Hai chữ sư tôn này trong phút chốc xuyên qua tiếng người ầm ĩ, xuyên qua không gian thời gian vắt ngang giữa hai nàng, không hề cách trở mà đi thẳng vào trái tim Lạc Thanh Từ, làm ngực nàng đau thắt lại.
Loại cảm giác bi thương, kích động, vui mừng đồng thời dâng lên tới, khiến Lạc Thanh Từ nhịn không được nữa, lập tức nước mắt giàn giụa.
Nàng rất muốn đáp lại Nguyễn Ly, nhưng động tác toàn thân đều bị ngưng trệ, yết hầu phảng phất bị cái gì bóp chặt, Thiên Đạo pháp tắc có hiệu lực, nàng không thể nói ra một lời nào về thân phận của mình.
Nàng nhìn Nguyễn Ly, đau lòng đến tột đỉnh, sao Rồng Con lại để bản thân biến thành bộ dáng này, hao gầy đến mong manh, thoạt nhìn giống như mất hồn, đứng ở kia dường như gió đều có thể thổi ngã nàng ấy.
Trên gương mặt tái nhợt lộ ra hư nhược, bờ môi ngày xưa hồng nhuận cũng không còn huyết sắc.
Nàng hoảng hốt mà nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, trong mắt biểu tình biến đổi lại biến, mà bên kia Nguyễn Ly đã tỉnh táo lại.
Nguyễn Ly ngơ ngác nhìn chiếc mặt nạ gỗ thô ráp xấu xí kia, sau khi bình ổn dao động mãnh liệt trong lòng, nàng nhanh chóng buông tay, lui về phía sau một bước.
Tất cả biểu cảm trong mắt nàng đều bị áp chế, chỉ còn lạnh nhạt cùng hờ hững.
Trước mặt nàng là thiếu nữ mặc y phục rách tả tơi, dơ đến không được, linh lực yết ớt gần như chỉ mới Luyện Khí, cốt linh bất quá mười bảy tuổi, vẫn là tiểu nha đầu ngây ngô, sao có thể là sư tôn chứ?
Nghĩ đến Lạc Thanh Từ, sắc mặt Nguyễn Ly có chút tan vỡ, nàng phủi phủi y phục, lại nhìn kẹo hồ lô trong tay, cũng may không bị bẩn.
Chỉ là mặt nạ kia luôn làm nàng nhịn không được nhớ tới sư tôn, vì thế nàng phất tay, một cổ linh lực thấm vào trong cơ thể đối phương, chữa lành vết thương cho nàng ấy.
Lạc Thanh Từ cuối cùng cảm thấy thoải mái chút, nàng đang nghĩ xem nên nói gì, Nguyễn Ly lại liếc nàng, "Chiếc mặt nạ này, ngươi từ nơi nào có?"
Trái tim Lạc Thanh Từ thình thịch nhảy lên, nàng yết hầu giật giật, ngưng sáp nói: "Ta chính mình làm."
Nguyễn Ly nghe xong lại quan sát Lạc Thanh Từ thật lâu, không biết tại sao, đôi mắt kia khiến nàng cảm thấy rất quen thuộc, rất giống sư tôn.
Nàng vô pháp ức chế mà nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy ảo não.
Chính mình điên rồi, sư tôn còn đang ngủ say ở Thiên Diễn Tông, sao có thể là người trước mắt.
Nhất định là nàng quá nhớ sư tôn, cho nên nhìn thấy chiếc mặt nạ xấu xí này, liền cảm thấy giống nàng ấy.
Điều này là sai trái, nàng thực xin lỗi sư tôn.
Vì thế nàng rũ mắt xuống, lạnh lẽo nói: "Cực xấu, chớ có đeo."
Lạc Thanh Từ hốc mắt vốn dĩ lên men, nghe một câu này suýt nữa nhịn không được bật cười, nàng vừa muốn khóc vừa muốn cười, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Chỉ là Nguyễn Ly nói xong, xoay người liền muốn đi rồi.
Lạc Thanh Từ vội vàng đuổi theo.
