“Mình đã nghe nói rồi!” Lâm Yêu Yêu siết chặt tay cô, ánh mắt chân thành: “Tâm trạng của cậu không tốt, anh ấy đã đặc biệt cho cậu được nghỉ phép dài ngày như vậy để cậu đi du lịch. Cậu phải hiểu chuyện này đã phá vỡ nguyên tắc của anh ấy, chứng tỏ anh ấy thật sự rất quan tâm tới cậu. Tiểu Diệp! Cậu nhất định phải hạnh phúc đấy!”
Thật ra Tố Diệp càng muốn nói với Lâm Yêu Yêu câu ấy hơn.
Cô hy vọng, Lâm Yêu Yêu có thể hạnh phúc thay cô.
Vì trong vòng một năm tới đây, cô và Niên Bách Ngạn đã định sẵn sẽ giày vò lẫn nhau thì lấy đâu ra cái gọi là hạnh phúc?
Sau đó, Tố Diệp lại gọi điện cho Đinh Tư Thừa. Trong điện thoại, giọng Đinh Tư Thừa có vẻ rất mỏi mệt. Khi hỏi tới chuyện đám cưới của anh ta và Lâm Yêu Yêu, ngữ khí của anh ta bỗng trở nên rất tồi tệ. Anh ta nói: Anh sẽ không tha cho thằng khốn Diệp Uyên đó!
Còn về việc Diệp Uyên đã khốn nạn thế nào thì Đinh Tư Thừa không nói với Tố Diệp. Tố Diệp hiểu chuyện này người trong cuộc không bộc bạch, người ngoài cuộc có hỏi thế hỏi nữa cũng vô ích mà thôi, thế nên cô đành bỏ qua.
Cô nghĩ bụng, có lẽ Lâm Yêu Yêu thật sự đã thay lòng đổi dạ, nên Đinh Tư Thừa mới căm hận Diệp Uyên như thế.
Gặp mặt Kỷ Đông Nham đã là chuyện của hai tuần sau.
Hai người hẹn nhau cùng đi ăn tối.
Vừa gặp mặt, Kỷ Đông Nham đã lập tức hỏi cô, cô chơi có vui vẻ không?
Lúc đó Tố Diệp mới phát hiện, thì ra Niên Bách Ngạn dùng hai cái cớ khác nhau để nói với người trong nhà và người bên ngoài. Với người ngoài, anh chỉ nói cô ra ngoài cho khuây khỏa tâm trạng, chỉ riêng với cậu mợ anh mới nói nghiêm trọng hơn một chút.
Cô có cần cảm ơn anh đã giơ cao đánh khẽ không? Chí ít thì không nói với tất cả mọi người rằng “cô có bệnh”.
Cô nói với Kỷ Đông Nham rằng: Rất tốt!
Nhưng Kỷ Đông Nham cười rất gượng gạo. Anh ấy nói: Tiểu Diệp! Thật ra em chẳng ổn chút nào cả. Tuy rằng anh không biết Niên Bách Ngạn rốt cuộc đã làm gì em, nhưng anh có thể nhận ra em không vui tý nào.
Tố Diệp biết nguyên nhân anh ấy có thể đoán ra là từ lần ở Hàng Châu khi đó, đã tận mắt chứng kiến cảnh Niên Bách Ngạn suýt nữa bóp chết cô. Thế nên, bất luận cô có nói thế nào, trong mắt Kỷ Đông Nham, Niên Bách Ngạn cũng đã bị định tội.
Đổi lại là cô, cô cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.
“Em thật sự rất ổn. Niên Bách Ngạn… anh ấy không làm khó em!” Tố Diệp dùng hai từ “làm khó” để hình dung quan hệ giữa cô và Niên Bách Ngạn. Vậy mà dẫu ăn điểm tâm, cô vẫn cảm thấy mồm miệng đắng ngắt.
Từ đầu tới cuối, Kỷ Đông Nham luôn nhìn cô bằng ánh mắt ngờ vực.
Tố Diệp cười khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: Xem kìa! Nhánh cây đã đâm chồi rồi. Anh còn nhớ giờ này năm ngoái hai chúng ta đi xem mặt không?
