Hành Giả Ký

Chương 33: Kết Cục




Sau sự kiện Mê Trì địa ngục, chiến loạn ở Trung châu không hề dừng lại. Mất đi minh chủ, trật tự của Trung châu không ai có thể kiểm soát. Các thế lực của Cự Kiếm môn, Thánh tông, Linh Kiếm tông nhanh chóng lao vào cấu xé miếng thịt lớn là Vô Song lĩnh.
Không những vậy, bởi vì có rất nhiều trưởng lão và đệ tử nòng cốt bị chết đi, các tông môn đều trải qua một lần "thay máu". Những môn phái và gia tộc luôn phải hạ mình, tỏ ra khiêm nhường thì cũng nhân cơ hội này mà vực dậy. Nổi loạn, tranh chấp diễn ra ở khắp mọi nơi.
Bắc địa, Tây vực, thậm chí cả Nam Thiên Ma vực thì vẫn bình chân như vại, không hề quan tâm đến thế sự ở Trung châu.
Sau tin tức Huyền Tĩnh hi sinh bản thân để trấn áp Mê Trì địa ngục được dân chúng Nam Thiên Ma vực lan truyền, thì ba người Lệ Băng, Đinh Đinh và A Ngưu quyết định không đi đến Nam Thiên Ma vực nữa mà rong rủi mọi nơi để cứu giúp những người vô tội bị cuốn vào vòng tranh đấu ở Trung Châu.
Trung Châu minh do minh chủ Lệ Băng lãnh đạo ngày một lớn dần. Một bông tuyết nhỏ sau khi lăn mãi lăn mãi thì đã trở thành một tảng băng sơn khổng lồ. Tuy là tuyệt thế thiên tài, nhưng nói gì thì nói Lệ Băng vẫn chỉ là một tu sĩ Tiên Tâm. Thế nhưng vẫn có rất nhiều Chân Tiên và cả Thượng Thần tìm đến xin quy thuận Trung Châu minh. Tiềm lực vô hạn, tính tình chính trực quyết đoán, và cả nhan sắc khuynh thành của nàng đã thu hút vô số người. Chưa nói đến, Trung châu minh lại còn có một vị phó minh chủ thông minh lanh lợi và một vị tổng quản hiền lành chí công vô tư.
Tự ngàn xưa, loạn thế xuất anh hùng. Trong thời khắc đen tối này, Trung Châu minh như một ngôi sao mang đến ánh sáng ấm áp của hy vọng.
---
Tĩnh tỉnh lại đảo mắt nhìn quanh, hắn đang ở trong một căn phòng to lớn, sáng trưng. Ánh sáng bàng bạc tỏa ra từ những quang cầu nhỏ đang trôi nổi khắp phòng. Trần nhà cao vời vợi được trạm trổ vô số hoa văn tinh xảo. Hắn đương nhiên nhận ra đó là một trận pháp đồ sộ dùng để che dấu địa phương này.
-Huyền Cơ trận
Khi thần trí trở nên tỉnh tảo, hắn ngồi dậy, tức thì liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngẩn người sửng sốt.
Xung quanh hắn là vô số linh thạch đươc trải khắp nơi. Chiếc giường mà hắn đang nằm như là một chiếc thuyền nhỏ đang trôi nổi trên một biển linh thạch. Bên trong căn phòng khổng lồ này, ngoài linh thạch thì chính là linh thạch. Cửa vào ở đằng xa đang đóng kín kia cũng được đẻo gọt ra từ một khối linh thạch to lớn. Hắn nghĩ thầm:
"Chẳng lẽ linh thạch ở một giới này lại sung túc đến vậy sao?"
Hắn chấp tay cảm thán:
"Chúng sanh nơi nhàn cảnh. Lành thay!"
"Khoan đã..."
Tĩnh chưa kịp vui mừng cho sinh linh của cõi này được sống sung túc thì hắn liền nhận ra điểm không đúng.
Nhìn lại thân thể mình, một thân bạch y tuy đơn sơ nhưng được thêu dệt bằng tơ của vạn cổ thiên tằm. Ngay cả Tam Tạng cà sa của hắn cũng không có được chất liệu vải tốt như vậy.
Vạch y phục ra là thân thể lực lưỡng tràn đầy sức mạnh, Tĩnh có thể cảm nhận được cử động của từng thớ cơ trong người. Hai tay đều có lớp chai dày, có thể thấy chủ nhân của cơ thể này rất chịu khó luyện công.
Hắn chậm rãi lấy tay sờ mặt mình. Da dẻ trơn nhẵn của tuổi đôi mươi. Tóc dài đến eo. Gương mặt chữ điền khôi ngô đầy khí chất của nam nhân. Đôi mày như hai thanh tuyệt kiếm, sắc nhọn, gọn gàng. Đôi mắt rồng uy nghiêm lại càng tôn thêm quý tướng của khuôn mặt.
"Kì lạ! Chẳng phải là ta đã thành công chuyển thế sao? Ta bây giờ đáng lẽ phải là một bào thai, tại sao lại thành trở thành một thanh niên?"
"Huyền! Ngươi biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Tĩnh lớn tiếng hỏi, nhưng không ai đáp lời hắn.
"Huyền! Ngươi đâu rồi? Lúc này không phải lúc để đùa. Mau trả lời ta!"
Chiến vực đã bị U Linh chi thụ hủy diệt, kết nối giữa Ma ngục và Thiền giới đã bị cắt đứt triệt để. Hắn không thể cảm nhận được tung tích của Huyền.
