Hạnh Phúc Bất Ngờ (Suddenly You)

Chương 1:




Luân Đôn
Tháng 11, năm 1836
“Mẫu người ưa thích của cô là gì, cô Briars? Cô thích đàn ông tóc sáng hay sẫm màu? Chiều cao trung bình hay cao? Người Anh hay là người ngoại quốc?” Bà chủ nhà chứa thực tế đến đáng kinh ngạc, y như là họ đang bàn luận với nhau về đĩa thức ăn được phục vụ trong một bữa ăn khuya chứ không phải là về việc thuê một người đàn ông dành cho một buổi tối.
Những câu hỏi liên tiếp khiến Amanda e ngại. Cô có cảm giác như mặt mình đỏ bừng lên cho đến khi hai bên má đau nhói, và cô tự hỏi liệu một người đàn ông sẽ cảm thấy như thế không khi lần đầu tiên bước chân vào nhà chứa. May thay, nhà thổ này thật kín đáo và có đồ đạc trang nhã hơn nhiều so với những gì cô đã tưởng tượng. Không có bức tranh gây sốc hay những bức tượng chạm khắc thô bỉ, và cũng chẳng có một bóng khách hay những cô gái điếm ve vãn bất kỳ chỗ nào trong tầm mắt. Sự bày trí trong văn phòng của bà Bradshaw khá cuốn hút, những bức tường được che phủ bằng vải lụa Đa-mát xanh rêu, phòng riêng tiếp khách được trang hoàng bằng những đồ gỗ Hepplewhite tiện nghi. Một cái bàn phủ cẩm thạch nhỏ đặt ngăn nắp bên cạnh ghế sô pha kiểu Hoàng đế được trang trí thêm với những vảy cá heo mạ và>
Với lấy cây bút chì vẽ màu vàng và một cuốn sổ nhỏ đang nằm trên mép bàn, Gemma Bradshaw nhìn cô chằm chằm đầy mong đợi.
“Tôi không có mẫu người ưa thích nào hết,” Amanda đáp trả một cách ngượng ngùng nhưng dứt khoát. “Tôi tin vào sự đánh giá của bà. Chỉ cần cử một người nào đó đến vào buổi tối sinh nhật của tôi, một tuần nữa kể từ ngày hôm nay.”
Vì lý do nào đó, câu nói ấy đã làm bà Bradshaw rất hài lòng “Như là một món quà cho chính bản thân cô ư? ... Một ý kiến thú vị làm sao.” Bà nhìn chằm chặp vào Amanda với một nụ cười nhẹ làm khuôn mặt xương xương của bà trông rạng rỡ hẳn ra. Bà chủ nhà chứa không được đẹp, hay thậm chí là ưa nhìn, nhưng bà lại sở hữu một làn da mịn màng với mái tóc đỏ dày, và thân hình cao khiêu gợi. “Cô Briars, cho tôi được hỏi cô còn trinh không?”
“Sao bà lại muốn biết chứ?” Amanda cảnh giác hỏi lại.
Một bên chân mày hoe đỏ được tỉa gọn hoàn hảo nhướng lên trong niềm thích thú. “Nếu cô quả thực sẵn sàng tin vào sự đánh giá của tôi, cô Briars, thì tôi phải biết được tường tận tình cảnh của cô. Một người phụ nữ như cô thì thường không đến nơi làm ăn của tôi.”
“Tốt lắm.” Amanda hít một hơi thật sâu và nói nhanh, bị thúc đẩy bởi một cảm xúc nào đó gần giống như tuyệt vọng hơn là sự tự chủ mà cô luôn tự hào về bản thân mình. “Tôi một bà cô chưa chồng, bà Bradshaw. Chỉ một tuần nữa là tôi sẽ ba mươi tuổi. Và phải, tôi vẫn còn t-trinh—” Cô nói vấp từ ấy và kiên quyết tiếp tục. “Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải duy trì tình trạng này mãi. Tôi đến gặp bà bởi vì được biết sơ qua là bà có khả năng đáp ứng bất cứ thứ gì mà khách hàng yêu cầu. Tôi biết bà chắc ngạc nhiên lắm, vì phụ nữ như tôi đến đây—”
“Cô em thân mến của tôi ơi,” bà chủ nhà chứa cắt ngang với tiếng cười êm ái, “cái thời khiến tôi ngạc nhiên về bất cứ thứ gì đã qua lâu lắm rồi. Giờ đây, tôi tin mình đã hiểu tình trạng khó xử của em khá rõ, và tôi thực sự sẽ lo liệu cho em thật ổn thỏa. Vậy hãy nói tôi biết cái này … em có bất kỳ sở thích nào như là về tuổi tác và ngoại hình hay không? Những cái thích hay không thích, môt cách cụ thể ấy?”
“Tôi thích người đàn ông trẻ, nhưng không được trẻ hơn tôi. Và cũng không quá già. Anh ta không cần phải đẹp trai, mặc dù tôi cũng không muốn anh ta trông khó coi. Và sạch sẽ nữa,” Amanda thêm vào khi chợt nảy ra ý nghĩ ấy. “Nhất định phải sạch sẽ.”
Cây bút chì viết liếng thoắng sột soạt trên cuốn sổ. “Tôi đoán trước việc đó không có vấn đề gì,” bà Bradshaw trả lời, với chút ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt đen tuyệt đẹp đầy vẻ bỡn cợt nghi ngờ của bà.
“Tôi đặc biệt yêu cầu phải kín đáo nữa,”Amanda quả quyết nói. “Nếu lỡ bất kỳ ai phát hiện ra được chuyện tôi đã làm—”
“Này cô em thân mến,” bà Bradshaw nói, chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái hơn trên ghế sô pha, “cô suy nghĩ về chuyện gì sẽ xảy đến cho công việc của tôi khi tôi cho phép thông tin bí mật của khách hàng tôi bị xâm phạm. Để tôi nói cô biết nhé, những nhân viên của tôi còn phục vụ cho một trong số những nghị sĩ cao cấp nhất của Thượng Nghị Viện, đấy là còn chưa nói đến những Quý Ngài giàu có nhất—và những Quý bà—của xã hội thượng lưu. Bí mật của cô sẽ được an toàn, cô Briars.”