Đương nhiên là Kỷ Đông Nham còn nhớ. Lần đầu tiên gặp mặt cô ngoài đời thực, anh đã kinh ngạc tưởng tiên nữ, chỉ có điều không thể ngờ cô lại giơ chân đá bay anh xuống.
“Tiểu Diệp!” Kỷ Đông Nham khẽ thở dài, không kìm được lòng mình bất giác giơ tay nắm chặt tay cô: “Em nên đi theo anh, bởi vì anh cảm thấy anh biết trân trọng nụ cười của em hơn Niên Bách Ngạn.”
Tố Diệp lắc đầu. Rất nhiều chuyện ngay từ ban đầu đã định sẵn là một sai lầm. Nhưng đáng tiếc là rất nhiều chuyện lại chẳng thể làm lại từ đầu. Cho dù làm lại, người cô cần cũng không phải là Kỷ Đông Nham.
Cô rút tay về, khẽ nói xin lỗi anh ấy.
Lúc này điện thoại vang lên.
Không hiểu sao Tố Diệp bỗng giật nảy mình. Rút di động ra nhìn cô mới biết đó là một tin nhắn.
Là của Niên Bách Ngạn gửi đến.
Thông tin đơn giản, vắn tắt, nhưng thể hiện rõ giọng điệu thản nhiên ra lệnh của anh: Tối nay mười giờ tôi về nhà, nhất định phải quay về sớm hơn tôi.
Lúc này Tố Diệp mới biết có lẽ khoảng thời gian này Niên Bách Ngạn đi công tác.
Lòng cô bất giác dâng lên một sự hoảng sợ không tên. Không hiểu sao, cô lại sợ.
Kỷ Đông Nham thấy nét mặt cô không bình thường, chẳng nói chẳng rằng bèn giật lấy di động. Tố Diệp còn chưa kịp phản ứng lại, anh ấy đã đọc được tin nhắn trên di động, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Giơ chiếc điện thoại ra trước mặt cô, ánh mắt Kỷ Đông Nham bực dọc: “Cái mà em gọi là rất tốt là thế này đây hả? Niên Bách Ngạn dùng thái độ này để đối xử với em? Tiểu Diệp! Hắn ta coi em là cái gì?”
Coi là gì ư? Coi là nhân tình.
Một cô nhân tình hoàn toàn, triệt để.
Ít nhất thì trước khi lật mặt với nhau, Niên Bách Ngạn cũng không bao giờ ra lệnh cho cô bằng thái độ này.
Kiểu nói này có lẽ là kiểu nói “gọi là đến, đuổi là đi” trong truyền thuyết phải không.
Tố Diệp không nói gì, chỉ giơ tay lấy điện thoại về.
Nhưng Kỷ Đông Nham giữ chặt, một lần nữa nắm tay cô, lời lẽ nghiêm túc: “Tiểu Diệp! Rời khỏi hắn ta đi!”
Tố Diệp cũng dùng sức, rút cả tay và điện thoại lại, lãnh đạm nói: “Rời xa… cũng cần có thời gian…”
“Vậy được, anh đợi em!” Kỷ Đông Nham nhíu mày.
“Không!” Tố Diệp lắc đầu đầy kiên quyết. Ánh mắt cô cũng dứt khoát như giọng nói của cô vậy: “Đông Nham! Xin anh hãy tha lỗi cho em. Suy nghĩ của em từ đầu tới cuối không hề thay đổi. Cho dù không có Niên Bách Ngạn, em cũng sẽ không yêu anh. Anh là người bạn quan trọng nhất đối với em, nhưng em không thể coi anh là người yêu được.”
“Tố Diệp! Em có biết mình rất tàn nhẫn không?”
“Nếu em làm trái lòng mình, đồng ý với anh em còn tàn nhẫn hơn.” Sự chối từ kiên quyết trước giờ của Tố Diệp dành cho Kỷ Đông Nham chỉ vì anh ấy là người bạn cô coi trọng nhất. Giữa bạn bè, có những chuyện nhất định phải nói rõ ràng, nếu không sẽ liên tiếp có hiểu lầm.
Cô không muốn Kỷ Đông Nham hiểu lầm. Đây là trách nhiệm lớn nhất đối với anh ấy.
