Hành Trình Bất Tử

Chương 21: Quyển 1 - Chương 20





HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Cùng đồng thời tìm thấy những thông tin tương tự với Andy trong máy tính, Alan đổ mồ hôi lạnh. Mới lúc đầu cậu chỉ nghĩ rằng mình đang tham dự một chiến dịch bình thường là đột nhập các cơ sở khoa học. Nhưng bây giờ, Alan thấy mình giống như nhân vật của một bộ phim kinh dị, hay ít ra là thành viên của một loạt horror games RPG.

“Đây là một cơ sở nghiên cứu bí mật để chế tạo ra quái vật” Alan thầm nghĩ.

Tuy hoảng sợ nhưng cậu ta vẫn dùng những ngón tay đang run rẩy tải hết thông tin của lũ quái vật về máy mình. Nguyên tắc số 6 khi chơi games kinh dị: Thu thập tất cả những thông tin nhặt được trên đường. Các thông tin luôn giúp bạn giải đáp bí ẩn, là chìa khoá mở đường, đôi khi là chiếc phao cứu mạng. Có những con quái vật thường bị sinh ra với các chức năng ngớ ngẩn, mà thậm chí cách tiêu diệt chúng lại đơn giản đến không ngờ.

Alan trước đây là một tay nghiện games thứ thiệt. Chính vì games mà Alan mới trở thành kỹ sư tin học như hiện nay.Mơ ước của cậu ta chính là tích cóp một số tiền thật lớn, mở một phòng máy công suất cực mạnh để có thể vào đó chiến hết tất cả các loại games trên thế giới.

“Xong vụ này, mình nhất định phải đòi tập đoàn trả một hoá đơn tăng ca thật nhiều tiền. Mình nghĩ có lẽ nên nghỉ hưu sớm với số phí giữ bí mật cực cao.”

Alan giật mình vì tiếng nói trầm ấm sát kề bên tai.

-Cậu có phát hiện được ra gì không? – Andy nói.


“Quên mất vẫn còn cậu chủ của tập đoàn Thành Gia bên cạnh.”

Không cần Alan trả lời thì Andy cũng đủ hiểu rồi. Các hình ảnh và dòng thông tin trên màn hình đã tố cáo tất cả. Andy nhìn Alan một cách xấu hổ, anh không ngờ bí mật xấu xa của gia đình mình đã bị người khác phát hiện ra rồi.

Nhưng ngược lại, Alan lại thấy e ngại Andy. Vị đại tá đeo kiếng đen đang nhìn cậu với một cái nhíu mày,rõ ràng là đang rất khó chịu. Không biết phía sau cặp kính đen đó là một đôi mắt như thế nào? Giận dữ ư? Alan chỉ thấy như đang bị đe doạ tính mạng. “Người biết nhiều quá thường không có kết cục tốt.”

-Hồ sơ của trung tâm này không có gì đặc biệt thưa sếp. – Alan nuốt khan trong cổ họng. – Nơi đây chỉ có vài mẫu vật nghiên cứu khoa học bình thường thôi.

Alan với tay tắt cửa sổ trình duyệt mình đang xem. Sau đó lóng ngóng đứng dậy đi ra xa bàn làm việc. Nhìn thấy bộ dáng lóng ngóng và hoảng sợ của Alan, Andy cảm thấy xấu hổ vô cùng. Bất cứ người nào nhìn thấy những bí mật đó cũng bị doạ cho hoảng sợ hết.

-Vậy thôi, chúng ta đi kiểm tra khu vực khác. – Andy nhàn nhạt nói.

Gã đàn ông cao to mặc bộ quân trang, với áo giáp chống đạn và súng ống giắt đầy người. Anh ta không đặc biệt đô con mà dáng người rất chuẩn mực, như một nhân viên văn phòng chăm tập thể dục. Andy với cặp kính đen cực ngầu, tay lăm lăm súng và gương mặt góc cạnh, đã đủ làm một tên gầy nhom như Alan cảm thấy đe doạ. Rõ ràng đây mới là mẫu anh hùng kinh điển trong các games chiến đấu. Alan nhìn lại mình, bộ dáng như vầy thường bị các nhà sản xuất xếp vào loại nạn nhân, hay đóng vai bạn đồng hành thường được nhân vật chính cứu giúp. Cậu chắc chắn rằng loại như mình khó có khả năng sống sót, nếu đi lang thang một mình trong thành phố đầy rẫy zombie như thế này.

