Đa phần mọi người đều từng có trải nghiệm này.
Khi bạn phải tham gia một hoạt động nhạt nhẽo, khi bạn xuất hiện trong buổi họp khô khan, sau khi kết thúc, trên giấy tờ của bạn không nhiều thì ít cũng sẽ được vẽ thêm một vài thứ gì đó. Có lẽ đến bạn còn chẳng biết mình đang vẽ cái gì, chỉ cần giết thời gian là được rồi. Tất cả chỉ vì hoạt động hoặc buổi họp đó không liên quan quá nhiều tới bạn, hoặc có thể nói rằng bạn chẳng được lợi lộc gì từ nó.
Đã nhiều năm rồi Tố Diệp không được nhàn rỗi thong dong như thế này trong một buổi họp. Lần cuối cùng cô phóng bút cho “tài năng hội họa” của mình có lẽ là khi mới bắt đầu làm việc. Lúc đó cô còn là người mới. Trong cơ quan cô có vị trí thấp, lời nói không mấy trọng lượng, thế nên mỗi lần họp hành gần như trở thành một sự đày đọa.
Nhưng dần dần, khi kinh nghiệm làm việc của cô được tích lũy nhiều lên, càng ngày càng nhiều các lĩnh vực nghiên cứu và các báo cáo chuyên sâu đạt giải, cô cũng trở thành một nhân vật không thể thiếu trong các buổi họp. Trên cuốn sổ ghi chép trước mặt cô không còn là những thứ bát nháo linh tinh nữa. Có những lúc trên đó viết đầy những nội dung chủ yếu của buổi họp.
Thế mới nói, một dịp có thể phát huy năng khiếu của cô trên giấy như thế này thật là hiếm có.
Tố Diệp vẽ chi chít bốn trang giấy.
Trang đầu tiên vẽ toàn lá là lá. Từng chiếc lá một, có lá hòe, có lá liễu, rồi cả lá dương thụ…
Từ trang thứ hai là cô bắt đầu vẽ người một cách nhàm chán.
Tố Diệp không biết vẽ, nhưng thông qua hình ảnh để nhận ra sự thay đổi trong tâm lý con người lại là một khả năng cần phải có của một bác sỹ tư vấn tâm lý. Thế nên gặp nhiều án, mưa dầm thấm lâu, cô ít nhiều cũng biết. Chỉ có điều hình người vẽ ra đa phần đều là tranh biếm họa.
Ví dụ như cô thư ký nhỏ ban nãy sau khi thông báo lịch họp cho cô đã bị Niên Bách Ngạn quát mắng. Tuy rằng cô ấy vẫn đang cần mẫn, chăm chỉ ghi chép lại nội dung cuộc họp, nhưng ánh mắt lo lắng, sợ sệt đó thì không giấu đi đâu được. Thế nên Tố Diệp đã vẽ một hình hoạt hình trông giống cô ấy, với một cái đầu nhỏ nhắn, những ngón tay mảnh dẻ, điểm đặc trưng chính là đôi mắt to ngập tràn sợ hãi đó.
Bên cạnh đó cô chú thích một câu: Hôm nay bị gã sếp ác ma mắng chửi, mình trù ẻo hắn ta uống nước cũng giắt răng.
Còn vị giám đốc bộ phận thương hiệu ngồi đối diện, hơi chếch cô lại là một người đàn ông áo quần là lượt. Tố Diệp biết ông ta. Ông ta là một thành phần rất tích cực. Ngày nào cũng phấn khích như gà chọi. Vẻ thao thao bất tuyệt của ông ta khi thảo luận về thương hiệu có thể so sánh với giám đốc bộ phận thị trường khi báo cáo thành tích.
Tố Diệp đã từng làm trắc nghiệm tâm lý cho ông ta. Sau đó ông ta lấy một loạt các lý do bận rộn để không tham gia lớp học tâm lý. Tố Diệp vẫn chẳng thèm mách lẻo chuyện của ông ta. Đương nhiên, Niên Bách Ngạn cũng không biết đứng trước mặt cô, ông ta thái quá cỡ nào.
Con người này có phần tự kiêu, xuất phát từ thành tích hơn người của mình. Về điểm này Tố Diệp thừa nhận, nhưng đồng thời cô cũng không thích ông ta.
Thế là cô vẽ ông ta ra vẻ đạo mạo, ngồi rất nghiêm túc, thậm chí cơ thể còn hơi nghiêng về phía có Niên Bách Ngạn, rồi vẽ hai con mắt ông ta thành hai ký hiệu đồng nhân dân tệ, trên đầu chú thích một hàng chữ: Mình phải thể hiện thật tốt trước mặt sếp mới được!
Cũng có người được cô vẽ rất bình thường, ví dụ như Hứa Đồng.
Hứa Đồng dưới ngòi bút của Tố Diệp rất yên lặng, không bị thêm thắt bất kỳ hình ảnh ác ý nào, trên đầu cô ấy cũng không có chữ.
Đây cũng là những gì Tố Diệp hiểu về Hứa Đồng. Con người cô ấy trong ngoài như một. Bề ngoài điềm tĩnh thì chắc là nội tâm cũng yên bình như thế.
Vị giám đốc béo là người của bộ phận thiết kế. Bộ phận này được Niên Bách Ngạn xem trọng ngang với bộ phận khai thác, phát triển kỹ thuật… đương nhiên đi kèm với đó cũng là bộ phận bị ăn chửi nhiều nhất.
Có những lúc Tố Diệp nghĩ, tố chất tâm lý của những người đó phải mạnh mẽ cỡ nào. Ngày nào cũng bị Niên Bách Ngạn hành giống như bất kỳ lúc nào cũng đang đi trên lưỡi dao vậy, đổi lại là người bình thường có lẽ đã phát điên từ lâu rồi.
Quan sát của cô đối với người này là một người thật thà, phúc hậu, nhưng lại có một trái tim ngoan cường, không biết nghỉ.
Thế nên, khi Tố Diệp bị Niên Bách Ngạn gọi tên ngay trước mặt mọi người mới lại càng khâm phục tố chất tâm lý của vị giám đốc béo mập, vĩ đại ấy.
Tố Diệp ngẩn người, thế giới nhỏ dưới ngòi bút cũng đóng băng.
Cơ thể cao lớn của Niên Bách Ngạn dựa ra sau ghế. Lần này anh nhìn thẳng về phía Tố Diệp, có “lòng tốt” nhắc lại lần nữa: “Bác sỹ Tố! Báo cáo công việc của cô!”
Nhắc nhở mang tính lặp lại nhưng ngữ điệu chậm rãi hơn lần thứ nhất, nghe ra trong đó thấp thoáng ý cảnh cáo.
Tố Diệp không ngờ mình lại bị gọi tên. Có mấy giây cô cứ ngẩn ngơ ra như thế.
