"Đó là lần thứ hai, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Lạc Thanh Từ vừa dứt lời, Hồng Ảnh càng thêm khó tin, nàng vẫn luôn đi theo Nguyễn Ly, phía trước chẳng sợ nàng không xuất hiện, nàng cũng biết rõ mọi chuyện.
Nàng biết Lạc Thanh Từ không có tình căn, nhưng vẫn nghĩ rằng nàng ấy chỉ một lần bị Thiên Cơ Tử phá hủy tình căn mà thôi. Nhưng lời này của Lạc Thanh Từ rõ ràng nói cho nàng, tình căn của nàng ấy đã sớm không còn, bị phá hủy chính là tình căn mới mọc ra.
"Ta không tin, chẳng lẽ sư tôn cũng sống lại một đời? Sư tôn làm sao biết đời trước chính mình tự sát? Không, không đúng, sư tôn hoàn toàn khác đời trước, sư tôn căn bản không phải người kia." Hồng Ảnh đầu óc một mảnh hỗn loạn, nhưng có một chuyện nàng rất rõ ràng, trừ khi là sư tôn đời trước, nếu không trên đời sẽ không người biết Hoài Trúc Quân một thân ngạo cốt cuối cùng tự sát chết. Năm đó nàng vì muốn uy hiếp Tiên môn, mới tung tin rằng chính mình đã giết Lạc Thanh Từ, còn hành hạ tra tấn cho đến chết, phế tu vi, rút tiên cốt.... thật ra chuyện gì nàng cũng không có làm. Trong những năm tháng cô đơn dài dằng dặc đó, nàng vẫn luôn ôm theo thi thể sư tôn bên người..... Không, nàng không thể tiếp tục nghĩ đến chuyện này nữa.
Nàng ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, muốn tìm kiếm từ nàng ấy một đáp án xác thực.
Lạc Thanh Từ vừa nghe đến A Ly không còn nữa, nhất thời cảm xúc mất khống chế, mắt thấy Hồng Ảnh vẫn gàn bướng hồ đồ, nhịn không được đem tất cả mọi chuyện nói thẳng ra.
Chờ nàng lấy lại tinh thần, mới ý thức được không thể tiết lộ Hệ thống tồn tại, vì thế nàng tự cường trấn tĩnh lại, thần sắc trong mắt thanh lãnh trầm tĩnh, "Ta không phải sống lại, nhưng ta biết ngươi là chấp niệm Nguyễn Ly đời trước lưu lại thế gian, cũng biết tất cả những gì Nguyễn Ly đời trước trải qua. Ta vừa nói hết thảy cũng chỉ là phỏng đoán, chính ngươi có đầu óc, ngươi có thể ngẫm lại thật kỹ. Mà kiếp trước Lạc Thanh Từ tự sát chết, lúc ta ở Nam Hải bao vây tiễn trừ Long tộc, ta lâm vào trong hôn mê, đã từng mơ thấy cảnh tượng kia."
Nói đoạn, nàng xoa xoa giữa mày, "Ta không biết vì sao sẽ mơ thấy như vậy, nhưng phản ứng vừa rồi của ngươi đã chứng minh hết thảy là sự thật."
Hồng Ảnh biểu tình có chút hoảng loạn, nàng không muốn thừa nhận, chính là trong lòng lại mạc danh có một thanh âm nói cho nàng, Lạc Thanh Từ nói có đạo lý.
"Nếu là suy đoán, vậy không có chứng cứ, sư tôn như vậy chỉ bởi vì phát hiện ta đã thay thế Nguyễn Ly, người mưu toan thao túng cảm xúc của ta, có phải không? Ngay cả khi sư tôn từng thật sự bảo hộ ta, nhưng chỉ bằng việc người giết phụ vương ta, người nên chết! Tội nghiệt mà sư tôn đã gây ra, cũng không thể vì người bảo hộ ta mà giảm bớt mảy may!" Hồng Ảnh giờ phút này giống như một con con nhím bạo nộ, dựng thẳng gai nhọn toàn thân, cố chấp giằng co. Nhưng trong đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy lệ khí kia, lại đè nặng một tia ủy khuất cùng chua xót mà chính nàng cũng không nhận ra được.
