Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn!

Chương 13: Cảnh giới hoang tưởng




Nhìn Song Nhân bế Hy Chang vào xe, cẩn thận săn sóc lau mồ hôi cho cô bé, Diệp Thần chuyển tầm mắt sang mẹ mình. Hắn hơi nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc, nhưng lại chần chừ vì e ngại.
"Thân ái, miệng ai nấy quản." Cũng không nói gì nhiều, Tuyên Dã tựa lưng vào thân cây thản nhiên nói.
Ý là, hắn có thể tự do phát biểu ý kiến của bản thân sao?!?
Trong đầu nhanh nhạy sắp xếp ngôn từ chuẩn mực, lúc này Diệp Thần mới mở miệng nói ra nghi ngờ của mình:"Nếu mẹ chịu mở lời, Nhân bà nhất định bỏ qua ý định phế bỏ dị năng. Vậy, tại sao mẹ không ngăn cản?"
Tuyên Dã chăm chú nhìn thẳng vào mắt Diệp Thần, đôi mắt tím lưu ly như ánh sáng các hành tinh dãy ngân hà lấp lánh mỹ lệ, đáy mắt sâu thăm thẳm không kém phần u tối, hun hút như hố đen vụ trũ đáng sợ tựa hồ có thể bị cắn nuốt bất cứ lúc nào.
Diệp Thần bị cô nhìn đến cả sống lưng đều muốn toát ra mồ hôi lạnh, thấy được bản thân vô tình tại ra áp lực cho hắn, Tuyên Dã hạ mi mắt, khẽ nói.
"Ta dựa vào tư cách gì mà xen vào chuyện gia đình người ta. Huống hồ, dù Song Nhân muốn gì chúng ta cũng phải tôn trọng ý kiến của bà ta." Hơn nữa, Thần một phương dị năng, ngươi muốn phế liền phế, thực dễ như vậy sao? Đúng là vọng tưởng! Ngay cả cô cũng cần bỏ ra chút sức để phế dị năng một người, tuy loại bỏ dị năng của Hy Chang sẽ làm cô mất sức nghiêm trọng, còn có....sẽ bị thiên kiếp ếm lên người.
Trừ phi người kia có dị năng đặc biệt, có thể thoải mái phế bỏ dị năng của người khác bất cứ lúc nếu muốn.
Tuyên Dã cô mới không có ngu như vậy! Càng không có thiên tư siêu phàm kia, dị năng 'Thao túng' cùng 'Change' đồng loạt rơi xuống trên người Tuyên Dã đã khiến người ta tức chết rồi. Hiện giờ cô mà có dị năng 'Tư tâm' kia, có phải hay không quá nghịch thiên đi.
Cái gì cũng có cán cân công bằng cả, có trọn vẹn một thứ sẽ bị khiếm khiết thứ khác. Giống như Tuyên Dã thoạt nhìn lợi hại, nhưng lại có nhược điểm chí mạng hình thành do lạm dụng dị năng quá mức. Kia tóc biến màu trắng bạc, còn không phải dấu hiệu đó sao!!?
"Nhưng như vậy là hại Hy Chang a, thế nào lại có thể ủng hộ đâu mẹ. Nhiều lúc mục đích thiện ý, nhưng thực chất mang lại nhiều tai hại, thì có cần thiện tâm kia không?" Tuy hắn không hiểu chuyện, nhưng ngược lại ánh mắt quan sát rất tốt, cùng đoạn đối thoại của Tuyên mẹ và Nhân bà, hắn liền đoán ra phần nào.
Tuyên Dã nhướng mày cười. Này đó, thân ái thực ra ánh mắt rất tinh tế giác quan nhạy bén a. Hẳn đây cũng là lý do tên chồng biến thái kia đẩy Diệp Thần tới đây giám sát cô đi.