Kỷ Đông Nham cuộn chặt tay lại, ánh mắt nghiêm túc: “Em có biết không? Khi anh đuổi theo tới Hàng Châu nhìn thấy hắn ta suýt nữa bóp chết em, anh đã quyết định rồi, anh sẽ không tha cho Niên Bách Ngạn. Nếu hắn ta đối tốt với em, thì anh chấp nhận. Nhưng nếu hắn ta đối xử không tốt với em thì anh tuyệt đối không nương tay. Vì em là người con gái anh thích nhất.”
Tố Diệp thở dài, tội gì phải vậy chứ?
“Thật sự không cần làm vậy vì em đâu.” Cô lắc đầu: “Em không xứng đáng để bất kỳ một ai làm to chuyện cả.”
Nhưng Kỷ Đông Nham chỉ im thin thít.
Đang ăn thì điện thoại của Kỷ Đông Nham cũng vang lên.
Tố Diệp thấy anh ấy liếc mắt nhìn di động, mặt mũi càng nhăn tợn, sau đó cúp máy.
Nhưng còn chưa nói được mấy câu, chuông điện thoại lại reo inh ỏi.
Tố Diệp cố tình cúi đầu uống nước, dành thời gian cho anh ấy nghe điện thoại.
Anh ấy đã nhận.
Tố Diệp loáng thoáng nghe thấy đầu kia là giọng một cô gái, nhưng cụ thể nói gì thì cô nghe không rõ.
Cô chỉ nghe thấy, khi đối phương nói xong, Kỷ Đông Nham sốt ruột đáp lại một câu: “Joey! Cô có thôi đi không hả?”
Joey?
Tố Diệp chợt ngừng động tác uống nước lại. Cái tên này…
Não bộ cố gắng lục tìm cái tên nghe rất quen tai này. Cuối cùng hình ảnh Niên Bách Ngạn hiện về, cùng đó là cô gái yêu kiều đứng khoác tay anh.
Đối diện, Kỷ Đông Nham tắt hẳn máy đi. Thấy Tố Diệp sững sờ, anh ấy bất giác hỏi cô đang nghĩ gì.
Cô muốn hỏi: “Joey là…”
“Con gái yêu của Vincent. Còn Vincent, em cũng từng gặp rồi đấy, người sở hữu Bright!”
Tim Tố Diệp chợt thắt lại.
Thì ra cô đoán không sai. Cô gái tên Joey đó quả thực là một thiên kim tiểu thư. Cô ta là con gái của Vincent. Mà bây giờ Vincent đang có quan hệ hợp tác với Tinh Thạch, thế nên Niên Bách Ngạn và cô ta…
“Cô ấy cũng đang ở Bắc Kinh?” Tố Diệp vô thức hỏi.
Kỷ Đông Nham “ừm” một tiếng, xem ra có vẻ không muốn nhắc nhiều tới cô gái ấy.
Nhưng một tiếng “ừm” khẽ khàng ấy đã khiến Tố Diệp như ngừng thở.
Vì Niên Bách Ngạn đang ở Bắc Kinh, nên cô ta mới tới Bắc Kinh phải không?
“Em quen Joey?” Kỷ Đông Nham hiểu Tố Diệp. Trước nay cô không mấy hứng thú với người lạ. Một khi cô gạn hỏi, chắc chắn là có nguyên nhân.
Tố Diệp suy nghĩ rồi lắc đầu nói không quen, chỉ cảm thấy cái tên đó rất hay mà thôi.
Cô không muốn kể lại những tháng ngày trên đảo cho Kỷ Đông Nham. Một là cô không còn sức để nhớ lại. Hai là cô cảm thấy nếu Kỷ Đông Nham biết được có lẽ còn phiền phức hơn.
Bây giờ trong giai đoạn này, Tố Diệp tình nguyện làm một con đà điểu, vùi sâu đầu xuống cát trắng. Bất kỳ người nào cũng đừng quan tâm tới cô, bất kỳ người nào cũng đừng vì cô mà nảy sinh mâu thuẫn, đối đầu.
Cô chỉ mong mình biến thành không khí, im hơi lặng tiếng, chẳng ai tìm được mình nữa.
Kỷ Đông Nham không hỏi thêm, mà trầm mặc nhìn cô một lúc lâu. Anh cầm đũa gặp thức ăn tới trước mặt cô, khẽ nói: “Đừng chỉ mải ăn đồ ngọt, ăn thêm mấy món chính đi, trông em gầy đi nhiều lắm.”
