Lái xe trên đường là một quá trình phải kiềm chế.
Cả dọc đường, Niên Bách Ngạn không nói
câu nào, Tố Diệp cũng không thể nhiều lời. Từ đầu tới cuối, cô chỉ nhìn
ra bóng cây và bóng những tòa nhà nối nhau không ngừng lùi về phía sau,
thậm chí cô còn bắt đầu nhàm chán tới mức ngồi đếm số đèn đỏ dọc đường.
Sự thật chứng minh, hôm nay cô lựa chọn
cách đi lại thân thiện với môi trường vừa chính xác lại cũng sai lầm.
Chính xác ở chỗ, tuy rằng ga tàu điện ngầm có phần chật cứng nhưng có
thể tiết kiệm được nhiều thời gian nhất. Sai lầm ở chỗ, vì cô không đi
xe, nên chỉ còn cách ngồi bên cạnh Niên Bách Ngạn, ở cùng anh trong một
khoang xe đóng kín, nhìn cả một hàng xe nghẽn lại như một con rồng dài
ngoằng mà lực bất tòng tâm, chỉ còn biết bấm bụng trải qua mỗi giây mỗi
phút trong giày vò.
Phía trước, đèn giao thông hết xanh lại đỏ, luân phiên chuyển đổi mấy lượt, mà chiếc xe thì chẳng nhích nổi một bước.
Cô có vẻ sốt ruột, bèn hạ cửa xe xuống
ngó ra ngoài một chút. Thấy bị gió lạnh thổi phần phật từ ngoài vào, cô
tức giận: “Có chuyện gì thế?”
Chẳng qua chỉ là một câu hỏi tùy tiện
thốt ra, cô cũng không nghĩ sẽ có được phản hồi, nhưng lại bất ngờ nghe
thấy Niên Bách Ngạn lên tiếng, giọng thờ ơ: “Gặp quản lý giao thông
rồi!*”
*Quản lý giao thông là một hành vi hoặc một biện pháp áp dụng chỉ đạo, hướng dẫn báo cho người điều khiển
phương tiện biết vào một thời gian đặc biệt hoặc trong một tình trạng
lưu chuyển giao thông đặc biệt nào đó để tránh xảy ra tắc đường hoặc
những sự cố ngoài ý muốn. Có thể hiểu ngắn gọn là việc phân luồng giao
thông tạm thời trong giờ cao điểm như ở Việt Nam.
Xui xẻo!
Tố Diệp thầm chửi mắng trong lòng, lại gặp ngay quản lý giao thông vào lúc này chứ!
Đang mải nghĩ, chiếc xe đã chầm chậm
tiến lên, như một con rùa trong cuộc thi giữa rùa và thỏ, lề mề không
thốt lên lời. Cô nhìn thấy bên cạnh có người đạp xe lách qua. Nếu có thể “lăng ba vi bộ*” như trong mấy tác phẩm của Kim Dung, Tố Diệp thật sự
muốn nhảy xuống, ngồi sau xe đạp của người đó.
*Lăng ba vi bộ: Kiểu đi như bay, nhẹ nhàng thanh thoát, uyển chuyển khoan thai. Hình dung tới Tiểu Long Nữ là hiểu ^^.
Đi chưa được mười mấy mét, xe lại dừng,
bị xe trước xe sau kẹp chặt, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ còn biết chờ đợi. Cô thực sự chịu không nổi bầu không khí đầy áp lực
này, bèn giơ tay bật nhạc lên, cố gắng dùng một chút tiếng động để làm
không khí bớt căng thẳng. Tiếng nhạc vừa vang lên đã lập tức lấy đầy
không gian chật hẹp. Những thanh âm trang nhã, vừa tai, nhẹ nhàng như
hương hoa dành dành.
Tố Diệp sững sờ. Đây là mấy bài hát để
nghe trên xe mà cô chọn cho Niên Bách Ngạn, không ngờ tới bây giờ anh
vẫn còn nghe. Cô vô thức liếc nhìn anh một cái, rồi bàng hoàng phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình. Giây phút hai ánh mắt gặp nhau, trái tim cô gần như cũng ngừng đập, vội vàng quay đi chỗ khác, rồi giơ tay tắt nhạc đi…
Sanlitun vẫn như xưa, đường phố vẫn rực rỡ, căn nhà vẫn yên tĩnh.
