Hành Trình Bất Tử

Chương 53: Quyển 1 - Chương 52





HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Trong tổ trọng án thành phố Ngọc Trai, có một bộ phận điều tra đặc biệt,SNH,chuyên phụ trách những vụ án nguy hiểm nhất. Thật sự, SNH là một tổ chức bí mật của chính phủ, hoạt động song song với cảnh sát và các đơn vị nghiên cứu khoa học, chịu sự giám sát trực tiếp của thủ tướng. SNH - Super Natural Hunting, tổ chức săn lùng và ngăn chặn các thảm hoạ siêu nhiên.

Trong lịch sử tồn tại khoảng sáu mươi năm của mình, SNH đã phát triển mạnh mẽ tột bậc, nắm giữ hầu như tất cả những bí mật lịch sử đã từng được biết đến của Việt Quốc. SNH đã từng đi săn người sói, giết chết một con sâu đất gây ra vụ phun núi lửa ở tỉnh Bình Thường, nuôi người cá trong bể, tìm cách giam giữ hồn ma ... Và một trong những thành tựu đáng tự hào nhất củaSNH chính là bắt sống được ma cà rồng.

Khác với tất cả những sinh vật huyền bí gắn liền với bóng đêm, ma cà rồng không biến mất khi mặt trời mọc. Chúng chỉ trốn đi vì sự phiền phức do ánh nắng gây ra. Đau đớn, bỏng rát, bốc cháy và cuối cùng là một nắm tro tàn còn sót lại; đó là những báo cáo ghi chép về cuộc săn mà cà rồng năm 1002 ở làng Mũ Xám. Lực lượng ‘thợ săn’ đã đóng gói con ma cà rồng ‘may mắn’ vào một cỗ quan tài thép, xích năm vòng sắt cùng đèn halogen rọi trực tiếp vào đó 24 giờ trên ngày. Con ma cà rồng nằm im như một xác chết suốt chặng đường từ làng Mũ Xám về trụ sở của SNH. Tại đây, nó có được căn phòng giam đặc biệt, chắc chắn đến nổi những móng vuốt cứng như thép của nó cũng không thể nào phá vỡ.

Hắn tên là Ted, một người nhập cư da đen, ăn mặc bộ com lê lịch sự, giám đốc tự xưng của dự án quy hoạch, đầu tư phát triển làng MũXám thành khu nghỉ dưỡng cao cấp. Lẽ dĩ nhiên, Ted đã có một cuộc nghỉ ngơi ra trò ở ngôi làng heo hút, tách biệt với phần còn lại của thế giới này. Đã có mười bốn người dân làng mất tích, đúng hơn là bị giết trước khi những bản báo cáo đánh động sự chú ý của SNH. HUNTERS được cử tới để bắt giữ tên nguy hiểm. Nhiệm vụ vô cùng vất vả với tám con ma cà rồng mới sinh hung hãn như chó dại. Ted không chỉ hút máu người dân đến chết, mà hắn còn nhỏ máu mình vào miệng họ, biến họ thành những tay sai nguy hiểm và tận tuỵ nhất.

Ted vui vẻ, điềm tĩnh ngồi trên chiếc ghế điện đặc biệt chế tạo cho ma cà rồng. Hơi cao ngạo, nhưng vô cùng hợp tác cung khai tất cả những gì bản thân hắn biết về giống loài ăn bám ma cà rồng.

“Chúng tôi là giống loài cao cấp nhất trong thang tiến hoá!” Ted bắt đầu câu chuyện của mình với vẻ tự hào không giấu nổi. Người phụ tránh lấy lời khai của hắn sau đó đã phải đi điều trị chứng trầm cảm trong thời gian dài. Sau đó ông ta vĩnh viễn cũng không bình thường được, phải tạm làm nhiệm vụ giữ chốt bảo vệ cho đến khi về hưu. Những người điên xem ra vẫn còn tỉnh táo hơn ma cà rồng rất nhiều.