"Tốt rồi!" Cô mỉm cười vò tóc Diệp Thần, hắn cúi đầu bĩu môi, thực không biết từ lúc nào mẹ hình thành sở thích tai hại này. Suốt ngày cứ phá rối tóc hắn, hắn cũng đâu phải trẻ con. T^T
Nhưng vào những lúc này Tuyên Dã lại nói một câu chặn miệng hắn:"Thân ái, ta chỉ mới 24t, con không phải trẻ con thì là gì? Trừ phi...." Thường tới đây, hắn liền tự giác im lặng. Trong lòng thầm rơi lệ, mẹ đây nghi ngờ hắn không phải con mẹ à? Cũng tự mắng baba một hồi, baba người thực biến thái ngay cả trẻ vị thành niên cũng không buông tha, cơ mà nếu không phải vậy thì hắn làm sao có mặt trên đời đây.
Hắc, hắc~
Thấy Diệp Thần mấp máy môi, tròng mắt loé sáng, vẻ mặt đáng khinh. Tuyên Dã trầm mặt nhếch môi, đã thành công chuyển đề tài, nhưng nhìn sắc mặt nham nhở, thần thái bỉ ổi của Diệp Thần liền biết hắn suy nghĩ đen tối, tay ngứa ngáy vỗ đầu hắn mạnh một cái.
Quả nhiên Diệp Thần nhanh chóng thoát ra trạng thái YY, để che giấu chột dạ hắn ôm đầu đau đớn, uỷ khuất kêu to:"Mẹ chả có chút mảnh mai, ôi não con sẽ văng mất. Mẹ mạnh tay như vậy, không sợ con sẽ bị ngốc a?"
"Cũng phải a, hẳn tên ngốc sẽ không biết xài điện thoại đâu nhỉ?" Tuyên Dã huơ huơ điện thoại khiêu khích, cô cười trêu chọc.
"Oa~hic, mẫu thân đại nhân, từ bi a. Đưa con điện thoại đi. Con chưa nói chuyện đã đâu." Hôm qua vừa nói được mấy câu, sóng liền đứt đoạn cắt ngang cuộc trò chuyện, baba hẳn rất lo đi.
Cô bĩu môi nhướng mày, vẻ mặt 'ta sẽ có lợi ích gì chứ'. Diệp Thần hoàn toàn rơi lệ, mẹ à, người lười thì cứ nói đi, không cần cứ cơ hội liền ép buộc hắn.
"Con sẽ làm tiên phong, được chưa?" Ô..ô...thực sự là uỷ khuất hắn quá đi mất.
"Hử? Sao trông con giống bị oan ức vậy hả?!? Cười cái coi!" Tuyên Dã cau mày nhấn giọng.
"Con bằng lòng, bằng lòng hết sức. Một chút cũng không uỷ khuất." Giống như sợ Tuyên Dã không nghe hắn mếu máo nói lớn, cười so với khóc còn khó coi hơn.
Vậy mà ánh mắt của Tuyên Dã rất khác người, cô cười híp mắt vỗ đầu hắn, đem điện thoại nhét vào tay hắn.
Khoé môi Diệp Thần nén không được run lên, đây rõ ràng là muốn nhìn hắn tức đến khóc a. Có người mẹ như vậy sao!!? TT.TT~
Thấy hắn đứng đó do dự không đi, Tuyên Dã nở nụ cười không phúc hậu, nhẹ giọng:"Còn không đi? Con đây luyến tiếc ta à?"
Sao có thể!!!
Diệp Thần xịu mặt, nhìn mẹ cười hắn có thể khẳng định mẹ biết ở đây không thể bắt sóng a~ Thế nên mới trêu chọc đứng nhìn mặt thối của hắn có phải hay không...
Cô khuỵu chân xuống, ôm vai hắn thấp giọng nói:"Đứng vững." Chưa kịp phản ứng thân thể đã bay lên, được bảo vệ trong bong bóng khí quyển.
Diệp Thần hoảng hốt cúi đầu nhìn xuống bên dưới, đôi mắt xinh đẹp tựa yêu tinh kia...tràn ngập nỗi hoang hãi, sâu thẳm tâm hồn toát lên vẻ cô tịch.