“Nhưng nếu đại tá không phải là một nhân vật chính, mà chỉ là tên phản diện có vẻ ngoài nguy hiểm?” Alan băn khoăn. Dạo này đang chuộng loại nhân vật có vẻ ngoài hơi yếu ớt một chút, những người bất đắc dĩ bị hoàn cảnh đẩy đưa phải trở thành người hùng. Không biết từ đâu, mà có một cỗ tự tin dâng tràn không lòng Alan.

“Mình là người nắm giữ những bí mật của một tập đoàn xấu xa, chống lại lũ zombie. Alan mới chính là người được chọn và là kẻ sống sót.”

Alan chầm chậm đi phía sau Andy. Càng nhìn vào hình dáng của kẻ đi phía trước, Alan càng nhìn thấy hắn giống Wesker. (Một nhân vật phản diện trong games Resident Evil)

Nguyên tắc số 1 khi chơi horror games: Luôn chắc chắn rằng trong súng có đạn. Alan kiểm tra khẩu súng của mình, lên đạn và mở chốt an toàn. Cậu đưa khẩu súng lên nhắm bắn về phía trước. Chỉ cần một cái siết tay nhẹ thì viên đạn sẽ bị đẩy ra khỏi nòng, với vận tốc 600m/s, viên đạn có thể dễ dàng xuyên qua mục tiêu với khoảng cách dưới 5m. Cây súng ngắn mà Alan cầm, tuy không có độ sát thương lớn, nhưng có khả năng bắn xuyên qua nhiều đối tượng.

“Mình đang nghĩ cái chó gì thế?”

Alan giật mình, dời tầm ngắm ra khỏi người Andy. Cậu hít thở gấp gáp và mệt mỏi như thể đã nhịn thở suốt từ nãy đến giờ. Căng thẳng liên tục đã khiến Alan sinh ra những ảo tưởng mất rồi. “Mệt mỏi quá, mình muốn nghĩ ngơi.” Chưa bao giờ trong đời Alan lại chịu những đả kích nặng nề như ngày hôm qua. Cậu nhớ lại lúc mình bị bọn thằn lằn xanh rượt đuổi bán sống bán chết trong hệ thống trung tâm, nhớ lại vẻ dũng mãnh của Andy khi bảo vệ đồng đội.

“Anh ta là người tốt.”

Sát ý phía sau lưng Andy đột nhiên vụt tắt. Anh cảm nhận được Alan đột nhiên có những phản ứng kỳ lạ, từ sau khi nhìn thấy hồ sơ trong phòng của giám đốc trung tâm Familia. “Là căm tức mình chăng?” Sao cũng được, miễn là sát ý đó đã tan mất rồi. Từ khi phản ứng mới hình thành, cho đến khi Alan lên đạn và ngắm sau lưng mình, Andy đều biết cả. Anh thật không biết phải xử lý Alan thế nào, nhưng anh tin chắc mình có thể né được và khống chế tay kỹ sư này. Kinh nghiệm và thực lực chiến đấu của hai bên quá chênh lệch với nhau. Hơn nữa Andy còn có nhiều chuyện cần phải giải quyết, anh không rảnh để bị thương thêm được nữa.

Trong buồng thang máy, cả hai người đều trầm mặc không nói. Họ có những suy nghĩ riêng và đều đang dè chừng đối phương. Thang máy êm ả lao vun vút xuống phần ngầm của trung tâm nghiên cứu ẩn. Phần nổi ở trên của trung tâm chỉ là một toà nhà hai mươi tầng của bệnh viện Hoàn Hảo, nhưng sơ đồ họ lấy được thì là cả một khu nghiên cứu lớn được xây bên dưới toà nhà này. Một cây cỏ dại nhưng có bộ rễ sâu và dài cắm xuống đất.

“Có vẻ như những tay thiết kế kiến trúc của Familia rất chuộng loại kết cấu tầng ngầm như thế này.”

An toàn, chắc chắn và bí mật giống như những nghiên cứu xấu xa mà bọn họ đã làm. Andy không muốn gọi thêm đồng đội trong tổ trinh sát. Có những bí mật xấu hổ, mà anh không muốn người ngoài biết. Andy muốn tự tay xoá sổ trung tâm này.

