Hành Trình Bất Tử

Chương 18: Quyển 1 - Chương 17





HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh


Andy thở phào nhẹ nhõm khi kết thúc cuộc gọi với Jackson. Cuối cùng đã tìm được thông tin về hệ thống trung tâm rồi. Một giờ đêm, bọn họ nghỉ ngơi đã đủ. Andy ra lệnh cho toàn đội lên đường, quay về vị trí quảng trường. Trước đó họ đã lục xét toàn bộ khu vực này rồi, vậy mà cũng phát hiện ra bất cứ manh mối nào. Thì ra hệ thống lại được giấu bên dưới đó. May mắn gặp được Gilbert mới có được thông tin quý giá này.

“Đã lên tới chức tổng quản rồi ư?” Andy mỉm cười nhớ lại gương mặt của Gilbert cách đây hai mươi mấy năm. Cậu bé tóc nâu sáng, đôi mắt xanh sâu thăm thẳm, và cái vẻ nghiêm nghị vượt ngoài lứa tuổi của cậu ta. Lớn hơn Andy vài tuổi, Gilbert là một nhân tài được đưa vào chế độ quản gia tập sự ngay từ khi mới mười một. Mục đích của chế độ này không phải là chỉ đào tạo những quản gia thông thường mà là đào tạo những trụ cột cho đế chế Thành gia khổng lồ trong tương lai.

Thành Gia không chỉ đơn giản là một tập đoàn quốc tế hay một gia tộc lâu đời, Thành Gia là một tập hợp của sức mạnh và quyền lực. Với tầm ảnh hưởng của mình trên toàn cầu, Thành Gia đã trở thành một vị thần khống chế nhiều lĩnh vực trong xã hội. Chỉ cần có dã tâm, Thành gia có thể dễ dàng gây ra một cuộc chiến tranh quy mô lớn trên toàn thế giới. Quyền lực và trách nhiệm luôn song hành với nhau. Những người đứng đầu tập đoàn luôn phải đấu tranh giữa ranh giới quyền lực và trách nhiệm đó.

Vì vậy bất cứ người nào thân cận bên cạnh người họ Thành cũng phải là những kẻ trung thành đáng tin nhất. Liệu có khi nào một người lau dọn phòng sẽ trộm lấy mật mã mở ra kho lưu trữ vàng của quốc gia X, liệu một người đầu bếp có thể nấu một bữa tối có độc cho tất cả các vị nguyên thủ gia tham dự một buổi tiệc của nhà họ Thành. Một người thư ký có khi nào sẽ giả danh cấp trên đưa ra những thông tin sai lệch huỷ hoại thị trường tài chính thế giới. Một người lái xe có thể âm mưu ám sát ông chủ mình... Quá nhiều nguy cơ nếu những người thân cận với Thành Gia không trung thành. Vì vậy những người này tốt nhất là được quản lý bởi quản gia có trách nhiệm, đáng tin cậy đã được đào tạo từ nhỏ như Gilbert.

‘Cẩn tắc vô ưu’

^_^

Đội trinh sát số một đang đứng giữa vòng xoay của một giao lộ mười làn xe. Nếu là bình thường chắc nơi này phải tấp nập người và phương tiện qua lại. Đây chính là quảng trường Không Gian nổi tiếng bậc nhất Việt Quốc vì mật độ giao thông dày đặc của nó.

-Chắc chắn không ai dại gì tiếp cận vòng xoay này... – Frank nhận xét. - ... nếu không sẽ được tặng một vé xuống cõi âm ngay!

Nơi đây là giao lộ của sáu con đường toả đi các hướng. Chỉ trong khu vực nhỏ này thôi mà có tới bốn địa điểm tham quan nổi tiếng khi ghé thăm thành phố Mái Ấm. Toà nhà Tele, nơi có treo màn hình ngoài trời lớn nhất thế giới. Trung tâm thương mại Lighting, kinh đô thời trang của tất cả các nhà tạo mẫu. Công viên Babylon, nơi thật sự được thiết kế như một khu vườn treo trong truyền thuyết. Bãi đậu xe ngầm một trăm tầng, chưa bao giờ đầy kể cả khi toàn bộ xe của thành phố đều được mang đến đây.