“Cám ơn bà,” Amanda đáp lại, trong lòng tràn đầy những xúc cảm nhẹ nhõm pha lẫn sợ hãi, và sự ngờ vực khủng khiếp là cô đang phạm phải một sai lầm lớn nhất trong đời mình.
Amanda biết chính xác vì sao người đàn ông ngay bậc thềm nhà cô lại là một gã trai bao. Ngay từ giây phút cô dẫn anh vào bên trong bằng thái độ của một người chứa chấp kẻ phạm tội đào tẩu, thì anh đã đứng chết trân nhìn cô chằm chằm trong im lặng. Rõ ràng anh ta thiếu đầu óc nhạy bén cần thiết để theo đuổi một công việc thử thách đòi hỏi vận dụng trí thông minh hơn nữa. Nhưng, tất nhiên, một người đàn ông thì không cần phải có đầu óc để thực hiện việc mà anh ta đang được thuê.
“Vào nhanh lên,” cô thì thầm, lo lắng kéo mạnh cánh tay cơ bắp của anh ta. Cô đóng sầm cửa lại phía sau anh. “Anh nghĩ có ai đó nhìn thấy anh không? Tôi đã không nghĩ anh sẽ đơn giản xuất hiện lù lù ngay trước cửa. Bộ người có nghề nghiệp như anh mà không được huấn luyện để tỏ ra một chút cẩn tray sao?”
“Nghề nghiệp … của tôi,” anh ta lặp lại với thái độ kinh ngạc.
Giờ thì anh đã được che khuất khỏi tầm mắt đám đông, Amanda cho phép bản thân mình ngắm nhìn kỹ càng anh ta từ đầu đến chân. Không kể đến vẻ bề ngoài rõ ràng chậm tiêu của anh, thì anh đặc biệt đẹp trai. Tuyệt đẹp, đúng là một từ quá thích hợp để miêu tả anh chàng đầy nam tính này. Anh có thân hình cao lớn và săn chắc, với đôi vai lớn dường như gần bằng chiều rộng của khung cửa chính. Những lớp tóc màu đen bóng mượt thật dày và được cắt gọn gàng, với gương mặt rám nắng nổi bật hẳn nhờ việc cạo râu tỉ mỉ. Anh ta có chiếc mũi cao thẳng cùng với cái miệng thật gợi tình.
Và anh có đôi mắt xanh thật đặc biệt, không hề giống những màu mắt mà cô đã từng thấy qua. Ngoại trừ, có thể, ở cửa hàng nơi các nhà hóa học địa phương tạo ra những lô màu bằng việc đun sôi cây Chàm Indigofera và sunfat đồng trong nhiều ngày cho đến khi chúng hình thành một màu xanh sẫm ngả sang màu tím. Nhưng ánh mắt anh không có cái nhìn thoát tục thường có của màu sắc ấy, chúng gai góc, từng trải, y như là anh đã chứng kiến quá thường xuyên những cảnh tượng xấu xa trong cuộc sống mà có lẽ cô cũng chưa thấy bao giờ.
(Indigofera, một loài cây do người Ai Cập, Hy Lạp và La Mã sử dụng. Về sau nó được đưa qua Đại Tây Dương và người tạo nên chất nhuộm thành công đầu tiên là Eliza Lucas ở South Carolina vào năm 1742. Chất nhuộm mà họ tạo ra có chất lượng vô song vào lúc ấy.)
Amanda có thể dễ dàng hiểu tại sao đàn bà lại trả tiền để được ở cùng anh ta. Ý nghĩ về chuyện mướn gã đàn ông có đôi mắt sâu sắc rất đàn ông này chỉ để vâng lời một người nào đó thì thật khác thường. Và cám dỗ. Amanda thấy xấu hổ bởi sự hưởng ứng thầm kín với anh ta, những cảm xúc nóng bỏng pha lẫn lạnh lùng đang thi nhau chạy dọc xuyên suốt cơ thể cô, màu đỏ lựng lan trên hai gò má. Cô đã cam chịu bị coi là một bà cô già đứng đắn…cô đã từng thuyết phục bản thân mình là sẽ có nhiều tự do hơn nếu không kết hôn. Tuy nhiên, cái cơ thể phiền toái của cô dường như không hiểu rằng một người phụ nữ ở độ tuổi của cô không nên bị quấy rối bởi ham muốn. Một khi tuổi hai mươi mốt được coi là già, thì ba mươi là tuyệt đối coi như là ở giá. Cô đã qua đi cái thời xuân sắc của mình, không còn đáng được khao khát nữa. Cái chữ “gái-già”(Ape-leader) là tên mà người ta gọi những người phụ nữ như thế. Giá mà cô có thể chấp nhận được số phận đã an bài của mình.( ape leader = An old maid; “từ này cùng để chỉ những người phụ nữ tồi tệ bị trừng phạt, sau khi chết họ sẽ phải dẫn những con khỉ xuống địa ngục” )
Amanda buộc mình phải nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đến kỳ lạ của anh ta. “Tôi muốn được nói thẳng, anh … thôi, đừng bận tâm, đừng nói tôi biết tên anh, chúng ta sẽ không ở gần đủ lâu để khiến tôi cần biết. Anh thấy đấy, tôi có cơ hội suy nghĩ lại cái quyết định vội vàng đó và thật ra … à, tôi đã thay đổi ý kiến của mình. Xin anh đừng coi việc này như là sự sỉ nhục cá nhân. Chả có gì liên quan đến anh hay ngoại hình của anh cả, và tôi nhất định sẽ nói rõ sự việc với chủ của anh, bà Bradshaw. Thực ra anh là một người đẹp trai, và rất đúng giờ, và tôi hoàn toàn tin rằng anh rất giỏi về … ừm, về việc anh làm. Sự thật đơn giản là, tôi đã phạm sai lầm. Chúng ta đều phạm sai lầm, và tôi chắc chắn không ngoại lệ. Cứ thỉnh thoảng, thì tôi hay mắc lỗi một chút trong việc đánh giá—”
“Khoan đã.” Anh ta giơ bàn tay to lớn của mình lên trong cử chỉ tự vệ, tia nhìn đăm đăm của anh dán chặt vào gương mặt đỏ bừng của cô. “Cô ngừng nói đi.”