"Ngươi chờ một chút."
Nguyễn Ly thoáng chựng lại, quay đầu nhìn về phía nàng, "Chuyện gì?"
"Ngươi vừa mới đánh ta, liền bỏ đi như vậy sao?" Mắt thấy Nguyễn Ly phải đi, Lạc Thanh Từ có chút hoảng, buột miệng thốt ra.
Nguyễn Ly giữa mày có một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn nàng thật lâu, "Ta không phải cố ý, là ngươi cách ta quá gần nên bị linh lực phòng hộ đánh trúng.
Huống hồ ta đã chữa thương cho ngươi rồi, nếu không đủ ta lại cho ngươi cái này, xem như bồi thường."
Nàng không chút tiếc rẻ mà ném ra một lọ thất phẩm linh đan, nể tình đối phương chiếc cằm có vài phần giống sư tôn, nàng cho nàng ấy chút linh dược, trợ nàng ấy tăng tiến tu vi cũng không vấn đề gì.
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, nhìn kẹo hồ lô trong tay Nguyễn Ly, "Ta không cần đan dược, ta muốn kẹo hồ lô của ngươi."
Nguyễn Ly cau mày, mơ hồ có chút không vui.
Nàng cúi đầu nhìn kẹo hồ lô, tiếng nói lạnh xuống, "Không được, ngươi tự mình đi mua.
Hơn nữa đan dược này rất quý giá, ngươi không cần thì đem đến phòng đấu giá Tố Linh đổi bạc, cũng đủ cho ngươi mua một đống kẹo hồ lô."
Lạc Thanh Từ vẫn kiên trì, "Ta đã hứa với một người, ta sẽ mang kẹo hồ lô cho nàng ấy khi đến gặp, giờ đã muộn."
Nguyễn Ly nguyên bản có chút không kiên nhẫn, vừa nghe đến đây, nàng tức khắc quay đầu nhìn Lạc Thanh Từ, ánh mắt chuyên chú: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói đã hứa với một người, sẽ mang kẹo hồ lô cho nàng ấy."
Nguyễn Ly vội tiến lên một bước, ngực hơi hơi phập phồng, "Vậy vì sao ngươi lại muốn kẹo của ta?"
Nàng trước mắt tay chân tê dại, ý niệm vừa bị nàng hoàn toàn phủ quyết lần nữa bừng lên.
Dù chỉ một tia hy vọng nhỏ bé thôi cũng đủ khiến cảm xúc của nàng tan vỡ, nàng suýt nữa thất thố mà đem người túm lấy, hỏi cho rõ ràng.
Lạc Thanh Từ không chút nào lảng tránh mà cùng Nguyễn Ly đối diện, ánh mắt thẳng vọng nhập vào trong mắt đối phương, nhẹ giọng nói: "Nàng sẽ không cự tuyệt ta."
Nguyễn Ly rốt cuộc nhịn không được, vội cầm lấy cổ tay Lạc Thanh Từ, môi mấp máy vài lần mới nói được thành lời, âm thanh đều run rẩy, "Ngươi......!Ngươi nhận thức ta đúng hay không? Ngươi là......!Ngươi có phải hay không......" Nàng hoàn toàn khống chế không được chính mình, chỉ cảm thấy đủ loại cảm xúc đang quay cuồng trong đầu, hai chữ sư tôn nàng làm sao cũng không thốt ra được, đầu óc một mảnh hỗn loạn, chính mình sợ rằng sắp điên rồi.
Trong mắt Nguyễn Ly trồi lên tơ máu, dưới tay dùng sức cũng không đúng mực, siết đến Lạc Thanh Từ vô cùng đau đớn.
Lạc Thanh Từ rất muốn gật đầu, muốn nói cho A Ly, vi sư đã trở lại.
Nàng có thể cảm nhận được Nguyễn Ly giờ phút này thống khổ cùng hỗn loạn, thế nhưng nàng vô pháp an ủi nàng ấy, loại cảm giác bất lực này thật sự khiến nàng muốn phát điên.