Ma cà rồng được sinh ra bằng cách tiếp nhận máu của chủ nhân. Tất cả những cá thể hút máu đều có ông chủ của mình, người vừa là cha đẻ vừa là vua chúa, thần thánh. Nhưng không một kẻ nào biết rõ ai là kẻđã cho máu đầu tiên. Tất cả bọn họ đều gọi người là cha Anpha cao quý của giống loài ma cà rồng. Lẽ dĩ nhiên, mức độ kính trọng đối với danh xưng ‘cha Anpha’ này cũng mạnh mẽ như khi chúng ta nghe đến tên của chúa. Cha Anpha chính là tổ tiên của tất cả ma cà rồng từng bước đi trên mặt đất này.

Thường thì giống loài của chúng có thời gian tồn tại kéo dài rất, rất lâu. Trừ phi bị đem phơi ra ngoài ánh sáng, dùng cọc nhọn phá huỷ tim hay cắt phăng đầu ra; chưa từng có con ma cà rồng nào tự nhiên bệnh hay chết già cả. Nói đơn giản, chúng thuộc về nhánh quái vật bất tử trong bản phân loại của SNH; độ nguy hiểm cấp A, độ đe doạ sinh thái cấp S.

Đã có rất nhiều tên ma cà rồng tự kỷ muốn truy tìm nguồn gốc của mình.Chúng đã sống quá lâu, tinh thần đã quá già nua và sự bất tử trở thành một lời nguyền. Không còn gì trên đời này để học hỏi, không còn thú vui nào để khám phá, chẳng còn thứ gì có thể thu hút sự thích thú hay tò mò nữa. Vậy mà thời gian lại là thứ thật vô tận.

Chúng tin vào vị thần Anpha của loài ma cà rồng. Người đã cho dòng giống này khả năng bất tử, chắc cũng sẽ biết cách lấy nó đi. Một số nguyên lão trong giới ma cà rồng thèm được già nua, bệnh tật và chết đi như loài người hèn kém. Họ tha thiết mong nhớ tới thời gian khi mình vẫn là con người.

“Trong khoảng mười thập kỷ đầu tiên, bạn sẽ hạnh phúc như một chú ếch vừa nhảy ra khỏi giếng. Tò mò khám phám thế giới, thu thập hết tất cả những tri thức loài người từng biết đến, khát khao hiểu biết như một miếng xốp khát khao được thấm nước. Có những gã khéo dài sự hưng phấn của mình hơn, nhưng chỉ khoảng hai ba trăm năm sau thì giai đoạn người học việc nhiệt tình chấm dứt, chúng ta phát hiện mình đã biết hết mọi thứ về thế giới này. Một ngàn năm là giới hạn cho sự chán nản và thất vọng. Những băn khoăn về tồn tại và không tồn tại, những hoài nghi về sự sống và cái chết. Cơn trầm cảm trở thành người bạn thân thiết như cái bóng đi cùng loài người.

Ma cà rồng trưởng thành sẽ chỉ phát triển thành hai dạng. Một là phát điên lên, tàn phá thế giới và giết chóc bừa bãi, không phải vì bữa ăn mà chỉ vì sự buồn chán của mình. Loại thứ hai chính là tự kỷ, băn khoăn về nguồn gốc giống loài và lao mình vào cuộc phiêu lưu tìm kiếm cha Anpha trong truyền thuyết. Điều này giúp họ tỉnh táo thêm một hai ngàn năm nữa trước khi cũng hoá điên và lao vào con đường giết chóc. Chưa ai tìm ra được ba hay bốn đời trước họ cả. Ma cà rồng đã tồn tại từ rất lâu rồi, song song với lịch sử của loài người. Khi con người bắt đầu bước đi trên mặt đất, loài ma cà rồng đã bắt đầu uống máu và đi săn người.” Ted hùng hồn diễn giải cho nhưng nhà khoa học hàng đầu SNH về ý nghĩa của sự bất tử.