Từ khi trưởng thành tới giờ, không một ai từng dám bảo cô ngừng nói. Quá bất ngờ làm cô im bặt, Amanda cố gắng ngăn một tràng lời nói cứ đe dọa tuôn ra như thác từ cửa miệng. Kẻ xa lạ đang khoanh tay quanh bộ ngực vạm vỡ của mình và tựa lưng vào cửa nhìn cô chằm chằm. Ánh đèn ở lối đi hẹp dẫn vào căn nhà Luân Đôn tiện nghi của cô hắt bóng hàng mi dài phủ rợp của anh lên gò má trần tao nhã ấy.
Amanda không thể nào thôi nghĩ rằng bà Bradshaw đúng là có khiếu thẩm mỹ thật xuất sắc. Người đàn ông mà bà đã gởi đến ăn mặc chỉnh tề đến kinh ngạc và trông bề ngoài rất thành đạt, ăn diện rất đúng mốt nhưng quần áo lại theo kiểu truyền thống hoàn toàn, áo khoác màu đen và quần màu xám chì, đi kèm với đôi giày đen được đánh bóng đến mức không có một tý tì vết nào,chiếc áo sơ mi màu trắng như tuyết tương phản với màu da ngăm đen, và chiếc ca vát bằng lụa màu xám được thắt đơn giản và hoàn hảo. Trước khoảnh khắc này, nếu Amanda bị ép phải miêu tả người đàn ông lý tưởng của mình, thì cô sẽ miêu tả anh ta là người tóc vàng, da trắng và tướng tá bảnh bao. Còn bây giờ chắc cô buộc phải hoàn toàn xem xét lại sự lựa chọn của mình. Không có gã đẹp trai tóc vàng nào có thể sánh với người đàn ông điển trai cường tráng oai vệ này.
“Cô là Quý cô Amanda Briars,” anh ta nói, dường như là muốn xác nhận lại. “Người viết tiểu thuyết”
“ Đúng thế, tôi viết tiểu thuyết,” cô đáp lại với vẻ kiên nhẫn bắt buộc. “Còn anh là quý ông mà bà Bradshaw gởi tới theo yêu cầu của tôi, đúng không?”
“Hình như là vậy,” anh chậm rãi nói.
“Vậy được rồi, anh đã có lời xin lỗi của tôi, anh … thôi, thôi, đừng nói tôi biết tên. Như tôi đã giải thích, tôi đã phạm sai lầm, bởi vậy, anh phải đi thôi. Tất nhiên vì lỗi hoàn toàn là của tôi, tôi sẽ trả phí phục vụ cho anh cho dù nó không còn được yêu cầu. Chỉ cần nói tôi biết anh thường tính phí bao nhiêu, chúng ta sẽ giải quyết ngay tức thì vấn đề này.”
Một sự thay đổi thoảng qua trên gương mặt anh trong khi anh vẫn nhìn cô chăm chú, sự kinh ngạc đã nhượng bộ cho sự thích thú, đôi mắt xanh lấp lánh tia nhìn châm biếm gian xảo khiến cho thần kinh cô căng thẳng đến khó chịu.
“Vậy nói cho tôi cô có yêu cầu nào cần được phục vụ,” anh nhẹ nhàng đề nghị, bật người ra khỏi cánh cửa. Anh di chuyển đến gần cô hơn cho đến khi người anh đứng lù lù chắn ngay trước mặt cô. “Tôi e mình đã không bao giờ bàn luận chi tiết với bà Bradshaw.”
“Ồ, chỉ đơn thuần là những chi tiết cơ bản.” Từng giây trôi qua, sự cân bằng của Amanda bị ăn mòn nhanh chóng. Cô cảm giác mặt mình nóng khủng khiếp, và tiếng đập con tim vang dội đến tận cùng ngõ ngách trong cơ thể. “Một vụ thông thường.” Mò mẫm, cô quay về hướng chiếc bàn hình bán nguyệt được làm bằng gỗ sơn tiêu ở sát tường, nơi cô đã đặt một xấp tiền được bọc lại cẩn thận.
“Tôi luôn luôn thanh toán các khoản chi tiêu của mình, vì tôi đã khiến anh và bà Bradshaw phải bận tâm mà không đạt được gì cả, tôi rất sẵn lòng đền bù—” Cô nghẹn giọng ngừng lại khi cảm giác bàn tay anh nắm quanh bắp tay mình. Việc một người đàn ông đặt bàn tay anh ta lên bất cứ chỗ nào trên thân thể người phụ nữ là không thể tưởng tượng được. Dĩ nhiên rồi, và việc một người phụ nữ lại thuê một gã trai bao lại càng không thể nghĩ đến, ấy vậy mà đó chính xác là những gì cô đã làm. Thấy mình thật khổ sở, nên cô đã quyết định sẽ tự treo cổ mình trước khi làm chuyện gì ngu ngốc như thế lần nữa.
Người cô cứng đờ ra với cái đụng chạm của anh ta, và cô không dám nhúc nhích khi nghe giọng nói anh ngay phía sau đầu mình. “Tôi không cần tiền.” Giọng nói trầm của anh lạc đi với môt sự thích thú nho nhỏ. “Cô không phải trả tiền cho những dịch vụ mà cô không được phục vụ.”
“Cám ơn anh.” Cả hai bàn tay cô nắm chặt đến nỗi những đốt ngón tay trắng bệch ra. “Anh thật tử tế. Ít ra tôi sẽ trả tiền xe ngựa cho anh. Anh không cần phải cuốc bộ về nhà.”
“Ồ, tôi vẫn chưa đi mà.”
Cằm Amanda trễ xuống. Cô quay người lại đối mặt và liếc anh ta vẻ sợ hãi. Ý anh ta là sao, chưa rời khỏi ư? Được thôi, anh ta buộc phải rời khỏi, dù có muốn hay không! Cô tức tốc tìm kiếm giả. Thật không may, cô không có nhiều lựa chọn. Cô đã cho những gia nhân — một người hầu, một người đầu bếp, và cô hầu gái—nghỉ làm vào buổi tối. Không thể trông chờ sự giúp đỡ từ họ. Và cô chắc chắn không thể la hét để cầu cứu sự trợ giúp của cảnh sát. Sự xuất hiện của người khác sẽ phá hủy sự nghiệp của cô, và đó đang là phương tiện duy nhất để duy trì ngôi nhà này. Nhận thấy có cây dù cán gỗ sồi đựng trong bình sứ nằm sát cánh cửa, cô kín đáo mon men về hướng đó hết mức có thể.