Khi Niên Bách Ngạn đích thân mở cửa ra,
Tố Diệp nhìn thấy cả một khoảng hoàng hôn ùa vào qua ô cửa sổ, như một
ngọn lửa hừng hực cháy phía chân trời rồi lem dần từng tầng từng tầng
một, quét qua cả bầu trời.
Chiều tà đẹp vô cùng, chỉ tiếc đã sắp tới gần hoàng hôn.
Tố Diệp cảm thán vẻ đẹp này, đồng thời
cũng sợ hãi vô cùng khi nó sắp biến mất. Đã có mấy lần, cô cũng đứng đây ngắm cảnh ngày tàn. Mỗi lần cảm thấy đêm đen giá lạnh kéo về, là cô lại không nhịn được viết tin nhắn cho Niên Bách Ngạn, viết rằng: Cảm giác nhìn ngày trôi qua thật tệ.
Lúc đó, bất luận anh đang ở đâu, bất luận anh đang làm gì, cũng sẽ lập tức nhắn lại cho cô: Không sao đâu! Rồi ngày mới sẽ về nhanh thôi, anh luôn ở bên em.
Ai cũng nói Niên Bách Ngạn là người đàn
ông bạc bẽo, vô tình. Dù là Kỷ Đông Nham, Niên Bách Tiêu hay thậm chí
qua lời Bạch Băng thì anh vẫn giống như một loài động vật máu lạnh,
không có tình người. Nhưng Tố Diệp vẫn luôn tin tưởng sâu sắc rằng, một
người đàn ông có thể nhắn lại cho cô một tin nhắn ấm áp đến vậy sao có
thể là người vô tình? Cô vững tin rằng trong lòng anh cô rất đặc biệt.
So với những người phụ nữ khác, anh đã khắc sâu hình bóng cô trong tim.
“Vào nhà thu dọn đi!” Sau khi đi vào
phòng khách, Niên Bách Ngạn ngồi xuống bên cạnh sofa, nhìn ra Tố Diệp
đang đờ đẫn nhìn cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói. Anh không
biết cô đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy khi ánh tịch dương hắt lên gương mặt
đã hội tụ vẻ đẹp của cả cơ thể. Anh ghét kiểu nhìn chăm chú này, nhưng
lại không kìm được lòng mình mà quan sát cô.
Nếu không có những tia sáng ấy điểm
xuyết thì gương mặt nhỏ của cô sẽ rất nhợt nhạt. Màu trắng ấy gần như
xóa tan tất cả máu huyết trên mặt cô, một nét đẹp như người ta đang
bệnh, khiến người đối diện xót xa. Còn khi những tia nắng chiều làm sáng gương mặt cô lên, làn da trắng lại đẹp e thẹn như một bông hoa đào, ửng hồng như màu đôi môi cô, khiến người ta vừa nhìn đã không thể rời mắt
đi được nữa.
Người con gái này, dẫu cho lòng dạ cô có tàn nhẫn, ác độc đến thế nào, anh không thể không thừa nhận, vẻ đẹp của cô luôn khiến đàn ông phải hạ mình, phạm tội.
Thanh âm trầm thấp của người đàn ông kéo suy nghĩ của Tố Diệp trở lại. Ánh mắt cô tìm lại được tiêu điểm, dừng
lại trên người Niên Bách Ngạn đang ngồi ngay ngắn. Có một tia sáng u tối lướt qua mắt anh, trông lại càng rõ ràng dưới khung cảnh này. Trái tim
bất giác như bị đánh mạnh một cái, cô hắng giọng: “Tôi thu dọn mất rất
nhiều thời gian, chi bằng anh cứ về làm việc của mình đi. Cùng lắm thì
khi nào dọn xong tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh tới kiểm tra.”
