Tố Diệp nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
Nhưng anh chỉ dùng ngón tay gõ lên mặt đồng hồ, nhắc nhở cô: “Em chần chừ thêm giây nào thì tôi sẽ có thể đổi ý giây đó, hoặc là bỗng nhiên có công việc đột xuất.”
Đứa ngốc cũng nghe ra ý đằng sau lời nói của anh.
Tố Diệp chẳng nói chẳng rằng, lập tức xách túi, đứng dậy…
Cảnh Long đã mua không ít quần áo.
Có Diệp Lan đi cùng và chọn giúp, bộ nào anh ta cũng ưng ý. Vì thế anh ta mời Diệp Lan cùng dùng bữa tối.
Diệp Lan từ chối nhẹ nhàng, mỉm cười nói: Chẳng qua chỉ là một chút việc vặt thôi mà, không cần lãng phí!
Nhưng Cảnh Long rất kiên quyết.
“Anh là bạn của Tố Khải, cũng tức là bạn của em, thật sự không cần khách khí vậy đâu.” Diệp Lan chân thành nói.
Nhưng Cảnh Long lại nói: “Nếu em đã coi anh là bạn, vậy mà ăn cơm cũng không nể mặt, vậy còn gọi gì là bạn bè? Em cũng phải ăn cơm chứ?”
Diệp Lan nói không lại Cảnh Long, đành gật đầu đồng ý.
Vị trí nhà hàng mà anh ta chọn không tồi, rất gần với trung tâm thương mại, không cần quanh co để tìm chỗ đậu xe.
Đợi cô dùng bữa xong, Cảnh Long đưa cho Diệp Lan một chiếc túi.
“Là gì vậy?” Diệp Lan không hiểu.
Cảnh Long cười, bảo cô cứ mở ra xem.
Diệp Lan cảm thấy anh ta cứ thần thần bí bí thì vô cùng kỳ lạ. Cô bèn mở chiếc túi ra để xem thứ đựng bên trong. Hóa ra đó một chiếc váy liền, màu sắc trang nhã, được cắt may đơn giản. Chính là sản phẩm chính mùa xuân năm nay của một cửa hàng mà họ đi qua ban nãy.
Cô hơi sững người ra giây lát, rồi phản ứng lại rất nhanh, cười nói: “Mua cho bạn gái anh phải không? Rất đẹp!”
“Tặng cho em đấy!” Cảnh Long bất ngờ nói một câu.
Bàn tay cầm túi của Diệp Lan chợt khựng lại. Quái lạ, tặng cô ư?
Đang yên đang lành tặng váy cho cô làm gì?
“Anh thấy em đứng trước chiếc váy này, ngắm nó rất lâu, cảm thấy có lẽ là em thích nó, thế nên mua để tặng cho em.” Cảnh Long mỉm cười nhìn cô.
Diệp Lan càng bàng hoàng hơn: “Nhưng em có thấy anh đi đâu mua đâu?”
“Lúc em nói chuyện với bác sỹ Tố, anh đã qua đó mua.” Cảnh Long khẽ đáp: “Anh không mua nhầm chứ? Màu sắc rất phù hợp với em, em mặc lên có lẽ sẽ rất đẹp.”
Anh ta không mua nhầm. Mà cô đích thực cũng thích chiếc váy này.
Vừa rồi, cô đã đứng trước tủ kính của cửa hàng này rất lâu. Chiếc váy này trở thành sản phẩm chính, là một trong các bộ được trưng bày lên đó. Lúc đó cô rất muốn vào trong ướm thử. Nhưng một là hôm nay cô đi mua quần áo cho Cảnh Long, cũng không thể nào bắt anh đợi cô thử quần áo được. Hai là giá của chiếc váy này không hề rẻ. Cô liếc nhìn con số trên giá, năm chữ số, mà tiền lương của cô chỉ có bốn chữ số.
