Hành Trình Bất Tử

Chương 62: Quyển 2 - Chương 5





HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 2: Thành phố thây ma




Những thây ma có sức tấn công không mạnh hơn một con chó. Nhưng thử tưởng tượng, bạn bị một ngàn con chó săn hung dữ bao vây thì sao? Làm cách nào để chiến đấu mà không bị cào hay cắn. Chỉ một vết thương hở ngoài da thôi cũng có thể biến bạn thành đồng bọn của lũ thây ma.

Andy phát hiện khẩu súng mình mang theo đã hết đạn. Sáu viên đạn không phải là một gia tài lớn để có thể phung phí khắp nơi. Con thằn lằn xanh đã ngốn hết tất cả đạn dược mà Andy mang theo từ thế giới cũ. Bây giờ bên cạnh anh chỉ còn một người đồng hành gợi nhớ đến thế giới quê nhà.

Vulcanos chồm lên, gầm vài tiếng hùng hồn đầy hoang dã. Khi nó hạ chân trước xuống đất, đã đè bẹp bốn năm thây ma bên dưới. Thân xác nào cũng gãy vụn như bị ném qua cối xay thịt. Những xác người nghiêng ngã giật cục đó vẫn tiếp tục tiến tới, không có vẻ gì e ngại. Mỗi lúc chúng tập trung đông hơn, bám nhiều hơn vào thân con rồng.

Lớp vảy cứng cứ như bộ giáp bao phủ toàn thân Vulcanos. Ngoại trừ đôi cánh bằng da, thì nó có thể chấp hết toàn bộ những hàm răng của đám thây ma. Những bàn tay vụng về cào vào lớp vảy. Những chiếc hàm mở lớn đớp đớp vô vọng trong không khí.

Có thể phân biệt được đâu là thây ma mới và đâu là thây ma cũ thông qua việc quan sát. Nếu thân xác thây ma vẫn còn lỏng thỏng da thịt bầy nhầy và bốc mùi khủng khiếp ấy là xác một người mới chết. Nếu bạn gặp một bộ da khô bọc ngoài xương như xác ướp Ai Cập, ấy chính là những thây ma lâu ngày.

Chẳng còn gì sống sót ở trên cơ thể thây ma ngoại trừ bộ não. Virus Z tập trung hết ở đó và kích hoạt cơ thể thối rửa phục vụ cho mục tiêu săn mồi của mình. Andy vẫn còn một thanh kiếm đeo sau lưng như ninja trong những bộ phim của Nhật. Mặc dù không phải là người biết đánh kiếm, nhưng anh hiểu rõ cách chiến đấu của bản thân.

Kiếm vừa rời khỏi vỏ đã phát ra những đốm lửa xanh lập loè như ma trơi. Linh hồn sống bám trong thanh kiếm mờ ảo xuất hiện, tạo thành ngọn lửa có bộ mặt người. Chẳng người bình thường nào thấy được hồn ma trong thanh Bloody Mary cả. Nếu không có đôi mắt âm dương của những pháp sư, thì cũng phải sở hữu đôi mắt quỷ như Andy mới có khả năng nhận ra Barry.


Thế giới trong mắt Andy luôn tàn khốc và ghê rợn hơn những cảnh tượng mà người ta thường thấy. Luôn luôn có những hồn ma với thân thể tả tơi đi lạc trên cõi dương gian này. Trong một thành phố thây ma thì những thứ anh thấy càng khinh khủng hơn địa ngục. Sau lưng mỗi zombie đều có kéo lê một sợi xích, và đầu bên kia của sợi xích chính là linh hồn đáng thương của con người.

Những xác chết không nằm yên và những linh hồn không thể nào siêu thoát. Họ kêu thét, gào la trong tuyệt vọng đến ghê rợn. Andy luôn có thể thoát đi khỏi những thây ma một cách nhanh chóng. Nhưng anh luôn tìm cách chiến đấu để hạ gục vài tên zombie, giải thoát cho các linh hồn.