Nàng đại khái không biết, giờ phút này nàng hốc mắt đã ửng hồng, bộ dáng không chút nào dọa người, ngược lại làm người cảm thấy đau lòng.
Những lời của nàng tràn đầy phẫn nộ, nhưng cũng không phải là lên án Lạc Thanh Từ, mỗi câu mỗi chữ đều hợp tình hợp lý, khiến Lạc Thanh Từ hoàn toàn không phản bác được.
Lạc Thanh Từ làm sao không biết Nguyễn Ly đời trước đã thống khổ thế nào, cho dù là Nguyễn Ly hiện tại cũng làm nàng đau lòng đến trong xương cốt. Nàng ấy ngay từ đầu đã vô tội, và tất cả những đau đớn mà nàng ấy phải chịu, cho dù nhân danh tình yêu hay thù hận, đều không nên có.
Nàng cũng cảm thấy đau lòng cho nguyên chủ đời trước, thân bất do kỷ, nhưng không thể nào cãi lại, sở hữu để ý cùng che chở chỉ có thể dùng lớp vỏ lạnh băng bên ngoài che đậy, khổ mà không thể nói, chỉ có thể cay đắng mang theo uất hận tự sát chết đi.
Rõ ràng tất cả tội nghiệt đều là Thiên Cơ Tử cùng Mặc Diễm gây ra, nhưng người phải gánh chịu hết thảy lại là nàng cùng Nguyễn Ly.
"Ta nói những chuyện này cũng không phải muốn ngươi cảm kích, càng không phải muốn thoái thác trách nhiệm của mình. Ta chỉ hy vọng ngươi hận ta, nhưng đừng oán hận A Ly, ngươi vô tội, nàng càng vô tội. Các ngươi đều có máu có thịt, ngươi có thể hận, nhưng ngươi không thể cướp đoạt quyền được yêu của nàng. Ngươi đã từng trải qua hết thảy hắc ám, hẳn là cũng biết nó đau đớn thế nào."
Lạc Thanh Từ ngữ khí vẫn trầm tĩnh như nước, nhưng đã không còn mang theo thờ ơ lạnh nhạt.
Hồng Ảnh nhịn không được liếc Lạc Thanh Từ một cái, gương mặt ấy vẫn như trong trí nhớ xa xăm, vẫn tinh xảo xinh đẹp như trước, phảng phất khắc băng tuyết đúc.
Nhưng trong mắt Lạc Thanh Từ lúc này lại tràn đầy tình cảm, cho dù dáng vẻ thanh lãnh, vẫn lộ ra một cổ dịu dàng mềm mại, không giống với Lạc Thanh Từ đời trước, quạnh quẽ đến làm người không thể tiếp cận.
Nhưng tại sao? Nếu đời trước sư tôn cũng quan tâm nàng, cũng bảo hộ nàng, vậy cớ gì mỗi lần gặp mặt luôn đối nàng bày ra sắc thái lạnh lùng cao ngạo? Mà đời này sư tôn lại trăm phương nghìn kế dùng một thân phận khác, như vậy thật cẩn thận che chở Nguyễn Ly, kia có bao nhiêu ôn nhu.
Hồng Ảnh đôi mắt nóng lên, một cổ bi ai không thể miêu tả trào dâng trong lòng, quá khó chịu rồi, nàng thế nhưng đã hiểu lầm sư tôn, thậm chí gián tiếp gây ra cái chết của sư tôn, người duy nhất trên thế gian quan tâm cùng bảo hộ nàng!
