Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 423: Bị trói gô




Khi buổi tiệc kết thúc, Hứa Đồng đích thân lái xe tới đón.
Vào mùa này, nhiệt độ ở Thượng Hải cao hơn so với Bắc Kinh, thế nên khi ra ngoài áo khoác của Niên Bách Ngạn vẫn còn vắt trên tay. Hứa Đồng nhìn thấy vậy vội bước tới, tiện tay cầm lấy áo khoác của anh.
“Tất cả mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?” Sau khi chào tạm biệt những người theo ra, Niên Bách Ngạn hỏi thẳng Hứa Đồng.
Hứa Đồng gật đầu, nói rằng tất cả đã ổn thỏa rồi. Cuối cùng cô dè dặt hỏi một câu: “Tổng giám đốc! Bác sỹ Tố… đi nghỉ ở đó sao?”
Bước chân Niên Bách Ngạn chợt khựng lại, rồi nhanh chóng đi về phía xe ô tô, không trả lời câu hỏi của cô.
Mắt Hứa Đồng rất tinh, vừa rồi cô đã nhìn ra sắc mặt Niên Bách Ngạn rõ ràng có phần u ám, như mây đen che chặt bầu trời. Cô biết điều trật tự, tuy rằng trong lòng còn rất nhiều điều ngờ vực nhưng vẫn lựa chọn cách lặng im.
Đằng sau có người gọi giật Niên Bách Ngạn lại, hơi thở hổn hển, thanh âm gấp gáp.
Hứa Đồng quay đầu lại đầu tiên. Cô liếc thấy một cô gái mặc lễ phục trắng, một tay cầm một chiếc bình giữ nhiệt rất đẹp, một tay nhấc tà váy đang loẹt quẹt chấm đất, chạy về phía này.
Hứa Đồng cảm thấy kỳ lạ, cô gái này là ai?
Niên Bách Ngạn cũng dừng bước. Chỉ có điều sau khi nhìn kỹ đối phương, giữa hai hàng lông mày rõ ràng đã hiện lên một vẻ khó chịu. Lúc anh nhíu mày, ánh mắt Hứa Đồng cũng vừa hay dừng lại trên mặt anh. Lúc này cô mới hiểu ra, chắc chắn lại là một người phụ nữ chủ động bắt chuyện trong bữa tiệc vừa rồi.
Mấy chuyện kiểu này, Hứa Đồng đã gặp quá nhiều rồi.
An Tịnh cuối cùng cũng đuổi theo phía sau Niên Bách Ngạn, gương mặt lạnh cóng đến đỏ ửng lên trong gió lạnh toát lên một vẻ vui mừng và hạnh phúc. Cô ta gần như coi Hứa Đồng là không khí, đi thẳng về phía Niên Bách Ngạn. Cô ta đè một tay lên lồng ngực đang phập phồng, nhìn anh nói: “Tổng giám đốc Niên! Anh về sớm vậy sao? Em còn muốn cảm ơn anh hôm nay đã ra tay giúp đỡ.”
Ngữ khí của Niên Bách Ngạn không lên không xuống, anh lạnh nhạt đáp: “Không cần khách khí! Tôi làm vì tôi thôi.”
Một câu trả lời không được coi là quá khách khí.
Tiếc là An Tịnh đã quá si mê ánh mắt anh rồi.
Cô ta vội vàng đưa cho anh chiếc bình giữ nhiệt trong tay mình, khẩn khoản, chân thành: “Tổng giám đốc Niên! Tối nay anh đã uống rượu. Đây là trà giải rượu em bảo đầu bếp chuẩn bị cho anh, anh mang theo lên xe uống. À, trà này tốt lắm, không những có thể rã rượu mà còn có thể làm giảm mệt mỏi.”
Niên Bách Ngạn như đang suy nghĩ gì đó, rồi đón lấy.
An Tịnh vui như mở cờ trong bụng.
Thế nhưng một giây sau, Niên Bách Ngạn đã đưa trà giải rượu cho Hứa Đồng: “Cô lái xe tới đây cũng mệt rồi, cầm lấy uống đi!”