“Bộ cô đang tính đánh đuổi tôi đi bằng cái đó hả?” vị khách không mong muốn của cô lịch sự lên tiếng hỏi.
“Nếu cần thiết.”
Câu nói của cô nhận được một tiếng khịt mũi chế diễu, rồi anh ta chạm vào cằm cô, nâng mặt cô lên để nhìn thẳng vào anh. “Anh,” cô la lên. “Anh có phiền—”
“Tên tôi là Jack.” Một nụ cười lướt qua trên môi anh. “Và tôi sẽ nhanh chóng biến mất, nhưng không phải trước khi chúng ta thảo luận một vài thứ. Tôi có vài câu hỏi cho cô.”
Cô sốt ruột thở dài. “Anh Jack, tôi biết chắc là anh có, nhưng—”
“Jack là tên của tôi.”
“Rất tốt… Jack.” Vẻ cáu kỉnh hiện rõ trên gương mặt cô. “Tôi sẽ biết ơn nếu anh đi liền tức hắc đấy!”
Anh ta thơ thẩn đi xa hơn trong lối vào đại sảnh, dường như rất thong thả y như thể cô đã mời anh vào uống trà. Amanda bị buộc phải xem xét lại suy nghĩ của cô trước kia về cái đầu chậm tiêu của anh. Giờ anh ta đã hết bất ngờ vì bị kéo vèo vào trong nhà cô, trí thông minh của anh đang biểu hiện những dấu hiệu tiến bộ đáng kể.
Người xa lạ đảo mắt một vòng quanh nhà cô ra chiều dò xét, chú ý đến những vật dụng bằng gỗ cổ điển trong phòng khách màu kem-và-xanh của cô, cái bàn gỗ dái ngựa được bao phủ bằng kiếng trong suốt đặt ở cuối lối vào đại sảnh. Nếu anh đang tìm kiếm sự bày trí sang trọng, hoặc những biểu hiện rõ ràng của sự giàu có, thì anh ta sẽ bị thất vọng. Amanda không thể trang trải cho sự xa hoa hay phù phiếm, vì vậy cô đã chọn đồ đạc bằng gỗ thiên về công dụng hơn là kiểu dáng. Nếu cô mua một chiếc ghế, thì nó phải to và thoải mái. Nếu cô mua một cái bàn nhỏ, thì nó phải đủ cứng cáp để giữ cả đống sách hay một cái đèn lớn. Cô không thích những chiếc đĩa bằng sứ mạ vàng, hay là tất cả tượng điêu khắc và những chữ viết tượng hình đang thịnh hành hiện nay.
Khi vị khách dừng lại trước ngưỡng cửa phòng khách , Amanda nói cộc lốc. “Bởi vì hình như anh sẽ làm những gì anh thích, không thèm đếm xỉa đến ý muốn của tôi, vậy thì cứ đi thẳng vào và ngồi xuống đi. Có thứ gì tôi có thể lấy cho anh không? Có lẽ là một ly rượu?”
Mặc dù lời mời được đưa ra với vẻ mỉa mai nhất, nhưng anh vẫn nhe răng cười đồng ý. “Vâng, nếu cô uống cùng tôi.”>
Thoáng ẩn hiện của hàm răng trắng sáng, nụ cười thu hút bất ngờ của anh, đã gây ra một cảm giác lạ lùng lan tỏa khắp người cô, gần giống như cảm giác đắm mình vào bồn tắm nóng sau một ngày đông u ám. Cô luôn luôn cảm thấy lạnh. Không khí ẩm ướt, thời tiết u ám của của London dường như ăn sâu vào thân thể cô, và mặc dù sử dụng nhiều đồ phủ ấm chân, mền nhiều lớp, bồn tắm nóng, và trà pha rượu branđi, thì cô chưa bao giờ dứt bỏ được cái cảm giác lạnh lẽo.
“Có lẽ tôi sẽ lấy chút rượu,” cô nghe chính mình nói. “Mời ngồi, ông … ờ, ý tôi là, Jack.” Cô ném cho anh một ánh mắt mỉa mai. “Bởi vì giờ anh đang ở trong phòng khách của tôi, vậy nói tôi biết tên đầy đủ của anh cũng được.”
“Không,” anh bình thản nói, vẻ tươi cười vẫn còn nguyên trong đôi mắt. “Xét về hoàn cảnh, thì tôi nghĩ chúng ta cứ sử dụng tên gọi… Amanda.”
À, chắc chắn là anh ta không phải thiếu dũng khí! Cô bất ngờ ra dấu cho anh ngồi xuống trong khi đi đến tủ búp phê. Tuy vậy, Jack vẫn đứng cho tới khi cô rót cho mỗi người một ly rượu đỏ. Chỉ khi cô hạ người xuống ghế xô pha thì anh mới chọn cho mình một ghế bành hiệu Trafagar gần đấy. Ánh sáng tỏa ra từ ngọn lửa đủ củi trong lò sưởi cẩm thạch trắng đang đong đưa qua lại trên mái tóc đen óng mượt và làn da màu đồng. Ở anh luôn tỏa ra sự mạnh mẽ và trẻ trung. Thực ra, Amanda bắt đầu ngờ rằng liệu anh có phải trẻ hơn cô vài tuổi hay không.
“Tôi có nên nâng ly chúc mừng không?” vị khách của cô>
“Anh hiển nhiên là muốn thế,” cô đáp lại một cách quả quyết.
Điều đó đã lôi kéo được một nụ cười toe toét, và anh giơ ly về phía cô. “Chúc mừng cho người phụ nữ táo bạo, giàu sáng tạo và xinh đẹp.”
Amanda không uống. Cô cau mày nhìn anh khi anh nhấp ly rượu. Anh ta thật đáng xấu hổ khi tự mình bước vào nhà cô, từ chối rời khỏi khi được yêu cầu, và giờ lại chế giễu cô.