Nhưng nghĩ đến cái gì, trái tim không tự giác mềm xuống của nàng lại đột nhiên lãnh ngạnh lên, nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Từ, lạnh lùng cười: "Sư tôn nói hết thảy cũng có ích lợi gì, nàng vô tội, sư tôn cũng không có khả năng gặp lại nàng. Nàng đã hoàn toàn biến mất, trên đời này về sau chỉ có ta thôi. Ta thật sự rất tò mò, một nghịch đồ luôn mơ ước sư tôn của mình, liền tính cách sư tôn, thật sự không cảm thấy chán ghét?"
Lạc Thanh Từ cũng không khó chịu trước những lời của Hồng Ảnh, bởi vì nàng ấy cũng từng là Nguyễn Ly, nhưng nàng không có biện pháp chấp nhận A Ly của mình bị Hồng Ảnh thay thế.
Nàng đôi tay bỗng nhiên nắm chặt, thẳng tắp nhìn chằm chằm gương mặt vô cùng quen thuộc lại xa lạ trước mắt, "Đây là chuyện riêng giữa chúng ta, ngươi không có quyền biết."
Nguyễn Ly gợi lên khóe môi, ánh mắt tùy ý đảo qua người Lạc Thanh Từ, trên dưới nghiền ngẫm đánh giá, "Sư tôn tựa hồ không giống trước, thế nào? Bị nàng cảm động rồi sao? Tình căn của sư tôn lại mọc?"
Nguyễn Ly vốn là dáng vẻ minh diễm, phía trước nhất cử nhất động đều thanh tuyển tao nhã, khí chất sạch sẽ thuần triệt, cùng vũ mị yêu diễm không dính dáng. Mà lúc này nàng mặc hồng y, mặt mày sắc bén tối tăm, như vậy cười tà tứ mà yêu mị, câu nhân lại nguy hiểm.
Lạc Thanh Từ nhấp khẩn môi, mày nhíu lại, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn người trước mắt. Giống như A Ly đã từng ở thời điểm nàng mất đi tình căn mà tìm kiếm từ nàng một tia ôn nhu quá vãng, nàng cũng ý đồ ở trên người Hồng Ảnh tìm kiếm bóng dáng A Ly.
Trong lòng tinh mịn đau ý kéo dài không dứt, mãn đầu óc đều là hình ảnh A Ly vì cứu nàng mà hy sinh hết thảy. Nàng không tin A Ly không còn nữa, nàng còn chưa kịp bày tỏ tâm ý của mình cho nàng ấy biết, cũng chưa kịp nhìn thẳng vào tình cảm của nàng ấy dành cho mình.
Nàng lừa gạt A Ly, giấu A Ly hết thảy, những chuyện đó còn chưa kịp nói rõ ràng. A Ly vẫn còn trẻ tuổi, từ nhỏ tới lớn chịu đựng không biết bao nhiêu khổ sở, còn chưa nếm được một ngày tháng yên bình nào, liền như vậy biến mất, nàng không cam lòng. Nghĩ đến đây, đau đớn nơi ngực liền như thủy triều trào dâng, phảng phất muốn dìm chết nàng.
Bởi vì người trước mắt là Hồng Ảnh, nỗi đau của Lạc Thanh Từ nhất thời bị giam lại, lúc này mới quay cuồng mà đến, nàng giơ tay đè nặng ngực, cũng mặc kệ vết thương trên vai, biểu tình có chút đau đớn.
Gương mặt Nguyễn Ly tức khắc cứng đờ, ánh mắt lược hiện hoảng loạn, nàng mạnh mẽ dùng nhíu mày che giấu, không kiên nhẫn nói: "Ta không phải nàng, sư tôn dáng vẻ này không thể dọa đến ta....."
Nguyễn Ly còn chưa nói xong, Lạc Thanh Từ đầy đầu mồ hôi lạnh suy yếu mà liếc nàng một cái, thẳng ngã về phía trước.
Nguyễn Ly thân thể phản ứng so đầu óc càng nhanh, một cái bước xa liền ôm chặt lấy Lạc Thanh Từ, ngay sau đó khom lưng đem người chặn ngang bế lên, nhẹ nhàng phóng tới trên giường.