"Mẹ..." Hắn thì thào khẽ gọi, phức tạp tâm tư dâng trào.
"Thân ái, ân?" Bên kia truyền qua thanh âm trầm ấm của người đàn ông.
"Cha!" Dù gì cũng là trẻ con, Diệp Thần nhất thời vui vẻ vứt chuyện làm hắn đau đầu sang một bên, hưng phấn gọi.
"Ân?"
"Người có dị năng không?" Hắn rất tò mò nha, trước mạt thế mẹ một bộ dạng ngớ ngẩn nay lại có dị năng khủng bố như vậy, còn baba thì sao đây? Hẳn sẽ rất lợi hại đi.
"Mẹ ngươi có sao?"
"Đó là. Còn rất rất ngầu, đúng lạnh lùng a." Thực sự. Không một lần nào mẹ phơi bày dị năng của mình mà không làm hắn kinh ngạc. Bộ dáng lúc đó thực khí phách chết đi được. Nhìn mà mê, hắn cũng muốn được như mẹ a.
"Thực như vậy à?" Thanh âm trong lời nói rõ ràng là không tin. Nhưng mà Diệp Thần mãi hưng phấn kể lể làm sao nghe ra ý tứ của Dật Ân.
"Còn phải nói a, nhưng cha à, mẹ gần đây rất lạnh đó. Làm cho con nhiều lần nghi ngờ đã nhận lầm người nếu không có..."
Dật Ân ngồi trên xe nghe con trai kể lể những điều phi thực tế, trong tay mân mê viên tinh hạch trong suốt như pha lê, ánh mắt thả tự do xung quanh.
Gió luồn qua ô cửa sổ làm rối mái tóc đen tuyền có phần vàng kim, không cúc áo sơ mi hở ra để lộ khuôn ngực cơ bắp đầy đặn trắng muốt, làn da trắng làm tăng thêm mĩ quan. Đôi mắt sắc bén nhưng không kém phần gợi cảm, môi mỏng hồng nhuận mím lại một đường thẳng tắp nghiêm nghị.
Diệp Thần càng nói càng làm hắn cảm thấy đứa con trai này bị hoang tưởng. Tuy nhiên mạt thế còn có thể xảy ra, chuyện của Tuyên Tuyên hẳn....nhưng Tuyên Tuyên là một đứa trẻ không hơn không kém, cô là bị thiểu năng bẩm sinh a.
Dù mạt thế xảy ra, mọi thứ dị biến, nhưng một người thiểu năng trí tuệ cũng không thể biến thành thiên tài nha.
"Cha à, sao cha không nói gì vậy. Cha không nghĩ đến tính phúc của mình sao?" Hắn rất rất muốn có một đứa em nha.
"Khụ..khụ.." Thác Viễn bị sặc. Con trai lão đại, không khỏi quá hiếu thuận đi! Ngay cả chuyện này cũng lo thay cha mình.
Dật Ân nhàn nhạt liếc nhìn khiến hắn tự biết thân biết phận ngậm miệng, thanh âm giàu từ tính nhã nhặn truyền qua bên tai Diệp Thần:"Vậy thì sao?"
Diệp Thần trong quả cầu trong suốt nhảy dựng lên, gào thét:"Sao cha có thể thờ ơ như vậy a." Hắn rất rất rất muốn có em gái nha!! Hơn nữa, nếu cha còn không xuất hiện áp chế mẹ, hắn thời gian sau này làm sao có thể an bình sống a! Mẹ chỉ biết ỷ thân phận đè hắn thôi, đây là mạt thế a!
Hắn tự biết mình là một đứa bé 9, 10t dù có bản lĩnh thông thiên thì cũng không nên bắt hắn đi tiên phong nha, mạt thế nguy hiểm, vẫn là cha tốt nhất...cho nên, hắn vô cùng vô cùng tha thiết sự hiện diện của cha a.