Sao Hứa Đồng lại không hiểu suy nghĩ của Niên Bách Ngạn chứ? Cô mỉm cười tiến tới, đón lấy bình giữ nhiệt trong tay Niên Bách Ngạn: “Cảm ơn tổng giám đốc! Còn…” Nói rồi, cô quay sang An Tịnh: “Xin hỏi phải xưng hô với cô đây thế nào ạ?”
“An Tịnh.”
“Cái tên đẹp quá!” Hứa Đồng lịch sự, nhã nhặn: “Vậy cảm ơn cô An!”
Nét mặt An Tịnh ngượng ngập, cô ta cắn môi nói: “Không có gì…”
Ngước mắt nhìn thấy Niên Bách Ngạn đã lên xe, cô ta bàng hoàng, trong một giây phút nóng đầu lại chạy lên trước, kéo cửa xe. Nét mặt vốn đang bình thản của Niên Bách Ngạn lập tức trở nên không vui.
“Tổng giám đốc Niên! Có phải anh hiểu lầm tôi rồi không?” An Tịnh hoảng hốt như một đứa trẻ bị bỏ rơi, vội vàng giải thích: “Tôi biết anh nhất định đã xem tôi là một người phụ nữ lập mưu tính kế, nhưng xin anh hãy tin tôi, chuyện xảy ra trong bữa tiệc thật sự chỉ là việc ngoài ý muốn, tôi…”
“Cô An!” Niên Bách Ngạn lãnh đạm ngắt lời cô ta: “Tôi nói lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng. Cô và Kim Đại Trung xảy ra chuyện gì tôi không có hứng thú muốn biết. Bỏ ra khoản tiền đó là vì bản thân tôi chứ không phải vì cô. Còn nữa, cô là hạng người gì cũng không liên quan gì tới tôi. Cô An! Phiền cô bỏ tay ra!”
Gương mặt An Tịnh đỏ bừng rồi tái mét, vội vàng buông bàn tay đang nắm chặt cửa xe ra.
Cửa xe bị Niên Bách Ngạn đóng lại, rầm một tiếng, cửa kính hoàn toàn phản chiếu nét mặt trắng nhợt của An Tịnh.
Lúc đi qua người An Tịnh, Hứa Đồng tốt bụng nhắc nhở một câu: “Cô An! Cô nên quay vào hội trường là hơn. Cô mặc phong phanh quá, đứng đây lâu sẽ cảm lạnh đấy.”
An Tịnh cuộn chặt hai tay lại.
Hứa Đồng thấy cô ta cứ đứng đó mãi cũng chẳng còn cách nào khác. Thái độ không nóng không lạnh của Niên Bách Ngạn dành cho mấy kiểu phụ nữ này, Hứa Đồng nhìn riết rồi cũng thấy quen. Cô khó xử lắc đầu, rồi đi lên xe.
Lúc xe rời đi, An Tịnh chợt òa khóc. Khi nước mắt lăn xuống gò má, bị gió thổi bay, chỉ còn lại một mảng lạnh lẽo…
Vân Nam.
Khi Khaki gọi xong điện thoại, đi ra khỏi phòng ngủ, Tố Khải đang bắt chéo chân ngồi trên sofa ngoài phòng khách xem tivi. Xem tới đoạn buồn cười anh cũng cười ha ha.
Khaki đứng nguyên tại chỗ, say mê ngắm nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh. Một lúc lâu sau, cô đi tới, thấy trong tivi đang phát phim hài Mr.Bean thì nằm bò xuống, dựa vào người anh, nhân tiện ngả vào lòng anh: “Anh vẫn còn thích xem Mr.Bean cơ à?”
Ánh mắt Tố Khải không rời khỏi màn hình tivi, chỉ giơ tay ra ôm cô: “Ai quy định tôi không được xem Mr.Bean?”
“A Phong…” Khaki làm nũng: “Người ta muốn anh nhìn em mà.”
Tố Khải quay đầu nhìn cô.
Khaki mê mẩn, bất giác ngẩng đầu hôn lên môi anh: “Anh yêu! Bây giờ anh cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Ý cô muốn nói tới vết đạn.
