Một câu nói của Niên Bách Ngạn đã dự báo anh có chỗ dựa nên không sợ gì cả.
Lưu lại nơi vầng trán cô là hơi thở ấm nóng của anh.
Ngữ khí dịu dàng khiến người ta lầm tưởng rằng anh thâm tình, đạo mạo, si mê, tình cảm.
Bởi vì có khả năng trong nháy mắt đó, trái tim Tố Diệp cũng đã bất giác xao xuyến trước câu nói “Diệp Diệp, anh yêu em” đó của Niên Bách Ngạn.
Hệt như những lời nồng nàn giữa những người đang yêu.
Hệt như anh của ngày xưa đã từng dùng “tình cảm sâu sắc” của mình để nhẹ nhàng đoạt lấy trái tim cô.
Chỉ có điều, Tố Diệp cảm thấy, nếu không có nửa câu sau chêm vào, ít nhất cô còn tưởng rằng anh đang đóng kịch.
Làm cho mọi người xem, ngay trên bãi cát trắng xóa dưới ánh đèn này.
Trong vòng nửa phút khi môi anh rời khỏi trán cô, cô đã nhìn anh không rời mắt.
Đôi mắt đen láy sâu như biển khơi không thể dò tìm ấy ẩn chứa một tia sáng mơ hồ.
Ngắn ngủi và nhạt nhòa.
Nó lướt nhanh qua con ngươi tận sâu trong đáy mắt anh, như ngôi sao băng hiện lên rồi vụt biến mất trên trời đêm.
Nhưng cũng khiến cô nhận ra chính xác anh đang có dụng ý khác.
Đúng thế, Niên Bách Ngạn chưa bao giờ diễn kịch cho người khác xem.
Bất luận xung quanh có bao nhiêu người, bất luận là hành vi hay lời nói của anh thì anh cũng chỉ đang truyền tới cho cô một thông tin duy nhất.
Đó là, một người đàn ông giỏi khống chế như anh tuyệt đối sẽ không bao giờ giao quyền chủ động vào tay bạn.
Là một bác sỹ phân tích tâm lý như Tố Diệp, cô tự khoe khoang rằng khi bước chân vào ngành này tới nay cô cũng coi như đã được gặp vô số người.
Nhưng cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào như Niên Bách Ngạn. Anh luôn đánh bại sự kiêu hãnh của bạn bằng sự điềm tĩnh, thản nhiên của mình.
Có lẽ chẳng ai đọc hiểu được Niên Bách Ngạn, ngay cả một chuyên gia tự nhận có thể nhìn thấu trái tim con người như cô.
Cô cố gắng tìm kiếm sơ hở của anh nhưng rồi lại bị lợi dụng.
Cô tưởng rằng sự lạnh lùng của Niên Bách Ngạn có lẽ chỉ là một lớp ngụy trang, để bảo vệ cho những uy quyền và địa vị của anh trên thương trường.
Tới tận bây giờ Tố Diệp mới hiểu ý nghĩa đích thực của sự điềm tĩnh.
Đó là có thể khiến tất cả những thứ bất lợi trở nên có lợi với anh, chuyển từ bị động thành chủ động, sau đó, có thể trong lúc bình thản nói cười, hoặc trong một giây phút lặng thầm nào đó sẽ bị anh nắm được điểm yếu.
Tố Diệp cảm thấy bản thân mình chính là như vậy.
Cô như con rắn tu luyện ngàn năm, cuối cùng lại bị anh túm được vị trí trí mạng.
Có thể kiếp trước cô và anh là hai kẻ oan gia.
Oán hận tích tụ quá sâu sắc nên mới tìm nhau tới tận kiếp này.
Cô bất giác nhớ lại một đoạn đối thoại lần đầu hai người họ gặp mặt.
Cô nói, đôi mắt đó của anh giỏi nhìn thấu tâm can con người như vậy, nên đi làm bác sỹ tâm lý mới đúng.
Nhưng anh lại nói: Cái tôi giỏi nhìn thấu không phải là nhân tâm mà là nhân tính.
Thế nên, ngay từ ban đầu anh đã nói anh không cho phép người khác có quyền khiêu khích và ngỗ ngược, chỉ là không nhận ra manh mối từ lời nói của anh mà thôi.