Nàng không thể nói bất luận cái gì, chỉ có thể hàm chứa nước mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly cảm xúc dao động quá lớn, ma khí bị kìm nén trong cơ thể bỗng nhiên lại trào dâng.
"A!!!" Nàng nhắm mắt, biểu tình có chút đau đớn, kêu rê.n quơ quơ đầu, muốn duy trì tỉnh táo.
Trạng thái tinh thần của nàng gần đây cũng không ổn, tuy chỉ tiến vào vòng ngoài Phục Ma Quyển, nhưng nó lại mang đến tra tấn không gì tưởng tượng được.
Có đôi khi nàng sẽ xuất hiện ảo giác, cho nên hiện tại nàng rất sợ hãi chính mình lại bị choáng váng, không phân phải trái mà nhận nhầm người.
"Nàng......!Nàng làm sao vậy? Khó chịu đúng không? Chớ có kích động, nín thở ngưng thần, bão nguyên thủ nhất!"
Nguyễn Ly hoảng hốt nhìn Lạc Thanh Từ, mấy lời nghiêm nghị này lại toát ra từ gương mặt non nớt ngây ngô ấy, thật sự không thích hợp.
Ký ức năm xưa trong nháy mắt ùa về, mỗi khi nàng tinh thần không yên luôn có sư tôn ở bên cạnh, người nọ dùng tiếng nói thanh nhuận trầm ổn nỉ non bên tai nàng, "A Ly, nín thở ngưng thần, bão nguyên thủ nhất!"
Tám chữ này trong khoảnh khắc hoàn toàn trọng điệp, Nguyễn Ly lảo đảo một bước, bắt lấy tay Lạc Thanh Từ không chịu buông, lẩm bẩm gọi: "Sư tôn, sư tôn."
Nhưng trạng thái xuất thần này chỉ diễn ra trong nháy mắt, Nguyễn Ly rất nhanh tỉnh táo mà đối diện hiện thực.
Trước mắt không phải vị sư tôn khiến nàng ngày nhớ đêm mong, mà chỉ là tiểu nha đầu ăn mặc rách rưới.
Nàng rõ ràng biết người này không có khả năng là Lạc Thanh Từ, chính là sâu trong nội tâm lại có một đạo thanh âm nói cho nàng, thiếu nữ kia thân phận không tầm thường.
Nàng không thể làm như không thấy, bỏ mặc nàng ấy không lo.
Mặc kệ nàng ấy có phải sư tôn hay không, nàng đều cần thiết mang nàng ấy theo.
Nàng luôn cảm giác đối phương biết được chuyện gì.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Ly buông lỏng tay Lạc Thanh Từ, nắm lấy thắt lưng nàng ấy, mang theo người biến mất vô tung.
Nguyên bản đám người vây xem phát ra từng đợt kinh hô, "Nàng......!Nàng mang đi tiểu nha đầu kia, không phải muốn giết người chứ?"
"Không thể nào, đừng nói bậy.
Nàng tới Phù Phong nhiều lần như vậy, cũng chưa từng giết người, không cần bởi vì nàng là Long tộc liền suy đoán lung tung."
Có người bất mãn phản bác, "Nguyên nhân bởi vì nàng là rồng mới kỳ quái, Long tộc bắt người làm gì? Hơn nữa nàng giống như có chút không bình thường, sau khi Hoài Trúc Quân ngã xuống, nàng vẫn luôn tinh thần hỗn loạn.
Nghe nói nàng tùy thời khả năng nhập ma, sao Tiên môn lại để nàng tùy ý ra vào Phù Phong?"
"Ngươi điên rồi? Nói hươu nói vượn cái gì.
Nàng là ai? Nàng là Nguyễn Ly, là vương thượng Long tộc.
Hoài Trúc Quân đã không còn, hiện giờ phóng nhãn khắp Tiên môn, không ai là đối thủ của nàng, cho nên ngươi cẩn thận một chút."
"Thiên Diễn Tông cũng rất kỳ quái, thế nhưng cho nàng ở lại tông môn.