Tố Khải gật đầu: “Yên tâm!”
Khaki không kìm được lòng mình, ôm chặt lấy Tố Khải, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Tháng sau, ngoại trừ em ra, Độc và Sát cũng sẽ tới Vân Nam. Bọn em sẽ nhận một lô hàng ở đó, tới lúc đó anh phải đi theo em.”
Một tia sáng chợt ánh lên trong đôi mắt Tố Khải. Anh bình thản hỏi: “Tôi đi có tiện không?”
Đám tay chân của tên trùm ma túy Samele thần bí khó dò ấy được phân bố rộng khắp. Nhưng trong số đó có ba tên đàn em mà hắn tâm đắc nhất, giúp hắn vận chuyển tất cả ma túy. Ba người đó lần lượt là Mị, Độc, Sát*.
*Mị: ma mị, yêu quái, Độc: thâm độc, tàn ác, Sát: Giết người. Sau này mọi người đọc dần sẽ hiểu tổ chức Samele hay đặt tên các thành viên theo nhiệm vụ hoặc theo cách thức mà người đó giết người.
Sát là người lớn tuổi nhất trong số đám tay chân, cũng là kẻ đen tối, tàn độc nhất. Võ nghệ của hắn trứ danh, ép người phải buôn bán ma túy. Rất nhiều người trong vùng Tam giác vàng không dám không nể mặt hắn.
Độc, nghe nói chỉ mới ngoài ba mươi, là một sinh viên tốt nghiệp loại ưu tại đại học Cambridge. Hắn ta chủ yếu phụ trách khâu sản xuất ma túy trong tập đoàn ma túy này, là một trong những cao thủ chế độc hàng độc.
Còn Mị, chính là người lúc này đang ôm chặt Tố Khải, Khaki. Cô ta là người phụ nữ duy nhất trong số ba trợ thủ đắc lực, mới hai mươi tư tuổi. Cô ta không có một thân thủ xuất sắc như Sát, cũng không giỏi chế độc như Độc, ưu điểm lớn nhất của cô ta là giao thiệp. Mị, đúng với cái tên, có nghĩa là mê hoặc. Cô ta là bông hoa xã giao nổi tiếng trong giới, cũng là người thường xuyên lộ diện nhất. Thế nên, Tố Khải có thể nhanh chóng tìm được cô ta.
Khaki nghe Tố Khải nói xong bèn ngồi dậy nhìn anh, từng ngón tay thon thả chọc vào ngực anh: “Ngốc ạ! Anh đã đỡ đạn cho em, chuyện nguy hiểm đến vậy anh cũng dám làm, còn chuyện gì không tiện nữa chứ? Mạng sống của em đều là nhờ phát đạn anh đỡ hộ mà còn giữ lại được, đương nhiên anh là người mình rồi.”
Tố Khải cười: “Khaki! Tôi đỡ đạn cho em không có mục đích gì khác.”
Khaki cong môi: “Vậy anh nói cho em biết đi, anh có yêu em không?”
Trước mắt Tố Khải chợt hiện lên dáng vẻ động lòng người của Diệp Lan, tim anh thắt lại giây lát. Chẳng mấy chốc, anh cười lớn: “Em nói xem?”
“Đồ xấu xa!” Khaki chủ động vòng tay ôm anh: “Trái tim của người ta bây giờ chỉ thuộc về một mình anh. A Phong, em yêu anh! Anh thật sự là người đàn ông đầu tiên mà em yêu. Thế nên, bất luận là khi nào cũng đừng rời xa em, được không?”
Tố Khải hơi nhíu mày, nhưng vẫn mỉm cười kéo cô ta ra, nhìn cô ta nói: “Sao lại trở nên tự ti như vậy?”
“Trong sách nói, người con gái nào sa vào lưới tình đều không có cảm giác an toàn, giờ cuối cùng em cũng hiểu điều này rồi.” Khaki sát lại gần anh, dịu dàng nói: “Thế nên anh không thể nói với em mấy câu khách sáo đó. Lần này anh phải cùng đi với em.”
“Được!” Tố Khải đồng ý, rồi lại hỏi: “Lúc giao dịch chỉ có ba người chúng ta thôi sao?”