Đúng thế! Sở trường của Niên Bách Ngạn là khống chế. Chỉ cần anh muốn, anh có thể lợi dụng thứ nhân tính nhìn không thấu, nói không rõ nhưng phức tạp hơn nhân tâm rất nhiều đó để đạt được mục đích của mình.
Giờ thì anh đã làm được rồi.
Ít nhất thì, từ việc nghe lời dặn dò của Niên Bách Ngạn, bắt cô trả lại, cô gái tên Joey kia đã tin tưởng anh.
Cũng ít nhất, ánh mắt của mấy người đàn ông trói gô cô lại khi nhìn cô cũng đã có phần cảnh giác.
Tố Diệp không thể đẩy anh ra, những vẫn muốn nỗ lực tới phút cuối cùng.
Cô chỉ còn biết cầu xin cô gái đó, tuy rằng cô ta đã sớm bị Niên Bách Ngạn mê hoặc rồi.
Nhưng chính vì như vậy cô ta mới giúp cô chăng?
Nếu đổi lại là Tố Diệp, khi yêu một người đàn ông, thì cô nhất định sẽ giúp người con gái đang ở bên cạnh thoát khỏi anh.
Nguyên nhân rất đơn giản, đây là tâm lý muốn độc chiếm của phụ nữ.
Cô ta giúp cô, chẳng phải cô ta có thể ở bên cạnh Niên Bách Ngạn rồi sao?
Thế là Tố Diệp hướng thẳng ánh mắt về phía Joey, cố gắng để trông mình không còn quá xúc động. Ngữ khí của cô gần như van nài: “Xin cô hãy giúp tôi, giúp tôi rời khỏi đây!”
Joey là tia hy vọng duy nhất của cô. Cho dù cô có cảm thấy cô ta chướng tai gai mắt thế nào đi nữa thì cũng không thể không thừa nhận một sự thật, đó chính là nếu như thuyền của Joey đi mất thì không biết để có một cơ hội tiếp theo, cô còn phải đợi tới năm nào tháng nào.
Trừ phi, Niên Bách Ngạn nghĩ thông suốt, chủ động thả cô ra.
Trông Joey có vẻ khó xử.
“Cầu xin cô đấy! Sự việc thật sự không giống như cô thấy đâu. Tôi biết, đánh người của cô là tôi không đúng. Nhưng… nhưng đó chỉ là phòng vệ chính đáng thôi!” Tố Diệp sốt sắng nhìn Joey. Sợ rằng cô ta không tin, cô còn bổ sung thêm: “Niên Bách Ngạn đang nói dối, chị Trần có thể làm chứng!”
Joey nhìn gương mặt vô cảm của Niên Bách Ngạn, rồi quay sang chị Trần.
Chị Trần giật nảy mình, vội vàng xua tay: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết gì cả.”
“Chị Trần! Sao chị có thể nói không biết gì cả? Tối qua anh ta đã làm gì tôi chẳng phải chị nhìn thấy cả sao?” Lúc này Tố Diệp thật sự lo lắng, đến cả người làm chứng duy nhất cũng phản ngược lại cô.
Cô tin chị Trần nhất định đã nhìn thấy cảnh tượng tối hôm qua, nhìn thấy Niên Bách Ngạn ngược đãi cô thế nào. Nếu không sáng nay chị ta cũng không nói những lời đó.
Ai ngờ chị Trần vẫn lắc đầu. Một lúc sau chị ta mới dè dặt lên tiếng: “Cô Tố! Cô nên nghe lời bác sỹ, quay về nghỉ sớm đi. Cô nghỉ ngơi cho khỏe thì bệnh tình mới thuyên giảm được.”
“Chị nói gì cơ?” Tố Diệp như nghe thấy đêm đen ập xuống đầu.
“Cô Tố! Nơi đây thật sự rất thích hợp cho việc dưỡng bệnh. Cô đừng tự hành hạ bản thân mình nữa, cũng đừng khiến anh lo lắng thêm nữa, được không?” Chị Trần khuyên răn hết nước hết cái.
Thật ra vừa mới tới đây, chị ta cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Sự kỳ lạ đó bắt nguồn từ Tố Diệp.
Chị Trần không phải một bảo mẫu bình thường. Chị ta toàn hầu hạ những gia đình có tiền, những chuyện từng chứng kiến có thể dùng từ “siêu việt” để hình dung cũng không hề khoa trương. Nhưng lên đến hòn đảo này rồi, chị ta mới cảm thấy đây đúng là thiên đường chốn nhân gian.