Báo cáo công việc gì cơ?
Có ai báo cho cô là phải chuẩn bị báo cáo công việc đâu.
Khi đối diện với ánh mắt như tuần tra của Niên Bách Ngạn, cô cảm thấy anh đang cố tình làm khó cô.
Làm sao đây?
Sợ rằng anh chỉ mong cô bẽ mặt trước mặt anh, nhưng mất mặt trước bao nhiêu người thế này không phải là điều Tố Diệp muốn.
Nhưng nhất thời, cô biết tổng kết báo cáo công việc thế nào?
Trong lúc cô còn đang xoắn hết cả lại thì Diệp Uyên lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu không thì sau buổi họp Tiểu Diệp bổ sung báo cáo vậy.”
Tố Diệp cảm thấy đây là câu nói đúng đắn nhất của Diệp Uyên từ lúc ngồi họp cho tới giờ.
Ai ngờ, Niên Bách Ngạn coi như không nghe thấy. Gương mặt anh toát lên một vẻ nghiêm khắc, ngón tay gõ hai nhịp lên mặt bàn: “Đừng làm trễ nải thời gian của mọi người!”
Diệp Uyên ngượng ngập xoa xoa mũi, rồi ngước mắt nhìn Tố Diệp, vẻ như muốn giúp mà… lực bất tòng tâm!
Tố Diệp biết ngay trông chờ vào Diệp Uyên là không thể.
Cô hít sâu một hơi, cuộn chặt bàn tay trái để dưới gầm bàn lại. Khi nhìn vào ánh mắt uy nghiêm của Niên Bách Ngạn, cô cong môi nói: “Trước mắt, công việc của bộ phận chúng tôi đang tiến hành… cũng khá tốt.”
Nói xong, cô dừng lại.
“Tiếp tục đi!” Nét mặt Niên Bách Ngạn bình thản.
Tố Diệp vênh mặt lên: “Báo cáo xong rồi!”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn chợt tối lại.
Tố Diệp biết mình đang vặt râu trên miệng hổ, tuy rằng trong lòng rất sợ hãi nhưng cũng còn hơn mất mặt tại trận, cô chỉ đang tự bảo vệ mình mà thôi. Cuối cùng, cô bổ sung một câu: “Vừa nãy tổng giám đốc Niên cũng bảo tôi không được làm trễ thời gian của mọi người. Báo cáo của tôi lời ít ý nhiều, rất phù hợp với yêu cầu của tổng giám đốc!”
Diệp Uyên ngồi bên cạnh không nhịn được cười. Sau khi thấy sắc mặt Niên Bách Ngạn càng ngày càng tệ, anh ấy mới cố nín cười, rồi nháy mắt với Tố Diệp, ý bảo cô đừng phạm tội công khai nữa.
Tố Diệp thề mình tuyệt đối không phải hạng người đó.
Kỳ thực là cô rất sợ Niên Bách Ngạn.
Hơn một tháng trời gian khổ ở trên hòn đảo đó cũng chẳng bằng những dằn vặt anh mang tới cho cô sau khi từ đảo trở về.
Cô sợ lúc anh nhíu mày.
Sợ lúc anh nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị.
Càng sợ hơn khi anh im lặng không nói gì.
Giống như bây giờ, Niên Bách Ngạn ngồi chếch cô, gương mặt lạnh như mặt biển về đêm. Bên trong đôi mắt bình thản mà u tối đó không biết ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm.
Anh càng như vậy, lại càng khiến người ta không dám tới gần.
Cô thề, nếu không phải mình rơi vào hoàn cảnh chán sống thì chắc chắn sẽ không muốn chọc giận anh.
Nhưng thế cũng không có nghĩa là cô phải chịu mất hết thể diện trước mặt mọi người chứ?
Tố Diệp cô là một người cần thể diện đấy.
Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại. Dáng vẻ lạnh lùng ấy khiến mọi người xung quanh cũng toát mồ hôi thay cho Tố Diệp.
Đối với quan hệ của Niên Bách Ngạn và Tố Diệp, thật ra mọi người trong lòng đều đã hiểu. Nhưng ai cũng biết, trong công việc, Niên Bách Ngạn là người không nể tình thân. Giống như lúc này đây, ngay cả người con gái của anh cũng bị chỉ mặt gọi tên, thì những người khác anh càng không niệm tình nể mặt.
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp rất lâu, rồi từ từ nói: “Tôi lại tưởng bác sỹ Tố nãy đang chăm chú, cần mẫn thế là đang viết báo cáo cơ đấy!”
Tố Diệp kinh hoàng. Khi thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn cả về phía cuốn sổ của cô, phản ứng đầu tiên là lập tức đóng nó lại.
Niên Bách Ngạn liếc nhìn cô thư ký một cái.
Cô thư ký lập tức đứng dậy đi về phía Tố Diệp.
Tố Diệp vô thức đè chặt lấy nó, lắc đầu với cô ấy: “Đây không phải là tổng kết công việc.”
Cô thư ký nhìn về phía Niên Bách Ngạn.
Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ nhíu mày, lạnh lùng quát: “Mang lại đây!”
Cô ấy giật mình, vội vàng rút lại cuốn sổ từ tay Tố Diệp.
Tố Diệp “hộ giá thất bại”, chỉ biết giương mắt nhìn cô ấy ngoan ngoãn dâng cuốn sổ vào tay Niên Bách Ngạn.
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ không biết bên trong có cái gì.
Niên Bách Ngạn cầm cuốn sổ trong tay, lật trang đầu tiên ra.
Tim Tố Diệp cũng dần dần vọt lên…
Tới khi anh giở trang thứ hai, Tố Diệp rõ ràng đã bắt được một sự ngỡ ngàng trong ánh mắt anh. Sau đó anh nhướng mày, khi nhìn về phía Tố Diệp, đôi mắt như có rất nhiều lời muốn nói. Tố Diệp nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch vào lồng ngực.
Sau đó cô thấy cô thư ký bên cạnh kinh hãi, liên tục xua tay: “Tổng… Tổng giám đốc! Đây… Đây không phải những gì tôi nghĩ.”
Tim Tố Diệp suýt nữa thì bắn ra ngoài.
Cô nhìn thấy bờ môi Niên Bách Ngạn rõ ràng đang căng ra.
Cô bắt đầu tự mắng mình quá rảnh rỗi, không dưng vẽ mấy thứ đó làm cái gì.
Bên đó Niên Bách Ngạn đã xem xong, bèn kẹp cuốn sổ của cô vào trong kẹp tài liệu rồi đóng lại, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô thư ký, lãnh đạm nói: “Quay về đi!”
Cô thư ký dè dặt trở lại vị trí của mình. Tố Diệp phát hiện, bàn tay đánh máy tính của cô ấy vẫn còn run rẩy.