Dưới sự theo dõi của anh, cô không biết
mình có thể điềm nhiên thu dọn đồ đạc hay không. Chỉ sợ khi lôi ra quá
nhiều kỷ niệm, cô sẽ thua thảm bại trước mặt người đàn ông này.
Đúng! Cô thừa nhận mình là một kẻ thất bại trong tình yêu, nhưng cô không thể cũng vứt nốt cả lòng tự trọng của mình.
Ai ngờ Niên Bách Ngạn bỏ ngoài tai lời
đề nghị của cô. Cả cơ thể cao lớn của anh hơi dựa ra sau ghế, nho nhã
gác chân trái lên chân phải rồi thản nhiên nói với cô: “Hôm nay tôi có
rất nhiều thời gian.”
Tố Diệp biết anh cố ý. Một người như anh sao có thể có rất nhiều thời gian để phung phí được? Cô cắn môi, cố
gắng đè nén sự khó chịu trong lòng rồi quay đầu đi lên tầng hai.
Chẳng mấy chốc, trên gác đã vọng xuống tiếng kéo vali hành lý, lọc cọc, lọc cọc…
Niên Bách Ngạn ngồi đờ đẫn như bức tượng gỗ, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, mặc kệ người con gái trên
tầng dường như đang trút mọi bực dọc lên đồ đạc. Anh nhìn quanh nhà một
lượt, nhìn phong cách trang trí mộng ảo trong phòng khách, mỗi một món
đồ chơi bày tại đây đều là thứ mà cô thích.
Cô hay thích mấy thứ đồ rất kỳ lạ. Có
rất nhiều thứ nhỏ xíu anh chẳng thể gọi tên. Cô nói, mấy thứ đồ chơi đó
đều là bảo bối, cục cưng của cô, cô phải tốn rất nhiều tiền và rất nhiều thời gian mới mang được từ nước ngoài về.
Anh chưa từng tới nhà con gái, thế nên
chẳng biết trong nhà những cô gái khác trang trí theo phong cách nào.
Nhưng anh luôn có thể khẳng định rằng, mấy người thích những thứ hung
tợn, đáng sợ như cô chắc là rất hiếm.
Niên Bách Ngạn ngước mắt nhìn lên gác,
thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân của cô, có lẽ giờ cô đang thu dọn
quần áo trong phòng thay đồ. Trái tim anh như bị một chiếc đinh rất dài
cắm xuyên qua, đến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Người con gái đó đang chuẩn bị rời khỏi
thế giới của anh. Mỗi một món đồ cô dọn đi, nơi đây lại ít đi một chút
hơi thở của cô, cho tới khi người đi, căn nhà quạnh vắng. Cảm giác này
đối với anh mà nói, cực kỳ tồi tệ!
Có một giây phút, Niên Bách Ngạn rất
muốn lên gác giữ cô lại, rồi mắng cho cô một trận té tát, bảo cô đừng có tự cho là mình đúng, đừng có tự cao tự đại như vậy. Anh phải nói với cô rằng, không phải chủ nhà nào cũng cho phép cho cô thoải mái động vào
nhà cửa như vậy, cũng có thể dung túng để cô hủy hoại căn nhà như vậy,
chỉ có anh mà thôi!
Trên gác chợt yên tĩnh, có lẽ cô đang
gấp quần áo hoặc đang làm gì đó, Niên Bách Ngạn không rảnh để quan tâm.
Anh đang không ngừng không chế khao khát muốn được đi lên của mình. Một
lúc lâu sau, anh đứng dậy, bước từng bước ở chỗ cũ, rồi tiện tay cầm một con búp bê lên.
Đó là búp bê thiên sứ theo lời của Tố Diệp.
Đây là kiểu anh đặt làm ở Ý tặng cho cô. Đến nay anh vẫn còn nhớ dáng vẻ phấn khích rộn ràng của Tố Diệp khi cầm món quà chuyển phát nhanh bằng đường biển về. Còn chưa tới tay, cô đã
liên tục kiểm tra các loại bưu kiện quốc tế. Con búp bê này đã bị giữ ở
hải quan hai ngày. Sau khi biết chuyện đó, cô sốt ruột như kiến bò miệng chảo, chỉ muốn anh đích thân bay một chuyến, tự tay cầm nó về nhà.
