu anh mới nói: “Lần trước em nói, em cảm thấy giữa hai chúng ta hình như có sự thay đổi, phải không?”
“Không! Tố Khải! Em không có ý đó! Em… Em chỉ là…” Diệp Lan ấp úng không nói nên câu.
“Đó là công việc của anh.” Tố Khải nhìn cô, nói thẳng vào vấn đề.
Diệp Lan ngẩng đầu, hướng về phía anh.
“Còn cả… người phụ nữ mà em nhìn thấy nữa.” Tố Khải không rời mắt khỏi cô, nói rành mạch từng từ một.
Tay Diệp Lan chợt run lên.
“Cô ấy tên là Khaki. Trong thời kỳ làm gián điệp anh luôn ở bên cạnh cô ấy. Lan Lan! Thật ra, điều em muốn hỏi nhất là quan hệ giữa anh và cô ấy, không phải sao?” Tố Khải nhẹ nhàng nói.
Cả người Diệp Lan cứng đờ. Cô ngồi thẳng người, nhìn Tố Khải rất lâu, mới dè dặt hỏi: “Phải! Khi ở Vân Nam, nhìn thấy anh và cô ấy ở bên nhau, em đã rất muốn hỏi anh… hỏi anh… anh và cô ấy…”
Cô nghẹn lời, cúi đầu, đan ngón tay vào nhau.
“Anh và cô ấy là quan hệ yêu đương, tại Vân Nam.” Tố Khải lên tiếng.
Hô hấp của Diệp Lan dồn dập, cô cắn chặt môi: “Vậy anh… hai người có…”
“Có!” Tố Khải vẫn nhìn cô từ đầu tới cuối, ánh mắt đau xót và bất lực: “Anh và Khaki… đã từng phát sinh quan hệ!”
Diệp Lan ngẩng phắt đầu lên, nhìn anh khó tin. Chẳng mấy chốc, khóe mắt cô đỏ ửng. Ngay sau đó, một giọt nước mắt cứ thế lăn xuống.
Máu huyết trong người dường như ngưng đọng, chỉ còn nước mắt là nóng hổi.
“Xin lỗi em, Lan Lan! Bao lâu nay anh không liên lạc với em. Thật ra, tại anh không biết phải nói chuyện này với em thế nào.” Tố Khải xin lỗi. Cô giống như một bông hoa trong phòng ấm, tràn đầy mơ mộng đẹp đẽ đối với tình yêu. Nhưng sau khi từ Vân Nam trở về, anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất an và sợ hãi của cô. Anh biết cô do dự, có những chuyện không dám khẳng định đối với tình yêu. Thế nên, tới tận hôm nay, anh mới có đủ dũng khí nói với cô những lời này.
“Em là một cô gái vô cùng trong sáng, trong sáng với cuộc đời, trong sáng với cả tình yêu.” Tố Khải nói tiếp: “Nhưng, anh không có cách nào lừa dối em. Vì trong lòng em đã có một nút thắt. Anh đành phải nói với em sự thật.”
Ngón tay Diệp Lan run lên dữ dội, nước mắt cũng rơi rất mãnh liệt. Cô không thể kìm chế được hai hàng nước mắt của mình. Cô giơ tay, che chặt mặt, nhưng nó vẫn chảy qua các kẽ ngón tay.
Tố Khải trông thấy cô như vậy vô cùng đau xót. Anh không nhịn được, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng: “Xin lỗi em!”
Anh căm ghét bản thân mình như thế này.
“Anh không cầu mong em tha thứ, nếu em trách anh, anh cũng…”
“Không… Em không có… Em biết… đó là công việc của anh! Em…” Diệp Lan nói không thành tiếng. Ở trong lòng anh, cô càng khóc tợn.
“Lan Lan!” Lồng ngực Tố Khải bức bối, sống mũi cũng cay xè. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn rất lâu, rồi ngẩng đầu, kìm lòng nói một câu: “Chúng ta vẫn nên… chia tay là hơn!”
Người con gái trong lòng đột ngột ngẩng đầu lên, sững sờ đến nỗi nước mắt cũng ngưng đọng lại.
“Tố Khải! Anh… Anh nói gì cơ?”
Một sự bi thương dâng lên trong đáy mắt Tố Khải. Anh nhìn cô: “Thật ra, ở trong lòng em, đoạn tình cảm này đã có tỳ vết.”
Diệp Lan lắc đầu, lắc đầu nguầy nguậy.
Trái tim Tố Khải đã như bị đâm thủng lỗ chỗ. Mỗi một lỗ hổng đều có máu rỉ ra, đau đến không thở nổi.
Anh nâng mặt cô lên, đặt lên một nụ hôn sâu.
Giống như một lời từ biệt.
Rất nhanh, anh bèn rút lại, rồi đứng dậy, cầm mũ lên, quay người định đi.
Diệp Lan hoảng hốt, bất chấp tất cả đuổi theo, ôm chặt lấy anh, nức nở: “Tố Khải! Em không muốn chia tay với anh! Anh đừng rời xa em!”
Chưa bao giờ cô thấy tuyệt vọng đến thế.
Không giống như sự trầm mặc khi trước, những câu nói này của Tố Khải khiến Diệp Lan cảm thấy đây sẽ là một lần ly biệt. Cô cảm thấy trời đã sụp xuống rồi. Cô bàng hoàng, không nơi nương tựa, thế nên cô chỉ có thể ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt mình, không để anh rời xa…