Cô là một người thật thà và thông minh, người biết mình là ai… và cô không phải là người đẹp. Nhiều nhất thì sức hấp dẫn của cô chỉ ở mức tàm tạm, và một người chỉ nhận ra điều đó khi họ hoàn toàn không để mắt tới mẫu người phụ nữ lý tưởng hiện nay. Cô thấp và vào đôi lúc cô có thể được tả là bầu bĩnh, còn lại hầu hết mọi người thấy cô mập mạp. Tóc cô màu nâu đỏ, những lọn tóc xoăn lộn xộn, đáng ghét đã thành công trong việc đánh bại bất kỳ dụng cụ nào được sử dụng để duỗi thẳng chúng. À, cô còn có làn da đẹp không tỳ vết, và đôi mắt cô đã một lần được bảo là “đẹp” bởi một số bạn bè tốt bụng của gia đình. Nhưng chúng chỉ có một màu xám đơn giản, không có chút ánh xanh lá hay xanh dương để làm đôi mắt trở nên sống động.
Không có được vẻ đẹp bề ngoài, nên Amanda đã chọn cách trau dồi kiến thức và óc sáng tạo để bù lại, và theo như mẹ cô đã ủ rũ đoán, sẽ là sự nỗ lực cuối cùng của số phận.>
Quý ông thường không muốn những người vợ có đầu óc thông minh. Họ chỉ muốn những cô vợ quyến rũ mà không bao giờ dám có suy nghĩ khác hay bất đồng ý kiến với họ. Và nhất định cũng không tìm kiếm một người có óc sáng tạo phong phú, lúc nào cũng mộng mơ về những nhân vật hư ảo trong sách. Bởi vậy, cả hai cô chị đẹp hơn của Amanda đều kiếm được cho mình một ông chồng, còn Amanda thì vẫn sống nhờ vào nghề viết lách tiểu thuyết.
Vị khách không được hoan nghênh của cô tiếp tục nhìn cô chằm chằm với cặp mắt xanh sắc sảo. “Hãy nói cho tôi biết tại sao một phụ nữ có ngoại hình như cô lại phải thuê một gã đàn ông để lên giường cùng.”
Tính thẳng thắn của anh đã xúc phạm cô. Nhưng mà … dường như cũng có một cái gì đó thú vị về viễn cảnh đối thoại với người đàn ông mà chẳng hề có bất cứ sự gò bó nào của xã hội thông thường.
“Trước hết,” Amanda nói một cách quạu quọ, “Không cần phải chiếu cố tôi bằng việc ngụ ý nói tôi là nàng Helen của thành Troy khi sự thật rành rành là tôi chả có tý ty nhan sắc nào.”
Câu nói ấy đã giành cho cô thêm một ánh mắt lôi cuốn. “Nhưng cô đẹp thiệt mà,” anh nhẹ nhàng nói.
Amanda lắc đầu một cách dứt khoát. “Rõ ràng anh nghĩ tôi là một con ngốc sẽ dễ dàng gục ngã trước mấy lời tâng bốc, hoặc là tiêu chuẩn của anh hơi bị thấp. Mù thế nào, thưa anh, thì anh đều sai rồi.”
Khóe miệng của anh giật giật một nụ cười. “Cô không cởi mở nhiều khi thảo luận, đúng không? Cô có dứt khoát như thế này trong tất cả các quyết định của mình không?”
Cô đáp lại nụ cười của anh với một nụ cười nhăn nhó. “Không may là có.”
“Tại sao lại là không may khi quyết đoán như thế chứ?”
“Vì đối với đàn ông thì đó là đức tính đáng ngưỡng mộ. Nhưng với phụ nữ thì được coi là một khuyết điểm.”
“Với tôi thì không phải à.” Anh ta nhấp một ngụm rượu và ngồi thư giãn trên ghế, chăm chú nhìn cô trong khi duỗi thẳng đôi chân dài của mình. Amanda không thích cái cách mà anh dường như tỏ ra sẵn sàng cho một cuộc trò chuyện dông dài. “Tôi không cho phép cô né tránh câu hỏi của tôi, Amanda. Cô hãy giải thích tại sao lại thuê một người đàn ông vào buổi tối hôm nay.”. Tia nhìn sắc sảo của anh buộc cô phải trả lời. Nhận thấy là mình đang siết ly rượu quá chặt, Amanda buộc ngón tay phải nới lỏng ra. “Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
“Tối nay hả?” Jack cười nhẹ. “Chúc mừng sinh nhật nhé.”
“Tôi thật cám ơn. Giờ anh đi được chưa, xin mời?”
“Ồ, không. Không, nếu như tôi là món quà sinh nhật của cô. Tôi vẫn sẽ ở lại cùng cô. Để cô sẽ không phải ở một mình trong một buổi tối quan trọng như thế này. Để tôi đoán xem nhé—hôm nay bắt đầu năm cô ba mươi tuổi.”
“Sao anh biết được tuổi của tôi?”
“Bởi vì phụ nữ luôn luôn phản ứng kỳ quặc khi đến năm ba mươi. Tôi có lần biết một người phụ nữ đã che tất cả gương soi bằng những tấm vải đen vào ngày sinh nhật đấy, thiên hạ coi chuyện đó y như là ngày tận thế vậy.”
“Cô ta đang để tang cho thời tuổi trẻ bị mất của mình đấy,” Amanda nói cộc lốc, và uống vào một lượng rượu lớn cho đến khi nó đem lại một luồng khí ấm áp trong ngực cô. “Cô ta đang phản ứng lại sự thật mình đã trở thành người trung niên.”
“Cô đâu phải trung niên. Mà là chín mùi. Giống như quả đào được trồng trong nhà kính vậy.”
“Vớ vẩn,” cô nói thầm, bực mình bởi sự thật là cho dù anh ta đang nịnh nọt một cách rỗng tuếch nhưng hình như nó vẫn khuấy động lên trong cô một sự hài lòng mơ hồ. Có lẽ đó là do rượu, hoặc nhận thức rằng anh là một người lạ mà cô sẽ không bao giờ gặp lại sau đêm nay, nhưng cô thình lình cảm thấy thoải mái khi nói bất cứ thứ gì với anh. “Tôi đã chín mùi cách đây mười năm rồi. Bây giờ chỉ còn mỗi việc bảo quản, rồi chẳng bao lâu nữa tôi sẽ được chôn trở lại trong vườn trái cây với mấy trái khác.>
Jack bật cười và đặt ly rượu sang một bên, rồi đứng dậy cởi áo khoác. “Thứ lỗi cho tôi,” anh nói, “nhưng ở đây như một cái lò lửa. Bộ cô lúc nào cũng giữ nhà mình nóng bức đến thế sao?”