Tất cả ma cà rồng đều đã từng là người, vì vậy trí óc non nớt của họ không thể chịu nỗi sự tra tấn của một cuộc đời bất tử. Nếu may mắn tồn tại vài ngàn năm mà không bị phát hiện, ma cà rồng buồn chán đều bắt đầu đi tìm cái kết cho bản thân. Một số tự cởi trần và chạy ra ngoài ánh nắng rực rỡ lúc ban trưa. Một số khác lại giết chóc, tàn sát; kích động mối hận thù để bị loài người săn đuổi. Bị săn đuổi cũng giống như một thú vui tao nhã của loài ma cà rồng. Chúng sẽ đau buồn khi buộc phải xé xác những thợ săn kém cỏi, hạnh phúc khi bị đóng cọc vào tim hay bị cắt phăng đầu đi. Chỉ có mà cà rồng trẻ mới thật sự chiến đầu vì sự tồn tại của mình. Những ma cà rồng già nua đều hân hạnh được chết.

Ted là một anh chàng hai mươi ba tuổi được bảy trăm năm rồi. Có vẻ như Ted khá kém cỏi khi phải đi tìm cái chết với thời gian tồn tại chỉ ngắn đến thế. Hắn ta vui vẻ hợp tác, hăng hái kể lại cách mình vặn cổ cách nạn nhân ra như thế nào, dùng ngón tay bóp nát nội tạng bên trong cơ thể người ra sao. Dù không ăn não như loài zombie, Ted cũng thích nhìn thứ vật chất trắng đó phọt ra khỏi cái hộp xốp của nó. Khi chán nản với việc đùa nghịch cơ thể con người, hắn bắt đầu tạo ra thêm nhiều nô lệ máu. Tất cả đều bị giết để biến thành ma cà rồng non, loài hung bạo và dữ tợn nhất vì chưa học được cách kềm giữ cơn khát máu của mình. Tất cả chỉ nhằm một mục đích là đánh động những người thợ săn. Đội HUNTERS buộc phải moi tim hắn ra để Ted khỏi tiếp tục những hành vi dã man chống lại loài người của mình.

Thật đáng tiếc, SNH là cơ quan chính phủ, họ không phải là quan toà hay kẻ báo thù. Ted được giữ trong lồng giam đặc biệt khoảng hai mươi năm. Khi hắn biến thành một con quái vật do cơn khát máu, khi hắn queo quắc lại như một con cá khô; tất cả đều được quan sát và ghi chép cẩn thận trong phạm vi cuộc nghiên cứu dài hơi do SNH chủ trì. Năm thứ hai mươi mốt, ngờ rằng Ted đã chết và bị biến thành một cái xác, các nhà khoa học đã tiến vào bên trong lồng giam để thu thập mẫu. Đáng tiếc, một anh thực tập sinh bất cẩn trượt té vào cạnh bàn, máu văng ra trên các xác khô đó. Ted tỉnh dậy, hút cạn máu sáu người trong phòng. Hắn hồi phục sức khoẻ trong chớp mắt và bắt đầu cuộc chạy trốn náo loạn nhất trong lịch sử SNH.

Hắn giết ba mươi mốt người trước khi chạy thoát được ra bên ngoài, cười ha hả sung sướng trong ánh nắng chiều lúc ba giờ mười lăm. Tất cả những thứ mà SNH còn lưu giữ lại được chính là mớ báo cáo dày cộm, và một chiếc hủ thuỷ tinhđựng nắm tro tàng của con ma cà rồng tên Ted.

Nếu muốn giết chết zombie thì tấn công vào hệ thần kinh, nếu muốn giết ma cà rồng thì hãy tấn công vào hệ tuần hoàn. Nếu gặp zombie thì head shot quả nhiên là giải pháp tối ưu, nếu gặp ma cà rồng hãy cố gắng đóng cọc vào tim chúng. Trong vô số những báo cáo về các loài quái vật và ma quỷ, Andy luôn chú tâm vào giống loài bất tử như ma cà rồng. Anh cảm thấy thật nhẹ nhõm và an toàn. Nếu Thanh Đồng muốn máu của anh, Andy chỉ cần đơn giản là lôi trái tim khỏi ngực cô ta và bóp nó vỡ nát.

Giờ đây, Nami cũng nhìn anh với ánh mắt mà Andy đã từng nhìn Thanh Đồng lúc trước. Kinh hoàng, sợ hãi, ghê tởm và khát khao muốn tiêu diệt ngay con quái vật trước mắt mình. Nami cũng là một người đã trải qua huấn luyện và được trang bị các kiến thức đặc biệt tương tự như Andy.