Lạc Thanh Từ nhắm hai mắt cường tự nhẫn nại đau đớn, nàng rõ ràng cảm giác được, tình căn chính mình trở về rồi.
"Lạc Thanh Từ, ngươi đừng tuyệt vọng, ta có thể cảm giác được A Ly vẫn còn. Ngươi không phát hiện Hồng Ảnh cùng phía trước khác biệt rất lớn sao?" Hệ thống vẫn luôn trầm mặc không nói rốt cuộc mở miệng, thanh âm của nàng có chút ngưng sáp, phảng phất giờ phút này mới lấy lại tinh thần.
Lạc Thanh Từ đau đến hồ đồ, nàng lúc này mới nhớ tới Hệ thống. Nàng thật sự bị Hồng Ảnh đả kích, tuy rằng cũng ý thức được nàng ấy hành vi mâu thuẫn, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều. Nàng đơn giản nhắm mắt không nhìn Nguyễn Ly, cùng hệ thống câu thông.
"Nhưng ta không xác định là Hồng Ảnh thay đổi, hay A Ly vẫn còn." Lạc Thanh Từ nói.
"Ngươi hiểu Hồng Ảnh hơn ta sao? Lại nói, lúc ngươi ở Thập Phương Bí Cảnh, Hồng Ảnh động thủ giết ngươi không lưu tình chút nào. Còn có ở Tư Quá Nhai, nếu không phải A Ly ý chí kiên định áp chế tà niệm, ngươi cũng đã sớm mất mạng. Nhưng lúc này đây, tuy nàng bởi vì ước định với A Ly mà buông tha ngươi, nhưng căn cứ ta ký lục cùng quan sát, cũng không phải như vậy."
Lạc Thanh Từ sửng sốt, theo sau ức chế không được truy vấn: "Nơi nào không giống?" Nàng bức thiết hy vọng có thể tìm được một tia chứng cứ, nếu A Ly không còn nữa, nàng thật sự không có lý do tiếp tục kiên trì. Hệ thống chờ đợi cũng hóa thành bọt nước, người nàng quan tâm đã không còn tồn tại, nàng tội gì phải ở đây chịu khổ? Thần thanh khí sảng mà tự kết liễu chính mình không tốt hơn sao?
"Lúc ngươi cùng A Ly rơi vào trong nước...." Hệ thống lập tức trình chiếu lại đoạn hình ảnh kia cho Lạc Thanh Từ nhìn.
Lạc Thanh Từ ký ức khoảnh khắc trở lại khi đó, nàng nhìn chính mình chìm vào trong nước, nhìn Nguyễn Ly sau khi mất đi ý thức, thân thể từ cự long ba trượng hóa trở về tiểu long dài ba thước, tiểu gia hỏa nhỏ bé này đã liều mạng lôi kéo chính mình bơi ra bên ngoài.
Lúc này nàng tựa hồ khôi phục lại tất cả hỉ nộ ai nhạc, đối tình cảnh trước mắt, nàng thật sự nhịn không được, nhắm hai mắt nỗ lực duy trì bình tĩnh, nhưng dòng chất lỏng trong suốt vẫn vô pháp ngăn chặn từ khóe mắt nàng chảy xuống, lăn nhập vào thái dương.
Mà lúc này Nguyễn Ly vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, muốn chạm vào đối phương lại không bỏ được sĩ diện, lại phát hiện khóe mắt Lạc Thanh Từ lăn xuống nước mắt, Nguyễn Ly tức khắc cứng đờ, một loại đau nhức khó có thể miêu tả từ đáy lòng đánh úp lại, làm nàng khó chịu mà cong eo xuống.
Nàng mồm to thở dốc, cắn răng đối chính mình nói: "Ngươi tiền đồ một chút, đừng như ngốc tử, sư tôn chỉ rơi một giọt nước mắt, ngươi liền phản ứng lớn như vậy?"