Nơi đây hoàn toàn là một thiên đường kiểu nhỏ, có thể khiến người ta quên đi mọi phiền não trên đời. Đương nhiên, chị ta không cần tỏ ra quá đỗi ngạc nhiên. Trong số những người chủ mà chị ta từng phục vụ, có không ít những người giàu có, thừa tiền mua cả một hòn đảo để nghỉ dưỡng. Tiền của những người đó nhiều tới nỗi khi không tiêu hết còn nghĩ đủ mọi cách để nâng cao, thỏa mãn đời sống tinh thần.
Nhưng, đây vẫn là lần đầu tiên chị ta lên đảo làm việc thực sự.
Thế nên chị ta không hiểu, tại sao lại có người thấy chán ghét một hòn đảo đẹp đến như vậy?
Tất cả những biểu hiện dù là nóng nảy hay thẫn thờ của Tố Diệp trên đảo đều khiến chị Trần cảm thấy cô gái này rất kỳ lạ. Mà chị ta tới đây nhận việc cũng là vì người bảo mẫu trước đã bị nữ chủ nhân đánh vỡ đầu.
Sau khi làm việc ở đây, chị ta có thể trực tiếp thông báo tình hình trên đảo cho Niên Bách Ngạn.
Chị ta nhận ra được sự quan tâm của anh ấy dành cho tình hình trên đảo. Gần như ngày nào anh ấy cũng điện tới một lần, thậm chí có những ngày còn gọi hai, ba lần. Thế nên chị Trần cảm thấy, người đàn ông này đối xử rất tốt với cô chủ.
Ngay ngày đầu tiên tới đây anh ấy đã nói với chị ta rằng cô chủ đó tới đây tĩnh dưỡng, tính tình có hơi nóng nảy một chút, mong chị ta rộng lượng bỏ qua.
Chị Trần chưa bao giờ gặp người nào có tiền lại lịch sự, lễ phép, khách khí với người làm như vậy.
Ban đầu chị ta còn Tố Diệp là tiểu tam, là người phụ nữ được người đàn ông đó bao nuôi.
Nhưng anh ấy đã quay trở về, thậm chí còn chắc chắn sẽ đón năm mới ở đây.
Làm cho chị Trần phải rút lại những thành kiến của mình.
Nếu Tố Diệp chỉ là tình nhân được bao nuôi, thì một người đàn ông như anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ nhiều công sức như vậy. Tết âm lịch là ngày Tết được người Trung Quốc quan tâm nhất, nhưng anh ấy vẫn vội về đón Tết với cô chủ, có thể thấy tình cảm không hề nhạt.
Những cảnh tượng tối hôm qua quả thực đã khiến chị Trần cảm thấy rất khó hiểu.
Chị ta không nhìn thấy toàn bộ sự tình, chỉ thấy cảnh Tố Diệp dầm mưa, còn anh ấy yên lặng đứng nhìn.
Thế nên sáng nay nghe Tố Diệp nói vậy, chị Trần cũng có chút động lòng.
Nhưng giờ thì chút động lòng ấy đã không còn nữa. Vì chị ta biết, thì ra tinh thần của Tố Diệp có vấn đề. Nói vậy thì tất cả mọi chuyện lại trở nên dễ hiểu rồi. Chị ta bảo mà. Một người tốt như anh đây sao lại cố tình để cô ấy dầm mưa? Vậy thì cảnh tối qua có lẽ là khi cô ấy phát bệnh, anh ấy cũng không còn cách nào khác.
Kết quả, hôm nay cô ấy lại còn hoang tưởng mình là người bị hại để chạy trốn?
Tố Diệp kinh hãi nhìn chị Trần. Cô hoàn toàn không ngờ chị Trần lại nói như vậy.
Joey nhìn thấy cảnh ấy cũng đã hiểu rõ trong lòng, nên cũng chẳng quan tâm tới lời nói của Tố Diệp nữa, lập tức đưa người của mình lên thuyền. Dẫu sao cô ta cũng đang muốn nhanh chóng gặp mặt Kỷ Đông Nham, những chuyện khác cô ta không muốn quan tâm cũng chẳng thể quan tâm, cô ta đâu phải bác sỹ tâm lý.
Cuối cùng, Tố Diệp bị Niên Bách Ngạn bắt về biệt thự.
Tất cả bình thường trở lại.
