Hành Trình Bất Tử

Chương 31: Quyển 1 - Chương 30





HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Dinh thự của Andy có tới hơn một trăm phòng ngủ lớn và vài trăm căn phòng chức năng phục vụ khác, có thể nói đây là một lâu đài hay một resort, khách sạn cũng được. Bởi vì gia tộc họ Thành có rất đông người, mỗi lần tập họp thì thậm chí cả số phòng trong nhà chính cũng không đủ, mà phải sử dụng các căn biệt thự xung quanh.

Hiện nay, đang trong thời gian khẩn yếu, cả dòng họ Thành hầu như đã tập hợp đầy đủ. Kể cả tất cả những người vì lý do nào mà bỏ lỡ đám cưới mấy ngày trước cũng đã tề tựu về đây hết. Bọn họ đang có một đám tang tập thể cỡ lớn. Khắp nơi đều là một màu đen và trắng. Những người thiếu phụ mắt sưng húp vì khóc suốt ngày, những quý ông khuôn mặt đờ đẫn vì đột nhiên mất hết vợ và con. Những đứa trẻ mặt mày hốc hác vì sợ hãi và kinh hoàng. Tuy rất đông người nhưng không gian lặng im một cách buồn bã.

Tầng hai của toà nhà đã dùng hết tất cả các phòng dành cho họ hàng tới thăm. Tầng ba thì đa số là các phòng chức năng, thư viện, phòng làm việc của Andy ... và có một căn phòng vừa mới được dọn trống để tiếp đón một vị khách đặt biệt. Phía bên ngoài phòng của Micheal, có hai người vệ sĩ đang đứng canh. Chỉ có Gilbert đi đến bọn họ mới cho phép mở cửa.

Phía bên trong căn phòng lớn đã chất đầy các loại máy móc phức tạp. Dây nhợ bò lung tung thành từng bó và các màn hình đang hiện thị các bước song lăn tăn đều đặn. Hai người bác sĩ đang ngồi kiểm tra các màn hình và máy tính, một vị y tá nữ vén lên tấm màn che người đang nằm yên trên giường.

-Nhìn các vạch sóng trên màn hình thì cậu ấy vẫn đang ngủ mê! – Người y tá thì thào như sợ đánh thức người đang nằm.

Andy bước tới nhìn người thanh niên đang nằm nhắm nghiền mắt. Dấu vết của vụ nổ để để lại vết phỏng lớn nửa bên mặt của cậu ta. Một bên tay chỉ còn là ống tay áo trống rỗng, tay còn lại thì bị cắm đầy ống và kim gim. Phần cổ hở ra phía trong bộ pijama cũng chằng chịt đầy sẹo. Chiếc máy bên cạnh đều đặn bơm không khí vào phổi cho Micheal. Thậm chí cả việc tự mình thở cậu ta cũng không làm được, phải nói là sự sống của cậu hiện nay chỉ dựa chủ yếu vào máy móc hỗ trợ.

Tuy có hơi tàn nhẫn, nhưng Andy thắc mắc không hiểu người ta cố cứu sống cậu ta làm gì? Điều này chẳng phải là một tội ác sao, cố giam hãm một linh hồn tội nghiệp vào thân xác đã tàn phế. Cậu ta không thể nhúc nhích hay làm bất cứ thứ gì, không thể nhìn thấy và cũng không thể nói. Sống đối với cậu ta hiện giờ chính là một hình phạt. Andy muốn một lần được nói chuyện tử tế với con người này. Anh vẫy tay để Gilbert cùng các vị bác sĩ và y tá đi ra ngoài. Andy dấn thân mình vào bóng tối của cõi u minh.


Thừa hưởng ký ức, điều đó cũng có nghĩa là Andy nhận được cả kiến thức. Cơ thể đã biến đổi của Andy hiện nay có sức mạnh để làm một số trò mà Thanh Đồng từng chỉ cho anh. Sức mạnh mới giúp Andy có thể bước sang một trang khác, cõi u minh cấp một, gần với thế giới của anh nhất.