Khi chia sẻ tầm nhìn với Andy, ngay cả một con rồng với ý chí sắc thép như Vulcanos cũng khó mà chịu nổi. “Thì ra trong mắt anh ta, thế giới luôn giống như một địa ngục đoạ đày.”

Con rồng lại gầm lên, chân sau đạp mạnh như chú ngựa giở chứng. Những thây ma ngã rạp xuống, ngay sau đó lại tiếp tục vùng dậy không hề hấn gì. Dù cho cơ thể có đứt làm đôi, tay chân có rơi rụng mất chúng cũng không hề e ngại. Vulcanos xoay người, để cái đuôi như cần gạt nước tạt ngang qua đám zombie lúc nhúc như dòi. Nó nhảy chồm chồm như một con bò mộng đang hồi sung sức. Cuối cùng Vulcanos không chịu nổi, phải ngoác mồm phun ra một tràng lửa dài.

Đó là một chiến thuật hiệu quả, nếu bạn đối đầu với bất kỳ kẻ thù nào, ngoại trừ zombie. Các cơ thể bốc cháy không ngã xuống, mà cứ như ngọn lửa lao về phía họ. Vulcanos ré lên kinh hoàng khi các ngọn đuốc di động cứ xum xích về phía mình. Andy đứng trên vai Vulcanos vung kiếm lên chém bất kỳ tên thây ma nào leo lên được đến chỗ anh. Andy luôn điệu nghệ chém bay đầu chúng, thay vì phí công ở những vùng cơ thể khác. Zombie chỉ có thể chết khi não bộ bị phá huỷ mà thôi.

“Mau thoát ra, nếu không sẽ chẳng kịp!” Andy nhắc nhở.

Con rồng cắn vào cơ thể zombie đang tính tấn công đôi cánh da của nó. Thây ma bị nó quăng đi như một con búp bê rách rưới vô dụng. Vulcanos xông thẳng vào đám đông, chạy đi trong nỗ lực của một runer đang bị lineman của đội bóng bầu dục đối phương truy cản. Cả chục cơ thể lủng lẳng quyết tâm bám chặt, không nỡ nhả món mồi ngon ra.

Vulcanos luôn cần vài bước chạy để lấy trớn trước khi cất cánh. Thế nhưng với đống người lủng lẳng trên bên cạnh và đường băng đầy chướng ngại vật thế này, thì bay lên là điều không có khả năng. Nó đổi hướng không chạy trên đường nữa mà đâm đầu vào toà nhà bên đường. Vulcanos bung bộ móng sắc bén ra bấu lên vách bê tông và bắt đầu leo trèo.

Andy ôm chặt những chiếc gai trên lưng con rồng, còn nó nỗ lực tẩu thoát bằng cách bò dọc bức tường. Anh giơ chân đạp những thây ma khác xuống đất trong khi con rồng cứ leo dần lên cao như một con thằn lằn thực thụ. Phía sau lưng họ là hàng loạt những lỗ bê tông nham nhở mang dấu vết bộ móng khổng lồ. Vulcanos bò được lên đỉnh toà nhà, nằm vật xuống, thở hổn hễn mệt nhọc.

“Đói ... Đói ...” Con rồng kêu gào trong đầu. Thậm chí nó còn gửi kèm theo cảm giác sôi sùng sục trong bao tử cho Andy.

Anh ngồi bên cạnh đầu rồng, vỗ vỗ cái mũi nó để an ủi. Tìm đủ lương thực để nuôi con vật này quả thật là điều khá vất vả. Khẩu phần ăn của loài rồng là vài tấn thịt mỗi ngày. Tương đương cứ mỗi cử, Vulcanos phải chén một con voi mới cảm thấy đỡ lòng.

-Dự định chỉ thăm dò thôi, nhưng quả thật chúng ta phải đi săn bắn thật rồi. Thây ma ngươi ăn không được, thì chúng ta săn quái vật bóng đêm vậy.