Nhưng có lẽ… chỉ là bề ngoài.
Anh bế thẳng cô vào trong phòng ngủ. Vào tới đó rồi, gương mặt bình thản của anh có chút xao động, ánh mắt nghiêm lại, ném cô lên giường không thương tiếc. Gương mặt anh trở nên nghiêm nghị, những đường nét cũng sắc lẹm.
Tố Diệp ngã xuống.
Cả người cô nằm sấp xuống giường, toàn bộ không khí nơi lồng ngực như bị rút sạch.
Cô rên lên một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn Niên Bách Ngạn đầy phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh là đồ khốn!”
Tất cả mọi người đều bị anh lừa.
Bởi sự điềm đạm, nhã nhặn của anh, bởi sự ung dung, bình thản của anh.
Tố Diệp chỉ mong lúc này đây có người vào phòng, chứng kiến gương mặt gần như muốn ăn thịt người đó của Niên Bách Ngạn. Cô tin rằng chỉ cần có người nhìn thấy thì nhất định sẽ không còn tin lời anh nữa.
Cô căm hận, sự đen tối, tàn nhẫn của anh lại chỉ mình cô nhìn thấy.
Niên Bách Ngạn không định cởi trói cho cô.
Anh đứng ở đầu giường, đứng nhìn cô từ trên xuống. Trong bóng tối u ám, đôi mắt anh lập lòe như loài sói.
Nghe cô chửi mắng xong, anh cúi xuống, chống hai tay lên đầu giường, nhìn Tố Diệp thê thảm nằm trên giường, đôi mắt hơi co lại.
Tố Diệp không hề tỏ ra yếu thế. Dù cho cơ thể có mệt nhoài, cô vẫn cứ phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
“Tôi không tin anh có thể một tay che trời. Niên Bách Ngạn! Anh dùng thủ đoạn bỉ ổi này để nhốt tôi ở đây thì có bản lĩnh gì chứ!” Cô phẫn nộ nói.
Niên Bách Ngạn giơ tay, vòng qua sau gáy cô, ngữ khí trầm thấp như giông tố đang âm thầm kéo tới mặt biển: “Để cô trở nên ngoan ngoãn nghe lời, tôi có cần dùng quá nhiều thủ đoạn không?”
Tố Diệp quay ngoắt đầu, định thoát khỏi bàn tay anh.
Anh bất ngờ dùng lực, giữ chặt đầu cô, lực đủ lớn để Tố Diệp thở dốc.
“Tố Diệp! Cô tưởng cánh cô cứng cáp rồi phải không?” Gương mặt anh gần như dính sát vào mặt cô. Tia sáng trong đôi mắt âm u, giá lạnh. Anh nói rõ ràng từng chữ: “Cô phải hiểu rõ một điểm, tôi sẽ không để cô có cơ hội mọc cánh bay đi đâu. Nếu cô thật sự có bản lĩnh đó, thì tôi sẽ bẻ gãy đôi cánh của cô!”
Cuộc chiến giữa Tố Diệp và Niên Bách Ngạn, chắc chắn là cuộc đọ sức giữa cánh tay và bắp chân, kết quả không nghĩ cũng biết.
Tố Diệp chỉ mong Niên Bách Ngạn tát cho cô một cái chết luôn, chết là hết.
Cô không hiểu. Cô và anh đã đến nông nỗi như ngày hôm nay rồi, anh hà cớ còn phải làm vậy? Anh yêu cô ư? Rõ ràng, anh chỉ hận cô mà thôi.
Vậy thì cô tình nguyện dùng vũ lực để giải quyết. Tuy rằng trước nay cô xem thường những người đàn ông đánh đập phụ nữ, nhưng vào những hoàn cảnh đặc biệt, nếu anh thật sự động thủ, thật sự có thể dùng cách thức thô bạo nhất để giải tỏa nỗi hận của mình dành cho cô, cô cũng chấp nhận.
Vì như vậy, chí ít cô vẫn có thể nhìn thấy hy vọng.
Nhìn thấy một ngày kia khi hết tức giận, anh sẽ thả cô đi.
Nhưng giờ là thế nào đây?
Anh cứ giam cầm cô, vây hãm cô như thế này, dùng một cách gần như là hủy hoại tinh thần để tiêu diệt ý chí của cô, phá vỡ lòng kiêu hãnh của cô.