Giống như khi bạn cố bước qua một tấm màn bao bằng ni lông, không gian uốn cong khi Andy cố thoát ra ngoài. Dùng thêm một chút sức lực, Andy xé toang lớp nilông đó để bước vào cõi u minh, không gian vô tận ngăn cách các thế giới song song. Sau khi Andy vượt qua, lớp màng bao bọc liền lại như trạng thái ban đầu của nó, tiếp tục giữ nhiệm vụ bảo vệ thế giới hiện tại. Cõi u minh đầu tiên là nơi có không gian hơi tối hơn một chút, dường như anh mới vừa đeo thêm một lớp kính mát lên mắt. Đây chính là nơi có thể nhìn thấy hình dáng thật sự của con người, linh hồn của họ.

Trên chiếc giường bệnh hoàn toàn trống rỗng, thể xác của Micheal ở đó, nhưng linh hồn của anh ta thì không còn. Andy lần đầu tiên gặp trường hợp này, linh hồn chỉ có thể rời khỏi một khi thân xác đã chết, thế nhưng cơ thể Micheal vẫn còn sống sờ sờ. Đây là trường hợp vô cùng đặc biệt Andy mới nhìn thấy. Anh bước lui trở về thế giới ban đầu, để chắc chắn rằng Micheal vẫn còn đang nằm đó.

“Một linh hồn người sống lại bay đi khắp nơi.”

Andy giật mình, sực nhớ tới kết giới bao quanh Thảo Mộc gia trang. Tất cả các hồn ma, quỷ quái đều không thể bước vào nơi này. Micheal đã từng trải qua một tai nạn xém chết, sự liên kết giữa linh hồn và thể xác của cậu ta rất lỏng lẻo. Có khi nào chính do người của Thành gia cưỡng ép đưa thân thể Micheal vào đây, nên linh hồn của cậu ta bị bức ra ngoài. Andy sợ hãi, anh vội rảo bước ra khỏi phòng.

-Canh giữ cậu ta cho cẩn thận!

Andy lạnh lùng buôn ra một câu trước khi phẩy áo chạy như bay đi mất, cả Gilbert cũng đuổi theo không kịp. Anh đang vội đi tìm một linh hồn người sống, công việc này không một ai trong thành phố này có thể làm được. Andy rất lo sợ. Một linh hồn khi rời cơ thể trong bao lâu thì cơ thể sẽ thật sự sẽ chết?
“Linh hồn của Micheal, cậu đang chạy đi đâu mất rồi?”

Thành phố Mái Ấm không phải là một nơi vừa phải để chơi trò trốn tìm. Nếu đi tìm một hồn ma, chẳng khác nào đi tìm cây kim trong đống rơm.

^_^

Tìm kiếm là một công việc có bản chất đầy hy vọng, nhưng lại dễ dàng đẩy người ta vào tuyệt vọng. Trong công việc này, Andy có thể nhờ ai đi tìm một hồn ma cho mình, chỉ có thể là bản thân mấy con ma thôi. Lũ ma là một hỗn hợp bao gồm một linh hồn tinh khiết và mối cảm xúc, hay còn gọi là niệm của con người trước khi chết. Chỉ khi nào toàn bộ niệm được rủ bỏ, thì linh hồn mới được siêu thoát. Bị chi phối rất nhiều bởi niệm của bản thân, rất ít có con ma nào tỉnh táo để có thể trò chuyện với bạn, chúng toàn chỉ kể chuyện về mình. Câu đầu có thể chúng rất bình thường, nhưng hai ba câu sau chúng sẽ lộ ra bản chất điên khùng của loài ma. Nghe Andy đang đi tìm một linh hồn người sống, lũ ma bên ngoài hàng rào khu quận Phòng Ngủ Chính cười rộ lên. Chúng chế giễu Andy vì ý nghĩ kỳ quặc đó, làm gì có linh hồn nào của người sống mà có thể rời khỏi thân thể. Thậm chí những con ma cũng không tin điều này có thật. Nhưng chúng lại quên mất chính bản thân mình khi còn sống, có mấy người tin rằng có hồn ma trên đời.