Sống mũi Tố Diệp cay xè, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống.
Họ ăn tối tới gần chín giờ.
Tố Diệp không lái xe.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Kỷ Đông Nham định đưa cô về nhà, rồi nói với cô, anh ấy phải ở nhà cô đợi cho tới khi Niên Bách Ngạn quay về. Anh ấy muốn nói chuyện rõ ràng với Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp giật mình, lắc đầu nguầy nguậy.
Kỷ Đông Nham cưỡng chế, ép cô ngồi vào trong xe. Tố Diệp sốt sắng nói: “Kỷ Đông Nham! Anh có thể đừng xen vào chuyện của em và Niên Bách Ngạn không?”
Sau khi hét lên câu ấy, cô bỗng hối hận.
Anh ấy chỉ quan tâm tới cô mà thôi, sao cô lại không biết tốt xấu chứ?
Còn Kỷ Đông Nham cũng im lặng, hai tay nắm chặt vô lăng. Hình ảnh gương mặt hơi nghiêng có chút kìm nén, lại có chút lạc lõng.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới hạ giọng nói: “Tiểu Diệp! Anh chỉ thương em mà thôi.”
Trái tim Tố Diệp nhói lên đau buốt. Cô cúi đầu, đan hai tay vào nhau: “Xin lỗi anh, Đông Nham! Vừa rồi em không nên nói chuyện với anh bằng giọng đó.”
Chính vì biết anh ấy sẽ không tức giận, nên cô mới buông thả mà không kiêng sợ sao?
Tố Diệp ơi Tố Diệp! Đừng có coi lòng tốt và sự quan tâm của mọi người dành cho mày là một điều đương nhiên!
Kỷ Đông Nham nghiêng mặt nhìn cô, một lúc lâu sau mới thở dài. Anh ấy giơ tay nắm lấy tay cô rồi siết chặt, nhìn vào mắt cô, xót xa nói: “Em nghĩ mình thật sự có thể giải quyết tốt mối quan hệ giữa em và hắn ta sao?”
Tố Diệp khẽ gật đầu.
Anh ấy bèn buông tay.
Anh ấy nhìn cô rất lâu mới nói: “Được! Anh đưa em về nhà!”
Tố Diệp lại gật đầu…
Ở bên kia thành phố, bầu trời đầy sao.
Sau khi ăn tối xong, Tố Khải và Diệp Lan chậm rãi lái xe hóng gió.
Sau đó, Diệp Lan nhìn thấy một đài phun nước rất lớn. Cô nói với Tố Khải: Hay là chúng ta dừng lại đây đi!
Tố Khải dừng xe. Diệp Lan xuống trước, đi thẳng tới bên cạnh đài phun nước, ngẩng đầu nhìn những tia nước sắc màu đang bắn tung tóe trong đêm.
Trong làn nước, bóng cô thật đẹp.
Tố Khải đi tới, từ phía sau giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cứ như vậy, hai người không ai nói với ai câu gì.
Khoảng năm, sáu phút trôi qua, Diệp Lan nhìn lên sóng nước sắc màu, khẽ nói: “Tố Khải! Anh không cảm thấy từ khi anh quay về tới giờ, hai chúng ta ít nói chuyện với nhau hẳn sao?”
Câu này kỳ thực Diệp Lan vẫn rất muốn hỏi.
Tố Khải trở về đã mấy ngày rồi.
Cô vẫn còn nhớ rõ hình ảnh ngày Tố Khải tới tìm mình.
Hôm đó cô đang đi dạo phố, trong đầu chỉ mải nghĩ tới sự an nguy của anh. Cô không biết khi nào thì Tố Khải được trở lại Bắc Kinh, cũng không rõ công việc của anh khi nào thì có thể kết thúc.
Cô đã từng gọi điện thoại cho Cảnh Long, hỏi anh ấy tình hình của Tố Khải. Cảnh Long nói Tố Khải đã hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, lập tức có thể trở về Bắc Kinh rồi.
Mỗi ngày cô đều mong ngóng Tố Khải trở về. Nhưng từ ngày Cảnh Long nói anh đã hoàn thành nhiệm vụ cho tới khi Tố Khải thực sự quay về… đã qua hơn nửa tháng trời…