Niên Bách Ngạn mãi vẫn chẳng thể ưa nổi
món đồ chơi ấy. Trông nó rất kỳ cục, còn đội một chiếc mũ như thằng hề
trong đoàn kịch. Anh không hiểu. Một thứ đồ bé xíu thế này sao lại trở
thành thiên sứ duyên phận? Theo những gì mà anh biết, thiên sứ chẳng
phải luôn có một đôi cánh sao?
Bên tai dường như lại vang lên tiếng Tố Diệp ôm anh, nũng nịu khi ấy.
Cô than trách, làm gì có bạn trai nào đi công tác không mua quà cho bạn gái, rồi cũng vì nó mà trở nên cực kỳ
ngoan ngoãn, nghe lời anh.
Những ngón tay dài của Niên Bách Ngạn siết chặt lại, bóp cho con búp bê biến dạng.
Ánh nắng chiều rực rỡ phút cuối cùng.
Tại nơi mặt trời khuất bóng sau đỉnh núi, toàn bộ tia sáng đều được bung ra hết, đổ nghiêng lên tấm bình phong cách đó không xa, khiến cho cánh
hoa trắng muốt cũng bị nhuộm một màu đỏ nhức mắt.
Niên Bách Ngạn đi tới trước tấm bình
phong, bất giác giơ tay vuốt nhẹ lên cánh hoa, ngón tay anh dường như
cũng thấm cả hương hoa. Anh nhìn mãi nhìn mãi, tựa hồ gặp lại Tố Diệp
nơi trấn Thiên Đăng.
Trên con ngõ dài, anh đứng ở đường Nam,
cô đứng ở đường Bắc. Chính vì cuộc gặp gỡ bất ngờ đó anh mới quyết định
sẽ không giờ buông tay cô nữa. Anh không muốn hỏi cô tới trấn Thiên Đăng làm gì, cũng không muốn biết cô chuẩn bị ở lại bao lâu. Anh chỉ biết,
từ sau khoảnh khắc ấy, anh sẽ nắm chặt tay cô. Anh đi tới đâu thì cô
cũng phải ở bên cạnh anh.
Ở trấn Thiên Đăng kỳ thực anh không có
nhiều thời gian. Kế hoạch ban đầu chính là tìm được sư phụ thêu tranh
rồi đi thẳng tới Nam Phi, vì tình hình bên đó đang vô cùng cấp bách.
Nhưng vì cô anh đã không nhịn được mà dừng bước tại nơi đó.
Trong ngôi nhà thêu thùa ấy, cô yên lặng ngồi trên ghế mây đợi anh. Anh còn bận rộn công việc, nhưng ánh mắt vẫn chốc chốc nhìn về phía cô. Gió nhẹ thổi qua, vô số những cánh hoa tuyết cầu rơi rụng lả tả. Giữa cảnh hoa rơi, cô đẹp như tiên nữ. Khi cả một
bông hoa tuyết cầu rơi vào lòng cô, nụ cười trên môi cô thậm chí còn đẹp hơn cả hoa.
Anh chưa bao giờ nghĩ nụ cười của một người con gái lại có thể rực rỡ, làm ấm lòng người đến thế.
Khi sư phụ hỏi đó có phải là bạn gái của anh không, anh không trả lời thẳng mà chỉ vào bức tranh thêu rồi nói: Đây là hiệu quả mà tôi muốn đạt được!. Đúng vậy, có lẽ chỉ trong lòng anh mới biết rõ sức nặng phía sau câu nói này.
Anh muốn cô trở thành bạn gái mình, đây là điều anh kỳ vọng, và cũng là quyết định không thể không hoàn thành.
Cô ưng ý bức bình phong ngọc lan, vui
mừng như một đứa trẻ. Gương mặt nhỏ chỉ muốn dính lại làm một với nó,
nhưng sau khi nghe thấy giá tiền thì lại kinh hãi như nhìn thấy ma.