Andy chán nản lấy xe lái vòng vòng thành phố, không biết bắt đầu từ đâu, thành phố này quá rộng lớn, và có quá nhiều chỗ để ẩn nấp. Micheal đã hai mươi bảy tuổi, có lẽ cậu ta không có thói quen đi lại lung tung đến nổi lạc đường chứ?

Một cảm giác sởn gai ốc đột nhiên ùa tới, Andy rùng mình mặc dù chẳng có cơn gió nào thổi cả. Anh dậm thắng rồi tấp xe vào lề đường. Thậm chí đôi mắt đỏ cũng chỉ có thể nhìn thấy những vật siêu linh trong cùng một thế giới thôi, nó không thể nhìn xuyên qua những không gian khác. Vừa mở cửa xe bước ra ngoài, Andy vừa giẫm vào cái bóng tiến vào cõi u minh.

Trong cõi u minh, bạn có thể nhìn thấy bản chất thật của sự việc. Ngoại trừ không gian hơi tối một chút, bạn có thể thấy được những đám mây chướng khí đang bay đầy đường. Những câu nguyền rủa, văng tục của con người làm trầy xước mặt đường và vách tường xung quanh. Đang có một cuộc tháo chạy rần rần của bọn yêu quái. Tất thảy những con yêu quái cấp thấp vẫn sống đầy trong thành phố này như chuột và gián vậy. Trong một cõi u minh riêng biệt, chúng chẳng hề làm phiền đến ai chút nào.

Có thứ gì đó khiến nơi đây xáo động, lũ yêu trốn chạy vì bị đe doạ. Andy đi về hướng ngược lại với dòng chảy đầy nhóc yêu quái đang tháo chạy. Anh kiểm tra lại bao súng đeo hai bên hông. Không biết đó có phải là một sự ám ảnh không, nhưng Andy chưa bao giờ để cặp súng Rosemary rời khỏi tầm tay của mình.

Ánh sáng vàng chớp loé lên liên tục tại khu trung tâm quảng trường Không Gian. Andy quan sát một lượt xung quanh, nơi đây vẫn đang đầy nghẹt người. Thế nhưng lớp màn mỏng của kết giới khiến tiếng ồn ào xung quanh không thể nào lọt tới cõi u minh được. Mặt khác, âm thanh rầm rầm của cuộc chiến thì lại vang lên rất rõ. Tiếng kim loại va chạm nhau leng keng, càng đến gần, tiếng ồn càng lớn và chói tai.

Ngay bên trên quảng trường Không Gian là cuộc xung đột giữa hai cá thể siêu nhiên. Tốc độ của chúng nhanh đến nỗi, Andy chỉ có thể nhìn thấy những dư ảnh xoẹt qua xoẹt lại. Âm thanh truyền tới còn chậm hơn rất nhiều. Giống như khi bạn nhìn thấy một ánh sét trên bầu trời và mãi tận một lúc sau mới có thể nghe được tiếng sấm. Toàn là tiếng kim loại, và sau đó là tiếng đổ vỡ rầm trời, tiếng của động cơ máy bay, tiếng dây xích khua lẻnh kẻng, tiếng mô tô. Andy chẳng thể hiểu nổi cuộc chiến này, bọn họ đang đánh nhau ở một cõi u minh còn sâu hơn nơi Andy đang đứng. Nơi đó có lẽ thời gian có lẽ trôi qua chậm hơn thời gian thực ở thế giới rất nhiều. Muốn quan sát rõ hơn, anh buộc phải tiến vào cõi u minh cùng cấp với bọn họ.

Anh thở dài. Với năng lực của mình hiện nay, Andy chỉ có thể đi vào tầng thứ nhất của cõi u minh. Bản thân anh còn không thể ở đây lâu được nữa chứ, không gian này bòn rút sức lực của Andy một cách nhanh chóng. Trước đây, ở bên cạnh Thanh Đồng, Andy chưa từng phải chịu loại áp lực khủng khiếp vậy. Có lẽ anh chỉ mới bước tới ranh giới của một con người thôi, chưa thể phát triển khả năng đến mức quỷ thần như Thanh Đồng được. Cuối cùng Andy quyết định rút lui ra khỏi cõi u minh, anh chọn một góc khuất trong hẻm nhỏ để không làm ai hoảng sợ. Bất cứ người nào nhìn thấy một chàng trai đột nhiên xuất hiện giữa không khí, cũng khiến Andy phải tốn rất nhiều nước bọt để giải thích.