Khaki nghiêng đầu: “Anh muốn gặp Samele?”
Tố Khải đáp rất thông minh: “Tôi nghĩ những người lăn lộn trong giới này, có ai là không muốn biết mặt Samele đâu.”
Khaki cười: “Đến cả ba bọn em còn chẳng biết gương mặt của Samele nữa là.”
Tố Khải kinh ngạc, sao có thể?
“Nhưng mà anh yên tâm đi. Samele biết tất cả mọi chuyện. Anh đã cứu em, chắc chắn ông ấy cũng biết. Em nghĩ rồi sẽ có một ngày anh được gặp ông ấy thôi.” Khaki hiểu lầm rằng anh thất vọng, bèn lập tức an ủi.
Tố Khải không nói gì nữa, giơ tay kéo cô ta vào lòng, để che giấu gương mặt mỗi lúc một khó đăm đăm của anh…
Sau tết Dương lịch, ngày lễ khiến mọi người mong ngóng đếm ngược từng ngày chỉ còn tết Nguyên đán nữa thôi, ngày lễ cuối cùng trong một năm trời, cũng là ngày đoàn viên. Trước lễ giao thừa qua năm mới cũng là thời điểm hàng loạt các công ty bận rộn nhất, bận rộn kiểm kê, bận rộn tổng kết công việc một năm, bận rộn cảm ơn khách hàng, bận rộn cho những buổi họp cuối năm.
Niên Bách Ngạn nhận lời mời tham gia chụp ảnh nhân vật trang bìa cho một tạp chí thương nghiệp nào đó. Họ còn mời cả Kỷ Đông Nham tới. Tổ kế hoạch của tạp chí đó lúc đặt lịch hẹn có phần thấp thỏm lo âu. Dẫu sao thì khoảng thời gian này, đến cả những người ngoài ngành cũng biết giá cổ phiếu của Tinh Thạch và Kỷ Thị trên thị trường đang tàn sát nhau khốc liệt, sợ rằng hai doanh nhân này khi gặp mặt sẽ ra tay đánh lộn.
Nhưng điều khiến họ kinh ngạc là, sau khi nghe nói Kỷ Đông Nham cũng được mời tới, Niên Bách Ngạn không thể hiện quá nhiều cảm xúc. Còn Kỷ Đông Nham nghe nói có Niên Bách Ngạn lại lập tức nói: Nếu không có anh ta, tôi không chụp ảnh cho tạp chí này đâu!
Kết quả, ba ngày trước kỳ nghỉ Tết, Niên Bách Ngạn đã có mặt ở studio đúng giờ, còn Kỷ Đông Nham hoàn toàn trở thành một đại gia. Các nhân viên đợi anh ta gần hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy mặt mũi anh ta đâu.
Mồ hôi của chủ biên sắp rỏ xuống tới nơi. Ông ta đích thân tới phòng nghỉ xin lỗi Niên Bách Ngạn. Họ làm báo, thời gian có cấp bách thế nào cũng không thể bằng những doanh nhân này. Phía bên Kỷ Đông Nham họ đã không thể đắc tội thì Niên Bách Ngạn cũng đâu phải tay vừa, càng không thể thất lễ.
Niên Bách Ngạn có vẻ thảnh thơi, nét mặt không hề giận dữ. Anh ung dung dựa ra sau sofa đọc báo. Sau khi thấy chủ biên liên tục xin lỗi, anh khẽ nói: “Người tới muộn không phải là ông, thế nên ông không cần gánh tội thay Kỷ Đông Nham.”
Chủ biên cũng chẳng biết rõ anh nói câu này rốt cuộc với thái độ gì, nhưng thấy anh có vẻ không giận dữ, ông ta cũng yên tâm.
Sắp tới trưa, Kỷ Đông Nham mới lững thững đi tới.
Câu đầu tiên anh ta nói khi bước vào là: Xin lỗi nhé, kẹt xe!
Dùng một cái cớ đơn giản nhất mà cũng tồi tệ nhất.
Chủ biên chỉ muốn lập tức đốt hương cảm tạ ông Trời có mắt, rồi vội vàng gọi phục trang và các nhà tạo mẫu vào vị trí.