Anh mãi mãi giống như một kẻ tạo ra luật chơi, lạnh lùng tới cực điểm, ung dung ngồi đó thưởng thức cảnh cô mỗi ngày trở nên cô độc, tuyệt vọng trong hoang vu.
Đã từng có một thực nghiệm như thế này.
Đưa một người bình thường tới một nơi không có người ở. Nơi này không những vắng người, mà ngay cả động thực vật cũng không có. Cũng tức, cả một không gian rộng lớn chỉ có một mình người đó hít thở mà thôi.
Anh ta có đủ nguồn nước, có nguồn lương thực dồi dào, phong phú, cũng rất sẵn có, thậm chí anh ta còn chẳng cần động tay vào làm. Anh ta không cần làm việc, không cần bôn ba, chỉ cần ở lại nơi đó, ngày nào cũng được ăn uống tử tế.
Ba tháng trôi qua, tinh thần của người này tệ hại vô cùng. Khi người ta một lần nữa đưa anh ta trở lại xã hội, anh ta trở nên cực kỳ nhạy cảm, nóng nảy, mất đi khả năng và kỹ năng giao tiếp với mọi người.
Vì con người là loại động vật sống theo bầy đàn.
Niên Bách Ngạn giống như người cung cấp thực nghiệm ấy, cách ly cô lên một đảo hoang, xa rời mọi người. Tuy rằng trên hòn đảo này có người, có động thực vật, nhưng lại bị phong kiến trong một không gian bốn bề là biển. Bất kỳ người nào không muốn ở lại nơi đây tinh thần cũng sẽ trở nên bất ổn và suy sụp.
Cô hận.
Hận anh sâu sắc…
Khi Niên Bách Ngạn làm xong việc tại phòng sách cũng đã hơn hai giờ sáng.
Lúc đóng tập tài liệu lại, anh mệt mỏi tựa cả người ra sau ghế, giơ tay day mạnh thái dương đau nhức.
Khoảng thời gian này, giá cổ phiếu của Tinh Thạch cuối cùng cũng đã ổn định trở lại. Chuyện này cũng nhờ có số phần anh được Diệp Ngọc chuyển nhượng, để anh có thể đồng thời nắm trong tay cổ phần của nhà họ Niên và nhà họ Diệp, tiện lợi cho việc triển khai việc kinh doanh.
Bây giờ vấn đề là, làm thế nào giải phóng được số vốn đã bị Kỷ Đông Nham đóng băng?
Niên Bách Ngạn nhắm mắt lại, giữa trán có một nếp nhăn mờ mờ, thế nên cả khi nhắm mắt anh vẫn tạo cho người đối diện một vẻ quyền uy mà chưa cần giận dữ. Chiêu này của Kỷ Đông Nham làm cho ông Diệp bị mắc bẫy quá chặt, dường như không có một lối thoát nào.
Gần đây, thông qua một số quan hệ, anh đã tìm kiếm không ít các quản lý ngân hàng, các chuyên gia tài chính để bàn bạc, thương lượng. Lúc đó Kỷ Đông Nham đã đoán chuẩn việc mỏ kim cương mà Tinh Thạch mới đấu thầu ở Nam Phi cần tiến hành trả tiền đợt hai, thế nên một mũi tên trúng hai đích, cậu ta vừa có thể đánh sập giá cổ phiếu của Tinh Thạch lại vừa khiến Tinh Thạch đứng trước nguy cơ phá sản trong thị trường khai thác kim cương.
Còn Niên Bách Ngạn đang phải giải quyết vấn đề nan giải này từng chút một như tháo nút thắt.
Việc kinh doanh gặp khó khăn về nguồn vốn cũng là chuyện hết sức bình thường. Những vấn đề lớn nhỏ kiểu này Niên Bách Ngạn đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi. Thế nên việc anh cần làm bây giờ là làm sao nhanh chóng làm vốn có thể lưu thông.
Đương nhiên, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì anh có thể giải quyết được chuyện khó khăn này, chỉ cần tìm được điểm cong thích hợp đó.
Khi quay trở lại phòng ngủ, trăng đã sáng ngập phòng.
Rèm cửa vẫn chưa kéo.
Những tia sáng trắng nhạt như những sợi chỉ bạc lan tràn trên trên giường.
Tố Diệp nằm yên trên giường, không một chút động tĩnh.
