Chuyện đời lặng lẽ đổi thay
Trải qua muôn sông nghìn núi
Liệu lòng ta còn mãi mãi bên nhau?!
Ta không mong được đời đời kiếp kiếp,
Không mong được sớm tối bên nhau
Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian.
(Liên Sương: Ta không rõ lắm, hình như là của nắm tay nhau đi giữa nhân gian của Thiên Long Bát Bộ)
Năm nay Yên Mộ Quân vừa tròn tám tuổi. Hắn hiện tại cảm thấy vô cùng chán
ghét nơi hắn đang ở, mặc dù điều kiện sống tại đây thì có thể sánh ngang với vua chúa.
Người hắn thường xuyên gọi là phụ thân thực ra
lại không phải là phụ thân của hắn. Dù ở đây, ai ai cũng biết điều này,
nhưng lại chẳng có ai dám bàn tán về nó, thậm chí còn giữ kín như bưng.
Hắn cảm thấy rất nực cười.
Khi còn sống, mẫu thân Mộ Quân từng
nói, phụ thân thực sự của hắn không phải là bỏ rơi hai mẹ con họ, chỉ là chưa tới thời điểm thích hợp để đón hai người về thôi. Kể cả cho đến
khi bị bệnh nặng qua đời, câu cuối cùng mà mẫu thân hắn khó khăn nói
cũng vẫn là: “Thật tốt quá...Ta không nhận được hưu thư từ chàng.”
Cho dù Yên Mộ Quân còn nhỏ, nhưng sinh ra trong một gia đình quyền quý như
vậy lại có thể an an ổn ổn sống đến bây giờ mà không bị ai ức hiếp thì
cũng chẳng thể nào là một tên ngốc.
Hắn biết mẫu thân không
thương hắn, vì cả trái tim người luôn giành để ngóng chờ một nam nhân
khác vĩnh viễn không thể là phu quân mình. Đồng thời, hắn cũng biết mẫu
thân của mình đã bị lừa gạt, người cũng biết, nhưng người lại vẫn cố
chấp và mù quáng tin tưởng vào cái ảo ảnh của một tình yêu không tồn
tại. Nếu mẫu thân đã muốn như vậy, thì hắn cũng sẽ hảo hảo diễn cùng
người.
Cũng giống mẫu thân, phụ thân hiện tại không thích hắn.
Điều đó là đương nhiên, làm sao có một người đàn ông nào yêu thích đứa
con trai của chính thê mình với một nam nhân khác? Nhưng người có thể
khiến cho vị phụ thân đầy quyền lực này ngoan ngoãn nuôi con riêng của
chính thê thì hẳn kẻ đó cũng không tầm thường.
Phụ thân hiện tại muốn nuôi hắn thành một tên phế vật tam vô: vô tài, vô đức, vô dụng.
Yên Mộ Quân cũng không để ý đến chuyện này lắm. Nếu như vậy có thể không bị các thê thiếp rảnh rỗi của vị phụ thân này mỉa mai, hắn liền chiều
theo ý ông. Đợi cho đến khi lông cánh của hắn trở nên cứng cáp, hắn liền phá chiếc lồng son thép vàng chật hẹp này mà bay về phía bầu trời tự
do.
***
Sau một ngày dài đẳng đẵng đóng giả một tên phá
gia chi tử đúng hiệu, đáp ứng những yêu cầu quá phận của những tên công
tử ngu xuẩn khác, gây ra thật nhiều rắc rối khiến vị kia đau đầu, Mộ
Quân cảm thấy thật mệt mỏi. Những năm này, mặc dù đã cố gắng hết sức,
nhưng tổ chức hắn một tay gây dựng vẫn chưa đủ mạnh để đưa hắn ra khỏi
đây mà không bị nghi ngờ điều gì.
Lí do thứ nhất là vì hắn là
một tên phá gia chi tử dẫn đầu trong đám công tử bại hoại, mà những tên
thiếu não ấy lại luôn luẩn quẩn theo đuôi hắn khiến hắn không tài nào
làm việc được. Lí do thứ hai, vì mặc dù hắn đóng giả rất kĩ, kĩ đến mức
vị kia không tìm ra sơ hở, nhưng lão hồ ly tinh đó vẫn luôn cẩn thận cho người theo dõi hắn.
Mộ Quân chán nản ngồi phía sau một núi giấy tờ công việc chồng chất được thuộc hạ bí mật mang đến, lại nhìn bầu
trời đen thẫm không một tia sáng bên ngoài. Kì thật hắn rất muốn đá hết
đống giấy tờ này xuống đất, sau đó tiêu sái lên giường ngủ. Tuy nhiên,
hắn không thể, bởi nếu đá chúng xuống thì cuối cùng người phải dọn dẹp
vẫn sẽ là hắn, nó còn làm thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh nhớ
tiếng động phát ra.
Yên Mộ Quân buồn bực bê từng chồng từng
chồng đem giấu tạm thời dưới gầm giường. Hắn bỗng có cảm tưởng mình là
một lão dê già dâm tặc đi dấu những sách vớ vẩn của mình.