Cuộc chiến có lẽ đã vượt ngoài dự kiến của Andy. Khi anh đang rảo bước ngược về chỗ chiếc xe hơi đang đậu, một tiếng nổ lớn vang lên khiến mọi người hoảng hốt nhốn nháo. Trước mắt những người đang đi trên đường, một tấm kiếng của trung tâm thương mại đột nhiên vỡ toang và rơi xuống đất. Trong mắt Andy thì có một kẻ lạ lùng mặc bộ giáp màu vàng hoàng kim đang lồm cồm bò dậy khỏi đống đổ nát. Lý nào là vậy, những sinh vật siêu nhiên này đánh nhau xuyên qua các không gian được sao ? Chiếc mặt nạ khắc hình đầu sư tử của bộ giáp hoàng kim liếc nhìn về phía Andy. Trong vô số những người hiếu kỳ tập trung xung quanh vụ tai nạn, chỉ có mình Andy là nhìn thấy được thứ này thôi. Không rõ kẻ này là địch hay bạn, Andy bất giác thò tay vào bên hông, cầm chắc cán súng.

Bộ áo giáp nhấc thanh kiếm cũng một màu vàng rực rỡ của mình lên, y vẽ một trận pháp đồ sộ lơ lửng giữa không trung. Kẻ cầm kiếm nhảy xuyên qua trận pháp, những nét vẽ loá lên ánh sáng chói lọi. Và Andy nhận ra bộ giáp đã biến hình thành một chiếc ô tô vàng rực, cực ngầu. Kẻ ban đầu mặc bộ giáp đó có lẽ đã yên vị đằng sau tay lái, nhưng Andy không thể nào nhìn được vào bên trong.

Bóng tối dẫn lối cho chiếc mô tô biến hình lao vào cõi u minh. Chưa bao giờ anh được tận mắt chứng kiến nhiều việc kỳ bí đột ngột xảy ra đến như vậy. Một trận chiến của những kẻ khác, không phải con người và có thể sử dụng những sức mạnh siêu nhiên. Ngoài Thanh Đồng và vài ghi chép về loài quỷ, Andy còn chưa có nhiều hiểu biết về các lực lượng siêu nhiên đang tồn tại trên đời này. Nửa muốn né tránh, nửa kia lại bị sự tò mò thôi thúc, Andy dẫm lên chiếc bóng dưới chân rồi đi theo bộ áo giáp vào thế giới tăm tối của cõi u minh.

Cuộc chiến đã ở gần, gần nơi đây lắm rồi. Không chỉ còn dư ảnh và âm thanh không khớp với hình như một chiếc đĩa bị lỗi. Andy có thể nhìn thấy rõ ràng hai vật thể giống như máy bay tiêm kích đang quần đảo nhau giữ không gian màu đen vô tận cũa cõi u minh. Vầng sáng chói loà của những hàng đạn bắn nhau xối xả. Mỗi chiếc máy bay lại giống như một con cá dưới nước, cực kỳ lanh lẹ né tránh loạt đạn của đối phương. Tiếng động cơ gầm rít mỗi khi một chiếc máy bay nào đó lướt qua đầu anh vô cùng chân thật. Kể cả xem một bộ phim lập thể cũng không thể chân thật đến mức này. Điều gì khiến hai con quái vật bằng sắt này đánh nhau dữ dội đến vậy?