Cô ngủ rồi, vẫn trong tư thế bị trói. Ném cô về giường rồi, Niên Bách Ngạn cũng chẳng quan tâm nữa, để mặc cho cô mắng chửi. Đợi cô mắng mệt rồi, anh mới đứng dậy khỏi ghế, khẽ nói một câu: Ngủ đi!
Rồi anh đi ra khỏi phòng ngủ.
Và thế là, anh nghe thấy Tố Diệp gào lên trong phòng rằng anh là kẻ biến thái.
Anh có biến thái không?
Niên Bách Ngạn chẳng biết nữa. Anh chỉ biết người con gái đang nằm trên giường kia đã giẫm nát cả trái tim và lòng tự tôn của anh xuống dưới chân mình. Anh đã bị cô tổn thương đến nỗi chảy máu khắp người, vậy mà cô vẫn vô tâm rời xa anh, căm ghét anh.
Cô có quyền căm hận anh, vì anh sẽ không buông tay.
Cho dù anh có biết rõ cô chẳng qua chỉ đang lợi dụng mình để trả thù nhà họ Diệp như thế nào, nhưng anh vẫn không muốn buông tay.
Niên Bách Ngạn lặng lẽ ngồi ở đầu giường, ngắm nhìn gương mặt nhỏ của Tố Diệp qua ánh trăng.
Vì đôi tay cô bị trói sau lưng, thế nên cô chỉ có thể nằm sấp xuống giường, như một tế phẩm chuẩn bị lên đài tế, mỗi giây mỗi phút đều ngắc ngoải, thoi thóp hơi tàn.
Anh yên lặng ngồi đó ngắm cô rất lâu.
Anh giơ tay.
Từng ngón tay gầy nhẹ nhàng gạt mái tóc che một nửa gương mặt cô sang một bên, để lộ ra gò má và chiếc cổ xinh xắn, trắng trẻo.
Không biết có phải tại trăng quá sáng hay không.
Gương mặt Tố Diệp càng nhìn càng đẹp đến không chân thực.
Làn da mịn màng như bãi cát ngoài kia, mềm mại, trắng sáng.
Trên trán có một tia sáng nhạt nhòa, Niên Bách Ngạn bất giác giơ tay chạm vào, ngón tay anh dường như cũng thấm cả cái lạnh của trăng. Anh khẽ chạm vào má cô. Bàn tay thô kệch nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô có một sống mũi cao và thanh tú. Đến cả độ cong nơi bờ môi cũng rất hoàn hảo. Sợ rằng cả bác sỹ chỉnh hình cũng chưa chắc đã phẫu thuật được độ cong tiêu chuẩn, tinh tế này.
Nhưng, đầu ngón tay anh hơi ướt.
Nhìn kỹ anh mới phát hiện ra, trên hàng mi cô vẫn còn đọng nước mắt. Một nửa gương mặt dính chặt vào gối cũng ướt đẫm.
Gối thấm nhòe nước mắt cô.
Nhưng lại đâm buốt trái tim Niên Bách Ngạn.
Có lẽ cô thật sự đã mắng, đã khóc tới thấm mệt rồi mới thiếp đi.
Niên Bách Ngạn bỗng dưng cảm thấy cả người mệt mỏi. Từ ngày đầu tiên bước chân vào thương trường cho đến bây giờ, anh chưa bao giờ thấy mệt đến vậy.
Anh thừa nhận, mình lực bất tòng tâm rồi.
Tất cả mọi oán hận, tất cả mọi căm phẫn đối với cô, ngay sau khoảnh khắc anh chạm phải gò má đẫm lệ ấy, trái tim anh bắt đầu không biết nên làm thế nào mới đúng.
Chưa có người con gái làm anh mệt đến vậy, thật sự như thế.
Anh muốn buông tay, nhưng lại không buông được.
Tố Diệp chửi mắng anh đúng lắm. Anh đúng là một gã khốn nạn nhấc lên được mà không buông xuống được.
Anh không thể cho cô tự do, vì anh chỉ muốn cô được tự do tương đối mà thôi.
Cái gọi là tự do tương đối chính là anh muốn cô vẫn phải ở trong thế giới của anh. Cô có thể thoải mái tung hoành trong đó. Anh có thể cho phép cô càn rỡ làm hết chuyện này, chuyện kia. Nhưng chỉ với một điều kiện, đó là cô được phép ra khỏi thế giới ấy.