Ngoài ra còn có một thứ không thể không đứng từ xa chụp hình, đồng hồ Thiên Niên Kỷ đặt giữa vòng xoay.

Alan và Ben chui tọt ngay vào tháp đồng hồ cùng với mớ máy móc thiết bị của họ. Không biết họ đã làm gì, nhưng sau một hồi loay hoay họ đã mở được cánh cửa đi vào trung tâm đặt hệ thống điều khiển chính. Toàn bộ tháp đồng hồ và mặt đường xung quanh giao lộ trượt ngang ra. Để lộ bên dưới một tầng hầm rộng mấy chục ngàn mét vuông chất đầy các hệ thống máy tính. Những bậc thang trồi ra, dẫn lối cho bọn họ đi xuống trung tâm bí mật.

Nơi đây giống như một vương quốc cổ tích của các kỹ sư tin học điên cuồng nhất. Những bộ máy vi xử lý với kích thước khổng lồ có thể tính toán ra những phép tính vượt ngoài vũ trụ. Hàng tấn thiết bị và dây nhợ bò loằng ngoằng khắp nơi. Hệ thống màn hình, đèn tín hiệu nhấp nháy làm việc. Chỉ số năng lượng tiêu thụ chạy nhanh đến chóng mặt.

-Nơi đây chắc tiêu tốn hàng đống điện năng!


Max tóc đỏ nhận ra thì ra có thứ còn nóng hơn cả mình. Nơi đây toả nhiệt kinh khủng. Mặc dù hệ thống làm mát đang đều đặn phun ra nitơ lỏng làm lạnh nhưng cũng không ăn nhằm gì.

-Hệ thống này đang làm việc. Hẳn đó là một phép tính kinh khủng lắm. Vì vậy nó ngắt hết toàn bộ các chức năng khác và cô lập thành phố. – Alan nhăn mặt nhận xét.
-Nó đang hút hết lượng điện của toàn bộ thành phố. – Ben đưa ra kết luận.
-Hèn gì hiện nay chỉ có các hệ thống còn tích điện là làm việc. Báo hại chúng ta không mượn được chiếc xe nào mà phải lội bộ khắp nơi. – Frank than vãn.
-Alan, cậu kiểm tra xem hệ thống đang làm việc gì. Nếu cần thiết thì ngăn nó lại. Chúng ta cần khôi phục kênh thông tin liên lạc.

Andy vừa nói là Alan bắt tay vào làm việc ngay. Còn Ben thì kiểm tra hệ thống điện và máy làm lạnh cho khu vực này. Nếu không nhanh tay lên thì trung tâm này sẽ nóng đến mức nổ tung mất. Frank và Max đi kiểm tra xung quanh xem có gì đáng ngờ không.

Andy kiểm tra màn hình các máy quay giám sát trong toàn thành phố. Mỗi màn hình chỉ chớp lên hai giây, muốn kiểm tra hết mấy trăm ngàn camera trong thời gian ngắn thì coi bộ phải có một thần kinh thép cùng với một đôi mắt siêu phàm như đầu đọc điện tử thì mới có thể chịu nổi. Màn hình chia thành mấy chục ô nhỏ thi nhau chớp tắt, truyền tải hết tất cả các ngóc ngách trong thành phố này. Willi đứng kế bên ghi nhận lại các vị trí mà Andy đánh dấu.

-Trời ơi, hệ thống này đang tấn công mạng điều hành của tập đoàn trên quy mô toàn cầu. Các hệ thống của những thành phố khác đang chống trả. Chúng ta đang có một cuộc chiến khốc liệt trên mạng máy tính. – Alan sợ hãi la lên, phát hiện này chẳng khác nào phát hiện người sao hoả đang đánh nhau với người sao kim trên bầu trời trái đất.
-Tại sao nó lại làm vậy? Tắt ngay nó đi được không?

Andy cũng hiểu được tầm quan trọng của cuộc tấn công này. Mạng nội bộ của Thành Gia tuy là một mạng độc lập nhưng phạm vi phủ kín khắp thế giới, liên kết với các trung tâm điện hạt nhân, các khu công nghiệp vũ khí của tập đoàn. Ngoài ra còn có hàng trăm phòng thí nghiệm sinh hoá chứa các mẫu bệnh phẩm nguy hiểm. Trường học, bệnh viện, hệ thống ngân hàng, ngành hàng không... Tất cả một khi bị tấn công sẽ làm cho con số thương vong lên đến hàng trămtriệu người. Trước giờ tập đoàn luôn tự hào mình có một hệ thống mạng điều hành riêng rẻ không thể bị tấn công từ bên ngoài. Nhưng còn lần này thì sao, cuộc tấn công xảy ra từ bên trong, và tại chính cơ quan đầu não của toàn bộ hệ thống.