Vì lý do bảo mật, các trung tâm Familia luôn có thiết kế một hệ thống tự huỷ. Nếu có tai nạn không thể khống chế, bùm, tất cả đều bị xoá sạch. Nếu có những kẻ xấu muốn ăn cắp những công trình nguy hiểm, bùm, sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào bị lọt ra ngoài. Nếu có những nhà khoa học nổi loạn với các mẫu quái vật của mình, bùm, Andy sẽ dẹp hết những công trình đe doạ con người đó.

^_^

Không hổ danh là một trung tâm nghiên cứu bí mật, ở nơi này thậm chí các thiết bị liên lạc của chính lực lượng PROUD cũng không hoạt động. Andy nôn nóng nghe những tiếng rò rè sột soạt vang lên trên máy liên lạc.

-Không thể nào kịp thông báo cho Frank và Willi. Bọn họ chắc phải chúng ta ở khu vực phòng bệnh thôi. Nhưng sự việc gấp rút quá, không thể nào thông báo được!

Andy liếc nhìn Alan để giải thích. Mà chính bản thân anh cũng không muốn có thêm nhiều người bị dính vào vũng bùn dơ bẩn này. Bởi vì không thể tách Alan ra, nên Andy mới đành phải dẫn cậu chàng xuống tận khu cơ sở ngầm bí mật bên dưới.

Cửa thang máy mở ra, và một lần nữa hai người bọn họ lại bị choáng ngợp trước quy mô khổng lồ của khu vực. Ánh lên sắc sáng lạnh lùng của kim loại và thép, khu vực trông không khác nào một khoang tàu vũ trụ của một bộ phim khoa học viễn tưởng. Dãy màn hình treo trên hành lang lập loè chớp tắt vì khu vực bị mất tín hiệu. Dưới đất là tán loạn giấy tờ bị rơi vãi. Không phù hợp chút nào với vẻ sạch đẹp, ngăn nắp của khu vực văn phòng và sảnh của toà cao ốc bên trên.

“Nơi này giống như vừa bị một cơn bão quét qua vậy.” Andy cẩn thận nghiên cứu các dấu vết. “Không thể nào Familia lại để cho một trung tâm quan trọng của mình xảy ra tình trạng mất trật tự hỗn loạn như thế này được! Dường như mọi người đã vội vã trốn chạy khỏi nơi đây vậy.”

Tuy hệ thống cung cấp điện đã được khôi phục lại, nhưng đèn chiếu sáng tại các lối đi vẫn mờ mờ và chớp tắt thường xuyên. Có một vài nơi mạch điện bị chạm, tiếng xoẹt xoẹt đều đặn vang lên cùng với vài tia lửa điện chớp tắt. Alan có cảm giác mình hoàn toàn không nên đi xuống đây tý nào. Nhưng bởi vì cậu không dám tách rời xa Andy nên mới phải bất đắc dĩ đi theo. Nơi đây im ắng và nguy hiểm giống như một nơi bạn có thể chạm mặt trùm cuối vậy. Nhớ tới danh sách quái vật mà Familia đã tạo ra, Alan phải cố gắng lắm mới không quay đầu bỏ chạy.

“Bọn chúng chỉ là những thân thể cứng đờ, đang nằm trong những ống xilanh kiếng mà thôi.” Alan đang tự an ủi mình.


Theo những thông tin cậu cóp nhặt được thì tất cả lũ quái vật đều được nuôi nhốt khá kỹ càng rồi. Những người trong Familia chỉ có hơi phóng túng một chút trong tư tưởng, chứ không phải là bọn người điên không biết quý trọng mạng sống mình.

“Mình chỉ đi vào, khởi động chương trình tự huỷ, đi ra. Vậy là hết nhiệm vụ! Chưa từng có một quest nào mà lại đơn giản đến thế.” Alan gật gật đầu như tự đảm bảo chắc chắc với mình. “Tất cả đều được kiểm soát!”

Thế nhưng cậu lại quên mất, bọn họ hiện nay đang bị mắc kẹt vào một vụ khủng hoảng và chẳng có thứ gì đang kiểm soát được tình hình cả. Mọi người đều là những quân cờ đang bị đặt trong trò chơi của số phận.