Không phải cô không có tiền mua váy, dẫu sao thì thân phận của cô cũng bày sẵn ra đó, muốn mua chiếc váy này về chỉ là chuyện trong vài phút. Nhưng, nếu cô mặc một váy có giá nhiều hơn phạm vi tiền lương của mình tới làm việc, sợ rằng sẽ bị đồng nghiệp coi là khoe khoang, như vậy sẽ không hay.
Chỉ có điều, cô không ngờ Cảnh Long lại tặng cô chiếc váy này. Tuy rằng cô rất thích, nhưng không thể lấy được.
Gấp chiếc váy lại cẩn thận rồi đút vào trong túi xách, sau đó đẩy tới trước mặt Cảnh Long, cô khẽ nói: “Tấm lòng của anh em xin nhận, nhưng em không thể lấy chiếc váy này được.”
“Em cũng nói chúng ta là bạn bè mà. Bạn bè tặng nhau quà là chuyện bình thường mà.” Cảnh Long không nhận lại chiếc váy.
“Món quà này quá quý giá rồi.”
Cảnh Long cười: “Chỉ là một chiếc váy thôi mà.”
“Cảnh Long! Anh mời em ăn cơm là được rồi.” Diệp Lan cũng kiên quyết không nhận.
Cảnh Long nhìn cô, chân thành nói: “Diệp Lan! Em cứ coi như anh cảm ơn em là được. Em chọn giúp anh bao nhiêu là quần áo thế này.”
Diệp Lan cũng cười: “Dù sao cũng là anh bỏ tiền ra hết mà. Cảnh Long, anh đừng khách sáo như thế. Chiếc váy này em quả thực không thể nhận, anh tặng cho bạn gái đi.”
Câu nói ấy làm Cảnh Long trầm mặc một lúc.
Diệp Lan không biết có phải mình đã lỡ lời hay không. Thấy anh ta không nói gì nữa, cô ngước lên nhìn, ai ngờ anh ta đang nhìn mình. Trong khoảnh khắc, trái tim cô chợt hoảng loạn. Không hiểu sao, nơi đáy lòng dâng lên một dự cảm không thể đoán định, một cảm giác rất lạ.
Cô vội vàng cụp mắt xuống, không nhìn anh ta nữa.
Rất lâu sau Cảnh Long mới lên tiếng, ngữ khí nghiêm túc lại có vẻ nhẹ nhàng: “Anh vẫn chưa có bạn gái.”
Dự cảm trong lòng Diệp Lan mỗi lúc một rõ ràng hơn, cô mơ hồ cảm giác ra một điều gì đó.
“À… Xin lỗi anh…” Cô thử làm bầu không khí đỡ kỳ quặc hơn, chỉ tay vào bộ váy: “Vậy thì… hay là anh trả lại đi!”
Cảnh Long mỉm cười lắc đầu, bèn thẳng thắn, bạo dạn nhìn vào mắt cô: “Diệp Lan! Thật ra em không cần phân rõ ranh giới với anh như vậy.”
Câu nói này tiết lộ quá nhiều thông tin.
Nếu Diệp Lan còn không nghe ra thì đúng là sống uổng phí bao nhiêu năm trên đời. Cô bất giác nhớ tới những lời chị Tố Diệp vừa nói. Cô cũng không giấu giếm, né tránh nữa, mà ngước mắt lên, nhìn về phía Cảnh Long, nét mặt điềm tĩnh.
“Cảnh Long! Em biết bố mẹ của hai chúng ta có chút hiểu lầm. Họ hy vọng hai chúng ta có thể yêu nhau, nhưng anh cũng biết rõ quan hệ giữa em và Tố Khải mà.”
Cảnh Long mỉm cười nhìn cô, rồi gật đầu.
“Anh hiểu điều đó, nhưng còn rất nhiều chuyện anh vẫn chưa biết. Thật ra, em và Tố Khải sắp làm đám cưới rồi. Mẹ em đã hứa, chỉ cần anh được điều về Bắc Kinh, là sẽ đồng ý cho chúng em lấy nhau. Anh thấy đấy, giờ Tố Khải đã quay về rồi.”