Alan bắt đầu gõ lệnh lập trình như điên. Nhìn cậu ta giống như một nghệ sĩ dương cầm đang say mê với vũ điệu cuồng nhiệt của Ketebel.Hệ thống quạt tản nhiệt rồ lên, hoạt động vì mức nhiệt lượng do khối máy tính gây ra. Hệ thống trung tâm đang chống trả lại sự tấn công của Alan. Cuối cùng nó dịu lại, các hoạt động của hệ thống bị chậm lại hoặc vô hiệu hoá.

Quan sát trên màn hình, Andy thấy hệ thống điện của các khu vực đã được phục hồi. Thành phố Mái Ấm trở về với vẻ tươi sáng hào nhoáng của nó.

-Có một đoạn mã độc bị nhiễm vào hệ thống! – Alan thông báo khi quá trình khôi phục của hệ thống bắt đầu. – Đã có thể kết nối liên lạc ra bên ngoài.
-Cậu thông báo với đội PROUD tình hình cụ thể của bên trong này đi. Hạ hệ thống ngăn chặn tín hiệu liên lạc xuống, nhưng khoan hãy mở các cửa thông ra ngoài. Chúng ta phải đảm bảo đã chuẩn bị đầy đủ mới có thể xông vào đây. Tôi không muốn có bất cứ người lây nhiễm nào bị thoát ra. – Andy mệt mỏi ra lệnh. Anh vừa tìm được hai mươi bảy vị trí có người còn sống đang mắc kẹt.
-Vâng thưa đại tá. – Alan gật đầu nhận lệnh.

Trong khi Andy đang đọc tên các vị trí đánh dấu cho Willi ghi lại, thì bên ngoài có tiếng súng vang lên inh ỏi.

“Ngoài đó chỉ có Frank và Max đang đi tuần, không lẽ bọn họ đã đụng độ thứ gì rồi chăng?”

Như để trả lời thắc mắc cho Andy, Frank và Max hớt hơ hớt hải chạy về.

-Có chuyện gì vậy mấy cậu nhóc? – Ben cộc cằn hỏi.
-Bọn chúng ... – Frank thở không ra hơi và Max thì chỉ tay vòng vòng xung quanh.

Xung quanh miệng lộ thiên của tầng hầm, hàng trăm cái đầu bò sát ló ra.Những con thằn lằn khổng lồ da xanh mặc quần áo người, có con còn đeo mắt kiếng và đội nón.

-Chúng có vẻ khá văn minh! – Willi lắp bắp nói.

Một con thằn lằn chìa cái lưỡi chẽ của mình ra liếm liếm vào không khí. Sau đó nó há hàm răng lỉa chỉa và nhọn hoắc ra nói.

-Thịt ... thịt ...
-Ôi, có lẽ không được văn minh cho lắm. – Willi càng lúc càng kinh hoảng hơn.

Tiếng lên đạn đồng loạt vang lên, cùng lúc đó bọn bò sát bắt đầu leo xuống hố.

^_^

Bọn họ vừa bỏ chạy vừa bắn trả khắp tứ phía. Đằng trước là Frank và Willi mở đường, bên trái có Max, bên phải có Ben bắn yểm trợ. Alan chạy ở giữa đội hình, lóng ngóng cầm một khẩu súng ngắn nhưng chưa bắn được phát nào. Andy chạy cuối cùng hạ gục bất cứ con bò sát rồng nào dám bám theo.

Họ chạy lòng vòng quanh đống máy móc, nơi đây trở thành một đống hỗn độn, lộn xộn vô cùng. Chẳng khác nào một mê cung thu nhỏ mà cả đám bị kẹt trong đó cùng lũ quái vật. Những con thằn lằn số lượng nhiều vô kể, có thể trèo leo tuỳ ý trên tường. Vì vậy chúng không chỉ tấn công phía trước hay phía sau, mà đôi khi còn nhảy xổ xuống từ đống máy cao nghều.

