Hành Trình Bất Tử

Chương 25: Quyển 1 - Chương 24





HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Trung sĩ Willi và thiếu uý Frank đã phát hiện ra bí ẩn đằng sau ngôi bệnh viện sạch sẽ khang trang này. Nơi đây không khác gì một cái lò sát sinh. Hàng đống thây người bị chất chồng trong toà cao ốc màu vàng. Khu này vốn là phòng lưu trữ, phòng thí nghiệm và nhà xác của bệnh viện. Bây giờ trông nó không khác gì một cái tủ lạnh nhồi nhét đầy ắp thịt cấp đông. Dựa vào sự nhúc nhích của mấy khối thịt, Andy kết luận đây là nơi bọn họ chứa những thây ma.

-Không thể tin được chừng ấy người lại có thể dọn dẹp được hết cả đám zombie này! – Willi thốt lên không thể tin nổi.

Các bác sĩ trong bệnh viện dường như hiểu rõ bọn họ đang đối phó với thứ gì. Không có chút nhân từ hay cắn rứt khi họ xuống tay giết người sao? Mặc dù tất cả đều không phải là những người còn sống, nhưng ngay cả một thành viên lão luyện trong đội HUNTERS như Andy cũng thấy rờn rợn với mớ chiến tích này. Bản năng sinh tồn đã biến bọn họ trở thành những thần chết máu lạnh rồi chăng.

Như vậy đã có thể giải thích thái độ kỳ lạ của bọn người trong bệnh viện, họ đang trong trạng thái bấn loạn thần kinh không kiểm soát. Một dạng rối loạn do chịu cú sốc lớn, người bệnh mất kiểm soát và có thể gây ra những hành vi mà bình thường các chuẩn mực đạo đức ngăn không cho bọn họ làm. Ví dụ điển hình nhất, một người bị lạc ở trong rừng, một thời gian dài sau, chính anh ta cũng biến thành một con thú rừng thực sự. Trong trường hợp này, để đối phó với quái vật, nhân viên của bệnh viện biến thành những quái vật tàn ác không kém.

-Alan, tình hình liên quân PROUD bên ngoài thế nào rồi? – Andy hỏi trong lúc Frank đang băng bó cho anh. Dù đang trong lúc cấp cứu Andy cũng không thể nào ngưng quan tâm mọi việc.
-Hệ thống thông tin liên lạc trong toàn thành phố đã được phục hồi thông suốt rồi. Đội PROUD đã nắm hết tình hình bên trong. Trong vòng hai mươi bốn tiếng nữa những tốp quân đầu sẽ bắt đầu tiến vào. Có lẽ số nạn nhân không vượt quá hai triệu. Những người còn sống hiện đang tránh trong những trung tâm khẩn cấp, trước đó do bị cách ly nên họ đã không thể liên lạc với bên ngoài.
-Như vậy là được rồi. – Andy thở phào. – Theo dự khiến của tôi còn có thể tệ hơn nhiều nữa.Tình hình bên Jackson thế nào?
-Cậu ta đã vào được nhà chính. Cánh cửa bảo vệ đã được hạ xuống, toàn bộ người bên trong đều an toàn. – Alan rành rọt trả lời, công việc chuyên môn đã khiến cậu ta bình tĩnh trở lại.

Alan hơi nhói người khi Frank đưa ống tiêm chất Benniton vào trong chỗ xương sường bị gãy, họ đã hết thuốc giảm đau. Có lẽ phải đợi đến lúc quay trở lại phòng cấp cứu mới có thể lấy thêm được.