Trong phòng thay đồ là các trang phục được tài trợ bởi các thương hiệu nổi tiếng thế giới, hết thảy đều mang phong cách tinh anh trong kinh doanh. Trợ lý phục trang từ phòng thay đồ đi ra hớn hở rỉ tai các đồng nghiệp khác. Cô ta đỏ mặt, ánh mắt ngập tràn hoa đào: “Đẹp trai quá! Đẹp trai chết mất.”
Sự thật chứng minh, khi Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham thay xong quần áo, đi ra khỏi phòng thay đồ, đứng dưới ánh đèn flash, quả thực đã dấy lên hàng ngàn lớp sóng. Đến studio giúp việc đa phần đều là trợ lý, cũng toàn là các cô gái trẻ. Họ túm tụm lại một góc, lòng ái mộ dâng lên không ngớt.
Nhiếp ảnh gia thì đang liên tay, lấy các loại góc độ.
Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn không có nhiều động tác, chỉ tùy tiện hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc nghiêng người, cũng đã đủ để tạo thành những tác phẩm xuất sắc.
“Trời ạ, mọi người nhìn kìa! Niên Bách Ngạn đẹp trai quá! Dáng cũng chuẩn. Anh ấy mặc chiếc áo sơ mi ấy quá đẹp đi!”
“Kỷ Đông Nham cũng không tồi mà, lúc anh ấy cười thật quyến rũ!”
“Báo kỳ này chắc chắn sẽ bán đắt rồi.”
Ai nấy đều rất rôm rả.
Dưới ánh đèn, giữa Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham, sóng ngầm cũng đang cuồn cuộn nổi lên.
Nhân lúc xoay người đổi tư thế, Kỷ Đông Nham mỉm cười với ống kính, nhưng lại nghiến răng nói với Niên Bách Ngạn: “Anh giấu Tố Diệp đi đâu rồi?”
Niên Bách Ngạn cũng đổi tư thế khác, hai tay đút túi quần, hờ hững đáp: “Giấu? Kỷ Đông Nham! Cậu dám dùng chữ này để hình dung quan hệ giữa tôi và Diệp Diệp, cẩn thận tôi tố cáo cậu tội phỉ báng đấy.”
“Diệp Diệp? Anh gọi thân mật quá nhỉ? Anh coi tôi lúc đó không biết ở Hàng Châu đã xảy ra chuyện gì sao?” Kỷ Đông Nham cười ngoài mặt.
“Thế thì chứng minh được điều gì?”
“Chứng minh việc Tố Diệp mất tích có liên quan trực tiếp tới anh.”
“Hai vị tổng giám đốc! Chúng ta chụp thêm mấy pô nữa rồi chia ra chụp riêng nhé.” Nhiếp ảnh gia hét về phía này.
Kỷ Đông Nham vẽ ký hiệu ok với anh ta.
“Mất tích? Kỷ Đông Nham! Tôi nhớ cậu đâu có sở thích xem tiểu thuyết trinh thám hay phim ảnh.” Niên Bách Ngạn châm chọc.
Kỷ Đông Nham nhìn thẳng vào mắt anh: “Niên Bách Ngạn! Anh coi tôi là đứa trẻ lên ba dễ lừa lắm sao? Tố Diệp vốn không ở nhà cậu cô ấy.”
“Ồ, thế nên cậu mới muộn hai tiếng đồng hồ?”
“Bớt phí lời đi! Nói! Tố Diệp rốt cuộc đi đâu rồi?”
“Tổng giám đốc Kỷ! Anh che mất tổng giám đốc Niên rồi!” Nhiếp ảnh gia gọi với.
Kỷ Đông Nham hơi xoay người.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn rơi xuống ống kính, anh cũng đồng thời nhận được những tiếng hò reo ríu rít của các cô gái. Nụ cười của anh rất nhạt, khó mà nhận ra: “Nếu cậu đã từng tới nhà cậu cô ấy thì nên biết rõ, cô ấy không mất tích, chỉ là đi nghỉ dưỡng cho thư thả tinh thần. Tôi nghĩ, cậu của cô ấy cũng nói như vậy với cậu mà, không phải sao?”