Lũ bò sát rồng có lớp vảy màu xanh cực kỳ kiên cố. Đạn thông thường có thể làm chúng đau mà thối lui chứ không có con nào bị thương được. Súng ống của PROUD chỉ để dành cho sinh vật trái đất chứ không phải là những sinh vật huyền bí có khả năng phép thuật này.

-Bắn vào mắt, hoặc vào họng của chúng. – Andy nhắc nhở.

Chỉ có đạn từ khẩu Rosemary mới có thể bắn xuyên được lớp vảy màu xanh. Nhưng bọn thằn lằn không hề biết sợ hãi, thấy đồng bọn bị tiêu diệt, chúng càng điên tiết đuổi theo. Trong đội hình trinh sát, chỉ có Max và Willi là những tay bắn chuẩn nhất. Willi chuyên nhắm vào mắt bởi khả năng ngắm chính xác của mình, còn Max chuyên nhắm vào họng những con ngoác mồm ra đớp bậy bởi khả năng bắn nhanh của anh.

Tiếng đạn vang lên liên tục như tiếng pháo nổ trong đêm giao thừa. Xác đạn và xác chết của những con quái vật tạo thành một dấu vết rõ mồn một trên đường rút chạy của họ. Bàn tay họ run rẩy thay băng đạn, không phải vì sợ mà vì quá mỏi do súng giật liên tục. Mồ hôi tuôn ra như mưa, tim đập thình thịch như trống trận. Chưa có ai trong số họ (ngoại trừ Andy) lâm vào một cuộc chiến căng thẳng cực độ như thế này. Bắn giết hay là bị cắn chết. Họ không có thời gian nhiều để suy nghĩ hay tính toán.

Kẻ thù là những con quái vật, ngoác miệng ra chỉ có “Thịt ... thịt...”. Ở đây không có tồn tại bất cứ phạm trù đạo đức nào, chỉ có một lý lẽ duy nhất, đó là ‘sinh tồn’.

Tiếng kêu của Ben thất thanh vang lên. Anh ta bị một con thằn lằn xông thẳng vào ngoạm lấy cánh tay. Máu tuôn ra xối xả khi con quái thú lúc lắc mạnh, làm vết thương tét ra rộng hơn. Alan là người đứng gần đó nhất. Cậu chàng liền dí khẩu súng ngắn vào sát mắt con vật rồi bóp cò. Tiếng nhoen nhoét của máu văng ra tung toé khắp mặt Alan. Con quái vật quằn quại rồi ngã vật ra cứng đơ.

Frank quay lại, lay lay tỉnh người đồng đội bị thương, thế nhưng cơn đau đã đánh bại con người sắt thép này. Ben đã mất hết ý thức và chìm vào hôn mê. Alan giúp Frank vác Ben lên vai. Frank vừa cõng người đồng đội vừa vẫn có thể bắn súng bằng một tay. Alan lắp vào chỗ trống trong vị trí của Ben. Lớp máu nóng bị văng lên mặt dừơng như đã đánh thức một thứ bản năng gì đó trong người kỹ sư gầy nhom này.

“Giết hay bị giết?” Thật quá dễ dàng để lựa chọn.

-Rút về phía tháp đồng hồ. Ở chỗ cao hơn chúng ta sẽ dễ dàng phòng ngự. – Andy ra lệnh.

Chỉ có bản thân anh mới có thể sáng suốt nhận định tình huống trong lúc này. Những người đồng đội của anh đang bị mờ mắt bởi nỗi kinh hoàng đe doạ tính mạng. Họ đang bắn điên cuồng trong sợ hãi.

“Điều này không tốt chút nào!”

Đây là đội trinh sát và họ không được trang bị đủ đạn dược để chiến đấu như đội HUNTERS. Cả nhóm sẽ hết đạn trước khi rút lui được. Và không ai trong số họ được trang bị kỹ năng chiến đấu cận chiến với quái vật cả.

Andy tiến nhanh hơn để xốc lại tốc độ chạy trốn. Max dẫn đầu, đang say sưa hạ gục bất cứ con quái vật nào đến gần, mà quên mất phải tiến lên rút chạy.