Nàng hại chết sư tôn, lại kề bên nhập ma, này không phải tự chuốc lấy phiền toái? Vạn nhất nàng phát cuồng, kia tông môn liền bị hủy trong một sớm." Nam Hoa Phái có đệ tử khó hiểu nói.
"Tông chủ đương nhiệm của họ chính là đại đệ tử của Hoài Trúc Quân, cũng là sư tỷ của Nguyễn Ly.
Hai người quan hệ rất thâm hậu, tự nhiên nguyện ý.
Huống hồ Nguyễn Ly chưa từng có hành động quá khích.
Ta chỉ thắc mắc tiểu nha đầu vừa đụng phải nàng, không biết sẽ ra sao."
Giờ khắc này, Nguyễn Ly người đang là trung tâm của thị phi, lại một khắc không ngừng mang theo Lạc Thanh Từ trở về Sài Tang.
Lạc Thanh Từ tuy rằng bị nàng không chút ôn nhu nắm thắt lưng, nhưng vẫn có chút vui vẻ.
Vô luận như thế nào, Nguyễn Ly chịu mang theo chính mình, đã là kết cục tốt nhất.
Hết thảy xung quanh cấp tốc lui về phía sau, Lạc Thanh Từ đầu choáng váng não trướng, nhìn dãy núi phía dưới có chút muốn phun.
Bị Nguyễn Ly xách theo như vậy thực không thoải mái, vẫn là nằm trên lưng nàng ấy tốt hơn.
Nàng có chút tưởng niệm phiến lân giáp vàng ánh kia, cùng với mảnh lông bờm mềm mại xinh đẹp.
Cũng may Nguyễn Ly tốc độ thực mau, đảo mắt liền về đến bên kia sông Vị Thủy.
Theo sát Nguyễn Ly lảo đảo rơi xuống, ném Lạc Thanh Từ qua một bên, ẩn nhẫn nói: "Ngươi cách ta xa chút."
Dứt lời nàng xoay người đi xa, ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại mắt điếc tai ngơ.
Thực mau linh lực hỗn độn quanh thân nàng tứ tán mở ra, thường thường có ma khí màu đen thẩm thấu ra tới, nhìn dáng vẻ thực không thích hợp.
Lạc Thanh Từ bất chấp khó chịu, vội vàng đi phía trước vài bước rồi lại sợ ảnh hưởng Nguyễn Ly, chỉ có thể nhẫn nại lo lắng, xa xa nhìn nàng ấy.
Nàng biết Nguyễn Ly trôi qua rất không tốt, nhưng không ngờ nàng ấy bị tra tấn đến nông nỗi này, khó trách gầy yếu như vậy.
Ma khí trong cơ thể Rồng Con không ổn định, ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần nàng ấy, mỗi lần phát tác tất nhiên thống khổ bất kham.
Trước mắt nàng không thể làm gì, chỉ có thể ngồi quỳ ở nơi xa, lẳng lặng nhìn Nguyễn Ly.
Không giúp được nàng ấy, chỉ có thể canh giữ ở bên người.
Nguyễn Ly lần này đả tọa ước chừng hai canh giờ, Lạc Thanh Từ vẫn là thân thể phàm thai, từ lúc vào thành Phù Phong cho đến bây giờ nàng chưa ăn uống gì, cái bụng nhỏ đang kêu gào kháng nghị.
Nhưng Nguyễn Ly còn chưa tỉnh, nàng không dám, cũng không muốn rời đi.
Nhiều năm qua, mỗi lần Nguyễn Ly vào Phục Ma Quyển thanh trừ ma khí, Quỷ Nhãn liền bị áp chế một đoạn thời gian.
Nhưng một ngày Lạc Thanh Từ chưa trở về, chấp niệm trong lòng nàng liền nặng thêm một phân, cảm xúc cũng càng thêm không xong, dẫn tới ma khí trong cơ thể nàng thường xuyên phát tác.
Tuy rằng không đến mức nhập ma, nhưng cũng khó lòng chịu đựng.