Con rồng nghe được quyết định của chủ nhân thì cái đầu ngẩn lên vô cùng hào hứng. Vẻ sầu thảm, đáng thương trên mặt lúc nãy cũng không còn chút nào.

-Nhưng trước hết chúng ta cần chuẩn bị vài thứ. Thợ săn không thể đi vào rừng với hai bàn tay không.

^_^

Lỗ mũi rồng đánh hơi được mùi thuốc súng. Mặc dù Vulcanos cũng phàn nàn thêm là đám thây ma ở thành phố này đã làm nghẹt mũi nó rồi. Họ bay dọc sông Sài Gòn, đánh một vòng lớn khỏi công trường quái vật. Một con đường dài, hẹp hướng về phía đông bắc của thành phố, nơi có sân vận động, sân bay và một doanh trại quân đội khá lớn. Con rồng đáp xuống quân khu bảy.

Cũng giống như mọi nơi ở thành phố Hồ Chí Minh, chỗ này không còn người sống nào cả. Mặt đất tối hù, chỉ nhờ vào ánh trăng Andy mới nhìn thấy những căn nhà và thiết bị quân đội để rải rác xung quanh. Nơi đây, họ có ụ súng máy, thao trường và kho vũ khí. Cả hai chủ tớ khịt khịt mũi, lần mò đến nơi dữ trữ của quân khu.

Vulcanos giơ chân trước lên, dùng bộ móng cứng như đá của mình cào một phát vào cánh cửa thép. Lớp kim loại bị xé toạt, xoắn lại cứ như giấy trước đòn tấn công của con rồng. Andy đạp cửa vào, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy đạn dược nơi đây vẫn còn đầy ắp. Anh lần mò trong bóng đêm, tìm kiếm loại đạn chín li thích hợp với khẩu Rosemary.

Sau khi nạp đạn và cất thêm trong người khoảng vài băng thì Andy cảm thấy không ổn lắm. Anh bèn lấy hai túi vải dù, chất thêm vũ khí và cột hết lên lưng con rồng. Vulcanos cứ ngọ nguậy khó chịu khi phải mang chiếc túi. Bây giờ trông nó hệt một con ngựa thồ với hai túi hàng căng phồng gắn bên lườn.

-Cái này là vì kiếm ăn thôi. - Andy an ủi nó.

Trong khi con rồng có vẻ nguôi ngoai, anh lại chất thêm lưu đạn, súng trường, đèn pin, nhắm lazer, đèn hồng ngoại, báng súng gấp và cả tá đạn 5.45 mm cho loại vũ khí mới. Andy lắp một cây súng AK 47 vẫn còn nằm trong hộp chưa khui ra. Dù loại vũ khí này có hơi lạ lẫm so với thế giới mà Andy từng sống, nhưng các chi tiết cấu tạo dường như vẫn tương đồng.

Tiếng rôp rốp của những chốt lẫy được khớp vào nhau khiến người ta cảm thấy hưng phấn. Một quân nhân khi được cầm vũ khí trong tay thì đột nhiên tâm trạng trở nên hào hứng vô cùng. Andy nhanh tay nạp đạn, và nâng lên ngắm bắn thử. Trong đêm, một tia sáng đỏ xuyên qua bóng tối cắm vào thân cây mục tiêu. Andy siết cò, cảm nhận phản lực và độ rung khi đạn rời khỏi nòng. Tốc độ không như mong muốn, nhưng tỷ lệ chính xác thật không tồi. Thân cây nổ tung và một cái lỗ sâu hoắm xuất hiện trên lớp vỏ. Với lực công phá như thế này, anh có thể bắn xuyên đầu của tất cả các thây ma.

Tiếp theo Andy lấy khẩu súng Rosemary của mình ra và bắn thử với loại đạn mới. Thật ngạc nhiên là loại đạn này có khả năng xuyên giáp, mạnh hơn thứ trước đây Andy đã sử dụng nhiều. Với khoảng cách 20m, đầu đạn có thể đi xuyên qua tường thép dày 8mm. Anh thầm trầm trồ, “Trình độ phát triển vũ khí của thế giới này thật cao quá”.