Khi nhận ra một ma cà rồng, ngay lập tức chặt phăng đầu chúng trước khi chúng phát hiện ra bạn là một thợ săn. Yếu tố bất ngờ chính là lợi thế duy nhất mà bạn có được,không phải là súng đạn hay cơ bắp dẻo dai. Ma cà rồng mạnh gấp trăm lần con người. Chúng có cơ thể của siêu nhân, bản năng của loài thú và trí tuệ của một nhà thông thái. Nếu không thể giết chết ma cà rồng ngay trong nhát đầu tiên, hãy chạy ra chỗ có ánh sáng, hoặc phối hợp với đồng đội hỗ trợ. Nước thánh, tỏi và đọc kinh chẳng có ích gì, chỉ có vận may mới có thể cứu giúp bạn mà thôi.

Một ánh chớp loé lên, Andy ngay lập tức chụp vào lưỡi dao chỉ còn cách cổ mình vài phân. Nami đã rút con dao phá rừng cô hay đeo bên hông và vung với tốc tộc nhanh hết mức có thể. Sách hướng dẫn đã viết, “Nếu thất bại ngay cú ra đòn đầu tiên, hãy trốn chạy và cầu viện vào vận may”.

Nami vẫn đứng chết lặng ngay tại chỗ. Andy giật con dao dài ra khỏi tay cô, vất đi chỗ khác. Anh không thể trách gì Nami, vì nếu đứng ở vị trí của cô, anh cũng bị buộc phải làm vậy. Thứ quái vật tồn tại bằng cách đánh cắp máu và sinh mạng của kẻ khác, thì đáng bị tiêu diệt. Chúng ta có thể giết bò, ăn thịt heo, uống máu gà; nhưng tuyệt nhiên không thể làm hại con người. Tuy rất bất công, nhưng con người luôn quan niệm như thế. Bởi vì một phần bản năng sinh tồn của họ thôi thúc phải thủ tiêu thứ đe doạ sự tồn tại của mình. Đáng tiếc, Andy bây giờ không muốn chết.

Đầu tiên, Andy không phải ma cà rồng, anh chỉ mới là một tên nô lệ máu chưa sống hết tuổi thọ của con người. Ba mươi tuổi chưa đủ để anh rơi vào trầm cảm và tự sát như những con ma cà rồng bị stress. Điều quan trọng thứ hai, anh khát khao được sống, được tồn tại vì còn nhiều việc dở dang chưa làm xong trên đời. Ai sẽ là người giải thoát Thanh Đồng khỏi tay kẻ thù nguy hiểm nhất, ai sẽ là người bảo vệ cho cả một gia tộc khổng lồ, ai sẽ là kẻ ngăn ngừa những thảm hoạ bóng tối tương tự khác xảy ra. Andy được ban cho sức mạnh, và anh cảm nhận sâu sắc tránh nhiệm mà mình phải gánh lấy cùng với sức mạnh đó.

Nước mắt của Nami bắt đầu rơi lã chã. Chẳng mấy chốc, gương mặt cô đã ướt đẫm thứ nước mặn chát kia. Cô gái tóc ngắn mạnh mẽ, người đồng đội dịu dàng của Andy cũng có lúc sụp đổ như thế. Anh đứng dậy, nắm lấy tay Nami để an ủi cô khỏi cơn nấc nghẹn ngào. Như mọi cô gái khác, Nami nhào vào lòng anh, gục khóc trong ngực anh, cả người liên tục run lẩy bẩy như vừa mắc phải cơn sốt rét ác tính. Tất cả những cô gái muôn đời vẫn là phái yếu. Khi khóc, họ cần một bờ vai để tựa vào. Mặc dù trước đó, chính họ là kẻ hung hăng, vung dao muốn chặt lấy đầu người khác. Andy chỉ có thể thở dài.

^_^

Trường Wodenly trông giống y hệt một địa điểm tham quan di tích lịch sử. Đây là một lâu đài cổ bằng đá. Lối đi dài và rộng, hành lang lót những phiến đá trắng đen xen lẫn nhau. Trên tường treo những bức tranh hoạ hình sinh động với cái khung cầu kỳ viền vàng. Tất cả mọi thứ đều to và khổng lồ một cách không cần thiết. “Chắc hẳn bình thường phải có rất nhiều người đi qua lại ở khu vực sảnh này”.