Cô nhất thời phiền não. Cô cảm thấy hình như mình vừa hại cô bé ấy.
Vậy thì… người tiếp theo bị anh mắng sẽ là cô rồi.
Tố Diệp siết chặt đầu ngón tay, chuẩn bị sẵn sàng cho một màn mưa bão ập xuống.
Một người kiêu ngạo như anh, sao lại cho phép người khác vẽ mình thành như thế?
Nhưng Niên Bách Ngạn rất bình tĩnh.
Anh bất ngờ mỉm cười nói: “Tổng kết của bác sỹ Tố không tồi, tiếp tục họp!”
Tố Diệp chợt nhìn về phía anh, một lần nữa chết đứng…
Hội nghị vừa kết thúc, Tố Diệp đã phi ra ngoài như tên lửa, giả vờ không thấy Hứa Đồng đang gọi với sau lưng.
Cũng vừa hay là buổi trưa, thế nên cô rời khỏi công ty là hợp tình hợp lý.
Tố Diệp vào một nhà hàng Việt Nam. Vì đây là một nhà hàng mới mở nên buổi trưa là giờ cao điểm ăn uống nhưng tại đây không khí khá yên tĩnh.
Vừa vào cửa cô đã nhìn thấy Niên Bách Tiêu. Ngồi đối diện cậu ta còn có một cô gái.
Thấy cô đi vào, Niên Bách Tiêu xông tới kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình như nhìn thấy cứu tinh. Còn chưa đợi Tố Diệp kịp phản ứng lại, Niên Bách Tiêu đã khoác vai cô, hành động vô cùng thân mật, nhìn cô gái kia và nói: “Bạn gái tôi tới rồi, cô tuyệt vọng rồi chứ, bây giờ?”
Thế này là thế nào?
Tố Diệp chẳng hiểu gì cả.
Cô chưa kịp nói câu nào, đã thấy cô gái kia đứng phắt dậy, nét mặt tổn thương: “Anh gạt em! Đừng tưởng anh tìm bừa một người tới mạo nhận là bạn gái của anh thì em sẽ tin!”
Tố Diệp bàng hoàng.
Niên Bách Tiêu sa sầm mặt lại, không nói năng gì lập tức ôm chặt Tố Diệp. Ngay sau đó cậu ta cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một cách bất ngờ.
“Ưm…” Cả người Tố Diệp căng ra, vô thức chống tay lên ngực cậu ta.
Nhưng cánh tay Niên Bách Tiêu lại mạnh mẽ bất ngờ. Cậu ta khóa cô rất chặt, đuổi theo môi cô, nạy mở hai hàm răng rồi xông thẳng tới đầu lưỡi, hôn nhiệt tình.
Sau đó cô liền nghe thấy cô gái kia bật khóc, đẩy ghế ra: “Niên Bách Tiêu! Anh thật quá đáng!”
Cô gái vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà hàng.
Một giây sau Tố Diệp cũng đẩy Niên Bách Tiêu ra. Cô trợn trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ khó tin: “Niên Bách Tiêu! Cậu điên rồi hay gan lớn lên rồi hả?”
Niên Bách Tiêu đổi ngay dáng vẻ hung hăng vừa rồi, giơ tay xin lỗi cô, rồi ngồi xuống đối diện cô, vẫn cái vẻ ba lăng nhăng.
Tố Diệp thấy vậy cũng hiểu ra bảy tám phần. Cô nguôi giận, ngồi xuống: “Cậu hẹn tôi tới đây là muốn mượn tay giết người phải không?”
Lúc còn đang họp, cô đã nhận được điện thoại Niên Bách Tiêu gọi tới. Không tiện nhận, cô bèn ngắt máy, rồi gửi lại cho cậu ta hai chữ: Đang họp!. Chẳng mấy chốc, Niên Bách Tiêu đã trả lời lại: Trưa nay tôi mời chị ăn cơm.
Kèm theo một địa chỉ.
Tố Diệp cũng muốn gặp Niên Bách Tiêu, xem thời gian gần đây cậu ta thế nào rồi. Thế nên cuộc họp vừa kết thúc là cô không về phòng làm việc mà ra thẳng đây. Không ngờ cậu ta lại lấy cô làm lá chắn, thằng nhóc thối này!
Rõ ràng Niên Bách Tiêu không hiểu ý cô. Tố Diệp hết cách đành phải giải thích bằng tiếng Anh. Lúc này cậu ta mới ngộ ra, liên tục xua tay với Tố Diệp: “Tôi không có lợi dụng chị, cô ta quá phiền!”
“Thế mà còn không gọi là lợi dụng?” Tố Diệp lườm cậu ta.
Niên Bách Tiêu nở nụ cười mắc cỡ.
Sau khi gọi món, Tố Diệp sốt ruột hỏi: “Cô gái đó là thế nào? Cậu không thích người ta?”
Cô gái đó xinh đấy chứ.
Nhưng Niên Bách Tiêu gật đầu rất kiên định.
Tố Diệp thấy vậy sững người: “Thích người ta cậu còn đuổi người ta đi?”
Niên Bách Tiêu nghe xong cũng ngẩn ra, chớp chớp mắt: “Tôi không thích cô ta!”
“Không thích người ta cậu gật đầu cái gì?” Tố Diệp hỏi.
Niên Bách Tiêu càng mù mịt, khoa chân múa tay giải thích: “Chị vừa hỏi tôi, cậu không thích cô ta à? Sau đó tôi gật đầu, ý là: Đúng vậy, tôi không thích cô ta!”
Cậu ta phát minh ra một kiểu nói mới, nói mấy từ lại nghỉ một chút, không cần nói thành một câu liên tục. Như vậy cậu ta có thể dùng tiếng Hán biểu đạt rõ ràng.
Thực tế chứng minh cách này của cậu ta rất tốt, ít nhất thì Tố Diệp nghe hiểu.
Cô bàng hoàng hiểu ra, quên mất rằng tư duy biểu đạt của Niên Bách Tiêu không giống với người Trung Quốc.
“Cậu vừa lợi dụng tôi. Niên Bách Tiêu! Bữa này cậu phải mời tôi ăn ngon đấy.” Nhớ lại nụ hôn lúc nãy, Tố Diệp vẫn còn rùng mình. Cậu ta mà khí thế lên thì giống hệt Niên Bách Ngạn.
Ai ngờ Niên Bách Tiêu bắt đầu lục lọi.
Tố Diệp nhướng mày nhìn cậu ta.
Một lúc sau, Niên Bách Tiêu rút hết tiền trong túi ra: “Chị xem! Chỉ còn có hơn ba trăm đồng. Tôi còn phải đổ xăng cho xe, ăn cơm xong.”