Amanda quan sát anh ta một cách đề phòng. “Bên ngoài thì ẩm ướt, còn tôi lúc nào cũng thấy lạnh. Hầu như ngày nào tôi cũng đội mũ và choàng khăn khi ở trong nhà.”
“Tôi có thể gợi ý một phương pháp khác giữ cô được ấm.” Không cần được cho phép, anh lại ngồi sát ngay cạnh cô. Amanda co rúc người lại dựa vào một bên thành ghế, bám víu lấy chút bình tĩnh còn sót lại trong người.
Trong thâm tâm, cô hoảng sợ bởi cơ thể đàn ông rắn chắc đang ở quá gần, và kinh nghiệm lạ lẫm khi ngồi kế một người đàn ông. Mùi thơm nồng nàn của anh đang trêu chọc hai cánh mũi cô, và cô đang hít vào cái mùi quyến rũ ấy … làn da đàn ông, vải lanh, và mùi hơi nồng của nước hoa đắt tiền. Cô chưa bao giờ nhận ra mùi đàn ông lại thơm đến thế. Chẳng có ai trong hai gã chồng của mấy người chị cô có được một mùi hương dễ chịu như vậy. Không như anh chàng này, cả hai người họ đều tẻ nhạt và đứng đắn, một người là giáo sư ở trường tư, còn người kia là một nhà buôn giàu có trong thị trấn, và sống theo lối quý tộc.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Amanda hỏi hấp tấp, hai chân mày nhíu lại.
Jack lưỡng lự khoảng một giây trước khi đá lời. “Ba mươi mốt. Cô khá bận tâm về mấy con số thì phải?”
Anh ta trông trẻ hơn tuổi ba mươi mốt, Amanda ngẫm nghĩ. Tuy nhiên, đó là một sự thật bất công trong cuộc đời rằng đàn ông hiếm khi chịu ảnh hưởng bề ngoài của tuổi tác như phụ nữ. “Chỉ với tối nay thôi.” cô thừa nhận. “Tuy vậy, đến ngày mai thì sinh nhật của tôi sẽ qua, và tôi sẽ chẳng nghĩ ngợi thêm làm gì. Tôi sẽ sống bình thường trong những năm còn lại, và cố tận hưởng chúng khi còn có thể.”
Giọng nói nhuốm đầy vẻ thực tế của cô dường như làm anh thích thú. “Ôi trời, này cô em, cô nói cứ y như mình gần sắp xuống lỗ ấy! Cô hấp dẫn, là một nhà tiểu thuyết nổi tiếng, và vẫn còn xuân phơi phới.”
“Tôi không hấp dẫn,” cô thở dài nói.
Jack gác cánh tay ra sau lên thành xô pha, có vẻ như chả bận tâm mình đang ngồi gần choáng hết chỗ và ép cô sát vào góc. Tia nhìn dễ khiến đối phương bối rối của anh rà soát tỉ mỉ trên người cô. “Cô có nước da đẹp, và khuôn miệng thật hoàn hảo—”
“Nó quá rộng,” cô cho anh biết.
Anh ta nhìn thật lâu vào miệng cô. Khi anh nói, giọng anh có chút cộc cằn hơn trước. “Miệng cô hoàn toàn phù hợp cho những gì tôi đang nghĩ trong đầu.”
“Và tôi còn mập mạữa,” Amanda bồi thêm, nhất quyết đưa ra hết những khuyết điểm của mình bây giờ.
“Quá hoàn hảo.” Tia nhìn chằm chằm của anh rớt xuống ngực cô với vẻ săm soi thiếu lễ độ nhất mà cô từng bị.
“Còn mái tóc quăn rất xấu xí.”
“Thiệt sao? Thử xõa tóc ra cho tôi xem nào.”
“Cái gì?” Cái kiểu ra lệnh vô lối của anh đã bất ngờ làm cô bật cười. Cô chưa bao giờ gặp một kẻ phóng đãng tự phụ như thế này trong đời.
Anh liếc nhìn quanh căn phòng ấm cúng, và đôi mắt xanh tinh quái quay lại nhìn thẳng vào mắt cô. “Ở đây không có ai thấy hết.” Anh dịu dàng nói. “Bộ cô chưa từng xõa tóc để một người đàn ông ngắm nhìn trước đây à?”
Sự tĩnh lặng trong căn phòng khách được điểm vào vài tiếng nổ lách tách nho nhỏ phát ra từ đống lửa trong lò sưởi cùng với âm thanh hơi thở của họ. Trước đây Amanda chưa từng cảm thấy như thế này, và thực sự thấy sợ hãi về việc cô có thể làm. Tim cô đập mạnh đến nỗi nó làm cô thấy choáng váng. Cô lắc đầu nhẹ một cách khó khăn. Anh ta là một người xa lạ. Và cô lại đang ở một mình trong nhà, cô ít nhiều cũng phụ thuộc vào lòng tốt của anh ta. Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian rất dài, cô đang ở trong tình huống mà mình chẳng có quyền kiểm soát. Và tất cả việc này là do chính cô tạo ra.>
“Anh tình cờ đang cố quyến rũ tôi đó hả?” cô thì thầm.
“Chẳng việc gì phải sợ tôi cả. Tôi sẽ không bao giờ ép buộc một người phụ nữ.”
Tất nhiên việc đó không cần rồi. Coi bộ anh rất có thể chưa bao giờ nghe được từ “không” từ phụ nữ.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là tình huống thú vị nhất mà bản thân Amanda đã từng rơi vào. Cuộc sống cô trước đây rất yên ổn, nơi mà những nhân vật trong tiểu thuyết của cô nói và làm tất cả những điều bị cấm đoán mà ngay cả bản thân cô sẽ không bao giờ dám làm.
Cứ y như là có thể đọc được những suy nghĩ và tâm sự của cô, người đồng hành của cô mỉm cười uể oải và chống tay lên cằm. Nếu anh ta quả thực cố quyến rũ cô, thì anh chả có tý vội vã hấp tấp nào. “Cô đúng như những gì tôi đã hình dung,” anh nói khẽ. “Tôi có đọc mấy cuốn tiểu thuyết của cô … ừm, cuốn mới nhất, ít nhất là vậy. Chẳng có mấy người phụ nữ viết được như cô đâu.”