-Max, nhanh lên. Chạy tới chiếm khúc cua đó đi.

Andy vừa phải chiến đấu với bọn thằn lằn truy đuổi phía sau, vừa phải để ý tình hình phía trước. Thần kinh anh căng thẳng vì bị phân tâm giữa hai nhiệm vụ trong đội hình. Xem ra trong nhóm này, chỉ còn Frank là bình tĩnh nhất. Anh vác Ben trên vai, cẩn trọng chỉ bắn những con quái vật nào đến quá gần và cản lối rút lui của bọn họ.

Một tiếng cạch khô khốc vang lên chẳng khác nào hồi chuông báo tử cho Max. Anh bóp cò súng và chỉ có tiếng kêu trống rỗng đáp lại,băng đạn cuối cùng trên người Max đã dùng hết. Con quái vật ngoác to mồm, không có gì cản nổi lao vào người anh. Chàng trai tóc đỏ sử dụng cây súng trường như một cây gậy sắt để vung lên chống trả.

Thế nhưng sức mạnh của bộ hàm to lỉa chỉa răng có vẻ thắng thế. Max bị đè nằm xuống sàn. Một bàn chân (hay bàn tay)đầy vuốt nhọn bấu lên ngực anh. Bị sức mạnh mấy trăm kýđè nặng trên phổi, những ngụm không khí cuối cùng bị ép tuôn khỏi người Max. Anh gần như bị ngạt thở cấp kỳ. Hai tay anh vẫn nắm chặt lấy cây súng đang chèn giữa quai hàm con quái vật. Có thể Max không bị cắn chết, nhưng anh đang bị đè chết.

Frank quay qua giúp Max. Thế nhưng Ben nằm vắt vẻo trên vai anh chàng mập lại là một trở ngại đáng kể. Con quái vật vùng vẫy với Max đang bị đè bên dưới chẳng nào một miếng giẻ rách. Frank không thể nào bắn vì có thể lạc đạn vào người đồng đội mình. Anh loay hoay nhấc con quái khỏi người Max. Vì một chút ngắc ngứ đó khiến đội hình bị phá vỡ. Thêm hai con thằn lằn xanh lại nhào tới chỗ dồn cục của ba người.

Andy lạnh lùng bắn hai phát liền. Mấy con quái vật đang phóng người giữa lưng chừng không bị lực của đầu đạn đẩy dội ngược về sau. Chúng quằn quại trên mặt đất với hai hốc mắt vỡ nát. Andy lao lên, không ngần ngại bắn vào mắt con quái vật đang giẫy giụa trên người Max. Con vật bị hất văng ra và Andy nhanh chóng xốc anh chàng tóc đỏ lúc bấy giờ đã mềm nhũn kéo đi.

Frank há họng, ngơ ngát nhìn hành động quyết đoán chuẩn xác của vị đại tá trẻ măng này. Nhiệm vụ lần này của Frank chính là đi theo làm cận vệ bảo vệ đại tá. Thế nhưng bây giờ anh cảm thấy mình đang cần phải cầu xin sự bảo vệ của người chiến binh này.

Kỹ thuật bắn súng tuyệt vời, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Một cái đầu lạnh và một bàn tay nóng. Andy dẫn đầu đội hình đi xuyên qua bầy quái vật. Đưa những con người hoảng sợ, hoang mang, bị thương thê thảm thoát khỏi sự truy đuổi của hàng trăm con thằn lằn khổng lồ thèm ăn thịt.


Bọn họ chạy thẳng vào tháp đồng hồ. Sau khi người cuối cùng là Willi chạy qua khỏi cửa, Andy đóng sầm cánh cửa bằng thép lại. Tiếng nện ầm ầm của mấy con quái vật chạy quá đà lao đầu vào cửa vang lên. Alan hoảng sợ lùi xa cánh cửa đã bị tông đến móp méo.

Frank thở hỗn hển, còn Willi thì nhìn Andy với một đôi mắt ngưỡng mộ, hoặc có thể nói chính xác hơn là sùng bái. Khả năng vừa chạy vừa ngắm bắn nhanh, chính xác vào con mắt ti hí của lũ quái vật thật sự làm Willi tự thẹn không bằng. Đại tá thật sự là một tay súng xuất sắc nhất trong số những quân nhân.