Cô mãi mãi không thể nào biết nét mặt
lúc đó của mình đáng yêu thế nào, khiến anh vừa buồn cười lại muốn ôm cô vào lòng. Thế nên anh đã cho cô một bất ngờ, giấu cô lén đặt hàng bức
bình phong ấy, rồi đích thân viết dòng chữ “Tương phùng chính ngộ tố cẩm niên hoa thời, vị vãn”, để sư phụ theo lại theo đúng nét bút của anh.
Con người anh trước nay chẳng tin vào
duyên phận. Chỉ vì Tố Diệp, anh bắt đầu tin rằng trên đời này thực sự có thứ gọi là duyên phận. Nhưng anh hoàn toàn không thể ngờ rằng, đến cả
cuộc gặp mặt bất ngờ ở trấn Thiên Đăng cũng là một sự sắp đặt.
Vậy anh còn biết tin vào điều gì đây?
“Niên Bách Ngạn!” Trên gác, tiếng Tố Diệp vang lên, nhạt nhòa và xa lạ.
Niên Bách Ngạn quay người, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt dần trở nên trầm lạnh. Trước đây không phải cô chưa
từng gọi cả họ lẫn tên anh. Trên thực tế đa phần cô đều gọi anh như vậy. Chỉ khi nào làm nũng hoặc có chuyện nhờ vả cô mới ngọt ngào gọi anh một tiếng Bách Ngạn. Nhưng ba chữ Niên Bách Ngạn anh nghe từ cô, có chút
nghịch ngợm, có lúc giận dữ, đôi khi như hờn dỗi, để anh hiểu rằng thì
ra cái tên được người thân mật nhất gọi ra cũng tình cảm đến thế. Nhưng
chắc chắn không mang lại cảm giác xa cách như hôm nay.
“Tôi nói thật với anh vậy. Tôi có quá
nhiều đồ đạc, hôm nay chắc chắn là không thể dọn hết. Coi như tôi cầu
xin anh để tạm chìa khóa lại cho tôi được không. Tôi bảo đảm sẽ không
mang đồ của anh đi. Cùng lắm thì… tôi lấy tiền ra đặt cọc là được chứ
gì?” Thùng hòm ngày xưa chuyển nhà vẫn còn nguyên nhưng lúc đó đồ đạc
còn ít, bây giờ những thứ lấp thêm quá nhiều. Cô muốn thu dọn sạch sẽ ít nhất cũng phải quá nửa đêm.
Anh không thể ngồi đây tới tận nửa đêm chứ?
Niên Bách Ngạn nhìn cô, ngữ khí lạnh nhạt, không cho phép cò kè: “Hôm nay phải dọn cho bằng hết!”
“Anh…”
Tố Diệp tức đến nghiến răng kèn kẹt, lập tức đi xuống, tới bên cạnh anh: “Anh có cần phải làm khó người khác vậy không?”
“Theo như tôi được biết, đồ đạc của cô
cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam.” Niên Bách Ngạn hừ lạnh: “Sốt sắng
muốn vạch rõ ranh giới với tôi, vậy đồ đạc thì sao? Những thứ tôi mua
cho cô, cô có mang đi hay không?”
Tố Diệp nghẹn lời.
Anh nói không sai. Trong căn nhà này có
rất nhiều món đồ đều là anh bỏ tiền ra mua, ví dụ như quần áo, giày dép, túi xách của cô. Cả những món đồ chơi mà cô thích. Thậm chí là bức bình phong trị giá hơn mười một vạn trước mặt.
Bức bình phong ngọc lan như một chứng
nhân, từ lúc anh và cô trùng phùng tới khi nắm tay nhau, tới lúc cãi
nhau rồi lại làm lành, cuối cùng đến mức phải chia tay như ngày hôm nay. Lần cãi nhau đó, cô đã ném nó từ trên gác xuống. Anh vẫn bỏ đi không hề quay lại. Sự quyết đoán của anh đã được thể hiện ra từ rất lâu rồi, chỉ có điều, một người bị tình yêu che chặt hai mắt như cô hoàn toàn không
nhận ra mà thôi…