Tố Diệp suýt nữa thì ngừng thở. Cô vỗ vỗ vào xấp tiền trên bàn: “Chẳng phải cậu nói cậu mời tôi ăn cơm sao? Cậu nghèo tới nỗi không còn tiền hay là cố ý mang có một tý thế này ra khỏi nhà đấy hả?”
Niên Bách Tiêu nháy mắt, cười nịnh nọt: “Chị mời tôi đi!”
“Không được! Cậu là đàn ông, nói lời phải giữ lời, bảo phụ nữ mời còn ra thể thống gì nữa? Đổ xăng gì chứ, ba trăm đồng miễn cưỡng vẫn ăn được chút.” Nói rồi, Tố Diệp giơ tay ra lấy tiền.
Nhưng Niên Bách Tiêu vội nhét hết tiền vào túi, nói lớn: “Tôi là người nghèo!”
Tố Diệp nhìn cậu ta đầy phẫn uất, nghiến răng nghiến lợi nói: “Niên Bách Tiêu! Cậu nhiều tiền hơn tôi đấy!”
“Nhưng, tôi không có tiền bây giờ.” Niên Bách Tiêu giữ chặt túi quần của mình.
Tố Diệp nhìn cậu ta khinh bỉ: “Lần sau tôi không có tin cậu nữa đâu.”
“Đừng hẹp hòi thế mà!” Niên Bách Tiêu cười.
Thức ăn được bưng lên, mùi vị không tồi.
Chí ít thì Niên Bách Tiêu ăn rất ngon miệng.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, cho tới khi Niên Bách Tiêu hỏi cô một tháng trước rốt cuộc đã đi đâu thì hứng thú của Tố Diệp mới dần dần thuyên giảm.
“Sao vậy, chị và anh trai tôi?” Cậu ta hỏi.
Tố Diệp khẽ lắc đầu, nói không có gì.
Niên Bách Tiêu nhìn cô: “Anh ấy đối xử không tốt với chị?”
“Rất tốt!” Tố Diệp không muốn nhắc tới mấy chuyện này, liên tục gắp thức ăn cho cậu ta: “Cậu mau ăn đi. Thời gian buổi trưa của tôi ít lắm đấy!”
“Chị là cổ đông của Tinh Thạch, chị có thể đi muộn.” Niên Bách Tiêu bĩu môi.
Tố Diệp bất lực liếc xéo cậu ta: “Mấy quy định đó ở trong mắt anh trai cậu đều là đồ bỏ!”
Niên Bách Tiêu nhún vai. Tố Diệp cũng chẳng biết cậu ta nghe có hiểu hay không.
“Cô gái đó chẳng phải được lắm sao? Đâu ra vậy?” Cô chuyển đề tài, một lần nữa quay về cô gái ban nãy tức tưởi bỏ chạy khỏi nhà hàng.
Nét mặt Niên Bách Tiêu bực bội: “Quán bar, hát thì quen, bám lấy tôi, rất phiền!”
“Cậu lại tới quán bar hát?” Tố Diệp ngỡ ngàng, to gan quá nhỉ!
Niên Bách Tiêu căng thẳng: “Chị đừng nói với anh ấy!”
Tố Diêp biết “anh ấy” mà cậu ta ám chỉ là ai.
Khẽ thở dài, một lúc sau cô mới nói: “Bách Tiêu à! Thật ra cậu nên đi đua xe. Đó mới là lý tưởng của cậu.”
Niên Bách Tiêu trầm mặc, cúi đầu tiếp tục ăn.
“Cho dù năm nay cậu không kịp thi đấu, thì cũng có thể quay trở lại đội đua. Năm sau cũng có thể ra trường đua rồi.” Tố Diệp dịu giọng nói.
Niên Bách Tiêu ngừng lại, ngước mắt nhìn cô, định nói gì lại thôi.
Tố Diệp đợi cậu ta nói tiếp.
Rất lâu sau cậu ta mới lên tiếng: “Thật ra… tôi định quay lại đội đua, vì tôi thua cược rồi.”
Tố Diệp nhớ ra mình đã từng cá cược với cậu ta.
Có lẽ Niên Bách Tiêu muốn biểu đạt nhiều hơn, nên đã dùng thứ tiếng Anh thuần thục để giải thích: “Từ ngày chị bị thương tôi đã quyết định sẽ quay về đội đua rồi. Chúng ta đều giống nhau, đều có một quá khứ không dám đối mặt, nhưng chị đã khắc phục được, lại còn vì tôi mà bị thương. Nếu tôi còn không dám đối mặt với hiện thực thì không được coi là một người đàn ông thực thụ.”
“Vậy rốt cuộc cậu đang sợ điều gì?” Tố Diệp biết trong lòng cậu ta có một cái hố không thể bước qua.
Niên Bách Tiêu thở dài: “Tôi không biết phải đối mặt với huấn luyện viên của chúng tôi bằng cách nào, là tôi hại thầy ấy…”
“Con người ta rồi cũng phải thẳng thắn, đúng không?” Tố Diệp nhẹ nhàng an ủi: “Trừ phi cậu thật sự có thể quên đi xe đua, thật sự có thể ngày nào cũng ôm đàn ghita hát ở quán bar một cách ngây ngô để sống qua ngày. Cậu có thể tự hỏi lại bản thân mình, lúc tới đó hát cậu có vui vẻ không? Hay cậu chỉ đang dùng cách này làm cái cớ để trốn tránh ước mơ của mình?”
Niên Bách Tiêu im lặng giây lát, sau đó nói với cô: “Nếu tôi muốn chị đi cùng tôi tới tìm huấn luyện viên, liệu chị có cảm thấy tôi rất không đàn ông không?”
Tố Diệp cười: “Tôi rất vui được chứng kiến giây phút cậu quay lại đội đua. Thế nên tôi sẵn lòng đi cùng cậu!”
Niên Bách Tiêu cúi đầu, suy nghĩ rất lâu.
“Thôi! Đây là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ tự mình đối mặt.” Cậu ta lại nói.
Tố Diệp nhìn cậu ta: “Thật sự quyết định rồi?”
Niên Bách Tiêu gật đầu chắc chắn.
Tố Diệp giơ tay ra trước mặt cậu ta: “Chúc cậu có thể thành công quay lại đội đua!”
Niên Bách Tiêu cười, đập tay với cô.
Thế là Tố Diệp nói: “Tiểu Tiêu Tiêu! Nói thật là, bữa cơm này cậu vẫn phải mời.”
Cả người Niên Bách Tiêu chợt nổi da gà, nhìn cô đầy cảnh giác: “Tại sao?”
“Vì tôi đi thẳng từ phòng họp ra đây, không mang theo ví tiền.” Tố Diệp thể hiện cho cậu ta xem, thế nào là “hai bàn tay trắng”.