Mục tiêu của các loại súng nơi đây không phải gây vết thương mà là tiêu diệt địch. Chắc hẳn họ đã trải qua rất nhiều cuộc chiến, nên ngành vũ khí mới phát triển đến như vầy. Thật là một thế giới bất hạnh và nguy hiểm khôn lường.

^_^

Với thính giác đã được tăng cường lên quá mức vì tiếp máu vampire, Andy gặp không ít rắc rối. Bây giờ ngoài cặp kính râm, anh còn phải mang theo nút bịt tai để kềm chế bớt sự nhạy cảm của các giác quan. Thế nhưng tiếng sột soạt cách đó một trăm mét vẫn làm Andy chú ý. Có sinh vật sống nào, hay là một thây ma đang chuyển động gần đây.

“Thu nhỏ lại!” Andy truyền ý nghĩ cho con rồng.

Sinh vật đồ sộ đó mang theo cả bao tải vũ khí biến thành con thằn lằn nhỏ xíu. Vulcanos là một sinh vật cuả phép thuật. Bản chất cuả nó đầy sức mạnh và các khả năng vẫn còn chưa được khám phá hết. Thời gian bị giam cầm đã làm Vulcanos quên đi phần nhiều những câu thần chú của loài rồng. Nhưng trong một số trường hợp cấp bách, nó tự nhiên sẽ triển khai các khả năng rất kỳ diệu. Nén nhỏ bản thân và cả một bao tải đồ thật là một phép thuật vô cùng tiện ích.

“Đừng, đừng làm những gì ngài nghĩ.” Con rồng truyền thông điệp đến cho Andy.


“Làm cái gì?” Anh hỏi lại.

“Biến tôi thành một con kanguru lai tạp với lạc đà.” Vulcanos trả lời.

“Không, thật sự ta chỉ đang nghĩ tới Doraemon.” Anh mỉm cười.

Trước khi họ hoàn thành xong màn bàn cãi của mình thì tiếng những bước chân lầm rầm chạy tới. Nói là lầm rầm, nhưng đó chỉ là trong tai Andy mà thôi, còn thật sự là những người kia đang bước đi rất êm trên lớp cỏ mượt.

Anh bỏ con Vulcanos vào túi, tay nâng sẵn súng và nép người sát vào bức tường. Những người mới đến đi chậm lại, cẩn thận thăm dò, tiếng mở chốt đạn rôm rốp vang lên. Không hề có âm thanh nào khác nữa, họ đang ra hiệu bằng tay chăng? Có lẽ Andy đã đụng độ những chủ nhân chuyên nghiệp của cái kho này rồi. Thật bất cẩn khi cho rằng chẳng ai còn sống ở quân khu. Trong các thảm hoạ, người trong trại lính bao giờ cũng có khả năng sống sót cao hơn dân thường.

Một mũi súng trường hướng vào trong cái cửa kho rách nát. Ánh đèn pin gắn trên súng xé tan bóng đêm, pha thẳng vào trong những góc tối. Andy cố nhịn thở để ẩn núp kỹ càng. Thời điểm này rất căng thẳng, chỉ cần anh bước ra, sẽ nhận ngay một loạt đạn bắn xuyên người như miếng phô mai thôi.

Bàn chân mang giày bốt đạp mạnh vào cánh cửa. Nó bật ra, rồi dội lại một cách nguy hiểm. Andy lắc đầu, “Cửa đâu có chốt mà dùng sức mạnh vậy để làm gì.”

Lần thứ hai, cánh cửa được mở một cách cẩn thận hơn. Người dẫn đầu nhanh chóng tiến vào, súng lia khắp nơi theo bài bản. Không thấy kẻ đột nhập đâu cả, chỉ có một hơi lạnh phả qua gáy, sau đó anh ta cảm nhận được nòng súng lành lạnh kê vào đầu mình.

-Đứng yên. - Andy nhẹ nhàng ra lệnh.




Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=64167



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.