-Chúng ta cần thêm đạn dược. – Willi thông báo.
-Cậu muốn tìm đạn trong bệnh viện hả? Chi bằng cậu đi tìm kẹo mút còn dễ hơn. – Frank pha trò. – Tôi nghĩ chúng ta cần ghé qua trụ sở của PROUD trong thành phố, hay chỗ của sở cảnh sát cũng được.
-Tôi nghĩ sở cảnh sát hay hơn. – Alan lên tiếng. Cậu nhớ rằng trong các games, Sở cảnh sát luôn là nơi tìm được các vũ khí cao cấp để giết trùm. Ký ức khủng khiếp về ngài bí ẩn chỉ vừa xảy ra cách đây không lâu.
-Chúng ta sẽ ghé qua sở cảnh sát. – Andy cũng ủng hộ ý khiến của Alan. Anh không rõ hệ thống của PROUD cho lắm, anh vẫn quen thuộc với các vũ khí do chính phủ cung cấp. – Nhưng trước hết chúng ta nên trở lại xem Ben và Max cái đã.


^_^

Chỉ có Frank và Andy bước vào đầu tiên, nên nhìn thấy khung cảnh kinh dị đó. James cùng với mấy người đồng nghiệp của anh ta đang khâu chằng chịt trên người Ben. Chân tay Ben đã bị tháo rời, còn máu me thì bị vương vãi đầy trong căn phòng mổ. Andy và Frank đồng loạt nâng súng lên.

-Tất cả đứng im! – Cả hai cùng hét.

Trời ơi bọn họ đã phạm sai lầm lớn rồi khi để Ben và Max ở lại cạnh lũ sát nhân. Xem bọn chúng đã làm gì Ben kìa. Cắt rời anh ta và khâu chằng chịt phần còn lại như một con búp bê rách. Frank không thể không phẫn nộ với tội ác này, hai mắt anh đỏ ngầu những vằn máu.

James ngạc nhiên quay lại. Anh ta kéo cái khẩu trang phẫu thuật xuống và nụ cười kỳ dị méo mó xuất hiện.

-A các vị đã trở lại. Chúng tôi đã chữa xong cho anh ta. Bây giờ anh ta không thể ăn thịt được ai nữa.
-Các người thật tởm lợn. Một lũ sát nhân, tránh xa bàn mổ ra. – Frank hét.

Cả lũ bác sĩ tâm thần dường như vẫn còn nhận ra được uy lực của vũ khí nóng. Họ lờ đờ đi xa khỏi bàn mổ, trên tay vẫn còn kéo theo sợi chỉ đang khâu dở dang trên miệng Ben. Được Frank yểm trợ, Andy tiến đến kiểm tra người đồng đội. Anh lắc đầu, Ben đã tắt thở rồi.

-Chỉ một lát nữa anh ta sẽ tỉnh dậy thôi. Nếu không khâu lại anh ta sẽ tấn công người khác đấy.

James nói với một cái giọng uỷ khuất, giống như mình đang làm ơn bị mắc oán. Những người đứng bên cạnh ngay lập tức gật đầu đồng ý. Andy nhìn kỹ họ, có một chút mê dại nào đó trong đôi mắt của những người này.

-Ý các người nói Ben sẽ trở thành thây ma, vì vậy phải tháo hết tay chân và khâu miệng anh ta lại?

Đám bác sĩ nhao nhao gật đầu, ngoan ngoãn y như lũ trẻ mẫu giáo.

-Lũ điên các người bị gì vậy? Anh ta chưa từng bị zombie cắn bao giờ! – Frank xúc động nói.
-Trong mẫu máu của anh ta có virus mà. Chúng tôi đã xét nghiệm rồi! – Một bác sĩ trả treo.

Chiếc máy đo điện tâm đồ đột ngột kêu lên phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng, sau đó là các tín hiệu nhịp tim đang im lìm bắt đầu nhảy loạn. Andy sờ vào động mạch cổ của Ben, quả nhiên anh ta đang sống lại.

-Thấy chưa? Đã nói rồi mà, xác chết sống lại sẽ đi cắn người thôi. – Một bác sĩ phẫu thuật đầu trọc nói.
-Im đi, lũ điên. – Frank hét, không chịu nổi sự thật này.
-Đưa bọn họ ra ngoài, nhốt vào một phòng kín. Tôi sẽ tiến hành thẩm vấn sau. – Andy lạnh lùng nói.