Niên Bách Tiêu kháng nghị: “Chị không thể lừa tiền trẻ con như thế được!”
Tố Diệp bắt được sơ hở: “Cuối cùng cậu cũng chịu nhận mình là trẻ con rồi à?”
Gương mặt Niên Bách Tiêu hết đỏ hồng lại chuyển sang trắng bệch, trông có phần ngượng ngập. Nửa ngày sau cậu mới thốt ra được một câu: “Tôi không có thừa nhận!”
“Làm gì có người đàn ông nào ra đường chỉ mang theo có ba trăm đồng trong người? Còn chẳng đem theo thẻ ngân hàng nữa chứ.” Tố Diệp thấy hai tay cậu ta trống rỗng, bên cạnh đặt chìa khóa xe là biết ngay cậu ta còn chẳng mang theo ví tiền.
Niên Bách Tiêu nói: “Tôi ra ngoài rất vội, với lại, quỹ đen của chị dày cộp thế cơ mà.”
“Tôi làm gì có quỹ đen?” Tố Diệp lườm cậu ta.
“Ok! Để tôi tính cho chị!” Chớp mắt, Niên Bách Tiêu hóa thành cái máy tính. Tiếng Anh tuôn từ miệng cậu ta tao nhã vô cùng: “Tạm thời chưa nói tới số cổ phần và tiền lương chị nhận được ở Tinh Thạch, tôi nghĩ anh trai tôi cho chị đảm nhận chức vụ cố vấn tâm lý cho Tinh Thạch, tiền lương chắc chắn không ít. Lương của chị tại Liêm Chúng cũng rất nhiều phải không? Với chức vụ của chị, lương mỗi tháng có lẽ sẽ không thấp dưới năm vạn đâu. Cứ tính là năm vạn một tháng, vậy thì tiền lương cả năm của chị sẽ vào tầm khoảng sáu mươi vạn. Đấy là còn chưa kể lương tháng thứ mười ba và tiền thưởng cuối năm. Chị lại còn là giảng viên ở trường đại học. Ít nhất mỗi tháng lại lĩnh thêm hai vạn, vậy thì cả năm lại có thêm khoảng hơn hai mươi vạn. Cộng thêm với số tiền ở Liêm Chúng là cả năm chị có tới tám mươi vạn. Đấy là còn chưa kể Tinh Thạch đấy. Lương hàng năm của chị ít nhất cũng rơi vào tầm hàng triệu.”
Tố Diệp nhìn cậu ta không nói nên lời.
“Rồi, một người với mức lương hàng triệu như chị lại bắt một người chỉ có ba trăm đồng như tôi thanh toán sao?” Nét mặt Niên Bách Tiêu có vẻ khoa trương.
Một giây sau, Tố Diệp giơ tay đánh một cái vào đầu cậu ta, làm Niên Bách Tiêu giật mình, tròn mắt nhìn cô.
“Thằng nhóc này! Cậu tính tiền lương cả năm với tôi? Thế cậu có biết cổ phần cậu nắm trong tay một ngày thu lại được lợi ích nhiều hơn tôi bao nhiêu không? Lương một năm hàng triệu? Tiểu Tiêu Tiêu! Số tiền đó có lẽ một ngày là cậu đã kiếm được rồi!”
Niên Bách Tiêu bĩu môi: “Làm gì có chuyện khoa trương đến vậy. Thị trường cổ phiếu cũng rất mạo hiểm, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể trở thành kẻ không một xu dính túi.”
“Một câu thôi, hôm nay cậu không mời thì tôi sẽ đi ngay lập tức.” Tố Diệp đành phải giở trò cứng rắn. Cô thật sự không mang theo tiền xuống.
Niên Bách Tiêu lườm nguýt, lẩm bẩm một câu: “Đồ keo kiệt!”
Tố Diệp rất thoải mái, không cần phải bỏ tiền mình ra mới là vương đạo.
Sau khi hai người cãi cọ một lúc ăn xong bữa cơm, Niên Bách Tiêu bực bội đi thanh toán. Chẳng mấy chốc đã thấy cậu ta hớn hở trở về. Tố Diệp lấy làm lạ. Cậu ta nói với Tố Diệp rằng, có người đã thanh toán cho họ rồi.
Cô càng thấy khó hiểu, bèn gọi ông chủ tới.
Ông chủ nói với cô rằng, họ vừa gọi món xong đã có người thanh toán rồi.
Tố Diệp càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Cô gạn hỏi ông chủ đó là ai.
Ông chủ suy nghĩ rồi đáp: “Là một cô gái! Trông còn khá trẻ, mặc đồ công sở nhìn rất chững chạc. À, đúng rồi! Cô ấy nói mình họ Hứa.”
Hứa Đồng!
Tố Diệp nghe trong đầu mình như vang lên một tiếng nổ cực lớn.
Sao Hứa Đồng lại tới nhà hàng?
Cô nhớ lúc tan họp Hứa Đồng có gọi với sau lưng cô. Lúc đó quá vội vàng, cô không quan tâm. Quan trọng hơn là, Hứa Đồng tìm cô tuyệt đối không phải vì chuyện riêng, chắc chắn là nghe theo lời dặn dò của Niên Bách Ngạn. Cô sợ Niên Bách Ngạn làm khó mình, nên đã chạy bay biến.
Lẽ nào… Hứa Đồng đuổi theo tới tận nhà hàng?
Trời đất ạ! Không phải tận tụy đến mức đó chứ?
Ăn trưa xong, nhìn Niên Bách Tiêu lái xe đi rồi, bước chân trở về công ty của Tố Diệp bỗng trở nên nặng nề.
Hứa Đồng bỗng nhiên xuất chiêu này là có ý gì?
Tới trước tòa nhà văn phòng, Tố Diệp dừng bước.
Cô ngẩng đầu lên nhìn cả tòa nhà sừng sững trước mặt. Nắng mai xuyên qua mây trời, phản chiếu xuống những lớp kính thủy tinh thành những sắc màu rực rỡ. Phía sau từng lớp kính ấy, cô chẳng biết đã tạo ra bao nhiêu lợi ích. Cô chỉ biết rõ mình chẳng muốn quay về công ty chút nào.
Các nhân viên trong tòa nhà đi ăn cơm trưa về túm năm tụm ba đi ngang qua bên cạnh cô. Họ đi vào tòa nhà, quẹt thẻ, rồi trở về công ty của mình, giống như dòng thác phân nhánh vậy, ai về chỗ của người nấy.
Cuối cùng, Tố Diệp lết bước chân nặng trĩu, như một con ốc sên chậm chạp “bò” vào trong tòa nhà.
Tới trước cửa công ty, cô nhìn trái ngó phải hệt như một tên trộm. Sau khi thấy không có nguy hiểm gì, cô mới bôi dầu vào chân, lướt nhanh như một làn khói vào văn phòng của mình.