Cảnh Long suy nghĩ gì đó, ngừng một lúc mới nói: “Nhưng… tại sao hai người còn chưa làm đám cưới?”
Diệp Lan há hốc miệng, chẳng nói được câu nào.
Cô muốn thẳng thắn nói điều gì đó nhưng điều kiện tiên quyết là, đây chỉ là cảm giác của cô, còn Cảnh Long chưa thể hiện gì quá nhiều. Cô sợ mình hiểu lầm. Nghĩ rất lâu, cô bèn nói: “Em cảm thấy chuyện xem mặt này không đi tới đâu cả, bố mẹ anh chắc chắn cũng ép anh phải không? Thế này đi, anh cứ nói với bố mẹ anh chuyện của em và Tố Khải. Như vậy họ sẽ không trách anh nữa.”
Cảnh Long im lặng một lúc, rồi nhìn Diệp Lan và nói: “Nếu anh nói… đối với lần xem mặt này anh rất nghiêm túc thì sao?”
Diệp Lan chết sững…
Từ Kim Bảo Hối lại trở về con đường tài chính, lần này, Tố Diệp không còn mang vẻ mặt bi thương nữa. Ngược lại, bước chân cô nhẹ tênh, như có thần khí trợ giúp.
Đứng trong một cửa hàng, thay quần áo những nửa tiếng đồng hồ, cô vẫn say mê không biết mệt.
Còn trong vòng nửa tiếng này, ngoài việc nhận hai cuộc điện thoại ra, Niên Bách Ngạn cũng chẳng làm gì khác. Anh ngồi trên sofa, nhàn nhã đọc tạp chí. Tố Diệp thử từng bộ một, còn anh kiên nhẫn chờ đợi.
“Bộ này thế nào?” Tố Diệp đi từ trong phòng thử đồ ra. Cô đứng trước gương, nhìn Niên Bách Ngạn trong gương và hỏi.
Niên Bách Ngạn đặt cuốn tạp chí xuống, nhìn về phía Tố Diệp.
Đó là một chiếc váy ngắn kiểu Tây màu hồng nhạt. Độ nhạt vừa không tầm thường, lại vừa không nhạt nhòa, dễ lu mờ. Màu này vừa đẹp, có thể làm da cô trắng và sáng hơn.
“Rất đẹp!” Niên Bách Ngạn khẽ nói ra ý kiến của mình.
Tố Diệp đánh giá kỹ lưỡng bản thân, rồi lại nhìn chiếc váy vừa thử xong. Nó màu đỏ thẫm, như lá phong nhuộm đỏ trời thu. Thứ màu sắc sảo ấy cũng khiến người ta không thể rời mắt.
“Vậy bộ tôi vừa thử này thì sao?” Tố Diệp cầm chiếc váy lên, nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn nói: “Bộ này em mặc cũng rất đẹp.”
“Vậy bộ trước nữa thì sao?” Tố Diệp bắt đầu gặp vấn đề trong việc chọn lựa.
Bộ trước nữa là một chiếc đầm đen, mặc lên trông lại càng đứng đắn hơn.
“Cũng được!” Anh trả lời.
Tố Diệp nhíu mày: “Sao mà bộ nào anh cũng nói dược thế hả?”
Qua loa lấy lệ phải không?
Niên Bách Ngạn có vẻ vô tội, cười khẽ: “Đẹp thì bảo là đẹp, lẽ nào em bắt tôi bảo là xấu?”
Cô nhân viên đứng bên cạnh xen vào: “Thưa chị! Chị rất xinh, da lại trắng, dáng cũng chuẩn. Thật ra anh ấy nói không sai, chị mặc bộ nào cũng rất đẹp.”
Tố Diệp nhìn trái nhìn phải, cầm bộ này lên rồi lại bỏ bộ khác xuống.
Niên Bách Ngạn đứng dậy, cất cuốn tạp chí về chỗ cũ, đi tới trước mặt cô, cười hỏi: “Thích bộ nào?”