Kỷ Đông Nham cuộn chặt tay lại thành nấm đấm.
“Hai vị vất vả rồi. Khoảng thời gian tiếp theo chúng ta sẽ chụp riêng.” Lúc này, nhiếp ảnh gia bước tới, nói chen vào, hoàn toàn không hề nhận ra nụ cười ngoài miệng của hai người họ.
“Được! Tôi chụp trước!” Kỷ Đông tranh lân.
Niên Bách Ngạn mỉm cười, giơ tay làm động tác mời.
Khoảng thời gian chụp riêng cũng không quá dài, cũng vì hai người họ vốn đã có dáng mặc quần áo, lại là vương giả trong giới làm ăn, thế nên vốn không cần cố ý thể hiện các tư thế thành công. Năm tháng đã mang lại cho họ quá nhiều ưu thế. Sự trầm ổn, nội hàm, nho nhã, cao quý. Họ không phải là diễn viên, chỉ cần đứng yên ở đó cũng đã quá tuyệt vời.
Lúc Kỷ Đông Nham chụp riêng, Niên Bách Ngạn ngồi đợi trong phòng nghỉ. Còn khi Niên Bách Ngạn chụp riêng, Kỷ Đông Nham lại ngồi ngay tại sofa cách đèn flash không xa. Anh ta nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm, nghĩ nát óc cũng không tài nào nghĩ ra Tố Diệp rốt cuộc bị an ta giấu ở chỗ nào.
Cho tới khi công việc chụp ảnh kết thúc.
Kỷ Đông Nham đi tới trước, chặn đường Niên Bách Ngạn: “Nếu anh đã nói là Tiểu Diệp đi nghỉ ngơi xả stress, vậy tại sao điện thoại của cô ấy không liên lạc được?”
Niên Bách Ngạn nhìn Kỷ Đông Nham bằng ánh mắt “Cậu ngốc thật đấy!”: “Lúc cậu đi nghỉ dưỡng có muốn bị người khác làm phiền không?”
“Anh…”
“Hai vị vất vả rồi!” Xen ngang là giọng của nhà xuất bản tạp chí, khêu gợi nhiệt tình. Cô ta là nữ ma đầu nổi danh trong giới thời trang, sành sỏi, khôn khéo, nói năng cẩn thận, chặt chẽ.
Kỷ Đông Nham và Niên Bách Ngạn nhìn về phía cô ta, mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi.
“Hôm nay cũng may có hai vị. Giờ cũng trưa rồi, tôi đã chuẩn bị bàn tiệc, không biết hai vị đây có nể mặt không?”
Ngay từ lúc đầu, phía tòa soạn đã đánh tiếng với trợ lý của hai người họ rằng sẽ mời tiệc chiêu đãi. Niên Bách Ngạn đã khéo léo từ chối. Kỷ Đông Nham cũng nói không rảnh. Hôm nay nhà xuất bản đích thân ra mặt là hy vọng hai người họ nể tình cô ta.
Kỷ Đông Nham không trả lời mà đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn thì cười khẽ: “Thật ngại quá! Cuối năm công ty rất bận rộn. Ăn cơm thì miễn đi, qua năm mới có thời gian chúng ta hẹn gặp.”
Câu “có thời gian hẹn gặp” của người Trung Quốc kỳ thực chính là một cách từ chối khi họ không rỗi. Nhà xuất bản đương nhiên hiểu rõ. Cô ta cười ngọt nhạt cố níu kéo, nhưng Niên Bách Ngạn vẫn không có ý định đồng ý.
Thấy Niên Bách Ngạn thay quần áo, định đi, Kỷ Đông Nham cũng không cam lòng. Anh ta từ chối thịnh tình của nhà xuất bản rồi đuổi theo ra ngoài.
“Niên Bách Ngạn! Anh đừng tưởng tôi không tìm được Tố Diệp!” Trong bãi đỗ xe, Kỷ Đông Nham hét về phía bóng Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn dừng bước, quay đầu nhìn anh ta rồi đáp một câu, như cười như không: “Chúc mừng năm mới cậu trước, năm mới vui vẻ!” Dứt lời, anh lên xe.