Cô rót một ly nước, uống mấy ngụm, nghĩ bụng phải nhanh chóng tiến hành bồi dưỡng cho nhân viên, tốt nhất là kéo dài tới tận cuối giờ. Nhưng rõ ràng, suy nghĩ này không thể thành hiện thực, làm gì có ai tiến hành bồi dưỡng những năm tiếng liền?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết định gọi điện lần nữa cho Diệp Uyên. Tuy rằng anh ấy không có quyền quyết định, nhưng ít nhất vẫn là một chủ tịch. Cô tạm thời tin anh ấy thêm lần nữa, xin phép nghỉ, cứ nói là mình bị bệnh thật.
Tốt nhất là ngày mai cũng nghỉ ốm luôn. Như vậy cô có thể nghỉ liền cả thứ bảy, chủ nhật.
Cuối tuần này, cô phải ra ngoài chơi, trốn được ngày nào hay ngày ấy.
Suy nghĩ này rất hèn, nhưng đây là cách duy nhất cô chấp nhận được.
Cô vừa cầm được máy điện thoại bàn lên, thì nghe thấy có người gõ cửa.
Tố Diệp đành phải đặt tạm điện thoại xuống: “Vào đi!”
Lại là Hứa Đồng.
Cô ấy đẩy cửa đi vào.
Tố Diệp bất ngờ, ngẩn người giây lát.
Hứa Đồng đi tới trước, nhìn cô: “Bác sỹ Tố! Tổng giám đốc gọi cô tới văn phòng.”
Tố Diệp bỗng cảm thấy như ngụm nước vừa rồi chưa trôi hết, nhất thời cổ họng cồn cào khó chịu. Chuyện gì phải đến rồi cũng đến. Cô biết ngay Niên Bách Ngạn sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Nhưng Tố Diệp cũng không ngốc. Cô đứng dậy, nhìn vào mắt Hứa Đồng: “Có phải cô có chuyện muốn nói với tôi không?”
Niên Bách Ngạn dặn dò Hứa Đồng gọi cô tới văn phòng. Chuyện này vốn chỉ cần một cuộc điện thoại là xong. Hứa Đồng cất công tới tận đây tìm cô, có lẽ không chỉ muốn làm một việc đơn giản là chuyển lời.
Hứa Đồng nhìn Tố Diệp, cười khẽ: “Không hổ danh bác sỹ tâm lý, hình như không chuyện gì có thể giấu được đôi mắt của bác sỹ Tố.”
“Tôi cũng có lúc nhìn nhầm đấy. Nhất là năm vừa rồi… thường xuyên nhầm!” Cô có ý ám chỉ.
Cô cũng chẳng biết Hứa Đồng có hiểu hay không, tóm lại Hứa Đồng vẫn cười nói: “Bác sỹ Tố ăn trưa ngon miệng chứ?”
“Cô cố ý để tôi biết cô đã thanh toán tiền, cô bảo liệu tôi ăn có ngon miệng được không?” Tố Diệp hỏi ngược lại: “Xem ra, tôi không cần trả cô tiền rồi!”
Hứa Đồng thở dài: “Bác sỹ Tố! Chúng ta đều là người hiểu biết. Có những lời, tôi cũng không vòng vo, giấu giếm nữa. Tôi cảm thấy cô nên tránh xa em trai của tổng giám đốc một chút.”
Tố Diệp nhìn cô, gương mặt thanh tú: “Cô nhìn thấy rồi?”
“Hơn nữa cậu ấy lại còn hôn cô. Chuyện này mà để tổng giám đốc biết được sẽ rất phiền phức.” Hứa Đồng nói thẳng.
“Thế nên cô tới tìm tôi, có phải tôi có thể hiểu rằng cô vẫn chưa báo lại chuyện này cho Niên Bách Ngạn không?”
Hứa Đồng gật đầu: “Phải! Đây là lần đầu tiên tôi chủ động che giấu sau bao nhiêu năm đi theo tổng giám đốc.”
“Niên Bách Tiêu chỉ là một đứa trẻ thôi.” Cô cảm kích cách làm của Hứa Đồng, nhưng cũng phải nhắc cô ấy một câu.
“Tôi hiểu là cô thẳng thắn, vô tư. Nhưng chuyện này để tổng giám đốc biết dẫu sao vẫn là không hay. Thứ nhất, đó là em trai ruột của anh ấy. Thứ hai, cậu ấy đã là người đàn ông trưởng thành rồi!”
Tố Diệp khẽ gật đầu: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, tôi sẽ chú ý!”
Lúc này Hứa Đồng mới yên tâm. Cô ấy lại hỏi: “Tôi hỏi một câu không nên hỏi. Giữa cô và tổng giám đốc… có phải đã xảy ra chuyện gì không vui không?”
Chẳng ai biết sau khi từ Hàng Châu trở về, Niên Bách Ngạn và Tố Diệp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Hứa Đồng cũng vậy.
Nhưng cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng từ hôm ấy, Niên Bách Ngạn trở nên vui buồn thất thường, nếu không thì cả ngày từ sáng tới tối mặt cứ khó đăm đăm. Cô ấy làm theo lời dặn dò của anh, tìm những người phục vụ có liên quan cho hòn đảo, cũng ngầm đoán ra anh đã đưa Tố Diệp lên hòn đảo ấy.
Năm xưa một thương nhân kinh doanh đá quý phải bồi thường cho Niên Thị, thế nên đã mang hòn đảo đó ra thế chấp. Từ đó trở đi, nó trở thành tài sản riêng của nhà họ Niên, không hề công bố với bên ngoài, nên số người biết về nó rất ít.
Hứa Đồng không biết rốt cuộc Tố Diệp bị làm sao. Thật sự đi du lịch cho khuây khỏa như Niên Bách Ngạn nói hay có ẩn tình gì khác.
Tố Diệp nghe Hứa Đồng hỏi vậy, ánh mắt hơi tối đi đôi chút. Một lúc sau, cô nhìn cô ấy nói: “Tôi và anh ấy không có chuyện gì đâu.”
Hứa Đồng thấy cô nói vậy, cũng biết không hỏi thêm được điều gì, bèn khẽ gật đầu, rồi giục cô nhanh chóng tới phòng làm việc của Niên Bách Ngạn. Cuối cùng cô ấy còn bổ sung thêm một câu: “Cô phải chuẩn bị tâm lý đấy! Tan họp, tổng giám đốc đã định gọi cô tới văn phòng nhưng cô lại đi mất.”
Trái tim Tố Diệp như con chim gãy cánh, đập đập hai cái, rồi rơi bộp xuống đất…
Tố Diệp không biết mình đã nhích dần từng bước tới văn phòng của Niên Bách Ngạn thế nào.