Lạc Thanh Từ còn đang xem đoạn hình ảnh kia, hệ thống mở miệng nói: "Nàng cuối cùng hoàn toàn khống chế tà niệm đi cứu ngươi, nhưng sau khi rơi xuống nước, tà niệm liền chiếm cứ chủ đạo, nàng mang theo ngươi trôi nổi một đêm mới đến được nơi này. Một năm qua, ngươi thẳng lâm vào hôn mê bất tỉnh, nàng chiếu cố ngươi rất tốt, luôn nhìn chằm chằm ngươi phát ngốc, ta có thể cảm giác được nàng đối với ngươi cảm tình thực phức tạp."
Lạc Thanh Từ nghe hệ thống nói, không khỏi nghĩ đến bày trí trong động phủ này, còn có bộ bàn ghế kia. Giữa hoảng hốt, nàng nghĩ đến cái gì, khó trách nàng vừa tỉnh lại luôn cảm thấy có chút quen thuộc, bố cục này còn không phải giống hệt động phủ ở Sài Tang, nơi nàng cùng A Ly từng ở?
Lạc Thanh Từ trong lòng vui vẻ, đau đớn nơi ngực tiêu tan không ít, cuối cùng lắng xuống.
Một lát sau, nàng thử mở miệng hỏi Hệ thống: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
Hệ thống sửng sốt, vội vàng nói: "Ta nơi nào không ổn?"
"Tuy rằng nàng chỉ là tà niệm của Nguyễn Ly đời trước, nhưng nàng cũng có đầy đủ ký ức cùng cảm xúc của Nguyễn Ly. Ta nói cho nàng những chuyện kia, nàng rõ ràng xúc động, nhưng đại khái là không chịu thừa nhận. Ta nghĩ, nàng cũng đang rất hối hận, không biết được thù hận còn hay mất, nhưng hiểu lầm đối với ngươi, xem như giải trừ."
Hệ thống trầm mặc không nói gì, thật lâu sau mới mở miệng: "Ngươi đã sớm biết ta là ai, có đúng không? Nhưng ngươi có thể mơ thấy đời trước, thật sự khiến ta rất bất ngờ."
"Ta cũng thực kinh ngạc,nhưng đây là kết quả mà ngươi muốn, có phải không?"
"Thực xin lỗi." Hệ thống đột nhiên nói.
Lạc Thanh Từ cười khổ một tiếng, "Bây giờ đã quá muộn, ngươi đời trước thật sự là lão cổ hủ. Ta rất muốn trong lòng mắng chết ngươi, nhưng đến tận đây, ta cũng không hề oán hận, nếu làm ta từ bỏ, ta chỉ sợ càng khó chịu."
"Vốn là nhân quả của ta, lại liên lụy đến ngươi."
Lạc Thanh Từ nhịn không được hỏi: "Ta rất tò mò, vì sao phải là ta? Bởi vì luân hồi, cho nên ngươi chọn ta sao?"
Hệ thống nghiêm nghị nói: "Ngươi về sau sẽ biết. Những ký ức kia cũng không phải là mơ, nó thuộc về chính ngươi...."
Lạc Thanh Từ còn muốn hỏi lại, đột nhiên trên khóe mắt cảm xúc ấm áp mềm mại chạm vào đem suy nghĩ của nàng kéo trở về, nàng theo bản năng mở mắt ra, lại nghe thấy tiếng vải vóc cọ xát rất nhỏ, sao đó đối phương nhanh chóng rụt tay về.
Nàng nhìn đi qua, lại thấy Nguyễn Ly đem tay giấu đi, thập phần mất tự nhiên mà đứng ở một bên.
Thấy Lạc Thanh Từ nhìn mình, Nguyễn Ly lại bày ra dáng vẻ không thèm để ý cùng châm chọc, "Thật sự là chuyện lạ, ta thế nhưng có thể nhìn đến Hoài Trúc tiên tôn rơi lệ. Chuyện này mà đồn ra ngoài, Tiên môn ai có thể tin, một vị đồ long sát thần cư nhiên sẽ khóc."