Tố Diệp vốn dĩ còn đang lựa chọn. Thấy anh thoải mái như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một sự bực bội. Cô nghiến răng, nói nhỏ: “Anh đừng có mà giục tôi! Cẩn thận tôi lấy tất đấy!”
Cô tưởng anh sẽ quay về chỗ cũ, tiếp tục chờ đợi, ai ngờ nghe xong câu nói của cô, anh đáp nhẹ bẫng: “Thích thì cứ mua thôi!”
Tố Diệp ngẩn người, nhìn anh rất lâu mới nói: “Anh có còn là Niên Bách Ngạn mà tôi quen biết không vậy?”
Con người này, từ sáng tới tối chỉ muốn làm sao rút cạn sức lực và ví tiền của cô, sao hôm nay lại rộng rãi thế? Có âm mưu gì phải không!
Niên Bách Ngạn không nói nhiều nữa. Hình như anh bị cô chọc cười, khóe môi hơi cong lên. Anh giơ tay vò đầu cô rồi nói với nhân viên: “Gói hết mấy bộ này lại!”
Miệng của cô nhân viên gần như kéo căng tới tận mang tai, vội vàng đáp: “Được ạ, thưa anh! Phiền anh đợi một lát!”
Sau khi quần áo trong tay bị cô nhân viên cầm đi, Tố Diệp níu vạt áo Niên Bách Ngạn lại, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác: “Có phải anh lại định trừ tiền lương hay tiền thưởng của tôi bằng cách khác không đấy?”
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt áo mình của cô. Thấy khớp xương của cô trắng bệnh, anh cười thầm trong khó xử: “Kiểu này của em có phải chính là “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử” như các cụ vẫn nói không?”
“Đề phòng vạn nhất không có gì sai cả. Con người tôi trước nay luôn tiểu nhân trước, quân tử sau.” Tố Diệp vẫn cảm thấy không an tâm.
Niên Bách Ngạn để mặc cho cô níu kéo như thế: “Tố Diệp! Em quân tử với tôi khi nào vậy?”
“Thế anh đã từng quân tử với tôi chưa?” Cô bật nhanh như máy.
Niên Bách Ngạn hơi nhướng mày: “Dĩ nhiên, ví dụ như… bây giờ!”
“Đó là vì anh có dụng ý khác.” Tố Diệp lại xù hết lông nhím của mình lên.
Nhưng Niên Bách Ngạn thì rất thích cãi vặt với cô. Anh đáp: “Tất cả mọi người đều biết tôi có ý khác với em, hình như chỉ có mỗi em là không biết.”
“Anh…”
“Thưa hai vị! Quần áo đã được gói xong rồi!” Cô nhân viên bước tới, nhẹ nhàng ngắt lời Tố Diệp, rồi nhìn Niên Bách Ngạn, làm động tác xin mời: “Thưa anh, quầy thanh toán ở bên kia.”
Niên Bách Ngạn nhìn sâu vào mắt Tố Diệp, không nói gì nữa, rồi quay người đi thanh toán.
Tố Diệp cắn môi, lẽo đẽo theo sau.
Chẳng mấy chốc, hóa đơn đã được xuất ra.
“Thưa anh, tổng cộng là mười bảy vạn rưỡi!”
Niên Bách Ngạn đưa cho nhân viên thẻ ngân hàng.
Lần này, nghe tiếng quẹt thẻ mà Tố Diệp vẫn thấy đau lòng. Thế là cô cuối cùng đã nhận ra. Không quan trọng tiền từ ví ai chui ra, Niên Bách Ngạn và Lâm Yêu Yêu đánh giá cô rất đúng, kỳ thực cô đúng là kẻ keo kiệt.
Ra khỏi cửa hàng, Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn nói: “Anh đừng có mà chê tôi tiêu tiền như nước đấy. Đừng có quên quan hệ của hai chúng ta bây giờ. Tôi chỉ có làm vậy mới xứng với thân phận mà anh cho tôi, nếu không lại uổng cả một danh hiệu. Thân phận của tôi bây giờ định sẵn sẽ phải hại nước hại dân đấy, anh Niên ạ!”