Cửa phòng đóng chặt, nhưng ô cửa chớp phía trên cửa sổ bên cạnh cửa ra vào thì chưa đóng. Qua khe cửa chớp có thể nhìn thấy Niên Bách Ngạn đang răn dạy. Bên trong là giám đốc bộ phận nghiên cứu, khai thác kỹ thuật. Trông Niên Bách Ngạn rất giận dữ. Anh đang đứng, một tay gõ lên tập tài liệu trên mặt bàn. Gương mặt hơi nghiêng đậm nét bực dọc.
Vị giám đốc dường như cũng đang tranh luận với anh chuyện gì đó.
Chỉ thấy sắc mặt Niên Bách Ngạn càng lúc càng khó coi, rồi anh đập thẳng tay xuống mặt bàn.
Tố Diệp đứng bên ngoài mà cũng phát run.
Sau đó cô len nhanh tới vị trí của cô thư ký hành chính bên cạnh, chỉ vào trong rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô thư ký cũng sợ tới tái xanh mặt, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy với Tố Diệp.
“Sao thế?” Chẳng qua cô chỉ hỏi một câu thôi mà, sao lại sợ đến mức này?
Cô bé sắp khóc tới nơi: “Trợ lý Hứa dặn em là, bất kể chuyện gì của tổng giám đốc đều không được nói ra ngoài.”
Tố Diệp á khẩu. Cô chỉ hỏi ban nãy xảy ra chuyện gì thôi mà.
Cô thư ký lại nói: “Bác sỹ Tố! Lát nữa vào trong chị có thể nói đỡ giúp em không? Chị vẽ cái hình đó, em thật sự không nghĩ vậy đâu mà. Sao em dám trù ẻo tổng giám đốc chứ?”
“Á?”
“Tranh là do chị vẽ, nhưng em sợ tổng giám đốc trách tội em!” Cô thư ký nét mặt rầu rĩ.
Tố Diệp thở dài, gật đầu bất lực.
E là bản thân cô còn khó giữ được mạng mình.
Niên Bách Ngạn ngồi bên trong quát tháo đúng mười phút. Chuyện này đối với một người đàn ông coi thời gian là tính mạng như anh mà nói đúng là kỳ tích. Nó cũng chứng tỏ bộ phận kỹ thuật đã phạm phải một lỗi sai không thể tha thứ.
Tố Diệp đứng ngoài chứng kiến, hai chân mềm nhũn, quyết định… chuồn là thượng sách!
Mà đúng lúc ấy, giám đốc bộ phận kỹ thuật cũng đi ra, nét mặt rất khó coi.
Cô thư ký kéo kéo Tố Diệp, hất cằm về phía bóng lưng giám đốc kỹ thuật: “Đảm bảo là bị ăn chửi thê thảm!”
Tố Diệp nghe xong lại càng hoang mang. Cô suy nghĩ rồi nói vội với cô ấy: “Nếu tổng giám đốc có hỏi, cô bảo cô không nhìn thấy tôi nhé.”
“Dạ?”
Tố Diệp không kịp giải thích nhiều với cô ấy, quay người định rút khẩn trương.
Bỗng cô nghe thấy một tiếng quát vọng ra từ trong phòng: “Tố Diệp! Em vào đây cho tôi!”
Hai chân Tố Diệp như bị đóng đinh trên mặt đất, sống lưng cũng theo đó mà lạnh toát.
Cô thư ký nhỏ giọng nói: “Chị mau vào đi! Nếu không để tổng giám đốc giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng!”
Không cần cô thư ký nói, Tố Diệp đã quá hiểu cái gọi là hậu quả nghiêm trọng. Nhất là sau khi đi vào phòng, lập tức phải đối diện với đôi mắt giận dữ của Niên Bách Ngạn.
Bom đạn cô chẳng sợ. Cô chỉ sợ anh lại nghĩ ra chiêu trò gì khác để làm khó cô.
Nói có bao giờ sai, Niên Bách Ngạn ngồi xuống nhìn cô chằm chằm, rồi cất giọng trầm trầm: “Lại đây!”
Đầu gối Tố Diệp nhũn ra, suýt nữa thì khuỵu xuống đất.
Khó khăn lắm cô mới nhấc bước được tới trước ghế. Cô lần sờ mép ghế ngồi xuống, cũng may Niên Bách Ngạn không bắt cô đứng dậy.
“Có hai chuyện!” Thanh âm của Niên Bách Ngạn rất trầm. Đôi mắt ấy như chứa đựng điều gì đó khiến người ta bất an: “Việc thứ nhất, đọc lại cho tôi nghe điều 103 và điều 217 trong điều lệ chế độ quản lý công ty.”
Tố Diệp nghẹn lời, một lúc sau mới “á” được một tiếng.
“Đọc!” Niên Bách Ngạn ra lệnh.
Trong đầu Tố Diệp chỉ có tám chữ “điều lệ chế độ quản lý công ty”. Còn cái tập dày cộp ấy quy định cái gì, làm sao cô biết?
Cô bấm bụng nói: “Tôi… không nhớ!”
“Không nhớ hay vốn dĩ chưa thèm đọc?” Niên Bách Ngạn có vẻ đã bình tĩnh lại. Anh không to tiếng quát mắng cô. Nhưng Tố Diệp thà anh cứ làm vậy còn hơn.
Vì anh càng bình tĩnh, cô càng chẳng thể dò xem giới hạn của anh nằm ở chỗ nào.
Cô hắng giọng nói: “Tôi xem rồi… nhưng quên rồi!”
Nếu mà trả lời chưa xem, há chẳng phải anh sẽ bóp chết cô? Tuy rằng đúng là cô chưa xem thật.
“Bộp!” Trước mặt xuất hiện một tập tài liệu.
Tố Diệp nhìn kỹ lại. Là điều lệ công ty.
“Đọc lên cho tôi!” Niên Bách Ngạn lại ra lệnh.
Tố Diệp thật sự chỉ muốn cầm tập tài liệu đó đập thẳng vào mặt anh rồi nói rằng: Cô đây cũng là một cổ đông của Tinh Thạch. Đừng có mà coi tôi là chân lăng xăng! Ức hiếp người khác cũng có chừng mực thôi chứ?
Nhưng nghĩ lại, đến cả Diệp Uyên đường đường là chủ tịch mà còn phải nghe theo anh. Cô làm vậy có thể xả tức nhất thời, nhưng sau này thì sao?
Thế nào gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt?
Cô không có ngu dại gì mà đối đầu với anh. Cuối cùng người chịu thiệt lại là mình.
Cô hít sâu một hơi đề đè nén cơn lốc xoáy đang dâng lên trong lòng.
Phẫn nộ giở tập điều lệ ra, cô tìm tới điều 103 theo lời Niên Bách Ngạn.