^_^

Mr. Mystery đã thức dậy được mấy tiếng đồng hồ rồi. Nó đang cảm thấy cực kỳ đói bụng. Luôn luôn là cảm giác đói bụng này hành hạ nó không thôi. Mr.M rất ít khi được cho hoạt động, lần gần đây nhất nó được đánh thức cũng là sáu tháng trước rồi. Lần đó bởi vì các một cuộc thử nghiệm quan trọng nên Mr.M mới được mang ra biểu diễn. Không để các vị ‘cha mẹ’thất vọng, nó đã phá huỷ khu vực thử nghiệm tanh banh và giết chết hết tất cả các đồi thủ.

Được dán nhãn ‘nguy hiểm’ và ‘cực kỳ thận trọng’, Mr.M thường bị cô lập trong một xi lanh lớn chứa đầy chất lỏng,cùng với các dây nhợ để giúp nó trao đổi dưỡng chất bình thường. Nhiệt độ ngủ đông của Mr.M là 2o và nó cực kỳ mẫn cảm với bất kỳ sự thay đổi nhiệt độ nào. Khi nhiệt độ càng cao, nó càng nổi điên dữ dội.

Hai mươi tám giờ trước,điện cung cấp cho trung tâm đột ngột bị ngắt. Chẳng những vậy, lượng điện tích trữ cho các ‘phòng chứa’, qua hệ thống máy phát dự phòng còn bị hút ngược ra bên ngoài. Không đủ điện, hệ thống làm mát của Mr.M ngưng trệ, và hậu quả là Mr.M bị đánh thức.

Mr.M đói và nó chỉ có một bản năng duy nhất là đi tìm đồ ăn. Đồ ăn có đầy trong những căn phòng bên cạnh đó, đồ ăn nằm im lìm trong những ống xilanh giống nó. Nhưng Mr.M không hề bị lừa. Tiếng mạch máu chảy rần rần trong huyết quản bọn chúng thì làm sao có thể vượt qua được bộ cảm biến nó. Mr.M thọc tay vào chọc vỡ lớp kính Pexila rắn chắc thậm chí có thể ngăn được cả đạn Bazoka. Nó cắn mạnh vào thứ thức ăn có lớp vỏ cứng ngắt, hàm răng chắc khoẻ cùng với những chiếc rang nanh dài có thể dễ dàng xé toạc lớp vỏ bọc của đồ ăn. Bên trong là thứ thịt nhớp nháp có mùi vị đáng tởm. Nhưng nó lại quá đói!

Mr.Mlại đi qua căn phòng khác, hờ hững kéo theo bộ móng vuốt khổng lồ, làm lớp nền đá bị cày xới lên như một mảnh ruộng vỡ hoang. Có những tiếng máu chảy rần rần khiến nó kích thích. Lại là những thứ thức ăn khác, lần này rất tươi sống, đang nhảy loi choi dưới một hầm sâu. Khu chuồng nuôi nhốt bọn Thần Đồng có lớp điện từ phủ kín xung quanh. Mr.M nhảy xuống, hơi tê buốt vì luồng điệm châm chích vào lớp da của nó. Bọn đồ ăn nhe răng, đối đầu với Mr.M đầy cảnh giác. Sáu mạng Thần Đồng chỉ mới xoa dịu Mr.M đôi chút, nó vẫn còn đói.

Nó nhảy lên tường, cắm phập bộ vuốt dày vào lớp bêtông rắn chắc. Thân thể đen trùi trủi và thon dài giống như một con vượn cùng với bộ móng vuốt to quá khổ. Nó bám trên vách bêtông, hít hít mũi ngửi để tìm vị trí đồ ăn tiếp theo. Tiếng máu chảy rần rần trong cơ thể sinh vật sống chưa bao giờ đánh lừa được nó.Khu vực kế bên lại có đồ ăn. Nó bung móng vuốt ra, nhảy khỏi cái hố giam cao hơn mười mét của bọn Thần Đồng. Thân thể nó lại cháy lên khét lẹt khi vượt qua lưới chắn từ trường của hố giam. Điều đó chẳng có gì làm phiền nó cả, chỉ là một chút tê rần bên ngoài. Cơn đói của nó mới là quan trọng nhất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.