Frank ngây người, sau đó nhận ra ý định đằng sau mệnh lệnh này. Anh gạt nước mắt, lùa hết đám bác sĩ ra khỏi phòng mổ. Trong căn phòng chỉ còn lại Andy, xác của Ben bắt đầu cục cựa. Cái miệng còn đang bị khâu dỡ dang há ra đớp đớp trong không khí, virus Z đang hồi phục bản năng thèm ăn của anh ta. Andy đặt súng lên trán Ben.

-Xin anh hãy yên nghĩ đi.

Sau đó là hai tiếng súng chát chúa. Frank giật mình, anh thở dài rầu rĩ.

Các bác sĩ của bệnh viện Hoàn Hảo đã đúng, Ben bị nhiễm bệnh do con thằn lằn bị cắn. Không phải con bò xác màu xanh nào cũng mang virus, chỉ có một số con đã từng ăn người nhiễm bệnh mới có virus này trong miệng mà thôi. James đã cho test nhanh mẫu máu của Ben mới phát hiện ra điều này, vì vậy bọn họ đã hành động trước khi virus phát tác. Ben đã bị hành hạ dã mang trước khi chết.

Max đã được Alan và Willi cứu ra. Anh ta hoàn toàn không sao, được băng bó và chữa trị cẩn thận. Tất cả người còn sống bị áp giải về căn phòng họp lớn trong bệnh viện, dĩ nhiên là ngoại trừ những bệnh nhân đã bị bỏ thuốc mê. Có tổng cộng hai mươi hai người tỉnh táo, bao gồm ba bác sĩ trực, năm ý tá, hai người bảo vệ và một số thường dân.

-Chính anh cũng nhận ra phải không? Anh ta đã bị bệnh, chúng tôi chỉ muốn ngăn ngừa lây nhiễm thôi. – James đại diện tất cả những người còn sống nói chuyện với Andy.
-Tại sao không giết họ? – Chúng tôi đã nhìn thấy tất cả những thứ nhúc nhích trong toà nhà màu vàng rồi. – Andy nhăn trán. Căn phòng màu vàng đó đầu ắp những khối người giống như Ben.
-Chúng tôi là bác sĩ. Chỉ cần chữa trị cho họ không cắn người nữa là được rồi. – James cười với những cơ mặt cứng đờ.
-Mẹ nó. Như vậy mà là cứu chữa sao? Các người xả thây họ giống như bọn đồ tể đang làm thịt lợn. Đây là cái gì? Bệnh viện hay lò mổ. – Frank đập mạnh lên bàn, khiến mấy người dân thường sợ hãi đứng lui hết vào góc.

Andy âm trầm nhìn khắp căn phòng một lượt. Hành động của James và những bác sĩ khác là đúng hay là sai? Họ có quyền chọn lựa cách để bảo vệ bản thân mình chứ? Đây là giới hạn giữa bản năng sinh tồn và lý trí đạo đức. So với việc hehot của Andy để tiêu diệt zombie thì hành động của James là nhân đạo hay tàn ác. Chỉ có những ai ở trong hoàn cảnh của họ mới hiểu được sự khó khăn của những lựa chọn này. Cuối cùng Andy nói.

-Hãy thuận theo tự nhiên đi. Cái gì đã chết thì hãy để nó được yên nghỉ! – Sau đó anh nhìn thẳng vào mắt James. – Các vị, đã vất vả quá rồi! Hai mươi bốn giờ nữa lực lượng chính của PROUD sẽ tiến vào thành phố. Chúng tôi sẽ mau chóng tái lập trật tự như cũ thôi. Vì vậy, từ giờ hãy nghỉ ngơi đi.

Những người khác nghe tin đó liền reo lên mừng rỡ. Còn riêng James, khuôn mặt cười đột nhiên méo xệch. Nước mắt từ người đàn ông trung niên này đột ngột trào ra.

-Nghỉ ngơi, thật sự tôi đã có thể nghỉ ngơi được rồi sao. Ca trực này quả thật là đã kéo dài quá.