Từ trước tới nay, Niên Bách Ngạn những tưởng thế giới của mình đã đủ để bao bọc cô rồi, để cô được sống thoải mái, vô ưu vô lo. Anh không muốn khoe khoang có bao nhiêu người phụ nữ khao khát được bước chân vào thế giới của anh. Những suy nghĩ này đối với Niên Bách Ngạn mà nói cực kỳ ấu trĩ. Anh chỉ muốn nói, anh đã chuẩn bị cả thế giới của mình dành cho một người con gái duy nhất, người con gái tên là Tố Diệp ấy.
Trên đời này chỉ có một mình Tố Diệp, thế nên anh yêu cô sâu sắc.
Chẳng cần biết tính khí của cô khó chịu cỡ nào. Chẳng cần biết sự bướng bỉnh của cô làm anh đau đầu cỡ nào. Anh vẫn tình nguyện mang lại cho người con gái ấy một thế giới an toàn và yên ổn.
Anh những tưởng mình đã nhìn thấu cô rồi, mà quên mất cô là một bác sỹ tâm lý.
Vậy thì anh đáng đời phải bị cô coi như một vật nghiên cứu, một quân cờ sao? Rồi đến cả đứa con vô tội còn chưa kịp chào đời của anh nữa, con của anh!
Nghĩ tới đây, Niên Bách Ngạn chợt nhíu mày.
Sự bình yên nơi đáy mắt chợt nổi lên một làn sóng, âm thầm cuộn trào trong đêm.
Nhờ có Tố Diệp, lần đầu tiên Niên Bách Ngạn này tích cực với một người con gái đến vậy!
Đến tận bây giờ Niên Bách Ngạn mới hiểu. Tố Diệp vốn dĩ không phải người tham tiền thực sự. Nếu cô tham tiền, vậy thì anh quá đủ điều kiện để cô dừng bước, cho dù là dùng tiền mua, anh cũng phải giữ cô lại. Mà cô vốn dĩ cũng không sợ chết. Nếu cô sợ chết thì đã không nhảy từ trên gác xuống. Nếu cô sợ chết, đã không làm một cao thủ leo núi.
Ngón tay Niên Bách Ngạn dừng lại đôi chút trên gương mặt Tố Diệp.
Rồi anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Dưới ánh trăng, đôi tay cô bị thít chặt đã không còn hồng hào, đến cả ngón tay cũng vậy.
Niên Bách Ngạn nắm lấy tay cô. Giữa lòng bàn tay anh, tay cô lạnh như băng.
Tim anh chợt thắt lại.
Anh cởi dây trói, thả lỏng hai cổ tay cổ.
Một tay Tố Diệp khẽ trượt xuống. Một tay kia được Niên Bách Ngạn ủ trong lòng bàn tay. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng ấn lên vết trói nơi cổ tay cô, rồi tới tay còn lại…
Dần dần, hai cổ tay Tố Diệp dưới sự mát xoa ấm áp của anh đã tìm lại được nhiệt độ. Đến cả ngón tay cô cũng ấm lên. Ngoại trừ một chút đầu ngón tay vẫn còn hơi lạnh.
Niên Bách Ngạn nghiêng người nằm xuống, quay đầu nhìn cô.
Nhân tiện, anh kéo ngón tay cô đặt bên môi mình.
Ngón tay người con gái mềm mại, yếu ớt, hệt như nhúm kẹo bông gòn.
Có lẽ hành động của Niên Bách Ngạn đã làm phiền tới Tố Diệp đang ngủ. Cô ư hừ một tiếng, rồi rút tay lại theo phản xạ.
Cổ áo ngủ vì góc độ mà để lộ ra cả một cảnh xuân.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn cũng vừa hay liếc thấy cảnh xuân vô hạn này. Cùng với nhịp thở của cô, độ cong đầy đặn đó lại quyến rũ chết người.
Lúc này anh mới ngỡ ngàng nhận ra, đã hơn một tháng rồi mình không chạm vào phụ nữ.
Có một điều Niên Bách Ngạn có thể khẳng định.
Anh hận cô, nhưng vẫn say đắm cơ thể của cô.
Anh giơ tay, cởi áo ngủ của cô.
Bờ vai nhỏ nhắn hở ra.
Phía dưới tung ra một sự dụ hoặc.
Niên Bách Ngạn đè người lên.
Anh cúi đầu, hôn lên cánh môi cô, từ từ thưởng thức…