Amanda không bao giờ thích bàn luận về tác phẩm của mình. Cô cảm thấy không thoải mái khi nhận được lời khen ngợi nồng nhiệt, và rất bất bình bởi những quan điểm của mấy nhà phê bình. Tuy nhiên, cô cũng háo hức tò mò ý kiến của người đàn ông này về công việc của mình. “Lẽ ra tôi sẽ không mong đợi một trai— một người theo đuổi phụ nữ như anh.” Cô nói, “lại đọc truyện tiểu thuy>
“Ừ thì, chúng ta cũng phải làm gì đó trong những giờ rảnh rỗi chứ,” anh nói thật hợp lý. “Chúng ta không thể cứ tiêu phí tất cả thời gian ở trên giường được. Tình cờ là, đó không phải là từ mà cô định nói”
Uống cạn chút rượu còn lại của mình, Amanda liếc nhìn tủ búp phê, muốn uống thêm một ly nữa.
“Vẫn chưa xong mà,” Jack nói, lấy đi cái ly trống từ tay cô và đặt nó lên cái bàn nhỏ ở ngay phía sau cô. Sự di chuyển đã làm anh chồm thẳng người về hướng cô, và Amanda rụt người lại cho đến khi gần như ngã đầu mình vào tay ghế bọc nệm. “Tôi sẽ không thể quyến rũ cô nếu cô uống quá nhiều rượu,” anh thì thào. Hơi thở ấm áp của anh phả vào má cô, và mặc dù cơ thể của anh hoàn toàn không tiếp xúc với người cô, nhưng cô vẫn cảm giác được sức nặng rắn rỏi của anh đang lơ lửng bên trên mình.
“Tôi đã k-không nghĩ anh lại quá thận trọng như thế,” cô run rẩy nói.
“Ồ, tôi không thận trọng đâu,” anh vui vẻ quả quyết với cô, “chỉ là tôi thích một chút thử thách. Và nếu cô uống thêm chút rượu nào nữa, thì cô sẽ trở thành người bị chinh phục quá dễ dàng.”
“Anh đúng là đồ kiêu ngạo, tự phụ—”Amanda bắt đầu phẫn nộ, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt đểu giả ánh lên trong mắt anh cho thấy anh ta cố tình chọc tức cô. Cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy tiếc nuối khi thấy anh dịch người ra x. Một nụ cười bất đắc dĩ nở trên môi cô. “Anh có thích tiểu thuyết của tôi không?” cô không thể không hỏi.
“Vâng, có chứ. Đầu tiên tôi nghĩ nó sẽ là loại tiểu thuyết tao nhã cao quý thông thường ( Silver-fork fare). Nhưng tôi thích cái cách những nhân vật của cô bắt đầu tháo gỡ nút thắt của vấn đề. Tôi còn thích sự miêu tả về con người đứng đắn đạo mạo biến thành xảo trá, bạo lực, và phản bội … cô hình như không bị chùn bước từ bất cứ chuyện gì trong cách viết văn của mình.”
“Những nhà phê bình nói công việc của tôi thiếu đi tính hợp khuôn phép.”
“Đó là vì những ngụ ý trong chủ đề của cô—rằng người bình thường cũng có thể làm nên những điều phi thường – điều đó khiến họ khó chịu.”
“Anh quả thật đã đọc tác phẩm của tôi,” Amanda ngạc nhiên nói.
“Và nó làm tôi tự hỏi cuộc sống riêng tư của Quý cô Briars đứng đắn là như thế nào.”
“Giờ thì anh biết rồi đấy. Tôi là loại người đi thuê một “kẻ hay theo đuổi phụ nữ” trong chính ngày sinh nhật của mình.”
Một tràng cười đến ngạt thở đáp lại lời tuyên bố rầu rĩ của cô. “Đó cũng không phải là cách để diễn đạt nghề đó.” Ánh mắt xanh sắc sảo của anh lướt dọc khắp người cô, và khi anh nói lần nữa, giọng anh đã thay đổi. Sự hài hước rõ ràng giảm đi đôi chút bởi sự khiêu gợi trong giọng nói của anh mà ngay một người không có kinh nghiệm như Amanda cũng nhận ra. “Bởi vì cô chưa yêu cầu tôi rời khỏi… vậy hãy xõa tóc xuống đi.”
Khi Amanda không cử động, chỉ biết trố mắt nhìn anh, anh khẽ hỏi, “Sợ à?”
Ồ, phải. Trong suốt cuộc đời mình, cô đã sợ điều này… sự mạo hiểm, và có thể là sự từ chối và nhạo báng… cô thậm chí còn sợ sự thất vọng về việc khám phá ra chuyện thân mật với một người đàn ông quả thật hèn hạ và ghê tởm như cả hai người chị đã quả quyết với cô. Tuy nhiên, mới đây cô đã phát hiện ra rằng có gì đó mà cô thậm chí còn sợ hơn nữa: cô không biết gì về một bí ẩn quan trọng và hấp dẫn mà mọi người khác trên thế giới dường như đều đã trải qua. Cô đã miêu tả sự đam mê thật sống động trong những cuốn tiểu thuyết của mình, khao khát, rồ dại và trạng thái ngây ngất mà nó tạo ra, tất cả những cảm giác mà chính bản thân cô sẽ không bao giờ nếm trải. Vậy sao lại phải như thế chứ? Cô đã thiếu đi vận may tốt được yêu say đắm bởi một người đàn ông, người sẽ kiếm tìm để kết hợp cuộc đời của anh với cô. Nhưng có phải điều đó có nghĩa cô sẽ mãi mãi không được ai khao khát, không được ai mong muốn, và chiếm hữu? Có thể có hai mươi ngàn đêm trong suốt cuộc đời của một người phụ nữ. Thì ít nhất một đêm trong số đó, cô cũng không muốn bị cô đơn một mình.
Bàn tay cô dường như tìm đường đến tới mấy cây kẹp tóc. Cô đã kẹp tóc mình cùng một kiểu trong suốt mười sáu năm qua. Một búi tóc gọn gàng được buộc bằng cách quấn những lọn tóc cong thành một ộn to. Phải mất chính xác cả nửa tá kẹp tóc mới giữ chặt nó lại như cô mong muốn. Vào buổi sáng, mái tóc của cô vẫn còn tương đối mượt mà. Nhưng trong ngày, những lọn tóc nhỏ luôn bị rơi ra, tạo thành đường vòng bằng tóc quanh gương mặt cô.