Người bác sĩ sụp xuống, nói cho cùng anh ta chỉ là một người bình thường thôi. Một người bình thường đã trải qua quá nhiều cú sốc. Andy bước ra ngoài cùng với Frank, anh thấy thật khó chịu, thảm hoạ lần này có quá nhiều người bị liên luỵ.

Có tín hiệu liên lạc từ Alan. “Thưa sếp, đã tìm ra nguyên nhân sự việc rồi!”

^_^

Rất may là hệ thống thu hình camera quan sát khắp bệnh viện vẫn hoạt động hiệu quả. Toàn bộ sự việc từ lúc Quilian tiến vào bệnh viện tới lúc hắn cướp mấy mẫu virus chạy đi đều được ghi lại. Andy nhìn thấy các bác sĩ đã cố gắng tẩy rửa hiện trường như thế nào, và xác người bảo vệ bị bắn đã ngồi dậy tấn công người ra sao. Thì ra đây mới là nơi phát nguyên của cơn đại dịch.

“Có người trong tập đoàn đã phản bội!” Andy suy tư. “Liệu đây có phải là người đã phá huỷ hệ thống điều khiển trung tâm luôn không? Ai là kẻ đứng sau ông ta?” Những câu hỏi này, e rằng phải chờ đến khi thiết lập lại trật tự tại thành phố Mái Ấm mới có thể bắt đầu điều tra được.

Chợt có giọng Alan sợ hãi vang lên.

-Sếp, hãy nhìn cái này!

Tay cậu ta run run chỉ thẳng vào một góc màn hình quay cảnh camera hướng về đống đổ nát.Andy trợn to hai mắt nhìn cảnh tượng đầy kinh ngạc đó. Một con vật màu đen, tơi tả với hai chi trước là bộ móng vuốt khổng lồ đang bò ra khỏi những tảng bê tông của toà nhà đã sụp đổ. Mr.M vẫn còn sống sót.

-Bệnh viện có rất nhiều người, chúng ta phải dẫn dụ nó đi chỗ khác! – Andy lầm bầm, nhưng ngay chính bản thân của anh cũng không thể tin việc này có thể thành công cho được.


Bốn người cùng kiểm tra số đạn dược còn lại. Max được phát cho một khẩu súng, họ đẩy anh vào căn phòng họp có đầy người còn sống.

-Trung sĩ, nhiệm vụ của anh là bảo vệ dân thường. Ở đây do anh toàn quyền phụ trách. – Andy vỗ vai Max.

Anh thương binh mệt mỏi gật đầu, nắm chặt khẩu súng. Nhìn những người đồng đội của mình khẩn trương như chuẩn bị ra trận hy sinh.

Mấy người khác nắm chặt tay Max bịn rịn.

-Nơi đây sẽ an toàn thôi. – Willi nhắn nhủ.
-Đúng vậy! – Frank nói kèm theo một nụ cười.
-Ừ, có đại tá chắc chắc sẽ không sao đâu. – Alan nói một câu vô nghĩa. Hình như đang tự động viên chính mình.
-Các cậu, nhanh lên. – Andy hối thúc.

Cả bốn người chạy ra khu để xe của bệnh biện. Họ sáng hai mắt lên khi nhìn thấy chiếc Tốc Độ S II màu đen sang trọng đang đậu trong đó.

-Hy vọng người chủ chiếc xe này sẽ không tức giận. - Alan lầm bầm khi phá khoá của chiếc xe.

Tốc Độ là dòng xe đua cao cấp nhất vừa mới ra mắt vào mùa hè năm nay, các tính năng dĩ nhiên rất tuyệt vời để lướt cùng với gió. Chạy đua với quái vật, không chiếc xe nào còn có thể thích hợp hơn chiếc Tốc Độ S II này.

Andy nhảy vào vị trí cầm lái. Trong bọn họ, còn ai thích hợp hơn để cầm cương hoàng tử chiến mã này.
:4:



Chương sau: Chạy đua với thần chết. Sẽ có một nhân vật quan trọng hy sinh. :dead:



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.