Nàng vẫn luôn ở bên giường chiếu cố sư tôn, nhưng không hiểu sao gần đây nàng cảm thấy tâm phiền ý loạn, lại nhớ tới sư tôn cho nàng kẹo hồ lô, lúc này mới đi Phù Phong một chuyến, muốn mang kẹo hồ lô trở về.
Trời xui đất khiến gặp phải tiểu cô nương mang mặt nạ giống sư tôn.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt lập tức bị tiểu nha đầu dơ hề hề kia hấp dẫn.
Nàng ấy ngồi quỳ ở nơi đó, cách chính mình mấy trượng, sống lưng thẳng tắp, vóc người ngay ngắn, cho dù ăn mặc nghèo kiết xác, cũng lộ ra phong thái cao quý thanh tuấn hoàn toàn đối lập.
Nếu không phải quá mức nhỏ gầy, lại nhếch nhác như vậy, thật là giống hệt người trong lòng nàng.
Hiện giờ nàng thanh tỉnh không ít, nàng xác định chính mình không phải xuất hiện ảo giác, thiếu nữ không biết từ đâu toát ra tới này, thật sự không tầm thường.
Nàng áp xuống trong lòng muôn vàn nghi hoặc cùng kinh hỉ, kèm theo chính là nỗi sợ hãi khó tả, khiến nàng nhất thời không biết phải làm sao.
Thấy Nguyễn Ly tỉnh, Lạc Thanh Từ vội vàng đứng dậy, nhưng nàng đã quên chính mình không còn là Hoài Trúc Quân tu vi cao thâm, duy trì một tư thế suốt hai canh giờ khiến cho bắp chân của nàng tê liệt, căn bản không thể động đậy, này vừa ngồi dậy nàng liền tê kêu một tiếng, ngã nhoài về phía trước.
Nàng có quá nhiều dấu hiệu đáng ngờ, Nguyễn Ly sao có thể để nàng bị té ngã, lập tức bắn ra linh lực đỡ lấy nàng, người cũng dịch chuyển đến bên cạnh, đem nàng ôm lên.
"Vẫn luôn chưa động?" Bốn chữ lời ít mà ý nhiều, trong lãnh đạm lại mang theo tia quan tâm.
"Ân, ta lo lắng nàng, lại quên ta hiện tại không thể ngồi bất động trong hai canh giờ được."
Nguyễn Ly hô hấp lại rối loạn, nàng giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nỗ lực lý giải từng lời nói của người trước mắt, ý đồ tìm được chứng cứ xác thực cho nghi hoặc của nàng.
Đối phương lo lắng cho mình, nàng có thể miễn cưỡng lý giải, nhưng sao nàng ấy lại nói, đã quên hiện tại không có biện pháp ngồi yên hai canh giờ?
Nàng tâm thần hoàn toàn rối loạn, nhất thời không biết nên đối xử người kia ra sao.
Nếu như nàng ấy chính là sư tôn, đã trở về sao lại không nói cho nàng biết? Nếu không phải sư tôn, tại sao lại giống đến như vậy, còn cố tình đi tìm chính mình.
Ánh mắt nàng quét qua y phục đối phương, thật sự nhìn không nổi nữa, quá bẩn rồi.
Sư tôn sao có thể để bản thân biến thành thế này, nàng ấy thích nhất sạch sẽ.
Vì thế một chút phấn khích trong lòng nàng dần bình ổn xuống, nàng chỉ chỉ bờ sông nơi xa, "Y phục ngươi bẩn, trước đi tắm rửa lại cùng ta nói chuyện."
Lạc Thanh Từ biểu tình cứng lại, có chút ủy khuất mà hừ một tiếng, trong lòng yên lặng chửi thầm.
Tiểu hỗn đản này cứ nhiên ghét bỏ nàng, còn học lại câu nàng từng nói ngày xưa lúc bị mất tình căn.
Tuy rằng nàng cũng có chút ghét bỏ bản thân, nhưng vẫn biện giải: "Không phải ta không muốn tắm, chỉ là ta không có y phục nào khác."