***
Mộ Quân khó chịu xoa xoa thái dương, mắt hắn đã mở thao láo cả tiếng đồng
hồ rồi mới ngủ được, hiện tại lại vì một âm thanh mà lại phải tỉnh dậy.
Hắn giận đến mức giơ ngón giữa hai tay, lòng ai oán nghĩ thầm, rốt cuộc
từ khi nào thì thuộc hạ của phụ thân lại trở nên kém chất lượng như
vậy?!
Lần này hắn muốn giả vờ đang ngủ cũng khó, Yên Mộ Quân quay đầu nhíu mày nhìn tên đầu sỏ đã phá hủy giấc ngủ của mình.
“Ha..ha.. Vị công tử này có thể cho tại hạ biết lối ra ngoài phủ được không? Tại
hạ hình như đã lạc đường?!” Cái bóng đen với cái đầu bù xù, tóc mái dài
quá mắt vô tội nói khiến cho gân xanh trên đầu hắn hiện lên ngày một rõ
ràng.
“Đi thẳng 500m, rẽ phải rồi tiếp tục đi thẳng rẽ trái!” là đến viện của thê thiếp phụ thân hắn. Mộ Quân dùng bộ dạng tiêu chuẩn
của một lão thái thái đang nộ hỏa xung thiên, gằn từng tiếng đáp.
“À... Vậy bên phải là bên nào?”
Đợi cho hắn cảm nhân được khí tức của một tên dở hơi vô danh tiểu tốt đi mất, hắn lại tiếp tục ngủ.
Canh 4 (1-3 giờ sáng), Yên Mộ Quân lại bị đánh thức một lần nữa, đầu sỏ vẫn là tên cũ.
“Công tử, tại hạ đi một vòng vẫn chưa tìm thấy được đường ra...” Bóng đen ngờ nghệch gãi đầu, chân thành như một học trò chăm chỉ hỏi.
Khóe
mắt hắn giật giật, người này rốt cuộc là thần kinh thô đến mức độ nào mà không phát hiện là hắn gài bẫy? Hơn nữa cái bẫy còn rõ ràng như vậy!!
Mặt dày, bỉ ổi siêu cấp Yên Mộ Quân lần đầu cứng họng, cũng là lần đầu
tiên hắn biết thế nào là cực hạn của mù đường kiêm ngớ ngẩn.
Dưới tình huống gặp được cực phẩm người thật thà, chất phác, hắn đành bất
đắc dĩ khoác áo khoác mỏng, dẫn đầu đưa tiễn. Bởi vì hai người đều học
qua võ công, nên thị lực cũng hơn hẳn người thường, đối với việc nhìn
trong đêm tối mờ ảo này cũng không phải là quá khó khăn, Mộ Quân không
có ý định mang theo đèn.
Liên tục những ngày tiếp theo, hắn vẫn
phải tiếp đón vị khách không mời này. Cuối cùng, không rõ vì nguyên do
vi diệu gì, Mộ Quân thành đồ đệ chân truyền của vị thầy thuốc đó. Khi
ấy, Yên Mộ Quân 11 tuổi.
Từ đó đến sau này, hắn mặc dù luôn biết cuộc gặp gỡ để lại ấn tượng trong hắn tồi tệ với sư phụ không phải là
trùng hợp, nhưng hắn cũng không có cảm giác bị lừa dối. Bởi, cũng như Cố Thanh Thanh sau này, từ đó, hắn có một gia đình.
Mà cũng vì ảnh hưởng từ phụ mẫu và sư phụ, tính cách của Mộ Quân cũng dần dần trở nên vặn vẹo một cách khó tả.
***
“Sư nào đồ ấy” Có một vị sư phụ dở dở ương ương thì tính cách ban đầu thập
phần ảo diệu của hắn cũng càng trở nên ảo diệu, uyên thâm. Đương nhiên,
Mộ Quân vẫn tiếp tục sự nghiệp diễn viên của bản thân, ban ngày làm một
tên phế vật, ban đêm lại lọ mọ học tập y thuật cùng giải quyết một đống
rắc rối cản lối tổ chức của hắn. Mặc dù sau khi nhận làm đồ đệ của Uất
Trì Lãng Thuấn thì tổ chức của hắn cũng hành động thuận lợi hơn nhiều.
Thức khuya dậy sớm ngày đêm như vậy khiến Mộ Quân liền sớm xuất hiện hai
cuồng thâm ở mắt. Tuy nhiên, cũng chẳng có ai bận tâm hay nghi ngờ. Mọi
người đều cho rằng hắn chính là vì “lao lực quá độ” mà ra... (Liên
Sương: Viết đến đây thấy tội YMQ thật! Nhưng hắn vẫn nên cứ cố gắng tiếp tục chịu đựng việc bị phá hoại hình tượng đi.)
***
Lần
đầu tiên hắn gặp nàng, cảnh vật cũng bình thường như bao ngày khác, mà
khi ấy hắn cũng chẳng hề quan tâm, nhưng khắc ghi trong tâm trí hắn bây
giờ, cảnh vật khi ấy chắc chắn còn hơn cả thiên đàng.