Đột nhiên anh nhìn thấy được có một cô gái đứng cách mình không xa. Andy vô cùng ngạc nhiên vì lần đầu tiên nhìn thấy còn có một con người giống mình có khả năng đi vào vùng u minh nữa. Con bé dường như chỉ mới học cấp ba, ăn mặc thời trang quái dị như đám trẻ cùng lứa của nó. Quần sọt lưng xệ với dây móc quần buông lòng thòng. Một đôi vớ sọc ngang cao lên đến đùi. Đôi giày thể thao hiệu mặc dù nó chẳng chơi thể thao gì hết mà chỉ để đi trên đường. Áo thun với những logo quằn quại văng toé lửa. Áo sơ mi ca rô đỏ đen cột cẩu thả khoác ngoài. Huy hiệu, dây xích và rất nhiều phụ kiện khác trên người con bé. Tóc cột hai chùm lỉa chỉa, đôi mắt kẻ viền đen và vô số những khuyên tai lấp lánh. Lẽ dĩ nhiên, con bé đang ngậm kẹo mút, ngước đầu nhìn trận đấu trên đầu, tỏ vẻ trầm ngâm như một lão già bốn mươi đang ngậm điếu thuốc.

Andy tiến về phía nó. Một mặt rất hưng phấn vì tìm thấy được một người giống mình, một mặt vô cùng cẩn trọng vì bóng tối quây quanh con bé. Nó ở một tầng u minh sâu hơn Andy, cận kề đây thôi, có lẽ là cấp hai.

Hai chiếc máy bay đột nhiên sáng hơn, dĩ nhiên là chúng đang đi xuyên qua các tầng u minh và sắp đến chỗ Andy rồi. Những hình thù kỳ lạ của trận pháp xuất hiện, chiếc máy bay lao qua nó và lại biến hình thành dáng người mặc áo giáp mặt nạ sư tử mà Andy từng gặp. Chiếc máy bay kia thì lại biến thành một thứ sắt vụn sắp xếp hỗn độn và kỳ quái như những con quái vật trong phim Karas vậy. Những tổ hợp quái đản giữa sinh vật và máy móc với cái đầu lồi nhớp nháp và một bộ hàm dưới vĩ đại bằng thép. Phía dưới bụng là miếng đệm không khí của metro một ray còn trên lưng là hàng ngàn chiếc lốp xe nhấp nhô trồi thụt. Nếu như là trước đây, chắc hẳn anh đã tự nhéo mình một cái, và sau đó giật mình thức dậy giữa bóng đêm.Nhưng đây không phải là ác mộng, đây là sự thật.

Kẻ áo giáp liếc nhìn phía sau lưng mình, đây là ranh giới cuối cùng rồi, chỉ còn một miếng màn chắn mỏng manh như tấm bao ni lông ngăn cách cuộc chiến trong cõi u minh với thế giới thực. Nhìn con quái vật to như một chiếc máy bay, Andy biết nếu cuộc chiến này đi đến thế giới bên ngoài thì sẽ thảm khốc biết bao nhiêu. Xung quanh anh là quảng trường đầy người qua kẻ lại. Thành phố chỉ vừa mới phục hồi sau thảm hoạ, nó rất mỏng manh và dễ tổn thương. Người dân sẽ chẳng nhìn thấy gì hết, tất cả sẽ kể lại là đồ vật xung quanh họ tự nhiên đỗ vỡ, các toà nhà sụp xuống không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào, nhưng hàng ngàn người sẽ thương vong nếu sự việc xảy ra. Hơn bao giờ hết anh mong rằng cuộc chiến sẽ ngã ngũ ngay tại tầng u minh cấp một này.

Và con quái vật cho rằng bộ giáp sắt không phải là kẻ dễ ăn hiếp lắm. Nó chuyển sang các mục tiêu dễ dàng hơn, chẳng hạn như con bé đang ăn kẹo mút kia. Bóng tối trùm lên con quái vật cho thấy nó đang di chuyển vào tầng u minh giống con bé. Nếu so sánh về khoảng cách không gian thì Andy ở gần con bé hơn. Anh thả thêm sức mạnh của mình cho u minh nuốt lấy. Năng lượng sinh khí của anh bị bòn rút nhanh như đang nhảy vào giữa một bầy đỉa hút máu. Sức mạnh tuôn đi khiến cơ thể Andy trở nên lạnh ngắt. Tuy nhiên, anh đã thành công bước vào tầng thứ hai.