Tuy luôn nói hai người là kẻ thù truyền kiếp, là chung cực khắc tinh, thế nhưng Tĩnh cũng đã quen với sự tồn tại của Huyền, kẻ lúc nào cũng rì rầm bên tai hắn. Bây giờ, Huyền đột nhiên im hơi lặng tiếng khiến hắn cảm thấy trong lòng có chút bất an. Tĩnh rùng mình, chấp tay niệm kệ trừ tà, rồi nói:
"Phật pháp vô biên! Tâm ma đã diệt. Có gì không tốt?"
Tuy miệng nói hoan hỉ nhưng trong lòng hắn thì thực không vui nổi. Gương mặt nghiêm nghị trở nên sắc sảo bởi vẻ trầm tư. Tĩnh giật mình nhận ra tâm đang phiền não bởi ly biệt, hắn vội vàng nhắm mắt tịnh tâm. Đến lúc mở mắt ra, tròng mắt sâu thẳm vô dục vô cầu đã trở lại:
"Các pháp đều là vô ngã. Đâu có gì trường tồn vĩnh viễn."
Dẹp đi bất an trong lòng, Tĩnh bắt đầu xem xét tình hình nhục thân, linh căn, kinh mạch, thần thức. Sau một lát hắn nhìn biển linh thạch, thầm than:
"Ngươi không có linh căn, thu thập nhiều linh thạch chất đống như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ đem linh thạch chôn cùng thì kiếp sau có thể tu luyện sao?"
Tĩnh không hề quan tâm đến việc có hay không có linh căn. Cho dù có cho hắn linh căn cường đại, hắn cũng sẽ không tu luyện linh lực.
"Thân thể này tràn đầy năng lượng, tinh thần minh mẫn. Nơi này lại vô cùng yên tịnh, tâm ma cũng đã tiêu tan..."
Tĩnh suy tư một chút rồi nở nụ cười tươi hiếm thấy:
"Đây quả là cơ hội tuyệt hảo để ta tu hành. Xem ra công đức của ta đã trổ quả. Cơ duyên thành Phật cuối cùng cũng đã tới rồi."
Nói xong hắn nhắm mắt tọa thiền. Hắn quyết tâm bế quan để thành Phật. Khi sinh cơ cạn kiệt, thì hắn cũng hẳn đã có đủ thiền lực để thi triển Tứ Thần Túc duy trì thọ mạng, tiếp tục khổ hạnh. Đến lúc thời cơ chín mùi, sinh cơ của cổ thân thể này cũng vừa hết, thì hắn cũng không ngại nhập Niết Bàn ngay tại nơi này.
Qua những sự kiện ở Nhân giới, Tĩnh cảm thấy độ hóa chúng sanh quá ư là khó khăn, hắn nghĩ chính mình vẫn nên tư lợi, tu tập vì bản thân thì tốt hơn.
Tĩnh nhớ lại lần nói chuyện cuối cùng với sư phụ của mình ở Bình An thôn:
"Vì sao không thể cứu?"
"Nhân quả."
---
Ở bên trong Ma ngục, Huyền ngồi trên đài sen bay vòng vòng.
"Khốn kiếp! Cổ thân thể này hoàn toàn không có linh căn. Không có linh căn cũng không sao! Chỉ cần có Tiên Thiên khí thì ta vẫn có thể tự cải tạo khi còn trong bào thai. Nhưng tại sao lại không phải là bào thai mà là một người trưởng thành, đã mất hết Tiên Thiên khí tức?"
Không có linh căn, không có Tiên Thiên khí tức, nhục thân mới không thể dưỡng dục được ma chủng của hắn. Ma chủng lâm vào giấc ngủ say, Phật chủng hưng thịnh.
Trong lúc hắn còn đang suy tính, tìm lối thoát thì hắn cảm nhận được các giác quan của thân thể từ từ đóng lại, Tĩnh đã bế quan tọa thiền. Huyền ngửa mặt, bi ai thét dài:
"Không!!!"
Lệ nóng tuôn trào, hắn quỵ gối, quỳ gục xuống, hai tay đập mạnh xuống đài sen:
"Nếu tiểu Tĩnh chứng quả vị Phật rồi tìm đến đây, mà Ma khí của ta vẫn yếu ớt như thế này thì..."
"Đến lúc đó, ta phải gọi hắn là đại Tĩnh, rồi chổng mông chờ ăn đòn sao?!"
Huyền không phục.
Nếu so sánh công đức thì công đức của vô số kiếp trước của Tĩnh cũng là của hắn. Ở kiếp này, công đức của hắn lại càng nhiều hơn. Bởi vì Phục Ma trận ở Nhân giới là thành quả nghiên cứu sau này của Huyền, Tĩnh chỉ hộ trợ hắn điều động trận pháp mà thôi.
Còn bàn về ác nghiệp thì ác nghiệp của Tĩnh còn nặng hơn của hắn. Khi bị người của Thánh tông mai phục ở Bích Điệp thành, Tĩnh có thể lựa chọn bỏ trốn, thế nhưng hắn lại cố tâm đồ sát hơn một ngàn tu sĩ Thánh tông ở Bích Điệp thành.
"Vì cái gì?! Vì cái gì?!"
Huyền gào thét trong tuyệt vọng.
Lời tác giả:
Có câu thiện luôn thắng ác. Đây cũng là một cái kết thúc hoàn mĩ...
A ha ha! Giỡn.
E hèm! Tội nghiệp cu Huyền. Mọi người nhớ thả tim cổ vũ hắn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.