Kỷ Đông Nham nhìn theo chiếc xe, gương mặt sa sầm lại…
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, Tố Diệp nhất định sẽ không chọn lên xe của Niên Bách Ngạn.
Không, nên nói là, nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định sẽ không muốn quen biết Niên Bách Ngạn, càng không muốn gửi gắm ở anh một mong ước trọn đời trọn kiếp xa vời, viển vông.
Niên Bách Ngạn đã cho cô hết lời hứa rực rỡ này tới lời thề sắt son khác, để cô tin tưởng vào lời nói, hành vi của anh. Kết quả giờ cô mới hiểu, lời hứa của Niên Bách Ngạn cũng có thể là giả. Giống như lời hứa tình yêu anh đã thề thốt với cô, hay cũng giống như lời khẳng định chắc chắn rằng anh sẽ không làm gì cô lúc ấy.
Tố Diệp chẳng biết bây giờ mình đang ở đâu, chỉ biết ý thức của cô thất lạc tại ngày hôm đó ở Sanlitun. Sau khi tỉnh lại cô mới nhận ra, lúc đó có lẽ Niên Bách Ngạn đã nhân lúc cô không để ý mà đánh ngất cô. Là cô không biết gì, cứ tưởng rằng anh có giận dữ thế nào cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn như vậy.
Lúc cô tỉnh lại thì đã ở trên một chiếc trực thăng, có thể hình dung cô đã bị trói gô. Trong miệng cũng bị nhét giẻ, không thể nói chuyện, chỉ có thể thốt ra những thanh âm phản kháng từ lỗ mũi.
Phi công cũng rất chuyên nghiệp, còn chẳng thèm quay đầu lại, hoàn toàn không quan tâm sau khi tỉnh lại cô sợ hãi dường nào. Vì anh ta cũng chẳng lo cô sẽ phản kháng, công kích. Cô bị người ta dùng dây thừng trói vào ghế, trừ phi cô có khả năng nhổ bật cả chiếc ghế lên cùng.
Thời gian của chuyến bay rất dài, Tố Diệp không nhìn được tình hình bên dưới, chỉ thấy một trời mây trắng trôi ngang qua, trắng xóa, không có bất kỳ vật tham chiếu nào.
Sau đó cô mệt mỏi, rồi lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì trời đã tối.
Rồi về sau, cô được đưa tới ngôi biệt thự này. Nhìn ra xa cũng chỉ thấy một bờ biển xanh thẳm hút tầm mắt. Thi thoảng có đàn hải âu bay qua. Không thấy thuyền, không thấy đường, mặc cho cô đoán kiểu gì cũng không thể đoán được mình cụ thể đang ở vị trí này.
Bị nhốt ở đây liên tục mấy ngày, Tố Diệp cũng hình thành lên trạng thái điên rồ. Cô liều mạng chạy ra ngoài. Cả một ngôi biệt thự rộng lớn ngoại trừ đầu bếp theo giờ ra thì chỉ còn có một người giúp việc cùng ở với cô. Cô chạy là chị ta đuổi.
Cho tới khi cô nhìn rõ tình cảnh trước mặt mình, mới hiểu thế nào là tuyệt vọng.
Nơi cô đang ở nếu đoán không nhầm thì chính la một hòn đảo nhỏ. Có rừng cây um tùm, có chim hót hoa thơm, bốn bề là biển. Hòn đảo này cũng không lớn lắm, nhưng đủ để khiến cô kinh hãi.
Cuối cùng cô quả thực quá mệt, ngồi bệt xuống bãi cát. Người giúp việc thở hổn hển đuổi theo cô và nói: Cô mau về đi! Chạy lung tung thế này, anh ấy sẽ giận đấy!
Tố Diệp nghiến răng kèn kẹt.
Niên Bách Ngạn!
Cô biết ngay mình chẳng thể thoát khỏi anh!
Trở về biệt thự, việc Tố Diệp làm hằng ngày là đập phá đồ đạc. Cô ra sức đập, bất luận là thứ gì, nhìn thấy là đập. Càng là những thứ quý giá cô càng đập nát.