Đáng chết! Có cái công ty thôi mà, có cần phải soạn thảo bản điều lệ lắm chữ thế này không?
“Điều lệ chế độ quản lý công ty, điều 103…”
“Thái độ nghiêm túc vào!” Niên Bách Ngạn nhíu mày.
Tố Diệp hằn học lườm anh, cắn răng đọc lại: “Điều lệ chế độ quản lý công ty, điều…”
“To lên! Em chưa ăn trưa à?” Niên Bách Ngạn một lần nữa ngắt lời cô.
Lửa giận trong mắt Tố Diệp đang cháy hừng hực, gần như bốc cả ra ngoài.
Nhưng cô vẫn gắng gượng kiềm chế, đành phải kéo to giọng ra đọc: “Điều lệ chế độ quản lý công ty, điều 103. Các cán bộ chủ quản các cấp có quyền đốc thúc và ra lệnh trong phạm vi công việc của nội bộ mình, bao gồm cả thông báo họp. Các nhân viên dưới quyền có nghĩa vụ chấp hành mệnh lệnh, nhưng khi có ý kiến đối với mệnh lệnh đó có thể trình bày.”
“Điều 217!” Niên Bách Ngạn tiếp tục ra lệnh.
Tố Diệp lật soàn soạt tới vị trí tương thích, tiếp tục đọc: “Điều 217. Các nhân viên dưới quyền không được lén lút có những hành vi làm tổn hại tới hình tượng của lãnh đạo cấp trên trong công ty như tùy ý gièm pha, hay cố tình tung tin đặt điều. Tất cả các hành vi đó đều được coi là vi phạm điều lệ nhân viên, sẽ bị xử phạt tùy theo mức độ nặng nhẹ. Các cán bộ quản lý biết mà không báo cáo cũng sẽ liên đới chịu trách nhiệm. Những người bảo lãnh liên quan tới sự việc sẽ chịu trách nhiệm bảo lãnh tương ứng.”
“Hiểu rồi chứ?” Giọng Niên Bách Ngạn điềm tĩnh hơn.
Tố Diệp gấp tập tài liệu lại, cúi đầu không nói.
“Nói đi!”
“Hiểu rồi!” Sao cô cảm thấy như bị giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ vậy.
Niên Bách Ngạn điều chỉnh lại tư thế ngồi, nhìn gương mặt nhỏ đang cúi gằm của cô, rồi lại nhìn mấy bức vẽ ban nãy anh kẹp vào tập tài liệu, lên tiếng: “Vậy em tự nói xem mình phạm phải lỗi gì?”
“Tôi…” Tố Diệp ngẩng lên, nhưng bị tia nhìn lạnh thấu xương của anh kích thích, đành chôn chật giận dữ vào bụng, lẩm bẩm: “Tôi không thấy mình làm sai gì.”
Niên Bách Ngạn tái mặt: “Là người phụ trách một bộ phận, em bắt buộc phải nghe theo sự sắp xếp của cấp trên. Không tới họp cũng được, nhưng phải trình bày được lý do.”
“Tôi đã xin nghỉ với Diệp Uyên rồi! Tôi… Tôi bị ốm.” Trong tình thế cấp bách, Tố Diệp đành lôi Diệp Uyên ra.
Ngay sau đó tiếng quát của Niên Bách Ngạn vang lên: “Tố Diệp! Em coi tôi là đứa trẻ lên ba dễ lừa lắm sao?”
Thôi được rồi! Cô thừa nhận đúng là mình muốn coi anh là đứa trẻ lên ba một lần.
“Còn nữa.” Niên Bách Ngạn dịu giọng, vứt mấy bức vẽ ra trước mặt cô: “Tôi không biết em còn có năng khiếu hội họa đấy.”
Bức vẽ nào cũng có mặt anh, ban đầu nhìn vào anh vừa tức vừa buồn cười.
Cô vẽ anh rất xấu. Lúc chống nạnh, lúc lại vặn cổ. Trên đỉnh đầu còn có ba đốm lửa tụ lại. Con ngươi thì trợn ra to như chuông đồng. Lỗ mũi còn vẽ thành lỗ mũi heo. Người nào trong tranh cũng chỉ vào vào anh và mắng: Gã sếp ác ma!
Anh thấy đúng là gan cô to lên rồi!
Tố Diệp cũng cảm thấy chuyện này thật mất mặt. Quan trọng là, hình như người mất mặt không phải anh, mà lại là cô.
Cô muối mặt, giơ tay lấy lại tranh vẽ, nghĩ bụng ra khỏi văn phòng sẽ cho nó vào máy hủy tài liệu.
Cô không thể không thừa nhận, hành vi dùng tranh vẽ để xả bực tức quả thực ấu trĩ. Người ngoài nhìn vào đích thực không phù hợp với hình tượng của cô trong công ty.
Nhưng đầu ngón tay vừa chạm tới mấy tờ giấy, cô đã nghe thấy Niên Bách Ngạn nói: “Cho em cầm về chưa?”
Tố Diệp lập tức rụt tay lại.
“Sau khi trở về phòng làm việc, lần lượt viết nắn nót mỗi điều khoản 50 lần em vừa đọc, cộng thêm một bản kiểm điểm chân thành, sâu sắc. Nhớ kỹ, viết tay cho tôi. Không được đánh máy, không được nhờ chép hộ. Chữ em tôi nhận ra đấy!”
“Cái gì?” Tố Diệp đứng bật dậy. Viết mỗi điều khoản 50 lần, lại còn phải viết nắn nót? Lại còn phải chép tay? Quan trọng là… Lại còn thêm một bản kiểm điểm?
Thời đại nào rồi, còn phải viết kiểm điểm?
“Tôi không viết!” Cô thực sự nhịn không nổi nữa rồi.
Niên Bách Ngạn bỏ ngoài tai lời kháng nghị của cô. Anh hơi rướn người ra phía trước, gõ nhẹ mấy ngón tay mảnh khảnh lên mặt bàn, nhấn mạnh: “Trước khi tan ca phải giao nộp tất cả lên mặt bàn tôi. Nếu không, lợi tức cổ đông của em sẽ được kéo dài ngày trả vô thời hạn.”
“Niên Bách Ngạn! Anh có quyền gì mà làm như vậy?” Như thế còn giết người hơn là trừ tiền lương của cô.
Niên Bách Ngạn hững hờ đáp: “Dựa vào việc ở trong công ty… tôi là sếp của em!”
Tố Diệp cuộn chặt tay lại, nhìn chằm chằm gương mặt như cười như không của anh, tức đến nghiến răng kèn kẹt. Cô cứ trừng mắt lườm anh như thế khoảng mười giây, rồi phẫn nộ quay người.
“Đã cho em đi chưa?” Niên Bách Ngạn uể oải lên tiếng.