-Alan, khởi động cơ quan đóng tầng hầm lại đi. Nhốt được bao nhiêu con quái vật trong đó thì nhốt. Khi lực lượng chủ lực đến thì chúng ta sẽ xử lý chúng sau.

Andy nói trong hơi thở đứt quãng. Cuộc rượt đuổi làm vết gãy bên sườn phải của anh nhói đau từng hồi. Thời gian vẫn chưa đủ 24 tiếng, vì vậy vết xương gãy đó vẫn còn hành hạ anh. Andy cũng chỉ có thể bắn chính xác bằng tay trái, tay phải của anh chỉ nội lực súng giật cũng đã run rẩy hết cả rồi. Anh đã quá tin tưởng vào cơ thể của mình. Cuộc rượt đuổi làm Andy nhìn ra thói tự tin ngạo mạn của anh đã làm hỏng tất cả.

Quá nóng vội hành động mà không kịp suy tính cho kỹ càng. Quá thiếu cân nhắc khi cho ba người nhóm Totem quay trở lại. Quá không cẩn thận khi đồng ý cho một nhóm thiếu kỹ năng chiến đấu đi vào vùng nguy hiểm. Nhiều năm làm việc với HUNTERS đã khiến Andy quá ngạo mạn đến thế sao? Ngạo mạn đến nỗi có thể cho rằng nhóm nào do mình lãnh đạo cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ trong vòng hai mươi bốn tiếng đã có năm người anh coi là đồng đội bị giết hại.

Andy nhìn Ben bê bết máu được Frank đặt nằm im lìm dưới nền nhà. Max tái mét ho khù khụ từng cơn, trước ngực là một vạt đỏ vì bị con quái vật kia cào bấu. Cậu nhỏ Alan đang run rẩy bên chiếc máy tính. Frank béo mập luôn làm trò nay cũng mặt mày bí xị. Trong mắt Willi chỉ có một mảng kinh hoàng.

-Alan, lúc nãy gởi thông tin đi hết chưa? – Andy trầm giọng hỏi. Anh muốn tỏ ra bình thản nhất, sự lo sợ là một căn bệnh rất dễ lây lan.
-Thưa đại tá, thông tin đã gửi đi hết rồi, nhưng vẫn chưa kịp đặt lệnh mở cửa cho đội bên ngoài tiến vào. Toàn bộ hệ thống bên trong đã làm việc lại, chúng ta có thể tuỳ ý điều khiển từ chiếc máy tính cá nhân này. – Alan mỉm cười chỉ vào chiếc máy tính xách tay của cậu ta. Nói về công việc chuyên môn khiến cậu trẻ này bình tĩnh hơn nhiều.
-Tình trạng của Ben thế nào? – Andy ngoái đầu qua hỏi Frank. Anh ta là người đang băng bó vết thương cho Ben.
-Vết thương khá nặng, mất máu. Chúng ta cần đến bệnh viện, anh ta cần được truyền máu khẩn cấp. – Frank nói.
-Còn cậu, Max?
-Tức ngực, khó thở. Hơi có vị máu mặn trong miệng. Có thể đi được, nhưng tôi nghĩ lúc này hai tay không còn chút sức.

Andy mỉm cười.

-Vậy thì chúng ta cần phải đến trung tâm y tế nào gần nhất để kiểm tra cho cậu thôi. Lúc nãy trong lúc kiểm tra, tôi thấy vẫn còn có mấy người sống trốn ở đó. Hy vọng tìm được mấy nàng y tá xinh đẹp.

Câu bông đùa vu vơ làm cả bọn bật cười. Đùa vui một chút cho đỡ căng thẳng thì tốt hơn là giữ vẻ bi quan mà hành động.

Frank lại xốc Ben trên một vai, tay bên kia lăm lăm sẵn khẩu súng. Willi phụ đỡ Max đứng dậy, anh ta còn có thể nhúc nhích nhưng thật sự đã yếu lắm rồi. Alan dọn dẹp mọi thứ vào balô sau đó lên đạn cho khẩu súng ngắn của mình.

Andy đứng ngay cửa.

-Các bạn, đã sẵn sàng hết chưa?

Mọi người kiên quyết gật đầu lần cuối. Và Andy mở bật cánh cửa sắt, dẫn đầu mọi người lao ra ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.