Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 14: Cơn ác mộng về căn nhà cũ




Thoạt đầu vừa nghe, giọng nói của anh ta giống như tiếng phong cầm đã bụi bặm và lạc điệu, lấp kín đôi tai khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Chẳng hiểu sao Tố Diệp bỗng thấy căng thẳng. Ánh mắt Lương Hiên từ đầu tới cuối không hề di chuyển, hai con ngươi trắng dã hệt như tro tàn. Cô nhìn rõ nỗi kinh hoàng và cảm giác tuyệt vọng xuất phát từ nội tâm.
“Niên Bách Ngạn… muốn giết anh?” Quan sát hồi lâu, cô mới hỏi một câu.
Lương Hiên bất chợt đưa mắt liếc nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng trở về nơi gương mặt của Tố Diệp, thanh âm khản đặc: “Đúng vậy! Anh ta… Anh ta muốn giết tôi. Anh ta và vợ tôi đều muốn giết tôi.”
Tố Diệp vô thức ngước mắt nhìn chiếc gương ở gần đó. Trong gương chỉ phản chiếu gương mặt trong sáng thuần khiết của cô. Cô hít sâu một hơi, suy nghĩ: “Anh ta đã có ý định giết anh, vậy nếu bây giờ tôi đưa cho anh một con dao, anh có muốn đi giết anh ta không?”
“Tôi…” Đôi mắt Lương Hiên bất ngờ lóe lên một tia nhìn mập mờ, nhưng nhanh chóng bị Tố Diệp nhạy bén bắt được. Anh ta dường như thật sự đang suy xét, chau mày rất chặt, khoảng hơn hai phút sau mới lẩm bẩm: “Không… Tôi phải trốn đi. Tôi… Không thể để anh ta tìm được tôi… Không thể!”
“Nếu tôi cho anh một tấm gỗ, có nó rồi người khác sẽ không nhìn thấy anh, anh sẽ chắn tấm gỗ đó ở hướng nào trên người anh?” Tố Diệp hỏi một câu không hề báo trước thuận theo ý của anh ta.
Lương Hiên không suy nghĩ gì, vội vàng đáp: “Đằng sau! Tôi muốn chắn ở đằng sau!”
Nghe xong Tố Diệp rơi vào im lặng, đôi lông mày lá liễu tuyệt đẹp của cô nhíu lại thành một đường cong nghiêm nghị.
“Bác sỹ Tố! Tôi xin cô hãy cứu tôi, cô nói có thể giúp được tôi mà.” Tâm trạng của Lương Hiên bỗng trở nên rất kích động, ngọ ngoạy rất mạnh để ngồi dậy, nhưng vì cơ thể đau buốt mà gương mặt nhăn nhó. Anh ta há mồm thở phì phò, giọng ồm ồm: “Bây giờ ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, mơ thấy Niên Bách Ngạn muốn giết tôi, mơ thấy hai người họ đẩy tôi xuống nước. Dưới nước tối đen như mực, tôi vừa lạnh vừa sợ hãi. Dưới nước còn có một đường ống hẹp dài, u tối. Tôi… Tôi đành phải bơi theo đường ống đó. Nó rất chật hẹp, một đầu còn có một ngôi nhà cũ âm u xung quanh bụi cỏ mọc đầy…”
“Anh có bước vào căn nhà đó không?” Tố Diệp nhìn chằm chằm vào anh ta, nhấn mạnh từng chữ.
“Tôi vào rồi… Gần như ngày nào cũng vào.” Cả người Lương Hiên run lên, đôi môi vốn đã chẳng hồng hào giờ càng trắng bệch.
“Trong căn nhà đó có gì?” Nếu là cơn ác mộng ngày nào cũng mơ thấy, cô tin chắc anh ta nhớ rất rõ ràng.
“Có… Có một chiếc quan tài.” Vì căng thẳng, hàm răng Lương Hiên va vào nhau, phát ra những tiếng kèn kẹt vô cùng chói tai. “Tôi nhìn thấy em trai tôi nằm trong quan tài, nhưng nó lại vỗ cánh bay đi mất. Sau đó… Sau đó tôi lại nhìn thấy vợ tôi. Cô ta… Cô ta và Niên Bách Ngạn ở cùng nhau. Bọn họ… Bọn họ cầm dao xông tới chém tôi…” Nói tới đây, nước mắt của anh ta cũng chảy ra theo, gào thét một cách cuồng loạn: “Tôi chịu đủ rồi! Không chịu nổi nữa rồi!”
Tố Diệp nhìn anh ta, thở dài nặng nề, thần thái càng lúc càng nghiêm túc.
Khi cô từ phòng theo dõi bước ra, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao. Làn gió xuân lướt nhẹ qua mặt, thấm đẫm hương hoa ngây ngất. Rặng liễu rủ bóng bên hồ, sắc xanh sáng rực một góc trời. Vòm trời trong veo như một miếng ngọc lưu ly. Ngày xuân của Bắc Kinh luôn đẹp tới cực điểm nhưng cũng ngắn ngủi tới cực điểm.
Trên đời này, thứ đẹp nhất bao giờ cũng sẽ ngắn ngủi nhất.
Sau khi gặp Niên Bách Ngạn, Tố Diệp không nói câu nào. Đến tận khi hai người lên xe, lúc Niên Bách Ngạn đặt một cốc cà phê nóng hổi vào tay cô, hương thơm ngào ngạt của cà phê lấp đầy không gian trong xe cùng với hơi thở nồng nàn của người đàn ông bên cạnh đồng thời vò nát hô hấp của cô, khiến nó như vỡ vụn.
Anh không nói gì, chỉ im lặng khởi động xe.
Còn Tố Diệp, sau khi nhấp ngụm cà phê, cô ngẩng đầu lên, ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Niên Bách Ngạn như đang suy tư điều gì. Ở góc độ này, trông anh rất điển trai, gương mặt cương nghị hoàn hảo không chê vào đâu được. Nhưng bờ môi mỏng hơi mím cùng chiếc cằm kiêu ngạo kia đủ để nhận ra anh là người vô tình.
“Từ lúc ở phòng chăm sóc bệnh nhân ra cho tới giờ, tôi vẫn đang suy nghĩ một vấn đề.” Đợi khi chiếc xe đi vào đường quốc lộ, Tố Diệp khẽ lên tiếng. Ly cà phê nóng hổi cuối cùng cũng truyền được chút nhiệt ấm áp sang những ngón tay nhỏ nhắn của cô.
Phía trước là ngã tư, Niên Bách Ngạn cho xe đi chậm lại. Đến khi xe dừng hẳn anh mới quay đầu sang nhìn cô, đôi mắt bình thản, kiên nhẫn đợi cô nói tiếp.
Tố Diệp chỉnh lại tư thế ngồi, uống thêm một ngụm cà phê, ánh mắt trở nên tĩnh lặng: “Có người rõ ràng là có vấn đề về tâm lý nhưng lại sinh hoạt và làm việc như người bình thường. Còn có người rõ ràng là rất bình thường, lại bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, rồi bị người ta xem là kẻ thần kinh. Tình trạng này tuy hiếm nhưng vẫn tồn tại. Anh Niên! Anh nghĩ sao về vấn đề này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.