Cô thậm chí còn dùng dụng cụ nhà bếp suýt nữa gõ gãy chân đầu bếp, dùng gạt tàn ném vào trán người giúp việc dẫn tới bị thương.
Chẳng vì mục đích gì khác, cô muốn ép cho Niên Bách Ngạn xuất hiện.
Chỉ cần anh dám xuất hiện, cô nhất định sẽ băm vằm anh thành ngàn mảnh!
Nhưng vào một đêm, lúc cô đang say ngủ lại loáng thoáng nghe thấy tiếng trực thăng. Cô choàng tỉnh, chạy ra khỏi biệt thự nhìn lên trời, mới kinh hoàng phát hiện người giúp việc và người đầu bếp đều đã được đón đi.
Niên Bách Ngạn đưa tới một người giúp việc mới, có cả đầu bếp thậm chí là bác sỹ. Duy chỉ có anh là không hề xuất hiện.
Người giúp việc mới tự xưng là chị Trần, nói rằng những người chủ trước đây đều gọi mình như vậy, nên bảo Tố Diệp cũng xưng hô như thế. Chị Trần này khác với người trước. Mặt chị ta lúc nào cũng lạnh lùng, đơ như khúc gỗ. Mặc kệ Tố Diệp đập phá kiểu gì, chị ta vẫn thờ ơ như không. Chỉ có điều, đợi cho cô đập xong, chị ta lại rút điện thoại của mình ra, không biết là gọi cho ai nói rằng: Cô ấy lại đập thứ gì đó.
Sau đó, chưa tới ba ngày, một loạt đồ mới lại được đưa tới, làm như mặc kệ Tố Diệp ném thoải mái cũng không hề gì.
Trong biệt thự không có điện thoại, không có mạng, chỉ có tivi và tạp chí, đến một tờ báo mới nhất cũng không có. Tố Diệp đã từng lén vào phòng của người giúp việc, định dùng trộm di động của chị ta, ai ngờ cầm lên mới phát hiện có mật khẩu. Cô cũng đã từng thử khôi phục lại tất cả cài đặt, nhưng kết quả là chiếc điện thoại đã báo hỏng trong im lặng.
Lại sau đó, chưa đầy mấy ngày sau đã có người mang điện thoại mới tới, giống hệt cái cũ.
Tố Diệp đành từ bỏ.
Cứ như thế phải gần một tháng, Tố Diệp ngừng tất cả mọi hành vi bạo lực, trở nên vô cùng yên lặng. Chị Trần là một người rất khó nói chuyện. Thực tế là số lần nói chuyện với cô mỗi lần đều đếm trên đầu ngón tay.
Chị ta luôn luôn thể hiện nét mặt vô cảm khi Tố Diệp nổi trận lôi đình, đợi cho cô bình tĩnh lại mới từ từ dò hỏi: Cô có đói không? Có cần ăn cơm không?
Về vấn đề ăn uống, Tố Diệp cũng tiến hành một cuộc chiến gian khổ như kháng chiến trường kỳ với chị Trần.
Người giúp việc trước khi, cho dù cô không ăn chị ta cũng không dám quản. Nhưng chị Trần thì khác. Chỉ cần Tố Diệp không ăn cơm, chị ta liền lệnh cho đầu bếp và bác sỹ trói Tố Diệp lại, nhét cơm vào mồm bắt cô ăn.
Đầu bếp và bác sỹ đều là những người đàn ông châu Âu cao lớn. Tố Diệp chống chọi kiểu gì cũng thua cuộc.
Cho tới một buổi sáng tinh mơ, chị Trần lặng lẽ bê tới trước mặt Tố Diệp một bát canh trứng gà, rồi hờ hững nói: “Sắp tới năm mới rồi, anh ấy sẽ qua đây đón năm mới. Cô cũng phải ăn vận trang điểm xinh đẹp đón anh ấy mới phải chứ? Con gái đừng có cứng đầu quá, cuối cùng người chịu thiệt chẳng phải vẫn là mình sao?”
Trang điểm thật xinh đẹp ư?
Trang điểm cái mẹ gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.