Nguyễn Ly nghe vậy cau mày, trong túi trữ vật của nàng có rất nhiều quần áo, nhưng đều dành cho sư tôn, người khác không được phép mặc.
Huống hồ cho dù cảm thấy đối phương có chút giống, nhưng một ngày chưa xác nhận, nàng ấy liền không thể chạm vào đồ vật của sư tôn.
Vì thế nàng liền nói: "Ta cũng không có quần áo, đợi chút mua cho ngươi."
Lạc Thanh Từ mím môi, cái gì không có quần áo, mười mấy bộ bạch y tuyết tơ tằm của nàng đâu rồi?
"Rõ ràng rất nhiều." Nàng liệt miệng chịu đựng thân thể chết lặng cùng đau nhức, nhỏ giọng nói thầm.
Nguyễn Ly lỗ tai giật giật, nghe được rõ ràng.
Một câu này mang đến cho nàng kí.ch thích không nhỏ.
Vừa rồi nàng cảm thấy chỉ là trùng hợp, người này tuyệt đối không thể là Lạc Thanh Từ, nhưng trước mắt lý trí thu hồi, nàng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc.
Trừ phi có người muốn giả mạo sư tôn, bằng không làm sao lại giống như vậy.
Thế nhưng lừa gạt nàng để làm gì, nàng hiện tại cũng không có thứ gì để đối phương lừa.
Căn cứ phía trước phỏng đoán, sư tôn không phải người ở thế giới này.
Sư tôn nói nhất định sẽ quay lại, nhưng không nói rõ bằng cách nào.
Nàng ấy cũng từng nói qua, bản thân có một số bí mật không thể tiết lộ.
Đó có phải hay không ý nghĩa cho dù sư tôn trở lại, cũng không thể lung tung tiết lộ thiên cơ, cho thấy thân phận.
Nghĩ đến đây Nguyễn Ly nhịn không được nhìn Lạc Thanh Từ, nhìn sâu vào đôi mắt dưới chiếc mặt nạ xấu xí quen thuộc kia, thật sự quá giống.
Trái tim nàng đập đến bay nhanh, có chút phát đau.
Nàng giống như bất ngờ phát hiện trân bảo mình đau khổ tìm kiếm đã lâu, rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng không thể cao giọng kêu ra tới, sợ quá mức vui mừng lộ rõ trên nét mặt, làm ông trời bất mãn, lại lần nữa đem nàng ấy thu trở về.
Vì thế nàng vội vàng cúi đầu, người vốn là mặc bạch y thanh lãnh như trích tiên, giờ khắc này thế nhưng vén vạt áo ngồi xổm trước mặt Lạc Thanh Từ, giơ tay truyền linh lực vào hai chân nàng ấy, thay nàng ấy giảm bớt tê mỏi cùng đau đớn.
"Nàng chớ có động, ta giúp nàng thư hoãn một chút."
Lạc Thanh Từ ngây ngẩn cả người, tiểu quỷ nhan khống này không chê nàng nữa? Nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt nàng lập tức lên men.
Cho nên Nguyễn Ly đã phát hiện manh mối, bằng không mới vừa rồi còn vẻ mặt lạnh nhạt ghét bỏ nàng, như thế nào sẽ đột nhiên hu tôn hàng quý, đối nàng ôn nhu lên.
Chờ đến Lạc Thanh Từ thoải mái chút, Nguyễn Ly mới kéo ra khoảng cách, nàng nhìn chăm chú đôi mắt Lạc Thanh Từ, "Vì sao nàng lại mang mặt nạ này?"
Lạc Thanh Từ nhấp môi, "Bởi vì dung mạo của ta xấu đến không thể nhận người, sợ dọa đến kẻ khác."
Nguyễn Ly thoáng ngẩn ngơ, ký ức thời thơ ấu lại hiện về, khi đó nàng cảm thấy mặt nạ của Trì Thanh thực xấu, mới hỏi nàng ấy vì sao phải mang mặt nạ, có phải dung mạo xấu đến không thể nhận người?