Có một hàng chữ Rune ngoằn nghèo được khắc trên vách.

-Quigamenphitos. – Giáo sư Harris thì thầm đọc lên theo thói quen.

Bất chợt, toàn bộ hàng đuốc trên vách tường phụt cháy lên. Andy nhìn sang vị giáo sư già một cách thán phục.

-Thưa giáo sư, ông vừa mới đọc lên một câu thần chú thắp sáng bằng lửa. – Anh cười.


Vẫn chỉ có bốn người bọn họ lạc lõng bên trong toà kiến trúc kỳ lạ này. Khi giáo sư Harris tỉnh dậy, ông không phát hiện ra điều gì bất thường trong nhóm thám hiểm của mình. Andy nhìn vẫn khoẻ khoắn và là người chỉ huy mạnh mẽ. Jessica vẫn im lặng bám lấy Andy như một người hầu tận tụy, cũng là một vệ sĩ nhiệt thành. Nami vừa là một đồng đội thân thuộc, phối hợp nhịp nhàng với cấp trên đến từng hành động và hơi thở. Vị giáo sư già luôn cười tủm tỉm khi nhìn hình ảnh hai cô gái luôn bám sát trái phải của Andy như thế này. “Ôi đúng là tuổi trẻ!”

Giáo sư Harris chấp nhận vị trí đi sau lưng Andy và được hai cô gái lo lắng dòm ngó tới. Tuy là người dẫn đường, nhưng giáo sư không đủ khả năng để đối phó với muôn ngàn cạm bẫy rình rập trong địa phương này. Bọn họ đã tới một trong những nơibí mật của Đào Lan, địa phương tràn ngập những phép thuật kỳ lạ trong truyền thuyết.

-Nếu phép thuật có thể biến tượng đá biến thành golem, cây cối trở thành những linh hồn giận dữ; vậy thì điều gì sẽ chờ đợi ta bên trong một lâu đài cổ kính như thế này? – Giáo sư Harris vừa chụp hình khắp nơi, vừa ghi lại những phát biểu của bản thân để đem về làm tài liệu.
-Giáo sư, ông còn nhớ gì về kiến trúc bên trong lâu đài này không? – Andy quay đầu lại hỏi. Đôi mắt đỏ rực của anh ta vẫn khiến Harris e dè.
-Rất tiếc, tới đoạn này tôi hoàn toàn mờ tịt. Có vẻ như rượu quên huỷ hoại nhiều nhất là đoạn ký ức bên trong lâu đài. Mà ở đây là chỗ của phù thuỷ học sinh, tôi nghĩ họ sẽ không đặt bẫy nguy hiểm ở chỗ mình sinh hoạt.

Như để trả lời cho câu nhận xét của giáo sư Harris, nhiều tiếng ầm ầm vang vọng trong không gian. Tiếng thình thình huỵch huỵch của một vật nặng nề đang di chuyển, những đợt chấn động dội lại bên dưới đất khiến họ có cảm giác cả toà lâu đài đang run lên bần bật. Xuất hiện phiá trên cầu thang chính là tấm thân khổng lồ của một con rồng đỏ. Nó đưa khuôn mặt xấu xínhìn vào nhóm người đột nhập, đôi đồng tử hẹp dài cẩn thận đánh giá lũ sinh vật bé tẹo trước mặt.

Giáo sư Harris há họng đứng chết trân nhìn con rồng trong truyền thuyết. Đến khi ông tỉnh lại, nuốt nước miếng khô cũng chính là khoảnh khắc con rồng đã có được phán quyết của mình. Nó hít một hơi căng đầy phổi, sau đó phun ra một tràng những ngọn lửa nóng rực phả về phía bọn họ.

Một con rồng khổng lồ, màu đỏ và biết phun lửa. Có ai biết cách diệt rồng không? Có lẽ trước mắt, biện pháp tốt nhất là co giò chạy thật nhanh đi đã.



Mọi ý kiến đóng góp, thắc mắc xin gửi vào http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=64167



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.