"Con muốn ta thế nào?" Dật Ân nhàn nhạt nói. Tính phúc sao? Hắn cũng có nghĩ đến, nhưng là sự thật tàn khốc, hắn cũng không có sở thích luyến đồng a, mỗi lần đối mặt với Tuyên Dã thì chẳng khác nào đang nói chuyện cùng con nít.
Duy chỉ có một lần bị sắp đặt, Tuyên Dã bị đẩy tới căn phòng của hắn, thử hỏi một người với thuốc kích dục cực mạnh sẽ kháng cự nổi thiếu nữ thơm ngát mềm mại ngây thơ trên giường loã thể sao?
Cho nên hắn đắm chìm, sáng sớm tỉnh dậy thấy vết máu đỏ bỉ ngạn nở rộ cùng tím xanh trên người cô, hắn tự nhận mình là cầm thú. Người ta đêm đầu, hắn còn không biết thương hoa tiếc ngọc hung hăng muốn cô, ai bảo phòng hắn lúc nào cũng có phụ nữ bị đẩy vào, bản thân bị tính kế có ngày lọt hố hôm đó sao có thể giữ nổi lý trí.
Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt ngây ngô thưởng thức gương mặt hắn cùng thanh âm thanh thanh dịu nhạt, hắn đích xác không bằng cầm thú! Người ta nhìn như chưa tới 15t đâu...hắn vẫn nhớ câu đầu tiên mà cô nói với hắn, quả thật là...:"Tại sao tôi không mặc quần áo...ân..còn có...ô..ô...chảy máu...thực đau..a!"
Nhớ đến đây, Dật Ân chẳng dám nhớ lại đoạn nhạc lưng chừng khủng hoảng trong đời hắn. Tuyên Dã hoàn toàn là khắc tinh của hắn, Diệp Thần chính là nằm mơ ban ngày mới mong ước cha mình đè bẹp khí thế tàn bạo của mẹ mình.
"Cha~ a..a.a! Đô..đô..đô.." Dật Ân nhíu mày nhìn điện thoại bị ngắt liên lạc, song quăng điện thoại cho Du Hàn, tỉ mỉ soi xét viên tinh hạch được lấy ra từ não tang thi.
Thác Viễn ngẩn người chốc lát, khẽ run môi:"Lão đại người không lo cho thiếu gia à?"
"Tại sao phải lo?" Dật Ân trực tiếp đặt câu hỏi chặn họng Thác Viễn lắm miệng.
Có người cha nào vô trách nhiệm như vậy sao? Nếu Diệp Thần biết người cha anh minh sủng hắn thường ngày là như vậy không biết có khóc thét lên hay không.
Thác Viễn cúi đầu trầm mặc, mặc niệm cho Diệp Thần.
Song Hoan cười tủm tỉm tay đảo đảo điều chỉnh khống chế hướng bay của xe. Song Mặc tựa vào vai Song Hoan lạnh lùng khinh bỉ Thác Viễn.
Du Hàn cau mày nghi hoặc, chẳng lẽ mạt thế khí hậu biến đổi thất thường làm cho não Thác Viễn teo lại IQ giảm mạnh? Thác Viễn chẳng lẽ không biết, nếu không có sóng điện thoại sao có thể gọi qua lại.
Trọng điểm là hiện tại toàn cầu còn chưa thiết lập mạng lưới liên lạc lại được đâu. Muốn gọi trừ phi ngươi có điện thoại cùng sóng từ dị năng!
Ở một khía cạnh nào đó, sóng từ dị năng cùng 'tư tâm' đều là họ hàng với nhau một đặc điểm chung nổi trội biến thái nhất - tự do phế bỏ dị năng của Thần một phương.
Có một người như vậy bên cạnh còn muốn lão đại phí tâm lo lắng cho thiếu gia, thực là dư thừa.
Nếu Thác Viễn biết bản thân đã khiến anh em mình đồng loạt phỉ báng chỉ số thông minh của mình, không biết sẽ có biểu cảm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.