Nguyễn Ly nhanh chóng ngẩng đầu, chịu đựng nước mắt sắp tràn ra tới, "Nàng gỡ mặt nạ xuống, để ta nhìn xem có phải thực dọa người hay không."
Lạc Thanh Từ khẽ lắc đầu, tiếng nói nhiễm lên run rẩy, "Dựa theo quy củ quê nhà của ta, không thể tùy tiện gỡ mặt nạ xuống, nếu có người nhìn thấy gương mặt ta..."
"Nàng hoặc là giết người đó, hoặc là gả cho người đó, đúng không?" Nguyễn Ly đã chờ không kịp Lạc Thanh Từ nói xong, nàng hốc mắt đỏ bừng, thanh âm cũng nghẹn ngào.
"Đúng vậy."
Câu trả lời chắc chắn của Lạc Thanh Từ làm Nguyễn Ly như bay lên mây, nàng tức khắc kìm nén không được, tay phải dẫn ra một đạo linh lực, đem mặt nạ cởi xuống.
Dung mạo dưới mặt nạ ngây ngô non nớt, sắc mặt thoạt nhìn xanh xao vàng vọt, chợt vừa thấy cùng Lạc Thanh Từ kém khá xa.
Nhưng Nguyễn Ly đối gương mặt Lạc Thanh Từ quen thuộc đến tận xương tủy, đường nét ngũ quan kia, còn có cặp mắt thâm thúy hoàn toàn không hợp với độ tuổi, đã cho nàng đáp án chuẩn xác.
Lập tức nàng không kiểm soát được linh lực trong tay, mặt nạ lạch cạch rơi xuống đất.
Người trước mắt khác hẳn với những gì nàng mong đợi, nhưng lại khiến cho nàng sợ hãi được rồi lại mất, vì thế nàng vội dán đến gần, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Nàng là Lạc Thanh Từ có đúng không?"
Lạc Thanh Từ gằn từng chữ: "Ta không phải Lạc Thanh Từ."
Nguyễn Ly rốt cuộc nhịn không được nữa, nước mắt rào rạt hạ xuống.
Nàng xác định, nàng ấy chính là Lạc Thanh Từ, là sư tôn của nàng.
Nàng bỗng nhiên tiến lên, đem Lạc Thanh Từ kéo vào trong lòng ngực, gắt gao ôm nàng ấy, "Nàng đã trở lại, đúng hay không, nàng đã trở lại.
Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, không phải cố ý, sư tôn, sư tôn, nàng trả lời ta, trả lời ta đi."
Nàng cũng không biết nên phản ứng thế nào, ôm Lạc Thanh Từ lung tung nói, muốn Lạc Thanh Từ chính miệng cho nàng đáp lại.
Lạc Thanh Từ rõ ràng cảm giác được nước mắt nóng bỏng tẩm ướt y phục mình, nàng cũng ngăn không được lệ tuôn như mưa, nhưng nàng không thể trả lời, chỉ là nức nở đáp: "Nàng vừa bảo y phục ta bẩn, đi tắm rửa rồi mới được nói chuyện cùng nàng, sao nàng còn ôm ta?"
"Không bẩn, không bẩn, là đồ nhi mắt mù tâm manh.
Sư tôn gọi ta, gọi ta đi." Nguyễn Ly vô thố mà lắc đầu, đầy mặt nôn nóng cùng hối hận.
Nàng cũng ý thức được Lạc Thanh Từ không thể cho thấy thân phận, liền năn nỉ nàng ấy gọi tên chính mình.
Lạc Thanh Từ hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, trong mắt tràn đầy lệ, đau lòng mà vuốt ve gương mặt nàng ấy, "Nguyễn Ly, A Ly......!Ly nhi."
Nguyễn Ly nhịn rồi lại nhẫn, cuối cùng hoàn toàn hỏng mất, nàng cúi đầu, ôm Lạc Thanh Từ thất thanh khóc rống lên.
Người trong lòng nàng, rốt cuộc trở về..