Lạc Thanh Từ không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, nhìn không chớp mắt.
Nguyễn Ly ánh mắt trốn tránh, trong lòng mơ hồ bất an, "Sư tôn nhìn ta như vậy làm gì?"
Lạc Thanh Từ thần sắc bất biến, phảng phất vừa rồi rơi lệ căn bản không phải nàng, "Không gì cả, ta chỉ là nghĩ, quần áo ta đi nơi nào rồi? Một thân y phục này ta mặc không quen."
Nàng lúc này chỉ mặc một kiện trung y màu trắng, đã một năm trôi qua, rõ ràng đây không phải y phục của nàng. Hơn nữa, trang phục của nàng do Trạch viện đo may, là Thiên Diễn Tông độc hữu Tuyết Tơ Tằm chế thành, khinh bạc mềm mại, mỗi một kiện trên cổ tay áo đều thêu chữ Lạc, cái này cũng không có.
Nguyễn Ly cũng không nhận ra ý tứ của Lạc Thanh Từ, nghe vậy càng là không vui, "Sư tôn tưởng rằng mình còn là Hoài Trúc Quân ở Thiên Diễn Tông sao? Y phục của sư tôn đã sớm bị huyết nhiễm thấu, rách tả tơi không còn hình dáng, mặc một năm sư tôn không sợ bẩn?"
Lạc Thanh Từ gật gật đầu, sau đó nhìn Nguyễn Ly, "Nàng thay y phục cho ta sao?"
Nguyễn Ly lập tức ngơ ngẩn, ngay sau đó thẹn quá thành giận, "Là ta thay cho sư tôn, thế nào? Nàng ấy còn có thể hôn sư tôn, ta đổi kiện quần áo không được ư?"
Vừa nói xong, nàng lại liếc mắt Lạc Thanh Từ, mạnh miệng nói: "Nàng ấy thích sư tôn, nhưng ta thì không. Sư tôn có ta cũng có, nơi nào hiếm lạ."
Lạc Thanh Từ bị Nguyễn Ly một hồi trách móc cũng không tức giận, chỉ là lịch sự văn nhã nói: "Ta cũng không có ý khác, chỉ là muốn cảm tạ nàng thôi."
Nàng ý niệm vừa chuyển, lập tức từ trong trữ vật lấy ra một kiện bạch y chỉnh tề, nhưng nghĩ cái gì, Lạc Thanh Từ thực mau thu trở về, lại lấy ra một kiện ngoại bào xanh lam, chất liệu phảng phất trong suốt.
Nguyễn Ly có chút phản ứng không kịp, nàng còn đang nhìn kiện ngoại sam mỏng manh kia, đã thấy Lạc Thanh Từ nhấc tay điềm nhiên cởi ra trung y, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn cùng đầu vai mượt mà.
Nguyễn Ly đột nhiên xoay người, luống cuống nói: "Sư tôn đang làm gì!"
Lạc Thanh Từ cúi đầu nhìn chính mình nửa rộng mở vạt áo, khóe môi khẽ nhếch. Nàng liếc nhìn vành tai đỏ bừng của Nguyễn Ly, trong lòng nhịn không được nổi lên tâm tư trêu đùa.
Nàng thong thả ung dung mà bôi thuốc lên vai chính mình, ngữ khí thanh lãnh đạm nhiên: "Ta đây thượng dược, này còn không phải nàng đâm ta? Nếu nàng không thích ta, cũng không hiếm lạ ta, phía trước liền quần áo của ta cũng cởi sạch, còn để ý chuyện này sao?"
"Đinh, Lạc Thanh Từ độ hảo cảm -1,1."
Lạc Thanh Từ ngón tay một đốn, đầy mặt thanh lãnh đột nhiên tan đi, đôi mắt tức khắc hồng, thấp thấp cười, "Thật là, như vậy lợi hại, liền tàn nhẫn trừ điểm hảo cảm của ta."
- ------------------------------