Một cây, hai cây, rồi ba cây … khi cô rút chúng ra, và giữ chúng trong tay cho đến lúc những đuôi kẹp ấn sâu vào vùng da mềm mại trong lòng bàn tay. Khi kẹp cuối cùng xuất hiện, thì mớ tóc xoăn dày rơi xuống, những lọn tóc dài phủ xuống một bên vai.
Đôi mắt xanh của người xa lạ sáng lấp lánh những tia lửa . Anh giơ tay về phía mái tóc cô, rồi dừng lại xin phép. “Tôi có thể chứ?” anh hỏi một cách cụt lủn.
Không người nào đã từng xin phép để được chạm vào cô trước đây. “Vâng,” cô nói, dù phải nỗ lực gấp đôi trước khi từ ấy thốt ra rất rõ. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận anh đến gần hơn, và da đầu mình nhồn nhột khi anh luồn tay vào mái tóc cô, gỡ những lọn tóc đang cuốn vào nhau. Những đầu ngón tay của anh di chuyển đến giữa những sợi tóc dày, chạm vào da đầu cô, và rải những lọn tóc ra phủ lên hai bờ vai.
Tay anh lướt về phía tay cô, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay ra, khiến cô làm rớt mấy cây kẹp sắt xuống đất. Ngón tay cái của anh vuốt ve những lằn đỏ nhỏ xíu mà cây kẹp đã để lại trên lòng bàn tay của cô, anh kéo tay cô hướng tới mặt mình và hôn lên những chấm nhỏ đau nhức.
Giọng nói anh rít lại nóng bỏng trong lòng bàn tay cô. “Tay cô có mùi chanh.” >
Cô mở mắt, nhìn anh đăm đăm một cách nghiêm trọng. “Tôi chà tay với nước chanh để tẩy đi vết bẩn.”
Thông tin đó hình như càng làm anh ta thích thú, tia sáng hóm hỉnh pha lẫn nồng nhiệt nhảy múa trong ánh mắt anh. Anh ta thả tay cô ra và đùa nghịch với một lọn tóc của cô, những đốt ngón tay sượt qua vai và làm cô hụt hơi. “Nói cho tôi nghe xem tại sao cô yêu cầu một người đàn ông từ Quý bà Bradshaw, thay vì đi quyến rũ một trong những người quen của mình.”
“Có ba lý do,” cô nói, thấy khó mở lời khi tay anh đang vuốt ve tóc mình. Một dòng chảy ấm áp tràn qua cổ họng và hai bên má cô. “Thứ nhất, tôi không muốn ngủ cùng một người và sau đó phải đối mặt với anh ta suốt trong những sự kiện giao lưu. Thứ hai, tôi không có kỹ năng để quyến rũ bất kỳ ai.”
“Mấy kỹ năng ấy học dễ ợt, cô gái ngọt ngào à.”
“Cái tên nghe tức cười quá đi,” cô vừa nói vừa cười run run. “Đừng gọi tôi như thế.”
“Còn lý do thứ ba …” anh gợi ý, nhắc cô nhớ lại lời giải thích của mình.
“Thứ ba là … tôi không được hấp dẫn với bất kỳ quý ông quen biết nào của tôi cả. Tôi đã thử hình dung nó sẽ như thế nào, nhưng cũng không ai trong số họ quyến rũ tôi theo cách>
“Loại đàn ông nào thì mới quyến rũ được em?”
Amanda hơi giật mình khi cảm nhận bàn tay ấm áp của anh trượt vòng ra sau cổ cô. “Ừ thì … không phải người đẹp trai.”
“Tại sao?”
“Bởi vì đẹp trai thì luôn đi cùng với sự hợm hĩnh.”
Jack bất chợt cười toe toét. “Và tôi cho là xấu xí thì đi cùng với rất nhiều đức tính tốt?”
“Tôi không nói vậy,” cô phản đối. “Chỉ là tôi muốn một người đàn ông có ngoại hình bình thường mà thôi.”
“Còn tính tình của anh ta thì sao?”
“Vui vẻ, không khoác lác, thông minh nhưng không kiêu ngạo, và vui tính. Nhưng không ngu ngốc.”
“Này, cô gái ngọt ngào, tôi nghĩ người đàn ông lý tưởng của cô là người cực kỳ mẫu mực đấy. Và tôi nghĩ cô đang nói dối về thứ cô thật sự muốn.”
Mắt cô mở to, căn mày bực bội. “Tôi có thể khẳng định mình là một người vô cùng thành thật!”
“Vậy hãy nói với tôi cô không muốn gặp một người giống như một trong những nhân vật trong mấy truyện tiểu thuyết của em. Giống như là người anh hùng trong cuốn gần đây nhất.”
Amanda khit khịt mũi chế giễu. “Một kẻ cục súc bất lương khiến cho chính bản thân mình và mọi người xung quanh phải suy đồi theo ư? Một người cư xử như một tên vô giáo dục và chiếm đoạt người phụ nữ mà không một chút tôn trọng ý muốn của cô ta? Anh ta không phải là anh hùng, thưa ông, và tôi đã dùng anh ta để làm sáng tỏ một điều là một không có thứ gì tốt lành mà được tạo ra từ loại hành vi như thế.” Cô tức giận về chủ đề ấy, trở nên căm phẫn, “Và người đọc còn dám phàn nàn truyện kết thúc không có hậu, khi chuyện đã quá rõ ràng anh ta không phải là người xứng đáng được có!”
“Có một phần trong con người cô thích anh ta,” Jack bảo, trao cho cô cái nhìn sâu sắc. “Tôi có thể thấy điều đó trong cách viết của cô.”
Cô mỉm cười không thoải mái. “Thì, trong lĩnh vực tưởng tượng, tôi cho là có. Nhưng chắc chắn không phải ngoài đời thực.”
Bàn tay phía sau gáy cô nhẹ nhàng khép lại nhưng là một cái níu chắc chắn. “Vậy đây là món quà sinh nhật của cô, Amanda. Một đêm tràn đầy sự tưởng tượng.” Anh hiện ra lờ mờ trước mặt cô, đầu và bờ vai rộng của anh đã xóa nhòa những ánh lửa khi anh cúi xuống hôn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.