Anh chạy lại nắm tay con bé và kéo nó chạy đi. Sức lực đang rời bỏ anh và ngay cả sự sáng suốt. Giống như bạn đang ngộp nước và não của bạn bị thiếu ô xi, hình ảnh lập loè trước mắt và bạn bắt đầu nhìn thấy ảo giác. Andy không thể chịu nổi nên ngay lập lức rút về tầng thứ nhất trước khi bản thân bị rút kiệt như các xác khô. Anh mệt mỏi thở hổn hễn như vừa lặn xong cả một quãng đường dài trong ống nước vậy. Phía tay bên kia, anh vẫn nắm chặt tay con bé. Dường như việc cứu nguy của Andy hoàn toàn không gây cho nó bất cứ ấn tượng gì, con nhỏ emô đó vẫn tiếp tục ngậm kẹo và theo dõi trận chiến. Bộ giáp sắt có lẽ đã dự định ra đòn quyết định rồi.

Thanh kiếm phía sau lưng lại một lần nữa được rút ra. Lần này ánh sáng vàng của thanh kiếm đột nhiên rực rỡ hơn. Màu vàng chói loà như khi ta đang nhắm mắt trong bóng tối và đột nhiên chạy ra ngoài ánh mặt trời chói lọi vậy. Andy không thể tiếp tục nhìn được nữa, ánh sáng đó quá chói để có thể nhìn vào. Nhưng anh nghe thấy tiếng quái vật gầm rú như đang bị dìm dưới hàng ngàn khối nước. Những bức màn ngăn cách các không gian lay động. Cái chết của con quái thú quả nhiên là một sự kiện ồn ào giống như sự tồn tại của nó khi còn sống.

Đám lửa bùng cháy sau vụ nổ càng lúc càng bị bóng đen bao lấy, nó mờ dần rồi biến mất như khi ta xịt quá nhiền màu đen lên một tấm ảnh lò lửa đang cháy. Đó là kết cục của bất cứ thứ gì bị cõi u minh hấp thu lấy. Cõi u minh giống như một con quái vật đói khát, tham lam sẵn sàng nhào tới cắn lấy bất cứ nguồn năng lượng nào sảy ra. Mà càng đi sâu tới trước thì sức mạnh của con quái vật ngày càng mạnh mẽ hơn, hung hãn hơn.

Bộ áo giáp nhảy qua giữa các cõi u minh dễ dành như khi ta nhảy lò cò từ ô gạch này sang ô gạch khác. Ngay cả trong cõi u minh cấp một thì bộ giáp vàng đó vẫn còn sáng, rất sáng. Andy nghe được tiếng rộn roảng loảng xoảng theo mỗi bước đi của người mặc. Con bé nãy giờ đứng bên cạnh Andy dường như cũng ăn hết cây kẹo của nó rồi. Nó vứt que xuống đất, sau đó móc trong túi ra một chiếc điện thoại cầm tay màu hồng có gắn con thỏ bông ở đầu móc khoá.

Con bé nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Và bộ áo giáp bắt đầu mở ra, xếp gọn, co rút lại cho đến khi chỉ còn là một chiếc đồng hồ đeo tay thể thao. Người thanh niên phía trong bộ giáp bắt đầu lộ diện. Anh ta chỉ mới hai mươi bảy tuổi, trẻ trung, dáng thể thao. Mặc quần ka ki lửng và một chiếc áo sơ mi bông như vừa mới trở về từ vùng biển nhiệt đới. Andy ngạc nhiên gọi.

-Micheal?

Người thanh niên dang tay ôm lấy Andy đầy hưng phấn.

-Anh họ, không ngờ lại được gặp anh ở chỗ này.

Đúng vậy, người mặc bộ giáp chiến đấu với quái vật nãy giờ chính là em họ Micheal của Andy. Anh ta đứng đó, khoẻ mạnh, hoàn hảo, trên môi lấp lánh nụ cười như một người mẫu nam cho tạp chí trang phục dã ngoại. Không hề có mất cứ vết tích nào của vụ nổ, không hề mờ nhạt thiếu sức sống hay điên khùng như mấy con ma mà Andy biết. Linh hồn sống là một thực thể thậm chí còn tốt hơn thể xác của chính nó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.